Chương 8: Je t'aime
phong linh
27/11/2024
"Giờ đáng lo rồi đây!" Louis nói với vẻ đầy tư lự.
"Anh lo cái gì cơ?"
"Anh cứ nghĩ người yêu của mình sau khi tháo băng sẽ chuyển từ xác ướp Ai Cập thành túi da cá sấu cao cấp, ai ngờ đâu em biến thành thiên thần mặt hoa dáng ngọc.
Anh nên đánh dấu chủ quyền ở đâu để ai nhìn vào cũng nhận ra ngay em thuộc về anh nhỉ? Hay anh nhốt kín em trong phòng để không gã đàn ông nào khác nhìn thấy em?"
Song Hà bật cười:
"Anh cứ khéo đùa!"
"Đùa gì, anh nói nghiêm túc đấy."
Vừa đáp Louis vừa xiết nhè nhẹ Song Hà trong lòng. Niềm hạnh phúc khiến anh vỡ òa cũng làm anh e sợ. Nhìn cô rạng ngời thế này có gã đàn ông nào lại không rung động kia chứ.
Ngẩng lên nhìn chăm chú vào mặt Louis Song Hà ngập ngừng hỏi:
''Anh yêu em thật sao?"
Khẽ nhăn mặt, Louis hỏi lại:
"Em nói vậy là có ý gì? Thời gian qua ở bên nhau vẫn chưa đủ để em nhận ra tấm chân tình của anh à?"
Cô im lặng không đáp. Đúng là Louis đã luôn ở sát cạnh Song Hà, đồng hành với cô chống lại bệnh tật. Nhưng Song Hà cho rằng với vai trò một bác sỹ nên anh làm vậy, chứ dành tình yêu cho cô thì không đâu. Louis có nói lời yêu chắc chỉ để giữ cho cô không rơi tự do xuống hố sâu tuyệt vọng mà thôi.
Thấy Song Hà nín thinh không đáp, lại còn cố thu mình lại Louis nói tiếp:
"Chỗ quan trọng nhất phải giữ gìn cẩn thận nhất trên cơ thể anh cũng đã cho em chạm vào. Từ nay về sau em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời anh, em bóc tem anh mà!"
Ở đâu ra cái lí lẽ ngang ngược ấy kia chứ? Louis với cô người yêu cũ chẳng phải đã chuẩn bị bum ba la bum thì anh gặp trục trặc sao? Đã đi tận đến mức đấy có nghĩa là trước đó bọn họ phải thân mật lắm rồi, vậy mà giờ cô lại được đẩy lên đầu danh sách? Ăn ốc đổ vỏ?
Song Hà đang định đôi co một trận cho ra đầu ra đũa thì Louis đã tựa cằm lên vai cô, đầu dụi dụi vào cổ nói thật chân thành:
"Thật hạnh phúc biết bao vì có em bên cạnh."
Thế là quên hết bực bội và hờn dỗi, trái tim Song Hà lại đập rộn ràng như nó đang quay cuồng trong một điệu van. Có lẽ ông trời cũng thương người hiền, không tiệt hết đường sống của ai.
Song Hà đã từng tuyệt vọng đến cùng cực, chẳng thể ngờ lại có ngày cô chạm tay được vào hạnh phúc.
"Mai mình ra ngoài chơi đi, ngắm phố ngắm phường, tiện thể mua thêm đồ cho em."
Nghe Louis nói chẳng hiểu vì lí do gì, Song Hà lại cảm thấy thật bất an. Bởi lẽ cô đã thay đổi môi trường sống một cách quá lạ lùng hay còn nguyên do gì ẩn giấu bên trong nỗi lo lắng này?
Đây là thời thực dân phong kiến, nên Song Hà phải cố đặt mình vào bối cảnh hiện tại. Tình trạng trọng nam khinh nữ là rất phổ biến, con gái sinh ra còn chẳng có tên trong sổ hộ tịch.
Còn một thứ bất công hiển nhiên nữa: nếu đặt lên bàn cân thì một người Pháp hẳn là sẽ được định lượng cao hơn người An Nam nhiều, vô cùng nhiều lần.
Dù có mang tiếng là đàn ông yếu thì Louis vẫn là sao sáng nếu đem ra so với cô. Thêm vào đấy, Song Hà chẳng có lai lịch rõ ràng. Không cha, không mẹ, không gia đình. Dù được cụ cố giới thiệu là cháu họ nhưng đến cả ông trẻ của cô, Trọng Kiên, vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cô.
Và thế là, nghĩ tới những chênh lệch cũng như khác biệt giữa hai người, đang nằm trong vòng tay ôm chặt ấm áp của Louis, Song Hà lại cố chui ra khỏi.
Nhận ra ngay anh túm cô lại, vòng cả hai tay hai chân quanh người cô.
"Á à, em định bỏ đi đâu? No cơm chán chè rồi nên tính quất ngựa truy phong hả?"
"Cái mồm anh điêu toa thật đấy, nói thế không sợ bị lẹo lưỡi à? Em đã ăn gì anh đâu?"
"Vậy ăn đi!" Vừa nói Louis vừa cười tinh quái.
Biết mình mắc bẫy của anh Song Hà định cãi lại rồi thôi. Khoảng khắc được ở bên nhau thế này cô nên tận dụng mới phải.
Đi lang thang cho biết phố biết phường cả một buổi sáng, có vẻ Song Hà đã bị lạc rồi. Thời này đường sá khác thời của cô nhiều quá, rất nhiều tên đường được đặt bằng tiếng Pháp. Rue Paul Bert (phố Tràng Tiền), con phố quái quỉ nào đây? Nhìn quen quen mà chẳng chắc phố nào.
Đang loay hoay nhìn ngang ngó dọc Song Hà chợt nhận ra một mùi hương quen thuộc. Quay lại thấy Louis đang đứng sau lưng mình cô nhoẻn cười. Được cứu rồi.
Anh đã nhìn thấy cô từ ban nãy. Song Hà cứ đi qua đi lại ở trên con phố này suốt nên anh đoán chắc cô bị lạc đường. Rất muốn chạy lại với người mình yêu nhưng Louis đắn đo mãi.
Song Hà chưa định công khai chuyện của hai người. Dù rất buồn nhưng anh tôn trọng ý kiến của cô. Cả Song Hà và Louis đều đã trải qua những tổn thương và cần thời gian để chữa lành.
Nếu hai người công khai chắc chắn không tránh khỏi những lời gièm pha, nói xấu. Vậy nên để cho tình yêu của anh và cô chín hơn cũng là có lí.
Mục đích của Louis là lại gần Song Hà giả vờ hỏi đường rồi gọi một chiếc xe lôi đưa cô về. Nhưng anh sợ bị cô trách vì đã không làm đúng thỏa thuận của cả hai. Chỉ tới khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô Louis mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước lúc ngồi lên xe Song Hà còn quay lại nói với Louis một câu làm tim anh nhảy múa điệu hoan ca:
"Je t'aime." (Em yêu anh.)
"Anh lo cái gì cơ?"
"Anh cứ nghĩ người yêu của mình sau khi tháo băng sẽ chuyển từ xác ướp Ai Cập thành túi da cá sấu cao cấp, ai ngờ đâu em biến thành thiên thần mặt hoa dáng ngọc.
Anh nên đánh dấu chủ quyền ở đâu để ai nhìn vào cũng nhận ra ngay em thuộc về anh nhỉ? Hay anh nhốt kín em trong phòng để không gã đàn ông nào khác nhìn thấy em?"
Song Hà bật cười:
"Anh cứ khéo đùa!"
"Đùa gì, anh nói nghiêm túc đấy."
Vừa đáp Louis vừa xiết nhè nhẹ Song Hà trong lòng. Niềm hạnh phúc khiến anh vỡ òa cũng làm anh e sợ. Nhìn cô rạng ngời thế này có gã đàn ông nào lại không rung động kia chứ.
Ngẩng lên nhìn chăm chú vào mặt Louis Song Hà ngập ngừng hỏi:
''Anh yêu em thật sao?"
Khẽ nhăn mặt, Louis hỏi lại:
"Em nói vậy là có ý gì? Thời gian qua ở bên nhau vẫn chưa đủ để em nhận ra tấm chân tình của anh à?"
Cô im lặng không đáp. Đúng là Louis đã luôn ở sát cạnh Song Hà, đồng hành với cô chống lại bệnh tật. Nhưng Song Hà cho rằng với vai trò một bác sỹ nên anh làm vậy, chứ dành tình yêu cho cô thì không đâu. Louis có nói lời yêu chắc chỉ để giữ cho cô không rơi tự do xuống hố sâu tuyệt vọng mà thôi.
Thấy Song Hà nín thinh không đáp, lại còn cố thu mình lại Louis nói tiếp:
"Chỗ quan trọng nhất phải giữ gìn cẩn thận nhất trên cơ thể anh cũng đã cho em chạm vào. Từ nay về sau em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời anh, em bóc tem anh mà!"
Ở đâu ra cái lí lẽ ngang ngược ấy kia chứ? Louis với cô người yêu cũ chẳng phải đã chuẩn bị bum ba la bum thì anh gặp trục trặc sao? Đã đi tận đến mức đấy có nghĩa là trước đó bọn họ phải thân mật lắm rồi, vậy mà giờ cô lại được đẩy lên đầu danh sách? Ăn ốc đổ vỏ?
Song Hà đang định đôi co một trận cho ra đầu ra đũa thì Louis đã tựa cằm lên vai cô, đầu dụi dụi vào cổ nói thật chân thành:
"Thật hạnh phúc biết bao vì có em bên cạnh."
Thế là quên hết bực bội và hờn dỗi, trái tim Song Hà lại đập rộn ràng như nó đang quay cuồng trong một điệu van. Có lẽ ông trời cũng thương người hiền, không tiệt hết đường sống của ai.
Song Hà đã từng tuyệt vọng đến cùng cực, chẳng thể ngờ lại có ngày cô chạm tay được vào hạnh phúc.
"Mai mình ra ngoài chơi đi, ngắm phố ngắm phường, tiện thể mua thêm đồ cho em."
Nghe Louis nói chẳng hiểu vì lí do gì, Song Hà lại cảm thấy thật bất an. Bởi lẽ cô đã thay đổi môi trường sống một cách quá lạ lùng hay còn nguyên do gì ẩn giấu bên trong nỗi lo lắng này?
Đây là thời thực dân phong kiến, nên Song Hà phải cố đặt mình vào bối cảnh hiện tại. Tình trạng trọng nam khinh nữ là rất phổ biến, con gái sinh ra còn chẳng có tên trong sổ hộ tịch.
Còn một thứ bất công hiển nhiên nữa: nếu đặt lên bàn cân thì một người Pháp hẳn là sẽ được định lượng cao hơn người An Nam nhiều, vô cùng nhiều lần.
Dù có mang tiếng là đàn ông yếu thì Louis vẫn là sao sáng nếu đem ra so với cô. Thêm vào đấy, Song Hà chẳng có lai lịch rõ ràng. Không cha, không mẹ, không gia đình. Dù được cụ cố giới thiệu là cháu họ nhưng đến cả ông trẻ của cô, Trọng Kiên, vẫn chưa biết đến sự tồn tại của cô.
Và thế là, nghĩ tới những chênh lệch cũng như khác biệt giữa hai người, đang nằm trong vòng tay ôm chặt ấm áp của Louis, Song Hà lại cố chui ra khỏi.
Nhận ra ngay anh túm cô lại, vòng cả hai tay hai chân quanh người cô.
"Á à, em định bỏ đi đâu? No cơm chán chè rồi nên tính quất ngựa truy phong hả?"
"Cái mồm anh điêu toa thật đấy, nói thế không sợ bị lẹo lưỡi à? Em đã ăn gì anh đâu?"
"Vậy ăn đi!" Vừa nói Louis vừa cười tinh quái.
Biết mình mắc bẫy của anh Song Hà định cãi lại rồi thôi. Khoảng khắc được ở bên nhau thế này cô nên tận dụng mới phải.
Đi lang thang cho biết phố biết phường cả một buổi sáng, có vẻ Song Hà đã bị lạc rồi. Thời này đường sá khác thời của cô nhiều quá, rất nhiều tên đường được đặt bằng tiếng Pháp. Rue Paul Bert (phố Tràng Tiền), con phố quái quỉ nào đây? Nhìn quen quen mà chẳng chắc phố nào.
Đang loay hoay nhìn ngang ngó dọc Song Hà chợt nhận ra một mùi hương quen thuộc. Quay lại thấy Louis đang đứng sau lưng mình cô nhoẻn cười. Được cứu rồi.
Anh đã nhìn thấy cô từ ban nãy. Song Hà cứ đi qua đi lại ở trên con phố này suốt nên anh đoán chắc cô bị lạc đường. Rất muốn chạy lại với người mình yêu nhưng Louis đắn đo mãi.
Song Hà chưa định công khai chuyện của hai người. Dù rất buồn nhưng anh tôn trọng ý kiến của cô. Cả Song Hà và Louis đều đã trải qua những tổn thương và cần thời gian để chữa lành.
Nếu hai người công khai chắc chắn không tránh khỏi những lời gièm pha, nói xấu. Vậy nên để cho tình yêu của anh và cô chín hơn cũng là có lí.
Mục đích của Louis là lại gần Song Hà giả vờ hỏi đường rồi gọi một chiếc xe lôi đưa cô về. Nhưng anh sợ bị cô trách vì đã không làm đúng thỏa thuận của cả hai. Chỉ tới khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi cô Louis mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước lúc ngồi lên xe Song Hà còn quay lại nói với Louis một câu làm tim anh nhảy múa điệu hoan ca:
"Je t'aime." (Em yêu anh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.