Chương 19: Hình phạt lãnh khốc
Jun Song ~ Joon Bean
27/10/2017
Còn lại mình nó với không gian bốn bề yên tĩnh, nò suy sụp dưới sàn nhà, ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn. Mọi chuyện vừa xảy ra quá nhanh,
giống như một cơn ác mộng đáng sợ vậy. Ánh mắt đó của Vương Khang nói
cho nó biết, chuyện mà sắp tới nó phải đối mặt không chỉ là cơn thịnh nộ của hắn mà còn cả sự chửi rủa của nhà họ Vương. Nó cứ lẳng lặng ngồi
đó, ánh mắt vọng ra xa xăm, cảm thấy tương lai vô cùng mù mịt. Nó rốt
cuộc không hiểu, bây giờ mình sống lay sống lắt là vì cái gì? Nó không
còn gia đình, cuộc sống lại luôn chịu bất công, tủi hổ, nó cũng chẳng có ai để bảo vệ. Người bạn thân duy nhất của nó cũng đã có hạnh phúc mới,
vậy nó còn vương vấn cái gì cơ chứ?
Phải rồi, nó vẫn còn lời hứa với Lâm Hùng, nó chưa đợi được anh về. Nhớ tới Lâm Hùng, lòng nó sao tê tái, đau đớn là vậy? Nó quả thật rất nhớ anh, nó muốn nhìn thấy anh, muốn được tựa vào vai anh, muốn được trở lại những ngày tháng trước kia. Mọi thứ nó đều có thể trả giá, chỉ muốn được ở cạnh anh. Đáng tiếc, dù nó có trả giá đắt cỡ nào thì nó có lẽ cũng chẳng còn tư cách bên anh nữa rồi. Trước kia nó từng mơ mộng về một ngôi nhà có anh, có nó, có gia đình, có bạn bè, mọi thứ đều thật viên mãn. Nhưng bây giờ, ước mơ đã tan thành mây khói, chứng minh cho nó mộng ước cũng mãi mãi chỉ là mộng ước mà thôi. Người đàn ông đã từng dịu dàng nắm lấy tay nó, tuyên bố rằng anh sẽ quay lưng lại với thế giới nếu cả thế giới bỏ rơi nó giờ đã không còn ở đây nữa. Chắc gì anh đã còn nhớ những gì anh hứa, và có lẽ anh cũng quên nó luôn rồi.
Vương Khang lao như tên điên đến bệnh viện, bỏ lại phía sau hàng trăm lời mắng nhiếc, chửi rủa. Chiếc xe cấp cứu lao vùn vụt trên đường và chẳng bao lâu họ đã đứng trước cổng bệnh viện. Cửa xe vừa mở, Tường Vy năng nổ hô gọi bác sĩ đẩy giường cấp cứu vào bên trong. Vương Khang cũng theo chiếc giường Tường Vy đang nằm vội vội vàng vàng chạy vào, còn bé An cũng luống cuống theo sau. Ba người vừa vào đã làm náo loạn cả cái bệnh viện lớn, rất nhanh sau đó, My đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tận mắt thấy cảnh cửa phòng cấp cứu được đóng lại, tâm hắn mới thả lỏng một chút, cuối cùng cô ấy cũng được coi là an toàn rồi. Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khi hắn vừa được một số điện thoại lạ gọi về, hắn đã có cảm giác vô cùng không ổn rồi. Vừa về đến thì đã chứng kiến sự việc kinh hoàng xảy ra, Hoàng My té xỉu trên nền đất, máu me giăng khắp người, trông đến tội. Nghĩ đến thôi hắn đã thấy rùng cả mình, nếu hắn không về nhanh, có phải Hoàng My sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ hắn sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa. Người phụ nữ kia tại sao lại độc ác như vậy, hắn đã làm hòa với nó rồi cơ mà. Quả nhiên tâm tư của phụ nữ là độc ác nhất, hắn bây giờ mới chiêm nghiệm ra.
Ấy vậy mà hắn còn cho rằng nó đơn thuần, nó trước nay chưa bao giờ tranh đấu với người khác. Kỳ thực, một khi nó đã quyết định ra tay thì còn tàn nhẫn hơn bất kì người phụ nữ nào hắn từng gặp. Hắn cảm thấy thất vọng, càng thất vọng lại càng căm ghét nó. Hắn thấy hành động đón nó về là một hành động xuẩn ngốc và sai lầm nhất mà hắn đã từng làm. Chỉ vì muốn chuộc lỗi, bù đắp cho nó nên hắn mới đem nó về, mặc dù hắn biết Hoàng My sẽ đau buồn. Nhưng hắn tin cô ấy đủ bao dung, lại không nói thời gian của nó chỉ còn có vài ngày nữa thôi là kết thúc rồi. Thật không ngờ lòng thương hại của hắn lại gián tiếp gây ra cái chết cho đứa con chưa thành hình của hắn và cô ấy.
Hắn suy xét lại, thấy nó lựa đúng khoảng thời gian này để gây chuyện vì chẳng còn bao lâu nữa hai người sẽ chính thức hết hợp đồng, sẽ li hôn. Nó muốn trả thù thì cứ nhắm vào hắn, việc gì phải làm ra sự việc ác độc như thế cơ chứ? Chờ bên ngoài phòng cấp cứu, mỗi giây mỗi phút trôi qua chẳng khác nào một thế kỉ, tâm phiền tình loạn, lòng rối như tơ vò, trong lòng trăm mối ngổn ngang cần hắn lo nghĩ. Mọi chuyện quá rối ren làm hắn quay quần quật, nhiều hơn trong đó là sự lo lắng và bất an. Nhận được tin báo, bà nội Vương cùng Vương Khải tất tả chạy vào bệnh viện. Bà Vương lo lắng gặng hỏi, nhưng do bác sĩ chưa ra, nên họ chỉ có thể sốt ruột chờ đợi kết quả.
Một lát sau đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ bước ra, lập tức bị cả đại gia đình quây quần lại hỏi tình hình. Ông ta nói rõ tình hình cụ thể của bệnh nhân:
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng đứa bé không giữ lại được, gia đình đừng quá đau buồn. Cô ấy cần giữ lại bệnh viện theo dõi một thời gian vì…”_bác sĩ có chút ngập ngừng. Vương Khang không chờ được mà quát lên:
“Có gì ông nói rõ ra xem, đừng có ngập ngập ngừng ngừng nữa.”
“Chỉ là…đầu của bệnh nhân bị va đập mạnh gây tổn thương nghiêm trọng cho não bộ. Chúng tôi đã tiến hành cấp cứu, hiện tại không sao. Tuy nhiên, tình hình có vẻ không khả quan, nếu sau đêm nay mà cô ấy không tỉnh lại, vậy gia đình chuẩn bị tâm lí đi. Có lẽ cô ấy sẽ khó có thể tỉnh lại được.”_Sau câu nói của bác sĩ, Vương Khang suy sụp suýt chút thì đứng không vững. Lời bác sĩ như chiếc chùy nặng giáng cho hắn một cú choáng váng. Tin này đến quá đột ngột, nghe như sét đánh ngang tai, hắn không biết phải hình dung cảm giác của mình hiện giờ là như thế nào nữa. Mọi người đã vào thăm bệnh, còn hắn thì cứ thẫn thờ đứng bên ngoài. Đây được coi là một cú sốc tinh thần khá lớn đối với hắn. Hắn mong mình nghe lầm, mong bác sĩ nói đó chỉ là nhầm lẫn. Đáng tiếc, mọi chuyện đã xảy ra rồi, không cách nào cứu vãn nổi nữa.
Một lúc sau, xốc lại tinh thần, nghĩ tới tình thế khả quan nhất, tự cổ vũ bản thân sau đêm nay cô ấy sẽ tỉnh lại thôi, hắn mới dám bước vào. Lúc này mọi người đều rất biết điều, rời đi nhanh chóng nhường lại không gian cho hắn. Hắn tiến lại gần chiếc giường nơi một cô gái xinh đẹp đang nằm. Cô ấy nằm đó, vẫn xinh đẹp tựa thiên sứ nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, làn môi nhợt nhạt đến đáng thương. Nếu không phải trên miệng cô còn cắm ống thở, hắn còn cứ nghĩ cô đã mãi mãi ra đi rồi chứ. Hơi thở cô ấy mong manh tới nỗi nếu không dùng máy, e rằng chưa đến năm phút, cô sẽ ra đi. Hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve từng đường nét gương mặt của Hoàng My, thật không dám tin người con gái vừa mới cười nói vô tư với hắn mấy ngày trước nay đã nằm đây, gương mặt mệt mỏi.
Rất có thể nếu cô ấy không đủ nghị lực, ngay cả việc tỉnh lại cũng khó khăn, cô sẽ như cái xác không hồn, chỉ nằm đấy và…chờ chết. Hắn cảm thấy rất sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay cô ấy, thỏ thẻ:
“My, anh xin lỗi, nếu không phải anh mềm lòng, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này, con chúng ta sẽ không mất và em cũng chẳng phải nằm đây. Mọi chuyện đều là lỗi của cô ta, anh nhất định sẽ thay em đòi lại công đạo.”
Lúc hắn ở bệnh viện trở về là lúc cả gia đình đang họp, bà nội hắn cùng với họ hàng cô dì chú bác, tất cả đều chĩa mũi giáo về phía nó, chỉ trích nó thậm tệ:
“Cô đúng là con quỷ ác độc, cho dù cái My có là tình nhân thì nó cũng đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Vương. Đứa bé là vô tội…tại sao cô có thể nhẫn tâm như thế.”_Bà nội hắn đay nghiến quát.
“Đồ đàn bà đã vô dụng mà còn lòng lang dạ sói. Cô không sinh được con cho nhà chúng tôi thì cũng nghĩ người khác không thể sinh ư? Cô lấy đâu ra cái suy nghĩ ấu trĩ đó thế?”_Đó là tiếng của thím ba nhà hắn.
“Thật sự là cái thứ đàn bà xui xẻo, rước cô ta về đúng là khiến vận mệnh nhà họ Vương chúng ta đi xuống.”
“Đồ mặt dày trơ trẽn, tôi biết ngay cái giống này chẳng được cái đức gì cơ mà.”
Bla…bla…vân vân và mây mây những lời chửi rủa tục tĩu cứ thể xa xả xa xả tới tấp bay về phía nó. Nó mím môi không nói, để cho cả đại gia đình tùy ý mắng chửi. Tiếng mắng chửi càng ngày càng ác liệt, dường như nếu không mắng cho nó chết chìm trong nước bọt thì bọn họ không chịu để yên hay sao ấy. Nó chờ cho đến khi tất cả đều nói mệt mới vứt tờ đơn li hôn lên bàn, lạnh lùng nói:
“Các người nghĩ tôi tha thiết với cái dòng họ thối nát này lắm hay sao? Khi nào cháu trai yêu quý của các người về, mau chóng bảo hắn kí vào đơn li hôn này đi rồi muốn rước con nào về thì rước, tôi cũng chẳng có ý kiến.”_Đến nước này, nó thấy mình chẳng còn cái lí do quái gì để ở lại trong cái gia đình này thêm nữa. Vẫn may lúc này Vương Khải đang đi công tác, nếu không nó cũng chẳng biết phải giải thích về việc này thế nào nữa.
“Được!”_Bà nội Vương tức giận đến nỗi thở phì phò sảng khoái đồng ý. Nhưng hắn nào chịu để yên như vậy, hắn bước vào trong, ngay lập tức lên tiếng phản đối “Cô ta là vợ cháu, cháu không cho phép ai quyết định thay cháu.”
“Cháu…cô ta đã hại chết đứa con đầu lòng của cháu cơ mà.”_Thím hai ngay lập tức nhắc lại sự việc đau lòng kia.
“Thím à, sao thím lại có thể nghĩ cháu muốn bao che cho cô ta nhỉ? Cháu không vương vấn gì cô ta, cháu chỉ không muốn tha cho cô ta dễ dàng như vậy thôi.”_Khuôn mặt của hắn lúc này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, ánh mắt sắc lạnh nhìn nó khiến nó lạnh toát cả sống lưng. Nó không biết ý định của hắn, nhưng chỉ nhìn vào riêng thái độ của hắn thôi là nó cũng đã lường trước được kết cục thê thảm của mình rồi. Nó ngây dại nhìn hắn xé tan tành tờ đơn li hôn nó đã cất công viết và kí, cảm tưởng trời đất đảo lộn trong phút chốc, hắn chính thức trở thành ác quỷ trong lòng nó.
Không cho mọi người thời gian cự tuyệt, hắn ngay lập tức đem nó trở lại căn biệt thự lạnh lẽo kia. Hắn vừa rời đi chẳng bao lâu thì thấy Vương Khải vội vã hớt hải chạy về vì nghe tin gia đình có chuyện. Cậu đã phải đáp chuyến bay sớm nhất để trở về bởi cậu biết chuyện xảy ra có liên quan đến nó, và cậu cũng biết gia đình cậu chẳng ưa gì cô con dâu như nó. Bởi cậu đã hứa với Quỳnh Chi là sẽ bảo vệ nó, và cũng bởi cậu thật sự coi nó như người thân, cho nên cậu bỏ dở cả một núi công việc để trở về. Đáng tiếc, khi cậu trở về cũng không còn kịp nữa, anh trai cậu đã làm ra một việc chẳng bằng cầm với nó.
Nó sẽ mãi mãi không thể quên nỗi đau của ngày hôm ấy, nỗi đau đó đã hóa thành cơn ác mộng vĩnh viễn khắc lên trái tim nó một vết thương sâu không chịu lành. Hắn đem nó về nhà, lôi xềnh xệch nó vào trong phòng, thô bạo cưỡng bức nó. Mặc cho nó có cầu xin, có giải thích, hắn vẫn không chịu ngừng lại, mỗi cú thúc của hắn làm cho nó thêm ghê tởm bản thân mình một lần. Nhìn nước mắt của người con gái dưới thân, hắn chỉ cười lạnh chế giễu:
“Sao, không phải cô mong như thế này lắm sao, giờ còn giả vờ giả vịt cho ai coi?”
“Khốn kiếp, đồ ma quỷ, tôi đã nói tôi không làm sai gì cả, tại sao anh có thể nhẫn tâm như thế.”_Nó oán trách, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt xanh xao xinh đẹp.
“Không làm gì?”_Hắn lên giọng, song cười khẩy, nắm lấy cằm nó, ép nó nhìn vào mắt mình, hắn gằn giọng
“Không làm gì tại sao Hoàng My của tôi lại ngã từ tầng cao xuống, không phải cô ấy đi với cô hay sao? Cô nghĩ chỉ bằng một câu không làm sai gì cả là có thể rũ bỏ tất cả những việc dơ bẩn cô đã làm hay sao?”
Mỗi một câu nói, hắn lại càng thô bạo, giống như kẻ ma quỷ với sức chiếm đoạt mãnh liệt, hắn mặc kệ người con gái dưới thân đau tới chết lặng, hắn chỉ biết rằng, hắn rất tức giận, hắn muốn nó phải nhớ lấy hình phạt ngày hôm nay. Một tiếng sau, hắn bước ra từ phòng tắm, sạch sẽ tươm tất như chưa từng làm loại chuyện bẩn thỉu kia, nhìn người con gái giống như con búp bê rách không có linh hồn nằm trên giường, song liền lành lùng rời khỏi. Lòng nó đau đến tê tái, đau đến mức nó tưởng như mình vừa trải qua mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không có lối thoát. Trái tim nó, như bị rạch một đường thật sâu, thật dài, máu tươi đầm đìa lan tỏa trong lồng ngực.
Nó cứ trân trân nhìn lên trần nhà với màu trắng nhợt nhạt đầy ảm đạm, trong đầu hiện lên một mớ hỗn tạp. Bỗng nhiên nó bật cười, cười một cách cay đắng, một nụ cười đầy thê lương. Vì nó nhận ra rằng mình chẳng khác gì thứ đồ chơi rẻ mạt, bị người ta chơi đùa đến rách rưới. Nó thậm chí cảm thấy mình đã đánh đổi cả linh hồn lẫn thể xác chỉ để cho Vương Khang chơi đùa. Nếu đây là một ván bài thì nó thua triệt để rồi, thua vì nó là người yếu mềm, là người thích Vương Khang trước. Ván bài này nó lỗ nặng nguyên nhân chính là vì nó đã đi sai đường ngay từ đầu. Và cuối cùng nó lại phải trả giá – cái giá quá đắt mà nó chưa bao giờ mua về. Nó thua chỉ vì một nàng tình nhân!
----------------------------------Hết chương 19-----------------------------
Thông báo: Vì đã vào năm học nên mk có rất ít thời gian. Cho nên mk định tạm thời drop truyện một thời gian những truyện sau đây:
1. Đợi hạnh phúc quay về.
2. Săn lùng osin
3. Giá như người anh yêu là em.
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mk trong thời gian qua. Khi nào có thời gian mk nhất định sẽ trả chap đầy đủ nhé!
Phải rồi, nó vẫn còn lời hứa với Lâm Hùng, nó chưa đợi được anh về. Nhớ tới Lâm Hùng, lòng nó sao tê tái, đau đớn là vậy? Nó quả thật rất nhớ anh, nó muốn nhìn thấy anh, muốn được tựa vào vai anh, muốn được trở lại những ngày tháng trước kia. Mọi thứ nó đều có thể trả giá, chỉ muốn được ở cạnh anh. Đáng tiếc, dù nó có trả giá đắt cỡ nào thì nó có lẽ cũng chẳng còn tư cách bên anh nữa rồi. Trước kia nó từng mơ mộng về một ngôi nhà có anh, có nó, có gia đình, có bạn bè, mọi thứ đều thật viên mãn. Nhưng bây giờ, ước mơ đã tan thành mây khói, chứng minh cho nó mộng ước cũng mãi mãi chỉ là mộng ước mà thôi. Người đàn ông đã từng dịu dàng nắm lấy tay nó, tuyên bố rằng anh sẽ quay lưng lại với thế giới nếu cả thế giới bỏ rơi nó giờ đã không còn ở đây nữa. Chắc gì anh đã còn nhớ những gì anh hứa, và có lẽ anh cũng quên nó luôn rồi.
Vương Khang lao như tên điên đến bệnh viện, bỏ lại phía sau hàng trăm lời mắng nhiếc, chửi rủa. Chiếc xe cấp cứu lao vùn vụt trên đường và chẳng bao lâu họ đã đứng trước cổng bệnh viện. Cửa xe vừa mở, Tường Vy năng nổ hô gọi bác sĩ đẩy giường cấp cứu vào bên trong. Vương Khang cũng theo chiếc giường Tường Vy đang nằm vội vội vàng vàng chạy vào, còn bé An cũng luống cuống theo sau. Ba người vừa vào đã làm náo loạn cả cái bệnh viện lớn, rất nhanh sau đó, My đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tận mắt thấy cảnh cửa phòng cấp cứu được đóng lại, tâm hắn mới thả lỏng một chút, cuối cùng cô ấy cũng được coi là an toàn rồi. Nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khi hắn vừa được một số điện thoại lạ gọi về, hắn đã có cảm giác vô cùng không ổn rồi. Vừa về đến thì đã chứng kiến sự việc kinh hoàng xảy ra, Hoàng My té xỉu trên nền đất, máu me giăng khắp người, trông đến tội. Nghĩ đến thôi hắn đã thấy rùng cả mình, nếu hắn không về nhanh, có phải Hoàng My sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ hắn sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa. Người phụ nữ kia tại sao lại độc ác như vậy, hắn đã làm hòa với nó rồi cơ mà. Quả nhiên tâm tư của phụ nữ là độc ác nhất, hắn bây giờ mới chiêm nghiệm ra.
Ấy vậy mà hắn còn cho rằng nó đơn thuần, nó trước nay chưa bao giờ tranh đấu với người khác. Kỳ thực, một khi nó đã quyết định ra tay thì còn tàn nhẫn hơn bất kì người phụ nữ nào hắn từng gặp. Hắn cảm thấy thất vọng, càng thất vọng lại càng căm ghét nó. Hắn thấy hành động đón nó về là một hành động xuẩn ngốc và sai lầm nhất mà hắn đã từng làm. Chỉ vì muốn chuộc lỗi, bù đắp cho nó nên hắn mới đem nó về, mặc dù hắn biết Hoàng My sẽ đau buồn. Nhưng hắn tin cô ấy đủ bao dung, lại không nói thời gian của nó chỉ còn có vài ngày nữa thôi là kết thúc rồi. Thật không ngờ lòng thương hại của hắn lại gián tiếp gây ra cái chết cho đứa con chưa thành hình của hắn và cô ấy.
Hắn suy xét lại, thấy nó lựa đúng khoảng thời gian này để gây chuyện vì chẳng còn bao lâu nữa hai người sẽ chính thức hết hợp đồng, sẽ li hôn. Nó muốn trả thù thì cứ nhắm vào hắn, việc gì phải làm ra sự việc ác độc như thế cơ chứ? Chờ bên ngoài phòng cấp cứu, mỗi giây mỗi phút trôi qua chẳng khác nào một thế kỉ, tâm phiền tình loạn, lòng rối như tơ vò, trong lòng trăm mối ngổn ngang cần hắn lo nghĩ. Mọi chuyện quá rối ren làm hắn quay quần quật, nhiều hơn trong đó là sự lo lắng và bất an. Nhận được tin báo, bà nội Vương cùng Vương Khải tất tả chạy vào bệnh viện. Bà Vương lo lắng gặng hỏi, nhưng do bác sĩ chưa ra, nên họ chỉ có thể sốt ruột chờ đợi kết quả.
Một lát sau đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ bước ra, lập tức bị cả đại gia đình quây quần lại hỏi tình hình. Ông ta nói rõ tình hình cụ thể của bệnh nhân:
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng đứa bé không giữ lại được, gia đình đừng quá đau buồn. Cô ấy cần giữ lại bệnh viện theo dõi một thời gian vì…”_bác sĩ có chút ngập ngừng. Vương Khang không chờ được mà quát lên:
“Có gì ông nói rõ ra xem, đừng có ngập ngập ngừng ngừng nữa.”
“Chỉ là…đầu của bệnh nhân bị va đập mạnh gây tổn thương nghiêm trọng cho não bộ. Chúng tôi đã tiến hành cấp cứu, hiện tại không sao. Tuy nhiên, tình hình có vẻ không khả quan, nếu sau đêm nay mà cô ấy không tỉnh lại, vậy gia đình chuẩn bị tâm lí đi. Có lẽ cô ấy sẽ khó có thể tỉnh lại được.”_Sau câu nói của bác sĩ, Vương Khang suy sụp suýt chút thì đứng không vững. Lời bác sĩ như chiếc chùy nặng giáng cho hắn một cú choáng váng. Tin này đến quá đột ngột, nghe như sét đánh ngang tai, hắn không biết phải hình dung cảm giác của mình hiện giờ là như thế nào nữa. Mọi người đã vào thăm bệnh, còn hắn thì cứ thẫn thờ đứng bên ngoài. Đây được coi là một cú sốc tinh thần khá lớn đối với hắn. Hắn mong mình nghe lầm, mong bác sĩ nói đó chỉ là nhầm lẫn. Đáng tiếc, mọi chuyện đã xảy ra rồi, không cách nào cứu vãn nổi nữa.
Một lúc sau, xốc lại tinh thần, nghĩ tới tình thế khả quan nhất, tự cổ vũ bản thân sau đêm nay cô ấy sẽ tỉnh lại thôi, hắn mới dám bước vào. Lúc này mọi người đều rất biết điều, rời đi nhanh chóng nhường lại không gian cho hắn. Hắn tiến lại gần chiếc giường nơi một cô gái xinh đẹp đang nằm. Cô ấy nằm đó, vẫn xinh đẹp tựa thiên sứ nhưng đôi mắt lại nhắm nghiền, làn môi nhợt nhạt đến đáng thương. Nếu không phải trên miệng cô còn cắm ống thở, hắn còn cứ nghĩ cô đã mãi mãi ra đi rồi chứ. Hơi thở cô ấy mong manh tới nỗi nếu không dùng máy, e rằng chưa đến năm phút, cô sẽ ra đi. Hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt ve từng đường nét gương mặt của Hoàng My, thật không dám tin người con gái vừa mới cười nói vô tư với hắn mấy ngày trước nay đã nằm đây, gương mặt mệt mỏi.
Rất có thể nếu cô ấy không đủ nghị lực, ngay cả việc tỉnh lại cũng khó khăn, cô sẽ như cái xác không hồn, chỉ nằm đấy và…chờ chết. Hắn cảm thấy rất sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay cô ấy, thỏ thẻ:
“My, anh xin lỗi, nếu không phải anh mềm lòng, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này, con chúng ta sẽ không mất và em cũng chẳng phải nằm đây. Mọi chuyện đều là lỗi của cô ta, anh nhất định sẽ thay em đòi lại công đạo.”
Lúc hắn ở bệnh viện trở về là lúc cả gia đình đang họp, bà nội hắn cùng với họ hàng cô dì chú bác, tất cả đều chĩa mũi giáo về phía nó, chỉ trích nó thậm tệ:
“Cô đúng là con quỷ ác độc, cho dù cái My có là tình nhân thì nó cũng đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Vương. Đứa bé là vô tội…tại sao cô có thể nhẫn tâm như thế.”_Bà nội hắn đay nghiến quát.
“Đồ đàn bà đã vô dụng mà còn lòng lang dạ sói. Cô không sinh được con cho nhà chúng tôi thì cũng nghĩ người khác không thể sinh ư? Cô lấy đâu ra cái suy nghĩ ấu trĩ đó thế?”_Đó là tiếng của thím ba nhà hắn.
“Thật sự là cái thứ đàn bà xui xẻo, rước cô ta về đúng là khiến vận mệnh nhà họ Vương chúng ta đi xuống.”
“Đồ mặt dày trơ trẽn, tôi biết ngay cái giống này chẳng được cái đức gì cơ mà.”
Bla…bla…vân vân và mây mây những lời chửi rủa tục tĩu cứ thể xa xả xa xả tới tấp bay về phía nó. Nó mím môi không nói, để cho cả đại gia đình tùy ý mắng chửi. Tiếng mắng chửi càng ngày càng ác liệt, dường như nếu không mắng cho nó chết chìm trong nước bọt thì bọn họ không chịu để yên hay sao ấy. Nó chờ cho đến khi tất cả đều nói mệt mới vứt tờ đơn li hôn lên bàn, lạnh lùng nói:
“Các người nghĩ tôi tha thiết với cái dòng họ thối nát này lắm hay sao? Khi nào cháu trai yêu quý của các người về, mau chóng bảo hắn kí vào đơn li hôn này đi rồi muốn rước con nào về thì rước, tôi cũng chẳng có ý kiến.”_Đến nước này, nó thấy mình chẳng còn cái lí do quái gì để ở lại trong cái gia đình này thêm nữa. Vẫn may lúc này Vương Khải đang đi công tác, nếu không nó cũng chẳng biết phải giải thích về việc này thế nào nữa.
“Được!”_Bà nội Vương tức giận đến nỗi thở phì phò sảng khoái đồng ý. Nhưng hắn nào chịu để yên như vậy, hắn bước vào trong, ngay lập tức lên tiếng phản đối “Cô ta là vợ cháu, cháu không cho phép ai quyết định thay cháu.”
“Cháu…cô ta đã hại chết đứa con đầu lòng của cháu cơ mà.”_Thím hai ngay lập tức nhắc lại sự việc đau lòng kia.
“Thím à, sao thím lại có thể nghĩ cháu muốn bao che cho cô ta nhỉ? Cháu không vương vấn gì cô ta, cháu chỉ không muốn tha cho cô ta dễ dàng như vậy thôi.”_Khuôn mặt của hắn lúc này trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, ánh mắt sắc lạnh nhìn nó khiến nó lạnh toát cả sống lưng. Nó không biết ý định của hắn, nhưng chỉ nhìn vào riêng thái độ của hắn thôi là nó cũng đã lường trước được kết cục thê thảm của mình rồi. Nó ngây dại nhìn hắn xé tan tành tờ đơn li hôn nó đã cất công viết và kí, cảm tưởng trời đất đảo lộn trong phút chốc, hắn chính thức trở thành ác quỷ trong lòng nó.
Không cho mọi người thời gian cự tuyệt, hắn ngay lập tức đem nó trở lại căn biệt thự lạnh lẽo kia. Hắn vừa rời đi chẳng bao lâu thì thấy Vương Khải vội vã hớt hải chạy về vì nghe tin gia đình có chuyện. Cậu đã phải đáp chuyến bay sớm nhất để trở về bởi cậu biết chuyện xảy ra có liên quan đến nó, và cậu cũng biết gia đình cậu chẳng ưa gì cô con dâu như nó. Bởi cậu đã hứa với Quỳnh Chi là sẽ bảo vệ nó, và cũng bởi cậu thật sự coi nó như người thân, cho nên cậu bỏ dở cả một núi công việc để trở về. Đáng tiếc, khi cậu trở về cũng không còn kịp nữa, anh trai cậu đã làm ra một việc chẳng bằng cầm với nó.
Nó sẽ mãi mãi không thể quên nỗi đau của ngày hôm ấy, nỗi đau đó đã hóa thành cơn ác mộng vĩnh viễn khắc lên trái tim nó một vết thương sâu không chịu lành. Hắn đem nó về nhà, lôi xềnh xệch nó vào trong phòng, thô bạo cưỡng bức nó. Mặc cho nó có cầu xin, có giải thích, hắn vẫn không chịu ngừng lại, mỗi cú thúc của hắn làm cho nó thêm ghê tởm bản thân mình một lần. Nhìn nước mắt của người con gái dưới thân, hắn chỉ cười lạnh chế giễu:
“Sao, không phải cô mong như thế này lắm sao, giờ còn giả vờ giả vịt cho ai coi?”
“Khốn kiếp, đồ ma quỷ, tôi đã nói tôi không làm sai gì cả, tại sao anh có thể nhẫn tâm như thế.”_Nó oán trách, nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt xanh xao xinh đẹp.
“Không làm gì?”_Hắn lên giọng, song cười khẩy, nắm lấy cằm nó, ép nó nhìn vào mắt mình, hắn gằn giọng
“Không làm gì tại sao Hoàng My của tôi lại ngã từ tầng cao xuống, không phải cô ấy đi với cô hay sao? Cô nghĩ chỉ bằng một câu không làm sai gì cả là có thể rũ bỏ tất cả những việc dơ bẩn cô đã làm hay sao?”
Mỗi một câu nói, hắn lại càng thô bạo, giống như kẻ ma quỷ với sức chiếm đoạt mãnh liệt, hắn mặc kệ người con gái dưới thân đau tới chết lặng, hắn chỉ biết rằng, hắn rất tức giận, hắn muốn nó phải nhớ lấy hình phạt ngày hôm nay. Một tiếng sau, hắn bước ra từ phòng tắm, sạch sẽ tươm tất như chưa từng làm loại chuyện bẩn thỉu kia, nhìn người con gái giống như con búp bê rách không có linh hồn nằm trên giường, song liền lành lùng rời khỏi. Lòng nó đau đến tê tái, đau đến mức nó tưởng như mình vừa trải qua mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không có lối thoát. Trái tim nó, như bị rạch một đường thật sâu, thật dài, máu tươi đầm đìa lan tỏa trong lồng ngực.
Nó cứ trân trân nhìn lên trần nhà với màu trắng nhợt nhạt đầy ảm đạm, trong đầu hiện lên một mớ hỗn tạp. Bỗng nhiên nó bật cười, cười một cách cay đắng, một nụ cười đầy thê lương. Vì nó nhận ra rằng mình chẳng khác gì thứ đồ chơi rẻ mạt, bị người ta chơi đùa đến rách rưới. Nó thậm chí cảm thấy mình đã đánh đổi cả linh hồn lẫn thể xác chỉ để cho Vương Khang chơi đùa. Nếu đây là một ván bài thì nó thua triệt để rồi, thua vì nó là người yếu mềm, là người thích Vương Khang trước. Ván bài này nó lỗ nặng nguyên nhân chính là vì nó đã đi sai đường ngay từ đầu. Và cuối cùng nó lại phải trả giá – cái giá quá đắt mà nó chưa bao giờ mua về. Nó thua chỉ vì một nàng tình nhân!
----------------------------------Hết chương 19-----------------------------
Thông báo: Vì đã vào năm học nên mk có rất ít thời gian. Cho nên mk định tạm thời drop truyện một thời gian những truyện sau đây:
1. Đợi hạnh phúc quay về.
2. Săn lùng osin
3. Giá như người anh yêu là em.
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mk trong thời gian qua. Khi nào có thời gian mk nhất định sẽ trả chap đầy đủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.