Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn! [Quyển 1]
Chương 30: Phó Nhất Đằng (1)
Miin Miin
08/06/2021
Vancouver, Canada là thành phố có nhiều danh lam thắng cảnh phong phú. Với những ngọn núi mang nhiều hình dáng lạ mắt khác nhau, cùng với các bãi biển thơ mộng, rừng nguyên sinh và thảm thực vật,… đã tôn lên nét thơ mộng của nó.
Vì kinh tế phát triển cùng vô vàn cảnh đẹp nên Vancouver trong nhiều năm liền đã trở thành nơi đáng sống nhất trên thế giới.
Vậy nhưng, một khi bạn đến nơi đây thì mới biết nó không như mong đợi. Tuy với vẻ ngoài tuyệt đẹp nhưng bên trong lại có ngàn loại tệ nạn.
Khiết Băng vừa đáp máy bay đến sân bay quốc tế của Vancouver thì Hắc Sát đã đến đón cô.
Hắc Sát gấp gáp đến trình báo cho cô
“Chị, gần đây hàng của chúng ta ở đây thường bị đánh tráo. Chưa kể nhiều mối làm ăn buôn bán vũ khí cũng bị phá. Vũ khí độc quyền của chúng ta bị sao chép một cách tràn lan…”
Chỉ mới vài ngày mà không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. King dạo này cứ lộng hành làm mưa làm gió.
Dường như anh ta không quan tâm đối phương là ai. Chỉ cần có thể phá hoặc chiếm địa bàn là anh ta sẽ lấn tới.
“Ngoài ra, King còn đề nghị call bàn bạc với chị. Vì vậy nên em mới gọi chị qua đây”
“Được, chuẩn bị cho chị. Chiều mai nhé!”
Đang định đi đến xe của mình thì Khiết Băng bỗng nhìn thấy một người đàn ông. Từ nãy đến giờ, cô để ý có người cứ nhìn chằm chằm vào mình nhưng không biết là ai.
Cô đi lại gần khẽ hỏi:
“Tôi bị gì hay sao mà anh cứ nhìn tôi vậy?”
Người đàn ông kia hơi ngẩn người, không biết nói gì. Anh không ngờ cô lại không biết anh.
Thấy anh thất thần nên Khiết Băng hỏi tiếp. Tuy trước giờ cô không thích lại gần người lạ nhưng người trước mắt này khiến cô cảm giác khá quen thuộc, dường như cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
“Anh tên gì?”
“Phó Nhất Đằng”
Người đàn ông kia không ngần ngại đáp lại cô. Anh hi vọng cô có thể nhớ ra anh là ai. Nhưng không! Thay vì ngạc nhiên thì cô mỉm cười rồi nói
“Tôi thấy anh không có nơi nương tựa. Đi cùng tôi nhé?
Tôi nghĩ anh sẽ rất có ích!”
Phó Nhất Đằng thất thần một hồi lâu. Tại sao phản ứng của cô không giống như anh dự đoán. Lẽ nào ở trong này có điều gì khuất mắc?
Sau đó anh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cô.
Khiết Băng đưa anh về căn biệt thự của mình.
Một khuôn viên khép kín với nhiều bức tường đá bao quanh. Bên trong nó có đầy đủ mọi thứ.
Ở giữa chính là một căn biệt thự rộng lớn và xa hoa thiết kế theo lối Tây Âu. Bên trong nó còn sang trọng gấp mấy lần bên ngoài. Với màu vàng và trắng là chủ đạo, nó được tôn lên vẻ quý phái khó tả, chưa kể còn biết được gia chủ của nó giàu đến mức nào.
Phó Nhất Đằng không ngờ cô lại đưa anh đến hẳn nhà cô. Trong thâm tâm anh suy nghĩ không biết cô có bị gì hay không? Hay cô chỉ đang lừa anh, đóng kịch cho anh xem mà thôi.
Vì kinh tế phát triển cùng vô vàn cảnh đẹp nên Vancouver trong nhiều năm liền đã trở thành nơi đáng sống nhất trên thế giới.
Vậy nhưng, một khi bạn đến nơi đây thì mới biết nó không như mong đợi. Tuy với vẻ ngoài tuyệt đẹp nhưng bên trong lại có ngàn loại tệ nạn.
Khiết Băng vừa đáp máy bay đến sân bay quốc tế của Vancouver thì Hắc Sát đã đến đón cô.
Hắc Sát gấp gáp đến trình báo cho cô
“Chị, gần đây hàng của chúng ta ở đây thường bị đánh tráo. Chưa kể nhiều mối làm ăn buôn bán vũ khí cũng bị phá. Vũ khí độc quyền của chúng ta bị sao chép một cách tràn lan…”
Chỉ mới vài ngày mà không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. King dạo này cứ lộng hành làm mưa làm gió.
Dường như anh ta không quan tâm đối phương là ai. Chỉ cần có thể phá hoặc chiếm địa bàn là anh ta sẽ lấn tới.
“Ngoài ra, King còn đề nghị call bàn bạc với chị. Vì vậy nên em mới gọi chị qua đây”
“Được, chuẩn bị cho chị. Chiều mai nhé!”
Đang định đi đến xe của mình thì Khiết Băng bỗng nhìn thấy một người đàn ông. Từ nãy đến giờ, cô để ý có người cứ nhìn chằm chằm vào mình nhưng không biết là ai.
Cô đi lại gần khẽ hỏi:
“Tôi bị gì hay sao mà anh cứ nhìn tôi vậy?”
Người đàn ông kia hơi ngẩn người, không biết nói gì. Anh không ngờ cô lại không biết anh.
Thấy anh thất thần nên Khiết Băng hỏi tiếp. Tuy trước giờ cô không thích lại gần người lạ nhưng người trước mắt này khiến cô cảm giác khá quen thuộc, dường như cô đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
“Anh tên gì?”
“Phó Nhất Đằng”
Người đàn ông kia không ngần ngại đáp lại cô. Anh hi vọng cô có thể nhớ ra anh là ai. Nhưng không! Thay vì ngạc nhiên thì cô mỉm cười rồi nói
“Tôi thấy anh không có nơi nương tựa. Đi cùng tôi nhé?
Tôi nghĩ anh sẽ rất có ích!”
Phó Nhất Đằng thất thần một hồi lâu. Tại sao phản ứng của cô không giống như anh dự đoán. Lẽ nào ở trong này có điều gì khuất mắc?
Sau đó anh đứng dậy, lặng lẽ đi theo cô.
Khiết Băng đưa anh về căn biệt thự của mình.
Một khuôn viên khép kín với nhiều bức tường đá bao quanh. Bên trong nó có đầy đủ mọi thứ.
Ở giữa chính là một căn biệt thự rộng lớn và xa hoa thiết kế theo lối Tây Âu. Bên trong nó còn sang trọng gấp mấy lần bên ngoài. Với màu vàng và trắng là chủ đạo, nó được tôn lên vẻ quý phái khó tả, chưa kể còn biết được gia chủ của nó giàu đến mức nào.
Phó Nhất Đằng không ngờ cô lại đưa anh đến hẳn nhà cô. Trong thâm tâm anh suy nghĩ không biết cô có bị gì hay không? Hay cô chỉ đang lừa anh, đóng kịch cho anh xem mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.