Chương 1727: Bá thể đại thành
Thần Đồng
08/11/2013
Ánh sao lấp lánh đầy trời như đom đóm, lúc này
đang rất nhanh dập tắt, trong bóng đêm một bàn tay to màu đen thò tới, che khuất
cả phiến tinh không này, tất cả tinh tú đều nổ tung.
Loại cảnh tượng này quá mức đáng sợ, bàn tay to màu đen không biết từ đâu vươn ra, che đậy khắp vũ trụ, vạn vật ở trước mặt nó có vẻ nhỏ bé như vậy, ngay cả bụi bậm đều không bằng.
Loại cảnh tượng này rúng động mọi người, có tu sĩ đi ngang qua từ phụ cận, bị dọa đến vong hồn đều phát lạnh, đây là một loại sức mạnh to lớn cỡ nào? Căn bản không thể đo lường được mà!
Có chí tôn cổ đại xuất thế, ra tay tới nơi này!
Mọi người trước tiên sinh ra ý niệm này trong đầu, dứt khoát không thể có nguyên nhân nào khác. Những người cường đại nhất xưa nay đó lại xuất thế rồi sao?
“Phốc!”
Thánh hiền đi ngang qua phiến tinh không này khó có thể giãy giụa, tu đạo mấy ngàn năm, đứng hàng đỉnh phong có thể thống trị một vực, nhưng ở trước mặt chí tôn vẫn yếu ớt như con kiến không chịu nổi.
Cổ hiền trực tiếp nổ tung, bàn tay to màu đen không hề chạm đến, bọn họ chỉ rơi vào dưới áp lực đã hình thần câu diệt, hóa thành màn sương máu.
Người ở vực ngoại phát lạnh từ đầu đến chân, run rẩy, hốt hoàng lui về phía sau, toàn thân đều co rút, nội tâm sợ hãi tới cực điểm, trốn đi hướng phương xa.
Đây là thần linh đang khai thiên lập địa sao? Một bàn tay bao phủ tinh hà, cái gì đều hủy diệt. Trong vũ trụ lạnh giá kia chỉ còn lại có một bàn tay màu đen, đây là cảnh tượng khủng bố đến mức nào!
Đây là thần thoại chân thật, là cảnh tượng diệt thế ở niên đại cổ xưa nhất, rung động lòng người.
Ở phía trước bàn tay to màu đen, có một đoàn lôi mang thật lớn, đồng dạng ngập trời, bao phũ một mảng lớn tinh không, đang cực nhanh nhằm về phía phương xa.
Bàn tay to màu đen quá mức dọa người, nhìn như thong thả bao phủ xuống, nhưng lại có thể đuổi theo đồng thời sắp vượt qua đoàn hào quang lôi điện cực nhanh trên thể gian kia.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, người trong lôi quang đương nhiên là hắn đang chịu đựng đại kiếp nạn đáng sợ nhất. Lúc này phải vận hành bí quyết chữ “Hành” tránh né bàn tay màu đen truy sát ở phía sau.
Hắn rơi vào tình cảnh cực kỳ đáng sợ, ngay thời điểm đối mặt với lôi kiếp cái thế, còn có chí tôn cổ đại xuất hiện, ra tay muốn đối phó hắn. Đây quả thực là kết cục hẳn phải chết.
Chí tôn làm khó dễ, một ngày này tới nhanh như vậy, thật sự đã xảy ra.
Ở quá khứ, hắn dĩ nhiên coi như rất mạnh, trên thế gian cũng được cho là cao thủ tuyệt thế. Nhưng ở trong mắt mấy chí tôn kia có lẽ cũng như con kiến, cũng không được đặt ở trong mắt.
Hắn chỉ cần không đại thành, không thành đạo, mấy người đó căn bản là không để trong lòng, chí tôn là vô địch, cũng rất kiêu ngạo.
Hôm nay, rốt cục hắn đã lọt vào pháp nhăn một số người rồi sao? Từ trong ngủ say tinh lại, đây là phải bóp chết hắn trên đường đại thành, không để cho hắn có cơ hội đây.
Diệp Phàm phát huy bí quyết chữ “Hành” tới cực hạn, dòng chảy thời gian đều dừng lại vì hắn, hắn cực nhanh xuyên qua, trên đường mi tâm hắn phát sáng, triệu hoán Thôn Thiên Quân muốn cùng chiến một trận.
Vì độ kiếp, hắn không có mang theo Ma Quân trên người, mà giấu ở một vực khác.
“Ầm!”
Bàn tay to màu đen bao phủ tinh hà, vòm trời đều bị che khuất. Trong nháy mắt đã sắp bao trùm Diệp Phàm ở phía dưới, không biết bao nhiêu tinh tú bị hủy diệt.
Loại một tay che trời này, vũ trụ chỉ chịu tải toàn trường đáng sợ của một bàn tay đen, chấn khiếp thế gian.
Diệp Phàm dựng thẳng hai hàng lông mày, thời gian có điểm không còn kịp rồi, tình thế nguy cấp tới cực điểm, chẳng lẽ phải mở ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh để pháp tắc Tiên Chung nổ tung hay sao? Rất đáng tiếc!
Nhưng nếu không làm vậy, triệu hoán Thôn Thiên Ma Quân đều có chút không kịp.
Tử vong là gần như vậy, chí tôn cổ đại cao cao tại thượng. Bản thân Diệp Phàm đang trong nguy hiểm độ kiếp, hiện tại gặp thêm đại nạn, có thể phải ngã xuống.
- Là Bá thể!
Diệp Phàm cảm nhận được dao động tương tự, làm cho hắn có thể sinh ra cảm ứng giống với huyết mạch Bá vương ngày xưa. Máu tím cổ đó nổ vang, sớm đã sôi trào muốn hắn phải vỡ nát.
Hiển nhiên Bá thể đại thành xuất hiện, hơn nữa vận dụng một kích cường đại
nhất của hắn, không muốn xảy ra ngoài ý muốn, chính là phải một kích hùy diệt Thánh thể Diệp Phàm.
Hai tộc này từ thời đại thần thoại đã khai chiến, chinh phạt đến bây giờ, là kẻ thù truyền kiếp khó có thế hóa giải. Hắn tới giết Diệp Phàm, không cho hắn đại thành, không cần nói tới đạo lý gì.
Chí tôn cổ đại ra tay, hơn nữa là một kích mạnh nhất, không phải tùy tiện sát phạt. Hậu quả khủng bố như vậy, một thế hệ này ai cũng ngăn không được, trừ phi Diệp Phàm đại thành, hoặc là thành đạo!
- Bá thể! Người ta xem trọng ngươi cũng dám động tới? Coi chừng ta diệt tất cả huyết mạch của ngươi!
Bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng, một bàn tay to khác đánh xuống, “ầm” một tiếng đánh vào với bàn tay to màu đen.
Đây là một thiếu niên, ánh mắt trong sáng, trên lưng đeo một cây cung cứng màu đen, tay phải xách theo một cây côn đá, bễ nghễ bát hoang, đứng sừng sững dưới tinh không.
Hắn vừa rồi dùng tay trái cứng chọi cứng với Bá thể đại thành, chặn lại một kích tuyệt thế kia.
Bàn tay to màu đen mờ nhạt đi, ở nơi đó xuất hiện một thân ảnh cao lớn, sợi tóc dài màu tím bay phất phới, oai hùng khiếp người, so với khi xuất thế trước kia lại khí huyết tràn đầy hơn không ít!
Hắn thực trầm mặc, nhìn chằm chằm thiếu niên, thật lâu cũng không nói lời nào.
Xa xa, lôi hải đầy trời bao phủ cả tinh vực, tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, từng tinh tú vỡ nát.
Diệp Phàm bắt đầu độ kiếp, căn bản là không khống chế được nữa, chịu đựng một hồi đau khổ lớn. Thiếu niên xuất hiện, hắn biết đã có thể an tâm ứng phó với thiên kiếp của chính mình.
- Ngươi chính là Xuyên Anh đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ? Danh bất hư truyền!
Bá thể đại thành lên tiếng, thanh âm trầm thấp, có được một loại lực xuyên thấu đáng sợ, trực tiếp chấn cho tinh tú tan nát tả tơi.
Xuyên Anh, một truyền kỳ còn sống, ngay cả Đế Tôn đều ngạc nhiên thán phục không thôi, tự tay phong ấn hắn, muốn giúp hắn tạm gác lại ngày khác thành đạo, nhưng rốt cục vì hắn chấp niệm quá sâu, đã xuất thế trước thời hạn.
- Thì ra không phải chân thân, ngươi chỉ một khối hóa thân như vậy, không đủ để ta giết đâu!
Xuyên Anh nở nụ cười rất là sáng lạn.
Hóa thân dùng bí pháp, có lẽ trong thời gian ngắn có thể phát huy ra uy lực của chân thân, nhưng lưu lại thế gian lâu dài tất nhiên phải bị chém chết.
- ngươi cho rằng hắn có thể thành đạo?
Trầm mặc một lát. Bá thể đại thành lãnh đạm hỏi, huyết khí tràn đầy, tóc tím như tinh hà, chùm tia sáng trong ánh mắt kinh người.
- Ha ha... Người ta coi trọng không cần phải vì lý do gì, ngươi dám động tới hắn dù chỉ một đầu ngón tay, ta sẽ giết ngươi!
Xuyên Anh làm càn cười to, cố tình là thiếu niên, thoạt nhìn trong tiêu sái có một loại phóng túng đặc biệt.
Ở đương kim kiếp này, ai dám đại bất kính với chí tôn cổ như vậy, với loại ung dung này đối mặt, bễ nghễ với cao thủ Hoàng Đạo cổ đại?
- Từ khi ta sinh ra đến giờ, rất nhiều người nói với ta loại câu nói này, nhưng đều đã chết!
Bá thể đại thành bình tĩnh nói.
“Ầm!”
Thiếu niên không nói hai lời. xách theo cây côn đá vọt tới, tiến hành đại sát, côn vạch trên trời cao, như một con Thương Long Mãu xám đè khắp vù trự, uy lực độc nhất vô nhị.
Vòm trời các nơi sụp đổ, từng viên tinh tú nổ tung, cái gì nhật nguyệt, cái gì tinh tú đều biến thành khói lửa.
Bá thể đại thành, cương mảnh bá liệt, đi lên chính là Bá Quyền, ù ù nổ vang chấn động vũ trụ.
Chí tôn chiến bùng nổ!
Hai người đều là cường giả, là cao thủ trong cao thủ, một trận chiến này tự nhiên ánh hưởng quá nhiều, chấn động khắp vũ trụ, các vực đều kinh hoàng.
“Ông!”
Cây chùy hào quang tím như một dải tơ màu tím từ xa trên không trung bay tới, đập xuống Xuyên Anh, đây là một kiện Thần khí chí tôn từ Bá thể tổ tinh trấn sát tới.
“Keng!”
Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ, dùng cây côn trong tay vạch ngang, dùng binh khí này ngăn chặn, bùng phát ra tia sáng vô cùng hừng hực. Đến lúc này tinh vực đã không còn tinh tú, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Ngay cả Diệp Phàm ở một tinh vực khác đều bị ảnh hưởng. Biên lôi kiêp gặp phải tân công, rung chuyên dữ dội, rồi càng mãnh liệt hơn.
Chiến đấu kéo dài, nhưng tạm thời không quan hệ với Diệp Phàm, hắn tĩnh tâm để chống lại lôi kiếp, tiến hành đột phá cửa ải.
cũng không biết qua bao lâu, vũ trụ yên lặng trở lại, bởi vì Diệp Phàm đã xong đại kiếp nạn, lôi hải biến mất, hắn phun ra nuốt vào tinh khí thiên địa, bổ sung bản thân mình.
Ở bên kia, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng từ lâu, nhìn hắn kết thúc độ kiếp, cười cười, nói:
- Cũng không tệ lắm!
- Đa tạ tiền bối!
Diệp Phàm thi lễ cảm tạ.
- Chỉ là nhìn không vừa mắt mà thôi!
Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ nói. Sau đó lại nói tiếp:
- Bá thể tổ tinh không dễ chọc! Khẳng định không chỉ một vị Bá thể đại thành! Mấy năm gần đây theo ta dò biết. Chí tôn năm đó từng ở trên cổ lộ đánh chết Thánh thể, còn có người còn sống, tự phong trong tổ động!
Khi Diệp Phàm nghe mấy câu nói này, ánh mắt lập tức nổ bắn ra ánh sao. Đúng như năm đó hẳn dự đoán như vậy, nhất mạch này thật khủng bố, hình thành cấm địa có chí tôn còn sống.
Mà đây cũng là điều năm đó hắn hy vọng, nếu mọi người ngày xưa đều chết đi, mang theo vinh quang đánh chết Thánh thể mà kết thúc, mất đi, điều đó có lẽ càng làm cho người ta tiếc nuối.
- Bọn họ chưa chết, ta yên tâm!
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha! Tốt! Có quyết đoán!
Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ phá lên cười, rồi sau đó lại lắc đầu, thở dài:
- Thành đạo chú định là một con đường cô đơn, ở trong huy hoàng cuối cùng nếm vị cô độc và chua xót của một đời người!
Đệ nhất thần tướng rời đi, tới mau, đi cũng nhanh chóng, Diệp Phàm tu vi mạnh thêm, thực lực đạt tới Chuẩn đế thất trọng thiên, khoảng cách đại thành đã gần đến, hắn càng tiến thêm một bước cảm nhận được khí tức của thành đạo.
Tại trong phiến vũ trụ này nếu không có gặp phải chí tôn cổ đại, hắn thật sự có thể quét ngang thiên hạ.
Đồng thời, hắn bắt đầu suy nghĩ sâu xa, quá khứ hắn ở trong mắt chí tôn là con kiến, không coi là sỉ, nhưng theo hẳn tới gần đại thành, có lẽ có người sẽ bị bừng tỉnh không ngồi yên được.
Giống như lần này, Bá thể đại thành chính là như vậy, muốn một chưởng trực tiếp hủy diệt hắn, bóp chết ở trên đường thành đạo.
Có lẽ, mỗi một vị thành đạo ngày xưa đều từng trải qua những chuyện này. Đại đế thượng vị sẽ uy hiếp đến an nguy của chí tôn cá biệt, bọn họ phải nghĩ biện pháp ngăn cản.
Diệp Phàm càng nghĩ càng ngày càng cảm thấy được cả thân thể phát lạnh, hắn không phải lo âu vì chính mình, mà vì bằng hữu, vì thân nhân.
Hắn nghĩ tới Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh, một lần đi chính là năm trăm năm, không chịu quay về cố hương, mài đến lúc cô gái của hắn hồn cốt về hoàng thổ, lưu lại tiếc nuối cả đời.
Trong này có rất nhiều ẩn tỉnh, có lẽ là hắn sợ sắp thành đạo sẽ dẫn tới tai họa cho cố thổ, vì thế chưa thành đạo, thủy chung không chịu trở về.
Diệp Phàm nhìn ra vũ trụ xa xa, hắn phải sớm có chuẩn bị, theo tu vi của hẳn từ từ thâm hậu, những con cự long kia sẽ từng người bị hấp dẫn ánh mắt, bắt đầu chú ý tới con kiến hắn này.
Không cho hắn lột xác thành rồng, đánh chết trong phàm trần. Đây có lẽ là tai nạn đáng sợ hắn sẽ gặp phải một ngày sau này.
“Thành đạo chú định là một con đường cô đơn. ở trong huy hoàng cuối cùng nếm vị cô độc và chua xót của một đời người!”
Trong lời nói của đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ, hiển nhiên có chỉ rõ, là hắn ám chỉ sự thê lương của con đường này sao? Nếu muốn thành đạo, không riêng gì chính mình phải hơn người, có thể XÔNG qua một cửa kia, mà còn phải đối mặt với các chí tôn cổ đại đáng sợ khác trấn sát, họa lây tới người thân.
Trong lòng Diệp Phàm phát lạnh, nếu hắn là một người thành đạo, tất cả thân nhân bằng hữu đều phải chết, vậy đạo này còn muốn thành làm chi? Nhưng, hiện tại đã không có đường lui, Bá thể đại thành ra tay, các chí tôn khác cũng sẽ bắt đầu chú ý tới hắn.
Chưa từng có người nào có thể nhảy vọt thành Đế, bát trọng kiếp, cửu trọng kiếp, thành Đế kiếp cuối cùng, một đợt so với một đợt càng đáng sợ hơn, mỗi một đợt phải dùng tánh mạng để đọ sức sinh tử.
Có lẽ, hắn sẽ có ba đợt “Chí tôn nan”, một lần so với một lần càng đáng sợ, nhất là hai đợt kế tiếp là gian nan nhất, có một số người sẽ không cho phép hắn đại thành.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trong vũ trụ, bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào ngãn cản hết thảy này. Hắn phải làm chính là, đứng trên thiên hạ hỏi trường sinh, mà không phải nhìn mọi người bên cạnh mình ngã xuống!
Loại cảnh tượng này quá mức đáng sợ, bàn tay to màu đen không biết từ đâu vươn ra, che đậy khắp vũ trụ, vạn vật ở trước mặt nó có vẻ nhỏ bé như vậy, ngay cả bụi bậm đều không bằng.
Loại cảnh tượng này rúng động mọi người, có tu sĩ đi ngang qua từ phụ cận, bị dọa đến vong hồn đều phát lạnh, đây là một loại sức mạnh to lớn cỡ nào? Căn bản không thể đo lường được mà!
Có chí tôn cổ đại xuất thế, ra tay tới nơi này!
Mọi người trước tiên sinh ra ý niệm này trong đầu, dứt khoát không thể có nguyên nhân nào khác. Những người cường đại nhất xưa nay đó lại xuất thế rồi sao?
“Phốc!”
Thánh hiền đi ngang qua phiến tinh không này khó có thể giãy giụa, tu đạo mấy ngàn năm, đứng hàng đỉnh phong có thể thống trị một vực, nhưng ở trước mặt chí tôn vẫn yếu ớt như con kiến không chịu nổi.
Cổ hiền trực tiếp nổ tung, bàn tay to màu đen không hề chạm đến, bọn họ chỉ rơi vào dưới áp lực đã hình thần câu diệt, hóa thành màn sương máu.
Người ở vực ngoại phát lạnh từ đầu đến chân, run rẩy, hốt hoàng lui về phía sau, toàn thân đều co rút, nội tâm sợ hãi tới cực điểm, trốn đi hướng phương xa.
Đây là thần linh đang khai thiên lập địa sao? Một bàn tay bao phủ tinh hà, cái gì đều hủy diệt. Trong vũ trụ lạnh giá kia chỉ còn lại có một bàn tay màu đen, đây là cảnh tượng khủng bố đến mức nào!
Đây là thần thoại chân thật, là cảnh tượng diệt thế ở niên đại cổ xưa nhất, rung động lòng người.
Ở phía trước bàn tay to màu đen, có một đoàn lôi mang thật lớn, đồng dạng ngập trời, bao phũ một mảng lớn tinh không, đang cực nhanh nhằm về phía phương xa.
Bàn tay to màu đen quá mức dọa người, nhìn như thong thả bao phủ xuống, nhưng lại có thể đuổi theo đồng thời sắp vượt qua đoàn hào quang lôi điện cực nhanh trên thể gian kia.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, người trong lôi quang đương nhiên là hắn đang chịu đựng đại kiếp nạn đáng sợ nhất. Lúc này phải vận hành bí quyết chữ “Hành” tránh né bàn tay màu đen truy sát ở phía sau.
Hắn rơi vào tình cảnh cực kỳ đáng sợ, ngay thời điểm đối mặt với lôi kiếp cái thế, còn có chí tôn cổ đại xuất hiện, ra tay muốn đối phó hắn. Đây quả thực là kết cục hẳn phải chết.
Chí tôn làm khó dễ, một ngày này tới nhanh như vậy, thật sự đã xảy ra.
Ở quá khứ, hắn dĩ nhiên coi như rất mạnh, trên thế gian cũng được cho là cao thủ tuyệt thế. Nhưng ở trong mắt mấy chí tôn kia có lẽ cũng như con kiến, cũng không được đặt ở trong mắt.
Hắn chỉ cần không đại thành, không thành đạo, mấy người đó căn bản là không để trong lòng, chí tôn là vô địch, cũng rất kiêu ngạo.
Hôm nay, rốt cục hắn đã lọt vào pháp nhăn một số người rồi sao? Từ trong ngủ say tinh lại, đây là phải bóp chết hắn trên đường đại thành, không để cho hắn có cơ hội đây.
Diệp Phàm phát huy bí quyết chữ “Hành” tới cực hạn, dòng chảy thời gian đều dừng lại vì hắn, hắn cực nhanh xuyên qua, trên đường mi tâm hắn phát sáng, triệu hoán Thôn Thiên Quân muốn cùng chiến một trận.
Vì độ kiếp, hắn không có mang theo Ma Quân trên người, mà giấu ở một vực khác.
“Ầm!”
Bàn tay to màu đen bao phủ tinh hà, vòm trời đều bị che khuất. Trong nháy mắt đã sắp bao trùm Diệp Phàm ở phía dưới, không biết bao nhiêu tinh tú bị hủy diệt.
Loại một tay che trời này, vũ trụ chỉ chịu tải toàn trường đáng sợ của một bàn tay đen, chấn khiếp thế gian.
Diệp Phàm dựng thẳng hai hàng lông mày, thời gian có điểm không còn kịp rồi, tình thế nguy cấp tới cực điểm, chẳng lẽ phải mở ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh để pháp tắc Tiên Chung nổ tung hay sao? Rất đáng tiếc!
Nhưng nếu không làm vậy, triệu hoán Thôn Thiên Ma Quân đều có chút không kịp.
Tử vong là gần như vậy, chí tôn cổ đại cao cao tại thượng. Bản thân Diệp Phàm đang trong nguy hiểm độ kiếp, hiện tại gặp thêm đại nạn, có thể phải ngã xuống.
- Là Bá thể!
Diệp Phàm cảm nhận được dao động tương tự, làm cho hắn có thể sinh ra cảm ứng giống với huyết mạch Bá vương ngày xưa. Máu tím cổ đó nổ vang, sớm đã sôi trào muốn hắn phải vỡ nát.
Hiển nhiên Bá thể đại thành xuất hiện, hơn nữa vận dụng một kích cường đại
nhất của hắn, không muốn xảy ra ngoài ý muốn, chính là phải một kích hùy diệt Thánh thể Diệp Phàm.
Hai tộc này từ thời đại thần thoại đã khai chiến, chinh phạt đến bây giờ, là kẻ thù truyền kiếp khó có thế hóa giải. Hắn tới giết Diệp Phàm, không cho hắn đại thành, không cần nói tới đạo lý gì.
Chí tôn cổ đại ra tay, hơn nữa là một kích mạnh nhất, không phải tùy tiện sát phạt. Hậu quả khủng bố như vậy, một thế hệ này ai cũng ngăn không được, trừ phi Diệp Phàm đại thành, hoặc là thành đạo!
- Bá thể! Người ta xem trọng ngươi cũng dám động tới? Coi chừng ta diệt tất cả huyết mạch của ngươi!
Bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng, một bàn tay to khác đánh xuống, “ầm” một tiếng đánh vào với bàn tay to màu đen.
Đây là một thiếu niên, ánh mắt trong sáng, trên lưng đeo một cây cung cứng màu đen, tay phải xách theo một cây côn đá, bễ nghễ bát hoang, đứng sừng sững dưới tinh không.
Hắn vừa rồi dùng tay trái cứng chọi cứng với Bá thể đại thành, chặn lại một kích tuyệt thế kia.
Bàn tay to màu đen mờ nhạt đi, ở nơi đó xuất hiện một thân ảnh cao lớn, sợi tóc dài màu tím bay phất phới, oai hùng khiếp người, so với khi xuất thế trước kia lại khí huyết tràn đầy hơn không ít!
Hắn thực trầm mặc, nhìn chằm chằm thiếu niên, thật lâu cũng không nói lời nào.
Xa xa, lôi hải đầy trời bao phủ cả tinh vực, tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, từng tinh tú vỡ nát.
Diệp Phàm bắt đầu độ kiếp, căn bản là không khống chế được nữa, chịu đựng một hồi đau khổ lớn. Thiếu niên xuất hiện, hắn biết đã có thể an tâm ứng phó với thiên kiếp của chính mình.
- Ngươi chính là Xuyên Anh đệ nhất thần tướng của Thiên Đình cổ? Danh bất hư truyền!
Bá thể đại thành lên tiếng, thanh âm trầm thấp, có được một loại lực xuyên thấu đáng sợ, trực tiếp chấn cho tinh tú tan nát tả tơi.
Xuyên Anh, một truyền kỳ còn sống, ngay cả Đế Tôn đều ngạc nhiên thán phục không thôi, tự tay phong ấn hắn, muốn giúp hắn tạm gác lại ngày khác thành đạo, nhưng rốt cục vì hắn chấp niệm quá sâu, đã xuất thế trước thời hạn.
- Thì ra không phải chân thân, ngươi chỉ một khối hóa thân như vậy, không đủ để ta giết đâu!
Xuyên Anh nở nụ cười rất là sáng lạn.
Hóa thân dùng bí pháp, có lẽ trong thời gian ngắn có thể phát huy ra uy lực của chân thân, nhưng lưu lại thế gian lâu dài tất nhiên phải bị chém chết.
- ngươi cho rằng hắn có thể thành đạo?
Trầm mặc một lát. Bá thể đại thành lãnh đạm hỏi, huyết khí tràn đầy, tóc tím như tinh hà, chùm tia sáng trong ánh mắt kinh người.
- Ha ha... Người ta coi trọng không cần phải vì lý do gì, ngươi dám động tới hắn dù chỉ một đầu ngón tay, ta sẽ giết ngươi!
Xuyên Anh làm càn cười to, cố tình là thiếu niên, thoạt nhìn trong tiêu sái có một loại phóng túng đặc biệt.
Ở đương kim kiếp này, ai dám đại bất kính với chí tôn cổ như vậy, với loại ung dung này đối mặt, bễ nghễ với cao thủ Hoàng Đạo cổ đại?
- Từ khi ta sinh ra đến giờ, rất nhiều người nói với ta loại câu nói này, nhưng đều đã chết!
Bá thể đại thành bình tĩnh nói.
“Ầm!”
Thiếu niên không nói hai lời. xách theo cây côn đá vọt tới, tiến hành đại sát, côn vạch trên trời cao, như một con Thương Long Mãu xám đè khắp vù trự, uy lực độc nhất vô nhị.
Vòm trời các nơi sụp đổ, từng viên tinh tú nổ tung, cái gì nhật nguyệt, cái gì tinh tú đều biến thành khói lửa.
Bá thể đại thành, cương mảnh bá liệt, đi lên chính là Bá Quyền, ù ù nổ vang chấn động vũ trụ.
Chí tôn chiến bùng nổ!
Hai người đều là cường giả, là cao thủ trong cao thủ, một trận chiến này tự nhiên ánh hưởng quá nhiều, chấn động khắp vũ trụ, các vực đều kinh hoàng.
“Ông!”
Cây chùy hào quang tím như một dải tơ màu tím từ xa trên không trung bay tới, đập xuống Xuyên Anh, đây là một kiện Thần khí chí tôn từ Bá thể tổ tinh trấn sát tới.
“Keng!”
Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ, dùng cây côn trong tay vạch ngang, dùng binh khí này ngăn chặn, bùng phát ra tia sáng vô cùng hừng hực. Đến lúc này tinh vực đã không còn tinh tú, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Ngay cả Diệp Phàm ở một tinh vực khác đều bị ảnh hưởng. Biên lôi kiêp gặp phải tân công, rung chuyên dữ dội, rồi càng mãnh liệt hơn.
Chiến đấu kéo dài, nhưng tạm thời không quan hệ với Diệp Phàm, hắn tĩnh tâm để chống lại lôi kiếp, tiến hành đột phá cửa ải.
cũng không biết qua bao lâu, vũ trụ yên lặng trở lại, bởi vì Diệp Phàm đã xong đại kiếp nạn, lôi hải biến mất, hắn phun ra nuốt vào tinh khí thiên địa, bổ sung bản thân mình.
Ở bên kia, một thiếu niên đang ngồi xếp bằng từ lâu, nhìn hắn kết thúc độ kiếp, cười cười, nói:
- Cũng không tệ lắm!
- Đa tạ tiền bối!
Diệp Phàm thi lễ cảm tạ.
- Chỉ là nhìn không vừa mắt mà thôi!
Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ nói. Sau đó lại nói tiếp:
- Bá thể tổ tinh không dễ chọc! Khẳng định không chỉ một vị Bá thể đại thành! Mấy năm gần đây theo ta dò biết. Chí tôn năm đó từng ở trên cổ lộ đánh chết Thánh thể, còn có người còn sống, tự phong trong tổ động!
Khi Diệp Phàm nghe mấy câu nói này, ánh mắt lập tức nổ bắn ra ánh sao. Đúng như năm đó hẳn dự đoán như vậy, nhất mạch này thật khủng bố, hình thành cấm địa có chí tôn còn sống.
Mà đây cũng là điều năm đó hắn hy vọng, nếu mọi người ngày xưa đều chết đi, mang theo vinh quang đánh chết Thánh thể mà kết thúc, mất đi, điều đó có lẽ càng làm cho người ta tiếc nuối.
- Bọn họ chưa chết, ta yên tâm!
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha! Tốt! Có quyết đoán!
Đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ phá lên cười, rồi sau đó lại lắc đầu, thở dài:
- Thành đạo chú định là một con đường cô đơn, ở trong huy hoàng cuối cùng nếm vị cô độc và chua xót của một đời người!
Đệ nhất thần tướng rời đi, tới mau, đi cũng nhanh chóng, Diệp Phàm tu vi mạnh thêm, thực lực đạt tới Chuẩn đế thất trọng thiên, khoảng cách đại thành đã gần đến, hắn càng tiến thêm một bước cảm nhận được khí tức của thành đạo.
Tại trong phiến vũ trụ này nếu không có gặp phải chí tôn cổ đại, hắn thật sự có thể quét ngang thiên hạ.
Đồng thời, hắn bắt đầu suy nghĩ sâu xa, quá khứ hắn ở trong mắt chí tôn là con kiến, không coi là sỉ, nhưng theo hẳn tới gần đại thành, có lẽ có người sẽ bị bừng tỉnh không ngồi yên được.
Giống như lần này, Bá thể đại thành chính là như vậy, muốn một chưởng trực tiếp hủy diệt hắn, bóp chết ở trên đường thành đạo.
Có lẽ, mỗi một vị thành đạo ngày xưa đều từng trải qua những chuyện này. Đại đế thượng vị sẽ uy hiếp đến an nguy của chí tôn cá biệt, bọn họ phải nghĩ biện pháp ngăn cản.
Diệp Phàm càng nghĩ càng ngày càng cảm thấy được cả thân thể phát lạnh, hắn không phải lo âu vì chính mình, mà vì bằng hữu, vì thân nhân.
Hắn nghĩ tới Yêu Hoàng Tuyết Nguyệt Thanh, một lần đi chính là năm trăm năm, không chịu quay về cố hương, mài đến lúc cô gái của hắn hồn cốt về hoàng thổ, lưu lại tiếc nuối cả đời.
Trong này có rất nhiều ẩn tỉnh, có lẽ là hắn sợ sắp thành đạo sẽ dẫn tới tai họa cho cố thổ, vì thế chưa thành đạo, thủy chung không chịu trở về.
Diệp Phàm nhìn ra vũ trụ xa xa, hắn phải sớm có chuẩn bị, theo tu vi của hẳn từ từ thâm hậu, những con cự long kia sẽ từng người bị hấp dẫn ánh mắt, bắt đầu chú ý tới con kiến hắn này.
Không cho hắn lột xác thành rồng, đánh chết trong phàm trần. Đây có lẽ là tai nạn đáng sợ hắn sẽ gặp phải một ngày sau này.
“Thành đạo chú định là một con đường cô đơn. ở trong huy hoàng cuối cùng nếm vị cô độc và chua xót của một đời người!”
Trong lời nói của đệ nhất thần tướng Thiên Đình cổ, hiển nhiên có chỉ rõ, là hắn ám chỉ sự thê lương của con đường này sao? Nếu muốn thành đạo, không riêng gì chính mình phải hơn người, có thể XÔNG qua một cửa kia, mà còn phải đối mặt với các chí tôn cổ đại đáng sợ khác trấn sát, họa lây tới người thân.
Trong lòng Diệp Phàm phát lạnh, nếu hắn là một người thành đạo, tất cả thân nhân bằng hữu đều phải chết, vậy đạo này còn muốn thành làm chi? Nhưng, hiện tại đã không có đường lui, Bá thể đại thành ra tay, các chí tôn khác cũng sẽ bắt đầu chú ý tới hắn.
Chưa từng có người nào có thể nhảy vọt thành Đế, bát trọng kiếp, cửu trọng kiếp, thành Đế kiếp cuối cùng, một đợt so với một đợt càng đáng sợ hơn, mỗi một đợt phải dùng tánh mạng để đọ sức sinh tử.
Có lẽ, hắn sẽ có ba đợt “Chí tôn nan”, một lần so với một lần càng đáng sợ, nhất là hai đợt kế tiếp là gian nan nhất, có một số người sẽ không cho phép hắn đại thành.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trong vũ trụ, bắt đầu suy nghĩ phải làm thế nào ngãn cản hết thảy này. Hắn phải làm chính là, đứng trên thiên hạ hỏi trường sinh, mà không phải nhìn mọi người bên cạnh mình ngã xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.