Chương 30:
Yên Yên
04/12/2021
Mười phút sau.
Trong phòng Hạ Húc, anh và cô, hai người mặt đối mặt.
Trong phòng căn bản chỉ có một cái ghế, vì thế Hạ Húc lén qua phòng Hạ Nhân trộm lấy một cái, đem vào phòng cho Nguyễn Tinh Loan ngồi.
Trước mặt anh đặt một chồng bài thi, thật sự có bài tập. Lúc đầu Hạ Húc còn muốn lừa gạt rầng anh quên không mang về, nhưng Nguyễn Tinh Loan lại bảo bài thi có thể sẽ nộp chấm điểm.
Dù sao trong nhà cũng có máy in.
Anh liền không còn lời gì để nói.
Một sấp bài thi ngữ văn, một chồng bài thi số học, cũng còn may cô Lê Trinh xưa nay rất ít khi cho bài tập về nhà, chỉ có lão Mạnh cùng thầy toán hăng hái giao bài không ngừng nghỉ, đến cả chủ nhật cũng sẽ không chịu bỏ qua bọn họ.
Hạ Húc cắn bút, cúi đầu nhìn thoáng qua bài thi, sau lại ngẩng đầu ngước nhìn, Nguyễn Tinh Loan đang lặng yên ngồi đối diện với anh.
Ánh đèn bàn soi rọi trên khuôn mặt Tinh Loan, cô đang cụp mắt, im ắng, nghiêm túc suy nghĩ.
Trên trán vài sợi tóc mái rủ xuống, bởi vì thời tiết có chút khô nóng, trên mặt cô đã toát ra tầng mồ hôi mỏng, tóc mái cũng dần trở nên ẩm ướt.
Dường như cô làm đề chăm chú đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh, ngay cả khi Hạ Húc nhìn chằm chằm cô như vậy, cô cũng không có phát hiện ra.
Có thể là bị tóc xõa ra che khuất tầm ánh mắt, lúc này Nguyễn Tinh Loan mới ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía Hạ Húc.
Cô hỏi: "Cậu không làm sao?"
Hạ Húc giật mình có cảm giác như thầy cô bắt ngay tại trận khi đang làm việc riêng trong giờ, anh bối rối cầm bút trong tay lên, muốn nâng bút làm bài.
Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt mở miệng: "Cậu cầm bài thi ngược rồi kìa."
Hạ Húc: "..."
Mặt mũi anh ném hết lên cung trăng rồi .
Hạ Húc kiên trì đem bài thi ngữ văn hoàn thành, về phần toán học, anh thực tế là vô năng bất lực, gặm một câu cũng gặm không nổi.
"Không làm được sao?" Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, hỏi anh.
Hạ Húc gật gật đầu, mặt thẹn thùng cực kì.
Nguyễn Tinh Loan đã làm bài thi văn xong, cô đi đến bên người Hạ Húc , giúp anh giảng giải vài vấn đề để làm ra bài toán.
Hạ Húc nhìn tờ đề khó hiểu như vậy, nhưng sau khi nghe cô giảng, hình như thật rất đơn giản, ngược lại lúc này anh cảm thấy não mình thật sự quá đần độn.
Chớp mắt liền đến mười giờ, Hạ Húc nhìn lướt qua điện thoại di động, chủ động mở miệng nói: "Tôi buồn ngủ, hôm nay chỉ tới đây thôi." Nguyễn Tinh Loan khẳng định khi trở về phòng còn muốn xoát đề tiếp, cho nên Hạ Húc không muốn quấy rầy cô quá nhiều thời gian.
Nguyễn Tinh Loan bất động, khẽ đáp: "Ừ, đi nghỉ ngơi đi."
Hai người mỗi người đem bài tập sắp xếp xong, Hạ Húc trở về phòng, Nguyễn Tinh Loan còn nhắc nhở anh --
"Ngày mai cậu nhớ phải mang bài tập."
"Biết rồi."
Về đến phòng, Hạ Húc nằm sấp xuống trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng học tập vừa rồi. Đây là lần đầu tiên anh đường đường chính chính học tập, cảm giác dường không tệ.
** ** **
Ngày thứ hai khi tiết học vừa kết thúc, cán sự bộ môn ngữ văn như thường lệ đến thu bài tập.
Đi ngang qua bên người Hạ Húc, như thường lệ cũng không dừng lại một lần, trực tiếp đi lên phía trước.
"Chờ một chút." Hạ Húc gọi cô.
Cán sự quay đầu, nghi ngờ nói: "Thế nào? Tớ biết cậu không viết, không cần nói."
Vị đại gia này, có khi nào lại chịu nộp bài tập đâu.
Hạ Húc thoáng cứng miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, trực tiếp từ bên trong bàn học cầm ra một tờ bài thi đưa đến, ném cho cán sự ngữ văn.
Bạn học vẻ mặt như không dám tin: "Cậu, cậu vậy mà, vậy mà làm bài tập ?"
Ở một bên Kỷ Tu Trạch đang ngủ cũng bật dậy, cả kinh nói: "Tớ dựa vào, Húc ca, cậu đổi tính rồi à?"
Không chỉ có Kỷ Tu Trạch, lão sư Mạnh cũng vội vã từ giảng đài đi xuống.
Từ tay cán sự rút qua bài thi, mở miệng nói: "Cho thầy xem một chút."
Lão Mạnh cẩn thận ngắm nghía một lần, đem bài thi trước sau hai mặt đều kiểm tra qua, sau đó ánh mắt quét về phía anh.
Cuối cùng xác nhận nói: "Thật sự là em tự mình làm?"
Kỷ Tu Trạch đoạt tới nhìn thoáng qua, xác nhận nói: "Lão sư, đây tuyệt đối là Húc ca làm , trừ cậu ấy, ai còn có thể viết ra chữ xấu như gà bới như vậy"
Hạ Húc cốc vào đầu cậu ta một cái rõ mạnh.
Con mắt lão Mạnh dường như muốn dán lên bài thi, cuối cùng sâu sắc nói ra: "Cái này chính xác là chữ Hạ Húc, em đứa nhỏ này, vốn dĩ là có năng lực, chỉ cần em học tập nghiêm túc chắc chắn rất nhanh sẽ tiến bộ..."
Chờ lão Mạnh ca ngợi xong, không khí xung quanh đều tĩnh lặng như tờ.
Nhiều lão sư như vậy, lão Mạnh thật là một người thầy nhiều lời nhất.
Kỷ Tu Trạch nhàm chán mở trò chơi, nhìn thoáng qua, quay đầu trách móc: "Húc ca, hôm nay cậu phải dắt tớ chơi game, cậu làm tớ tổn thương quá ?"
Hạ Húc mặc kệ cậu.
Kỷ Tu Trạch tiếp tục chửi bậy: "Bình thường là tớ thay cậu chết trong game, vậy mà bây giờ nhờ cậu kéo tớ lên cấp cậu lại không giúp đỡ, cậu không còn xem tớ là bạn bè tốt a ?"
Hạ Húc thản nhiên nói: "Không phải."
Kỷ Tu Trạch mặc dù là giả khóc, nhưng nhìn qua có chút đáng thương, Hạ Húc không đành lòng, nói: "Được rồi, lần sau sẽ giúp cậu."
"Đây là cậu đồng ý đấy, không cho phép đổi ý."
Hạ Húc "Ừ" một tiếng.
Buổi sáng tiết thứ hai, mọi người vẫn còn tương đối hưng phấn, đến buổi trưa, khí thế liền suy sụp .
Nhất là buổi chiều tiết đầu tiên là lớp số học, trên mặt bàn số lượng bạn học nằm hơn phân nửa.
Nguyễn Tinh Loan lặng yên xoát đề, điện thoại di động đột nhiên rung lên, cô từ trong túi xách cầm ra xem xét, là Hao Tử gửi tin nhắn tới --
[ tớ nhìn thấy bạn gái Tự ca rồi, trông rất xinh đẹp nha, nhưng là tính cách này... Tớ liền không rõ, Tự ca làm sao lại coi trọng cô ta. ]
[ hôm nay Tự ca mang cô bạn gái cùng nhau lại đây, cô ta không ghét bỏ cái này thì cũng ghét bỏ cái kia, còn nói loại địa phương này sao có thể có người sống. ]
[ làm sao lại không thể ở, vài chục năm , tớ không phải đều sống tốt ở đây sao? Nhìn cô ta nhu nhược như thế, nếu không phải giữ gìn mặt mũi Tự ca, tớ tuyệt đối sẽ đem cô ta đuổi đi ra. ]
[ cô ta cơm cũng không thèm ăn đã quay đi, Tự ca thật không có cách nào đành đuổi theo, gọi điện thoại lại phải trở về , ăn xong bữa cơm, nói là ngày mai anh ấy sẽ quay lại trường học. ]
[ trước kia tớ nghe nói tiểu thiếu gia Hạ Húc kiêu ngạo, nhưng bây giờ đem ra so sánh, cậu ấy thấy đúng là thiên sứ đội lớp ác quỷ mà. ]
Nhìn xem tin nhắn liên tiếp gửi đến, Nguyễn Tinh Loan biết rõ lúc này có lẽ Hao Tử đã tức giận đến không chịu được.
Bất quá cuối cùng cũng êm đẹp, tại sao phải nhắc đến Hạ Húc.
Còn nói bên ngoài ma quỷ bên trong lại là thiên sứ, Nguyễn Tinh Loan nhìn sự hình dung này, kém chút cười ra tiếng.
Có phải thiên sứ không cô không biết, bất quá Hạ Húc có đôi khi thật đáng yêu, trừ bỏ có chút ngạo kiều.
Nguyễn Tinh Loan an ủi Hao Tử vài câu, Hao Tử nguôi giận, đột nhiên lại dời đi chủ đề --
[ đêm nay cậu gọi cậu ấy cùng nhau chơi game đi, cậu ta lợi hại như vậy, nhất định có thể dẫn chúng ta cùng lên cấp.]
Nguyễn Tinh Loan đang nghĩ cách từ chối thế nào, tin nhắn Hao Tử lại gửi tới .
[ được rồi, cậu học cao trung rồi bài tập cũng nhiều, hẳn là không thời gian chơi game, chờ lần sau nghỉ chúng ta sẽ cùng nhau chơi. ]
[ cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, tớ đây đi chửi người đã. ]
Nguyễn Tinh Loan định nói nhưng lại thôi, nhắn tin xong liền vội vàng kết thúc.
Hạ Húc liếc mắt nhìn sang, dọa đến mức cô vội vàng đem điện thoại di động cất dấu.
-
Buổi học chiều vừa kết thúc, Nguyễn Tinh Loan liền nhận được điện thoại của Tống Tự, Tống Tự hẹn cô đến phía trước cổng trường học ăn cơm.
Hạ Húc ra vẻ tùy tiện mà hỏi thăm: "Cùng nhau đi ăn cơm?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Hôm nào đi, xế chiều hôm nay tớ có hẹn."
"Ai? Tống Tự sao?" Hạ Húc không biết thế nào, trong vô thức anh liền thốt ra cái tên này.
Nguyễn Tinh Loan ngầm thừa nhận.
Sau đó cô thu thập một chút này nọ, lại cùng Hạ Tuyết nói qua một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
Kỷ Tu Trạch đang cắm cúi chơi game nhìn thấy người đi ra, mới hỏi: "Húc ca, tiểu tiên nữ vội vã đi đâu thế?"
"Không biết."
Kỷ Tu Trạch mặc niệm: Hỏa khí của Húc ca hôm nay cũng có chút lớn...
Kỷ Tu Trạch hỏi anh: "Húc ca, chúng ta ra ngoài ăn cái gì? Đi nhà ăn hay là đi bên ngoài?"
"Bên ngoài."
"Được Húc ca."
Mỗi lần vừa đến thời gian ăn cơm, bên trong người đông nghìn nghịt, không kể đến trong phòng ăn, bên ngoài trường học quán cơm nhỏ lớn cũng đều đầy ắp người.
Kỷ Tu Trạch ưu sầu nhìn lướt qua, ý đồ muốn tìm một nơi ít người để dùng bữa.
Nhưng nhìn mãi thật không tìm thấy.
Kỷ Tu Trạch đột nhiên hưng phấn hô: "Húc ca, là tiểu tiên nữ cùng Tự ca."
Hạ Húc lạnh lùng nói: "Cái gì Tự ca, mới thấy mặt một lần cậu đã đem người ta gọi bằng anh, thật là không có tiền đồ."
Kỷ Tu Trạch uất nghẹn nói ra: "Dù sao người ta tốt xấu gì cũng đã mời chúng ta ăn một bữa."
"Tớ đây mời cậu mười bữa."
Thành công lừa gạt được mười nồi lẩu, Kỷ Tu Trạch thập phần vui vẻ ra hiệu một cái "OK" , Hạ Húc tức giận đến mức muốn đánh anh.
"Húc ca, vậy chúng ta bây giờ có đi qua hay không?"
Hạ Húc nhìn xem thân ảnh cô gái lẻ loi, Nguyễn Tinh Loan cũng chú ý tới ánh mắt anh, đôi mi thanh tú nhíu chặt, hơi xoắn xuýt mà nhìn anh, tựa hồ dùng ánh mắt chờ đợi anh.
Hạ Húc thu tầm mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Không đi, nơi kia đồ ăn quá khó ăn ."
Trên trán Kỷ Tu Trạch hiện lên một cái dấu chấm hỏi.
Anh nhớ kỹ rằng tiệm này món ăn rất ngon nha.
Hai người đi qua một cửa tiệm món cay Tứ Xuyên bên cạnh, bên trong người ít, còn có điều hòa, chỉ là món ăn quá cay, so với quán cay Tứ Xuyên bình thường còn muốn cay hơn mấy phần.
Kỷ Tu Trạch hoài nghi cửa tiệm này, đầu bếp nơi đây đối với cay có đặc thù đam mê hay không, bất quá cũng miễn cưỡng vẫn có thể ăn.
"Húc ca, cậu xác định cậu muốn ăn tiệm này?"
"Ừm."
Hạ Húc không quan tâm đến tình hình, tùy ý chọn một nơi gần đó, trong này còn có thể nhìn thấy thân ảnh người đối diện.
Thẳng đến lúc món ăn được gọi lên, Hạ Húc vừa nếm thử một miếng, lập tức liền phun ra.
"Cay như vậy."
"Giờ cậu mới biết sao, cậu còn nhớ lúc quán món cay Tứ Xuyên vừa khai trương hay không, hai ta vừa đến ăn, kết quả trực tiếp đem cậu cay đến dạ dày phát đau."
Hạ Húc nhíu nhíu mày.
"Nếu không hay là đổi một cửa tiệm khác đi? Dù sao thời gian còn sớm."
Hạ Húc quét qua menu một lần, lần nữa gọi hai món hoàn toàn không thả ớt vào đồ ăn, anh đây là muốn tiếp tục ăn tại nơi này.
Kỷ Tu Trạch cũng không có ý kiến gì, dù sao cậu có thể ăn cay.
-
Đối diện tiệm cơm.
Tống Tự gắp cho Nguyễn Tinh Loan rất nhiều đồ ăn, lại không ngừng khuyên cô ăn nhiều một chút, Nguyễn Tinh Loan nhìn ra anh có tâm sự.
"Tự ca." Cô kêu một tiếng.
Tống Tự giật mình nhìn cô, nhất thời có chút kích động. Nguyễn Tinh Loan từ trước đến nay đều không chịu gọi anh một tiếng ca , có nói thế nào cũng đều vô dụng, hôm nay cũng không biết là vì đâu.
"Tinh Loan, em..."
Nguyễn Tinh Loan ngược lại là không cảm giác gì, cô thản nhiên nói: "Nhiều năm như vậy anh một mực chiếu cố em, gọi anh một tiếng ca là hẳn là có thể ."
Tống Tự nhất thời không biết lúc này nên cười hay là nên xúc động.
Mới bao lâu không gặp, tiểu cô nương năm đó lạnh lùng như thế nào hôm nay rốt cục cũng thông suốt, đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận người khác.
"Anh có tâm sự phải không?" Nguyễn Tinh Loan hỏi.
Tống Tự cầm lấy đồ uống, đổ đầy giúp cô, khóe miệng lóe một tia bất đắc dĩ ý cười.
"Không có gì, có thể là vì sắp tốt nghiệp, đối về sau công việc sau này có chút mê mang đi." Giọng nói Tống Tự không còn hăng hái như lúc trước nữa.
Nguyễn Tinh Loan còn nhớ rõ, trước kia mỗi lần Tống Tự nói tới về tương lai, trong mắt đều lấp lánh ánh sáng, nhưng là hiện tại một tia sáng nhỏ cũng không có.
Ánh mắt kia trầm lặng giống như một bãi nước hồ mịt mù...
-----------------------------------
Nếu yêu thích truyện của mình, mọi người ủng hộ linh thạch cho mình với nhé. Cảm ơn mn rất nhiều ^o^
Trong phòng Hạ Húc, anh và cô, hai người mặt đối mặt.
Trong phòng căn bản chỉ có một cái ghế, vì thế Hạ Húc lén qua phòng Hạ Nhân trộm lấy một cái, đem vào phòng cho Nguyễn Tinh Loan ngồi.
Trước mặt anh đặt một chồng bài thi, thật sự có bài tập. Lúc đầu Hạ Húc còn muốn lừa gạt rầng anh quên không mang về, nhưng Nguyễn Tinh Loan lại bảo bài thi có thể sẽ nộp chấm điểm.
Dù sao trong nhà cũng có máy in.
Anh liền không còn lời gì để nói.
Một sấp bài thi ngữ văn, một chồng bài thi số học, cũng còn may cô Lê Trinh xưa nay rất ít khi cho bài tập về nhà, chỉ có lão Mạnh cùng thầy toán hăng hái giao bài không ngừng nghỉ, đến cả chủ nhật cũng sẽ không chịu bỏ qua bọn họ.
Hạ Húc cắn bút, cúi đầu nhìn thoáng qua bài thi, sau lại ngẩng đầu ngước nhìn, Nguyễn Tinh Loan đang lặng yên ngồi đối diện với anh.
Ánh đèn bàn soi rọi trên khuôn mặt Tinh Loan, cô đang cụp mắt, im ắng, nghiêm túc suy nghĩ.
Trên trán vài sợi tóc mái rủ xuống, bởi vì thời tiết có chút khô nóng, trên mặt cô đã toát ra tầng mồ hôi mỏng, tóc mái cũng dần trở nên ẩm ướt.
Dường như cô làm đề chăm chú đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh, ngay cả khi Hạ Húc nhìn chằm chằm cô như vậy, cô cũng không có phát hiện ra.
Có thể là bị tóc xõa ra che khuất tầm ánh mắt, lúc này Nguyễn Tinh Loan mới ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía Hạ Húc.
Cô hỏi: "Cậu không làm sao?"
Hạ Húc giật mình có cảm giác như thầy cô bắt ngay tại trận khi đang làm việc riêng trong giờ, anh bối rối cầm bút trong tay lên, muốn nâng bút làm bài.
Nguyễn Tinh Loan nhàn nhạt mở miệng: "Cậu cầm bài thi ngược rồi kìa."
Hạ Húc: "..."
Mặt mũi anh ném hết lên cung trăng rồi .
Hạ Húc kiên trì đem bài thi ngữ văn hoàn thành, về phần toán học, anh thực tế là vô năng bất lực, gặm một câu cũng gặm không nổi.
"Không làm được sao?" Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, hỏi anh.
Hạ Húc gật gật đầu, mặt thẹn thùng cực kì.
Nguyễn Tinh Loan đã làm bài thi văn xong, cô đi đến bên người Hạ Húc , giúp anh giảng giải vài vấn đề để làm ra bài toán.
Hạ Húc nhìn tờ đề khó hiểu như vậy, nhưng sau khi nghe cô giảng, hình như thật rất đơn giản, ngược lại lúc này anh cảm thấy não mình thật sự quá đần độn.
Chớp mắt liền đến mười giờ, Hạ Húc nhìn lướt qua điện thoại di động, chủ động mở miệng nói: "Tôi buồn ngủ, hôm nay chỉ tới đây thôi." Nguyễn Tinh Loan khẳng định khi trở về phòng còn muốn xoát đề tiếp, cho nên Hạ Húc không muốn quấy rầy cô quá nhiều thời gian.
Nguyễn Tinh Loan bất động, khẽ đáp: "Ừ, đi nghỉ ngơi đi."
Hai người mỗi người đem bài tập sắp xếp xong, Hạ Húc trở về phòng, Nguyễn Tinh Loan còn nhắc nhở anh --
"Ngày mai cậu nhớ phải mang bài tập."
"Biết rồi."
Về đến phòng, Hạ Húc nằm sấp xuống trên giường, hồi tưởng lại cảnh tượng học tập vừa rồi. Đây là lần đầu tiên anh đường đường chính chính học tập, cảm giác dường không tệ.
** ** **
Ngày thứ hai khi tiết học vừa kết thúc, cán sự bộ môn ngữ văn như thường lệ đến thu bài tập.
Đi ngang qua bên người Hạ Húc, như thường lệ cũng không dừng lại một lần, trực tiếp đi lên phía trước.
"Chờ một chút." Hạ Húc gọi cô.
Cán sự quay đầu, nghi ngờ nói: "Thế nào? Tớ biết cậu không viết, không cần nói."
Vị đại gia này, có khi nào lại chịu nộp bài tập đâu.
Hạ Húc thoáng cứng miệng, cuối cùng cái gì cũng không nói, trực tiếp từ bên trong bàn học cầm ra một tờ bài thi đưa đến, ném cho cán sự ngữ văn.
Bạn học vẻ mặt như không dám tin: "Cậu, cậu vậy mà, vậy mà làm bài tập ?"
Ở một bên Kỷ Tu Trạch đang ngủ cũng bật dậy, cả kinh nói: "Tớ dựa vào, Húc ca, cậu đổi tính rồi à?"
Không chỉ có Kỷ Tu Trạch, lão sư Mạnh cũng vội vã từ giảng đài đi xuống.
Từ tay cán sự rút qua bài thi, mở miệng nói: "Cho thầy xem một chút."
Lão Mạnh cẩn thận ngắm nghía một lần, đem bài thi trước sau hai mặt đều kiểm tra qua, sau đó ánh mắt quét về phía anh.
Cuối cùng xác nhận nói: "Thật sự là em tự mình làm?"
Kỷ Tu Trạch đoạt tới nhìn thoáng qua, xác nhận nói: "Lão sư, đây tuyệt đối là Húc ca làm , trừ cậu ấy, ai còn có thể viết ra chữ xấu như gà bới như vậy"
Hạ Húc cốc vào đầu cậu ta một cái rõ mạnh.
Con mắt lão Mạnh dường như muốn dán lên bài thi, cuối cùng sâu sắc nói ra: "Cái này chính xác là chữ Hạ Húc, em đứa nhỏ này, vốn dĩ là có năng lực, chỉ cần em học tập nghiêm túc chắc chắn rất nhanh sẽ tiến bộ..."
Chờ lão Mạnh ca ngợi xong, không khí xung quanh đều tĩnh lặng như tờ.
Nhiều lão sư như vậy, lão Mạnh thật là một người thầy nhiều lời nhất.
Kỷ Tu Trạch nhàm chán mở trò chơi, nhìn thoáng qua, quay đầu trách móc: "Húc ca, hôm nay cậu phải dắt tớ chơi game, cậu làm tớ tổn thương quá ?"
Hạ Húc mặc kệ cậu.
Kỷ Tu Trạch tiếp tục chửi bậy: "Bình thường là tớ thay cậu chết trong game, vậy mà bây giờ nhờ cậu kéo tớ lên cấp cậu lại không giúp đỡ, cậu không còn xem tớ là bạn bè tốt a ?"
Hạ Húc thản nhiên nói: "Không phải."
Kỷ Tu Trạch mặc dù là giả khóc, nhưng nhìn qua có chút đáng thương, Hạ Húc không đành lòng, nói: "Được rồi, lần sau sẽ giúp cậu."
"Đây là cậu đồng ý đấy, không cho phép đổi ý."
Hạ Húc "Ừ" một tiếng.
Buổi sáng tiết thứ hai, mọi người vẫn còn tương đối hưng phấn, đến buổi trưa, khí thế liền suy sụp .
Nhất là buổi chiều tiết đầu tiên là lớp số học, trên mặt bàn số lượng bạn học nằm hơn phân nửa.
Nguyễn Tinh Loan lặng yên xoát đề, điện thoại di động đột nhiên rung lên, cô từ trong túi xách cầm ra xem xét, là Hao Tử gửi tin nhắn tới --
[ tớ nhìn thấy bạn gái Tự ca rồi, trông rất xinh đẹp nha, nhưng là tính cách này... Tớ liền không rõ, Tự ca làm sao lại coi trọng cô ta. ]
[ hôm nay Tự ca mang cô bạn gái cùng nhau lại đây, cô ta không ghét bỏ cái này thì cũng ghét bỏ cái kia, còn nói loại địa phương này sao có thể có người sống. ]
[ làm sao lại không thể ở, vài chục năm , tớ không phải đều sống tốt ở đây sao? Nhìn cô ta nhu nhược như thế, nếu không phải giữ gìn mặt mũi Tự ca, tớ tuyệt đối sẽ đem cô ta đuổi đi ra. ]
[ cô ta cơm cũng không thèm ăn đã quay đi, Tự ca thật không có cách nào đành đuổi theo, gọi điện thoại lại phải trở về , ăn xong bữa cơm, nói là ngày mai anh ấy sẽ quay lại trường học. ]
[ trước kia tớ nghe nói tiểu thiếu gia Hạ Húc kiêu ngạo, nhưng bây giờ đem ra so sánh, cậu ấy thấy đúng là thiên sứ đội lớp ác quỷ mà. ]
Nhìn xem tin nhắn liên tiếp gửi đến, Nguyễn Tinh Loan biết rõ lúc này có lẽ Hao Tử đã tức giận đến không chịu được.
Bất quá cuối cùng cũng êm đẹp, tại sao phải nhắc đến Hạ Húc.
Còn nói bên ngoài ma quỷ bên trong lại là thiên sứ, Nguyễn Tinh Loan nhìn sự hình dung này, kém chút cười ra tiếng.
Có phải thiên sứ không cô không biết, bất quá Hạ Húc có đôi khi thật đáng yêu, trừ bỏ có chút ngạo kiều.
Nguyễn Tinh Loan an ủi Hao Tử vài câu, Hao Tử nguôi giận, đột nhiên lại dời đi chủ đề --
[ đêm nay cậu gọi cậu ấy cùng nhau chơi game đi, cậu ta lợi hại như vậy, nhất định có thể dẫn chúng ta cùng lên cấp.]
Nguyễn Tinh Loan đang nghĩ cách từ chối thế nào, tin nhắn Hao Tử lại gửi tới .
[ được rồi, cậu học cao trung rồi bài tập cũng nhiều, hẳn là không thời gian chơi game, chờ lần sau nghỉ chúng ta sẽ cùng nhau chơi. ]
[ cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, tớ đây đi chửi người đã. ]
Nguyễn Tinh Loan định nói nhưng lại thôi, nhắn tin xong liền vội vàng kết thúc.
Hạ Húc liếc mắt nhìn sang, dọa đến mức cô vội vàng đem điện thoại di động cất dấu.
-
Buổi học chiều vừa kết thúc, Nguyễn Tinh Loan liền nhận được điện thoại của Tống Tự, Tống Tự hẹn cô đến phía trước cổng trường học ăn cơm.
Hạ Húc ra vẻ tùy tiện mà hỏi thăm: "Cùng nhau đi ăn cơm?"
Nguyễn Tinh Loan lắc đầu: "Hôm nào đi, xế chiều hôm nay tớ có hẹn."
"Ai? Tống Tự sao?" Hạ Húc không biết thế nào, trong vô thức anh liền thốt ra cái tên này.
Nguyễn Tinh Loan ngầm thừa nhận.
Sau đó cô thu thập một chút này nọ, lại cùng Hạ Tuyết nói qua một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
Kỷ Tu Trạch đang cắm cúi chơi game nhìn thấy người đi ra, mới hỏi: "Húc ca, tiểu tiên nữ vội vã đi đâu thế?"
"Không biết."
Kỷ Tu Trạch mặc niệm: Hỏa khí của Húc ca hôm nay cũng có chút lớn...
Kỷ Tu Trạch hỏi anh: "Húc ca, chúng ta ra ngoài ăn cái gì? Đi nhà ăn hay là đi bên ngoài?"
"Bên ngoài."
"Được Húc ca."
Mỗi lần vừa đến thời gian ăn cơm, bên trong người đông nghìn nghịt, không kể đến trong phòng ăn, bên ngoài trường học quán cơm nhỏ lớn cũng đều đầy ắp người.
Kỷ Tu Trạch ưu sầu nhìn lướt qua, ý đồ muốn tìm một nơi ít người để dùng bữa.
Nhưng nhìn mãi thật không tìm thấy.
Kỷ Tu Trạch đột nhiên hưng phấn hô: "Húc ca, là tiểu tiên nữ cùng Tự ca."
Hạ Húc lạnh lùng nói: "Cái gì Tự ca, mới thấy mặt một lần cậu đã đem người ta gọi bằng anh, thật là không có tiền đồ."
Kỷ Tu Trạch uất nghẹn nói ra: "Dù sao người ta tốt xấu gì cũng đã mời chúng ta ăn một bữa."
"Tớ đây mời cậu mười bữa."
Thành công lừa gạt được mười nồi lẩu, Kỷ Tu Trạch thập phần vui vẻ ra hiệu một cái "OK" , Hạ Húc tức giận đến mức muốn đánh anh.
"Húc ca, vậy chúng ta bây giờ có đi qua hay không?"
Hạ Húc nhìn xem thân ảnh cô gái lẻ loi, Nguyễn Tinh Loan cũng chú ý tới ánh mắt anh, đôi mi thanh tú nhíu chặt, hơi xoắn xuýt mà nhìn anh, tựa hồ dùng ánh mắt chờ đợi anh.
Hạ Húc thu tầm mắt lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Không đi, nơi kia đồ ăn quá khó ăn ."
Trên trán Kỷ Tu Trạch hiện lên một cái dấu chấm hỏi.
Anh nhớ kỹ rằng tiệm này món ăn rất ngon nha.
Hai người đi qua một cửa tiệm món cay Tứ Xuyên bên cạnh, bên trong người ít, còn có điều hòa, chỉ là món ăn quá cay, so với quán cay Tứ Xuyên bình thường còn muốn cay hơn mấy phần.
Kỷ Tu Trạch hoài nghi cửa tiệm này, đầu bếp nơi đây đối với cay có đặc thù đam mê hay không, bất quá cũng miễn cưỡng vẫn có thể ăn.
"Húc ca, cậu xác định cậu muốn ăn tiệm này?"
"Ừm."
Hạ Húc không quan tâm đến tình hình, tùy ý chọn một nơi gần đó, trong này còn có thể nhìn thấy thân ảnh người đối diện.
Thẳng đến lúc món ăn được gọi lên, Hạ Húc vừa nếm thử một miếng, lập tức liền phun ra.
"Cay như vậy."
"Giờ cậu mới biết sao, cậu còn nhớ lúc quán món cay Tứ Xuyên vừa khai trương hay không, hai ta vừa đến ăn, kết quả trực tiếp đem cậu cay đến dạ dày phát đau."
Hạ Húc nhíu nhíu mày.
"Nếu không hay là đổi một cửa tiệm khác đi? Dù sao thời gian còn sớm."
Hạ Húc quét qua menu một lần, lần nữa gọi hai món hoàn toàn không thả ớt vào đồ ăn, anh đây là muốn tiếp tục ăn tại nơi này.
Kỷ Tu Trạch cũng không có ý kiến gì, dù sao cậu có thể ăn cay.
-
Đối diện tiệm cơm.
Tống Tự gắp cho Nguyễn Tinh Loan rất nhiều đồ ăn, lại không ngừng khuyên cô ăn nhiều một chút, Nguyễn Tinh Loan nhìn ra anh có tâm sự.
"Tự ca." Cô kêu một tiếng.
Tống Tự giật mình nhìn cô, nhất thời có chút kích động. Nguyễn Tinh Loan từ trước đến nay đều không chịu gọi anh một tiếng ca , có nói thế nào cũng đều vô dụng, hôm nay cũng không biết là vì đâu.
"Tinh Loan, em..."
Nguyễn Tinh Loan ngược lại là không cảm giác gì, cô thản nhiên nói: "Nhiều năm như vậy anh một mực chiếu cố em, gọi anh một tiếng ca là hẳn là có thể ."
Tống Tự nhất thời không biết lúc này nên cười hay là nên xúc động.
Mới bao lâu không gặp, tiểu cô nương năm đó lạnh lùng như thế nào hôm nay rốt cục cũng thông suốt, đã bắt đầu chậm rãi tiếp nhận người khác.
"Anh có tâm sự phải không?" Nguyễn Tinh Loan hỏi.
Tống Tự cầm lấy đồ uống, đổ đầy giúp cô, khóe miệng lóe một tia bất đắc dĩ ý cười.
"Không có gì, có thể là vì sắp tốt nghiệp, đối về sau công việc sau này có chút mê mang đi." Giọng nói Tống Tự không còn hăng hái như lúc trước nữa.
Nguyễn Tinh Loan còn nhớ rõ, trước kia mỗi lần Tống Tự nói tới về tương lai, trong mắt đều lấp lánh ánh sáng, nhưng là hiện tại một tia sáng nhỏ cũng không có.
Ánh mắt kia trầm lặng giống như một bãi nước hồ mịt mù...
-----------------------------------
Nếu yêu thích truyện của mình, mọi người ủng hộ linh thạch cho mình với nhé. Cảm ơn mn rất nhiều ^o^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.