Chương 16
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
15/06/2023
Lúc tỉnh dậy, bên cạnh không còn ai.
Tôi ra ngoài phòng khách, thấy có mấy tấm thảm xốp, nhìn theo tầm mắt thấy anh ta đang đi chân trần, ngồi xổm trên mặt đất ghép từng miếng xốp lại với nhau, nắng chiều rạng rỡ hắt trên người anh ta khiến lòng tôi chợt ngẩn ngơ.
Thời gian như trở lại thời điểm tám, chín năm trước.
Khi ấy tôi đang học năm nhất, vì chuyện của em gái mà tôi ầm ĩ một trận với bố mẹ.
“Đứa bé do mẹ sinh ra, giờ con bé như thế, mẹ khóc có giải quyết được vấn đề gì không, sao mẹ lại sinh ra nó chứ?” Trong điện thoại, tôi hét to với mẹ.
“Mẹ cũng không biết nữa, hồi mới sinh, con bé đáng yêu biết bao… Sao… có thể bị đ.ộ.n.g k.i.n.h chứ?” Mẹ tôi nghẹn ngào.
“Mẹ hỏi con phải làm thế nào, sao mà con biết được? Con cũng chỉ mới 19 tuổi đầu, sao có thể biết được phải làm gì bây giờ?” Tôi ngồi bên sân bóng rổ, vừa gọi điện vừa khóc.
“Bác sĩ bảo không chữa khỏi được, cả đời này cứ như vậy. Giai Giai, mẹ hối hận quá, mẹ hối hận lắm rồi, mẹ không nên nghe người khác sinh con thứ hai, bác sĩ bảo em con khó mà sống nổi đến 20 tuổi.”
“Hối hận ư? Muộn rồi!” Tôi cúp máy.
Ngồi một mình ở nơi đó, tôi vừa giận vừa lo.
Cuộc sống này thật vô vọng.
Tôi vẫn nhớ như in, lúc Trần Ngọc mới sinh ra, tôi ghét con bé vô cùng, chỉ hận không thể b.ó.p c.h.ế.t con bé.
Thế nhưng con bé rất nhỏ, mỗi lần tôi muốn v.é.o nó, con bé lại nhoẻn cười với tôi.
Tôi liền mắng lại “Đồ ngốc”.
Con bé ngốc này cứ nhìn thấy tôi là bật cười, bàn tay nhỏ xíu mềm mại nắm lấy tay tôi không chịu buông, tôi có đ.ộ.c á.c cỡ nào cũng không nỡ đ.á.n.h đứa bé chỉ mới vài tháng tuổi.
Tuy miệng thì bảo ghét bỏ con bé nhưng sau lưng tôi luôn nô đùa để con bé cười, luôn lén lút hái đủ các loại hoa nhỏ mà con bé thích, đi đâu thấy món đồ gì đẹp cũng muốn mua cho con bé.
Tôi hận con bé đã cướp đi cha mẹ yêu dấu, nhưng tôi lại mong chờ con bé lớn lên để cạnh tranh công bằng với tôi.
Nhưng sao mà tôi biết được con bé thực sự là đồ ngốc, sao tôi biết được con bé không sống nổi tới 20 tuổi.
Chiều đó, tôi ngồi nức nở mãi bên sân bóng rổ, chẳng thể nào hiểu nổi số mệnh này.
Thế rồi vừa ngẩng đầu, tôi lại bắt gặp Cố Tiêu, lúc ấy tôi vẫn chưa hề biết đến anh ta.
Anh ta và mấy sinh viên y dường như vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đ ingang qua sân bóng.
Bọn họ không chú ý đến tôi.
Đi đến một đoạn, Cố Tiêu dừng bước rồi ngồi xổm xuống.
Sau đó mấy sinh viên y cũng vây xung quanh.
Tôi nhìn một lúc mới biết bọn họ đang hô hấp nhân tạo cho một chú chim vừa rơi từ trên cây xuống.
Tôi vừa tò mò lại thấy hơi buồn cười.
Chú chim kia rơi xuống từ đời nào rồi, sao có thể sống lại nổi?
Kết quả là, bên kia truyền đến một tràng pháo tay.
Tôi nhìn thấy con chim trên mặt đất lảo đảo đứng dậy, đứng một hồi rồi bỗng nhiên vỗ cánh bay đi.
Tôi há hốc kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Nhóm sinh viên y đã tạo ra phép màu cho một sinh mệnh khiến mắt tôi sáng ngời hẳn ra.
Cuộc đời dường như bớt bi quan hơn, bắt đầu le lói chút tia hy vọng.
Sau đó tôi lại biết tên anh ta.
Cố Tiêu.
Tôi thường thấy tên anh ta trên confession.
…
Nhớ lại chuyện này, mắt tôi lại hơi ươn ướt.
Tôi vội quay lưng lại lau nước mắt.
“Dậy rồi à?” Cố Tiêu cũng đã nhìn thấy tôi nhưng không quay lại, tiếp tục trải thảm.
“Anh trải mấy cái này làm gì?” Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, không để anh ta nhận ra sự khác thường.
“Sàn nhà trơn quá, sau này bụng em lớn đi lại không an toàn.” Anh ta bình tĩnh nói: “Con còn nhỏ cũng không an toàn.”
Anh ta luôn lạnh nhạt nhưng tôi lại nghe ra sự lo lắng trong những lời này.
“Đâu có nhanh như thế được.” Tôi bước tới cạnh sofa, ngồi xuống chơi điện thoại.
“Anh biết.” Anh ta đáp: “Nhưng không phải lúc nào anh cũng có thời gian, giờ rảnh thì tranh thủ làm trước vậy.”
“Ừ.”
Anh ta bận, tôi biết mà.
Thực ra tôi chẳng có nhiều ước muốn xa vời.
Tôi không nói với anh ta rằng tôi không cần anh ta phải bên tôi mọi lúc, lẩn vẩn quanh tôi, chỉ cần anh ta thỉnh thoảng trở về thế này, dù làm bất kì chuyện gì tôi cũng đã rất cảm động rồi.
Tôi cũng không nói với anh ta rằng tôi thực sự muốn sinh được một đứa con gái giống anh ta, ở với tôi cũng rất vui.
Tôi không nói với anh ta, là mấy năm nay tôi không thể quên được anh ta.
Tôi sợ sẽ dọa anh ta.
Cứ sống bình thường vô tư thế này là tốt rồi.
Tôi ra ngoài phòng khách, thấy có mấy tấm thảm xốp, nhìn theo tầm mắt thấy anh ta đang đi chân trần, ngồi xổm trên mặt đất ghép từng miếng xốp lại với nhau, nắng chiều rạng rỡ hắt trên người anh ta khiến lòng tôi chợt ngẩn ngơ.
Thời gian như trở lại thời điểm tám, chín năm trước.
Khi ấy tôi đang học năm nhất, vì chuyện của em gái mà tôi ầm ĩ một trận với bố mẹ.
“Đứa bé do mẹ sinh ra, giờ con bé như thế, mẹ khóc có giải quyết được vấn đề gì không, sao mẹ lại sinh ra nó chứ?” Trong điện thoại, tôi hét to với mẹ.
“Mẹ cũng không biết nữa, hồi mới sinh, con bé đáng yêu biết bao… Sao… có thể bị đ.ộ.n.g k.i.n.h chứ?” Mẹ tôi nghẹn ngào.
“Mẹ hỏi con phải làm thế nào, sao mà con biết được? Con cũng chỉ mới 19 tuổi đầu, sao có thể biết được phải làm gì bây giờ?” Tôi ngồi bên sân bóng rổ, vừa gọi điện vừa khóc.
“Bác sĩ bảo không chữa khỏi được, cả đời này cứ như vậy. Giai Giai, mẹ hối hận quá, mẹ hối hận lắm rồi, mẹ không nên nghe người khác sinh con thứ hai, bác sĩ bảo em con khó mà sống nổi đến 20 tuổi.”
“Hối hận ư? Muộn rồi!” Tôi cúp máy.
Ngồi một mình ở nơi đó, tôi vừa giận vừa lo.
Cuộc sống này thật vô vọng.
Tôi vẫn nhớ như in, lúc Trần Ngọc mới sinh ra, tôi ghét con bé vô cùng, chỉ hận không thể b.ó.p c.h.ế.t con bé.
Thế nhưng con bé rất nhỏ, mỗi lần tôi muốn v.é.o nó, con bé lại nhoẻn cười với tôi.
Tôi liền mắng lại “Đồ ngốc”.
Con bé ngốc này cứ nhìn thấy tôi là bật cười, bàn tay nhỏ xíu mềm mại nắm lấy tay tôi không chịu buông, tôi có đ.ộ.c á.c cỡ nào cũng không nỡ đ.á.n.h đứa bé chỉ mới vài tháng tuổi.
Tuy miệng thì bảo ghét bỏ con bé nhưng sau lưng tôi luôn nô đùa để con bé cười, luôn lén lút hái đủ các loại hoa nhỏ mà con bé thích, đi đâu thấy món đồ gì đẹp cũng muốn mua cho con bé.
Tôi hận con bé đã cướp đi cha mẹ yêu dấu, nhưng tôi lại mong chờ con bé lớn lên để cạnh tranh công bằng với tôi.
Nhưng sao mà tôi biết được con bé thực sự là đồ ngốc, sao tôi biết được con bé không sống nổi tới 20 tuổi.
Chiều đó, tôi ngồi nức nở mãi bên sân bóng rổ, chẳng thể nào hiểu nổi số mệnh này.
Thế rồi vừa ngẩng đầu, tôi lại bắt gặp Cố Tiêu, lúc ấy tôi vẫn chưa hề biết đến anh ta.
Anh ta và mấy sinh viên y dường như vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đ ingang qua sân bóng.
Bọn họ không chú ý đến tôi.
Đi đến một đoạn, Cố Tiêu dừng bước rồi ngồi xổm xuống.
Sau đó mấy sinh viên y cũng vây xung quanh.
Tôi nhìn một lúc mới biết bọn họ đang hô hấp nhân tạo cho một chú chim vừa rơi từ trên cây xuống.
Tôi vừa tò mò lại thấy hơi buồn cười.
Chú chim kia rơi xuống từ đời nào rồi, sao có thể sống lại nổi?
Kết quả là, bên kia truyền đến một tràng pháo tay.
Tôi nhìn thấy con chim trên mặt đất lảo đảo đứng dậy, đứng một hồi rồi bỗng nhiên vỗ cánh bay đi.
Tôi há hốc kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Nhóm sinh viên y đã tạo ra phép màu cho một sinh mệnh khiến mắt tôi sáng ngời hẳn ra.
Cuộc đời dường như bớt bi quan hơn, bắt đầu le lói chút tia hy vọng.
Sau đó tôi lại biết tên anh ta.
Cố Tiêu.
Tôi thường thấy tên anh ta trên confession.
…
Nhớ lại chuyện này, mắt tôi lại hơi ươn ướt.
Tôi vội quay lưng lại lau nước mắt.
“Dậy rồi à?” Cố Tiêu cũng đã nhìn thấy tôi nhưng không quay lại, tiếp tục trải thảm.
“Anh trải mấy cái này làm gì?” Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, không để anh ta nhận ra sự khác thường.
“Sàn nhà trơn quá, sau này bụng em lớn đi lại không an toàn.” Anh ta bình tĩnh nói: “Con còn nhỏ cũng không an toàn.”
Anh ta luôn lạnh nhạt nhưng tôi lại nghe ra sự lo lắng trong những lời này.
“Đâu có nhanh như thế được.” Tôi bước tới cạnh sofa, ngồi xuống chơi điện thoại.
“Anh biết.” Anh ta đáp: “Nhưng không phải lúc nào anh cũng có thời gian, giờ rảnh thì tranh thủ làm trước vậy.”
“Ừ.”
Anh ta bận, tôi biết mà.
Thực ra tôi chẳng có nhiều ước muốn xa vời.
Tôi không nói với anh ta rằng tôi không cần anh ta phải bên tôi mọi lúc, lẩn vẩn quanh tôi, chỉ cần anh ta thỉnh thoảng trở về thế này, dù làm bất kì chuyện gì tôi cũng đã rất cảm động rồi.
Tôi cũng không nói với anh ta rằng tôi thực sự muốn sinh được một đứa con gái giống anh ta, ở với tôi cũng rất vui.
Tôi không nói với anh ta, là mấy năm nay tôi không thể quên được anh ta.
Tôi sợ sẽ dọa anh ta.
Cứ sống bình thường vô tư thế này là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.