Chương 21
Tommitpyjama
03/08/2023
Một tia sửng sốt ,không tin vào tai mình,vậy là tôi sẽ không phải bỏ đi thiên thần nhỏ nữa ,vậy là con tôi sẽ có gia đình trọn vẹn hay sao?
Nói câu đó xong bà chủ lặng lẽ rời khỏi phòng ,có lẽ bị ép trở thành bà nội ,cảm giác cũng nhiều bất ngờ lắm .Trong thư phòng,chỉ còn lại tôi và anh :
-An,em nghe thấy không ,mẹ tôi tác thành cho tôi và em rồi ,em đừng bỏ đi giọt máu của tôi. Hôm đó em gọi tôi còn chưa kịp nói xong ,em đã tắt máy rồi ,tôi không phải người bừa bãi,chỉ là tôi không dám đối diện với em.Tôi tin tình cảm chúng ta sẽ từ từ tốt lên ,hãy cho tôi một cơ hội được không ?
Tôi im lặng không đáp ,tôi ôm anh khóc nức nở ,tôi không biết phải làm gì cả ,mọi thứ rối ren vô cùng ,tôi cũng muốn được yếu đuối một lần ,chỉ cần con tôi có một gia đình, tình cảm có thể sẽ lớn lên,vậy nếu tình cảm của chúng tôi vẫn nhạt nhòa liệu cuộc hôn nhân ấy có tồn tại lâu được không ?
Vì đám cưới gấp nên chúng tôi không chuẩn bị nhiều ,chỉ là tấm ảnh cưới và hai ảnh để bàn,anh nói sẽ để ở nơi anh làm việc.
Ngoài công việc ở cơ quan ,anh vẫn quản lí hoạt động kinh doanh đá quý..Chị Hạnh nghe tin không khỏi bất ngờ ,vốn tưởng rằng Duy ghét tôi,nhưng thật không ngờ thoáng cái đã là người chung chăn chung gối chung đường đi.
-Chị cũng ngạc nhiên lắm ,coi như duyên chúng ta dài ,là người một nhà rồi,em hãy cố gắng ăn uống cho cháu của chị khỏe mạnh,còn ra chơi với chị Cốm nhé.
Mọi người yêu quý và không phân biệt tôi nghèo hèn ,lại đã có một đời chồng cũng giúp tôi thấy an ủi phần nào,ít ra dù cuộc sống chưa có tình yêu tôi cũng thấy bớt áp lực phần nào.
Đám cưới diễn ra nhanh hơn tôi tưởng ,vì là gấp quá ,nhà anh cũng không mời nhiều quan khách,chỉ mời thân cận trong gia đình ,tôi không người thân thích nên chẳng có nổi một tấm thiệp báo hỉ cho ai,tôi thấy như vậy cũng tốt,thà cứ sống nhạt nhòa như vậy ,có khi lại dễ dàng.
Cả một ngày bận rộn đám cưới ,bầu bí nên tôi cũng mỏi lưng và nhức mỏi chân bởi đi giày cao gót suốt nhiều giờ liền. Nay anh uống có lẽ hơi nhiều ,bộ vest lịch lãm ấy còn chưa kịp thay ,chẳng thể ngờ từ giờ tôi là vợ cậu nữa,chẳng biết bền hay không ,tôi sẽ cố gắng vun vén để gia đình chúng tôi luôn êm ấm.
Tôi cởi bỏ chiếc váy cô dâu ,thay bộ ngủ lụa ren mát mẻ ,haizzz đến cả đôi giày cũng không cởi nốt ,nhẹ nhàng tháo tất ,giày cho cậu Duy.Vì ở nhà riêng nên cậu không thuê giúp việc ,tôi phải làm mọi thứ ,mà cũng phải thôi đó là nghĩa vụ của người vợ nên làm
. Tôi lục trong tủ tìm một bộ mặc nhà thỏa mái cho cậu ,tình cờ rơi ra một bức ảnh ,cậu cười rất tươi,cạnh đó là một cô gái rất xinh đẹp,bức ảnh hoen ố của thời gian, không nghĩ nhiều ,tôi đoán có lẽ là mối tình khắc cốt ghi tâm của cậu ,có lẽ giữ lại làm kỉ niệm thôi.
Đêm tân hôn chúng tôi chỉ bình yên bên nhau ,cậu đã ngủ say nhưng lòng tôi còn nhiều ngổn ngang khiến tôi khó lòng mà chợp mắt..
-Quân ,anh có trách em không,dù kết hôn với ai đi chăng nữa trong lòng em vẫn mãi chỉ có anh.
Ngày vui mà lòng tôi cứ buồn hiu hắt ,nằm cạnh chồng mới cưới ,hai thế giới quay ngược lại với nhau ,chẳng biết giữa tôi và anh ,chênh lệch suy nghĩ liệu rằng cuộc hôn nhân này có bền hay chỉ chóng vánh như những đợt pháo hoa trên bầu trời ,rực rỡ và chóng tàn?
Ngày hôm sau tỉnh dậy ,tôi gối bên cạnh đã lạnh từ lâu ,một mình anh vẫn hay dậy sớm như vậy sao. Bước xuống tầng ,thấy anh đang nấu hai tô bún thơm nức lòng ,nghi ngút khói
-Dậy rồi sao ,tôi có nấu bún bò ,không được chuyên nghiệp lắm ,em ăn tạm,lát nữa tôi còn đến cơ quan nữa ,mới nghỉ một hôm mà một tá văn kiện cần tôi kí rồi.
-Cậu cứ đi làm đi ,tôi ở nhà ,trưa có cần tôi đem cơm cho cậu không.Bún thơm quá ,cậu khéo tay thật ấy.
-Kí giấy rồi có hối hận hay sao mà em xưng cậu với tôi vậy ,ít ra cũng gọi anh hay ông xã hay chồng chứ ,chẳng phải trước đây em hay gọi chồng ngọt lắm mà ,tôi cũng thích.
Đang ăn bún tôi chợt khựng lại ,tôi cũng không biết xưng hô sao cho phải ,.nên vẫn miễn cưỡng nói :
-Em nhớ rồi.
--Sau này đi ra đường cũng phải gọi như vậy ,nếu không người ta không biết em và tôi là vợ chồng ,lại cướp mất mẹ của con tôi.
Tôi vẫn luôn thắc mắc một điều ,anh muốn tôi đổi cách xưng hô nhưng tại sao anh vẫn xưng tôi em ,thì ra không phải anh quên ,mà trong lòng anh vẫn luôn vạch ra một danh giới mà ngay cả khi có giấy kết hôn vẫn không thể xóa bỏ.Trong lòng anh mãi mãi in bóng một người ,năm tháng đã qua đi nhưng tình cảm của anh dành cho chị ấy vẫn cháy âm ỉ trong từng mạch máu và hơi thở,anh lấy tôi là vì trách nhiệm,là vì đôi mắt của tôi phảng phất hình bóng người con gái anh yêu lúc thanh xuân đầy nhiệt huyết.
Nói câu đó xong bà chủ lặng lẽ rời khỏi phòng ,có lẽ bị ép trở thành bà nội ,cảm giác cũng nhiều bất ngờ lắm .Trong thư phòng,chỉ còn lại tôi và anh :
-An,em nghe thấy không ,mẹ tôi tác thành cho tôi và em rồi ,em đừng bỏ đi giọt máu của tôi. Hôm đó em gọi tôi còn chưa kịp nói xong ,em đã tắt máy rồi ,tôi không phải người bừa bãi,chỉ là tôi không dám đối diện với em.Tôi tin tình cảm chúng ta sẽ từ từ tốt lên ,hãy cho tôi một cơ hội được không ?
Tôi im lặng không đáp ,tôi ôm anh khóc nức nở ,tôi không biết phải làm gì cả ,mọi thứ rối ren vô cùng ,tôi cũng muốn được yếu đuối một lần ,chỉ cần con tôi có một gia đình, tình cảm có thể sẽ lớn lên,vậy nếu tình cảm của chúng tôi vẫn nhạt nhòa liệu cuộc hôn nhân ấy có tồn tại lâu được không ?
Vì đám cưới gấp nên chúng tôi không chuẩn bị nhiều ,chỉ là tấm ảnh cưới và hai ảnh để bàn,anh nói sẽ để ở nơi anh làm việc.
Ngoài công việc ở cơ quan ,anh vẫn quản lí hoạt động kinh doanh đá quý..Chị Hạnh nghe tin không khỏi bất ngờ ,vốn tưởng rằng Duy ghét tôi,nhưng thật không ngờ thoáng cái đã là người chung chăn chung gối chung đường đi.
-Chị cũng ngạc nhiên lắm ,coi như duyên chúng ta dài ,là người một nhà rồi,em hãy cố gắng ăn uống cho cháu của chị khỏe mạnh,còn ra chơi với chị Cốm nhé.
Mọi người yêu quý và không phân biệt tôi nghèo hèn ,lại đã có một đời chồng cũng giúp tôi thấy an ủi phần nào,ít ra dù cuộc sống chưa có tình yêu tôi cũng thấy bớt áp lực phần nào.
Đám cưới diễn ra nhanh hơn tôi tưởng ,vì là gấp quá ,nhà anh cũng không mời nhiều quan khách,chỉ mời thân cận trong gia đình ,tôi không người thân thích nên chẳng có nổi một tấm thiệp báo hỉ cho ai,tôi thấy như vậy cũng tốt,thà cứ sống nhạt nhòa như vậy ,có khi lại dễ dàng.
Cả một ngày bận rộn đám cưới ,bầu bí nên tôi cũng mỏi lưng và nhức mỏi chân bởi đi giày cao gót suốt nhiều giờ liền. Nay anh uống có lẽ hơi nhiều ,bộ vest lịch lãm ấy còn chưa kịp thay ,chẳng thể ngờ từ giờ tôi là vợ cậu nữa,chẳng biết bền hay không ,tôi sẽ cố gắng vun vén để gia đình chúng tôi luôn êm ấm.
Tôi cởi bỏ chiếc váy cô dâu ,thay bộ ngủ lụa ren mát mẻ ,haizzz đến cả đôi giày cũng không cởi nốt ,nhẹ nhàng tháo tất ,giày cho cậu Duy.Vì ở nhà riêng nên cậu không thuê giúp việc ,tôi phải làm mọi thứ ,mà cũng phải thôi đó là nghĩa vụ của người vợ nên làm
. Tôi lục trong tủ tìm một bộ mặc nhà thỏa mái cho cậu ,tình cờ rơi ra một bức ảnh ,cậu cười rất tươi,cạnh đó là một cô gái rất xinh đẹp,bức ảnh hoen ố của thời gian, không nghĩ nhiều ,tôi đoán có lẽ là mối tình khắc cốt ghi tâm của cậu ,có lẽ giữ lại làm kỉ niệm thôi.
Đêm tân hôn chúng tôi chỉ bình yên bên nhau ,cậu đã ngủ say nhưng lòng tôi còn nhiều ngổn ngang khiến tôi khó lòng mà chợp mắt..
-Quân ,anh có trách em không,dù kết hôn với ai đi chăng nữa trong lòng em vẫn mãi chỉ có anh.
Ngày vui mà lòng tôi cứ buồn hiu hắt ,nằm cạnh chồng mới cưới ,hai thế giới quay ngược lại với nhau ,chẳng biết giữa tôi và anh ,chênh lệch suy nghĩ liệu rằng cuộc hôn nhân này có bền hay chỉ chóng vánh như những đợt pháo hoa trên bầu trời ,rực rỡ và chóng tàn?
Ngày hôm sau tỉnh dậy ,tôi gối bên cạnh đã lạnh từ lâu ,một mình anh vẫn hay dậy sớm như vậy sao. Bước xuống tầng ,thấy anh đang nấu hai tô bún thơm nức lòng ,nghi ngút khói
-Dậy rồi sao ,tôi có nấu bún bò ,không được chuyên nghiệp lắm ,em ăn tạm,lát nữa tôi còn đến cơ quan nữa ,mới nghỉ một hôm mà một tá văn kiện cần tôi kí rồi.
-Cậu cứ đi làm đi ,tôi ở nhà ,trưa có cần tôi đem cơm cho cậu không.Bún thơm quá ,cậu khéo tay thật ấy.
-Kí giấy rồi có hối hận hay sao mà em xưng cậu với tôi vậy ,ít ra cũng gọi anh hay ông xã hay chồng chứ ,chẳng phải trước đây em hay gọi chồng ngọt lắm mà ,tôi cũng thích.
Đang ăn bún tôi chợt khựng lại ,tôi cũng không biết xưng hô sao cho phải ,.nên vẫn miễn cưỡng nói :
-Em nhớ rồi.
--Sau này đi ra đường cũng phải gọi như vậy ,nếu không người ta không biết em và tôi là vợ chồng ,lại cướp mất mẹ của con tôi.
Tôi vẫn luôn thắc mắc một điều ,anh muốn tôi đổi cách xưng hô nhưng tại sao anh vẫn xưng tôi em ,thì ra không phải anh quên ,mà trong lòng anh vẫn luôn vạch ra một danh giới mà ngay cả khi có giấy kết hôn vẫn không thể xóa bỏ.Trong lòng anh mãi mãi in bóng một người ,năm tháng đã qua đi nhưng tình cảm của anh dành cho chị ấy vẫn cháy âm ỉ trong từng mạch máu và hơi thở,anh lấy tôi là vì trách nhiệm,là vì đôi mắt của tôi phảng phất hình bóng người con gái anh yêu lúc thanh xuân đầy nhiệt huyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.