Chương 217: Bầu không khí có chút bi thương
Triều Ca Như
04/05/2021
Vu Tư Tư nhảy từ trên giường xuống, tùy tiện ôm lấy cánh tay Đan Diễn Vy, chớp chớp mắt với cô nói: “Tớ đi chung với cậu.”
“Được rồi.” Đan Diễn Vy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Hai người vừa ra khỏi phòng bệnh, Vu Tư Tư liền không kịp chờ đợi ép hỏi: “Nói đi, cậu xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ.” Đan Diễn Vy giả bộ nghe không hiểu.
“Vy Vy, từ lúc nào mà chúng ta trở nên xa cách như vậy, cậu còn học được cách che giấu tớ rồi, nói đi vừa rồi xảy ra chuyện gì.” Vu Tư Tư chỉ vào hốc mắt đỏ hoe của cô, như thế này cần phải khóc nhiều đến thế nào chứ, về lâu như vậy rồi mà dấu vết cũng chưa tan hết.
“Không sao, chỉ là gặp phải một tên thần kinh mà thôi.” Đan Diễn Vy trả lời hàm hồ, ánh mắt có chút né tránh, cô không muốn để bạn tốt lo lắng vì cô, càng sợ với tính cách mạnh bạo của bạn tốt sẽ trực tiếp đi tìm Lục Trình Thiên tính sổ.
“Cậu cái đồ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, tức chết người ta.” Vu Tư Tư biết nếu như Đan Diễn Vy không muốn nói, cái miệng kia không khác gì con trai, cạy thế nào cũng không ra, đành phải chuyển đề tài đến chỗ khác: “Tớ nói này Du Du nằm viện rồi, sao cậu lại không nói một tiếng cho tớ biết chứ.”
“Tớ không muốn làm phiền cậu.” Cô ấy đã nhiều phiền phức lắm rồi.
Vu Tư Tư tức giận giơ tay dí một cái vào trán cô nói: “Cái gì gọi là làm phiền chứ, chúng ta còn thiếu mặc chung một chiếc váy nữa thôi, cậu còn khách khí với tớ như vậy, hơn nữa Du Du cũng là con của tớ.”
“Biết rồi, lần sau nhất định sẽ báo cho cậu đầu tiên.” Đan Diễn Vy bị chọc một cái vào trán cũng không tức giận, điềm tĩnh mỉm cười, cô biết bạn tốt tuy nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu, trên thực tế mềm lòng hơn bất cứ ai.
Vu Tư Tư bị Đan Diễn Vy cười như vậy có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố làm mặt xị hỏi: “Cậu tính khi nào thì đi?”
Mặc dù rất không muốn hỏi vấn đề này, nhưng bệnh của Du Du đã không thể kéo dài rồi.
“Chắc là mấy ngày tới thôi.” Nói ra chuyện rời đi, bầu không khí không khỏi trở nên thương cảm, các cô đều hiểu, một lần xa cách này, không phải muốn gặp là có thể gặp được, rất có thể mấy năm cũng không chắc có thể gặp được nhau một lần.
Bên ngoài bầu trời vẫn tươi đẹp như vậy, hai cô đi qua một hành lang lớn, bên ngoài chính là bãi cỏ cho bệnh nhân đi dạo, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt các bệnh nhân, có người mang hi vọng, có người phiền muộn, có người trầm lặng, có người đau khổ, các loại cảm nhận cũng chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu được.
Vu Tư Tư đột nhiên vỗ mạnh vào bờ vai cô, lớn tiếng nói: “Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, bây giờ giao thông phát triển như vậy, muốn gặp bắt một chuyến máy bay là được rồi.”
Đan Diễn Vy bị sặc nước bọt, u oán nói: “Cậu cho rằng đấy là xe taxi nhà mình à.”
“Hì hì, ngại quá, quá tay, quá tay.” Vu Tư Tư ngại ngùng gãi gãi sau ót, cô quên rằng lực tay của mình lớn đến thế nào, người đàn ông bình thường cũng không chắc có thể chịu được nắm đấm thép ‘dịu dàng’ của cô đâu.
“Đường Kỳ Dũng không bị cậu đánh cho tàn phế chứ.” Đan Diễn Vy có thể tưởng tượng ra cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời của Đường Kỳ Dũng sau này, cái chuyện ngộ nhỡ bị đánh cho hộc máu có lẽ cũng chỉ như cơm bữa thôi nhỉ.
Vu Tư Tư mất hứng bĩu môi: “Cậu nói chuyện sao lại nhắc đến cái tên khiến người ta mất hứng như vậy chứ.”
Cô nhìn mạnh mẽ là thế đấy, nhưng ai biết cái người đàn ông kia ăn gì mà lớn lên, cô đánh nhiều lần, anh ta không có phản ứng gì thì thôi đi, mà tay của cô ta còn bị đau nữa.
Thật nghi ngờ liệu có phải mama tưới sh** cho tên khốn kiếp kia không nữa, nếu không sao lớn lên lại khỏe mạnh như vậy.
“Không phải các cậu đã sống chung sao?” Nếu như cô nhớ không nhầm.
“Sống chung cái gì chứ, nói khó nghe như vậy.” Sắc mặt Vu Tư Tư đỏ lên, giấu đầu hở đuôi nói: “Tớ với anh ta cũng chưa có thiết lập quan hệ gì đâu, cùng lắm là giống cậu với Lục Trình Thiên trước kia, quan hệ bạn giường.”
Đan Diễn Vy nghe thấy cái tên Lục Trình Thiên, trái tim cũng co rút lại, cô đau đến mức chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy lạnh buốt.
Vu Tư Tư đột nhiên thấy Đan Diễn Vy không nói gì, nghi ngờ nhìn cô một cái, phát hiện không biết từ lúc nào ánh mắt bạn tốt trở nên đau buồn u ám, dường như trong lòng giấu kín tâm sự gì đó, lông mày cũng sắp xoắn vào cùng một chỗ rồi.
“Sao thế, Lục Trình Thiên tìm cậu sao?”
Một câu của Vu Tư Tư đâm trúng tâm sự của Đan Diễn Vy, nhưng mà nỗi lòng khuất nhục như thế này, cô không muốn cho bạn tốt biết, giả bộ không sao nói: “Không, cậu suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ anh ta đang tình nồng ý mật với Vũ Thư, sao lại sẽ nhớ đến tớ chứ.”
“Nói thì nói là như vậy, nhưng tớ nghe nói đến bây giờ Lục Trình Thiên cũng không chạm vào tiểu tiện nhân kia.” Đây cũng là tin tức cô nghe được từ miệng tên đàn ông chết tiệt Đường Kỳ Dũng kia, nếu không cô sao có thể để tiểu tử kia bò lên giường của cô chứ.
Tất nhiên mỗi ngày đều phải giúp cô nghe ngóng tin tức để trao đổi.
Hơn nữa là một cô gái đã sắp ba mươi tuổi, đột nhiên khai trai cũng có chút không phanh được, không phải tục ngữ cũng nói rồi sao, ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi nhai cả xương sao.
Bây giờ cô đang ở thời điểm mới lạ, khó tránh khỏi, khụ khụ, cái kia nhiều thêm mấy lần.
Tạm thời không nhắc đến những chuyện này.
Đan Diễn Vy biết đến bây giờ Lục Trình Thiên cũng chưa từng chạm vào Vũ Thư quả thật có hơi kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì chính là tự giễu, không động vào Vũ Thư, lại muốn tốn bảy tỷ bao nuôi mình.
Cũng bởi vì là người trong lòng anh trân quý nên không nỡ đụng vào, vì vậy mới tìm người đã sài qua như mình đến làm bạn giường sao.
Anh quả thật là vô cùng quan tâm đến Vũ Thư, Đan Diễn Vy sẽ không bao giờ tự mình đa tình cảm thấy là vì Lục Trình Thiên thích mình nên mới không động vào Vũ Thư, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy bản thân không chỉ ngu mà còn đần.
“Ừ.”
“Ừ? Cậu chỉ có ừ một tiếng thôi?” Vu Tư Tư không dám tin tưởng hỏi, đây không phải là phản ứng mà cô dự đoán, ít nhất thì cũng phải tò mò một chút chứ.
Hoặc là trong lòng khẽ mừng thầm, dù sao thân thể của Lục Trình Thiên cũng chưa đi lệch khỏi quỹ đạo, mặc dù không biết có phải anh ta mất não rồi hay không mà ở chung với kỹ nữ thảo mai Vũ Thư kia.
“Ừm, nếu không thì sao.” Còn muốn cô có phản ứng gì, chúc mừng anh đạt được ước muốn, vì người mình yêu không tiếc khiến bản thân oan ức, tặng một lá cờ thi đua khen ngợi tình cảm sâu đậm của anh ta sao.
Cô nghĩ Lục Trình Thiên cũng không muốn nhận lấy khen ngợi của cô, mà chỉ đơn giản muốn làm cô như vậy thôi.
Ôi, đàn ông.
“Vy Vy cậu không bị sốt chứ.” Vu Tư Tư còn chưa hết hi vọng đưa tay sờ trán cô, không bị sốt, sao lại thoáng cái trở nên lạnh như vậy.
Không phải Vy Vy yêu Lục Trình Thiên bốn năm sao, chẳng lẽ mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà Tư Tư cô không biết sao.
“Tư Tư tớ không sao, tớ không muốn có dính líu gì với anh ta nữa, trước kia anh ta không có bạn gái, tớ còn có thể tự lừa mình dối người một chút, bây giờ bạn gái chính thức quay về rồi, tớ còn suy nghĩ lung tung, không phải là tự mình sa đọa sao?” Đan Diễn Vy nói rất nhẹ nhàng, không ai biết trong lòng cô đau khổ, chua chát đến nhường nào.
Thật sự Lục Trình Thiên đã dạy cho cô môt bài học, dạy cô biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục, cho đến bây giờ cô còn cảm giác được lỗ thủng trong trái tim, không cách nào có thể lấp đầy.
Vu Tư Tư ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy Đan Diễn Vy nói cũng đúng, bây giờ không phải Lục Trình Thiên có một cô bạn gái ‘chính thức’ rồi sao, không nói đến việc anh ta thích hay không, hành vi như vậy của anh ta cũng rất không hay rồi: “Đúng, chúng ta không nên nói đến tên đàn ông đê tiện đó nữa, cậu với Cảnh Ngôn sao rồi.”
“Được rồi.” Đan Diễn Vy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Hai người vừa ra khỏi phòng bệnh, Vu Tư Tư liền không kịp chờ đợi ép hỏi: “Nói đi, cậu xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì mà xảy ra chuyện gì chứ.” Đan Diễn Vy giả bộ nghe không hiểu.
“Vy Vy, từ lúc nào mà chúng ta trở nên xa cách như vậy, cậu còn học được cách che giấu tớ rồi, nói đi vừa rồi xảy ra chuyện gì.” Vu Tư Tư chỉ vào hốc mắt đỏ hoe của cô, như thế này cần phải khóc nhiều đến thế nào chứ, về lâu như vậy rồi mà dấu vết cũng chưa tan hết.
“Không sao, chỉ là gặp phải một tên thần kinh mà thôi.” Đan Diễn Vy trả lời hàm hồ, ánh mắt có chút né tránh, cô không muốn để bạn tốt lo lắng vì cô, càng sợ với tính cách mạnh bạo của bạn tốt sẽ trực tiếp đi tìm Lục Trình Thiên tính sổ.
“Cậu cái đồ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, tức chết người ta.” Vu Tư Tư biết nếu như Đan Diễn Vy không muốn nói, cái miệng kia không khác gì con trai, cạy thế nào cũng không ra, đành phải chuyển đề tài đến chỗ khác: “Tớ nói này Du Du nằm viện rồi, sao cậu lại không nói một tiếng cho tớ biết chứ.”
“Tớ không muốn làm phiền cậu.” Cô ấy đã nhiều phiền phức lắm rồi.
Vu Tư Tư tức giận giơ tay dí một cái vào trán cô nói: “Cái gì gọi là làm phiền chứ, chúng ta còn thiếu mặc chung một chiếc váy nữa thôi, cậu còn khách khí với tớ như vậy, hơn nữa Du Du cũng là con của tớ.”
“Biết rồi, lần sau nhất định sẽ báo cho cậu đầu tiên.” Đan Diễn Vy bị chọc một cái vào trán cũng không tức giận, điềm tĩnh mỉm cười, cô biết bạn tốt tuy nói năng chua ngoa nhưng lòng mềm như đậu, trên thực tế mềm lòng hơn bất cứ ai.
Vu Tư Tư bị Đan Diễn Vy cười như vậy có hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố làm mặt xị hỏi: “Cậu tính khi nào thì đi?”
Mặc dù rất không muốn hỏi vấn đề này, nhưng bệnh của Du Du đã không thể kéo dài rồi.
“Chắc là mấy ngày tới thôi.” Nói ra chuyện rời đi, bầu không khí không khỏi trở nên thương cảm, các cô đều hiểu, một lần xa cách này, không phải muốn gặp là có thể gặp được, rất có thể mấy năm cũng không chắc có thể gặp được nhau một lần.
Bên ngoài bầu trời vẫn tươi đẹp như vậy, hai cô đi qua một hành lang lớn, bên ngoài chính là bãi cỏ cho bệnh nhân đi dạo, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt các bệnh nhân, có người mang hi vọng, có người phiền muộn, có người trầm lặng, có người đau khổ, các loại cảm nhận cũng chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu được.
Vu Tư Tư đột nhiên vỗ mạnh vào bờ vai cô, lớn tiếng nói: “Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, bây giờ giao thông phát triển như vậy, muốn gặp bắt một chuyến máy bay là được rồi.”
Đan Diễn Vy bị sặc nước bọt, u oán nói: “Cậu cho rằng đấy là xe taxi nhà mình à.”
“Hì hì, ngại quá, quá tay, quá tay.” Vu Tư Tư ngại ngùng gãi gãi sau ót, cô quên rằng lực tay của mình lớn đến thế nào, người đàn ông bình thường cũng không chắc có thể chịu được nắm đấm thép ‘dịu dàng’ của cô đâu.
“Đường Kỳ Dũng không bị cậu đánh cho tàn phế chứ.” Đan Diễn Vy có thể tưởng tượng ra cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời của Đường Kỳ Dũng sau này, cái chuyện ngộ nhỡ bị đánh cho hộc máu có lẽ cũng chỉ như cơm bữa thôi nhỉ.
Vu Tư Tư mất hứng bĩu môi: “Cậu nói chuyện sao lại nhắc đến cái tên khiến người ta mất hứng như vậy chứ.”
Cô nhìn mạnh mẽ là thế đấy, nhưng ai biết cái người đàn ông kia ăn gì mà lớn lên, cô đánh nhiều lần, anh ta không có phản ứng gì thì thôi đi, mà tay của cô ta còn bị đau nữa.
Thật nghi ngờ liệu có phải mama tưới sh** cho tên khốn kiếp kia không nữa, nếu không sao lớn lên lại khỏe mạnh như vậy.
“Không phải các cậu đã sống chung sao?” Nếu như cô nhớ không nhầm.
“Sống chung cái gì chứ, nói khó nghe như vậy.” Sắc mặt Vu Tư Tư đỏ lên, giấu đầu hở đuôi nói: “Tớ với anh ta cũng chưa có thiết lập quan hệ gì đâu, cùng lắm là giống cậu với Lục Trình Thiên trước kia, quan hệ bạn giường.”
Đan Diễn Vy nghe thấy cái tên Lục Trình Thiên, trái tim cũng co rút lại, cô đau đến mức chỉ hít thở thôi cũng cảm thấy lạnh buốt.
Vu Tư Tư đột nhiên thấy Đan Diễn Vy không nói gì, nghi ngờ nhìn cô một cái, phát hiện không biết từ lúc nào ánh mắt bạn tốt trở nên đau buồn u ám, dường như trong lòng giấu kín tâm sự gì đó, lông mày cũng sắp xoắn vào cùng một chỗ rồi.
“Sao thế, Lục Trình Thiên tìm cậu sao?”
Một câu của Vu Tư Tư đâm trúng tâm sự của Đan Diễn Vy, nhưng mà nỗi lòng khuất nhục như thế này, cô không muốn cho bạn tốt biết, giả bộ không sao nói: “Không, cậu suy nghĩ nhiều rồi, bây giờ anh ta đang tình nồng ý mật với Vũ Thư, sao lại sẽ nhớ đến tớ chứ.”
“Nói thì nói là như vậy, nhưng tớ nghe nói đến bây giờ Lục Trình Thiên cũng không chạm vào tiểu tiện nhân kia.” Đây cũng là tin tức cô nghe được từ miệng tên đàn ông chết tiệt Đường Kỳ Dũng kia, nếu không cô sao có thể để tiểu tử kia bò lên giường của cô chứ.
Tất nhiên mỗi ngày đều phải giúp cô nghe ngóng tin tức để trao đổi.
Hơn nữa là một cô gái đã sắp ba mươi tuổi, đột nhiên khai trai cũng có chút không phanh được, không phải tục ngữ cũng nói rồi sao, ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi nhai cả xương sao.
Bây giờ cô đang ở thời điểm mới lạ, khó tránh khỏi, khụ khụ, cái kia nhiều thêm mấy lần.
Tạm thời không nhắc đến những chuyện này.
Đan Diễn Vy biết đến bây giờ Lục Trình Thiên cũng chưa từng chạm vào Vũ Thư quả thật có hơi kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì chính là tự giễu, không động vào Vũ Thư, lại muốn tốn bảy tỷ bao nuôi mình.
Cũng bởi vì là người trong lòng anh trân quý nên không nỡ đụng vào, vì vậy mới tìm người đã sài qua như mình đến làm bạn giường sao.
Anh quả thật là vô cùng quan tâm đến Vũ Thư, Đan Diễn Vy sẽ không bao giờ tự mình đa tình cảm thấy là vì Lục Trình Thiên thích mình nên mới không động vào Vũ Thư, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy bản thân không chỉ ngu mà còn đần.
“Ừ.”
“Ừ? Cậu chỉ có ừ một tiếng thôi?” Vu Tư Tư không dám tin tưởng hỏi, đây không phải là phản ứng mà cô dự đoán, ít nhất thì cũng phải tò mò một chút chứ.
Hoặc là trong lòng khẽ mừng thầm, dù sao thân thể của Lục Trình Thiên cũng chưa đi lệch khỏi quỹ đạo, mặc dù không biết có phải anh ta mất não rồi hay không mà ở chung với kỹ nữ thảo mai Vũ Thư kia.
“Ừm, nếu không thì sao.” Còn muốn cô có phản ứng gì, chúc mừng anh đạt được ước muốn, vì người mình yêu không tiếc khiến bản thân oan ức, tặng một lá cờ thi đua khen ngợi tình cảm sâu đậm của anh ta sao.
Cô nghĩ Lục Trình Thiên cũng không muốn nhận lấy khen ngợi của cô, mà chỉ đơn giản muốn làm cô như vậy thôi.
Ôi, đàn ông.
“Vy Vy cậu không bị sốt chứ.” Vu Tư Tư còn chưa hết hi vọng đưa tay sờ trán cô, không bị sốt, sao lại thoáng cái trở nên lạnh như vậy.
Không phải Vy Vy yêu Lục Trình Thiên bốn năm sao, chẳng lẽ mấy ngày nay xảy ra chuyện gì mà Tư Tư cô không biết sao.
“Tư Tư tớ không sao, tớ không muốn có dính líu gì với anh ta nữa, trước kia anh ta không có bạn gái, tớ còn có thể tự lừa mình dối người một chút, bây giờ bạn gái chính thức quay về rồi, tớ còn suy nghĩ lung tung, không phải là tự mình sa đọa sao?” Đan Diễn Vy nói rất nhẹ nhàng, không ai biết trong lòng cô đau khổ, chua chát đến nhường nào.
Thật sự Lục Trình Thiên đã dạy cho cô môt bài học, dạy cô biết cái gì gọi là tự rước lấy nhục, cho đến bây giờ cô còn cảm giác được lỗ thủng trong trái tim, không cách nào có thể lấp đầy.
Vu Tư Tư ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy Đan Diễn Vy nói cũng đúng, bây giờ không phải Lục Trình Thiên có một cô bạn gái ‘chính thức’ rồi sao, không nói đến việc anh ta thích hay không, hành vi như vậy của anh ta cũng rất không hay rồi: “Đúng, chúng ta không nên nói đến tên đàn ông đê tiện đó nữa, cậu với Cảnh Ngôn sao rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.