Chương 216: Bởi vì trong lòng con có con
Triều Ca Như
04/05/2021
Cuối cùng Lục Trình Thiên bị Đan Diễn Vy giận dữ đuổi đi.
Đan Diễn Vy nghe thấy tiếng sập cửa thật mạnh, thân thể cũng vô lực trượt xuống, giống như toàn bộ sức lực trong người cũng theo người đàn ông kia mà đi mất.
Làm tình nhân của anh ta, còn không bằng cả bạn giường, Đan Diễn Vy cô nên tuyệt vọng đi thôi.
Nước mắt kiên trì đến tận bây giờ không rơi xuống, cuối cùng vẫn từ trong khóe mắt trào ra, Đan Diễn Vy giống như bị người ta lột mất một lớp da, mỗi một dây thần kinh trong cơ thể đều đau đớn.
Bảy tỉ, chỉ cần ba tháng nữa là đủ tiền phẫu thuật cho Du Du, chỉ cần không tiếc bỏ đi mặt mũi, may mắn chút tự tôn còn sót lại của cô không phải bị anh ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Chỉ cần chờ Cảnh Ngôn sắp xết xong mọi thứ, cô sẽ lập tức dẫn Du Du rời đi, cũng không bao giờ quay lại nữa.
Một mình Đan Diễn Vy ngồi dưới đất, từ lúc mặt trời treo cao trên đỉnh đầu đến khi sắc trời trở nên tối mịt, bắp đùi đã sớm tê liệt rồi, chỉ có thể cắn răng gắng gượng chống đỡ đứng dậy khỏi mặt đất, giống như một con rối không hồn, từ từ đi ra cửa chính nhà trọ.
Trở lại phòng bệnh, Đan Diễn Vy lo lắng Du Du nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, miễn cưỡng nở một nụ cười rồi đi vào phòng bệnh: “Du Du, mẹ trở về rồi, chiều nay có gì không thoải mái không.”
“Mẹ, mẹ trở về rồi, Du Du không thấy không thoải mái chỗ nào cả.” Du Du nói xong liền trực tiếp xông vào trong ngực Đan Diễn Vy, cái đầu nhỏ dụi dụi trước ngực của cô.
Trong lòng ôm lấy bé con, trái tim Đan Diễn Vy trở nên mềm mại, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé nói: “Ừ, Du Du thật giỏi.”
“Vy Vy cậu đi đâu vậy, muộn vậy rồi mới quay về.” Vu Tư Tư ngồi trên giường, lắc lư đôi chân dài, lơ đãng hỏi.
Đan Diễn Vy dắt Du Du quay về bên cạnh giường bệnh, ôm cơ thể nho nhỏ của bé lên giường, tùy tiện nói: “Không có gì, chỉ đi làm chút chuyện thôi.”
Dường như Vu Tư Tư phát hiện ra bí mật gì, ngạc nhiên hỏi: “Vy Vy, sao mắt cậu lại đỏ thế kia.”
Sao lại cảm thấy giống như vừa mới khóc vậy, không phải lại bị người ta bắt nạt chứ.
Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi lóe lên, giả bộ không thèm để ý dụi dụi mắt: “Có sao? Có thể là vừa rồi khi đi vào có gì đó bay vào mắt thôi.”
“Thật sao?” Vu Tư Tư hơi nghi ngờ hỏi, sao cô ta cảm thấy không hề giống bị thứ gì bay vào mắt nhỉ, bị thứ gì đó bay vào mắt thì vành mắt bên ngoài cũng không thể bị sưng đến vậy.
Du Du nghe thấy có thể Đan Diễn Vy từng khóc, có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ.”
Đan Diễn Vy nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Du Du, tức giận trừng mắt liếc nhìn bạn tốt, trấn an nói với bé: “Du Du đừng nghe dì nói lung tung, mẹ không sao cả.”
Vu Tư Tư ngượng ngùng lè lưỡi, cô quên còn có một bé ranh mãnh đang ở đây, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng gì cũng hiểu hết đấy.
Du Du không nhịn được dùng cánh tay nhỏ của mình ôm eo Đan Diễn Vy, khuôn mặt nhỏ cũng vùi vào, giọng nói non nớt buồn rầu: “Ừ, mẹ không được chịu đựng một mình, Du Du sẽ đau lòng.”
Lục Trình Thiên tàn nhẫn cay nghiệt cũng không khiến Đan Diễn Vy sụp đổ, nhưng chỉ vì một câu nói đơn giản của Du Du lại có thể khiến cô lập tức ngân ngấn nước mắt, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang sục sôi trong lòng, cánh tay ôm Du Du càng chặt hơn.
“Được, mẹ đồng ý với Du Du, nhưng mà chiều nay con có ngoan ngoãn ăn cơm không nào.”
Du Du hơi chột dạ không dám nhìn Đan Diễn Vy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con có ăn cơm rồi.”
Chỉ là ăn không nhiều lắm.
Đan Diễn Vy sao lại không hiểu con trai của mình chứ, nhìn biểu tình này của bé liền biết nhất định buổi chiều bé không ăn nhiều, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vu Tư Tư.
“Chỉ ăn vài thìa cháo, tớ mua rất nhiều thứ nhưng dỗ thế nào bé cũng không ăn.” Vu Tư Tư cũng rất bất đắc dĩ, cũng không biết cái tính khí của tiểu tổ tông này giống ai nữa, dỗ thế nào cũng không ăn, dáng vẻ thâm trầm, giống như toàn thế giới đang thiếu nợ bé vậy.
Cũng bởi vì Vy Vy không có ở đây nên mới không muốn ăn.
“Du Du.” Giọng điệu của Đan Diễn Vy nặng hơn một chút: “Vì sao không ăn cơm.”
“Không đói bụng cho lắm.” Du Du có ý đồ giả vẻ ngây thơ để trốn tránh lỗi lầm của mình, hơn nữa là tại mẹ không có ở đây nên bé không muốn ăn, vì vậy không thể hoàn toàn trách bé.
Đan Diễn Vy nhìn ánh mắt lấy lòng của Du Du, làm sao cũng không trách nổi, nghĩ lại cô để một mình con trai ở trong bệnh viện, mặc dù có bạn tốt trông chừng, nhưng bé vừa phát bệnh, nhất định tâm lý đang rất yếu đuối, cần người an ủi.
Nói lại vẫn là trách nhiệm của cô: “Vậy bây giờ Du Du có muốn ăn một chút gì không.”
… Ục ục ục.
Chiếc bụng nhỏ của Du Du đã cho cô câu trở lời, tuy tuổi cậu còn bé nhưng tính cách cũng cực kì sĩ diện, khuôn mặt bánh bao nổi lên hai rặng mây đỏ, còn muốn giả bộ đường hoàng chính chính nói: “Mẹ, thật ra con không đói, là do chiếc bụng tham ăn, không liên quan gì đến con.”
Đan Diễn Vy nhìn thấy biểu lộ ngại ngùng của Du Du, có hơi buồn cười nói: “Đúng đúng, bụng nhỏ của Du Du nghịch quá phải không.”
Nói xong đưa tay chọc chọc bụng nhỏ của bé.
“Đúng rồi, chính là như vậy.” Du Du gật mạnh đầu một cái, khóe mắt còn không nhịn được nhìn phản ứng của Đan Diễn Vy, thấy cô không chê cười mình, lúc này mới yên tâm.
“Bé đáng yêu của dì, sao lại đáng yêu như vậy chứ.” Vu Tư Tư nghe thấy không nhịn được hôn bẹp mấy cái lên mặt Du Du, cánh môi được đánh son môi Chanel trực tiếp in lên khuôn mặt trắng nõn của bé, nhìn vào càng thêm đáng yêu khôi hài.
Đan Diễn Vy nhìn thấy không nhịn được cong cong khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ ưu sầu, nghĩ đến buổi tối còn phải quay về ứng phó với Lục Trình Thiên, cô cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.
Du Du đưa tay xoa xoa dấu vết trên mặt, phát hiện mu bàn tay dính son môi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào chu lên: “Sao dì lại có thể in dấu lên trên mặt cháu thế này, như vậy cháu sao dám ra ngoài gặp người ta đây.”
Son môi là đồ vật của con gái, cậu là một chàng trai, nếu trên mặt có in dấu son môi sẽ bị người ta chê cười.
Vu Tư Tư bị biểu lộ chững chạc đàng hoàng của Du Du làm cho cười nghiêng ngả: “Ôi, chao ôi, cháu đừng quá đáng yêu như thế chứ.”
“Dì, con gái phải chú ý hình tượng một chút.” Du Du có lòng tốt nhắc nhở.
“Đúng đúng, Du Du của chúng ta chính là một chàng trai bé, ha ha, thật sự đáng yêu chết mất.” Vu Tư Tư nói xong, bàn tay không nhịn được véo véo khuôn mặt nhỏ của bé.
Nhưng mà lần này Du Du đã có chuẩn bị mà tránh được, hơi tức giận nhíu mày: “Dì à, mong dì tôn trọng cháu một chút có được không.”
Đừng có mà lúc nào cũng véo mặt người ta như vậy.
Đan Diễn Vy nhìn thấy bộ dạng tức giận của bé, vẻ buồn rầu trong mắt ít đi một chút, dịu dàng nói: “Du Du ngoan, dì là yêu thương con nên mới muốn thân thiết với con.”
“Du Du biết.” Bé chỉ là muốn giữ gìn một chút thể diện nam tử hán của mình mà thôi.
“Được rồi, sau này nhất định dì sẽ tôn trọng tiểu đại nhân Du Du.” Vu Tư Tư nín cười, làm bộ rất chân thành nói: “Du Du có thể tha thứ cho dì một lần không?”
Du Du chần chừ một chút rồi mới gật đầu, hào phóng nói: “Được, vậy lần này tha thứ cho dì.”
“Du Du ngoan, mẹ đi mua chút đồ ăn cho con.” Đan Diễn Vy đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Dạ.” Lần này Du Du rất ngoan ngoãn gật đầu.
Đan Diễn Vy nghe thấy tiếng sập cửa thật mạnh, thân thể cũng vô lực trượt xuống, giống như toàn bộ sức lực trong người cũng theo người đàn ông kia mà đi mất.
Làm tình nhân của anh ta, còn không bằng cả bạn giường, Đan Diễn Vy cô nên tuyệt vọng đi thôi.
Nước mắt kiên trì đến tận bây giờ không rơi xuống, cuối cùng vẫn từ trong khóe mắt trào ra, Đan Diễn Vy giống như bị người ta lột mất một lớp da, mỗi một dây thần kinh trong cơ thể đều đau đớn.
Bảy tỉ, chỉ cần ba tháng nữa là đủ tiền phẫu thuật cho Du Du, chỉ cần không tiếc bỏ đi mặt mũi, may mắn chút tự tôn còn sót lại của cô không phải bị anh ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Chỉ cần chờ Cảnh Ngôn sắp xết xong mọi thứ, cô sẽ lập tức dẫn Du Du rời đi, cũng không bao giờ quay lại nữa.
Một mình Đan Diễn Vy ngồi dưới đất, từ lúc mặt trời treo cao trên đỉnh đầu đến khi sắc trời trở nên tối mịt, bắp đùi đã sớm tê liệt rồi, chỉ có thể cắn răng gắng gượng chống đỡ đứng dậy khỏi mặt đất, giống như một con rối không hồn, từ từ đi ra cửa chính nhà trọ.
Trở lại phòng bệnh, Đan Diễn Vy lo lắng Du Du nhìn ra tâm trạng của cô không tốt, miễn cưỡng nở một nụ cười rồi đi vào phòng bệnh: “Du Du, mẹ trở về rồi, chiều nay có gì không thoải mái không.”
“Mẹ, mẹ trở về rồi, Du Du không thấy không thoải mái chỗ nào cả.” Du Du nói xong liền trực tiếp xông vào trong ngực Đan Diễn Vy, cái đầu nhỏ dụi dụi trước ngực của cô.
Trong lòng ôm lấy bé con, trái tim Đan Diễn Vy trở nên mềm mại, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của bé nói: “Ừ, Du Du thật giỏi.”
“Vy Vy cậu đi đâu vậy, muộn vậy rồi mới quay về.” Vu Tư Tư ngồi trên giường, lắc lư đôi chân dài, lơ đãng hỏi.
Đan Diễn Vy dắt Du Du quay về bên cạnh giường bệnh, ôm cơ thể nho nhỏ của bé lên giường, tùy tiện nói: “Không có gì, chỉ đi làm chút chuyện thôi.”
Dường như Vu Tư Tư phát hiện ra bí mật gì, ngạc nhiên hỏi: “Vy Vy, sao mắt cậu lại đỏ thế kia.”
Sao lại cảm thấy giống như vừa mới khóc vậy, không phải lại bị người ta bắt nạt chứ.
Ánh mắt Đan Diễn Vy hơi lóe lên, giả bộ không thèm để ý dụi dụi mắt: “Có sao? Có thể là vừa rồi khi đi vào có gì đó bay vào mắt thôi.”
“Thật sao?” Vu Tư Tư hơi nghi ngờ hỏi, sao cô ta cảm thấy không hề giống bị thứ gì bay vào mắt nhỉ, bị thứ gì đó bay vào mắt thì vành mắt bên ngoài cũng không thể bị sưng đến vậy.
Du Du nghe thấy có thể Đan Diễn Vy từng khóc, có chút lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ.”
Đan Diễn Vy nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Du Du, tức giận trừng mắt liếc nhìn bạn tốt, trấn an nói với bé: “Du Du đừng nghe dì nói lung tung, mẹ không sao cả.”
Vu Tư Tư ngượng ngùng lè lưỡi, cô quên còn có một bé ranh mãnh đang ở đây, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng gì cũng hiểu hết đấy.
Du Du không nhịn được dùng cánh tay nhỏ của mình ôm eo Đan Diễn Vy, khuôn mặt nhỏ cũng vùi vào, giọng nói non nớt buồn rầu: “Ừ, mẹ không được chịu đựng một mình, Du Du sẽ đau lòng.”
Lục Trình Thiên tàn nhẫn cay nghiệt cũng không khiến Đan Diễn Vy sụp đổ, nhưng chỉ vì một câu nói đơn giản của Du Du lại có thể khiến cô lập tức ngân ngấn nước mắt, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang sục sôi trong lòng, cánh tay ôm Du Du càng chặt hơn.
“Được, mẹ đồng ý với Du Du, nhưng mà chiều nay con có ngoan ngoãn ăn cơm không nào.”
Du Du hơi chột dạ không dám nhìn Đan Diễn Vy, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con có ăn cơm rồi.”
Chỉ là ăn không nhiều lắm.
Đan Diễn Vy sao lại không hiểu con trai của mình chứ, nhìn biểu tình này của bé liền biết nhất định buổi chiều bé không ăn nhiều, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Vu Tư Tư.
“Chỉ ăn vài thìa cháo, tớ mua rất nhiều thứ nhưng dỗ thế nào bé cũng không ăn.” Vu Tư Tư cũng rất bất đắc dĩ, cũng không biết cái tính khí của tiểu tổ tông này giống ai nữa, dỗ thế nào cũng không ăn, dáng vẻ thâm trầm, giống như toàn thế giới đang thiếu nợ bé vậy.
Cũng bởi vì Vy Vy không có ở đây nên mới không muốn ăn.
“Du Du.” Giọng điệu của Đan Diễn Vy nặng hơn một chút: “Vì sao không ăn cơm.”
“Không đói bụng cho lắm.” Du Du có ý đồ giả vẻ ngây thơ để trốn tránh lỗi lầm của mình, hơn nữa là tại mẹ không có ở đây nên bé không muốn ăn, vì vậy không thể hoàn toàn trách bé.
Đan Diễn Vy nhìn ánh mắt lấy lòng của Du Du, làm sao cũng không trách nổi, nghĩ lại cô để một mình con trai ở trong bệnh viện, mặc dù có bạn tốt trông chừng, nhưng bé vừa phát bệnh, nhất định tâm lý đang rất yếu đuối, cần người an ủi.
Nói lại vẫn là trách nhiệm của cô: “Vậy bây giờ Du Du có muốn ăn một chút gì không.”
… Ục ục ục.
Chiếc bụng nhỏ của Du Du đã cho cô câu trở lời, tuy tuổi cậu còn bé nhưng tính cách cũng cực kì sĩ diện, khuôn mặt bánh bao nổi lên hai rặng mây đỏ, còn muốn giả bộ đường hoàng chính chính nói: “Mẹ, thật ra con không đói, là do chiếc bụng tham ăn, không liên quan gì đến con.”
Đan Diễn Vy nhìn thấy biểu lộ ngại ngùng của Du Du, có hơi buồn cười nói: “Đúng đúng, bụng nhỏ của Du Du nghịch quá phải không.”
Nói xong đưa tay chọc chọc bụng nhỏ của bé.
“Đúng rồi, chính là như vậy.” Du Du gật mạnh đầu một cái, khóe mắt còn không nhịn được nhìn phản ứng của Đan Diễn Vy, thấy cô không chê cười mình, lúc này mới yên tâm.
“Bé đáng yêu của dì, sao lại đáng yêu như vậy chứ.” Vu Tư Tư nghe thấy không nhịn được hôn bẹp mấy cái lên mặt Du Du, cánh môi được đánh son môi Chanel trực tiếp in lên khuôn mặt trắng nõn của bé, nhìn vào càng thêm đáng yêu khôi hài.
Đan Diễn Vy nhìn thấy không nhịn được cong cong khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo vẻ ưu sầu, nghĩ đến buổi tối còn phải quay về ứng phó với Lục Trình Thiên, cô cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề.
Du Du đưa tay xoa xoa dấu vết trên mặt, phát hiện mu bàn tay dính son môi, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào chu lên: “Sao dì lại có thể in dấu lên trên mặt cháu thế này, như vậy cháu sao dám ra ngoài gặp người ta đây.”
Son môi là đồ vật của con gái, cậu là một chàng trai, nếu trên mặt có in dấu son môi sẽ bị người ta chê cười.
Vu Tư Tư bị biểu lộ chững chạc đàng hoàng của Du Du làm cho cười nghiêng ngả: “Ôi, chao ôi, cháu đừng quá đáng yêu như thế chứ.”
“Dì, con gái phải chú ý hình tượng một chút.” Du Du có lòng tốt nhắc nhở.
“Đúng đúng, Du Du của chúng ta chính là một chàng trai bé, ha ha, thật sự đáng yêu chết mất.” Vu Tư Tư nói xong, bàn tay không nhịn được véo véo khuôn mặt nhỏ của bé.
Nhưng mà lần này Du Du đã có chuẩn bị mà tránh được, hơi tức giận nhíu mày: “Dì à, mong dì tôn trọng cháu một chút có được không.”
Đừng có mà lúc nào cũng véo mặt người ta như vậy.
Đan Diễn Vy nhìn thấy bộ dạng tức giận của bé, vẻ buồn rầu trong mắt ít đi một chút, dịu dàng nói: “Du Du ngoan, dì là yêu thương con nên mới muốn thân thiết với con.”
“Du Du biết.” Bé chỉ là muốn giữ gìn một chút thể diện nam tử hán của mình mà thôi.
“Được rồi, sau này nhất định dì sẽ tôn trọng tiểu đại nhân Du Du.” Vu Tư Tư nín cười, làm bộ rất chân thành nói: “Du Du có thể tha thứ cho dì một lần không?”
Du Du chần chừ một chút rồi mới gật đầu, hào phóng nói: “Được, vậy lần này tha thứ cho dì.”
“Du Du ngoan, mẹ đi mua chút đồ ăn cho con.” Đan Diễn Vy đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Dạ.” Lần này Du Du rất ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.