Chương 12: Biến cố
phong linh
27/11/2024
Có rất nhiều thế giới khác nhau và những người giỏi như cụ cố ngoại của Song Hà có thể dễ dàng đi từ thế giới này sang thế giới khác còn đa phần mọi người không đi được đâu cả thậm chí không biết tới sự tồn tại của các thế giới khác.
Còn loại gà mờ như cô, đi rồi cũng không biết mình đã đi, không biết làm sao để quay lại, lạc lung tung như kẻ mù hướng. Nhưng dẫu sao Song Hà cũng có thể đi sang một vài thế giới khác. Khởi đầu như thế với một kẻ tập sự cũng không tệ.
Không phải cứ muốn đi đâu thì đi, những kẻ đi lại tự do, đang ở thế giới này thoắt cái đã sang thế giới khác thì cô không rõ còn không tìm đến nơi giao thoa giữa hai thế giới, trong phòng Song Hà cũng có một chỗ.
Là các thế giới khác nhau nên có thể tưởng tượng giống như các thứ xếp chồng lên nhau, cùng là nơi đấy mà lại khác rồi chứ không phải là mở cửa để nhìn sang nhà hàng xóm. Nhiều khi Song Hà ngồi hàng giờ trong góc phòng tò mò quan sát một thế giới khác.
Ở đó có bốn nhóm người. Một nhóm nhìn như người tiền sử, ăn mặc trông rất hoang dã quấn da quấn vải, răng mài nhọn hoắt như dã thú. Nhà của họ thấp lè tè như những túp lều bằng đá.
Nhưng họ là những người chăm chỉ, mối bận tâm hàng đầu của họ là làm việc: săn bắt, hái lượm, trồng trọt, dù cho cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy quả thực quá khó để trồng trọt chăn nuôi, mà có khi cũng chả có chó hay gà gì sất.
Một nhóm người ăn vận giống cô, theo kiểu đồ Âu phục, một nhóm thì phục trang nhìn như đi đóng phim kiếm hiệp. Còn nhóm cuối cùng là người thú, nhìn như khủng long hay thằn lằn khổng lồ nhưng hành xử chẳng khác gì con người, cũng mặc quần áo.
Trừ nhóm đầu tiên ba nhóm còn lại đánh nhau liên miên, chủ yếu là tranh chấp lãnh thổ, giành giật đồ ăn đồ cúng.
Thường người ta chết rồi sẽ đi đâu? Những người chết rồi đầu thai ngay thì Song Hà chịu, cô sao quản được chuyện ấy, đó là do thần, Phật hay một Đấng tạo hóa nào đấy quyết định, còn thì ra ma.
Như đã nói thế giới hiểu theo nghĩa rộng là nhiều thế giới xếp chồng lên nhau, nên khi ta ở trong nhà của ta thì ở thế giới khác lại là nhà của ai đó. Cho nên cúng bái tưởng cho ông bà tổ tiên thực ra là béo mồm ma vãng lai thôi.
Vậy người chết rồi thì sao? Thường ở nơi có người sắp chết luôn tụ tập rất đông ma, họ "đánh hơi" được giống như lũ quạ vậy. Và khi người ta chết rồi sẽ bị đám ấy lôi đi ngay, chả biết là đi đâu.
Chết rồi đa phần là giữ nguyên hiện trạng, ví dụ cụ bảy mươi chết sang kia là cụ bảy mươi. Có một số trường hợp giữ thân xác bảy mươi nhưng có được sức khỏe bốn mươi.
Như thế là cực may mắn bởi vì thử tưởng tượng xem, bảy mươi tuổi, ốm yếu bệnh tật đầy mình, sang kia y nguyên thế không tiền, không người thân, không nhà, không, không, không, không, còn khốn khổ hơn người vô gia cư ở thế giới này.
Trong bốn nhóm người nhóm ăn mặc kiểu cổ trang có vẻ là mạnh nhất. Gã cầm đầu chỉ cần gạt tay một phát là người ta bắn đi đâu mất tiêu. Thêm vào đó hắn lại biết trị thương nên dù cho thường xuyên giao tranh với các nhóm khác, đi ăn cướp thì đúng hơn, họ vẫn bảo toàn được lực lượng.
Nhóm ăn mặc gần với cách ăn mặc của người hiện đại thì yếu, chỉ được cái chạy rất nhanh, do đó biến động nhân sự nhiều nhất, có những lúc còn lèo tèo vài người.
Nhóm người thú thì hình như chẳng mấy quan tâm đến sống chết, sinh sôi theo cấp số nhân. Đánh nhau lắm lúc chết như rạ mà ngay lần kế tiếp giao tranh lại thấy đông đặc cả đám.
Song Hà cũng chỉ thích quan sát khi họ sinh hoạt bình thường chứ lúc họ đánh nhau là cô tắt ngay chế độ xem trộm bởi vì nhìn quá ư kinh khủng. Những cảnh chém giết chân thực đến trần trụi, gây ra nỗi ám ảnh kinh hoàng hơn rất nhiều so với những gì đã được làm dịu đi trên phim.
Louis dạo này rất năng đến chỗ Song Hà. À thì trước đây vẫn thế, chỉ khác bây giờ anh hay lén ở lại qua đêm.
Louis mong mỏi được công khai mối quan hệ của hai người, ai cũng biết cả rồi sao còn phải giấu. Vì vậy anh muốn đưa cô về ra mắt gia đình nhưng Song Hà cứ thoái thác lần lữa mãi.
Liệu cô có kế hoạch gì khác không, quay về tương lai, nơi có người thân của mình? Gia đình của Song Hà thế nào, bố mẹ cô ra sao? Louis thực sự rất tò mò muốn tìm hiểu. Nhưng cứ nhắc đến họ Song Hà lại nghẹn ngào khóc nên anh vẫn chưa hỏi được gì cả.
Có phải vì nuôi ý định quay về nên cô mới có thái độ lấp lửng như thế, cũng lảng tránh không đề cập đến người thân với anh?
Louis cũng là một người thu hút những thứ khác lạ. Đôi khi đi vào phòng nhốt linh thú, những con quái vật Song Hà và cụ cố ngoại bắt được đều phong ấn trong buồng này, anh thường làm sổng ra một vài con, dù chẳng biết tại sao.
Rồi những lần bắt ma trừ tà có mặt Louis, lũ quái vật rất thích nhắm vào anh để tấn công. Thật kì quặc, cứ như một kẻ hút tai vạ vào người.
Khi cùng Louis bước vào phòng, Song Hà đã cảm thấy có gì đấy khác thường. Không gian xung quanh biến ảo như không khí ngoài trời lúc nhiệt độ lên quá cao, mọi thứ cứ méo mó đi. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Song Hà vội đẩy anh ra khỏi phòng nhưng chẳng còn kịp nữa.
Tự dưng cô bị hút đi, Louis vội vàng kéo Song Hà lại nhưng vô ích, hai người bị cuốn sang một thế giới khác.
Người bị quật mạnh xuống đất sau khi đập vào một bức tường cô bị thương khá nặng nhưng Louis còn bị nặng hơn vì anh dùng thân mình che chắn cho cô, có thể nhận ra anh sắp lìa đời.
Song Hà và Louis đã rơi vào khu trại của những kẻ mặc đồ cổ trang, gã cầm đầu đang đứng trên cao chiếu ánh nhìn xuống hai người. Đang nằm ngửa cô ráng lật mình lại, dùng chút hơi tàn cố bò lết tới bên anh ta van nài:
"Cầu xin ngài cứu mạng anh ấy! Tôi xin làm thân trâu ngựa phục vụ ngài. Van xin ngài hãy cứu anh ấy!"
Còn loại gà mờ như cô, đi rồi cũng không biết mình đã đi, không biết làm sao để quay lại, lạc lung tung như kẻ mù hướng. Nhưng dẫu sao Song Hà cũng có thể đi sang một vài thế giới khác. Khởi đầu như thế với một kẻ tập sự cũng không tệ.
Không phải cứ muốn đi đâu thì đi, những kẻ đi lại tự do, đang ở thế giới này thoắt cái đã sang thế giới khác thì cô không rõ còn không tìm đến nơi giao thoa giữa hai thế giới, trong phòng Song Hà cũng có một chỗ.
Là các thế giới khác nhau nên có thể tưởng tượng giống như các thứ xếp chồng lên nhau, cùng là nơi đấy mà lại khác rồi chứ không phải là mở cửa để nhìn sang nhà hàng xóm. Nhiều khi Song Hà ngồi hàng giờ trong góc phòng tò mò quan sát một thế giới khác.
Ở đó có bốn nhóm người. Một nhóm nhìn như người tiền sử, ăn mặc trông rất hoang dã quấn da quấn vải, răng mài nhọn hoắt như dã thú. Nhà của họ thấp lè tè như những túp lều bằng đá.
Nhưng họ là những người chăm chỉ, mối bận tâm hàng đầu của họ là làm việc: săn bắt, hái lượm, trồng trọt, dù cho cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi ấy quả thực quá khó để trồng trọt chăn nuôi, mà có khi cũng chả có chó hay gà gì sất.
Một nhóm người ăn vận giống cô, theo kiểu đồ Âu phục, một nhóm thì phục trang nhìn như đi đóng phim kiếm hiệp. Còn nhóm cuối cùng là người thú, nhìn như khủng long hay thằn lằn khổng lồ nhưng hành xử chẳng khác gì con người, cũng mặc quần áo.
Trừ nhóm đầu tiên ba nhóm còn lại đánh nhau liên miên, chủ yếu là tranh chấp lãnh thổ, giành giật đồ ăn đồ cúng.
Thường người ta chết rồi sẽ đi đâu? Những người chết rồi đầu thai ngay thì Song Hà chịu, cô sao quản được chuyện ấy, đó là do thần, Phật hay một Đấng tạo hóa nào đấy quyết định, còn thì ra ma.
Như đã nói thế giới hiểu theo nghĩa rộng là nhiều thế giới xếp chồng lên nhau, nên khi ta ở trong nhà của ta thì ở thế giới khác lại là nhà của ai đó. Cho nên cúng bái tưởng cho ông bà tổ tiên thực ra là béo mồm ma vãng lai thôi.
Vậy người chết rồi thì sao? Thường ở nơi có người sắp chết luôn tụ tập rất đông ma, họ "đánh hơi" được giống như lũ quạ vậy. Và khi người ta chết rồi sẽ bị đám ấy lôi đi ngay, chả biết là đi đâu.
Chết rồi đa phần là giữ nguyên hiện trạng, ví dụ cụ bảy mươi chết sang kia là cụ bảy mươi. Có một số trường hợp giữ thân xác bảy mươi nhưng có được sức khỏe bốn mươi.
Như thế là cực may mắn bởi vì thử tưởng tượng xem, bảy mươi tuổi, ốm yếu bệnh tật đầy mình, sang kia y nguyên thế không tiền, không người thân, không nhà, không, không, không, không, còn khốn khổ hơn người vô gia cư ở thế giới này.
Trong bốn nhóm người nhóm ăn mặc kiểu cổ trang có vẻ là mạnh nhất. Gã cầm đầu chỉ cần gạt tay một phát là người ta bắn đi đâu mất tiêu. Thêm vào đó hắn lại biết trị thương nên dù cho thường xuyên giao tranh với các nhóm khác, đi ăn cướp thì đúng hơn, họ vẫn bảo toàn được lực lượng.
Nhóm ăn mặc gần với cách ăn mặc của người hiện đại thì yếu, chỉ được cái chạy rất nhanh, do đó biến động nhân sự nhiều nhất, có những lúc còn lèo tèo vài người.
Nhóm người thú thì hình như chẳng mấy quan tâm đến sống chết, sinh sôi theo cấp số nhân. Đánh nhau lắm lúc chết như rạ mà ngay lần kế tiếp giao tranh lại thấy đông đặc cả đám.
Song Hà cũng chỉ thích quan sát khi họ sinh hoạt bình thường chứ lúc họ đánh nhau là cô tắt ngay chế độ xem trộm bởi vì nhìn quá ư kinh khủng. Những cảnh chém giết chân thực đến trần trụi, gây ra nỗi ám ảnh kinh hoàng hơn rất nhiều so với những gì đã được làm dịu đi trên phim.
Louis dạo này rất năng đến chỗ Song Hà. À thì trước đây vẫn thế, chỉ khác bây giờ anh hay lén ở lại qua đêm.
Louis mong mỏi được công khai mối quan hệ của hai người, ai cũng biết cả rồi sao còn phải giấu. Vì vậy anh muốn đưa cô về ra mắt gia đình nhưng Song Hà cứ thoái thác lần lữa mãi.
Liệu cô có kế hoạch gì khác không, quay về tương lai, nơi có người thân của mình? Gia đình của Song Hà thế nào, bố mẹ cô ra sao? Louis thực sự rất tò mò muốn tìm hiểu. Nhưng cứ nhắc đến họ Song Hà lại nghẹn ngào khóc nên anh vẫn chưa hỏi được gì cả.
Có phải vì nuôi ý định quay về nên cô mới có thái độ lấp lửng như thế, cũng lảng tránh không đề cập đến người thân với anh?
Louis cũng là một người thu hút những thứ khác lạ. Đôi khi đi vào phòng nhốt linh thú, những con quái vật Song Hà và cụ cố ngoại bắt được đều phong ấn trong buồng này, anh thường làm sổng ra một vài con, dù chẳng biết tại sao.
Rồi những lần bắt ma trừ tà có mặt Louis, lũ quái vật rất thích nhắm vào anh để tấn công. Thật kì quặc, cứ như một kẻ hút tai vạ vào người.
Khi cùng Louis bước vào phòng, Song Hà đã cảm thấy có gì đấy khác thường. Không gian xung quanh biến ảo như không khí ngoài trời lúc nhiệt độ lên quá cao, mọi thứ cứ méo mó đi. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Song Hà vội đẩy anh ra khỏi phòng nhưng chẳng còn kịp nữa.
Tự dưng cô bị hút đi, Louis vội vàng kéo Song Hà lại nhưng vô ích, hai người bị cuốn sang một thế giới khác.
Người bị quật mạnh xuống đất sau khi đập vào một bức tường cô bị thương khá nặng nhưng Louis còn bị nặng hơn vì anh dùng thân mình che chắn cho cô, có thể nhận ra anh sắp lìa đời.
Song Hà và Louis đã rơi vào khu trại của những kẻ mặc đồ cổ trang, gã cầm đầu đang đứng trên cao chiếu ánh nhìn xuống hai người. Đang nằm ngửa cô ráng lật mình lại, dùng chút hơi tàn cố bò lết tới bên anh ta van nài:
"Cầu xin ngài cứu mạng anh ấy! Tôi xin làm thân trâu ngựa phục vụ ngài. Van xin ngài hãy cứu anh ấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.