Già Thiên

Chương 1726: Tu đạo trên đường đi

Thần Đồng

08/11/2013

“Boong!”

Tiếng chuông du dương quanh quẩn, gột rửa tâm thần người ta, làm cho thân xác người ta thư giãn, cùng có một loại cảm ngộ như được dẫn đắt rất lớn.

Đây là Đại Lôi Âm Tự, Diệp Phàm cuối cùng vẫn là đi tới nơi này. Vừa đi đến, có lão tăng đón chào, có La Hán dẫn đường, tiếp đài rất long trọng với hắn.

Thích Ca Mâu Ni đã rời đi, cùng không có trên Phi Tiên Tinh, nhưng nơi này cũng có cao thủ tọa trấn, không người nào dám tùy tiện xâm nhập, các cường tộc Cùng Kỳ, Ác Thú, Chúc Long cũng không nguyện ý trêu chọc.

- Diệp huynh đã lâu không gặp!

Khi đi vào Đại Hùng Bảo Điện, một nhà sư áo trắng đi tới, ân cần thăm hỏi hắn. Nhà sư rất trẻ tuổi, siêu trần thoát tục, diện mạo bất phàm, đúng là Kim Thiền Tử.

Không thể không nói, người này rất cường đại, những năm gần đây tu vi tăng tiến vùn vụt, từ lâu đã tấn chức vào cảnh giới Chuẩn đế.

Ở bên cạnh hắn còn có một nữ nhân khí chất xuất chúng, cũng là cố nhân, ở Bắc Đẩu từng cùng kề vai chiến đấu với hắn, là Tây Bồ Tát Giác Hữu Tình.

Nhiều năm qua như vậy, lại gặp lại hai người, Diệp Phàm bảo trì mỉm cười, tuy có kinh ngạc, nhưng cùng không có gợn sóng nỗi lòng gì.

- Thầy ta đang tìm pháp thành tiên, đang tìm Tiên lộ, hy vọng ở trên đường bất hủ đánh nát giam cầm, nhìn thấy trường sinh!

Kim Thiền Tử nói.

Diệp Phàm gật đầu, theo thực lực tăng lên, hắn càng ngày càng cảm nhận được một loại bất đắc dĩ. Tu sĩ cường đại đi đến cuối đều phải đối mặt với cửa ải chung cực của sinh và tử.

Mọi người đều muốn xông qua, nhims có ai chân chính thành tiên đâu?

Bọn họ trò chuyên với nhau, nhắc tới không ít truyền ngôn sự tích còn lưu lại.

Kim Thiền Tử nói:

- Ta gặp được Thánh Hoàng tử huynh đang chiến đấu với một Thần Viên khác.

Diệp Phàm lập tức vừa động trong lòng, trong mắt bắn ra tia sáng. Hai người đó rốt cục gặp nhau rồi sao, điều này làm cho hắn sinh ra một ít lo lắng, là lo cho hầu tử.

- Ta từng đi lên khuyên bảo, kết quả đã xảy ra hỗn chiến với bọn họ, thiếu chút nữa vô duyên vô cớ gặp nạn!

Kim Thiền Tử cười khổ không thôi.

Thánh Hoàng tử và Lục Nhĩ Mi Hầu gặp nhau rồi, hai người đang luận bàn, đang quyết đấu, phải phân thắng thua, luận rõ cao thấp, người khác không được xen vào.

Từ huyết mạch mà nói, Thánh Hoàng tử chiếm ưu thế. Nhưng tới cảnh giới Chuẩn đế này thì không phải là nhân tố quyết định chung cực, bởi vì tới cảnh giới này rồi thì đâu còn là phàm tục?

Vả lại, Lục Nhĩ Mi Hầu là ngâm trong Thần dịch Mệnh Tuyền Thiên Tôn mà lớn lên, căn cốt thật tốt, gần như được tôi luyện thành một thân bất tử. Nhiều năm qua như vậy, hắn lưu lạc trong vũ trụ, sáu tai vừa động nghe bát phương, chiếm được rất nhiều bí pháp và kinh văn, rất là cường đại.

- Ta xem ra hai người kia cũng không phải đang phân sinh tử, bằng không không thể không có kết quả, sớm đã máu tươi tưới tinh không rồi!

Kim Thiền Tử nói.

Diệp Phàm quái dị nhìn hắn một cái, hai con khi, một hòa thượng. May mà không có phát triển kết cục theo hướng thật đáng buồn, hết thảy đều coi như có thể khống chế.

Nửa ngày sau. Diệp Phàm rời đi, thả chậm bước ở viên tinh tú này. Hắn cùng không phải muốn tiến hành chiến đấu, mà là đang truy tìm và thăm dò. Khi đã hiểu biết rất nhiều, hắn lại đi tới vùng cấm địa.

Đất nhuộm màu máu, thi thể hong sió, VÙNG đất rộng lớn làm cho nơi này trống trải mà thê lương, có vẻ thực quỷ dị.

Lần này, mi tâm hắn phát sáng, vận hành bí quyết chữ “Tiền”, tiên đồng cũng mở ra, muốn xem phá hết thảy vô căn cứ, tương lai có thể sẽ có một hồi đại chiến bùng nổ ở nơi này, hắn muốn xem thấu rõ ràng chiến trường.

vẫn như cũ có lực lượng kỳ dị ảnh hưởng, nhưng cũng không thể mê hoặc tâm thần hắn.

Bỗng nhiên, Diệp Phàm cảm giác một kiện đồ vật trên người run lên, có chút nóng rực, hắn lấy ra, phát hiện dĩ nhiên là nửa mặt Hư Không Kính có cảm ứng.

Địa phương phong ấn vùng cấm của thời đại thần thoại làm cổ Kính nóng rực, điều này làm cho Diệp Phàm có điểm kinh ngạc. Hắn cầm cổ Kính ở trong tay, cất bước đi tới phía trước, cẩn thận cảm ứng và tìm kiếm.

Tiến lên hơn trăm dặm, hắn dừng chân. Hư Không Kính phát sáng, mặt trên kính những vết máu ảm đạm kia trở nên đỏ tươi, giống như sắp nhỏ giọt rơi xuống.

Loại uy lực này làm cho Diệp Phàm đều có một loại cảm giác áp bức cường đại, cảm thấy thật kinh người, hoạt tính của máu chí tôn cổ đại quá mạnh mẽ đi.

Nơi này, như trước là một vùng cô quạnh, không có một ngọn cỏ. Đây là một khu rừng đá. ở chỗ sâu nhất rất khô ráo, có một cái thạch động, rất nhỏ, nối thông vào trong lòng đất, làm cho người ta có cảm giác sâu không lường được.

Đột nhiên, Diệp Phàm cảm ứng được một loại nguy hiểm thật lớn, hắn vội thối lui về phía sau. Truyền đến một tràng tiếng vang kỳ dị, xuất hiện một cây nhỏ cao hơn phân nửa thước.

- Đây là...



Hắn vô cùng kinh ngạc, đó là một đám ngọn lửa Ìihảy lên bừng bừng, vô cùng khủng bố, như là có thể đốt sụp vạn giới chư thiên, nhiệt độ nóng cháy đan vào pháp tấc.

Đây không phải là ngọn lửa ý nghĩa tầm thường, cùng không phải một đoàn thật lớn cỡ nào, nhưng có phù văn tạo thành, với Thần liên đan vào mà thành, một cái lại một cái ký hiệu đang nhảy lên.

Đây là đám tiên hỏa ở trong Bắc Đẩu Hỏa Vực lúc trước, không nghĩ tới nó xuất hiện ở trong này.

Diệp Phàm cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, trước kia đã từng phát hiện, từng có cơ hội quan sát gần gũi, ngày nay lại nhìn thấy.

Là Cái Cửu U mang vào tinh không hay sao? Hay là nó cho rằng nơi này sẽ trở thành Thành tiên địa, nên tự mình lựa chọn đi tới nơi này? Diệp Phàm không thể biết được.

Hư Không Kính không chỉ uống máu của một vị chí tôn, vẫn như cũ sắp thông tiên, có thể chí điểm Tiên kính tiến hóa, nhưng cuối cùng lại bị đánh nát, thật là đáng tiếc.

Tiên hỏa xuất hiện, phế kính yên lặng nhiều năm lại nhích động, giãy ra bàn tay Diệp Phàm, rồi sau đó bắt đầu phát sáng mãnh liệt, không ngừng lấp lánh, rơi vào trong đám ngọn lửa kia.

Diệp Phàm sợ run, rồi sau đó thổi lui.

Nóng cháy không phải mấu chốt, mà phù văn kia mới là căn bản, mới là chỗ đáng sợ của tiên hỏa, Hư Không tàn kính rơi xuống, ngọn lửa phù văn nhảy lẻn bao phủ quanh nó.

Tàn kính rung chuyển, rung động kêu “leng keng”, rồi sau đó bộ phận nứt vỡ bắt đầu hòa tan, rồi lại đang chữa trị!

Diệp Phàm giật mình, Hư Không Kính này đang sử dụng tiên hỏa trui rèn lại bản thân mình, tiến hành chữa trị, tắm rửa loại hỏa diễm thần bí này để làm lại thân kính.

Tới sau lại, rất nhiều vết nứt trên mặt kính đều biến mất, một lần nữa bóng loáng, nhưng dù sao chỉ là nửa mặt, vẫn còn thiếu một nửa khác, những mảnh nhỏ kia có trời biết ở phương nào.

Đột nhiên, trong kính nhoáng lên một bóng dáng rồi tắt, Diệp Phàm ngây dại như tượng đất. Ngay khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy Cơ Tử hoặc nói là Hư Không Đại đế, dung mạo đó nhoáng lên một cái rồi biến mất.

Mặc dù mơ hồ, mặc dù mờ nhạt, chỉ là cái bóng, nhưng đúng là người của ngày xưa.

Hắn nhẹ nhàng thở dài, ngồi xuống, không đi quấy rầy, chờ đợi Hư Không Kính chữa trị xong.

Quá trình này kéo dài suốt tám chín ngày, trong thời gian đó, không ngờ từ Vực ngoại lại có màn ánh sáng bay tới, là mảnh vờ của Hư Không Kính, hạ xuống trong ánh lửa, dung hợp với tàn kính, tu bổ thêm một phần nhỏ.

Nhưng như trước còn thiếu phân nửa, cuối cùng vẫn là tàn kính, chỉ có điều so với trước kia mạnh hơn nhiều, vết nứt biến mất.

- Chẳng lẽ nơi này thật sự sẽ trở thành Thành tiên địa sao, tiên hỏa đây là trước thời hạn chờ ở nơi này sao?

Thật lâu sau, Hư Không tàn kính bay trở về, tiên hỏa rút đi, chìm sâu vào thạch động trong lòng đất kia. Diệp Phàm không có truy đuổi theo, cũng không nghĩ theo xuống.

Hắn mơ hồ có cảm giác, chỗ này có thể vào thẳng địa phương phong ấn, ngày nay còn quá sớm để tra xét, không có chỗ tốt gì mà có thể sẽ dẫn tới đại họa.

- Chung quy còn không phải là chí tôn, bằng không muốn đi đâu không được!

Hắn thở dài.

Diệp Phàm rời viên tinh tú này, đi tới chỗ sâu trong tinh vực, tìm kiếm Thánh Hoàng tử và Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn thật không hv vọng phát sinh điều gì ngoài ý muốn.

Cuối cùng, hắn gặp Thánh Hoàng tử, trò chuyện với nhau một phen. Qua nói chuyện hắn biết, hầu tử rất tán thưởng với Lục Nhĩ Mi Hầu, rồi lại đánh nhau tạo ra một ít giao tình.

Tuy rằng còn không phải là bằng hữu, nhưng giữa hai người hẳn là sẽ không hướng tới quyết đấu sinh tử.

- Hắn ăn một viên Cửu Chuyển Tiên Đan đầy đủ, gân cốt lột xác tới một trình độ biến thái, rất là cường đại, thật sự là may mắn nghịch thiên mà!

Hầu tử nói, để lộ ra một bí mặt như vậy.

Diệp Phàm tức cười. Gần đây thường xuyên nghe về loại tiên đan này, người khác đều chỉ là ăn phần cặn dư thừa mà thôi, Lục Nhĩ Mi Hầu lại nếm qua một viên đầy đủ, quả thật là nghịch thiên mà.

Nên biết rằng, đó chính là đan bảo đại đạo của Đại đế cổ tự mình luyện hóa vì để sống thêm một đời đấy!

Diệp Phàm rời đi, ngộ đạo, tìm kiếm, tùy tâm mà động. Hắn biết rõ, con đường tương lai rất khó gặp, địch nhân ngày nay đã nên phóng mắt vào cấm địa Sinh Mệnh rồi.

Hiện tại hắn rất mạnh, có thể quét ngang cao thủ trên đời, nhưng đối mặt với chí tôn cổ đại ngủ say mà nói, còn xa không đủ.

“Boong...”

Tiếng chuông nhẹ nhàng vang vang không dứt. Khắp nơi đều là điện thờ, đây là

A Di Đà cổ tinh. Diệp Phàm thân tùy tâm động, hắn du lịch trong vũ trụ, hiểu được rồi buông xuống nơi này.

Hắn tới Cổ Miếu trung tâm Phật môn, Thần Miếu đó như là từ vàng luyện chế thành chiếu vầng hào quang rực rỡ, cực kỳ thánh khiết.

Diệp Phàm bái phỏng, đi lên cửa. Mặc dù là tổ địa Phật môn, cao thủ như rừng, cũng không thể không coi trọng hắn, có nhân vật trọng yếu đi ra đón chào.

Một vị người quen đi ra đón, dáng người cao lớn tráng kiện, hắn là một vị đầu đã, mấy trăm năm trước Diệp Phàm từng đồng hành một đường cùng hắn, từng là người cạnh tranh với nhau.



- Ngươi là... Khổ đầu đã?

- Không nghĩ tới ngươi còn nhớ ta!

Đầu đã trung niên ở đối diện than nhẹ. Ngày nay hắn đã là Đại Thánh, nhưng cách cảnh giới Chuẩn đế của Diệp Phàm vẫn là rất xa.

Ngày xưa, ở trên cổ lộ Nhân tộc, khổ đầu đã, Vũ Tiên, Âu Dã Ma, Mục Quảng Hàn... mấy người đều rất cường đại, với Diệp Phàm một đường đi tới trước, đều là tuyển thủ hạt giống.

Trở thành một vị Đại Thánh, cũng đủ để thống trị một vực. Dù sao vũ trụ mênh mông, nhân tài xuất hiện lớp lớp, không có khả năng tất cả thiên tài đều có hy vọng tấn công Chuẩn đế.

- Bọn họ thì sao?

Diệp Phàm hỏi thăm vài thiên tài khác gặp được trên cổ lộ.

- Giống như ta, có thể xưng hùng ở một vực, nhưng phóng mắt nhìn khắp vũ trụ, khẳng định không được!

Khổ đầu đã nói. Đây chính là kết quả của bọn họ, quỹ tích đời người đã định, phải kết thúc trên Đế lộ như vậy.

- Ồ!

Khi cùng với khổ đầu đã đi vào chỗ sâu trong điện thờ, Diệp Phàm vừa động trong lòng, cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc khác, ở phía sau núi.

Nơi đó có vài toà miếu nhỏ, cũng không to lớn lắm, trở lại nguyên trạng.

- Một vị cố nhân của ngươi tu luyện ở nơi đó!

Khổ đầu đã nói.

Diệp Phàm đi vào phía sau núi, ở trong tòa cổ tháp gặp được một lão tăng. Nói chính xác là một lão hầu tử, hoả nhàn kim tinh, bộ lông vàng óng ánh, ngồi trên bồ đoàn, vừng như bàn thach.

Dĩ nhiên là Đấu Chiến Thắng Phật, thời gian cách biệt đã nhiều năm, lại gặp lại ở trong này.

- Ra mắt tiền bối!

Diệp Phàm hành đại lễ, năm đó từng được Thắng Phật che chở, hẳn vẫn luôn mang lòng cảm kích.

- Đứa nhô, miễn lễ!

Thúc thúc của Hầu tử sớm trở thành Chuẩn đế, một tay kéo Diệp Phàm dậy.

Ở bên cạnh lão còn có một bồ đoàn, người ngồi trên là một lão nhân khác, xem ra thân phận được tôn sùng giống như Đấu Chiến Thắng Phật, cùng ngồi cùng ăn với lão.

Người này tuổi tác rất lớn, thực già nua, nhưng tinh khí thần mười phần, ánh mất như ngọn lửa, cùng là một vị Chuẩn đế cường đại.

- Đây là Cổ Thiên Thư Đạo huynh!

Đấu Chiến Tháng Phật giới thiêu.

Diệp Phàm nghe vậy ngẩn người một hồi, về cái tên này tuyệt đối không xa lạ, đây là chí cường giả trong Tử Sơn, từng cam nguyên thủ hộ lăng tẩm cho Vô Thủy Đại đế.

Lão hầu tử từng chiến đấu với Cổ Thiên Thư ở Tử Sơn, hai người không đánh không quen biết, cuối cùng trở thành bằng hữu. Sau lại cùng nhau đi tới A Di Đà cổ tinh vực này tu luyện, ẩn cư.

Diệp Phàm nhìn thấy hai người này, có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhất là Cổ Thiên Thư, từng tiếp xúc gần gũi với Vô Thủy Đại đế, biết sẽ không ít so với Hắc Hoàng.

- Vô Thủy Đại đế sống hay chết, ngay cả ta cùng không biết!

Cổ Thiên Thư đi lên đã nói một câu như vậy, ngăn chặn rất nhiều nghi vấn của Diệp Phàm.

Nhưng, lời nói kế tiếp của lão lại làm cho Diệp Phàm xúc động thật lớn, lão nói không ít về sự tích của Vô Thủy Đại đế, đều là bí tân, thậm chí nói tới Vô Thủy là làm thế nào sáng tạo pháp, đó là một đoạn cuộc sống huy hoàng.

Diệp Phàm nấn ná ở chỗ này mấy ngày, cuối cùng cũng rời đi, thu hoạch thật lớn. Lại đi lên Thiên lộ, tiến vào tinh không, đây là một loại hành trình tu luyện, trên đường ngộ đạo.

Lần này cùng không có đi xa, mới vừa vượt qua một tinh hệ mà thôi, hắn liền dừng lại, bởi vì hắn biết sắp phải độ kiếp!

Trăm vạn lôi điện bổ xuống, kiếp nạn của Chuẩn đế thất trọng thiên đánh xuống, bao phủ tinh vực, chấn động thập phương.

- Lại độ kiếp rồi sao?

Ở trên một tinh tú cổ xưa, một cổ khí tức cường đại tràn ngập, vươn ra một bàn tay to, “ầm” một tiếng chụp lại đây, làm cho khắp tinh vực nơi này đều vỡ nát!

Viên tinh tú đó là tổ tinh Bá thể, kẻ ra tay là ai dễ dàng hiểu được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook