Giá Như Hôm Ấy Ta Không Gặp Nhau
Chương 31: Trời nắng rồi! cho Từ gia phá sản đi
Lê Thùy Nhi
06/07/2023
Chiếc xe Rolls-royce dừng phía sau đám đông, một người đàn ông cao 1m90 cùng với bộ vest đen sải chân bước vào.
Từ Trung nhìn thấy như người mất hồn, Lưu Anh thấy thì cười cười còn thầm nghĩ Mày xong rồi con trai,Lam Sương cúi gầm mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đó.
Lan Yến My đúng là không biết Trời cao đất dày, cũng đúng thôi người từng nhìn mặt của anh cũng không nhiều huống hồ là Lan Yến My không biết cũng là chuyện bình thường.
"Anh là ai hả cút ra để tôi xử lý con nhỏ này!"Lan Yến My lườm người đàn ông đó khoanh tay trước ngực tỏ ra khí chất oai phong.
Mọi người xung quanh đều chìm trong im lặng, đôi mắt người đàn ông đó lạnh như băng thậm chí là cả mùi hương trên người cũng là mùi thuốc súng, Từ Trung không dám lên tiếng chỉ cúi người im bặt.
"Vợ tôi mà các ngươi dám đụng đến, để xem hôm nay đứa nào có bản lĩnh đưa vợ tôi đi"người đàn ông lạnh giọng mọi người xung quanh được coi một drama hết sức hấp dẫn.
"Xí! anh đây ăn mặc cũng không phải tầm thường gì, còn con nhỏ này thì như con điên chốn nông thôn, chắc là cô ta dụ dỗ anh nhỉ?"Lan Yến My cười giễu cợt.
Người đàn ông này không ai khác là Lưu Trần Lãng gặp phải người không biết trời cao đất dày anh cũng không chấp làm gì, đi đến bên cạnh Lưu Anh kéo Lam Sương vào lòng mình.
"Trời nắng rồi! cho Từ gia phá sản đi" anh cười như không cười rồi bế Lam Sương lên xe,khi vào trong xe Lưu Trần Lãng còn dặn dò :"Xử lý đi"
Bạch Long cúi đầu phất phất tay, đám vệ sĩ xông lên đánh cho đám vệ sĩ Từ Trung không ngóc đầu dậy nổi, còn Từ Trung,bà Lan và Lan Yến My thì hớt hải chạy về nhà.
Trên đường về Lam Sương cứ ngồi trong lòng anh,tay ôm chặt nơi bị bắn trúng hai mắt ướt đẫm nước mắt, nhưng vẫn cúi đầu không nói một lời giải thích.
Diễm Lệ Uyển
Lưu Trần Lãng vội vàng bế cô lên phòng ngủ, Hoắc Long vào trong cùng mấy cô hầu nữ gỡ viên đạn ra khỏi cánh tay.
Lam Sương ngồi trên giường tay phải nắm chặt cánh tay của Lưu Trần Lãng,kêu đau dữ dội Lưu Trần Lãng cố gắng trấn an cô.
5 phút sau,viên đạn được gỡ ra máu chảy ròng ròng, áo Lam Sương dính đầy máu người hầu vội vàng lấy đồ mới thay cho cô.
Lưu Trần Lãng cố kìm nén lòng mình mà dạy dỗ Lam Sương một bài học:"Sương à, em giỏi lắm đi đâu cũng gây chuyện từ nay đừng ra ngoài nữa, ở yên trong Diễm Lệ Uyển này đi"
Lam Sương hai mắt sưng mọng nước mắt mọi người ra ngoài hết cô khóc lớn :"Đâu phải em gây chuyện rõ ràng là bà Lan phỉ báng mẹ em trước mà"
Lưu Trần Lãng không thể kìm nổi được nữa đến ôm lấy cô rồi dỗ dành :"Ngoan! đừng khóc nữa,là anh trách lầm em,bây giờ thì nghỉ ngơi đi, ngoan"
Lam Sương như một đứa trẻ lên ba cứ làm nũng trong lòng anh:"Huhu anh ra ngoài đi, đừng có mà vào đây nữa!".
Từ khi Lam Sương có tình cảm với Lưu Trần Lãng cô cứ ỷ vào sự cưng chiều của anh mà ăn vạ, làm nũng rồi bây giờ còn lên mặt đuổi anh ra ngoài nữa chứ,đúng là khi yêu con người thay đổi rất nhiều.
"Sương Sương bây giờ em còn muốn đuổi anh ra ngoài sao? có tin anh sẽ ăn em thay bữa cơm trưa nay không?"
"Hả em đang bị thương đó,anh làm gì được em"
"Hửm, thách anh đó sao, dù có bắn nát tứ chi của em,anh vẫn cho em cảm giác lên Thiên đàng được đấy"
Dứt lời anh đè Lam Sương xuống dưới thân mình hôn một cách mạnh bạo,Lam Sương khó khăn lắm mới thở được nhẹ giọng:"Đồ đáng ghét, anh khi nào mới tha em đây hả?"
Lưu Trần Lãng cắn nhẹ cổ cô rồi cười cười:"Chừng nào Lưu Trần Lãng anh còn khoẻ thì em đừng mong yên bình trên giường"nói xong anh ra ngoài đóng chặt cửa lại,Lam Sương nghe có chút run sợ nhưng một khi vào rọ thì còn đường thoát nữa đâu.
Phòng sách.
"Diệt cỏ tận gốc, không để tên Từ Trung đó sống sót, còn vợ hắn ta thì cho người cưỡng hiếp phế luôn cái mỏ mẹ con bà ta"Lưu Trần Lãng ánh mắt lạnh tanh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng buổi trưa có chút nóng rực nhưng không thể xoá tan sát khí trên người anh.
"Còn công ty Từ gia thì cho phá sản đúng không ạ?"Bạch Long hỏi.
"Còn phải hỏi nữa, còn không đi xử lý,tờ báo của sáng mai phải có nội dung này"
"Vâng Lão đại em đi làm ngay"
Buổi chiều chiếc xe của Từ Trung vội vàng bỏ chạy dưới sự truy đuổi của Bạch Long, hắn dừng lại ở bên đường Bạch Long vội lấy khấu súng ngắm, thấy Từ Trung vào trong xe Bạch Long vội bắn nơi chứa xăng trong xe, tiếng nổ khá lớn, đường ít người đi lại nên cảnh sát không phát hiện manh mối gì.
Còn về phía Lan Yến My, Bạch Long cho người chuốc thuốc kích dục mạnh nhất rồi đưa vào nhà nghỉ ở gần nhà báo gọi mấy tên du côn vào chơi đùa, trước khi chuốc thuốc Bạch Long đã phế họng cô ta, từ nay trở thành người câm, cả mẹ cô ta cũng vậy.
Từ Trung nhìn thấy như người mất hồn, Lưu Anh thấy thì cười cười còn thầm nghĩ Mày xong rồi con trai,Lam Sương cúi gầm mặt xuống đất không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đó.
Lan Yến My đúng là không biết Trời cao đất dày, cũng đúng thôi người từng nhìn mặt của anh cũng không nhiều huống hồ là Lan Yến My không biết cũng là chuyện bình thường.
"Anh là ai hả cút ra để tôi xử lý con nhỏ này!"Lan Yến My lườm người đàn ông đó khoanh tay trước ngực tỏ ra khí chất oai phong.
Mọi người xung quanh đều chìm trong im lặng, đôi mắt người đàn ông đó lạnh như băng thậm chí là cả mùi hương trên người cũng là mùi thuốc súng, Từ Trung không dám lên tiếng chỉ cúi người im bặt.
"Vợ tôi mà các ngươi dám đụng đến, để xem hôm nay đứa nào có bản lĩnh đưa vợ tôi đi"người đàn ông lạnh giọng mọi người xung quanh được coi một drama hết sức hấp dẫn.
"Xí! anh đây ăn mặc cũng không phải tầm thường gì, còn con nhỏ này thì như con điên chốn nông thôn, chắc là cô ta dụ dỗ anh nhỉ?"Lan Yến My cười giễu cợt.
Người đàn ông này không ai khác là Lưu Trần Lãng gặp phải người không biết trời cao đất dày anh cũng không chấp làm gì, đi đến bên cạnh Lưu Anh kéo Lam Sương vào lòng mình.
"Trời nắng rồi! cho Từ gia phá sản đi" anh cười như không cười rồi bế Lam Sương lên xe,khi vào trong xe Lưu Trần Lãng còn dặn dò :"Xử lý đi"
Bạch Long cúi đầu phất phất tay, đám vệ sĩ xông lên đánh cho đám vệ sĩ Từ Trung không ngóc đầu dậy nổi, còn Từ Trung,bà Lan và Lan Yến My thì hớt hải chạy về nhà.
Trên đường về Lam Sương cứ ngồi trong lòng anh,tay ôm chặt nơi bị bắn trúng hai mắt ướt đẫm nước mắt, nhưng vẫn cúi đầu không nói một lời giải thích.
Diễm Lệ Uyển
Lưu Trần Lãng vội vàng bế cô lên phòng ngủ, Hoắc Long vào trong cùng mấy cô hầu nữ gỡ viên đạn ra khỏi cánh tay.
Lam Sương ngồi trên giường tay phải nắm chặt cánh tay của Lưu Trần Lãng,kêu đau dữ dội Lưu Trần Lãng cố gắng trấn an cô.
5 phút sau,viên đạn được gỡ ra máu chảy ròng ròng, áo Lam Sương dính đầy máu người hầu vội vàng lấy đồ mới thay cho cô.
Lưu Trần Lãng cố kìm nén lòng mình mà dạy dỗ Lam Sương một bài học:"Sương à, em giỏi lắm đi đâu cũng gây chuyện từ nay đừng ra ngoài nữa, ở yên trong Diễm Lệ Uyển này đi"
Lam Sương hai mắt sưng mọng nước mắt mọi người ra ngoài hết cô khóc lớn :"Đâu phải em gây chuyện rõ ràng là bà Lan phỉ báng mẹ em trước mà"
Lưu Trần Lãng không thể kìm nổi được nữa đến ôm lấy cô rồi dỗ dành :"Ngoan! đừng khóc nữa,là anh trách lầm em,bây giờ thì nghỉ ngơi đi, ngoan"
Lam Sương như một đứa trẻ lên ba cứ làm nũng trong lòng anh:"Huhu anh ra ngoài đi, đừng có mà vào đây nữa!".
Từ khi Lam Sương có tình cảm với Lưu Trần Lãng cô cứ ỷ vào sự cưng chiều của anh mà ăn vạ, làm nũng rồi bây giờ còn lên mặt đuổi anh ra ngoài nữa chứ,đúng là khi yêu con người thay đổi rất nhiều.
"Sương Sương bây giờ em còn muốn đuổi anh ra ngoài sao? có tin anh sẽ ăn em thay bữa cơm trưa nay không?"
"Hả em đang bị thương đó,anh làm gì được em"
"Hửm, thách anh đó sao, dù có bắn nát tứ chi của em,anh vẫn cho em cảm giác lên Thiên đàng được đấy"
Dứt lời anh đè Lam Sương xuống dưới thân mình hôn một cách mạnh bạo,Lam Sương khó khăn lắm mới thở được nhẹ giọng:"Đồ đáng ghét, anh khi nào mới tha em đây hả?"
Lưu Trần Lãng cắn nhẹ cổ cô rồi cười cười:"Chừng nào Lưu Trần Lãng anh còn khoẻ thì em đừng mong yên bình trên giường"nói xong anh ra ngoài đóng chặt cửa lại,Lam Sương nghe có chút run sợ nhưng một khi vào rọ thì còn đường thoát nữa đâu.
Phòng sách.
"Diệt cỏ tận gốc, không để tên Từ Trung đó sống sót, còn vợ hắn ta thì cho người cưỡng hiếp phế luôn cái mỏ mẹ con bà ta"Lưu Trần Lãng ánh mắt lạnh tanh nhìn ra cửa sổ, ánh nắng buổi trưa có chút nóng rực nhưng không thể xoá tan sát khí trên người anh.
"Còn công ty Từ gia thì cho phá sản đúng không ạ?"Bạch Long hỏi.
"Còn phải hỏi nữa, còn không đi xử lý,tờ báo của sáng mai phải có nội dung này"
"Vâng Lão đại em đi làm ngay"
Buổi chiều chiếc xe của Từ Trung vội vàng bỏ chạy dưới sự truy đuổi của Bạch Long, hắn dừng lại ở bên đường Bạch Long vội lấy khấu súng ngắm, thấy Từ Trung vào trong xe Bạch Long vội bắn nơi chứa xăng trong xe, tiếng nổ khá lớn, đường ít người đi lại nên cảnh sát không phát hiện manh mối gì.
Còn về phía Lan Yến My, Bạch Long cho người chuốc thuốc kích dục mạnh nhất rồi đưa vào nhà nghỉ ở gần nhà báo gọi mấy tên du côn vào chơi đùa, trước khi chuốc thuốc Bạch Long đã phế họng cô ta, từ nay trở thành người câm, cả mẹ cô ta cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.