Chương 13
Nàng lười
24/09/2023
Lúc Tinh Bách đến đón hai người liền nghe Nhã Tuyên bảo muốn đến nhà chơi hơn nữa còn muốn hắn đợi cô nàng vào nhà lấy đồ liền không có chút gì gọi là khó chịu cả mà ngược lại hắn rất niềm nở.
Dù sao việc Nhã Tuyên đến nhà cũng chẳng phải lần một lần hai, hơn nửa đến chơi cùng em gái hắn để em gái hắn không buồn chán khi phải ở nhà một mình cũng là việc tốt.
Lúc đưa cô và Nhã Tuyên về nhà Tinh Bách hắn không có ý định vào nhà mà ở lại trong xe nhìn cô mà lên tiếng "Em cùng tiểu Tuyên ở nhà chơi nhá, anh phải quay về chổ làm giải quyết một chút việc"
Nhã Tuyên ở bên cạnh vừa nghe hắn nói thế liền lộ ra vẻ tiếc nuối nhìn Tinh Bách muốn nói lại thôi.
Cô thấy bạn mình như thế liền nhìn Tinh Bách "Việc quan trọng lắm hả anh, nếu không thì ở nhà nghỉ trưa đến đầu giờ chiều hả đến chổ làm"
Nghe cô nói thế Nhã Tuyên lập tức nhìn về Tinh Bách với ánh mắt đầy trông đợi nhưng rồi lại nhânh được cái lắc đầu của hắn "Cũng chẳng quan trọng gì nhưng anh muốn để lại không gian riêng cho hai đứa, hai đứa ở nhà chơi vui vẻ nhớ đặt đồ ăn về nhà đấy.
Anh đi đây nha"
"Khoan đã anh, đợi..." Cô còn chưa kịp nói xong thì Tinh Bách đã phóng xe đi mất.
Lúc này đây cô liền quay sang nhìn Nhã Tuyên với ánh mắt đầy bất lực, dù sao cô đã giúp nhưng không được.
Nhã Tuyên thấy cô nói thế liền lắc đầu cười khổ "Thôi bỏ đi, nếu anh ấy có việc chúng ta cũng chẳng thể ép"
"Thôi đừng buồn mà, tương lai còn dài cậu từ từ mà cố gắng thôi vào nhà trước đi" vừa nói cô vừa bước đến cổng chính cúi đầu tìm chìa khóa trong balo.
"Vào thôi"
Nhã Tuyên ở sau lưng cô lập tức đi vào trong sau cánh cổng là một khoản sân rộng hoa cỏ được trồng ngay hàng thẳng lối.
"Tiểu Tuyên chút nửa muốn ăn gì để tớ đặt?" Vừa vào nhà cô liền quăng đại cặp sách lên sofa sau đó liền ngã người xuống ngay bên cạnh.
Nghe hỏi thế Nhã Tuyên vừa nghe thế liền nói ra hàng loạt món mà bản thân muốn ăn, sau đó liền tự nhiên mà đi vào bếp mở tủ lạnh tìm nước uống.
Cô nghe thế liền mở điện thoại đặt đồ ăn sau đó nằm dài một chổ chẳng có dấu hiệu gì gọi là muốn ngồi dậy cả.
Nhã Tuyên từ bếp đi ra thấy cô lười biến như vậy liền chẳng có chút ý kiến nào hơn nữa còn học theo cô mà ngã lên cái sofa nằm ở đối diện.
"Cậu nói xem cái tên Đình Kiều kia có phải thích cậu hay không hả, tớ cảm thấy hắn hình như luôn cố ý bám theo cậu thì phải á"
Nghe thế cô liền đưa mắt nhìn Nhã Tuyên với ánh mắt đầy nghi ngờ cùng khó hiểu "Cậu đừng đùa nửa hắn ta không thích mình đâu, nếu mà có thích chắc chắn người đó là cậu.
Cậu không thấy trong mọi việc cậu luôn là người được cậu ta gọi đầu tiên hay sao?"
Nhã Tuyên vừa nghe xong lời cô nói liền bắc đầu suy nghĩ, cô nàng lúc này đây khi nghĩ lại mọi việc liền cảm thấy lời cô nói quả thật cũng có lý.
Nhưng mà sao lại là cô nàng chứ không phải là Tinh Nghi? Rõ ràng từ bề ngoài hay tính cách thì Tinh Nghi dễ dàng thu hút ánh nhìn của nam sinh nhất mà, thế mà tên Đình Kiều kia lại không thích mà đi thích cô nàng một người hiếu động thích làm trò nghịch ngợm, chẳng lẽ tên Đình Kiều ấy bị điên?
"Cậu đang tự bổ não cái gì vậy hả?" Nhìn Nhã Tuyên vừa suy nghĩ vừa lắc đầu cô liền cau mày hỏi.
Nhã Tuyên nghe hỏi thì thành thật trả lời câu hỏi của cô "Tớ đang nghĩ hắn bị điên á"
Nghe thế thì cô liền nhịn không được mà bật cười, đúng là Đình Kiều hơi khác người chút nhưng mà nghĩ người ta bị điên như Nhã Tuyên thì đúng là hơi quá đáng thật đó.
"Cậu đó đừng quá đáng như thế chứ, dù biết là cậu không thích người ta thật nhưng mà cũng không nên tỏ thái độ quá đáng với người ta dù là không vừa mắt nhưng cậu thái độ quá đáng cũng không tốt."
Nghe cô nói thế Nhã Tuyên liền có chút miễn cưỡng mà gật đầu với cô, cô biết Nhã Tuyên gật đầu đồng ý thế thôi chứ làm hay không thì còn tùy thuộc vào cô nàng.
"Ể mà nếu hắn thật sự thích cậu thì sao?" Nhã Tuyên đầy sự tò mò nhìn cô mà hỏi, ánh mắt đầy trông đợi cô giải đáp cho mình.
Nghe hỏi thế cô liền có chút buồn cười nhưng vẫn giải đáp cho Nhã Tuyên "Thích tớ chắc là chuyện không thể nào rồi, nhưng mà lỡ như điều đó là thật vậy tới đó rồi tính tiếp chứ tớ chưa nghĩ tới cái trường hợp đó."
Nhã Tuyên nghe xong lời cô nói thì sự thất vọng hiện rõ ràng trên khuôn mặt, cô nàng có chút không vui bởi cô trả lời cứ như không vậy.
Lúc này điện thoại cô vang lên, là shipper gọi đến "Cậu ở đây tớ ra ngoài lấy đồ ăn" vừa nói cô vừa bắt đầu ngồi dậy.
Nhã Tuyên nghe thế cũng lập tức ngồi dậy "Để mình đi với cậu"
Nghe thế cô cũng không từ chối mà để Nhã Tuyên đi cùng mình ra bên ngoài để lấy đồ ăn.
Dù sao việc Nhã Tuyên đến nhà cũng chẳng phải lần một lần hai, hơn nửa đến chơi cùng em gái hắn để em gái hắn không buồn chán khi phải ở nhà một mình cũng là việc tốt.
Lúc đưa cô và Nhã Tuyên về nhà Tinh Bách hắn không có ý định vào nhà mà ở lại trong xe nhìn cô mà lên tiếng "Em cùng tiểu Tuyên ở nhà chơi nhá, anh phải quay về chổ làm giải quyết một chút việc"
Nhã Tuyên ở bên cạnh vừa nghe hắn nói thế liền lộ ra vẻ tiếc nuối nhìn Tinh Bách muốn nói lại thôi.
Cô thấy bạn mình như thế liền nhìn Tinh Bách "Việc quan trọng lắm hả anh, nếu không thì ở nhà nghỉ trưa đến đầu giờ chiều hả đến chổ làm"
Nghe cô nói thế Nhã Tuyên lập tức nhìn về Tinh Bách với ánh mắt đầy trông đợi nhưng rồi lại nhânh được cái lắc đầu của hắn "Cũng chẳng quan trọng gì nhưng anh muốn để lại không gian riêng cho hai đứa, hai đứa ở nhà chơi vui vẻ nhớ đặt đồ ăn về nhà đấy.
Anh đi đây nha"
"Khoan đã anh, đợi..." Cô còn chưa kịp nói xong thì Tinh Bách đã phóng xe đi mất.
Lúc này đây cô liền quay sang nhìn Nhã Tuyên với ánh mắt đầy bất lực, dù sao cô đã giúp nhưng không được.
Nhã Tuyên thấy cô nói thế liền lắc đầu cười khổ "Thôi bỏ đi, nếu anh ấy có việc chúng ta cũng chẳng thể ép"
"Thôi đừng buồn mà, tương lai còn dài cậu từ từ mà cố gắng thôi vào nhà trước đi" vừa nói cô vừa bước đến cổng chính cúi đầu tìm chìa khóa trong balo.
"Vào thôi"
Nhã Tuyên ở sau lưng cô lập tức đi vào trong sau cánh cổng là một khoản sân rộng hoa cỏ được trồng ngay hàng thẳng lối.
"Tiểu Tuyên chút nửa muốn ăn gì để tớ đặt?" Vừa vào nhà cô liền quăng đại cặp sách lên sofa sau đó liền ngã người xuống ngay bên cạnh.
Nghe hỏi thế Nhã Tuyên vừa nghe thế liền nói ra hàng loạt món mà bản thân muốn ăn, sau đó liền tự nhiên mà đi vào bếp mở tủ lạnh tìm nước uống.
Cô nghe thế liền mở điện thoại đặt đồ ăn sau đó nằm dài một chổ chẳng có dấu hiệu gì gọi là muốn ngồi dậy cả.
Nhã Tuyên từ bếp đi ra thấy cô lười biến như vậy liền chẳng có chút ý kiến nào hơn nữa còn học theo cô mà ngã lên cái sofa nằm ở đối diện.
"Cậu nói xem cái tên Đình Kiều kia có phải thích cậu hay không hả, tớ cảm thấy hắn hình như luôn cố ý bám theo cậu thì phải á"
Nghe thế cô liền đưa mắt nhìn Nhã Tuyên với ánh mắt đầy nghi ngờ cùng khó hiểu "Cậu đừng đùa nửa hắn ta không thích mình đâu, nếu mà có thích chắc chắn người đó là cậu.
Cậu không thấy trong mọi việc cậu luôn là người được cậu ta gọi đầu tiên hay sao?"
Nhã Tuyên vừa nghe xong lời cô nói liền bắc đầu suy nghĩ, cô nàng lúc này đây khi nghĩ lại mọi việc liền cảm thấy lời cô nói quả thật cũng có lý.
Nhưng mà sao lại là cô nàng chứ không phải là Tinh Nghi? Rõ ràng từ bề ngoài hay tính cách thì Tinh Nghi dễ dàng thu hút ánh nhìn của nam sinh nhất mà, thế mà tên Đình Kiều kia lại không thích mà đi thích cô nàng một người hiếu động thích làm trò nghịch ngợm, chẳng lẽ tên Đình Kiều ấy bị điên?
"Cậu đang tự bổ não cái gì vậy hả?" Nhìn Nhã Tuyên vừa suy nghĩ vừa lắc đầu cô liền cau mày hỏi.
Nhã Tuyên nghe hỏi thì thành thật trả lời câu hỏi của cô "Tớ đang nghĩ hắn bị điên á"
Nghe thế thì cô liền nhịn không được mà bật cười, đúng là Đình Kiều hơi khác người chút nhưng mà nghĩ người ta bị điên như Nhã Tuyên thì đúng là hơi quá đáng thật đó.
"Cậu đó đừng quá đáng như thế chứ, dù biết là cậu không thích người ta thật nhưng mà cũng không nên tỏ thái độ quá đáng với người ta dù là không vừa mắt nhưng cậu thái độ quá đáng cũng không tốt."
Nghe cô nói thế Nhã Tuyên liền có chút miễn cưỡng mà gật đầu với cô, cô biết Nhã Tuyên gật đầu đồng ý thế thôi chứ làm hay không thì còn tùy thuộc vào cô nàng.
"Ể mà nếu hắn thật sự thích cậu thì sao?" Nhã Tuyên đầy sự tò mò nhìn cô mà hỏi, ánh mắt đầy trông đợi cô giải đáp cho mình.
Nghe hỏi thế cô liền có chút buồn cười nhưng vẫn giải đáp cho Nhã Tuyên "Thích tớ chắc là chuyện không thể nào rồi, nhưng mà lỡ như điều đó là thật vậy tới đó rồi tính tiếp chứ tớ chưa nghĩ tới cái trường hợp đó."
Nhã Tuyên nghe xong lời cô nói thì sự thất vọng hiện rõ ràng trên khuôn mặt, cô nàng có chút không vui bởi cô trả lời cứ như không vậy.
Lúc này điện thoại cô vang lên, là shipper gọi đến "Cậu ở đây tớ ra ngoài lấy đồ ăn" vừa nói cô vừa bắt đầu ngồi dậy.
Nhã Tuyên nghe thế cũng lập tức ngồi dậy "Để mình đi với cậu"
Nghe thế cô cũng không từ chối mà để Nhã Tuyên đi cùng mình ra bên ngoài để lấy đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.