Chương 17
Nhàn Đắc Vô Liêu Đích Tiên Nữ
15/06/2023
18
Lúc về đến nhà thấy Cố Kiêu, cha tôi vô cùng ngạc nhiên.
“Cha.” Tiếng cha mà Cố Kiêu gọi thật rành mạch.
“Ừ.” Trông cha hơi lúng túng, nhưng lúc ông lại xách túi đồ giúp tôi, hốc mắt cha đã ươn ướt.
Chắc cha đang rất vui.
Lúc ba người chúng tôi lái xe về quê, ban đầu cha còn hơi thận trọng.
Con người Cố Tiêu rất lạnh nhạt, nhưng lạnh thì lạnh chứ không phải không chịu tìm chủ đề.
“Ngôi nhà kia trông cũng đẹp nhỉ.” Anh ta chỉ vào một căn biệt thự trên đường quê.
“Mới xây được mấy năm ấy mà, hồi trước là nhà đất, sau động đất bị sập nhà nên họ xây lại.” Cha tôi bắt đầu vào nhịp: “Mới mấy năm mà thay đổi nhiều quá, con nhìn bên kia xem, lúc trước nó là hồ nước, trẻ em ở đây toàn đến tắm rửa vào mùa hè, giờ thì thành đường cao tốc cả rồi đấy.”
“Thế ạ?” Cố Tiêu liếc tôi đầy hứng thú: “Hồi bé Giai Giai cũng từng đến đây phải không ạ?”
“Đi chứ, có mấy đứa đến đây tắm còn bị người ta mang quần áo đi mất, phải ngâm nước nửa ngày, người trong thôn biết chuyện mới đến bảo cha mang quần áo tới cho nó.” Cha tôi kể về những chuyện thời trẻ trâu của tôi không hề mơ hồ chút nào.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
“Thật sao? Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Tiêu cố nhịn cười.
“Chắc tầm 5, 6 tuổi thôi.” Tôi thuận miệng đáp.
“Lớp 6 mà, sao lại 5, 6 tuổi được? Phải là 12 tuổi chứ.” Cha tôi nghiêm túc đính chính.
Tôi: …. Ngôn Tình Hài
“Cha…”
“12 tuổi, cũng lớn rồi ấy chứ.” Cố Tiêu ngồi trước lái xe cười run cả người.
Tôi chỉ hận không có cái lỗ lẻ mà chui xuống.
Được lắm, tôi không thèm nói nữa.
Suốt đường đi toàn là hai người họ nói chuyện, à thực ra là cha tôi thao thao bất tuyệt kể chuyện tôi hồi nhỏ cho anh ta, còn anh ta thì im lặng lắng nghe, hoặc là gật đầu, thỉnh thoảng lại cười rồi hỏi han một vài câu.
Tôi thấy mình cứ như người thừa vậy.
Nhắc đến chuyện hồi nhỏ của tôi, bọn họ tán gẫu cả đêm cũng nên.
Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm nhưng không thấy bóng dáng Trần Ngọc đâu.
“Con bé Ngọc đâu rồi?” Cha tôi hỏi.
Ánh mắt mẹ tôi như thể trốn tránh: “Ở phòng chứ đâu.”
“Đến bữa rồi còn ở trong phòng làm gì, gọi con bé ra đây chuẩn bị ăn cơm đi.” Cha tôi nói rồi định đi gọi người.
Mẹ tôi lại càng khó xử hơn.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Mọi người rửa tay chân trước đi, để con đi gọi em.” Tôi cầm một lon sữa Wangzai theo mẹ vào phòng.
“Trần Ngọc, mở cửa nào, chị đây.” Tôi gõ cửa.
Cánh cửa mãi mới được mở, chỉ lộ ra một khe nhỏ.
Bình thường nếu tôi mua sữa Wangzai, chắc chắn con bé sẽ mừng ra mặt.
Do tổn thương não vì chứng đ.ộ.n.g k.i.n.h nên dù nay đã 10 tuổi nhưng nhận thức con bé chỉ bằng đứa trẻ một hai tuổi, cũng không thể nói được.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy con bé đang co lại một góc, bộ dạng rất sợ hãi, tôi đưa sữa Wangzai cho con bé nhưng con bé cũng không thèm đưa tay ra nhận.
Tôi chưa bao giờ thấy con bé như thế.
Tôi nhìn mẹ: “Có chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi không hé răng, thoáng nhìn ra ngoài cửa rồi mới nhỏ giọng nói: “Gã đàn ông độc thân trong làng… đ.á.n.h em con.”
“Đ.á.n.h?”
Tôi nhìn Trần Ngọc, tuy con bé không phát triển về trí óc nhưng thân hình cũng cao gần 1m60, mày nét mắt to, dáng người cũng…
Một ý nghĩ thoáng qua, tim tôi đập thình thịch.
“Chỉ đánh thôi sao, còn xảy ra chuyện gì nữa không mẹ?” Tôi trầm giọng hỏi mẹ.
Rõ ràng là mẹ tôi vô cùng hốt hoảng, lập tức lấy tay che miệng tôi: “Còn… còn…”
“Mẹ nói thật đi!” Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Con bé còn bị sờ soạng một chút.” Vừa dứt lời, nước mắt mẹ tôi cũng rơi.
Ngọn lửa trong tôi lập tức bùng lên.
“Con đừng nói với cha con, với tính tình của ông ấy chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, con bé biết sống thế nào đây, mặt mũi…”
“Cũng đừng để Tiểu Cố biết, nó sẽ nghĩ thế nào về em con, nghĩ thế nào về con…”
Mẹ kéo tay tôi, khóc lóc cầu xin tôi giữ bí mật.
Nghe ý tứ của bà thì dường như người đàn ông kia đã sờ soạng một chút, nhưng cũng cam đoan không có lần thứ hai rồi.
Thấy mẹ như thế, con gái mình bị bắt nạt, đau lòng cỡ nào cũng phải nín nhịn mà lòng tôi đau như cắt.
Tôi nén cảm xúc lại, qua thật lâu mới phối hợp với mẹ ra ngoài ăn cơm, sau đó dọn dẹp bàn.
Từ đầu đến cuối tôi không nói lời nào.
Cơm tối xong, nhân lúc Cố Tiêu đi tắm, tôi nói với cha là mình ra ngoài đi dạo ở con đường trước cổng.
Trước khi đi tôi còn lấy ở nhà một cây gậy.
Ngày trước tôi rất sợ phải đi bộ vào ban đêm.
Nhưng bây giờ, 100 mét từ nhà tôi đến nhà người đàn ông kia toàn là bóng tối, tôi lại chẳng mảy may sợ hãi.
Gã đàn ông độc thân kia đã hơn 50 rồi.
Hồi đó, tôi vẫn nghĩ gã là một ông chú cần cù chất phác.
Thế nên mỗi lần gã đi qua nhà tôi, tôi đều lễ phép chào hỏi.
Đến nhà gã rồi, thấy tôi đứng ở cửa, gã run sợ đến mức rơi cả đôi đũa trên tay xuống đất.
“Giai Giai về rồi đấy à.” Nụ cười nhanh chóng thay thế trên gương mặt gã.
“Ừ.” Tôi cười cười, từ từ bước tới: “Ăn món gì mà thơm ghê.”
“Vừa xào một chảo thịt lợn với ớt xanh ấy mà, nhà chật quá, cháu mau ngồi đi.” Gã khách sáo bưng chiếc ghế rồi lau cho tôi.
Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Thoạt nhìn, trông gã vẫn chất phác như thế.
Tôi nghĩ không ra, một người tôi từng kính trọng là thế, sao bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, quá ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Mấy hôm trước Trần Ngọc chạy đến nhà chú à?” Tôi vào thẳng vấn đề.
Gã lập tức sững người.
“Ừ, sang đây quấn lấy chú đòi ăn kẹo.” Ánh mắt gã né tránh.
Dáng người gã khá thấp, còn tôi cao 1m65, lúc đứng cạnh, gã không cao bằng tôi.
Bốp!
Tôi giơ tay tát gã một bạt tai.
Gã sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Đến khi hoàn hồn, gã trợn mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
“Giai Giai, mày đang làm gì vậy!” Gã rống lên với tôi.
“Không có gì.” Tôi cười, nói: “Lần sau con bé đến xin kẹo thì đừng cho nó vào nhà nhé.”
“Mày b.ệ.n.h hả, tao cho em gái mày kẹo thì sai chỗ nào!” Trông gã như sắp n.u.ố.t c.h.ử.n.g tôi đến nơi.
Tôi biết gã thấy mất mặt vì bị tôi đánh.
“Làm gì sai à, chính ông biết rõ mà, tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám động nhân động tay với con bé nữa thì tôi sẽ cho ông ngồi tù đấy.”
“Mày nói khùng nói điên gì vậy! Đừng có ăn không nói có, nếu không tin tao mời cả làng đến phân xử.” Gã giận dữ trợn mắt nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi điên rồi đấy! Ông mà dám khiêu khích tôi, tôi đốt nhà ông luôn.” Tôi cũng kích động: “Ông thuộc diện hộ thu nhập thấp, nhà nước còn phải hỗ trợ ông, loại người cặn bã như ông nên c.h.ế.t đi!”
“Mày tự chuốc lấy đấy nhé!” Gã xông tới chuẩn bị đánh tôi.
Một lực đạo từ thắt lưng truyền tới, tôi được kéo vào trong một lồng ngực, một bàn tay vươn lên trên đầu tôi, dễ dàng nắm giữ đôi tay của gã đàn ông độc thân.
Hơi thở quen thuộc tỏa ra ngay phía sau tôi…
Là Cố Tiêu?
“Cậu là ai?” Gã đàn ông độc thân đau đớn đến há mồm trợn mắt, miệng không ngừng cầu xin được tha thứ.
“Chồng cô ấy.” Cố Tiêu dùng thêm chút sức, gã đàn ông đau chảy cả nước mắt.
“Cậu buông tay ra trước đã, các người cùng nhau bắt nạt người khác…” Mặt gã đỏ bừng bừng: “Là vợ cậu đánh tôi trước.”
“Tôi không thấy.” Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Tôi chỉ thấy ông đánh cô ấy.”
“Tôi đã kịp đánh đâu!” Gã tức tưởi giậm chân.
“Nếu ông mà đánh rồi thì giờ tay ông cũng l.ì.a theo rồi đấy.” Cố Tiêu lạnh lùng đẩy gã.
Gã lập tức ngã dúi xuống đất.
Thế rồi gã bắt đầu khóc lóc bán thảm, nói liên mồm.
Tôi cũng chẳng định cho gã chút mặt mũi mà xách ghế ném qua: “Không có lần sau nữa đâu.”
Nói xong, tôi xoay người ra cửa.
Cố Tiêu cũng đi theo tôi.
Tôi không nói chuyện với anh ta, tôi sợ anh ta hỏi tôi.
Những góc khuất hèn mọn, đáng xấu hổ này, tôi không muốn để anh ta thấy.
Trước mặt anh ta, tôi đã đủ thấp kém rồi, tôi không muốn… thật sự không muốn.
Suốt dọc đường đi theo tôi, anh ta không nói, cũng không hỏi gì tôi.
Nhưng đi được nửa đường, anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, tôi giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Anh ta không chịu buông tôi ra, chỉ vùi đầu tôi vào ngực mình, tay lại vỗ về tôi như thể đang an ủi.
“Anh không hỏi đâu, em đừng sợ.”
“Em đừng ra ngoài một mình nữa nhé, anh sợ anh không tới kịp mất.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đầu, nước mắt tôi không cầm nổi nữa, cứ thế tuôn rơi.
Sau đó, tôi khóc đến mệt, trời cũng về khuya.
Anh ta ngồi xổm xuống, cõng tôi về nhà.
Tôi không kháng cự nữa, cũng chẳng còn sức.
Cứ thế dựa vào lưng anh ta, từng bước đi về nhà, tôi nhớ lại hồi nhỏ bị ốm, nhà lại cách bệnh viện quá xa, cha tôi cũng cõng tôi trong đêm tối thế này, hết lần này đến lần khác.
Sau đó, nhà chúng tôi có Trần Ngọc, cha không cõng tôi nữa.
Buổi tối Trần Ngọc rất hay nhè, cha lại cõng con bé đi khắp nhà.
Mỗi lần cõng đều trọn một đêm.
Giờ tôi đã 28, Trần Ngọc thì 10 tuổi rồi.
Cha đã già, lưng cũng yếu.
Tôi thở dài một hơi.
Đáng tiếc là, thời gian chẳng thể quay lại quá khứ được nữa.
Lúc về đến nhà thấy Cố Kiêu, cha tôi vô cùng ngạc nhiên.
“Cha.” Tiếng cha mà Cố Kiêu gọi thật rành mạch.
“Ừ.” Trông cha hơi lúng túng, nhưng lúc ông lại xách túi đồ giúp tôi, hốc mắt cha đã ươn ướt.
Chắc cha đang rất vui.
Lúc ba người chúng tôi lái xe về quê, ban đầu cha còn hơi thận trọng.
Con người Cố Tiêu rất lạnh nhạt, nhưng lạnh thì lạnh chứ không phải không chịu tìm chủ đề.
“Ngôi nhà kia trông cũng đẹp nhỉ.” Anh ta chỉ vào một căn biệt thự trên đường quê.
“Mới xây được mấy năm ấy mà, hồi trước là nhà đất, sau động đất bị sập nhà nên họ xây lại.” Cha tôi bắt đầu vào nhịp: “Mới mấy năm mà thay đổi nhiều quá, con nhìn bên kia xem, lúc trước nó là hồ nước, trẻ em ở đây toàn đến tắm rửa vào mùa hè, giờ thì thành đường cao tốc cả rồi đấy.”
“Thế ạ?” Cố Tiêu liếc tôi đầy hứng thú: “Hồi bé Giai Giai cũng từng đến đây phải không ạ?”
“Đi chứ, có mấy đứa đến đây tắm còn bị người ta mang quần áo đi mất, phải ngâm nước nửa ngày, người trong thôn biết chuyện mới đến bảo cha mang quần áo tới cho nó.” Cha tôi kể về những chuyện thời trẻ trâu của tôi không hề mơ hồ chút nào.
Mặt tôi lập tức đỏ ửng.
“Thật sao? Lúc đó cô ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Tiêu cố nhịn cười.
“Chắc tầm 5, 6 tuổi thôi.” Tôi thuận miệng đáp.
“Lớp 6 mà, sao lại 5, 6 tuổi được? Phải là 12 tuổi chứ.” Cha tôi nghiêm túc đính chính.
Tôi: …. Ngôn Tình Hài
“Cha…”
“12 tuổi, cũng lớn rồi ấy chứ.” Cố Tiêu ngồi trước lái xe cười run cả người.
Tôi chỉ hận không có cái lỗ lẻ mà chui xuống.
Được lắm, tôi không thèm nói nữa.
Suốt đường đi toàn là hai người họ nói chuyện, à thực ra là cha tôi thao thao bất tuyệt kể chuyện tôi hồi nhỏ cho anh ta, còn anh ta thì im lặng lắng nghe, hoặc là gật đầu, thỉnh thoảng lại cười rồi hỏi han một vài câu.
Tôi thấy mình cứ như người thừa vậy.
Nhắc đến chuyện hồi nhỏ của tôi, bọn họ tán gẫu cả đêm cũng nên.
Về đến nhà, mẹ tôi đã chuẩn bị xong bữa cơm nhưng không thấy bóng dáng Trần Ngọc đâu.
“Con bé Ngọc đâu rồi?” Cha tôi hỏi.
Ánh mắt mẹ tôi như thể trốn tránh: “Ở phòng chứ đâu.”
“Đến bữa rồi còn ở trong phòng làm gì, gọi con bé ra đây chuẩn bị ăn cơm đi.” Cha tôi nói rồi định đi gọi người.
Mẹ tôi lại càng khó xử hơn.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“Mọi người rửa tay chân trước đi, để con đi gọi em.” Tôi cầm một lon sữa Wangzai theo mẹ vào phòng.
“Trần Ngọc, mở cửa nào, chị đây.” Tôi gõ cửa.
Cánh cửa mãi mới được mở, chỉ lộ ra một khe nhỏ.
Bình thường nếu tôi mua sữa Wangzai, chắc chắn con bé sẽ mừng ra mặt.
Do tổn thương não vì chứng đ.ộ.n.g k.i.n.h nên dù nay đã 10 tuổi nhưng nhận thức con bé chỉ bằng đứa trẻ một hai tuổi, cũng không thể nói được.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy con bé đang co lại một góc, bộ dạng rất sợ hãi, tôi đưa sữa Wangzai cho con bé nhưng con bé cũng không thèm đưa tay ra nhận.
Tôi chưa bao giờ thấy con bé như thế.
Tôi nhìn mẹ: “Có chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi không hé răng, thoáng nhìn ra ngoài cửa rồi mới nhỏ giọng nói: “Gã đàn ông độc thân trong làng… đ.á.n.h em con.”
“Đ.á.n.h?”
Tôi nhìn Trần Ngọc, tuy con bé không phát triển về trí óc nhưng thân hình cũng cao gần 1m60, mày nét mắt to, dáng người cũng…
Một ý nghĩ thoáng qua, tim tôi đập thình thịch.
“Chỉ đánh thôi sao, còn xảy ra chuyện gì nữa không mẹ?” Tôi trầm giọng hỏi mẹ.
Rõ ràng là mẹ tôi vô cùng hốt hoảng, lập tức lấy tay che miệng tôi: “Còn… còn…”
“Mẹ nói thật đi!” Tôi cố giữ bình tĩnh.
“Con bé còn bị sờ soạng một chút.” Vừa dứt lời, nước mắt mẹ tôi cũng rơi.
Ngọn lửa trong tôi lập tức bùng lên.
“Con đừng nói với cha con, với tính tình của ông ấy chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, con bé biết sống thế nào đây, mặt mũi…”
“Cũng đừng để Tiểu Cố biết, nó sẽ nghĩ thế nào về em con, nghĩ thế nào về con…”
Mẹ kéo tay tôi, khóc lóc cầu xin tôi giữ bí mật.
Nghe ý tứ của bà thì dường như người đàn ông kia đã sờ soạng một chút, nhưng cũng cam đoan không có lần thứ hai rồi.
Thấy mẹ như thế, con gái mình bị bắt nạt, đau lòng cỡ nào cũng phải nín nhịn mà lòng tôi đau như cắt.
Tôi nén cảm xúc lại, qua thật lâu mới phối hợp với mẹ ra ngoài ăn cơm, sau đó dọn dẹp bàn.
Từ đầu đến cuối tôi không nói lời nào.
Cơm tối xong, nhân lúc Cố Tiêu đi tắm, tôi nói với cha là mình ra ngoài đi dạo ở con đường trước cổng.
Trước khi đi tôi còn lấy ở nhà một cây gậy.
Ngày trước tôi rất sợ phải đi bộ vào ban đêm.
Nhưng bây giờ, 100 mét từ nhà tôi đến nhà người đàn ông kia toàn là bóng tối, tôi lại chẳng mảy may sợ hãi.
Gã đàn ông độc thân kia đã hơn 50 rồi.
Hồi đó, tôi vẫn nghĩ gã là một ông chú cần cù chất phác.
Thế nên mỗi lần gã đi qua nhà tôi, tôi đều lễ phép chào hỏi.
Đến nhà gã rồi, thấy tôi đứng ở cửa, gã run sợ đến mức rơi cả đôi đũa trên tay xuống đất.
“Giai Giai về rồi đấy à.” Nụ cười nhanh chóng thay thế trên gương mặt gã.
“Ừ.” Tôi cười cười, từ từ bước tới: “Ăn món gì mà thơm ghê.”
“Vừa xào một chảo thịt lợn với ớt xanh ấy mà, nhà chật quá, cháu mau ngồi đi.” Gã khách sáo bưng chiếc ghế rồi lau cho tôi.
Tôi vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Thoạt nhìn, trông gã vẫn chất phác như thế.
Tôi nghĩ không ra, một người tôi từng kính trọng là thế, sao bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, quá ngoài sức tưởng tượng của tôi.
“Mấy hôm trước Trần Ngọc chạy đến nhà chú à?” Tôi vào thẳng vấn đề.
Gã lập tức sững người.
“Ừ, sang đây quấn lấy chú đòi ăn kẹo.” Ánh mắt gã né tránh.
Dáng người gã khá thấp, còn tôi cao 1m65, lúc đứng cạnh, gã không cao bằng tôi.
Bốp!
Tôi giơ tay tát gã một bạt tai.
Gã sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Đến khi hoàn hồn, gã trợn mắt nhìn tôi đầy giận dữ.
“Giai Giai, mày đang làm gì vậy!” Gã rống lên với tôi.
“Không có gì.” Tôi cười, nói: “Lần sau con bé đến xin kẹo thì đừng cho nó vào nhà nhé.”
“Mày b.ệ.n.h hả, tao cho em gái mày kẹo thì sai chỗ nào!” Trông gã như sắp n.u.ố.t c.h.ử.n.g tôi đến nơi.
Tôi biết gã thấy mất mặt vì bị tôi đánh.
“Làm gì sai à, chính ông biết rõ mà, tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám động nhân động tay với con bé nữa thì tôi sẽ cho ông ngồi tù đấy.”
“Mày nói khùng nói điên gì vậy! Đừng có ăn không nói có, nếu không tin tao mời cả làng đến phân xử.” Gã giận dữ trợn mắt nhìn chằm chằm tôi.
“Tôi điên rồi đấy! Ông mà dám khiêu khích tôi, tôi đốt nhà ông luôn.” Tôi cũng kích động: “Ông thuộc diện hộ thu nhập thấp, nhà nước còn phải hỗ trợ ông, loại người cặn bã như ông nên c.h.ế.t đi!”
“Mày tự chuốc lấy đấy nhé!” Gã xông tới chuẩn bị đánh tôi.
Một lực đạo từ thắt lưng truyền tới, tôi được kéo vào trong một lồng ngực, một bàn tay vươn lên trên đầu tôi, dễ dàng nắm giữ đôi tay của gã đàn ông độc thân.
Hơi thở quen thuộc tỏa ra ngay phía sau tôi…
Là Cố Tiêu?
“Cậu là ai?” Gã đàn ông độc thân đau đớn đến há mồm trợn mắt, miệng không ngừng cầu xin được tha thứ.
“Chồng cô ấy.” Cố Tiêu dùng thêm chút sức, gã đàn ông đau chảy cả nước mắt.
“Cậu buông tay ra trước đã, các người cùng nhau bắt nạt người khác…” Mặt gã đỏ bừng bừng: “Là vợ cậu đánh tôi trước.”
“Tôi không thấy.” Cố Tiêu bình tĩnh nói: “Tôi chỉ thấy ông đánh cô ấy.”
“Tôi đã kịp đánh đâu!” Gã tức tưởi giậm chân.
“Nếu ông mà đánh rồi thì giờ tay ông cũng l.ì.a theo rồi đấy.” Cố Tiêu lạnh lùng đẩy gã.
Gã lập tức ngã dúi xuống đất.
Thế rồi gã bắt đầu khóc lóc bán thảm, nói liên mồm.
Tôi cũng chẳng định cho gã chút mặt mũi mà xách ghế ném qua: “Không có lần sau nữa đâu.”
Nói xong, tôi xoay người ra cửa.
Cố Tiêu cũng đi theo tôi.
Tôi không nói chuyện với anh ta, tôi sợ anh ta hỏi tôi.
Những góc khuất hèn mọn, đáng xấu hổ này, tôi không muốn để anh ta thấy.
Trước mặt anh ta, tôi đã đủ thấp kém rồi, tôi không muốn… thật sự không muốn.
Suốt dọc đường đi theo tôi, anh ta không nói, cũng không hỏi gì tôi.
Nhưng đi được nửa đường, anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng, tôi giãy giụa thế nào cũng vô ích.
Anh ta không chịu buông tôi ra, chỉ vùi đầu tôi vào ngực mình, tay lại vỗ về tôi như thể đang an ủi.
“Anh không hỏi đâu, em đừng sợ.”
“Em đừng ra ngoài một mình nữa nhé, anh sợ anh không tới kịp mất.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trên đầu, nước mắt tôi không cầm nổi nữa, cứ thế tuôn rơi.
Sau đó, tôi khóc đến mệt, trời cũng về khuya.
Anh ta ngồi xổm xuống, cõng tôi về nhà.
Tôi không kháng cự nữa, cũng chẳng còn sức.
Cứ thế dựa vào lưng anh ta, từng bước đi về nhà, tôi nhớ lại hồi nhỏ bị ốm, nhà lại cách bệnh viện quá xa, cha tôi cũng cõng tôi trong đêm tối thế này, hết lần này đến lần khác.
Sau đó, nhà chúng tôi có Trần Ngọc, cha không cõng tôi nữa.
Buổi tối Trần Ngọc rất hay nhè, cha lại cõng con bé đi khắp nhà.
Mỗi lần cõng đều trọn một đêm.
Giờ tôi đã 28, Trần Ngọc thì 10 tuổi rồi.
Cha đã già, lưng cũng yếu.
Tôi thở dài một hơi.
Đáng tiếc là, thời gian chẳng thể quay lại quá khứ được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.