Giả Ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Chương 31:

Yên Yên

05/12/2021

Tống Tự nhấp một ngụm nước, vị đắng chát ngập tràn khoang miệng, nói: "Tinh Loan, Tự ca trước kia từng cảm thấy, chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể thực hiện được giấc mơ của mình. Nhưng đến sau này anh mới phát hiện, mọi chuyện đều không giống như chúng ta nghĩ. Chúng ta xuất thân trong hoàn cảnh này, cho dù cố gắng bao nhiêu thì thế giới vẫn rất tàn nhẫn."

Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng hỏi: "Anh rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tống Tự lắc đầu: "Không có việc gì cả, em còn nhỏ, bây giờ nói ra có lẽ em sẽ không cần hiểu. Hiện tại em chỉ cần sống thật vui vẻ là được, sau này em sẽ tự mình hiểu được."

Nguyễn Tinh Loan không thích nhìn bộ dạng lúc này của Tống Tự, trong nội tâm cô bất chợt khó chịu đến hốt hoảng.

"Về sau có khi mọi việc sẽ khá hơn."

Nguyễn Tinh Loan an ủi anh, trước kia Tống Tự cũng từng an ủi cô như vậy, Tống Tự thường nói, hiện tại dù có trải qua chuyện gì, nhưng chỉ cần kiên trì cố gắng, sau này mọi việc nhất định sẽ tốt hơn.

Tống Tự cười cười, nụ cười này thật có quá nhiều miễn cưỡng.

Anh nói: "Sẽ không, về sau khả năng sẽ chỉ luôn là như thế này ."

Nhìn về ánh mắt trong suốt của cô gái, Tống Tự bất giác ý thức được mình vừa nói điều không tốt, anh nhanh chóng tranh thủ thời gian giải thích: "Tinh Loan, lời vừa rồi Tự ca đều là nói bậy , em không cần để ở trong lòng."

"Ừm."

Bỗng nhiên trong lòng Nguyễn Tinh Loan nặng trĩu, cô muốn khuyên Tống Tự đừng bi quan như vậy, nhưng đồng thời lại cảm thấy lời mình nói ra quá mức vô dụng, dù nói ra cũng chẳng có tác dụng gì.

Cuối cùng cô đứng dậy, đi đến bên người Tống Tự, đưa ra đôi bàn tay nhỏ, hai tay chạm vào trên huyệt thái dương của anh, nhẹ nhàng xoa xoa.

Xoa bóp một lúc sau, Tống Tự bảo cô dừng lại, Nguyễn Tinh Loan ngồi xuống, nghiêm túc nói với anh: "Tự ca, em sẽ luôn ủng hộ anh."

Trong lòng Tống Tự cảm nhận được một tia an ủi ấm áp, trên mặt lộ nét cười nhàn nhạt, anh nhếch miệng cười nói: "Tự ca thật mất mặt, lớn rồi lại cần một đứa bé như em đến dỗ dành."

"Em không phải đứa nhỏ ." Nguyễn Tinh Loan nghiêm túc nói.

"Đối với Tự ca, em mãi mãi là đứa nhóc. Tinh Loan, nếu em muốn một tương lai tốt đẹp hơn, thì hãy nhớ cố gắng kiên trì, luôn hi vọng, sẽ không có người nào có thể cản bước em đâu."

Nguyễn Tinh Loan gật đầu: "Ừ, em biết rồi."

Cơm nước xong xuôi, Tống Tự đưa cô trở lại trường học, trên con đường nhỏ của công viên, cô và anh dạo bước vài vòng.

Vừa đi, Tống Tự vừa nói: "Sau này thời gian anh trở lại có lẽ sẽ rất xa, tuy nhiên lúc đó Tự ca cũng đã tốt nghiệp, có lẽ vẫn có thể trở về nhưng hẳn không được mấy ngày. Tinh Loan, em nhớ chăm sóc mình thật tốt, có việc nhớ gọi điện thoại cho anh biết không."

"Ừ, anh cũng thế."

Cô đưa mắt nhìn Tống Tự rời đi, Nguyễn Tinh Loan tiếp tục rảo bước một mình trên đường.

Đột nhiên một chiếc xe đạp lao nhanh qua, Nguyễn Tinh Loan còn chưa kịp phản ứng, đã bị va vào.

Cứ ngỡ là rất đau nhưng cô lại cảm giác không đau một chút nào cả, đợi khi cô mở mắt ra, mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Hạ Húc.

Kỷ Tu Trạch quay sang người kia mắng một câu: "Ngươi đi đường có mở mắt không vậy?"

Người kia liền tranh thủ đỡ xe qua một bên, sau lập tức lại đây xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi quá vội vã, lại vừa đi vừa nghĩ linh tinh, thế nên liền..."

Kỷ Tu Trạch như trước không cao hứng, vừa rồi người này đi trên đường vừa không nhấn chuông cũng không biết hô một câu cảnh báo người khác, chờ đến lúc bọn hắn phát hiện, liền đã đụng vào người .

Nguyễn Tinh Loan từ trong ngực Hạ Húc đứng dậy, thấp giọng nói: "Tớ không sao, cậu đi đi."

"Cám ơn."

Kỷ Tu Trạch cảnh cáo nói: "Lần sau cẩn thận lại cho tôi, đụng vào người khác cũng không phải giải quyết dễ dàng như thế này đâu ."

Hạ Húc nhìn xem tiểu cô nương mặt mày hoảng hốt, nhất thời đau lòng.

"Cô có bị thương hay không? Hay là đi phòng y tế kiểm tra xem."

Nguyễn Tinh Loan: "Không có việc gì, trở về phòng học đi."

Dường như tâm tình tiểu cô nương mười phần sa sút, từ bóng lưng lẻ loi mảnh khảnh cũng có thể nhìn ra được.

Kỷ Tu Trạch lặng lẽ hỏi: "Tiểu tiên nữ sao thế? Cậu ấy vừa gặp anh Tự, dáng vẻ liền biến thành như thế này, buổi sáng không phải còn vui vẻ sao?"

"Cậu hỏi tớ, tớ biết hỏi ai bây giờ?"



Hạ Húc nói xong, liền đuổi theo.

Kỷ Tu Trạch ở phía sau sờ sờ mũi, Húc ca cùng cậu đi cả một ngày dài, làm sao biết tiểu tiên nữ đã xảy ra chuyện gì.

Lúc trở lại phòng học.

Nguyễn Tinh Loan yên lặng trở lại chỗ ngồi của mình, từ trong bàn học lấy ra mấy bộ bài thi. Kỷ Tu Trạch nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn xoay người.

Đến buổi trưa, Nguyễn Tinh Loan một giây cũng không nghỉ ngơi, cô vẫn còn ngây ngốc làm đề.

Hạ Húc lúc đầu ngủ thiếp đi, đến lúc tỉnh lại một hồi lâu, nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cô gái nhỏ, anh phảng phất lại nhớ về dáng vẻ ngày đầu tiên khi cô đến Hạ gia.

Tuy là lúc đó cô rất ngoan ngoãn nhu thuận, thế nhưng so với bây giờ thì không giống nhau, lúc này cô lạnh nhạt, thờ ơ, tựa như tạo một tầng ngăn cách ai cũng không thể đến gần.

...

Tiết buổi chiều, Nguyễn Tinh Loan nếu không phải cày đề thì cũng là chăm chú nghe giảng bài, ánh mắt chuyên chú tựa như là toàn bộ chỉ có việc học tập, bộ dạng điển hình là một học sinh ngoan ngoãn.

Nhưng chỉ có Hạ Húc là biết, cô hẳn là đang có tâm sự.

Sau giờ học, Hạ Húc liền nói với Nguyễn Tinh Loan: "Đi theo tôi."

Nguyễn Tinh Loan bị anh kéo lấy, đôi bàn tay trắng nõn bị anh nắm đỏ lên một vòng, cô ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn anh, nói khẽ ——

"Buông ra đi, tớ đi với cậu."

Hạ Húc một mình đi ở phía trước.

Kỷ Tu Trạch hỏi: "Húc ca cậu đi đâu vậy? Hôm nay còn phải luyện tập đâý."

Hạ Húc cũng không quay đầu lại: "Tớ có việc, các cậu tự huấn luyện đi."

Vừa tan học, lối đi nhỏ chen chúc rất nhiều người, Nguyễn Tinh Loan bị người khác xô qua đẩy lại nhiều lần, Hạ Húc liền đem người kéo lại sát bên người, đem bản thân che chắn cả người cô.

Anh đứng sau lưng Nguyễn Tinh Loan, chỉ cần có người cố ý xông về phía trước , anh lạnh lùng quét ánh mắt sát khí một vòng, những người đang chen chúc lập tức ngừng lại, bọn họ liền có thể thuận lợi đi qua.

"Hạ Húc." Nguyễn Tinh Loan quay đầu nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Cậu có việc gì sao."

Anh không thúc cũng không nháo, lúc này ngược lại rất bình tĩnh, cùng với bộ dáng vội vàng lại nóng nảy của thiếu niên lúc trước rất khác nhau.

Cuối cùng từ trong thang lầu đi xuống, anh dừng bước bên trong một đại sảnh trống trải.

Nguyễn Tinh Loan hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Hạ Húc mặt lộ vẻ xoắn xuýt, hiển nhiên là vừa rồi anh nhất thời xúc động liền đem người kéo ra ngoài, căn bản anh chưa nghĩ ra muốn đi đâu.

Suy tư một hồi qua đi, Hạ Húc nhàn nhạt lên tiếng: "Trước tiên ra khỏi trường học rồi sẽ nói."

Chuyện xảy ra có chút bất ngờ, anh cũng không định hình được.

Nguyễn Tinh Loan an tĩnh đi phía sau anh, không lên tiếng.

Lúc đến cửa trường học, hai người liền ăn ý đều ngừng lại. Hạ Húc không biết nghĩ đến cái gì, lại đột nhiên bước chân vẫn tiếp tục đi lên phía trước.

Lần này Nguyễn Tinh Loan cũng không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi anh muốn làm gì, cứ như vậy mà đi theo, trong lòng giống như vô cảm chẳng quan tâm điều gì.

Hạ Húc mang cô đi đến bờ sông, nước sông xuôi dòng từ tây sang đông, chậm rãi chảy dài. Một ngọn gió thổi tới, sợi tóc cô tung bay.

Nguyễn Tinh Loan cúi đầu, môi mỏng khẽ mím, hai mắt vô hồn trống rỗng ngơ ngẩn nhìn về phía trước.

Hạ Húc cảm thấy trước giờ mình đều không hiểu gì về cô cả.

Người trước mặt anh lúc này, mềm mại cứng rắn đều không ăn, buồn vui không lộ. Hôm qua anh còn cho rằng rốt cục mình cũng có thể gần cô thêm một chút , nhưng hôm nay mọi thứ lại trở về con số không.

Anh lớn như vậy, cũng đã gặp qua đủ loại nữ nhân, nhưng chẳng có ai có dáng vẻ như cô cả, cô khơi dậy sự tò mò sâu bên trong lòng anh, làm anh muốn tới gần, rồi lại muốn tiến thêm một điểm...

Hạ Húc thở dài.



Nguyễn Tinh Loan quay đầu kinh ngạc nhìn anh, trong mắt toát ra vẻ khó hiểu.

Lời hỏi thăm vừa đến miệng, Hạ Húc trông thấy cô lại lặng lẽ nuốt trở vào.

Hạ Húc tức giận đến muốn đánh người.

Nhưng anh lại không dám.

"Tống Tự đã nói với cô cái gì vậy?" Hạ Húc rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, anh trực tiếp hỏi cô.

Kể từ lúc cô cùng Tống Tự gặp mặt, sau khi trở về, cả người Nguyễn Tinh Loan, cảm xúc rõ ràng là không đúng. Anh lại không phải người ngu, làm sao lại không nhìn ra sự khác thường của cô.

Vẻ mặt Nguyễn Tinh Loan thoáng giãn ra, trầm mặc một hồi, giọng nói có chút xa cách ——

"Không có gì." Cô nói, sợ Hạ Húc không tin, lại bổ sung một câu: "Tự ca nói hôm nay anh ấy muốn về trường học, đến nói trước với tớ một tiếng."

"Liền vì cái này, cả một buổi chiều cô đều không cao hứng?" Giọng nói của Hạ Húc không tính là êm dịu, có chút bực dọc, nhưng bên trong vẫn hàm chứa sự quan tâm rất rõ ràng.

Nguyễn Tinh Loan còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã nghe thấy Hạ Húc lớn giọng mở miệng nói: "Hắn ta so với tôi chỉ biết cô sớm hơn một chút không phải sao, điều hắn có thể làm được , tôi cũng có thể làm. Điều hắn làm không được , tôi nhất định cũng có thể làm được. Cho nên, cho dù anh ta có đi , cô cũng không cần phải lo lắng như vậy"

Dứt lời, hai người mới ý thức tới lời này đột nhiên có chút mập mờ.

Nguyễn Tinh Loan ngẩng đầu lên, cùng Hạ Húc đối mặt.

Thiếu niên có chút xấu hổ ngay lập tức liền đảo sang chuyện khác, cặp mắt đào hoa hơi nhíu, ngụy biện nói: "Tôi nói chỗ nào không đúng sao? Dù sao thì tôi nhất định có thể làm mọi việc so với hắn tốt hơn nhiều."

Giọng nói anh tràn ngập tự tin cùng chắc chắn.

Ánh mắt của anh di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt tiểu cô nương, cô cắn cắn môi, lông mi thật dài bất an mà chớp động.

Giọng nói của anh chậm dần, mang theo một tia áy náy nói ra: "Thật xin lỗi, tôi chỉ là, chỉ là lo lắng cho cô."

Nguyễn Tinh Loan yên tĩnh nói: "Ừ, tớ biết."

Hạ Húc luống cuống đứng ở nơi đó, anh không biết an ủi con gái như thế nào, sau lại cảm thấy lời của chính mình vừa rồi có chút không đúng lắm.

Anh gãi gãi đầu, mặt lộ rõ vẻ thất bại.

Nguyễn Tinh Loan nhìn hàng loạt vẻ mặt biến đổi của anh, trong lòng một nơi nào đó tối đen như mực, là địa phương cô liều mạng giấu kín không muốn người khác nhìn thấy, bất chợt nứt ra một khe hở, ánh sáng từ bên ngoài xuyên thẳng vào tận đáy sáng rực khắp không gian.

Cô ngẩn người, âm thanh nhàn nhạt dò hỏi: "Có phải dạng người như tớ này, cho dù bất kể có cố gắng ra sao, đều sẽ vô nghĩa?"

Trước nay Nguyễn Tinh Loan chưa từng cảm thấy sự mơ hồ của tương lai, trước kia cô chỉ không biết mình đến cùng muốn làm cái gì, nhưng cô vẫn biết ít ra mình vẫn còn biết cố gắng.

Nhưng những lời nói của Tống Tự hôm nay, làm cô ngỡ ngàng nhận ra rằng dù cô cố gắng đến đâu cũng không có ý nghĩa gì.

Hạ Húc mắng một câu: "Thật máu chó mà! Có phải Tống Tự đã nói điều gì với cô hay không? Chính hắn hèn nhát cam nguyện lựa chọn cuộc sống như vậy, mọi thứ như hôm nay đều do chính hắn. Cô nghe cho rõ này, hắn là hắn, còn cô là cô, cho dù hắn có làm gì thì cũng không thể áp đặt đến trên người của cô, có biết hay không."

Lần đầu tiên nhìn thấy Phan Duyệt, Hạ Húc liền biết Tống Tự chắc chắn không thích loại nữ nhân này, tuy bên ngoài thoạt nhìn dáng vẻ cẩn thận quan tâm, nhưng thật ra đều là sự miễn cưỡng.

Anh không muốn chỉ trích Tống Tự, hắn ta vì muốn đạt được mục đích của mình mà tìm đường tắt, nhưng anh tuyệt đối không cho phép hắn đem loại ý nghĩ này gây ảnh hưởng trên người Tinh Loan.

Hạ Húc có chút kích động, khom người xuống, hai tay bắt lấy hai tay Nguyễn Tinh Loan, ánh mắt sáng ngời.

"Nghe này, cô đừng vì loại ý tưởng kia mà buồn đau. Vận mệnh của chính mình vĩnh viễn đều do tự mình nắm giữ , cho dù có một số người mất phương hướng, nhưng tôi tin tưởng, cô sẽ không."

Ánh mắt của thiếu niên, vừa chân thành lại tha thiết, ánh mắt tràn đầy năng lượng, vẻ mặt còn mang theo một tia suy nghĩ cùng lo lắng.

Đột nhiên Nguyễn Tinh Loan nhẹ giọng nở nụ cười, vẻ mặt căng thẳng của Hạ Húc cũng dần trầm tĩnh lại.

Hạ Húc hỏi cô : "Cô có đói bụng không?"

Nguyễn Tinh Loan: "Ừm."

"Đi, tôi mang cô đi ăn cơm."

"Có muốn một ly trà sữa không?"

"Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giả Ngoan - Vô Hà Bất Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook