Chương 245: Không muốn đợi ở trong biệt thự
Triều Ca Như
04/05/2021
“Tớ… .” Vu Tư Tư định nói thì đột nhiên kịp phản ứng lại, một trong
hai nhân vật chính trong bức ảnh là bạn của cô, vẫn là không nên nói.
“Cái kia, không có việc gì, tớ chỉ muốn hỏi lúc nào có thể ăn cơm?”
“Đã làm xong rồi, nhưng Tư Tư, cậu chắc chắn…” Đan Diễn Vy chưa hỏi xong.
Vu Tư Tư kéo Du Du đi đén phòng ăn, vừa đi, vừa nói: “Tớ đói lắm rồi, ăn cơm, ăn cơm.”
Đan Diễn Vy nhìn bóng lưng người bạn mình có chút khó hiểu, sao lại có cảm giác Tư Tư dường như không dám nhìn vào mặt cô để nói chuyện, không phải đã làm chuyện gì đi.
Ăn cơm xong, Vu Tư Tư tâm sự nặng nề rời đi, Đan Diễn Vy dọn dẹp chén đĩa nhưng bị Hà Cảnh Quân ngăn cản: “Em nấu cơm vất vả, phần còn lại để người giúp việc dọn dẹp là được rồi.”
Đan Diễn Vy cúi xuống nhìn thấy Du Du cũng bắt đầu buồn ngủ, cũng không có từ chối, gật đầu nói: “Vậy làm phiền bọn họ, có lẽ hôm nay Du Du chơi có chút mệt, em đưa bé đi ngủ trước.”
“Ừm.” Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng đáp, ánh mặt dịu dàng nhìn Đan Diễn Vy ôm Du Du lên lầu. Thật ra thì cuộc sống hạnh phúc giản đơn thế này cũng tốt, để anh có một loại cảm giác trong lòng đã tìm được bến đỗ, muốn cứ như vậy cùng cô sống dựa vào nhau, cuộc sống tốt đẹp yên bình cứ thế dần trôi qua.
Đan Diễn Vy không biết trong lòng Hà Cảnh Quân nghĩ nhiều như vậy, chăm sóc cho Du Du nằm ngủ.
Vì để tránh những bối rồi không cần thiết, cô cũng tắm rửa trên tầng hai, sau đó ngủ trong căn phòng nhỏ cùng Du Du. Tối nay cô ở lại đây.
Ngày hôm sau, Hà Cảnh Quân đã đến công ty trước, bữa sáng người giúp việc đều đã làm xong, Đan Diễn Vy cùng Du Du xuống ăn bữa sáng trong phòng khách xong cũng không biết làm gì.
Hiện tại cô không cần phải đi làm, nhưng cảm thấy trong lòng trống vắng, đột nhiên rảnh rỗi, cảm thấy nhất thời không thích nghi được.
Trên TV đang phát tin tức tiếp theo của ngày hôm qua, trên màn hình Trương Chính Quang chỉ trong vòng một đêm giống như già thêm mười tuổi, suy sụp ngồi trên ghế với chiếc còng trên tay, cảnh sát đang kể lại tội trạng của hắn.
Đứng bên cạnh Lê Tuyết Cầm là một người đàn ông lớn tuổi vẻ mặt rất uy nghiêm, bên phải là một người phụ nữ rất giống Lê Tuyết Cầm, chắc là mẹ của Trương Chính Quang.
Hôm qua cô nghe Tư Tư kể lại, cho dù là gia đình nhà họ Cảnh hay là gia đình họ Hầu đối với việc giúp đỡ Trương Chính Quang đều không có cách nào, dù đã tìm tất cả các mối quan hệ, nhưng kếu thúc đều là những cánh cửa đóng kín.
Trương Chính Quang ngồi tù đã là điều chắc chắn, chỉ còn đợi tòa tuyên án.
Đây cũng coi như là trừ hại cho dân.
Du Du ngước mắt nhìn Đan Diễn Vy đang ngẩn người: “Mẹ, chúng ta phải ở nhà chú Hà bao lâu ạ?”
“Du Du không thích ở đây sao?” Đan Diễn Vy cho là bé không quen ở trong nhà người khác.
Du Du cúi đầu nhìn chân của mình, hai cái tay nhỏ mập mạp vặn vẹo vào nhau, vẻ mặt không yên lòng: “Cũng không phải, chính là không thích nhìn thấy mẹ như vậy.”
“Du Du yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy chú Hà lâu đâu, chờ một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ rời đi.” Đan Diễn Vy cũng rất muốn hỏi lúc nào Hà Cảnh Quân có thể giúp cô lo hộ chiếu, lại sợ mình quá vội vàng sẽ gây phiền phức cho anh.
Dù sao anh cũng đã hứa với cô không lâu trước đây, lại thúc giục nữa có vẻ không được tốt cho lắm.
Cô muốn rời đi hơn bất cứ người nào.
“Ừm, bây giờ mẹ không phải đi làm, chúng ta có thể đến công viên cho bồ câu ăn không?” Bế không muốn ở trong nhà, muốn cùng mẹ đi ra ngoài dạo một vòng.
Đan Diễn Vy sờ khuôn mặt bánh bao đáng yêu của bé, dịu dàng cười nói: “Được, mẹ đưa con ra ngoài.”
“Tuyêt vời.” Du Du vui vẻ reo hò.
Sự tỉ mỉ của Hà Cảnh Quân thể hiện trên mọi mặt, ví dụ như Đan Diễn Vy muốn dẫn Du Du ra ngoài, người giúp việc liền nói với cô, Hà Cảnh Quân cố ý để lái xe của mình ở lại, chờ cô phân phó bất cứ lúc nào, cũng thuận tiện cho bọn họ ra vào biệt thự.
Dù sao đây là một khu dân cư cao cấp, bảo vệ khá nghiêm ngặt, người bình thường muốn đi vào nếu không có người dẫn dắt rất khó có thể bước vào một bước, ở đây cũng tương đối an toàn.
Đan Diễn Vy không có cách nào từ chối lòng tốt của Hà Cảnh Quân, lái xe trực tiếp đưa hai người bọn họ đến công viên nước.
Thời tiết quang đãng, gió thổi nhẹ nhàng khoan khoái, thời gian ở nhà lại là cuối tuần rảnh rỗi nên rất nhiều người đến chơi công viên.
Đan Diễn Vy nhìn thấy Du Du vừa xuống xe, hưng phấn nhìn mọi thứ, mặc dù bình thường bé luôn biểu hiện là một cậu bé rất hiểu chuyện nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, vẫn luôn tò mò với những chuyện mới mẻ, hơn nữa bé vẫn luôn ở nông thôn nên không được tiếp xúc với những môi trường này, phấn khích thế này cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trong mắt của cô lại là chuyện đau lòng, những năm này cô lao vào liều mạng làm việc vì chi phí thuốc men, nhưng không thể phủ nhận cô bỏ quên bé rất nhiều lần.
“Du Du, đi thôi, mẹ dẫn con đi mua đồ ăn cho bồ câu.” Đan Diễn Vy nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm của bé, chuẩn bị đi đến gian hàng mua đồ.
Một lúc lâu, không có tiếng nói của em bé bên cạnh, Đan Diễn Vy có chút nghi ngờ nhìn bé một cái, lại thấy ánh mắt bé dừng trên đầu của một đứa trẻ khác, trong mắt lập tức rõ ràng.
Hòa ra Du Du thích chiếc mũ bong bóng hình trái cây kia.
“Du Du, con thích cái mũ kia sao?”
Du Du thấy suy nghĩ của mình bị Đan Diễn Vy nhìn ra, mặt đỏ ngượng ngùng, giả vờ không để ý nói: “Dạ không, con không thích, chúng ta đi thôi mẹ.”
Bé biết mẹ làm việc rất vất vả, cho dù là thích cái gì cũng quen trả lời không thích.
Đan Diễn Vy cảm thấy rất áy náy vì Du Du quá hiểu chuyện không phù hợp với tuổi của bé, dường như Du Du chưa từng đòi hỏi cô bất cứ điều gì, hoặc là mua qua gì, mỗi lần bé đều cười rất tươi nói với cô rằng bé không thích.
Khi đó không có tiền và tiền cũng để tiết kiệm cho chi phí thuốc men đắt đỏ, cho nên cô cũng không nhận ra những biểu hiện kỳ lạ của bé, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự có cảm giác muốn tự đánh mình.
Cô thật sự là một người mẹ vô trách nhiệm.
Đan Diễn Vy cũng không nói gì, đưa Du Du đến gian hàng nhỏ mua mấy túi đồ ăn cho bồ câu, sau đó dẫn bé đi vào trong công viên.
Một quảng trường hình tròn, rộng lớn hiện vào trong mắt, có mấy bồn hoa bao quanh cầu thang, trên trời còn có một đàn bồ câu đang bay, ở dưới đất thì có một đàn bồ câu đang nhàn nhã nghỉ ngơi, kêu tiếng cục cục, còn có mấy người lớn đưa trẻ con đến cho bồ câu ăn trên đó.
Một số người bán hàng rong gần bồn hoa đặt một cái quán nhỏ, bán các loại đồ chơi, cũng có việc mũ bóng bay mà Du Du thích, rất nhiều loại phong phú đủ màu sắc làm cho thời tiết mát mẻ này thêm chút màu sắc.
Đan Diễn Vy kéo tay Du Du đến quán nhỏ, chỉ vào chiếc mũ bóng bay nói: “Du Du thích loại nào?”
“Mẹ, con không thích.” Du Du rất thích nhưng vẫn nhất định nói không thích, mẹ kiếm tiền rất vất vả, bé cũng không nên cản trở mẹ.
“Cái kia, không có việc gì, tớ chỉ muốn hỏi lúc nào có thể ăn cơm?”
“Đã làm xong rồi, nhưng Tư Tư, cậu chắc chắn…” Đan Diễn Vy chưa hỏi xong.
Vu Tư Tư kéo Du Du đi đén phòng ăn, vừa đi, vừa nói: “Tớ đói lắm rồi, ăn cơm, ăn cơm.”
Đan Diễn Vy nhìn bóng lưng người bạn mình có chút khó hiểu, sao lại có cảm giác Tư Tư dường như không dám nhìn vào mặt cô để nói chuyện, không phải đã làm chuyện gì đi.
Ăn cơm xong, Vu Tư Tư tâm sự nặng nề rời đi, Đan Diễn Vy dọn dẹp chén đĩa nhưng bị Hà Cảnh Quân ngăn cản: “Em nấu cơm vất vả, phần còn lại để người giúp việc dọn dẹp là được rồi.”
Đan Diễn Vy cúi xuống nhìn thấy Du Du cũng bắt đầu buồn ngủ, cũng không có từ chối, gật đầu nói: “Vậy làm phiền bọn họ, có lẽ hôm nay Du Du chơi có chút mệt, em đưa bé đi ngủ trước.”
“Ừm.” Hà Cảnh Quân nhẹ nhàng đáp, ánh mặt dịu dàng nhìn Đan Diễn Vy ôm Du Du lên lầu. Thật ra thì cuộc sống hạnh phúc giản đơn thế này cũng tốt, để anh có một loại cảm giác trong lòng đã tìm được bến đỗ, muốn cứ như vậy cùng cô sống dựa vào nhau, cuộc sống tốt đẹp yên bình cứ thế dần trôi qua.
Đan Diễn Vy không biết trong lòng Hà Cảnh Quân nghĩ nhiều như vậy, chăm sóc cho Du Du nằm ngủ.
Vì để tránh những bối rồi không cần thiết, cô cũng tắm rửa trên tầng hai, sau đó ngủ trong căn phòng nhỏ cùng Du Du. Tối nay cô ở lại đây.
Ngày hôm sau, Hà Cảnh Quân đã đến công ty trước, bữa sáng người giúp việc đều đã làm xong, Đan Diễn Vy cùng Du Du xuống ăn bữa sáng trong phòng khách xong cũng không biết làm gì.
Hiện tại cô không cần phải đi làm, nhưng cảm thấy trong lòng trống vắng, đột nhiên rảnh rỗi, cảm thấy nhất thời không thích nghi được.
Trên TV đang phát tin tức tiếp theo của ngày hôm qua, trên màn hình Trương Chính Quang chỉ trong vòng một đêm giống như già thêm mười tuổi, suy sụp ngồi trên ghế với chiếc còng trên tay, cảnh sát đang kể lại tội trạng của hắn.
Đứng bên cạnh Lê Tuyết Cầm là một người đàn ông lớn tuổi vẻ mặt rất uy nghiêm, bên phải là một người phụ nữ rất giống Lê Tuyết Cầm, chắc là mẹ của Trương Chính Quang.
Hôm qua cô nghe Tư Tư kể lại, cho dù là gia đình nhà họ Cảnh hay là gia đình họ Hầu đối với việc giúp đỡ Trương Chính Quang đều không có cách nào, dù đã tìm tất cả các mối quan hệ, nhưng kếu thúc đều là những cánh cửa đóng kín.
Trương Chính Quang ngồi tù đã là điều chắc chắn, chỉ còn đợi tòa tuyên án.
Đây cũng coi như là trừ hại cho dân.
Du Du ngước mắt nhìn Đan Diễn Vy đang ngẩn người: “Mẹ, chúng ta phải ở nhà chú Hà bao lâu ạ?”
“Du Du không thích ở đây sao?” Đan Diễn Vy cho là bé không quen ở trong nhà người khác.
Du Du cúi đầu nhìn chân của mình, hai cái tay nhỏ mập mạp vặn vẹo vào nhau, vẻ mặt không yên lòng: “Cũng không phải, chính là không thích nhìn thấy mẹ như vậy.”
“Du Du yên tâm, chúng ta sẽ không quấy rầy chú Hà lâu đâu, chờ một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ rời đi.” Đan Diễn Vy cũng rất muốn hỏi lúc nào Hà Cảnh Quân có thể giúp cô lo hộ chiếu, lại sợ mình quá vội vàng sẽ gây phiền phức cho anh.
Dù sao anh cũng đã hứa với cô không lâu trước đây, lại thúc giục nữa có vẻ không được tốt cho lắm.
Cô muốn rời đi hơn bất cứ người nào.
“Ừm, bây giờ mẹ không phải đi làm, chúng ta có thể đến công viên cho bồ câu ăn không?” Bế không muốn ở trong nhà, muốn cùng mẹ đi ra ngoài dạo một vòng.
Đan Diễn Vy sờ khuôn mặt bánh bao đáng yêu của bé, dịu dàng cười nói: “Được, mẹ đưa con ra ngoài.”
“Tuyêt vời.” Du Du vui vẻ reo hò.
Sự tỉ mỉ của Hà Cảnh Quân thể hiện trên mọi mặt, ví dụ như Đan Diễn Vy muốn dẫn Du Du ra ngoài, người giúp việc liền nói với cô, Hà Cảnh Quân cố ý để lái xe của mình ở lại, chờ cô phân phó bất cứ lúc nào, cũng thuận tiện cho bọn họ ra vào biệt thự.
Dù sao đây là một khu dân cư cao cấp, bảo vệ khá nghiêm ngặt, người bình thường muốn đi vào nếu không có người dẫn dắt rất khó có thể bước vào một bước, ở đây cũng tương đối an toàn.
Đan Diễn Vy không có cách nào từ chối lòng tốt của Hà Cảnh Quân, lái xe trực tiếp đưa hai người bọn họ đến công viên nước.
Thời tiết quang đãng, gió thổi nhẹ nhàng khoan khoái, thời gian ở nhà lại là cuối tuần rảnh rỗi nên rất nhiều người đến chơi công viên.
Đan Diễn Vy nhìn thấy Du Du vừa xuống xe, hưng phấn nhìn mọi thứ, mặc dù bình thường bé luôn biểu hiện là một cậu bé rất hiểu chuyện nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, vẫn luôn tò mò với những chuyện mới mẻ, hơn nữa bé vẫn luôn ở nông thôn nên không được tiếp xúc với những môi trường này, phấn khích thế này cũng là chuyện bình thường.
Nhưng trong mắt của cô lại là chuyện đau lòng, những năm này cô lao vào liều mạng làm việc vì chi phí thuốc men, nhưng không thể phủ nhận cô bỏ quên bé rất nhiều lần.
“Du Du, đi thôi, mẹ dẫn con đi mua đồ ăn cho bồ câu.” Đan Diễn Vy nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm của bé, chuẩn bị đi đến gian hàng mua đồ.
Một lúc lâu, không có tiếng nói của em bé bên cạnh, Đan Diễn Vy có chút nghi ngờ nhìn bé một cái, lại thấy ánh mắt bé dừng trên đầu của một đứa trẻ khác, trong mắt lập tức rõ ràng.
Hòa ra Du Du thích chiếc mũ bong bóng hình trái cây kia.
“Du Du, con thích cái mũ kia sao?”
Du Du thấy suy nghĩ của mình bị Đan Diễn Vy nhìn ra, mặt đỏ ngượng ngùng, giả vờ không để ý nói: “Dạ không, con không thích, chúng ta đi thôi mẹ.”
Bé biết mẹ làm việc rất vất vả, cho dù là thích cái gì cũng quen trả lời không thích.
Đan Diễn Vy cảm thấy rất áy náy vì Du Du quá hiểu chuyện không phù hợp với tuổi của bé, dường như Du Du chưa từng đòi hỏi cô bất cứ điều gì, hoặc là mua qua gì, mỗi lần bé đều cười rất tươi nói với cô rằng bé không thích.
Khi đó không có tiền và tiền cũng để tiết kiệm cho chi phí thuốc men đắt đỏ, cho nên cô cũng không nhận ra những biểu hiện kỳ lạ của bé, bây giờ nghĩ lại, cô thật sự có cảm giác muốn tự đánh mình.
Cô thật sự là một người mẹ vô trách nhiệm.
Đan Diễn Vy cũng không nói gì, đưa Du Du đến gian hàng nhỏ mua mấy túi đồ ăn cho bồ câu, sau đó dẫn bé đi vào trong công viên.
Một quảng trường hình tròn, rộng lớn hiện vào trong mắt, có mấy bồn hoa bao quanh cầu thang, trên trời còn có một đàn bồ câu đang bay, ở dưới đất thì có một đàn bồ câu đang nhàn nhã nghỉ ngơi, kêu tiếng cục cục, còn có mấy người lớn đưa trẻ con đến cho bồ câu ăn trên đó.
Một số người bán hàng rong gần bồn hoa đặt một cái quán nhỏ, bán các loại đồ chơi, cũng có việc mũ bóng bay mà Du Du thích, rất nhiều loại phong phú đủ màu sắc làm cho thời tiết mát mẻ này thêm chút màu sắc.
Đan Diễn Vy kéo tay Du Du đến quán nhỏ, chỉ vào chiếc mũ bóng bay nói: “Du Du thích loại nào?”
“Mẹ, con không thích.” Du Du rất thích nhưng vẫn nhất định nói không thích, mẹ kiếm tiền rất vất vả, bé cũng không nên cản trở mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.