Chương 12
Nàng lười
24/09/2023
Mãi đến khi tiết cuối cùng của buổi sáng kết thúc Nhã Tuyên mới từ bỏ việc bám lấy cô hỏi lấy lí do vì sao cô lại thở dài, điều này làm cô cực kì vui mừng.
Nhã Tuyên vừa dọn đồ vừa lên tiếng "Nghi Nghi chút nữa tớ ghé nhà lấy đồ rồi qua nhà cậu chơi được không chứ chiều nay không đi học tớ ở nhà một mình rất chán a"
Nghe thế cô liền đáp "Được chứ cậu cứ qua đi, chiều nay ở nhà ngòi tớ ra cũng chẳng có ai cả"
Nghe thế Nhã Tuyên liền có chút khó hiểu "Bác gái và anh Bách ban ngài không ở nhà thì tớ hiểu nhưng mà Bác trai cũng không ở nhà vào ban ngày vậy?"
Nghe đến đây cô liền thở dài bất lực "Bám theo mẹ tớ đấy, nhằm ngày lịch dạy của ông không có full nên khi dại xong liền đến chổ mẹ đợi bà tan làm rồi mới cùng về"
Nghe thế Nhã Tuyên liền ồ lên một tiếng, thắc mắc nhiều năm của cô nàng xem như đã được giải đáp rồi.
"Ngưỡng mộ thật đấy, tình cảm của bác trai và bác gái thật tốt sau này tớ hi vọng anh ấy củng sẻ tốt với tớ như vậy" Nhã Tuyên có chút mong chờ mà lên tiếng.
Lúc này Đình Kiều nghe toàn bộ câu chuyện mà hai người vừa nói liền thêm vào một câu "Bạn học Nhã Tuyên không cần phải lo xa như vậy đâu, hơn nửa tôi tin người kia sẻ đối tốt với cậu mà"
Nghe thế Nhã Tuyên liền cảm thấy vui vẻ, hảo cảm với Đình Kiều liền tăng thêm 0,001% có lẽ đó cũng là câu nói mà Nhã Tuyên cảm thấy nghe lọt tai nhất từ khi gặp Đình Kiều tới giờ.
"Đúng rồi bạn học Tinh Nghi, bạn có cần một người giống như ba bạn hay không? Nếu mà có cần vậy cân nhắc tôi xem sao, tôi cảm thấy bản thân có thể đáp ứng đủ yêu cầu của cậu đấy" Đình Kiều rất nhiệt tình mà lên tiếng đề cử chính bản thân mình.
Vừa nghe hắn nói thế cô liền quay xuống chăm chú mà nhìn hắn, mà hắn bị nhìn cũng chẳng có vẻ gì gọi lại ngại ngùng mà hơn nữa còn rất là thản nhiên thoải mái.
Nhìn hắn được một lúc cô liền thở dài mà lên tiếng "Bạn học Đình Kiều thú thật thì tôi chẳng có chút hứng thú nào với bạn cả, nếu nói người mà tôi có hứng thú thì chắc là bạn học Giang Phí đây chứ chẳng phải bạn."
Lời này vừa nói ra cả ba người liền tặng cho cô một ánh mắt mang đầy vẻ kinh ngạc.
Nhã Tuyên chưa từng nghĩ cô sẻ nói ra những lời này dù có nằm mơ cô nàng cũng chẳng dám nghĩ đến, thế nhưng hôm nay thế mà lại nghe cô nói ra những lời như vậy.
Giang Phí hắn cho rằng cô nói ra lời này của cô chính là muốn đánh gãy ý đồ của Đình Kiều nhưng mà nói ra những lời như này trước mặt chính chủ là là có chút thú vị nha.
Mà Đình Kiều hình như hắn càng không hiểu vì sao cô lại có thể nói thế, rõ ràng hắn đã tìm hiểu qua những cô gái có tính cách lãnh đạm như cô thương sẻ có hứng thú với những người đẹp trai ngã nghếnh không nghiêm túc có chút giống lưu manh.
Vừa hay thể loại mà con gái hay thích lại chính là hình tượng bên ngoài của hắn vốn cho rằng bản thân sẻ dễ tiếp cận cô, nhưng ai có ngờ cô thế mà lại không đi theo lẽ thường.
Nhình sắc mặt khó coi của hẳn cô liền lắc đầu, đúng thật là đẹp trai nhưng đầu óc không tốt.
Nếu hiện tại cô mà biết trong đầu hắn đang nghĩ gì thì chắc chắn sẻ khuyên hắn ảo ngôn tình ích thôi, đời thật khác ngôn tình nhiều lắm nếu mà ảo tưởng thì có ngày bị vả cho sắp mặt.
Lúc này trong lớp mọi người đã về gần hết cô cũng không muốn ở lại thêm nên khi nhìn thấy Nhã Tuyên dọn xong đồ liền nhanh tróng đứng dậy rời đi.
Lúc này Đình Kiều hắn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của cô đến khi khuất sau cánh cửa. Giang Phí bên cạnh cũng giống như hắn đưa mắt nhìn theo, trên môi bất giác còn nở nụ cười.
"Cậu nói xem sao cô ấy không giống người khác?" Đình Kiều lúc này thu lại ánh mắt của mình mà bắt đầu lên tiếng hỏi Giang Phí.
Giang Phí nghe xong thì lắc đầu "Không biết cậu tự đi mà hỏi, nhưng theo tôi thấy cậu ấy khong quan tâm đến cậu nên là từ bỏ đi đừng đánh chủ ý lên cô ấy nửa, cứ chú tâm mà theo đuổi nhím nhỏ của cậu đi"
Đình Kiều vừa nghe thế liền lập tức lắc đầu "Không tôi đã muốn thì nhất định sẻ làm được, theo đuổi nhiếm nhỏ là chuyện hiển nhiên nhưng mà hảo cảm của mèo con tôi nhất định cũng phải có được."
Đình Kiều hứng trí bừng bừng mà nói ra những lời như vậy, hắn vì háo thắng mà không cẩn thận suy nghĩ lại lời của bản thân hoàn toàn rất giống một tra nam chính hiệu.
"Đúng rồi, lúc nãy mèo con nói có hứng thú với cậu vậy chắc chắn là hứng thú với hình tượng lạnh nhạt của cậu vậy tôi sẻ thay đổi hình tượng giống cậu" Đình Kiều đưa mắt nhìn Giang Phí, khóe môi có chút cong cong dù sao bắt chước ấy mà hắn tự tin bản thán có thể làm được.
Mà Giang Phí thấy hắn như thế cũng chẳng thèm ngan cản, hắn ta lúc này đột nhiên có chút hứng thú muốn nhìn thấy bộ dáng bị Đình Kiều lừa gạt cảm tình của cô.
Nhã Tuyên vừa dọn đồ vừa lên tiếng "Nghi Nghi chút nữa tớ ghé nhà lấy đồ rồi qua nhà cậu chơi được không chứ chiều nay không đi học tớ ở nhà một mình rất chán a"
Nghe thế cô liền đáp "Được chứ cậu cứ qua đi, chiều nay ở nhà ngòi tớ ra cũng chẳng có ai cả"
Nghe thế Nhã Tuyên liền có chút khó hiểu "Bác gái và anh Bách ban ngài không ở nhà thì tớ hiểu nhưng mà Bác trai cũng không ở nhà vào ban ngày vậy?"
Nghe đến đây cô liền thở dài bất lực "Bám theo mẹ tớ đấy, nhằm ngày lịch dạy của ông không có full nên khi dại xong liền đến chổ mẹ đợi bà tan làm rồi mới cùng về"
Nghe thế Nhã Tuyên liền ồ lên một tiếng, thắc mắc nhiều năm của cô nàng xem như đã được giải đáp rồi.
"Ngưỡng mộ thật đấy, tình cảm của bác trai và bác gái thật tốt sau này tớ hi vọng anh ấy củng sẻ tốt với tớ như vậy" Nhã Tuyên có chút mong chờ mà lên tiếng.
Lúc này Đình Kiều nghe toàn bộ câu chuyện mà hai người vừa nói liền thêm vào một câu "Bạn học Nhã Tuyên không cần phải lo xa như vậy đâu, hơn nửa tôi tin người kia sẻ đối tốt với cậu mà"
Nghe thế Nhã Tuyên liền cảm thấy vui vẻ, hảo cảm với Đình Kiều liền tăng thêm 0,001% có lẽ đó cũng là câu nói mà Nhã Tuyên cảm thấy nghe lọt tai nhất từ khi gặp Đình Kiều tới giờ.
"Đúng rồi bạn học Tinh Nghi, bạn có cần một người giống như ba bạn hay không? Nếu mà có cần vậy cân nhắc tôi xem sao, tôi cảm thấy bản thân có thể đáp ứng đủ yêu cầu của cậu đấy" Đình Kiều rất nhiệt tình mà lên tiếng đề cử chính bản thân mình.
Vừa nghe hắn nói thế cô liền quay xuống chăm chú mà nhìn hắn, mà hắn bị nhìn cũng chẳng có vẻ gì gọi lại ngại ngùng mà hơn nữa còn rất là thản nhiên thoải mái.
Nhìn hắn được một lúc cô liền thở dài mà lên tiếng "Bạn học Đình Kiều thú thật thì tôi chẳng có chút hứng thú nào với bạn cả, nếu nói người mà tôi có hứng thú thì chắc là bạn học Giang Phí đây chứ chẳng phải bạn."
Lời này vừa nói ra cả ba người liền tặng cho cô một ánh mắt mang đầy vẻ kinh ngạc.
Nhã Tuyên chưa từng nghĩ cô sẻ nói ra những lời này dù có nằm mơ cô nàng cũng chẳng dám nghĩ đến, thế nhưng hôm nay thế mà lại nghe cô nói ra những lời như vậy.
Giang Phí hắn cho rằng cô nói ra lời này của cô chính là muốn đánh gãy ý đồ của Đình Kiều nhưng mà nói ra những lời như này trước mặt chính chủ là là có chút thú vị nha.
Mà Đình Kiều hình như hắn càng không hiểu vì sao cô lại có thể nói thế, rõ ràng hắn đã tìm hiểu qua những cô gái có tính cách lãnh đạm như cô thương sẻ có hứng thú với những người đẹp trai ngã nghếnh không nghiêm túc có chút giống lưu manh.
Vừa hay thể loại mà con gái hay thích lại chính là hình tượng bên ngoài của hắn vốn cho rằng bản thân sẻ dễ tiếp cận cô, nhưng ai có ngờ cô thế mà lại không đi theo lẽ thường.
Nhình sắc mặt khó coi của hẳn cô liền lắc đầu, đúng thật là đẹp trai nhưng đầu óc không tốt.
Nếu hiện tại cô mà biết trong đầu hắn đang nghĩ gì thì chắc chắn sẻ khuyên hắn ảo ngôn tình ích thôi, đời thật khác ngôn tình nhiều lắm nếu mà ảo tưởng thì có ngày bị vả cho sắp mặt.
Lúc này trong lớp mọi người đã về gần hết cô cũng không muốn ở lại thêm nên khi nhìn thấy Nhã Tuyên dọn xong đồ liền nhanh tróng đứng dậy rời đi.
Lúc này Đình Kiều hắn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của cô đến khi khuất sau cánh cửa. Giang Phí bên cạnh cũng giống như hắn đưa mắt nhìn theo, trên môi bất giác còn nở nụ cười.
"Cậu nói xem sao cô ấy không giống người khác?" Đình Kiều lúc này thu lại ánh mắt của mình mà bắt đầu lên tiếng hỏi Giang Phí.
Giang Phí nghe xong thì lắc đầu "Không biết cậu tự đi mà hỏi, nhưng theo tôi thấy cậu ấy khong quan tâm đến cậu nên là từ bỏ đi đừng đánh chủ ý lên cô ấy nửa, cứ chú tâm mà theo đuổi nhím nhỏ của cậu đi"
Đình Kiều vừa nghe thế liền lập tức lắc đầu "Không tôi đã muốn thì nhất định sẻ làm được, theo đuổi nhiếm nhỏ là chuyện hiển nhiên nhưng mà hảo cảm của mèo con tôi nhất định cũng phải có được."
Đình Kiều hứng trí bừng bừng mà nói ra những lời như vậy, hắn vì háo thắng mà không cẩn thận suy nghĩ lại lời của bản thân hoàn toàn rất giống một tra nam chính hiệu.
"Đúng rồi, lúc nãy mèo con nói có hứng thú với cậu vậy chắc chắn là hứng thú với hình tượng lạnh nhạt của cậu vậy tôi sẻ thay đổi hình tượng giống cậu" Đình Kiều đưa mắt nhìn Giang Phí, khóe môi có chút cong cong dù sao bắt chước ấy mà hắn tự tin bản thán có thể làm được.
Mà Giang Phí thấy hắn như thế cũng chẳng thèm ngan cản, hắn ta lúc này đột nhiên có chút hứng thú muốn nhìn thấy bộ dáng bị Đình Kiều lừa gạt cảm tình của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.