Chương 20: Cuộc sống trong giam cầm
Jun Song ~ Joon Bean
19/02/2018
Một lát sau nó mới tỉnh ngộ, ôm tấm thân nhầy nhụa nhơ nhớp đầy nhục nhã vào phòng tắm, nó phải gột sạch bản thân mình. Ngâm mình trong bồn tắm
lớn, nó cố gắng kì cọ thật mạnh, kì đến mức làn da như muốn bị lột đi
luôn mà nó vẫn chưa thỏa mãn, nó vẫn cảm thấy sự ghê tởm cứ quấn quýt
quanh nó. Vừa kì mắt nó vừa ứa lệ, cảm thấy trái tim vừa mới được vá lại vẫn chưa lành lại một lần nữa bị xé toạc ra, đau đến mức toàn bộ tế bào trên cơ thể đều co rút lại, nó gắng gượng một cách quằn quại trong nỗi
bi thương thống khổ vô tận này. Tuy nhiên, cho dù nó có kì đến rách cả
da thịt thì cái vết nhơ nhớp ấy vẫn không cách nào có thể xóa đi được,
giống như sự thực nghiệt ngã mà hiện tại nó đang phải chịu. Nỗi oan uổng này, ai thấu?
Tắm xong, nó ngồi thẫn thờ trên giường, cũng chẳng hiểu tại sao nó lại nhớ tới Lâm Hùng. Nhớ đến anh, nó khẽ cười nhạt, nó còn tư cách gì để nhớ anh. Người phản bội anh là nó, người không chờ được là nó, anh hoàn toàn không có lỗi. Lỗi duy nhất của anh chính là đã rời đi quá sớm, để nó một mình bơ vơ không nơi nương tựa, khiến nó chơi vơi mà phải tìm điểm tựa ở một thằng đàn ông khốn nạn. Suy nghĩ vu vơ một lát, nó chợt có một ý muốn đó là trốn đi, trốn đi thật xa. Ai cũng có thể nói nó nhát gan, và quả thật nó rất nhát gan, nó thừa nhận điều đó. Bởi nó rất sợ đau, nỗi đau này còn gấp ngàn lần vạn lần nỗi đau da thịt cơ. Nó có thể gắng gượng được đến bây giờ đã là một loại kì tích rồi. Nó muốn rời xa cái nơi đầy rẫy những đau khổ và bi thương này, đến cái nơi không ai có thể tìm được nó và làm tổn thương nó được. Ở nơi đó nó sẽ tự xây dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, không có chồng, không có những cô tình nhân nóng bỏng, không có sỉ nhục, không có tổn thương,… mọi thứ sẽ làm lại hoàn toàn. Nghĩ là làm, nó thu dọn một ít quần áo rồi kéo va li ra cửa. Thế nhưng nó không thể ngờ được một chuyện, hắn thật sự có ý định giam cầm nó, hắn đã sớm khóa cửa rồi.
Cũng chẳng biết hắn có căn giờ để về không mà đúng lúc này cửa lại bật mở, bóng dáng cao lớn của hắn bước vào. Hắn nhìn nó đang kéo chiếc vali to bự mà nhíu mày, lập tức tiến đến hất chiếc vali văng sang một bên. Lực văng mạnh tới nỗi toàn bộ chút đồ đạc của nó vừa mới xếp gọn gàng lại bị bung ra tung tóe rơi trên mặt đất. Cùng với đó, hắn gắt lên:
“Cô muốn đi? Muốn rời khỏi tôi sao? Đừng có hòng!”_Tiếng gắt của hắn khiến nó sợ hãi, theo bản năng vội vàng lùi lại phía sau. Khuôn mặt của hắn khiến nó có một linh cảm không lành, như được dự báo trước, nó theo phản xạ vội vàng né ra khỏi cái vồ của hắn. Ấy thế nhưng nó vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt sắc bén của hắn. Hắn ép nó lên giường, ánh mắt giữ tợn gườm gườm nhìn nó, còn tay thì cứ quờ xuống dưới chân của nó. Nó không phản kháng, cũng chẳng thể phản kháng, chỉ có thể đơ ra như một con búp bê đã mất đi linh hồn mà nằm im chịu trận.
Nó cứ nghĩ hắn lại muốn vũ nhục nó, tuy nhiên một tiếng “cạch” vang lên khiến nó giật mình bừng tỉnh. Nó đẩy hắn ra, hắn theo bản năng đứng lên. Nó cảm nhận dưới cố chân có một thứ kim loại lạnh lẽo, liền vội vàng cúi xuống rồi mới đau đớn nhận ra. Hình phạt tàn khốc hơn vũ nhục bằng thể xác chính là như thế này ư? Trong khi nó còn đang ngây ngốc, hắn hài lòng lên tiếng:
“Chiếc xích này sẽ nhắc nhở cô, cô không được phép rời khỏi tôi. Ngoan ngoãn đi nếu cô không muốn đau đớn.”
“Khốn nạn! Tôi không phải con chó của anh!”_Nó đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo hắn, hét lên. Ngược lại hắn đẩy nó ngã xuống giường, khinh thường nói:
“Nếu cô ngoan ngoãn hơn thì đã không phải sống giống như một con chó.”_Hắn nói xong liền xoay người rời khỏi. Nó vội vàng đứng dậy đuổi theo, thế nhưng bị dây xích hạn chế, nó chỉ mới tới gần cửa đã bị dây xích kìm lại và làm nó ngã sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần sau bậc cầu thang, nó với tay, hét lên “Thằng khốn, mày quay lại đây cho bà.”
Ấy vậy mà đáp lại nó cũng chỉ có căn nhà trống vắng hoang tàn, lòng nó cũng hóa tro tàn, hoàn toàn thất vọng và tuyệt vọng. Nó bò lê trên đất, khóc nấc lên như một đứa trẻ, vừa khóc vừa lẩm bẩm [Ba, mẹ, con không thể chịu đựng cuộc sống như thế này nữa, con đau khổ quá rồi. Hai người ở trên đó có hạnh phúc không…mau đem con theo với. Con không muốn sống một cách rồ dại như vậy nữa.]
Nói rồi nó đứng phắt dậy, ánh mắt tìm kiếm khắp phòng. Phải rồi, nếu không muốn đau khổ, cách giải thoát duy nhất chỉ có “CHẾT”. Ánh mắt của nó chợt dừng trên một chiếc cốc thủy tinh ở trên bàn uống nước. Vui như vớ được vàng, nó lao ngay đến, đập vỡ cốc thủy tinh, nhặt lấy một mảnh, rất nhanh nhẹn và không chút do dự cứa vào cổ tay. Nhìn máu tươi đầm đìa chảy xuống nhuộm đỏ cả nền đất, đáy mắt nó ánh lên vẻ hạnh phúc. Nó xụi lơ dưới sàn nhà lạnh cứng, dựa lưng vào chân bàn, lẳng lặng nhìn dòng máu tươi cứ thế tuôn xối xả. Giây phút mà nó đối diện với Lâm Hùng còn không rung động bằng những hình ảnh này ngay trước mắt nó.
Trên khóe mắt lặng lẽ lăn xuống một giọt nước mắt ấm áp, rỉ xuống kẽ miệng, dù mặn nhưng đối với nó lại ngọt ngào đến bất ngờ. Trước mắt nó là hình ảnh gương mặt dịu dàng của mẹ cùng một thứ cảm giác quen thuộc gần gũi ập đến. Nó khẽ khàng vươn tay ra, mấp máy môi, gọi:
“Mẹ…”_Trái ngược với cảm giác hạnh phúc sau bao nhiêu lâu gặp được người thân, mẹ nó chỉ khẽ lắc đầu một cách thất vọng, đồng thời nó nghe thấy âm vọng quẩn quanh [Cố gắng sống!...Đừng buông!] Câu nói này cứ lặp đi lặp lại, gương mặt hiền từ của mẹ cứ thế mờ dần, mờ dần trước mắt nó rồi tan vào mộng ảo. Đôi mắt nó khẽ nhắm, nó mặc cho bóng tối bủa vây lấy mình.
Không hiểu sao trong lòng hắn thấy bồn chồn lo lắng không thôi, vốn hắn định đến bệnh viện thăm Hoàng My nhưng bước chân vô thức lại đưa hắn trở về biệt thự. Hắn cứ thế chiều lòng, vốn định lên liếc qua nó cho yên tâm rồi đi, nhưng khi thấy nó nằm trên một vũng máu thì lòng như chịu một cú oanh tạc lớn, khó tin mà trân trân đứng nhìn. Hình ảnh nó dựa vào bàn, bên cạnh là một vũng máu lênh láng trông vừa mĩ lệ vừa thê lương. Cô gái với gương mặt hiền lành giờ đây yên lặng nằm đó, đôi mi nhắm chặt tựa như đang chìm vào giấc mộng đẹp. Tuy nhiên đôi môi kia lại nhợt nhạt quá, gương mặt tiều tụy thiếu hẳn sức sống, bên khóe mắt rõ ràng còn vấn vít một giọt nước mắt chưa khô. Làn mi cong vút bây giờ vẫn còn hơi ẩm ướt nói cho hắn biết tình trạng nguy kịch của nó.
Tim hắn đánh cái thịch một cái, chẳng hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, có một sự đau đớn cứ âm ỉ cháy khiến hắn cảm thấy hoảng loạn không thôi. Hắn vội vụt vào trong, nâng đầu nó, vỗ vỗ gương mặt nó. Khi thấy nó đã hoàn toàn mất đi tri giác, hắn mới hoảng loạn tìm chìa khóa. Đáng tiếc hắn lục lọi tất cả túi trên người cũng không tìm thấy. Đang hoảng loạn thì điện thoại lại reo, số hiển thị trên màn hình là Quân, hắn liền không do dự nghe máy, bởi vì gấp gáp nên hắn chỉ ngắn gọn:
“Quân, mày mau gọi một bác sĩ đến nhà cho tao.”
“Mày bị làm sao?”_Giọng Quân cũng có chút hoảng hốt. Hắn không có kiên nhẫn nghe Quân lảm nhảm lắm điều, nên vội dặn một câu rồi cúp máy “Mày mau gọi đến đi nếu không sẽ có án mạng mất.”
Quả nhiên Quân làm việc rất hiệu quả, còn chưa đến năm phút đã nghe tiếng chuông cửa, Quân dẫn theo một bác sĩ riêng đến. Bác sĩ vừa vào phòng hắn đã vội túm lấy ông ta kéo tới trước chiếc giường Lam đang nằm. Khắp người Khang máu loang lổ khắp nơi, dưới sàn nhà máu cũng vương vãi tung tóe, còn cả chiếc giường cũng được nhuộm đỏ bởi máu trông chẳng khác gì hiện trường án mạng khiến Quân cũng lo lắng:
“Chị dâu sao thế?”
“Cô ấy tự sát!”_Khang ngắn gọn thông báo, điều này làm Quân kinh ngạc “Tự sát? Đang yên đang lành làm sao lại tự sát?”
Đến câu hỏi này thì Khang im lặng không nói, Quân cũng không cố gặng hỏi, chỉ quan sát Lam đang nằm trên giường, hơi thở mong manh yếu ớt đến đáng thương. Đến khi cậu nhận ra chiếc xích sắt ở trên chân cô mới hiểu mọi việc dù không được Khang kể kín kẽ. Không nói không rằng, Quân tặng ngay một đấm vào mặt Khang khiến hắn bất ngờ, và hắn có vẻ còn bất ngờ hơn khi nghe Quân chửi:
“Khốn nạn! Cầm thú!”
“Tại sao mày lại đánh tao?”_Hắn ngơ ngác hỏi.
“Mày là thằng đàn ông tồi và thất bại nhất mà tao từng biết.”_Quân ánh mắt đỏ quạnh, quuai hàm bạnh ra trông như một con gà chọi khi đang đứng trước mặt kẻ thù của mình vậy. Khang lúc này mới từ trong ngỡ ngàng đứng phắt dậy, túm lấy áo Quần, đồng thời nói “Mày…”
“Hai cậu nếu muốn đánh nhau làm ơn ra ngoài để tôi còn cứu người.”_Vị bác sĩ khẽ nhắc nhở khiến hai kẻ kia như bị chạm đến lòng tự ái. Quân dứt tay Khang ra khỏi áo mình, hất mặt ra ngoài với ý bảo ra ngoài nói chuyện tiếp.
Thế là hai người đàn ông trưởng thành ngang nhiên ở ngoài cửa dùng nắm đấm để giải quyết mâu thuẫn. Quân vừa nện một cố đấm vào mặt Khang vừa nói:
“Cô ấy là người phụ nữ của mày, là – người – phụ – nữ – của – mày, sao mày có thể đối xử với cô ấy cầm thú như thế?”_Hắn cũng chẳng vừa, trả lại cho Quân một cú thúc vào bụng rồi đáp:
“Mày còn nhớ cô ta là người phụ nữ của tao cơ à? Nếu thế mày cũng nên biết, đã là người phụ nữ của tao thì tao đối xử thế nào là quyền của tao, nào đến lượt mày dạy tao phải làm thế nào?”
“Cô ấy là con người, không phải là thú nuôi của mày, cô ấy cũng có quyền làm người. Mày tồi tệ quá lắm!”_Quân giọng tràn đầy oán trách.
“Mày lên tiếng hộ cô ta, có phải mày nhìn trúng người phụ nữ của tao. Thằng khốn, người ta thường nói vợ bạn nên tránh, chúng ta đã làm bạn lâu như thế, mày thử nói xem mày có xứng đáng với tình cảm anh em bao lâu nay của chúng ta.”_Không hiểu sao nói đến đây, hắn lại cảm thấy rất tức giận, liền liên tiếp giáng mấy cú vào mặt, vào lưng, vào bụng của Quân cho đến khi Quân khuỵu ngã lê lết trên sân.
Ngồi trên sân, Quân không phục ngẩng đầu nhìn Khang, ánh mắt phẫn nộ. Cậu lấy tay quệt máu ở khóe miệng, đồng thời nhổ hết máu trong miệng ra, đáp:
“Tao không có một thằng bạn không bằng cầm thú như mày. Đúng là tao thích chị dâu, thích ngay từ cái lần mày dẫn cô ấy đến trước mặt bọn tao. Nếu tao không coi mày là bạn, không nể mặt chúng ta thân thiết đã lâu, cô ấy vốn dĩ đã sớm bỏ mày theo tao rồi.”_Khang nghe vậy lửa giận phun trào, hắn cũng không biết vì cái gì mà giận, chỉ biết là hắn không thích kẻ khác nhắc đến người phụ nữ của hắn với một giọng điệu thèm thuồng rõ ràng như vậy. Vì thế hắn liền tặng Quân một cú vào mặt khiến Quân lăn lông lốc trên sân, sau đó tuyên bố:
“Mày nghĩ cô ta chịu theo mày. Cô ta là vợ tao! Trước khi bọn tao li hôn thì tao không cho phép bất cứ người đàn ông nào đem cô ta đi.”
“Cho dù hai người chưa li hôn nhưng nếu muốn tao cũng có thể để mày đội mấy cái sứng trên đầu như những gì mày đã làm với cô ấy đấy. Dẫu sao người phụ nữ cần nhất là sự hạnh phúc chứ không phải thứ tình cảm đau khổ mà mày mang lại. Tao biết tao là một thằng không ra gì, nhưng tao tự tin tao có thể kiểm soát bản thân và đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ mà tao thích. Còn mày thì sao, chơi đùa với một đống phụ nữ như thế, có khi nào mày tự hỏi lòng mày đã từng thấy hổ thẹn chưa? Hay mày đã từng hỏi xem rốt cuộc có người phụ nữ nào yêu mày thật lòng? Mày thất bại lắm đấy!”_Quân mỉa mai.
“Mày câm mồm, mày thì biết cái gì. Tao…”
“Quả thật trong quan hệ của hai người chúng mày, tao không biết cái gì cả. Nhưng tao biết cô ấy sống không tốt khi ở bên mày. Tao biết cô ấy thường xuyên phải lấy nước mắt rửa mặt. Tao biết ngày sinh nhật năm nay cô ấy đã phải dầm mưa suốt cả buổi, lẻ loi bước trên đường không nhận được một lời chúc nào. Như thế đã đủ để cho một thằng chồng tôi như mày nhìn rõ bản thân chưa. Mày có khi nào tự hỏi lương tâm mày thật sự thích ai trong cái đám phụ nữ mày chơi đùa qua chưa? Một thằng đàn ông đã không thể đem đến hạnh phúc cho người phụ nữ của mình thì tốt nhất nên buông tay đi, như cái cách mà tao từ bỏ ăn chơi chác táng nửa năm trước ấy.”_Quân đứng lên, khuyên nhủ Khang một câu rồi vỗ vai hắn tự an ủi, sau đó lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, nói “Tao đi trước, mày cứ bình tĩnh suy nghĩ những gì tao nói đi. Mày nên biết mày may mắn hơn người khác ở đâu.”
Nói rồi Quân rời đi để lại mình hắn ngẩn ngơ đứng ngoài sân, mãi cho đến khi nghe bác sĩ gọi hắn mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy vào nhà. Vừa vào trong, hắn đã vội túm lấy bác sĩ hỏi thăm:
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”
“Vợ cậu? Tôi còn tưởng nô lệ nhà cậu chứ? Đại thiếu gia à, tôi khuyên cậu nhiều tiền quá thì đi làm từ thiện đi, đừng phí hoài mua mấy dây xích này để biến vợ mình thành thứ tiêu khiển chứ. Nói thật với cậu tình hình cô ấy không khả quan đâu. Do một thời gian dài phải chịu nhiều đả kích, giờ đây tinh thần cô ấy xuống dốc một cách trầm trọng. Tôi nghi ngờ cô ấy đang bị trầm cảm và có dấu hiệu chuyển biến xấu. Cô ấy thường xuyên phải sống trong nỗi bi quan cho nên khi gặp đả kích mới dễ dàng tìm đến cái chết. Nói ngắn gọn lại là từ giờ cậu không được để cô ấy gặp chuyện đả kích nữa, nếu không tôi cũng không chắc là cứu được người. May mắn rằng lần này cấp cứu tạm thời nên mới giữ được cái mạng, chăm sóc cô ấy cho tốt.”_Bác sĩ dặn dò xong thì xách cặp rời đi để lại mình hắn ngơ ngác. Nhìn người phụ nữ yên lặng nằm trên giường, hắn không nén nổi thở dài, tự hỏi rằng có phải hắn đã làm sai rồi không, có phải hắn đã làm quá mọi chuyện rồi không.
Nó từ từ mở mắt, đập vào mắt nó lúc này là ánh sáng nhợt nhạt hắt ra từ bóng đèn huỳnh quang trong căn phòng quen thuộc. Một cảm giác đau đớn rất chân thực ập đến nói cho nó biết nó vẫn còn sống. Nguyệt Lam ngồi dậy, ánh mắt ảm đạm nhìn khắp căn phòng một lượt, không thấy bóng dáng của bất kì ai, trong lòng càng trở nên trống rỗng. Nó thẫn thờ được một lúc thì nghe thấy tiếng mở cửa, cái đầu nhỏ của An khẽ lắc lư, giọng ngây thơ vang lên:
“Chị Lam, chị xem em đem cơm lên cho chị này.”_Nói rồi con bé mau chóng tiến vào, trông bộ dạng rất là vui vẻ. Dường như con bé vừa nhận được niềm vui rất lớn, cho nên con bé cứ lí lắc nói không ngừng. Nhưng Lam cũng chỉ khẽ “ờ” nhẹ một tiếng đầy thờ ơ đáp lại, không trò chuyện nhiều như mọi ngày. Nhưng bé An là một đứa hiểu chuyện, rất biết nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ của người khác, thấy Lam không xởi lởi như mọi ngày, con bé cũng im ỉm hẳn.
Từ sau vụ tự tử bất thành đó, Lam dường như trở thành một người khác, ngày ngày hết ngủ lại ăn, làm những công việc vệ sinh cá nhân một cách vô thức, trông chẳng khác gì một con búp bê bị lấy mất linh hồn. Hình thức mà nó đang sống chính là kiểu tồn tại, điều này khiến bé An – một cô bé ngây thơ lần đầu tiên chứng kiến một sự thật tàn nhẫn như vậy cũng không khỏi đau lòng. Có một hôm, bé An nhìn vẻ mặt ngây ngốc lúc ăn cơm của nó mà mắt rơm rớm lệ, giọng nghẹn ngào lên tiếng:
“Em xin lỗi, là lỗi của em, đáng lẽ em không nên để chị bị cậu chủ hiểu lầm, khiến chị sống khổ sở như vậy…Hay là bây giờ để em đi nói rõ với cậu ấy nhé!”
“Không cần đâu…Chị quen rồi.”_Lam sau nhiều lần trầm mặc thì đến tận bây giờ bé An mới lại được nghe giọng nói của nó. Giọng nói của cô chủ trong trí nhớ của con bé là một chất giọng ấm áp, dịu dàng xen lẫn thân thiết, tựa như cảm giác của tình thân vậy. Nhưng bây giờ giọng của Lam bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, bất cần và xen chút gì đó thê lương khiến con bé thấy xa lạ. Mắt con bé ứa lệ, nhòa đi khi nhìn cô chủ mà con bé xem như người chị chỉ vì lời giải thích muộn màng của em mà thành ra thân tàn ma dại như vậy. Sau cùng, con bé bỗng òa lên nức nở. Ngay lúc này, sau bao ngày sống một cách bất cần không cảm xúc, nó bỗng dưng tiến đến, ôm bé An vào lòng, dịu dàng vỗ về, ân cần nói:
“Chị như vậy còn không khóc, em không sao thì khóc gì chứ?”
“Em thương chị lắm! Vì em mà chị thành ra như vậy, vì em mà chị bị cậu chủ xích lại…Là lỗi của em.”_Nó nghe thế khẽ cười, nhẽ xoa đầu con bé, nó giảng giải:
“Không phải lỗi của em đâu. Em đừng tự trách!”_Mặc dù được an ủi, nhưng dường như chẳng thấm vào đâu so với sự khó chịu của bé An. Con bé cảm nhận như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến lòng em nặng trĩu, thậm chí so với lúc bị đánh còn uất ức nhiều hơn. Vì muốn đánh lạc hướng cảm xúc của bé An, nó bất đắc dĩ lên tiếng hỏi:
“Hoàng My…sao rồi?”
“Bác sĩ nói…chị ấy khó có thể tỉnh lại được.”_Con bé nói trong tiếng nấc.
“Nghiêm trọng vậy sao? Chả trách…”_Nó lẩm bẩm. Nhìn Vương Khang phát điên lên như thế nó đã sớm đoán ra cô ấy lành ít dữ nhiều, lại không nghĩ nghiêm trọng như vậy. Nhưng giữ lại được cái mạng là may mắn lớn nhất rồi. Mấy ngày này thi thoảng Vương Khang có tạt qua nhà nhưng cũng không ở lâu rồi lại rời đi. Bọn họ cũng không có thực hành loại vận động hành xác nhau kia, nó cảm thấy lòng thanh thản hơn nhiều, thậm chí nhiều khi tâm trạng tốt còn có thể nói với bé An vài ba câu tâm sự.
Cuộc sống cứ thế nhẹ nhõm trôi qua, rồi vào một ngày, cuối cùng nó cũng biết được sự thật về tai nạn của Hoàng My. Ngày hôm đó, bé An vừa mới rời đi không bao lâu thì Tường Vy bước vào trong. Như mọi khí, cứ thấy nó là ả mỉa:
“Sao, cuộc sống hèn nhát, nhục nhã giống con chó thế này có dễ chịu không?”_Bây giờ nó chán không thèm đôi co với ả, với vẻ mặt bất cần, nó lạnh lùng nhếch mép, tay đã sớm giấu sẵn một cái ghi âm, nó yên lặng ngồi trên giường, tay thản nhiên lật một cuốn tạp chí mà bé An mang đến cho. Không đạt được mục đích như mình mong muốn, ả vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt một mình:
“Cảm giác chắc chắn là không dễ chịu rồi. Nhìn cô như thế này tôi rất vui đó. Không phải từ bé cô đã rất được cưng chiều sao, bây giờ đại tiểu thư của chúng ta sống giống một con chó, thử hỏi còn có mấy ai để ý tới cô nữa…”_Ngừng một lát, ả tiếp:
“Có biết vì sao con My nó lại thành ra như thế không? Đây chính là kết quả của việc tranh giành người đàn ông với tôi. Kẻ nào dám tranh với tôi đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Cô đã làm gì…?”_Lam nghe đến đây liền ngẩng mặt lên, giọng có chút giận dữ. Còn ả Tường Vy thì đứng khoanh tay trước ngực, cười như được mùa, đáp “Có gì đâu, chẳng qua chỉ bôi trơn bậc thang mà cô ta đi qua thôi mà. Cũng phải nói cô may mắn đó, thế mà cô không bị ngã. Nếu cô bị ngã rồi thành ra như nó có phải tốt không, sẽ chẳng còn ai tranh Vương Khang được với tôi nữa. Nhưng cũng phải cảm ơn lần đó cô không sao, cho nên tôi mới có thể hả hê đứng đây nhìn bộ dạng chật vật của cô lúc này…Hahaha…”
“Cô thật sự yêu Vương Khang sao?”
“Oh no, no no no, (giơ ngón trỏ lên lắc lắc) hắn ta chẳng là cái thá gì đối với tôi cả. Chẳng qua vì anh ta liên quan đến cô, lại giàu nữa, cho nên tôi mới theo thôi. Nếu không phải vì cô thì có lẽ anh ta cũng sẽ không gặp những chuyện như vậy đâu. Cũng không ngại nói cho cô biết, đứa bé ở trong bụng tôi không phải của anh ta đâu, tôi đang giúp cô trả thù đấy, cô nên biết ơn tôi thì hơn.”
“Cô thật là tàn nhẫn, ngay cả đứa con mình mang trong bụng cũng có thể đem ra làm quân cờ để tiêu khiển được. Tôi đang rất thắc mắc…rốt cuộc đắc tội gì với cô để cô phải dùng nhiều thủ đoạn, hảo tổn nhiều tâm tư như vậy?”_Lam cảm thấy căm phẫn tột cùng khi biết Tường Vy còn lấy đứa bé trong bụng mình ra làm trò đùa để thực hiện những ý định bẩn thỉu nữa.
“Cô còn không rõ sao? Chính vì cô nên Lâm Hùng mới không để ý đến tôi. Tôi cũng yêu anh ấy như vậy, vì sao anh ấy cứ từ chối tôi? Còn không phải vì cô ư?”_Bỗng dưng Tường Vy trở nên căm phẫn, ánh mắt đỏ quạnh nhìn chằm chặp vào nó như nhìn kẻ thù. Còn nó cực kì ngỡ ngàng, nó không ngờ người Tường Vy thích lại là Lâm Hùng. Nó còn nhớ như in cái ngày bắt đầu làm bạn với Tường Vy, Quỳnh Chi luôn cảnh báo nó rằng Tường Vy không hề tốt như trong tưởng tượng của nó, thế nhưng nó yếu mềm, nó không tin, để giờ đây phải lãnh hậu quả thế này đây. Dẫu vậy nhưng Quỳnh Chi chưa một lần mắng nó không có mắt nhìn người, nó cảm thấy hổ thẹn biết bao.
“Lâm Hùng vốn dĩ từng là bạn trai của tôi, thời điểm đó chúng tôi đã yêu nhau một thời gian dài rồi. Cô trách anh ấy không nhìn tới cô, vậy cô có từng nghĩ là cô cố ý chen chân vào giữa chúng tôi hay không? Vốn dĩ cô đã có ý làm kẻ thứ ba vậy đừng trách sao người đàn ông đó kiên định. Không ăn được nho thì chê nho chua sao?”_Nó tỏ vẻ khinh thường khiến Tường Vy tức sôi máu. Nhưng vì đang mang bụng bầu rõ to nên Tường Vy tự hiểu rằng mình không nên gây gổ với nó để bảo toàn đứa nhỏ. Cũng có thể ả cho rằng đứa nhỏ trong bụng này chính là con át chủ bài để bảo vệ mình nên rất biết điều không tạo ra xô xát không đáng có mà chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi:
“Dẫu sao thì bây giờ cô cũng không còn xứng với anh ấy nữa. Dù tôi không có được anh ấy nhưng tôi cũng sẽ không để cô có được anh ấy đâu.”_Ả nói rồi lắc lư cái mông to bự của mình hả hê rời khỏi. Nó ngồi trong phòng, khẽ nhếch mép một cái, tự nhủ [Nếu cô không để tôi sống yên, vậy chúng ta cùng xuống địa ngục đi.]
Nó nắm chặt chiếc bút ghi âm ở trong tay, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo. Nó không phải là thánh nữ, nó sẽ không một mình chịu đựng nhiều như thế mà vẫn đồng ý tha thứ cho những kẻ khốn nạn đó. [Tất cả các người hãy chờ đấy, rồi một ngày các người sẽ phải trả một cái giá thật đặt cho những tổn thương mà tôi phải chịu ngày hôm nay.] Chiếc bút ghi âm đó, nó cất thật cẩn thận, nó biết bây giờ chưa phải là lúc nên đưa nó ra. Hắn đang rất hận nó, nó đưa ra chỉ bị hắn khinh thường thêm thôi. Mới chỉ tưởng tượng nó cũng biết hắn sẽ nói cái gì. Hắn chắc chắn sẽ cho rằng nó tự tạo lên để hòng đổ hết mọi tội lỗi cho người khác, rồi sẽ nghĩ nó là một con người độc ác này nọ bla…bla…Nói chung là nó mệt tim lắm rồi, nó cũng không còn muốn tranh đấu với hắn nữa. Huống hồ bây giờ Tường Vy còn đang mang thai, hắn sẽ không vì những thứ đó mà tin nó rồi hắt hủi ả là một chuyện, nguyên nhân sâu sa hơn là nó biết đứa bé trong bụng ả không có tội. Dù mẹ nó tội lỗi tày trời thì con trẻ đâu biết gì cơ chứ, nó không muốn làm hại một sinh linh vô tội. Cứ chờ khi ả sinh nó ra rồi mọi ân oán sẽ giải quyết một lúc, mọi nợ nần sẽ thanh toán một thể.
Những ngày sau đó, nó vẫn như sống trong địa ngục. Hắn cứ thấy nó là lại ngựa quen đường cũ,, lúc nào cũng sỉ nhục nó. Nhưng trái tim chai sạn quá nhiều đã tôi luyện cho nó một gương mặt lãnh cảm, lúc nào cũng bất cần rồi. Nó không còn hơi sức để quan tâm những lời tổn thương của hắn nữa. Một khi con người đã không còn thiết tha với bất cứ thứ gì thì mọi thứ trước mắt cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Nó không đau là vì đã quá đau rồi. Thế nhưng sau một lần tìm đến cái chết, nó không muốn tiếp tục tìm đến cái chết nữa, vì nó biết ba mẹ nó trên trời vẫn mong nó sống, hơn nữa còn phải thật dũng cảm mà sống, cho nên nó sẽ không tuyệt con đường sống của mình thêm bất kì lần nào nữa.
Bé An nhìn nó mà thương vô cùng, em từng rất nhiều đêm trốn trong phòng khóc khi nhìn thấy nó luôn bị cậu chủ hành hạ. Lần đầu tiên con bé thấy một mặt tàn nhẫn của cậu chủ, nó không chỉ thấy sợ hãi mà còn vô cùng căm ghét những người có tiền sống không bằng cầm thú như vậy. Em cũng không còn là nít ranh nữa, lại không nói tuổi thơ cơ cực đã tôi luyện cho em rất nhiều, cho nên có một số chuyện người lớn cứ làm rồi cho rằng trẻ con sẽ chẳng hiểu được, nhưng em hiểu hết. Nhiều đêm nghe những tiếng động lạ từ phòng của cậu chủ truyền ra, em rất rõ ràng đó là chuyện gì, em cũng biết bây giờ chị Lam của em đang rất đau đớn. Nhưng em cũng chỉ có thể bất lực ở trong phòng khóc rống, em không dám oán trách cậu chủ vì nói gì thì nói cậu dù có độc ác với chị Lam thì ít nhất vẫn có ơn với gia đình em.
Em càng xót xa hơn khi mỗi lần vào phòng là nhìn chị Lam thân thiết như chị gái ruột của mình sống như một kẻ đã chết, còn trơ lại trước mặt em là cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng, đầu óc rối bù xù không thèm chỉnh, gương mặt hốc hác và xạm đi, trông khác xa so với vẻ xinh đẹp của lúc mới gặp. Khắp trên người cô gái đó là những vết mà cậu chủ lưu lại, xanh xanh tím tím rõ ràng trên từng tấc da thịt mịn màng, quần áo thì xộc xệch, rách tả tơi. Em không hiểu rốt cuộc là nó gắng gượng sống là vì điều gì, nhưng em rất vui mừng vì cô gái ấy còn sống. Tuy nhiên mừng rỡ bao nhiêu thì lại đau xót bấy nhiêu bởi em biết sống như vậy thà chết còn sướng hơn. Đã mấy tháng rồi cô gái ấy không được nhìn thấy ánh dương rực rỡ ngoài kia? Đã bao lâu rồi người chị của em chỉ có thể ở trong cái căn phòng tối trống rỗng đầy lạnh lẽo này? Đã thật lâu cô gái ấy luôn bị xiềng xích gông cùm trói lại, mất đi tự do, cũng mất đi tự tôn và tín ngưỡng với cuộc sống này. Cô gái ấy, giờ đây, sống còn đau khổ hơn cả chết!
----------------------------------Hết chương 19-----------------------------
Thông báo: Vì đã vào năm học nên mk có rất ít thời gian. Cho nên mk định tạm thời drop truyện một thời gian những truyện sau đây:
1. Đợi hạnh phúc quay về.
2. Săn lùng osin
3. Giá như người anh yêu là em.
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mk trong thời gian qua. Khi nào có thời gian mk nhất định sẽ trả chap đầy đủ nhé!
Tắm xong, nó ngồi thẫn thờ trên giường, cũng chẳng hiểu tại sao nó lại nhớ tới Lâm Hùng. Nhớ đến anh, nó khẽ cười nhạt, nó còn tư cách gì để nhớ anh. Người phản bội anh là nó, người không chờ được là nó, anh hoàn toàn không có lỗi. Lỗi duy nhất của anh chính là đã rời đi quá sớm, để nó một mình bơ vơ không nơi nương tựa, khiến nó chơi vơi mà phải tìm điểm tựa ở một thằng đàn ông khốn nạn. Suy nghĩ vu vơ một lát, nó chợt có một ý muốn đó là trốn đi, trốn đi thật xa. Ai cũng có thể nói nó nhát gan, và quả thật nó rất nhát gan, nó thừa nhận điều đó. Bởi nó rất sợ đau, nỗi đau này còn gấp ngàn lần vạn lần nỗi đau da thịt cơ. Nó có thể gắng gượng được đến bây giờ đã là một loại kì tích rồi. Nó muốn rời xa cái nơi đầy rẫy những đau khổ và bi thương này, đến cái nơi không ai có thể tìm được nó và làm tổn thương nó được. Ở nơi đó nó sẽ tự xây dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, không có chồng, không có những cô tình nhân nóng bỏng, không có sỉ nhục, không có tổn thương,… mọi thứ sẽ làm lại hoàn toàn. Nghĩ là làm, nó thu dọn một ít quần áo rồi kéo va li ra cửa. Thế nhưng nó không thể ngờ được một chuyện, hắn thật sự có ý định giam cầm nó, hắn đã sớm khóa cửa rồi.
Cũng chẳng biết hắn có căn giờ để về không mà đúng lúc này cửa lại bật mở, bóng dáng cao lớn của hắn bước vào. Hắn nhìn nó đang kéo chiếc vali to bự mà nhíu mày, lập tức tiến đến hất chiếc vali văng sang một bên. Lực văng mạnh tới nỗi toàn bộ chút đồ đạc của nó vừa mới xếp gọn gàng lại bị bung ra tung tóe rơi trên mặt đất. Cùng với đó, hắn gắt lên:
“Cô muốn đi? Muốn rời khỏi tôi sao? Đừng có hòng!”_Tiếng gắt của hắn khiến nó sợ hãi, theo bản năng vội vàng lùi lại phía sau. Khuôn mặt của hắn khiến nó có một linh cảm không lành, như được dự báo trước, nó theo phản xạ vội vàng né ra khỏi cái vồ của hắn. Ấy thế nhưng nó vẫn không thể thoát khỏi móng vuốt sắc bén của hắn. Hắn ép nó lên giường, ánh mắt giữ tợn gườm gườm nhìn nó, còn tay thì cứ quờ xuống dưới chân của nó. Nó không phản kháng, cũng chẳng thể phản kháng, chỉ có thể đơ ra như một con búp bê đã mất đi linh hồn mà nằm im chịu trận.
Nó cứ nghĩ hắn lại muốn vũ nhục nó, tuy nhiên một tiếng “cạch” vang lên khiến nó giật mình bừng tỉnh. Nó đẩy hắn ra, hắn theo bản năng đứng lên. Nó cảm nhận dưới cố chân có một thứ kim loại lạnh lẽo, liền vội vàng cúi xuống rồi mới đau đớn nhận ra. Hình phạt tàn khốc hơn vũ nhục bằng thể xác chính là như thế này ư? Trong khi nó còn đang ngây ngốc, hắn hài lòng lên tiếng:
“Chiếc xích này sẽ nhắc nhở cô, cô không được phép rời khỏi tôi. Ngoan ngoãn đi nếu cô không muốn đau đớn.”
“Khốn nạn! Tôi không phải con chó của anh!”_Nó đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo hắn, hét lên. Ngược lại hắn đẩy nó ngã xuống giường, khinh thường nói:
“Nếu cô ngoan ngoãn hơn thì đã không phải sống giống như một con chó.”_Hắn nói xong liền xoay người rời khỏi. Nó vội vàng đứng dậy đuổi theo, thế nhưng bị dây xích hạn chế, nó chỉ mới tới gần cửa đã bị dây xích kìm lại và làm nó ngã sõng soài trên sàn nhà lạnh lẽo. Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần sau bậc cầu thang, nó với tay, hét lên “Thằng khốn, mày quay lại đây cho bà.”
Ấy vậy mà đáp lại nó cũng chỉ có căn nhà trống vắng hoang tàn, lòng nó cũng hóa tro tàn, hoàn toàn thất vọng và tuyệt vọng. Nó bò lê trên đất, khóc nấc lên như một đứa trẻ, vừa khóc vừa lẩm bẩm [Ba, mẹ, con không thể chịu đựng cuộc sống như thế này nữa, con đau khổ quá rồi. Hai người ở trên đó có hạnh phúc không…mau đem con theo với. Con không muốn sống một cách rồ dại như vậy nữa.]
Nói rồi nó đứng phắt dậy, ánh mắt tìm kiếm khắp phòng. Phải rồi, nếu không muốn đau khổ, cách giải thoát duy nhất chỉ có “CHẾT”. Ánh mắt của nó chợt dừng trên một chiếc cốc thủy tinh ở trên bàn uống nước. Vui như vớ được vàng, nó lao ngay đến, đập vỡ cốc thủy tinh, nhặt lấy một mảnh, rất nhanh nhẹn và không chút do dự cứa vào cổ tay. Nhìn máu tươi đầm đìa chảy xuống nhuộm đỏ cả nền đất, đáy mắt nó ánh lên vẻ hạnh phúc. Nó xụi lơ dưới sàn nhà lạnh cứng, dựa lưng vào chân bàn, lẳng lặng nhìn dòng máu tươi cứ thế tuôn xối xả. Giây phút mà nó đối diện với Lâm Hùng còn không rung động bằng những hình ảnh này ngay trước mắt nó.
Trên khóe mắt lặng lẽ lăn xuống một giọt nước mắt ấm áp, rỉ xuống kẽ miệng, dù mặn nhưng đối với nó lại ngọt ngào đến bất ngờ. Trước mắt nó là hình ảnh gương mặt dịu dàng của mẹ cùng một thứ cảm giác quen thuộc gần gũi ập đến. Nó khẽ khàng vươn tay ra, mấp máy môi, gọi:
“Mẹ…”_Trái ngược với cảm giác hạnh phúc sau bao nhiêu lâu gặp được người thân, mẹ nó chỉ khẽ lắc đầu một cách thất vọng, đồng thời nó nghe thấy âm vọng quẩn quanh [Cố gắng sống!...Đừng buông!] Câu nói này cứ lặp đi lặp lại, gương mặt hiền từ của mẹ cứ thế mờ dần, mờ dần trước mắt nó rồi tan vào mộng ảo. Đôi mắt nó khẽ nhắm, nó mặc cho bóng tối bủa vây lấy mình.
Không hiểu sao trong lòng hắn thấy bồn chồn lo lắng không thôi, vốn hắn định đến bệnh viện thăm Hoàng My nhưng bước chân vô thức lại đưa hắn trở về biệt thự. Hắn cứ thế chiều lòng, vốn định lên liếc qua nó cho yên tâm rồi đi, nhưng khi thấy nó nằm trên một vũng máu thì lòng như chịu một cú oanh tạc lớn, khó tin mà trân trân đứng nhìn. Hình ảnh nó dựa vào bàn, bên cạnh là một vũng máu lênh láng trông vừa mĩ lệ vừa thê lương. Cô gái với gương mặt hiền lành giờ đây yên lặng nằm đó, đôi mi nhắm chặt tựa như đang chìm vào giấc mộng đẹp. Tuy nhiên đôi môi kia lại nhợt nhạt quá, gương mặt tiều tụy thiếu hẳn sức sống, bên khóe mắt rõ ràng còn vấn vít một giọt nước mắt chưa khô. Làn mi cong vút bây giờ vẫn còn hơi ẩm ướt nói cho hắn biết tình trạng nguy kịch của nó.
Tim hắn đánh cái thịch một cái, chẳng hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, có một sự đau đớn cứ âm ỉ cháy khiến hắn cảm thấy hoảng loạn không thôi. Hắn vội vụt vào trong, nâng đầu nó, vỗ vỗ gương mặt nó. Khi thấy nó đã hoàn toàn mất đi tri giác, hắn mới hoảng loạn tìm chìa khóa. Đáng tiếc hắn lục lọi tất cả túi trên người cũng không tìm thấy. Đang hoảng loạn thì điện thoại lại reo, số hiển thị trên màn hình là Quân, hắn liền không do dự nghe máy, bởi vì gấp gáp nên hắn chỉ ngắn gọn:
“Quân, mày mau gọi một bác sĩ đến nhà cho tao.”
“Mày bị làm sao?”_Giọng Quân cũng có chút hoảng hốt. Hắn không có kiên nhẫn nghe Quân lảm nhảm lắm điều, nên vội dặn một câu rồi cúp máy “Mày mau gọi đến đi nếu không sẽ có án mạng mất.”
Quả nhiên Quân làm việc rất hiệu quả, còn chưa đến năm phút đã nghe tiếng chuông cửa, Quân dẫn theo một bác sĩ riêng đến. Bác sĩ vừa vào phòng hắn đã vội túm lấy ông ta kéo tới trước chiếc giường Lam đang nằm. Khắp người Khang máu loang lổ khắp nơi, dưới sàn nhà máu cũng vương vãi tung tóe, còn cả chiếc giường cũng được nhuộm đỏ bởi máu trông chẳng khác gì hiện trường án mạng khiến Quân cũng lo lắng:
“Chị dâu sao thế?”
“Cô ấy tự sát!”_Khang ngắn gọn thông báo, điều này làm Quân kinh ngạc “Tự sát? Đang yên đang lành làm sao lại tự sát?”
Đến câu hỏi này thì Khang im lặng không nói, Quân cũng không cố gặng hỏi, chỉ quan sát Lam đang nằm trên giường, hơi thở mong manh yếu ớt đến đáng thương. Đến khi cậu nhận ra chiếc xích sắt ở trên chân cô mới hiểu mọi việc dù không được Khang kể kín kẽ. Không nói không rằng, Quân tặng ngay một đấm vào mặt Khang khiến hắn bất ngờ, và hắn có vẻ còn bất ngờ hơn khi nghe Quân chửi:
“Khốn nạn! Cầm thú!”
“Tại sao mày lại đánh tao?”_Hắn ngơ ngác hỏi.
“Mày là thằng đàn ông tồi và thất bại nhất mà tao từng biết.”_Quân ánh mắt đỏ quạnh, quuai hàm bạnh ra trông như một con gà chọi khi đang đứng trước mặt kẻ thù của mình vậy. Khang lúc này mới từ trong ngỡ ngàng đứng phắt dậy, túm lấy áo Quần, đồng thời nói “Mày…”
“Hai cậu nếu muốn đánh nhau làm ơn ra ngoài để tôi còn cứu người.”_Vị bác sĩ khẽ nhắc nhở khiến hai kẻ kia như bị chạm đến lòng tự ái. Quân dứt tay Khang ra khỏi áo mình, hất mặt ra ngoài với ý bảo ra ngoài nói chuyện tiếp.
Thế là hai người đàn ông trưởng thành ngang nhiên ở ngoài cửa dùng nắm đấm để giải quyết mâu thuẫn. Quân vừa nện một cố đấm vào mặt Khang vừa nói:
“Cô ấy là người phụ nữ của mày, là – người – phụ – nữ – của – mày, sao mày có thể đối xử với cô ấy cầm thú như thế?”_Hắn cũng chẳng vừa, trả lại cho Quân một cú thúc vào bụng rồi đáp:
“Mày còn nhớ cô ta là người phụ nữ của tao cơ à? Nếu thế mày cũng nên biết, đã là người phụ nữ của tao thì tao đối xử thế nào là quyền của tao, nào đến lượt mày dạy tao phải làm thế nào?”
“Cô ấy là con người, không phải là thú nuôi của mày, cô ấy cũng có quyền làm người. Mày tồi tệ quá lắm!”_Quân giọng tràn đầy oán trách.
“Mày lên tiếng hộ cô ta, có phải mày nhìn trúng người phụ nữ của tao. Thằng khốn, người ta thường nói vợ bạn nên tránh, chúng ta đã làm bạn lâu như thế, mày thử nói xem mày có xứng đáng với tình cảm anh em bao lâu nay của chúng ta.”_Không hiểu sao nói đến đây, hắn lại cảm thấy rất tức giận, liền liên tiếp giáng mấy cú vào mặt, vào lưng, vào bụng của Quân cho đến khi Quân khuỵu ngã lê lết trên sân.
Ngồi trên sân, Quân không phục ngẩng đầu nhìn Khang, ánh mắt phẫn nộ. Cậu lấy tay quệt máu ở khóe miệng, đồng thời nhổ hết máu trong miệng ra, đáp:
“Tao không có một thằng bạn không bằng cầm thú như mày. Đúng là tao thích chị dâu, thích ngay từ cái lần mày dẫn cô ấy đến trước mặt bọn tao. Nếu tao không coi mày là bạn, không nể mặt chúng ta thân thiết đã lâu, cô ấy vốn dĩ đã sớm bỏ mày theo tao rồi.”_Khang nghe vậy lửa giận phun trào, hắn cũng không biết vì cái gì mà giận, chỉ biết là hắn không thích kẻ khác nhắc đến người phụ nữ của hắn với một giọng điệu thèm thuồng rõ ràng như vậy. Vì thế hắn liền tặng Quân một cú vào mặt khiến Quân lăn lông lốc trên sân, sau đó tuyên bố:
“Mày nghĩ cô ta chịu theo mày. Cô ta là vợ tao! Trước khi bọn tao li hôn thì tao không cho phép bất cứ người đàn ông nào đem cô ta đi.”
“Cho dù hai người chưa li hôn nhưng nếu muốn tao cũng có thể để mày đội mấy cái sứng trên đầu như những gì mày đã làm với cô ấy đấy. Dẫu sao người phụ nữ cần nhất là sự hạnh phúc chứ không phải thứ tình cảm đau khổ mà mày mang lại. Tao biết tao là một thằng không ra gì, nhưng tao tự tin tao có thể kiểm soát bản thân và đem lại hạnh phúc cho người phụ nữ mà tao thích. Còn mày thì sao, chơi đùa với một đống phụ nữ như thế, có khi nào mày tự hỏi lòng mày đã từng thấy hổ thẹn chưa? Hay mày đã từng hỏi xem rốt cuộc có người phụ nữ nào yêu mày thật lòng? Mày thất bại lắm đấy!”_Quân mỉa mai.
“Mày câm mồm, mày thì biết cái gì. Tao…”
“Quả thật trong quan hệ của hai người chúng mày, tao không biết cái gì cả. Nhưng tao biết cô ấy sống không tốt khi ở bên mày. Tao biết cô ấy thường xuyên phải lấy nước mắt rửa mặt. Tao biết ngày sinh nhật năm nay cô ấy đã phải dầm mưa suốt cả buổi, lẻ loi bước trên đường không nhận được một lời chúc nào. Như thế đã đủ để cho một thằng chồng tôi như mày nhìn rõ bản thân chưa. Mày có khi nào tự hỏi lương tâm mày thật sự thích ai trong cái đám phụ nữ mày chơi đùa qua chưa? Một thằng đàn ông đã không thể đem đến hạnh phúc cho người phụ nữ của mình thì tốt nhất nên buông tay đi, như cái cách mà tao từ bỏ ăn chơi chác táng nửa năm trước ấy.”_Quân đứng lên, khuyên nhủ Khang một câu rồi vỗ vai hắn tự an ủi, sau đó lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, nói “Tao đi trước, mày cứ bình tĩnh suy nghĩ những gì tao nói đi. Mày nên biết mày may mắn hơn người khác ở đâu.”
Nói rồi Quân rời đi để lại mình hắn ngẩn ngơ đứng ngoài sân, mãi cho đến khi nghe bác sĩ gọi hắn mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng chạy vào nhà. Vừa vào trong, hắn đã vội túm lấy bác sĩ hỏi thăm:
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”
“Vợ cậu? Tôi còn tưởng nô lệ nhà cậu chứ? Đại thiếu gia à, tôi khuyên cậu nhiều tiền quá thì đi làm từ thiện đi, đừng phí hoài mua mấy dây xích này để biến vợ mình thành thứ tiêu khiển chứ. Nói thật với cậu tình hình cô ấy không khả quan đâu. Do một thời gian dài phải chịu nhiều đả kích, giờ đây tinh thần cô ấy xuống dốc một cách trầm trọng. Tôi nghi ngờ cô ấy đang bị trầm cảm và có dấu hiệu chuyển biến xấu. Cô ấy thường xuyên phải sống trong nỗi bi quan cho nên khi gặp đả kích mới dễ dàng tìm đến cái chết. Nói ngắn gọn lại là từ giờ cậu không được để cô ấy gặp chuyện đả kích nữa, nếu không tôi cũng không chắc là cứu được người. May mắn rằng lần này cấp cứu tạm thời nên mới giữ được cái mạng, chăm sóc cô ấy cho tốt.”_Bác sĩ dặn dò xong thì xách cặp rời đi để lại mình hắn ngơ ngác. Nhìn người phụ nữ yên lặng nằm trên giường, hắn không nén nổi thở dài, tự hỏi rằng có phải hắn đã làm sai rồi không, có phải hắn đã làm quá mọi chuyện rồi không.
Nó từ từ mở mắt, đập vào mắt nó lúc này là ánh sáng nhợt nhạt hắt ra từ bóng đèn huỳnh quang trong căn phòng quen thuộc. Một cảm giác đau đớn rất chân thực ập đến nói cho nó biết nó vẫn còn sống. Nguyệt Lam ngồi dậy, ánh mắt ảm đạm nhìn khắp căn phòng một lượt, không thấy bóng dáng của bất kì ai, trong lòng càng trở nên trống rỗng. Nó thẫn thờ được một lúc thì nghe thấy tiếng mở cửa, cái đầu nhỏ của An khẽ lắc lư, giọng ngây thơ vang lên:
“Chị Lam, chị xem em đem cơm lên cho chị này.”_Nói rồi con bé mau chóng tiến vào, trông bộ dạng rất là vui vẻ. Dường như con bé vừa nhận được niềm vui rất lớn, cho nên con bé cứ lí lắc nói không ngừng. Nhưng Lam cũng chỉ khẽ “ờ” nhẹ một tiếng đầy thờ ơ đáp lại, không trò chuyện nhiều như mọi ngày. Nhưng bé An là một đứa hiểu chuyện, rất biết nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ của người khác, thấy Lam không xởi lởi như mọi ngày, con bé cũng im ỉm hẳn.
Từ sau vụ tự tử bất thành đó, Lam dường như trở thành một người khác, ngày ngày hết ngủ lại ăn, làm những công việc vệ sinh cá nhân một cách vô thức, trông chẳng khác gì một con búp bê bị lấy mất linh hồn. Hình thức mà nó đang sống chính là kiểu tồn tại, điều này khiến bé An – một cô bé ngây thơ lần đầu tiên chứng kiến một sự thật tàn nhẫn như vậy cũng không khỏi đau lòng. Có một hôm, bé An nhìn vẻ mặt ngây ngốc lúc ăn cơm của nó mà mắt rơm rớm lệ, giọng nghẹn ngào lên tiếng:
“Em xin lỗi, là lỗi của em, đáng lẽ em không nên để chị bị cậu chủ hiểu lầm, khiến chị sống khổ sở như vậy…Hay là bây giờ để em đi nói rõ với cậu ấy nhé!”
“Không cần đâu…Chị quen rồi.”_Lam sau nhiều lần trầm mặc thì đến tận bây giờ bé An mới lại được nghe giọng nói của nó. Giọng nói của cô chủ trong trí nhớ của con bé là một chất giọng ấm áp, dịu dàng xen lẫn thân thiết, tựa như cảm giác của tình thân vậy. Nhưng bây giờ giọng của Lam bỗng chốc trở nên lạnh nhạt, bất cần và xen chút gì đó thê lương khiến con bé thấy xa lạ. Mắt con bé ứa lệ, nhòa đi khi nhìn cô chủ mà con bé xem như người chị chỉ vì lời giải thích muộn màng của em mà thành ra thân tàn ma dại như vậy. Sau cùng, con bé bỗng òa lên nức nở. Ngay lúc này, sau bao ngày sống một cách bất cần không cảm xúc, nó bỗng dưng tiến đến, ôm bé An vào lòng, dịu dàng vỗ về, ân cần nói:
“Chị như vậy còn không khóc, em không sao thì khóc gì chứ?”
“Em thương chị lắm! Vì em mà chị thành ra như vậy, vì em mà chị bị cậu chủ xích lại…Là lỗi của em.”_Nó nghe thế khẽ cười, nhẽ xoa đầu con bé, nó giảng giải:
“Không phải lỗi của em đâu. Em đừng tự trách!”_Mặc dù được an ủi, nhưng dường như chẳng thấm vào đâu so với sự khó chịu của bé An. Con bé cảm nhận như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến lòng em nặng trĩu, thậm chí so với lúc bị đánh còn uất ức nhiều hơn. Vì muốn đánh lạc hướng cảm xúc của bé An, nó bất đắc dĩ lên tiếng hỏi:
“Hoàng My…sao rồi?”
“Bác sĩ nói…chị ấy khó có thể tỉnh lại được.”_Con bé nói trong tiếng nấc.
“Nghiêm trọng vậy sao? Chả trách…”_Nó lẩm bẩm. Nhìn Vương Khang phát điên lên như thế nó đã sớm đoán ra cô ấy lành ít dữ nhiều, lại không nghĩ nghiêm trọng như vậy. Nhưng giữ lại được cái mạng là may mắn lớn nhất rồi. Mấy ngày này thi thoảng Vương Khang có tạt qua nhà nhưng cũng không ở lâu rồi lại rời đi. Bọn họ cũng không có thực hành loại vận động hành xác nhau kia, nó cảm thấy lòng thanh thản hơn nhiều, thậm chí nhiều khi tâm trạng tốt còn có thể nói với bé An vài ba câu tâm sự.
Cuộc sống cứ thế nhẹ nhõm trôi qua, rồi vào một ngày, cuối cùng nó cũng biết được sự thật về tai nạn của Hoàng My. Ngày hôm đó, bé An vừa mới rời đi không bao lâu thì Tường Vy bước vào trong. Như mọi khí, cứ thấy nó là ả mỉa:
“Sao, cuộc sống hèn nhát, nhục nhã giống con chó thế này có dễ chịu không?”_Bây giờ nó chán không thèm đôi co với ả, với vẻ mặt bất cần, nó lạnh lùng nhếch mép, tay đã sớm giấu sẵn một cái ghi âm, nó yên lặng ngồi trên giường, tay thản nhiên lật một cuốn tạp chí mà bé An mang đến cho. Không đạt được mục đích như mình mong muốn, ả vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt một mình:
“Cảm giác chắc chắn là không dễ chịu rồi. Nhìn cô như thế này tôi rất vui đó. Không phải từ bé cô đã rất được cưng chiều sao, bây giờ đại tiểu thư của chúng ta sống giống một con chó, thử hỏi còn có mấy ai để ý tới cô nữa…”_Ngừng một lát, ả tiếp:
“Có biết vì sao con My nó lại thành ra như thế không? Đây chính là kết quả của việc tranh giành người đàn ông với tôi. Kẻ nào dám tranh với tôi đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Cô đã làm gì…?”_Lam nghe đến đây liền ngẩng mặt lên, giọng có chút giận dữ. Còn ả Tường Vy thì đứng khoanh tay trước ngực, cười như được mùa, đáp “Có gì đâu, chẳng qua chỉ bôi trơn bậc thang mà cô ta đi qua thôi mà. Cũng phải nói cô may mắn đó, thế mà cô không bị ngã. Nếu cô bị ngã rồi thành ra như nó có phải tốt không, sẽ chẳng còn ai tranh Vương Khang được với tôi nữa. Nhưng cũng phải cảm ơn lần đó cô không sao, cho nên tôi mới có thể hả hê đứng đây nhìn bộ dạng chật vật của cô lúc này…Hahaha…”
“Cô thật sự yêu Vương Khang sao?”
“Oh no, no no no, (giơ ngón trỏ lên lắc lắc) hắn ta chẳng là cái thá gì đối với tôi cả. Chẳng qua vì anh ta liên quan đến cô, lại giàu nữa, cho nên tôi mới theo thôi. Nếu không phải vì cô thì có lẽ anh ta cũng sẽ không gặp những chuyện như vậy đâu. Cũng không ngại nói cho cô biết, đứa bé ở trong bụng tôi không phải của anh ta đâu, tôi đang giúp cô trả thù đấy, cô nên biết ơn tôi thì hơn.”
“Cô thật là tàn nhẫn, ngay cả đứa con mình mang trong bụng cũng có thể đem ra làm quân cờ để tiêu khiển được. Tôi đang rất thắc mắc…rốt cuộc đắc tội gì với cô để cô phải dùng nhiều thủ đoạn, hảo tổn nhiều tâm tư như vậy?”_Lam cảm thấy căm phẫn tột cùng khi biết Tường Vy còn lấy đứa bé trong bụng mình ra làm trò đùa để thực hiện những ý định bẩn thỉu nữa.
“Cô còn không rõ sao? Chính vì cô nên Lâm Hùng mới không để ý đến tôi. Tôi cũng yêu anh ấy như vậy, vì sao anh ấy cứ từ chối tôi? Còn không phải vì cô ư?”_Bỗng dưng Tường Vy trở nên căm phẫn, ánh mắt đỏ quạnh nhìn chằm chặp vào nó như nhìn kẻ thù. Còn nó cực kì ngỡ ngàng, nó không ngờ người Tường Vy thích lại là Lâm Hùng. Nó còn nhớ như in cái ngày bắt đầu làm bạn với Tường Vy, Quỳnh Chi luôn cảnh báo nó rằng Tường Vy không hề tốt như trong tưởng tượng của nó, thế nhưng nó yếu mềm, nó không tin, để giờ đây phải lãnh hậu quả thế này đây. Dẫu vậy nhưng Quỳnh Chi chưa một lần mắng nó không có mắt nhìn người, nó cảm thấy hổ thẹn biết bao.
“Lâm Hùng vốn dĩ từng là bạn trai của tôi, thời điểm đó chúng tôi đã yêu nhau một thời gian dài rồi. Cô trách anh ấy không nhìn tới cô, vậy cô có từng nghĩ là cô cố ý chen chân vào giữa chúng tôi hay không? Vốn dĩ cô đã có ý làm kẻ thứ ba vậy đừng trách sao người đàn ông đó kiên định. Không ăn được nho thì chê nho chua sao?”_Nó tỏ vẻ khinh thường khiến Tường Vy tức sôi máu. Nhưng vì đang mang bụng bầu rõ to nên Tường Vy tự hiểu rằng mình không nên gây gổ với nó để bảo toàn đứa nhỏ. Cũng có thể ả cho rằng đứa nhỏ trong bụng này chính là con át chủ bài để bảo vệ mình nên rất biết điều không tạo ra xô xát không đáng có mà chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi:
“Dẫu sao thì bây giờ cô cũng không còn xứng với anh ấy nữa. Dù tôi không có được anh ấy nhưng tôi cũng sẽ không để cô có được anh ấy đâu.”_Ả nói rồi lắc lư cái mông to bự của mình hả hê rời khỏi. Nó ngồi trong phòng, khẽ nhếch mép một cái, tự nhủ [Nếu cô không để tôi sống yên, vậy chúng ta cùng xuống địa ngục đi.]
Nó nắm chặt chiếc bút ghi âm ở trong tay, ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo. Nó không phải là thánh nữ, nó sẽ không một mình chịu đựng nhiều như thế mà vẫn đồng ý tha thứ cho những kẻ khốn nạn đó. [Tất cả các người hãy chờ đấy, rồi một ngày các người sẽ phải trả một cái giá thật đặt cho những tổn thương mà tôi phải chịu ngày hôm nay.] Chiếc bút ghi âm đó, nó cất thật cẩn thận, nó biết bây giờ chưa phải là lúc nên đưa nó ra. Hắn đang rất hận nó, nó đưa ra chỉ bị hắn khinh thường thêm thôi. Mới chỉ tưởng tượng nó cũng biết hắn sẽ nói cái gì. Hắn chắc chắn sẽ cho rằng nó tự tạo lên để hòng đổ hết mọi tội lỗi cho người khác, rồi sẽ nghĩ nó là một con người độc ác này nọ bla…bla…Nói chung là nó mệt tim lắm rồi, nó cũng không còn muốn tranh đấu với hắn nữa. Huống hồ bây giờ Tường Vy còn đang mang thai, hắn sẽ không vì những thứ đó mà tin nó rồi hắt hủi ả là một chuyện, nguyên nhân sâu sa hơn là nó biết đứa bé trong bụng ả không có tội. Dù mẹ nó tội lỗi tày trời thì con trẻ đâu biết gì cơ chứ, nó không muốn làm hại một sinh linh vô tội. Cứ chờ khi ả sinh nó ra rồi mọi ân oán sẽ giải quyết một lúc, mọi nợ nần sẽ thanh toán một thể.
Những ngày sau đó, nó vẫn như sống trong địa ngục. Hắn cứ thấy nó là lại ngựa quen đường cũ,, lúc nào cũng sỉ nhục nó. Nhưng trái tim chai sạn quá nhiều đã tôi luyện cho nó một gương mặt lãnh cảm, lúc nào cũng bất cần rồi. Nó không còn hơi sức để quan tâm những lời tổn thương của hắn nữa. Một khi con người đã không còn thiết tha với bất cứ thứ gì thì mọi thứ trước mắt cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Nó không đau là vì đã quá đau rồi. Thế nhưng sau một lần tìm đến cái chết, nó không muốn tiếp tục tìm đến cái chết nữa, vì nó biết ba mẹ nó trên trời vẫn mong nó sống, hơn nữa còn phải thật dũng cảm mà sống, cho nên nó sẽ không tuyệt con đường sống của mình thêm bất kì lần nào nữa.
Bé An nhìn nó mà thương vô cùng, em từng rất nhiều đêm trốn trong phòng khóc khi nhìn thấy nó luôn bị cậu chủ hành hạ. Lần đầu tiên con bé thấy một mặt tàn nhẫn của cậu chủ, nó không chỉ thấy sợ hãi mà còn vô cùng căm ghét những người có tiền sống không bằng cầm thú như vậy. Em cũng không còn là nít ranh nữa, lại không nói tuổi thơ cơ cực đã tôi luyện cho em rất nhiều, cho nên có một số chuyện người lớn cứ làm rồi cho rằng trẻ con sẽ chẳng hiểu được, nhưng em hiểu hết. Nhiều đêm nghe những tiếng động lạ từ phòng của cậu chủ truyền ra, em rất rõ ràng đó là chuyện gì, em cũng biết bây giờ chị Lam của em đang rất đau đớn. Nhưng em cũng chỉ có thể bất lực ở trong phòng khóc rống, em không dám oán trách cậu chủ vì nói gì thì nói cậu dù có độc ác với chị Lam thì ít nhất vẫn có ơn với gia đình em.
Em càng xót xa hơn khi mỗi lần vào phòng là nhìn chị Lam thân thiết như chị gái ruột của mình sống như một kẻ đã chết, còn trơ lại trước mặt em là cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng, đầu óc rối bù xù không thèm chỉnh, gương mặt hốc hác và xạm đi, trông khác xa so với vẻ xinh đẹp của lúc mới gặp. Khắp trên người cô gái đó là những vết mà cậu chủ lưu lại, xanh xanh tím tím rõ ràng trên từng tấc da thịt mịn màng, quần áo thì xộc xệch, rách tả tơi. Em không hiểu rốt cuộc là nó gắng gượng sống là vì điều gì, nhưng em rất vui mừng vì cô gái ấy còn sống. Tuy nhiên mừng rỡ bao nhiêu thì lại đau xót bấy nhiêu bởi em biết sống như vậy thà chết còn sướng hơn. Đã mấy tháng rồi cô gái ấy không được nhìn thấy ánh dương rực rỡ ngoài kia? Đã bao lâu rồi người chị của em chỉ có thể ở trong cái căn phòng tối trống rỗng đầy lạnh lẽo này? Đã thật lâu cô gái ấy luôn bị xiềng xích gông cùm trói lại, mất đi tự do, cũng mất đi tự tôn và tín ngưỡng với cuộc sống này. Cô gái ấy, giờ đây, sống còn đau khổ hơn cả chết!
----------------------------------Hết chương 19-----------------------------
Thông báo: Vì đã vào năm học nên mk có rất ít thời gian. Cho nên mk định tạm thời drop truyện một thời gian những truyện sau đây:
1. Đợi hạnh phúc quay về.
2. Săn lùng osin
3. Giá như người anh yêu là em.
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mk trong thời gian qua. Khi nào có thời gian mk nhất định sẽ trả chap đầy đủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.