Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
Chương 30: Đánh nhau (2)
Lê Thùy Nhi
27/06/2023
Lam Sương lên tiếng :"Đệch, chắc cô thiên nga sẵn, cũng xuất phát từ cùng một xóm giờ có chồng giàu mà khinh bỉ chúng tôi, đừng quên mẹ cô cũng từng là thường dân, giờ cô chửi chẳng khác gì chửi cả mẹ cô!
Con gái nhà bà Lan bị cô nói cho đen hết mặt mũi không cãi lại được một lời liền kêu vệ sĩ xông lên xử lý cô và bà Mai.
"Con mẹ nó! tính dùng vũ lực à?"
"Thì làm sao? rõ ràng là bà Mai đánh mẹ tao trước!, xông lên cho tôi ai làm cho bà Mai và con nhỏ này liệt cả hai chân tôi thưởng cho 100 triệu"
Lam Sương cười ha hả :"Chúng mày có giỏi thì đánh mỗi mình tao, không được đánh người già, có điều rinh được 100 triệu hơi khó đấy!"
Các vệ sĩ cùng nhau xông lên mọi người xung quanh đứng nhìn như coi kịch có người còn mua hoa quả về ăn đỡ, trời ngày một nắng, đã gần 11 giờ trưa nhưng mọi người vẫn túm tụm lại xem.
Chẳng mấy chốc mấy chục tên vệ sĩ đã bị đánh gục, Lam Sương cười cười đến chỗ mà con nhà bà Lan đang đứng cô lấy tay vuốt nhẹ má trái của cô ta.
"Roẹt!"
"Chát!"
Vết cào hiện rõ ngay trước mắt, chẳng mấy chốc con gái nhà bà Lan ngã lăn ra đất, Lam Sương hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta:"Ở đời đừng có mà ỷ mạnh hiếp yếu, không có học thức à, người dân ở đây kể cho tao rất nhiều về mày đấy!"
Con gái nhà bà Lan tên là Lan Yến My từ nhỏ được bà Lan luôn chiều nên có tính cách kiêu ngạo, chẳng những kiêu ngạo mà còn rất hống hách chỉ cần ai đụng tới cô ta thì liền chửi, nhưng mà cô ta lại có nét đẹp bẩm sinh(yên tâm đi không bằng nữ chính đâu\=)) ) làm cho bao nhiêu trai tráng đều đổ gục trước cô ta, nhưng cô ta lại sống vì tiền nên nhờ có sắc đẹp này mà có được chồng có quyền có thế ở Thường Châu này.
"Mày dám đánh tao?"con nhà bà Lan vừa che mặt vừa chửi Lam Sương, đúng lúc đó chồng Lan Yến My đi vào.
"Yến My em có sao không?"thì ra người con rể có quyền có thế lại là Từ Trung (em trai ruột của Từ Lân)Lam Sương bật cười thành tiếng trước đây cô chưa gặp Từ Trung bao giờ, nhưng khi đến nhà Từ gia cô đã thấy ảnh của anh ta, còn từng nghe Từ Lân kể tên Từ Trung này trộm số tiền lớn trong gia đình qua sinh sống ở Trung Quốc, chẳng những trộm tiền mà còn định giết chết cả mẹ nữa, suy cho cùng tả cái Tư gia ai cũng không phải là người tốt.
"Huhu...là cô ta đánh em và mẹ em"Lan Yến My chỉ tay vào Lam Sương hai mắt ướt đẫm nước mắt, vết máu chảy trên má trái không ngừng rơi xuống còn cái tát ngày một đỏ lên.
"Người đâu bắt cô ta và mấy bà già này lại đưa về biệt thự tôi sẽ đích thân xử lý, còn bây giờ đập nát cái quán Mạt chược này cho tôi"Từ Trung ra lệnh đám vệ sĩ làm theo, Lam Sương tiến lên xử lý mấy tên vệ sĩ.
Cuộc đánh nhau này chính quyền địa phương không dám làm gì, những người có quyền có thế mà tung hoành thì bọn chúng cũng không dòm ngó đến.
Lam Sương hạ gục được rất nhiều vệ sĩ, Từ Trung lấy khẩu súng lục bắn vào bụng Lam Sương cô có né tránh nhưng lại trúng cánh tay trái không còn sức lực để phản kháng.
Lưu Anh giờ mới ra mặt:"Các ngươi sử dụng súng nơi đông người như vậy có tin tôi sẽ báo cảnh sát không?"
Từ Trung cười lớn :"Hả? cảnh sát sao? ai nào giám động đến tôi, nhìn cô cũng trẻ trung xinh đẹp, tôi tha cho cô đấy đừng có xen vào chuyện chúng tôi?"
"Các anh tự tin rằng thế lực của Từ gia các anh lớn nhất Thường Châu sao?"
Lan Yến My không biết trời cao đất dày vẫn hống hách đáp trả:"Đúng đấy! lũ nghèo hèn chúng mày thì biết cái gì?"
Lam Sương tay phải ôm chặt cánh tay trái đang bị thương của mình, dù cô rất đau nhưng khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, cãi nhau ngày lại càng hăng hơn :"Đệch! tính để tao nói lần 2 à hay là làm Thiên Nga lâu quá mà quên mình từng là cóc ghẻ!"
"Không nói nhiều dẫn bọn chúng đi"
"Có ngon thì bắt tao, người già không có tội, hơn nữa mẹ chúng mày cũng sai đã là con người thì phải nói đạo lý đi chứ, đâu phải không đi học đâu mà không biết hả?"
"Được, dẫn con ả này đi, còn mấy mụ già này đánh liệt chân rồi thả"Từ Trung tiến đến gần Lam Sương cười cười :"Hừ! đụng đến vợ tao chỉ có con đường chết!"
Lam Sương thuận thế nhổ bọt vào mặt Từ Trung, hai mắt đỏ ngầu, cười một cách khinh bỉ:"Vợ mày có gì ngon, suốt ngày son son phấn phấn sau này mồm thâm như dãi chó thôi!"
Lan Yến My tiến đến tặng cho Lam Sương một bàn tay:"Con đĩ! mở mồm ra là chửi tao đúng là cháu gái bà Lam không khác gì mẹ mày, lợi dụng lên giường với đàn ông thôi!"
Từ Trung quát tháo :"Còn đứng đó làm gì nữa lôi cô ta về cho tôi!"
Một giọng nói lạnh ngắt từ phía sau:"Tôi xem đứa nào dám?"
Con gái nhà bà Lan bị cô nói cho đen hết mặt mũi không cãi lại được một lời liền kêu vệ sĩ xông lên xử lý cô và bà Mai.
"Con mẹ nó! tính dùng vũ lực à?"
"Thì làm sao? rõ ràng là bà Mai đánh mẹ tao trước!, xông lên cho tôi ai làm cho bà Mai và con nhỏ này liệt cả hai chân tôi thưởng cho 100 triệu"
Lam Sương cười ha hả :"Chúng mày có giỏi thì đánh mỗi mình tao, không được đánh người già, có điều rinh được 100 triệu hơi khó đấy!"
Các vệ sĩ cùng nhau xông lên mọi người xung quanh đứng nhìn như coi kịch có người còn mua hoa quả về ăn đỡ, trời ngày một nắng, đã gần 11 giờ trưa nhưng mọi người vẫn túm tụm lại xem.
Chẳng mấy chốc mấy chục tên vệ sĩ đã bị đánh gục, Lam Sương cười cười đến chỗ mà con nhà bà Lan đang đứng cô lấy tay vuốt nhẹ má trái của cô ta.
"Roẹt!"
"Chát!"
Vết cào hiện rõ ngay trước mắt, chẳng mấy chốc con gái nhà bà Lan ngã lăn ra đất, Lam Sương hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta:"Ở đời đừng có mà ỷ mạnh hiếp yếu, không có học thức à, người dân ở đây kể cho tao rất nhiều về mày đấy!"
Con gái nhà bà Lan tên là Lan Yến My từ nhỏ được bà Lan luôn chiều nên có tính cách kiêu ngạo, chẳng những kiêu ngạo mà còn rất hống hách chỉ cần ai đụng tới cô ta thì liền chửi, nhưng mà cô ta lại có nét đẹp bẩm sinh(yên tâm đi không bằng nữ chính đâu\=)) ) làm cho bao nhiêu trai tráng đều đổ gục trước cô ta, nhưng cô ta lại sống vì tiền nên nhờ có sắc đẹp này mà có được chồng có quyền có thế ở Thường Châu này.
"Mày dám đánh tao?"con nhà bà Lan vừa che mặt vừa chửi Lam Sương, đúng lúc đó chồng Lan Yến My đi vào.
"Yến My em có sao không?"thì ra người con rể có quyền có thế lại là Từ Trung (em trai ruột của Từ Lân)Lam Sương bật cười thành tiếng trước đây cô chưa gặp Từ Trung bao giờ, nhưng khi đến nhà Từ gia cô đã thấy ảnh của anh ta, còn từng nghe Từ Lân kể tên Từ Trung này trộm số tiền lớn trong gia đình qua sinh sống ở Trung Quốc, chẳng những trộm tiền mà còn định giết chết cả mẹ nữa, suy cho cùng tả cái Tư gia ai cũng không phải là người tốt.
"Huhu...là cô ta đánh em và mẹ em"Lan Yến My chỉ tay vào Lam Sương hai mắt ướt đẫm nước mắt, vết máu chảy trên má trái không ngừng rơi xuống còn cái tát ngày một đỏ lên.
"Người đâu bắt cô ta và mấy bà già này lại đưa về biệt thự tôi sẽ đích thân xử lý, còn bây giờ đập nát cái quán Mạt chược này cho tôi"Từ Trung ra lệnh đám vệ sĩ làm theo, Lam Sương tiến lên xử lý mấy tên vệ sĩ.
Cuộc đánh nhau này chính quyền địa phương không dám làm gì, những người có quyền có thế mà tung hoành thì bọn chúng cũng không dòm ngó đến.
Lam Sương hạ gục được rất nhiều vệ sĩ, Từ Trung lấy khẩu súng lục bắn vào bụng Lam Sương cô có né tránh nhưng lại trúng cánh tay trái không còn sức lực để phản kháng.
Lưu Anh giờ mới ra mặt:"Các ngươi sử dụng súng nơi đông người như vậy có tin tôi sẽ báo cảnh sát không?"
Từ Trung cười lớn :"Hả? cảnh sát sao? ai nào giám động đến tôi, nhìn cô cũng trẻ trung xinh đẹp, tôi tha cho cô đấy đừng có xen vào chuyện chúng tôi?"
"Các anh tự tin rằng thế lực của Từ gia các anh lớn nhất Thường Châu sao?"
Lan Yến My không biết trời cao đất dày vẫn hống hách đáp trả:"Đúng đấy! lũ nghèo hèn chúng mày thì biết cái gì?"
Lam Sương tay phải ôm chặt cánh tay trái đang bị thương của mình, dù cô rất đau nhưng khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, cãi nhau ngày lại càng hăng hơn :"Đệch! tính để tao nói lần 2 à hay là làm Thiên Nga lâu quá mà quên mình từng là cóc ghẻ!"
"Không nói nhiều dẫn bọn chúng đi"
"Có ngon thì bắt tao, người già không có tội, hơn nữa mẹ chúng mày cũng sai đã là con người thì phải nói đạo lý đi chứ, đâu phải không đi học đâu mà không biết hả?"
"Được, dẫn con ả này đi, còn mấy mụ già này đánh liệt chân rồi thả"Từ Trung tiến đến gần Lam Sương cười cười :"Hừ! đụng đến vợ tao chỉ có con đường chết!"
Lam Sương thuận thế nhổ bọt vào mặt Từ Trung, hai mắt đỏ ngầu, cười một cách khinh bỉ:"Vợ mày có gì ngon, suốt ngày son son phấn phấn sau này mồm thâm như dãi chó thôi!"
Lan Yến My tiến đến tặng cho Lam Sương một bàn tay:"Con đĩ! mở mồm ra là chửi tao đúng là cháu gái bà Lam không khác gì mẹ mày, lợi dụng lên giường với đàn ông thôi!"
Từ Trung quát tháo :"Còn đứng đó làm gì nữa lôi cô ta về cho tôi!"
Một giọng nói lạnh ngắt từ phía sau:"Tôi xem đứa nào dám?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.