Chương 246: Bồ Câu quá béo sẽ không bay được
Triều Ca Như
04/05/2021
Ông chủ là một người thông minh, biết tính toán, nhìn thấy cậu bé Du
Du trắng trẻo mập mạp, lập tức mỉm cười nói: “Cậu bé những của bóng bay
này có thể làm ra rất nhiều hình thù, nếu như cháu không thích cái này,
chú còn có thể làm cho cháu một số hình ảnh giống như động vật.”
Du Du mở to đôi mắt trong veo, khuôn mặt ngây thơ hỏi: “Chú sẽ gấp 32 chân của con rết sao?”
Khóe miệng của ong chủ co rút lại, đây là đến mua đồ hay là đến để đập cửa tiệm đây, thân của con rết còn có thể miễn cường làm được, 32 chân là cái quỷ gì?
Đan Diễn Vy thấy sắc mặt của ông chủ không tốt, muốn cười cũng chỉ có thể nhịn: “Ông chủ ông giúp tôi làm một cái mũ bòng bay hình con ngỗng trắng to.”
Ông chủ vừa nghe thấy lời nói của Đan Diễn Du, biểu cảm trên mặt lập tức dễ nhìn hơn rất nhiều: “Được rồi, không có gì.”
Du Du biết bản thân mình nghịch ngợm, có chút ngại ngùng lè lưỡi.
Chẳng mấy chốc một chiếc mũ bằng bòng bay hình con ngỗng màu trắng sống động đã được tạo ra, Đan Diễn Vy nhận lấy, cúi xuống đưa cho cậu bé, nhìn nó trong vài giây sau đó gật đầu hài lòng nói: “Ừm, Du Du của chúng ta thật đáng yêu.”
Du Du tỏ vẻ hiểu chuyện, vẫn là một đứa trẻ chưa đến bốn tuổi, thật khó che đậy niềm vui khi chạm vào đỉnh đầu con ngỗng trắng, nụ cười trên khuôn mặt không thể kiềm chế được.
“Mẹ, hay mẹ cũng mang theo một cái đi.”
“Không cần đâu, đi thôi, chúng ta đi cho chim bồ câu ăn.” Đan Diễn Vy trả tiền, dắt Du Du đi đến quảng trường cho chim bồ câu ăn.
Những con bồ câu này đều được chăn nuôi nhân tạo không hề sợ sự sống, bọn họ vừa đi lên, rất nhiều chim bồ câu ở xung quanh, dường như muốn xin đồ ăn, Du Du thấy vậy nhìn vào một đám bồ câu lớn dưới chân mình, bản tính trẻ con lập tức lộ ra, hào hứng kéo Đan Diễn Vy líu rít nói: “Mẹ, nhìn kìa thật nhiều chim bồ câu, bọn chúng đều không sợ con.”
“Đúng vậy, Du Du đáng yêu như vậy, những chú bồ câu nhỏ cũng muốn đến gần con, Du Du có thể lấy ngô trong tay cho chúng ăn.” Đan Diễn Vy nhìn khuôn mặt ngây thơ và trong sáng của cậu bé, trong ánh mắt liền để lộ ra một tia cưng chiều.
Du Du liền gật đầu, tay nhỏ trực tiếp thò vào trong túi thức ăn của chim bồ câu, nắm lấy một lượng rắc lên mặt đất, con chim bồ câu bên cạnh cũng chạy tới cúi đầu mổ: “Mẹ, mau nhìn kìa, con chim bồ câu kia thật béo, nó sẽ bay được chứ?”
“Con chim bồ câu nào?”
Đan Diễn Vy nhìn theo bàn tay nhỏ của Du Du, khóe mắt giật giật, thoạt nhìn cô còn tự hỏi liệu có phải cô đang nhìn thấy một con gà mái nhỏ trộn lẫn với những con chim bồ câu không, cẩn thận quan sát, anh chàng to béo này, không có nghi ngờ gì, thật sự chỉ là một con chim bồ câu.
Cô trả lời một cách không chắc chắn: “Du Du, chim bồ câu cũng có sự theo đuổi của riêng mình, nói không chừng nó vẫn có thể bay lên được.”
“Nhưng nó thật sự rất béo, không giống với những con chim bồ câu khác?” Du Du nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu đang vùi đầu vào ăn, trong miệng vẫn phát ra những tiếng chiêm chiếp đầy sự hài lòng.
Đan Diễn Vy không biết làm thế nào để giải thích một con bồ câu béo khác thường như vậy, khẽ ho mấy tiếng, chuyển chủ đề: “Du Du à, những chú chim bồ câu nhỏ rất ngoan ngoãn, con có thể lấy thức ăn đặt ở trong lòng bàn tay để bọn chúng bay qua ăn.”
“Có thể sao?” Đôi mắt Du Du đen láy, to tròn hỏi.
“Ừ, có thể chứ, giống như này nè.” Đan Diễn Vy lấy một ít thức ăn cho chim bồ câu đặt trong lòng bàn tay, đưa tay ra, chẳng mấy chốc những con chim bồ câu đang bay lơ lửng trên bầu trời bay về phía cô, dang rộng đôi cánh, mổ thức ăn trong tay cô.
Du Du thấy có bảy tám con chim bồ câu ở xung quanh tay của Đan Diễn Vy, vô cùng phấn khích, lập tức học theo dáng vẻ vừa rồi của cô, lấy một ít đồ ăn cho chim bồ câu đặt trong lòng bàn tay bé nhỏ, cố gắng vươn tay ra hết sức có thể.
Nhưng lại sợ bị chim bồ câu mổ vào tay, quay mặt sang một bên và nhắm chặt mắt lại.
Một lúc sau cậu bé nghe thấy âm thanh xin xào đang đến gần mình, giơ cao tay lên, theo bản năng muốn thu tay lại, bị một bàn tay to lớn ấm áp kéo lại.
Giọng nói dịu dàng và tinh tế của mẹ vang lên bên tai cậu: “Du Du đừng sợ, những chú chim bồ câu nhỏ sẽ không làm hại con đâu.”
“Vâng.” Có mẹ ở bên cạnh, cậu một chút cũng không sợ, Du Du đang nhắm chặt mắt cũng lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn những chú chim bồ câu.
Những chú chim bồ câu ở trong công viên dường như đã quen với cách cho ăn như này, rất có chừng mực không chạm vào phần thịt trong lòng bàn tay cậu.
Cái miệng nhỏ cứng với một chút hơi nóng nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay khiến cho Du Du không nhịn được cười khúc khích: “Mẹ, ngứa quá.”
“Nhìn đi, những chú bồ câu nhỏ rất ấm áp.” Đan Diễn Vy nhìn nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt của Du Du, trái tim cô cũng hóa thành nước, cô nhất định sẽ cố gắng bảo vệ sự ngây thơ quý giá này của cậu.
Không để bât kỳ ai có cơ hội làm hại đến cậu, cho dù có khiến cô thương tích đầy mình để trả giá cũng xứng đáng.
Đột nhiên một tiếng kêu bất ngờ vâng lên dưới chân Du Du.
Đan Diễn Vy và Du Du cùng nhìn xuống “con gà mái nhỏ” không bay được những hạt ngô nhỏ trên mặt đất cũng nhặt lên muộn, chỉ có thể vội vàng đi đi lại lại trên mặt đất, dường như muốn nói, tôi nhanh một chút cũng sẽ cho tôi ăn một ít.
Thấy dáng vẻ vội vàng của nó, họ lặng lẽ liếc nhìn nhau khóe môi giựt giựt, nhịn không được liền bật cười.
“Haha, mẹ con chim bồ câu béo này thật đáng yêu.”
“Đúng vậy, nhìn nó thật là vội vàng, Du Du cho nó ăn một chút đi.”
“Vâng, con biết rồi mẹ.” Du Du nắm một nắm lớn từ trong túi thức ăn cho chim bồ câu, ngồi xổm xuống, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt con bồ câu bé đang rất vội vàng, con chim bồ câu béo nhìn thấy những hạt ngô trong trên tay của cậu, hai mắt sáng lên. Vội vàng chạy qua, giống như sợ bị người khác cướp mất, con gà mái con cúi đầu bắt đầu ăn.
Du Du nhìn nó với một dáng vẻ nghiêm túc, ngập ngừng mấy giây, giơ tay ra muốn chạm vào lông nó, chỉ là chưa chạm vào nó, cánh con chim bồ câu béo run lên, Du Du có chút sợ hãi khẽ rút tay lại.
Nhìn thấy điều này, Đan Du Du khẽ khích lệ cậu bé: “Du Du đừng sợ, con chạm nhẹ vào nó, mẹ nghĩ nó sẽ không từ chối.”
Có lời khích lệ của Đan Diễn Vy, trong lòng Du Du lại có thêm dũng khí, ngập ngừng đặt tay lên bộ lông mềm mại của nó, thấy nó vẫn chỉ chú ý đến việc ăn uống, lại mạnh dạn đưa tay ra vuốt ve dọc theo lông nó.
Sau mấy cái, con chim bồ câu béo không chỉ không có phản ứng nào khác, trong cổ còn phát ra mấy tiếng chiêm chiếp.
“Mẹ, mau nhìn kìa nó thật dễ thương và thật ngoan.” Du Du ngạc nhiên nói.
Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nhìn cậu rồi mỉm cười: “Ừ, bởi vì Du Du cũng rất dịu dàng.”
Du Du bối rối nhìn Đan Diễn Vy, một cái lại một cái vuốt ve lông của con chim bồ câu béo, nếu như có thể mang nó về nhà thì thật tốt.
Sau đó trong công viên, Du Du đi đến đâu, con chim bồ câu béo theo sát sau như một con gà mái nhỏ, Đan Diễn Vy ngồi cách đó không xa nhìn cậu vui vẻ tương tác với chú chim bồ câu.
Thời gian một phút một phút lại trôi qua, người trong công viên cũng lần lượt đi về, Đan Diễn Vy nhìn thời gian cũng muộn rồi, gọi Du Du để đi về.
Du Du mở to đôi mắt trong veo, khuôn mặt ngây thơ hỏi: “Chú sẽ gấp 32 chân của con rết sao?”
Khóe miệng của ong chủ co rút lại, đây là đến mua đồ hay là đến để đập cửa tiệm đây, thân của con rết còn có thể miễn cường làm được, 32 chân là cái quỷ gì?
Đan Diễn Vy thấy sắc mặt của ông chủ không tốt, muốn cười cũng chỉ có thể nhịn: “Ông chủ ông giúp tôi làm một cái mũ bòng bay hình con ngỗng trắng to.”
Ông chủ vừa nghe thấy lời nói của Đan Diễn Du, biểu cảm trên mặt lập tức dễ nhìn hơn rất nhiều: “Được rồi, không có gì.”
Du Du biết bản thân mình nghịch ngợm, có chút ngại ngùng lè lưỡi.
Chẳng mấy chốc một chiếc mũ bằng bòng bay hình con ngỗng màu trắng sống động đã được tạo ra, Đan Diễn Vy nhận lấy, cúi xuống đưa cho cậu bé, nhìn nó trong vài giây sau đó gật đầu hài lòng nói: “Ừm, Du Du của chúng ta thật đáng yêu.”
Du Du tỏ vẻ hiểu chuyện, vẫn là một đứa trẻ chưa đến bốn tuổi, thật khó che đậy niềm vui khi chạm vào đỉnh đầu con ngỗng trắng, nụ cười trên khuôn mặt không thể kiềm chế được.
“Mẹ, hay mẹ cũng mang theo một cái đi.”
“Không cần đâu, đi thôi, chúng ta đi cho chim bồ câu ăn.” Đan Diễn Vy trả tiền, dắt Du Du đi đến quảng trường cho chim bồ câu ăn.
Những con bồ câu này đều được chăn nuôi nhân tạo không hề sợ sự sống, bọn họ vừa đi lên, rất nhiều chim bồ câu ở xung quanh, dường như muốn xin đồ ăn, Du Du thấy vậy nhìn vào một đám bồ câu lớn dưới chân mình, bản tính trẻ con lập tức lộ ra, hào hứng kéo Đan Diễn Vy líu rít nói: “Mẹ, nhìn kìa thật nhiều chim bồ câu, bọn chúng đều không sợ con.”
“Đúng vậy, Du Du đáng yêu như vậy, những chú bồ câu nhỏ cũng muốn đến gần con, Du Du có thể lấy ngô trong tay cho chúng ăn.” Đan Diễn Vy nhìn khuôn mặt ngây thơ và trong sáng của cậu bé, trong ánh mắt liền để lộ ra một tia cưng chiều.
Du Du liền gật đầu, tay nhỏ trực tiếp thò vào trong túi thức ăn của chim bồ câu, nắm lấy một lượng rắc lên mặt đất, con chim bồ câu bên cạnh cũng chạy tới cúi đầu mổ: “Mẹ, mau nhìn kìa, con chim bồ câu kia thật béo, nó sẽ bay được chứ?”
“Con chim bồ câu nào?”
Đan Diễn Vy nhìn theo bàn tay nhỏ của Du Du, khóe mắt giật giật, thoạt nhìn cô còn tự hỏi liệu có phải cô đang nhìn thấy một con gà mái nhỏ trộn lẫn với những con chim bồ câu không, cẩn thận quan sát, anh chàng to béo này, không có nghi ngờ gì, thật sự chỉ là một con chim bồ câu.
Cô trả lời một cách không chắc chắn: “Du Du, chim bồ câu cũng có sự theo đuổi của riêng mình, nói không chừng nó vẫn có thể bay lên được.”
“Nhưng nó thật sự rất béo, không giống với những con chim bồ câu khác?” Du Du nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu đang vùi đầu vào ăn, trong miệng vẫn phát ra những tiếng chiêm chiếp đầy sự hài lòng.
Đan Diễn Vy không biết làm thế nào để giải thích một con bồ câu béo khác thường như vậy, khẽ ho mấy tiếng, chuyển chủ đề: “Du Du à, những chú chim bồ câu nhỏ rất ngoan ngoãn, con có thể lấy thức ăn đặt ở trong lòng bàn tay để bọn chúng bay qua ăn.”
“Có thể sao?” Đôi mắt Du Du đen láy, to tròn hỏi.
“Ừ, có thể chứ, giống như này nè.” Đan Diễn Vy lấy một ít thức ăn cho chim bồ câu đặt trong lòng bàn tay, đưa tay ra, chẳng mấy chốc những con chim bồ câu đang bay lơ lửng trên bầu trời bay về phía cô, dang rộng đôi cánh, mổ thức ăn trong tay cô.
Du Du thấy có bảy tám con chim bồ câu ở xung quanh tay của Đan Diễn Vy, vô cùng phấn khích, lập tức học theo dáng vẻ vừa rồi của cô, lấy một ít đồ ăn cho chim bồ câu đặt trong lòng bàn tay bé nhỏ, cố gắng vươn tay ra hết sức có thể.
Nhưng lại sợ bị chim bồ câu mổ vào tay, quay mặt sang một bên và nhắm chặt mắt lại.
Một lúc sau cậu bé nghe thấy âm thanh xin xào đang đến gần mình, giơ cao tay lên, theo bản năng muốn thu tay lại, bị một bàn tay to lớn ấm áp kéo lại.
Giọng nói dịu dàng và tinh tế của mẹ vang lên bên tai cậu: “Du Du đừng sợ, những chú chim bồ câu nhỏ sẽ không làm hại con đâu.”
“Vâng.” Có mẹ ở bên cạnh, cậu một chút cũng không sợ, Du Du đang nhắm chặt mắt cũng lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn những chú chim bồ câu.
Những chú chim bồ câu ở trong công viên dường như đã quen với cách cho ăn như này, rất có chừng mực không chạm vào phần thịt trong lòng bàn tay cậu.
Cái miệng nhỏ cứng với một chút hơi nóng nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay khiến cho Du Du không nhịn được cười khúc khích: “Mẹ, ngứa quá.”
“Nhìn đi, những chú bồ câu nhỏ rất ấm áp.” Đan Diễn Vy nhìn nụ cười hồn nhiên trên khuôn mặt của Du Du, trái tim cô cũng hóa thành nước, cô nhất định sẽ cố gắng bảo vệ sự ngây thơ quý giá này của cậu.
Không để bât kỳ ai có cơ hội làm hại đến cậu, cho dù có khiến cô thương tích đầy mình để trả giá cũng xứng đáng.
Đột nhiên một tiếng kêu bất ngờ vâng lên dưới chân Du Du.
Đan Diễn Vy và Du Du cùng nhìn xuống “con gà mái nhỏ” không bay được những hạt ngô nhỏ trên mặt đất cũng nhặt lên muộn, chỉ có thể vội vàng đi đi lại lại trên mặt đất, dường như muốn nói, tôi nhanh một chút cũng sẽ cho tôi ăn một ít.
Thấy dáng vẻ vội vàng của nó, họ lặng lẽ liếc nhìn nhau khóe môi giựt giựt, nhịn không được liền bật cười.
“Haha, mẹ con chim bồ câu béo này thật đáng yêu.”
“Đúng vậy, nhìn nó thật là vội vàng, Du Du cho nó ăn một chút đi.”
“Vâng, con biết rồi mẹ.” Du Du nắm một nắm lớn từ trong túi thức ăn cho chim bồ câu, ngồi xổm xuống, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra trước mặt con bồ câu bé đang rất vội vàng, con chim bồ câu béo nhìn thấy những hạt ngô trong trên tay của cậu, hai mắt sáng lên. Vội vàng chạy qua, giống như sợ bị người khác cướp mất, con gà mái con cúi đầu bắt đầu ăn.
Du Du nhìn nó với một dáng vẻ nghiêm túc, ngập ngừng mấy giây, giơ tay ra muốn chạm vào lông nó, chỉ là chưa chạm vào nó, cánh con chim bồ câu béo run lên, Du Du có chút sợ hãi khẽ rút tay lại.
Nhìn thấy điều này, Đan Du Du khẽ khích lệ cậu bé: “Du Du đừng sợ, con chạm nhẹ vào nó, mẹ nghĩ nó sẽ không từ chối.”
Có lời khích lệ của Đan Diễn Vy, trong lòng Du Du lại có thêm dũng khí, ngập ngừng đặt tay lên bộ lông mềm mại của nó, thấy nó vẫn chỉ chú ý đến việc ăn uống, lại mạnh dạn đưa tay ra vuốt ve dọc theo lông nó.
Sau mấy cái, con chim bồ câu béo không chỉ không có phản ứng nào khác, trong cổ còn phát ra mấy tiếng chiêm chiếp.
“Mẹ, mau nhìn kìa nó thật dễ thương và thật ngoan.” Du Du ngạc nhiên nói.
Đan Diễn Vy nhẹ nhàng nhìn cậu rồi mỉm cười: “Ừ, bởi vì Du Du cũng rất dịu dàng.”
Du Du bối rối nhìn Đan Diễn Vy, một cái lại một cái vuốt ve lông của con chim bồ câu béo, nếu như có thể mang nó về nhà thì thật tốt.
Sau đó trong công viên, Du Du đi đến đâu, con chim bồ câu béo theo sát sau như một con gà mái nhỏ, Đan Diễn Vy ngồi cách đó không xa nhìn cậu vui vẻ tương tác với chú chim bồ câu.
Thời gian một phút một phút lại trôi qua, người trong công viên cũng lần lượt đi về, Đan Diễn Vy nhìn thời gian cũng muộn rồi, gọi Du Du để đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.