Chương 298: Người khiến cô rùng mình
Triều Ca Như
04/05/2021
“Anh rất tiếc vì đã không dẫn em về ra mắt bố mẹ sớm hơn, Vy Vy, để
em phải chịu ủy khuất rồi, anh không biết bà ấy sẽ nói như vậy.” Hà Cảnh Quân cảm thấy vô cùng có lỗi, anh không biết mẹ mình sẽ giở mánh khóe
một cách đột ngột như vậy.
Đan Diễn Vy lắc đầu nói: “Thật sự không sao mà, thực ra dì ấy nói như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi, ai bảo chúng ta quyết định đột ngột thế chứ, vì vậy mà bố mẹ không thể tiếp nhận được tất cả cùng một lúc.”
“Vy Vy, yên tâm nhé, khi họ quen em rồi, họ sẽ hiểu cho em thôi.” Hà Cảnh Quân nói chắc chắn.
Đan Diễn Vy không quá để tâm: “Từ từ cũng được, Cảnh Quân, cùng quay về trước nhé.”
Gần mười ngày được chăm dưỡng, Du Du cũng không còn ngủ chập chờn nữa, nhưng nếu cô đi quá lâu, bé sẽ rất buồn.
“Ok, Vy Vy, vậy anh sẽ đưa em về nhà trước, công ty còn vài việc đang chờ anh giải quyết, anh sẽ quay về sau.” Hà Cảnh Quân không nói thật với Đan Diễn Vy, anh đã du lịch trong và ngoài nước suốt nửa tháng nay, đống tài liệu tích lũy chồng chất cũng đủ để anh thức ba ngày ba đêm.
“Cảnh Quân, anh cứ đi đi, em có thể về nhà một mình được.” Ngay khi Đan Diễn Vy nghe Hà Cảnh Quân nói như vậy, cũng định bắt taxi về nhà trước.
Hà Cảnh Quân cư nhiên sẽ không để cô quay về một mình, khăng khăng đưa cô về rồi mới rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn xe của Hà Cảnh Quân mà cau mày thật sâu, thở dài trong vô thức, từ phản ứng của mẹ Hà, cô biết mối quan hệ của cô với Hà Cảnh Quân rất có khả năng bị phản đối, cô chỉ hy vọng cuối cùng Hà Cảnh Quân sẽ không cảm thấy khó xử.
“Sao thế, không nỡ tạm biệt tình yêu của em à.”
Đan Diễn Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau cô, đồng tử co lại, lưng cô cứng đờ và căng thẳng, cô như một con rối bị giật dây, chầm chậm quay người lại nhìn người đàn ông đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây – Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên ném điếu thuốc trên tay xuống đất, nhấc chân lên di chân vài lần, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia lạnh lùng: “Sao thế, nhìn thấy tôi làm em sợ hãi như vậy à?”
Ngày đầu tiên Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân về nước anh đã nhận được tin tức, nói chính xác hơn, từ lúc cô lên máy bay anh đã biết chuyến bay và nơi họ hạ cánh, sở dĩ anh chần chừ đến hiện tại là vì anh muốn xem người phụ nữ này sẽ làm gì.
Điều làm anh thất vọng là cô vẫn chưa đính hôn, tiếc cho anh đã chuẩn bị một món quà phong phú.
Đan Diễn Vy đối diện với đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của người đàn ông, hai tay cô siết chặt, cô ép bản thân phải bình tĩnh lại, tự nhủ rằng cô không còn quan tâm đến người đàn ông trước mặt nữa, không việc gì phải sợ anh.
Cô ngước mắt lên một lần nữa, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường, nói một cách thờ ơ và xa cách: “Anh Lục, tôi mong anh chú ý, Cảnh Quân giờ là vị hôn phu của tôi.”
Nghe thấy câu vị hôn phu, đôi mắt Lục Trình Thiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh nhấc chân bước tới, họ không cách xa nhau lắm, chỉ cần vài bước là anh đã đến được trước mặt Đan Diễn Vy, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh, cô sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn phải gắng đè nén xuống, cô đè nén vì ai chứ?
Điều ấy hiển nhiên đến nỗi không cần nói cũng biết.
“Vị hôn phu của em?” Cơ thể Lục Trình Thiên hơi tiến tới, mang theo hơi thở độc đáo, phả vào mũi cô.
Lòng bàn tay Đan Diễn Vy bắt đầu hình thành một lớp mồ hôi mỏng, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể thấy rõ cả lỗ chân lông trên khuôn mặt người đàn ông dù chúng rất nhỏ, cùng với đôi môi mỏng khẽ mấp máy, cô hít một hơi thật sâu rồi lùi lại.
“Vâng, nếu anh ấy không phải vị hôn phu của tôi, vậy thì còn ai vào đây cơ chứ.”
“Đan Diễn Vy, em cũng thật dũng cảm đấy.” Lục Trình Thiên không đợi chân cô kịp hạ xuống, anh bắt lấy eo cô một cách đột ngột, kéo cô vào lòng: “Cần tôi nhắc nhở em không, hửm?”
Đan Diễn Vy đâm sầm vào lồng ngực anh, chiếc mũi thon thả bất ngờ đâm vào bức tường thịt cứng của anh, nước mắt ngay lập tức ứa ra, thật đau đớn! Tuy nhiên, khi nghe những lời người đàn ông nói, cô không thể quan tâm đến cơn đau ở mũi nữa, cô muốn chạy đi.
Chết tiệt, cô cứ nghĩ Lục Trình Thiên đã quên đôi chân đoạn tử tuyệt tôn của mình, than ôi, nhưng không, anh đã có con rồi mà, làm sao có thể đoạn tử tuyệt tôn được.
Theo bản năng cô muốn trốn thoát, không muốn Lục Trình Thiên nhớ lại, cũng muốn thôi miên cả bản thân hãy quên đi.
“Muốn chạy à, mơ đi.” Ngay khi cánh tay của Lục Trình Thiên siết chặt lại, anh ôm Đan Diễn Vy vào trọng ngực, đi thẳng về phía xe.
Đan Diễn Vy thấy mình sắp bị bắt đi, nghĩ đến Lục Trình Thiên sẽ trả thù, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, liên tục đánh đá vào người Lục Trình Thiên, sớm đã mất đi sự an tĩnh và thục nữ hàng ngày.
“Lục Trình Thiên, anh thật khốn khiếp, cho tôi đi, thả tôi đi!”
Cô sắp đính hôn với Cảnh Quân, tại sao người đàn ông này vẫn ám cô như vậy.
“Im đi, nếu em muốn tất cả mọi người đều biết em cho Hà Cảnh Quân đội mũ xanh, em cứ hét to nữa đi.”
Quả nhiên, ngay sau khi Lục Trình Thiên nói ra, Đan Diễn Vy lập tức im bặt, cô không thể phiền Cảnh Quân thêm nữa, nhưng cô cũng không cam chịu bị Lục Trình Thiên đưa đi như thế.
Cô hạ giọng, giận dữ nói: “Lục Trình Thiên, anh để tôi đi đi, nếu anh vẫn ghi hận cú đá đó, tôi sẽ để anh đánh tôi.”
Khuôn mặt Lục Trình Thiên đầy ảm đạm và khủng khiếp, anh lờ đi câu nói của cô, ngay khi cửa xe mở, anh lập tức ném người vào.
Mặc dù thảm xe rất mềm, nhưng Đan Diễn Vy vẫn choáng váng, khi cô bình tĩnh lại và ngồi thẳng dậy, cô lại đột nhiên chạy sang phía khoảng trống của Lục Trình Thiên.
‘Bịch’, cô bị ném trở về.
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Trình Thiên giống như linh hồn tà ác bò ra từ địa ngục: “Đan Diễn Vy, em mà còn dám chạy nữa, có tin là anh sẽ làm em trong xe luôn hay không?”
Đan Diễn Vy ngồi phịch xuống ghế giây lát, cứ ngồi thế, dán mặt vào cửa sổ cách xa anh, Lục Trình Thiên quả là một kẻ mất trí khác thường, cô tin anh là một con thú vô nhân đạo.
“Lái xe.”
Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.
Người lái xe chứng kiến toàn bộ quá trình mà không có biến đổi nào trên khuôn mặt, giống như một con robot không có cảm xúc, trân trọng lên tiếng, sau đó khởi động xe.
Đan Diễn Vy nghe thấy có âm thanh khác trong xe, mặt cô đỏ lên ngay lập tức, dáng vẻ khóc lóc om sòm của cô khi nãy đã bị người khác trông thấy.
Đợi đã, từ khi nào Lục Trình Thiên lại khoa trương đến như vậy, đổi hẳn một chiếc Maybach, đây là một chiếc xe khổng lồ trị giá hơn 66.264.600.000 đấy. Nhưng suy nghĩ lại thì cô cũng cảm thấy không có gì để bất ngờ, Lục Trình Thiên kiếm được nhiều tiền như vậy, mua một chiếc xe thế này cũng chẳng lạ lẫm gì.
“Lục Trình Thiên, anh muốn làm gì với tôi đây.” Cô hối hận vì sao mình không trực tiếp lên nhà ngay lúc đấy cho rồi, lại đi nhìn tứ phía làm gì.
Sau chuyện kia, Cảnh Quân không để họ ở đó nữa, mà trực tiếp chuyển đến một nơi yên tĩnh khác.
Nhưng không ngờ tới bước đường như vậy, tên biến thái Lục Trình Thiên vẫn có thể tìm đến.
“Ngủ với em.” Lục Trình Thiên trả lời đơn giản và thô lỗ.
Khuôn mặt Đan Diễn Vy ngay lập tức trở nên tái nhợt, nghĩ đến đôi mắt hung ác của Vũ Thư, vết thương rõ ràng đã lành lại nay lại bắt đầu đau nhói.
“Lục Trình Thiên, anh đủ rồi.”
Đan Diễn Vy lắc đầu nói: “Thật sự không sao mà, thực ra dì ấy nói như vậy cũng là điều dễ hiểu thôi, ai bảo chúng ta quyết định đột ngột thế chứ, vì vậy mà bố mẹ không thể tiếp nhận được tất cả cùng một lúc.”
“Vy Vy, yên tâm nhé, khi họ quen em rồi, họ sẽ hiểu cho em thôi.” Hà Cảnh Quân nói chắc chắn.
Đan Diễn Vy không quá để tâm: “Từ từ cũng được, Cảnh Quân, cùng quay về trước nhé.”
Gần mười ngày được chăm dưỡng, Du Du cũng không còn ngủ chập chờn nữa, nhưng nếu cô đi quá lâu, bé sẽ rất buồn.
“Ok, Vy Vy, vậy anh sẽ đưa em về nhà trước, công ty còn vài việc đang chờ anh giải quyết, anh sẽ quay về sau.” Hà Cảnh Quân không nói thật với Đan Diễn Vy, anh đã du lịch trong và ngoài nước suốt nửa tháng nay, đống tài liệu tích lũy chồng chất cũng đủ để anh thức ba ngày ba đêm.
“Cảnh Quân, anh cứ đi đi, em có thể về nhà một mình được.” Ngay khi Đan Diễn Vy nghe Hà Cảnh Quân nói như vậy, cũng định bắt taxi về nhà trước.
Hà Cảnh Quân cư nhiên sẽ không để cô quay về một mình, khăng khăng đưa cô về rồi mới rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn xe của Hà Cảnh Quân mà cau mày thật sâu, thở dài trong vô thức, từ phản ứng của mẹ Hà, cô biết mối quan hệ của cô với Hà Cảnh Quân rất có khả năng bị phản đối, cô chỉ hy vọng cuối cùng Hà Cảnh Quân sẽ không cảm thấy khó xử.
“Sao thế, không nỡ tạm biệt tình yêu của em à.”
Đan Diễn Vy nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau cô, đồng tử co lại, lưng cô cứng đờ và căng thẳng, cô như một con rối bị giật dây, chầm chậm quay người lại nhìn người đàn ông đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây – Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên ném điếu thuốc trên tay xuống đất, nhấc chân lên di chân vài lần, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên tia lạnh lùng: “Sao thế, nhìn thấy tôi làm em sợ hãi như vậy à?”
Ngày đầu tiên Đan Diễn Vy và Hà Cảnh Quân về nước anh đã nhận được tin tức, nói chính xác hơn, từ lúc cô lên máy bay anh đã biết chuyến bay và nơi họ hạ cánh, sở dĩ anh chần chừ đến hiện tại là vì anh muốn xem người phụ nữ này sẽ làm gì.
Điều làm anh thất vọng là cô vẫn chưa đính hôn, tiếc cho anh đã chuẩn bị một món quà phong phú.
Đan Diễn Vy đối diện với đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của người đàn ông, hai tay cô siết chặt, cô ép bản thân phải bình tĩnh lại, tự nhủ rằng cô không còn quan tâm đến người đàn ông trước mặt nữa, không việc gì phải sợ anh.
Cô ngước mắt lên một lần nữa, khôi phục lại vẻ bình tĩnh như thường, nói một cách thờ ơ và xa cách: “Anh Lục, tôi mong anh chú ý, Cảnh Quân giờ là vị hôn phu của tôi.”
Nghe thấy câu vị hôn phu, đôi mắt Lục Trình Thiên lóe lên tia sáng lạnh lẽo, anh nhấc chân bước tới, họ không cách xa nhau lắm, chỉ cần vài bước là anh đã đến được trước mặt Đan Diễn Vy, đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh, cô sợ hãi trong lòng, nhưng vẫn phải gắng đè nén xuống, cô đè nén vì ai chứ?
Điều ấy hiển nhiên đến nỗi không cần nói cũng biết.
“Vị hôn phu của em?” Cơ thể Lục Trình Thiên hơi tiến tới, mang theo hơi thở độc đáo, phả vào mũi cô.
Lòng bàn tay Đan Diễn Vy bắt đầu hình thành một lớp mồ hôi mỏng, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô có thể thấy rõ cả lỗ chân lông trên khuôn mặt người đàn ông dù chúng rất nhỏ, cùng với đôi môi mỏng khẽ mấp máy, cô hít một hơi thật sâu rồi lùi lại.
“Vâng, nếu anh ấy không phải vị hôn phu của tôi, vậy thì còn ai vào đây cơ chứ.”
“Đan Diễn Vy, em cũng thật dũng cảm đấy.” Lục Trình Thiên không đợi chân cô kịp hạ xuống, anh bắt lấy eo cô một cách đột ngột, kéo cô vào lòng: “Cần tôi nhắc nhở em không, hửm?”
Đan Diễn Vy đâm sầm vào lồng ngực anh, chiếc mũi thon thả bất ngờ đâm vào bức tường thịt cứng của anh, nước mắt ngay lập tức ứa ra, thật đau đớn! Tuy nhiên, khi nghe những lời người đàn ông nói, cô không thể quan tâm đến cơn đau ở mũi nữa, cô muốn chạy đi.
Chết tiệt, cô cứ nghĩ Lục Trình Thiên đã quên đôi chân đoạn tử tuyệt tôn của mình, than ôi, nhưng không, anh đã có con rồi mà, làm sao có thể đoạn tử tuyệt tôn được.
Theo bản năng cô muốn trốn thoát, không muốn Lục Trình Thiên nhớ lại, cũng muốn thôi miên cả bản thân hãy quên đi.
“Muốn chạy à, mơ đi.” Ngay khi cánh tay của Lục Trình Thiên siết chặt lại, anh ôm Đan Diễn Vy vào trọng ngực, đi thẳng về phía xe.
Đan Diễn Vy thấy mình sắp bị bắt đi, nghĩ đến Lục Trình Thiên sẽ trả thù, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, liên tục đánh đá vào người Lục Trình Thiên, sớm đã mất đi sự an tĩnh và thục nữ hàng ngày.
“Lục Trình Thiên, anh thật khốn khiếp, cho tôi đi, thả tôi đi!”
Cô sắp đính hôn với Cảnh Quân, tại sao người đàn ông này vẫn ám cô như vậy.
“Im đi, nếu em muốn tất cả mọi người đều biết em cho Hà Cảnh Quân đội mũ xanh, em cứ hét to nữa đi.”
Quả nhiên, ngay sau khi Lục Trình Thiên nói ra, Đan Diễn Vy lập tức im bặt, cô không thể phiền Cảnh Quân thêm nữa, nhưng cô cũng không cam chịu bị Lục Trình Thiên đưa đi như thế.
Cô hạ giọng, giận dữ nói: “Lục Trình Thiên, anh để tôi đi đi, nếu anh vẫn ghi hận cú đá đó, tôi sẽ để anh đánh tôi.”
Khuôn mặt Lục Trình Thiên đầy ảm đạm và khủng khiếp, anh lờ đi câu nói của cô, ngay khi cửa xe mở, anh lập tức ném người vào.
Mặc dù thảm xe rất mềm, nhưng Đan Diễn Vy vẫn choáng váng, khi cô bình tĩnh lại và ngồi thẳng dậy, cô lại đột nhiên chạy sang phía khoảng trống của Lục Trình Thiên.
‘Bịch’, cô bị ném trở về.
Giọng nói lạnh lẽo của Lục Trình Thiên giống như linh hồn tà ác bò ra từ địa ngục: “Đan Diễn Vy, em mà còn dám chạy nữa, có tin là anh sẽ làm em trong xe luôn hay không?”
Đan Diễn Vy ngồi phịch xuống ghế giây lát, cứ ngồi thế, dán mặt vào cửa sổ cách xa anh, Lục Trình Thiên quả là một kẻ mất trí khác thường, cô tin anh là một con thú vô nhân đạo.
“Lái xe.”
Lục Trình Thiên lạnh lùng nói.
Người lái xe chứng kiến toàn bộ quá trình mà không có biến đổi nào trên khuôn mặt, giống như một con robot không có cảm xúc, trân trọng lên tiếng, sau đó khởi động xe.
Đan Diễn Vy nghe thấy có âm thanh khác trong xe, mặt cô đỏ lên ngay lập tức, dáng vẻ khóc lóc om sòm của cô khi nãy đã bị người khác trông thấy.
Đợi đã, từ khi nào Lục Trình Thiên lại khoa trương đến như vậy, đổi hẳn một chiếc Maybach, đây là một chiếc xe khổng lồ trị giá hơn 66.264.600.000 đấy. Nhưng suy nghĩ lại thì cô cũng cảm thấy không có gì để bất ngờ, Lục Trình Thiên kiếm được nhiều tiền như vậy, mua một chiếc xe thế này cũng chẳng lạ lẫm gì.
“Lục Trình Thiên, anh muốn làm gì với tôi đây.” Cô hối hận vì sao mình không trực tiếp lên nhà ngay lúc đấy cho rồi, lại đi nhìn tứ phía làm gì.
Sau chuyện kia, Cảnh Quân không để họ ở đó nữa, mà trực tiếp chuyển đến một nơi yên tĩnh khác.
Nhưng không ngờ tới bước đường như vậy, tên biến thái Lục Trình Thiên vẫn có thể tìm đến.
“Ngủ với em.” Lục Trình Thiên trả lời đơn giản và thô lỗ.
Khuôn mặt Đan Diễn Vy ngay lập tức trở nên tái nhợt, nghĩ đến đôi mắt hung ác của Vũ Thư, vết thương rõ ràng đã lành lại nay lại bắt đầu đau nhói.
“Lục Trình Thiên, anh đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.