Chương 9: Pháp sư tập sự
phong linh
27/11/2024
Song Hà đứng đờ người nhìn con kì nhông đang bò về phía mình. Kì nhông thì cô sợ gì, dễ thương mà. Cái đáng sợ là những con trên người nó: ở những cái lỗ trên người con kì nhông giòi đang không ngừng chui ra.
Những con bò ngoe nguẩy, ngọ nguậy ở tầm vi mô: sâu, giòi, giun đều làm cô sợ. Còn những con ở tầm vĩ mô: trăn, rắn, lươn, chuyện nhỏ, có gì mà phải sợ, cụ cố ngoại còn dạy cô bắt rắn bằng tay không.
Nỗi sợ của con người chẳng biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng rõ nó có gây nguy hiểm hay không, sợ là sợ thôi. Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục đứng như trời trồng như vậy thì Song Hà chết chắc, đám giòi chính là nọc độc của con kì nhông.
Ông Kiệt thở dài ngao ngán. Ông khẽ vẩy nhẹ tay, lá bùa bay vèo đi in giữa hai mắt con quái vật, nó lập tức cháy thành đống tro trắng, nhìn như bột giặt. Nhíu mày nhìn đứa chắt ngoại vẫn chưa hoàn hồn mặt mũi trắng bệch ông Kiệt hỏi:
"Thế là sao hả? Tự dưng đứng yên như phỗng, muốn chết à?"
"Cháu sợ giòi lắm, cô thật thà, cả sâu cũng sợ chết khiếp luôn."
Dạo này ông Kiệt thường xuyên đưa đứa chắt ngoại đi cùng trong những chuyến bắt ma trừ tà. Linh lực của con bé rất tốt mặc dù chưa được đào tạo, dạy dỗ gì cứ ngẫu hứng hành động nhưng nhiều phen đã gây cho ông ấn tượng mạnh. Đúng thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Tuy nhiên không ít lần nó phạm phải những lỗi ngớ ngẩn như vừa rồi. Rõ là ngọc thô thì còn cần mài dũa nhiều.
Lần này lên Tây Bắc thăm ông bạn làm thầy mo cụ cố ngoại đưa Song Hà đi cùng. Người lớn đàm đạo trao đổi những chuyện lớn, còn đứa tập sự như cô chẳng có việc gì làm, lang thang trong nhà nhìn ngó xung quanh.
Nhà thày cúng nuôi một con rồng đất, trên da nó có nọc độc nên nó không được ra khỏi nhà đề phòng gây nguy hiểm cho dân bản. Vì vậy xem chừng nó rất cô đơn. Không có gì khó hiểu khi nó nhanh chóng bắt thân và chơi cùng Song Hà.
Dạo gần đây trong khu rừng cạnh bản xuất hiện một con hổ thành tinh chuyên đi bắt người. Đám lính Pháp trú quân trong bản đã bắn tốn không biết bao nhiêu là đạn cũng không diệt nổi nó.
Đó là lí do thày mo muốn nhờ cụ cố ngoại trợ giúp. Nó là hổ thành tinh nên có thể biến thành người ngang nhiên vào nhà dẫn dụ nạn nhân.
Đang chơi rất vui vẻ cùng Song Hà, đột ngột con rồng đất chạy vọt ra ngoài. Bị nhốt bí bách bấy lâu, có cơ hội hẳn nhiên cu cậu trốn đi ngay, nhất là khi ở bên một kẻ ngốc nghếch như cô, quá dễ lừa.
Hốt hoảng, Song Hà hớt hải đuổi theo. Cô bị mắng vì vụng về hậu đậu nhiều rồi, không muốn bị thêm lần nào nữa.
Mà cái con rồng đất này, trông lù đù thế nhưng bò nhanh kinh, đuổi đến bở cả hơi tai Song Hà mới bắt kịp nó.
Túm được con rồng đất miệng mắng mỏ nó liên hồi cô chẳng mấy chú ý đến xung quanh. Tới lúc ngẩng lên Song Hà mới tá hỏa vì biết mình đang ở giữa phòng tắm của lũ lính Pháp đóng quân trong bản.
Thử tưởng tượng mà xem, ngồi dưới đất giữ con rồng nhìn lên thấy lủng lẳng toàn... chuối, quả là ấn tượng khó phai. Máu dồn lên đầu đột ngột, Song Hà tưởng đâu suýt ngất lăn đùng ra đấy.
Lí nhí xin lỗi rồi cô lao vội khỏi buồng tắm trong tiếng cười, tiếng chọc ghẹo của đám đàn ông, tim nảy tưng tưng cứ như muốn chui lên họng vọt ra ngoài.
Khi trời vừa nhá nhem tối, các ụ lửa được dựng lên khắp trong bản. Ban đêm chỗ nào cũng sáng rực như ban ngày hi vọng ngăn chặn được con hổ thành tinh mò vào.
Lững thững đi về nhà thày mo bạn của cụ cố ngoại, Song Hà tò mò quan sát người thanh niên rảo bước đằng trước mình.
Bất ngờ gió đổi chiều, từ nãy đến giờ gió luôn thốc ngược từ phía sau lên trước. Mùi hổ hôi gắt, nồng nặc không lẫn vào đâu được xộc vào mũi làm Song Hà váng cả óc.
Sẵn cái lược ngà trên tay cô ném thẳng nó về phía trước, trong đầu tưởng tượng là một cái lồng. Đấy là khả năng đặc biệt của Song Hà, cô có thể biến mọi thứ thành vũ khí bằng trí tưởng tượng của mình, khả năng mà cô cũng chả hiểu sao mình có được.
Tiếng gầm kinh thiên động địa của con hổ thành tinh làm mọi người trong bản giật mình. Cụ cố ngoại của Song Hà cùng thày mo nhanh chóng có mặt, dùng bùa chú trấn áp. Con hổ bị thu nhỏ, nhốt trong cũi như món đồ chơi của trẻ nhỏ.
Chuyến đi phải nói là thành công mỹ mãn, công sức bỏ ra không nhiều mà đem lại thành quả nằm ngoài mong đợi. Và vì Song Hà cũng góp được chút ít công lao nên đây có lẽ là lần hiếm hoi cụ cố ngoại tỏ vẻ hài lòng với cô.
Bà ngoại Song Hà trước kia hay kể cho cô nghe những câu chuyện hư hư thực thực, bà hay dặn những điều đôi khi thấy thật vô lí, ví như việc nhặt được râu hổ thì phải đem đốt ngay, để lâu nó sẽ biến thành con sâu róm.
Đương nhiên là Song Hà chả tin. Vả lại thời hiện đại kiếm đâu ra hổ mà vặt râu, nhưng giờ thì có rồi đây. Cầm cái râu hổ vừa to vừa cứng đưa lên ngang mắt ngắm nghía hồi lâu đoạn Song Hà cho nó vào cái hũ thủy tinh đậy chặt lại.
Đang đứng nói chuyện với ông Kiệt ngoài sân Louis nghe tiếng hét của Song Hà. Quên hết tất cả mọi thứ anh lao như tên bắn về phòng của cô. Song Hà đang đứng giữa nhà hét chói tai. Bối rối, Louis nhìn dáo dác xung quanh. Dù rất muốn giúp người yêu nhưng anh chẳng biết phải làm gì.
"Nó sợ sâu đấy!" Xuất hiện ngay sau lưng Louis ông Kiệt thủng thẳng nói.
Nhìn mất một lúc anh cũng phát hiện ra con sâu đang bò trên mặt Song Hà. Nó trông rất lạ màu đen vàng ánh kim. Nhẹ nhàng gạt nó xuống sàn, Louis vỗ về bạn gái:
"Anh gạt nó đi rồi, không phải sợ nữa đâu em!"
"Không, nó vẫn ở trên mặt em, em vẫn cảm thấy mà!"
"Có đâu!" Vừa nói Louis vừa vuốt ve khuôn mặt Song Hà. "Không còn nữa, em yên tâm đi."
"Em muốn rửa mặt!"
"Được thôi!"
Vò cái khăn thật kĩ bằng nước giếng rồi Louis dịu dàng lau mặt cho Song Hà. Những phút giây như thế này anh thích nhất, được tự tay mình chăm sóc cho cô. Hạnh phúc đến từ những điều giản đơn như thế.
Những con bò ngoe nguẩy, ngọ nguậy ở tầm vi mô: sâu, giòi, giun đều làm cô sợ. Còn những con ở tầm vĩ mô: trăn, rắn, lươn, chuyện nhỏ, có gì mà phải sợ, cụ cố ngoại còn dạy cô bắt rắn bằng tay không.
Nỗi sợ của con người chẳng biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng rõ nó có gây nguy hiểm hay không, sợ là sợ thôi. Tuy nhiên nếu cứ tiếp tục đứng như trời trồng như vậy thì Song Hà chết chắc, đám giòi chính là nọc độc của con kì nhông.
Ông Kiệt thở dài ngao ngán. Ông khẽ vẩy nhẹ tay, lá bùa bay vèo đi in giữa hai mắt con quái vật, nó lập tức cháy thành đống tro trắng, nhìn như bột giặt. Nhíu mày nhìn đứa chắt ngoại vẫn chưa hoàn hồn mặt mũi trắng bệch ông Kiệt hỏi:
"Thế là sao hả? Tự dưng đứng yên như phỗng, muốn chết à?"
"Cháu sợ giòi lắm, cô thật thà, cả sâu cũng sợ chết khiếp luôn."
Dạo này ông Kiệt thường xuyên đưa đứa chắt ngoại đi cùng trong những chuyến bắt ma trừ tà. Linh lực của con bé rất tốt mặc dù chưa được đào tạo, dạy dỗ gì cứ ngẫu hứng hành động nhưng nhiều phen đã gây cho ông ấn tượng mạnh. Đúng thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Tuy nhiên không ít lần nó phạm phải những lỗi ngớ ngẩn như vừa rồi. Rõ là ngọc thô thì còn cần mài dũa nhiều.
Lần này lên Tây Bắc thăm ông bạn làm thầy mo cụ cố ngoại đưa Song Hà đi cùng. Người lớn đàm đạo trao đổi những chuyện lớn, còn đứa tập sự như cô chẳng có việc gì làm, lang thang trong nhà nhìn ngó xung quanh.
Nhà thày cúng nuôi một con rồng đất, trên da nó có nọc độc nên nó không được ra khỏi nhà đề phòng gây nguy hiểm cho dân bản. Vì vậy xem chừng nó rất cô đơn. Không có gì khó hiểu khi nó nhanh chóng bắt thân và chơi cùng Song Hà.
Dạo gần đây trong khu rừng cạnh bản xuất hiện một con hổ thành tinh chuyên đi bắt người. Đám lính Pháp trú quân trong bản đã bắn tốn không biết bao nhiêu là đạn cũng không diệt nổi nó.
Đó là lí do thày mo muốn nhờ cụ cố ngoại trợ giúp. Nó là hổ thành tinh nên có thể biến thành người ngang nhiên vào nhà dẫn dụ nạn nhân.
Đang chơi rất vui vẻ cùng Song Hà, đột ngột con rồng đất chạy vọt ra ngoài. Bị nhốt bí bách bấy lâu, có cơ hội hẳn nhiên cu cậu trốn đi ngay, nhất là khi ở bên một kẻ ngốc nghếch như cô, quá dễ lừa.
Hốt hoảng, Song Hà hớt hải đuổi theo. Cô bị mắng vì vụng về hậu đậu nhiều rồi, không muốn bị thêm lần nào nữa.
Mà cái con rồng đất này, trông lù đù thế nhưng bò nhanh kinh, đuổi đến bở cả hơi tai Song Hà mới bắt kịp nó.
Túm được con rồng đất miệng mắng mỏ nó liên hồi cô chẳng mấy chú ý đến xung quanh. Tới lúc ngẩng lên Song Hà mới tá hỏa vì biết mình đang ở giữa phòng tắm của lũ lính Pháp đóng quân trong bản.
Thử tưởng tượng mà xem, ngồi dưới đất giữ con rồng nhìn lên thấy lủng lẳng toàn... chuối, quả là ấn tượng khó phai. Máu dồn lên đầu đột ngột, Song Hà tưởng đâu suýt ngất lăn đùng ra đấy.
Lí nhí xin lỗi rồi cô lao vội khỏi buồng tắm trong tiếng cười, tiếng chọc ghẹo của đám đàn ông, tim nảy tưng tưng cứ như muốn chui lên họng vọt ra ngoài.
Khi trời vừa nhá nhem tối, các ụ lửa được dựng lên khắp trong bản. Ban đêm chỗ nào cũng sáng rực như ban ngày hi vọng ngăn chặn được con hổ thành tinh mò vào.
Lững thững đi về nhà thày mo bạn của cụ cố ngoại, Song Hà tò mò quan sát người thanh niên rảo bước đằng trước mình.
Bất ngờ gió đổi chiều, từ nãy đến giờ gió luôn thốc ngược từ phía sau lên trước. Mùi hổ hôi gắt, nồng nặc không lẫn vào đâu được xộc vào mũi làm Song Hà váng cả óc.
Sẵn cái lược ngà trên tay cô ném thẳng nó về phía trước, trong đầu tưởng tượng là một cái lồng. Đấy là khả năng đặc biệt của Song Hà, cô có thể biến mọi thứ thành vũ khí bằng trí tưởng tượng của mình, khả năng mà cô cũng chả hiểu sao mình có được.
Tiếng gầm kinh thiên động địa của con hổ thành tinh làm mọi người trong bản giật mình. Cụ cố ngoại của Song Hà cùng thày mo nhanh chóng có mặt, dùng bùa chú trấn áp. Con hổ bị thu nhỏ, nhốt trong cũi như món đồ chơi của trẻ nhỏ.
Chuyến đi phải nói là thành công mỹ mãn, công sức bỏ ra không nhiều mà đem lại thành quả nằm ngoài mong đợi. Và vì Song Hà cũng góp được chút ít công lao nên đây có lẽ là lần hiếm hoi cụ cố ngoại tỏ vẻ hài lòng với cô.
Bà ngoại Song Hà trước kia hay kể cho cô nghe những câu chuyện hư hư thực thực, bà hay dặn những điều đôi khi thấy thật vô lí, ví như việc nhặt được râu hổ thì phải đem đốt ngay, để lâu nó sẽ biến thành con sâu róm.
Đương nhiên là Song Hà chả tin. Vả lại thời hiện đại kiếm đâu ra hổ mà vặt râu, nhưng giờ thì có rồi đây. Cầm cái râu hổ vừa to vừa cứng đưa lên ngang mắt ngắm nghía hồi lâu đoạn Song Hà cho nó vào cái hũ thủy tinh đậy chặt lại.
Đang đứng nói chuyện với ông Kiệt ngoài sân Louis nghe tiếng hét của Song Hà. Quên hết tất cả mọi thứ anh lao như tên bắn về phòng của cô. Song Hà đang đứng giữa nhà hét chói tai. Bối rối, Louis nhìn dáo dác xung quanh. Dù rất muốn giúp người yêu nhưng anh chẳng biết phải làm gì.
"Nó sợ sâu đấy!" Xuất hiện ngay sau lưng Louis ông Kiệt thủng thẳng nói.
Nhìn mất một lúc anh cũng phát hiện ra con sâu đang bò trên mặt Song Hà. Nó trông rất lạ màu đen vàng ánh kim. Nhẹ nhàng gạt nó xuống sàn, Louis vỗ về bạn gái:
"Anh gạt nó đi rồi, không phải sợ nữa đâu em!"
"Không, nó vẫn ở trên mặt em, em vẫn cảm thấy mà!"
"Có đâu!" Vừa nói Louis vừa vuốt ve khuôn mặt Song Hà. "Không còn nữa, em yên tâm đi."
"Em muốn rửa mặt!"
"Được thôi!"
Vò cái khăn thật kĩ bằng nước giếng rồi Louis dịu dàng lau mặt cho Song Hà. Những phút giây như thế này anh thích nhất, được tự tay mình chăm sóc cho cô. Hạnh phúc đến từ những điều giản đơn như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.