Chương 297: Thái độ của mẹ Hà
Triều Ca Như
04/05/2021
Đan Diễn Vy không dám sơ suất, sau khi xác nhận rằng bé không còn ho
nữa, cô mới dám ngồi lại, khi nhìn thấy vẻ tự trách của Du Du, cô cảm
thấy lòng mình đau nhói, vuốt ve má bé: “Du Du, chỉ cần con nhớ, mẹ là
người yêu con nhất.”
“Mẹ…” Du Du không thể nhịn được mà thì thầm, nhưng cơ thể bé quá yếu, tỉnh dậy nói được nhiều như vậy đã là giới hạn của bé rồi, mí mắt cũng bắt đầu nặng trịch.
Đan Diễn Vy cũng nhìn thấy được, cẩn thận đặt đầu bé lên gối, chỉnh cơ thể gầy gò của bé cho ngay ngắn lại, nói: “Du Du, con ngủ trước đi, đến lúc dậy, mẹ hứa sẽ vẫn ở bên cạnh con.”
“Vâng.” Du Du miễn cưỡng nhìn Đan Diễn Vy, từ từ nhắm mắt lại.
Đan Diễn Vy không rời đi, cứ vậy mà nằm cạnh Du Du, bàn tay nhẹ nhàng và mềm mại liên tục vuốt ve mái tóc của bé, Du Du ngửi thấy mùi hương quen thuộc và ấm áp của cô, cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc trở về nước.
Vì sức khỏe của Du Du, Hà Cảnh Quân đặc biệt thuê một trong số các bác sĩ đã phẫu thuật thuật cho cậu bé về nước để có thể phát hiện kịp thời bất kỳ tình trạng bất thường hay lúc phát bệnh của Du Du.
Sau này Đan Diễn Vy biết, cô đã cảm động không thôi, cô thậm chí còn chắc chắn hơn về ý tưởng gả cho Hà Cảnh Quân.
Nhưng không phải mọi thứ đều suôn sẻ, ví dụ như, cha mẹ Hà Cảnh Quân biết anh muốn kết hôn với một người phụ nữ đã từng kết hôn , cha mẹ không quan tâm, chỉ có duy nhất người phụ nữ lớn tuổi trong gia đình, họ sẽ không đồng ý.
Sau đó, họ thấy con trai mình cũng đã ngoài ba mươi tuổi, anh không muốn người nhà thúc giục mình kết hôn, cả nhà họ đều sợ anh có vấn đề về xu hướng tính dục, bây giờ nhìn thấy một cô gái, miễn là xuất thân trong sạch, họ cũng miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng nghe nói người phụ nữ này không chỉ gia cảnh bình thường, mà còn mang theo một đứa con vướng víu, bọn họ ngay lập tức không muốn để anh sống với Đan Diễn Vy.
Hà Cảnh Quân trông tính khí của anh cũng khá dễ nói chuyện, nhưng không có sự nhượng bộ nào trong vấn đề tình cảm, mẹ Hà thì nổi điên đến độ tuyệt thực suốt mấy ngày, nhưng cuối cùng bà không thể lay chuyển được con trai mình, vì vậy bà chỉ có thể đồng ý với anh.
“Cô là Đan Diễn Vy.”
“Xin chào dì, cháu là Đan Diễn Vy, cháu hy vọng cháu sẽ không làm phiền dì.” Đan Diễn Vy nhìn người phụ nữ quý phái và thanh lịch trước mặt, cô biết mẹ Hà không thích cô, nhưng vì mặt mũi của Cảnh Quân, cô hầu như phải chào hỏi bà.
Cô không thể trách người khác vì không thích mình, với điều kiện hiện tại của cô, ngay cả những người bình thường cũng không sẵn lòng, chưa kể họ sống trong một xã hội thượng lưu, họ quan tâm nhiều hơn đến vấn đề mặt mũi.
Nhưng miễn là Cảnh Quân tin tưởng, cô sẽ không thua cuộc dễ dàng như vậy, nếu cô nao núng, cô sẽ càng có lỗi với Cảnh Quân.
Mẹ Hà liếc nhìn Đan Diễn Vy một lúc, rồi lại khép mắt lại, xem ra là một cô bé thuần khiết, nhưng đáng tiếc cô đã từng kết hôn và có một đứa con, bà cảm thấy điều đó vô cùng khó chịu.
“Có phiền hay không thì thâm tâm cô rõ ràng nhất, hiện tại cô gái này còn quá nhỏ chưa thể hiểu được nhân tình thế thái, đi nhầm một bước thì mỗi bước sau này đều sai, sao có thể đơn giản như vậy…”
“Mẹ!” Hà Cảnh Quân không chịu được lời chỉ trích Đan Diễn Vy của mẹ Hà, lông mày anh hơi nhíu lại một cách không hài lòng, giọng nói của anh trở nên trầm hơn: “Vy Vy mới đến nhà chúng ta lần đầu, mẹ đừng làm cô ấy sợ, đây là con dâu duy nhất của mẹ đấy.”
“Than ôi, đứa con này, không phải mẹ làm điều này vì lợi ích của con à?” Mẹ Hà thấy đứa con trai ngoan ngoãn của mình lại chống lại mình vì một người ngoài, tâm lý rất khó chịu, nhìn đến Đan Diễn Vy lại càng thấy bất mãn.
Chưa vào cửa mà đã khiến hai mẹ con xích mích rồi, nếu cô mà bước vào gia đình này thật, khẳng định là còn có thể trèo lên đầu bà ngồi mất.
Đan Diễn Vy không phải kẻ ngốc, tất nhiên cô có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của mẹ Hà, lần đầu tiên vào cửa, cô đã khiến Hà Cảnh Quân tiến thoái lưỡng nan, đây không phải là ý định ban đầu của cô, cô nhẹ nhàng lay Cảnh Quân đang định nói chuyện.
Cô lắc đầu với anh, ra hiệu cho anh đừng tiếp tục, tiếp tục nói thì sẽ phản tác dụng.
Hà Cảnh Quân không hiểu, chỉ là anh không thể chịu được cảnh Đan Diễn Vy chịu ủy khuất, chính anh là người muốn bảo vệ cô cả đời, nhưng giờ anh lại mắc kẹt giữa cha mẹ mình.
“Dì ơi, chuyện này quả là do con suy nghĩ không chu toàn, lẽ ra con nên đến thăm dì và chú sớm hơn, chuyện của con và Cảnh Quân, có chút đường đột, vẫn là cần dì lắm.”
Những lời nói dịu dàng của Đan Diễn Vy nghe cũng khá dễ chịu, khuôn mặt của mẹ Hà cũng dịu đi đôi chút, miễn là cuộc đính hôn này không diễn ra quá nhanh, mọi thứ cần phải theo trình tự, dù thế nào đi nữa, bà vẫn phải thử.
Không bao giờ được để Đan Diễn Vy vào cửa nhà họ Hà: “Những lời nói khách sáo này thì tránh đi, nếu cô đã nói vậy, thì tôi đành hao tâm chút vậy, trì hoãn đính hôn vài ngày cũng không vấn đề gì nhỉ?”
“Không được.”
“Vâng.”
Không được tất nhiên là Hà Cảnh Quân nói, mãi Vy Vy mới chịu hứa sẽ gả cho anh, anh thực sự nóng lòng muốn nói với cả thế giới ngay lập tức, anh không muốn trì hoãn thêm một giây nào nữa, anh không đẩy lên sớm coi như đã là tôn trọng họ.
Đan Diễn Vy thì chắc chắn không muốn Cảnh Quân chỉ vì tình cảm của hai người mà khiến mối quan hệ mẹ con của họ rạn nứt, việc chờ đợi thêm một vài ngày không phải là vấn đề lớn lắm.
Mẹ Hà tất nhiên là chọn nghe câu trả lời của Đan Diễn Vy, hầu như không thay đổi vẻ mặt ‘hòa nhã’: “Vậy thì cứ vậy đi.”
Một lúc sau, mẹ Hà bất ngờ nói với Hà Cảnh Quân: “Ồ, nhân tiện, Cảnh Quân, đêm nay ba của con sẽ về, con đấy, nhớ trở về ăn tối nhé, vừa ra nước ngoài một cái là mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu, ai không biết còn nghĩ con sẽ không trở về.”
“Con” trong miệng mẹ Hà không bao gồm Đan Diễn Vy, như này là để cô biết khó mà lui, lòng bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, cô liếc nhìn Cảnh Quân bên cạnh, chợt hiểu ý nghĩa đại diện trong mắt anh.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.
“Mẹ ơi, ăn tối thì được đấy, nhưng vị hôn thê của con cùng tham gia thì không phù hợp sao?” Hà Cảnh Quân đang buộc mẹ Hà phải thừa nhận thân phận của Đan Diễn Vy.
Khuôn mặt của mẹ Hà hơi thay đổi, con trai bà là người vừa nói, bà không thể mất bình tĩnh, nhưng bà hoàn toàn không thể công nhận thân phận của Đan Diễn Vy.
Bà đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười nói: “Cảnh Quân, xem trí nhớ của mẹ con này, hôm nay cha con không về, nếu muốn gặp thì tốt hơn hết là nên sắp xếp thời gian, đặt khách sạn rồi kêu bố mẹ cô Đan đến gặp mặt là được.”
“Ra là vậy, thế tối nay con sẽ không về ăn cơm đâu, đi thôi Vy Vy.” Hà Cảnh Quân làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của mẹ anh, bà là đang thể hiện rằng bà không đồng ý.
Nhưng trong lòng anh đã định tất thảy rồi, ai nói gì cũng vô ích.
“Cảnh Quân, con rời đi như vậy luôn đó à, Cảnh Quân…” Mẹ Hà nhìn Hà Cảnh Quân rời đi với Đan Diễn Vy, vừa tức giận vừa bất lực.
Ra khỏi nhà, Đan Diễn Vy không thể không hỏi: “Cảnh Quân, đi trực tiếp như vậy luôn có ổn không?”
“Mẹ…” Du Du không thể nhịn được mà thì thầm, nhưng cơ thể bé quá yếu, tỉnh dậy nói được nhiều như vậy đã là giới hạn của bé rồi, mí mắt cũng bắt đầu nặng trịch.
Đan Diễn Vy cũng nhìn thấy được, cẩn thận đặt đầu bé lên gối, chỉnh cơ thể gầy gò của bé cho ngay ngắn lại, nói: “Du Du, con ngủ trước đi, đến lúc dậy, mẹ hứa sẽ vẫn ở bên cạnh con.”
“Vâng.” Du Du miễn cưỡng nhìn Đan Diễn Vy, từ từ nhắm mắt lại.
Đan Diễn Vy không rời đi, cứ vậy mà nằm cạnh Du Du, bàn tay nhẹ nhàng và mềm mại liên tục vuốt ve mái tóc của bé, Du Du ngửi thấy mùi hương quen thuộc và ấm áp của cô, cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc trở về nước.
Vì sức khỏe của Du Du, Hà Cảnh Quân đặc biệt thuê một trong số các bác sĩ đã phẫu thuật thuật cho cậu bé về nước để có thể phát hiện kịp thời bất kỳ tình trạng bất thường hay lúc phát bệnh của Du Du.
Sau này Đan Diễn Vy biết, cô đã cảm động không thôi, cô thậm chí còn chắc chắn hơn về ý tưởng gả cho Hà Cảnh Quân.
Nhưng không phải mọi thứ đều suôn sẻ, ví dụ như, cha mẹ Hà Cảnh Quân biết anh muốn kết hôn với một người phụ nữ đã từng kết hôn , cha mẹ không quan tâm, chỉ có duy nhất người phụ nữ lớn tuổi trong gia đình, họ sẽ không đồng ý.
Sau đó, họ thấy con trai mình cũng đã ngoài ba mươi tuổi, anh không muốn người nhà thúc giục mình kết hôn, cả nhà họ đều sợ anh có vấn đề về xu hướng tính dục, bây giờ nhìn thấy một cô gái, miễn là xuất thân trong sạch, họ cũng miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng nghe nói người phụ nữ này không chỉ gia cảnh bình thường, mà còn mang theo một đứa con vướng víu, bọn họ ngay lập tức không muốn để anh sống với Đan Diễn Vy.
Hà Cảnh Quân trông tính khí của anh cũng khá dễ nói chuyện, nhưng không có sự nhượng bộ nào trong vấn đề tình cảm, mẹ Hà thì nổi điên đến độ tuyệt thực suốt mấy ngày, nhưng cuối cùng bà không thể lay chuyển được con trai mình, vì vậy bà chỉ có thể đồng ý với anh.
“Cô là Đan Diễn Vy.”
“Xin chào dì, cháu là Đan Diễn Vy, cháu hy vọng cháu sẽ không làm phiền dì.” Đan Diễn Vy nhìn người phụ nữ quý phái và thanh lịch trước mặt, cô biết mẹ Hà không thích cô, nhưng vì mặt mũi của Cảnh Quân, cô hầu như phải chào hỏi bà.
Cô không thể trách người khác vì không thích mình, với điều kiện hiện tại của cô, ngay cả những người bình thường cũng không sẵn lòng, chưa kể họ sống trong một xã hội thượng lưu, họ quan tâm nhiều hơn đến vấn đề mặt mũi.
Nhưng miễn là Cảnh Quân tin tưởng, cô sẽ không thua cuộc dễ dàng như vậy, nếu cô nao núng, cô sẽ càng có lỗi với Cảnh Quân.
Mẹ Hà liếc nhìn Đan Diễn Vy một lúc, rồi lại khép mắt lại, xem ra là một cô bé thuần khiết, nhưng đáng tiếc cô đã từng kết hôn và có một đứa con, bà cảm thấy điều đó vô cùng khó chịu.
“Có phiền hay không thì thâm tâm cô rõ ràng nhất, hiện tại cô gái này còn quá nhỏ chưa thể hiểu được nhân tình thế thái, đi nhầm một bước thì mỗi bước sau này đều sai, sao có thể đơn giản như vậy…”
“Mẹ!” Hà Cảnh Quân không chịu được lời chỉ trích Đan Diễn Vy của mẹ Hà, lông mày anh hơi nhíu lại một cách không hài lòng, giọng nói của anh trở nên trầm hơn: “Vy Vy mới đến nhà chúng ta lần đầu, mẹ đừng làm cô ấy sợ, đây là con dâu duy nhất của mẹ đấy.”
“Than ôi, đứa con này, không phải mẹ làm điều này vì lợi ích của con à?” Mẹ Hà thấy đứa con trai ngoan ngoãn của mình lại chống lại mình vì một người ngoài, tâm lý rất khó chịu, nhìn đến Đan Diễn Vy lại càng thấy bất mãn.
Chưa vào cửa mà đã khiến hai mẹ con xích mích rồi, nếu cô mà bước vào gia đình này thật, khẳng định là còn có thể trèo lên đầu bà ngồi mất.
Đan Diễn Vy không phải kẻ ngốc, tất nhiên cô có thể hiểu được hàm ý trong lời nói của mẹ Hà, lần đầu tiên vào cửa, cô đã khiến Hà Cảnh Quân tiến thoái lưỡng nan, đây không phải là ý định ban đầu của cô, cô nhẹ nhàng lay Cảnh Quân đang định nói chuyện.
Cô lắc đầu với anh, ra hiệu cho anh đừng tiếp tục, tiếp tục nói thì sẽ phản tác dụng.
Hà Cảnh Quân không hiểu, chỉ là anh không thể chịu được cảnh Đan Diễn Vy chịu ủy khuất, chính anh là người muốn bảo vệ cô cả đời, nhưng giờ anh lại mắc kẹt giữa cha mẹ mình.
“Dì ơi, chuyện này quả là do con suy nghĩ không chu toàn, lẽ ra con nên đến thăm dì và chú sớm hơn, chuyện của con và Cảnh Quân, có chút đường đột, vẫn là cần dì lắm.”
Những lời nói dịu dàng của Đan Diễn Vy nghe cũng khá dễ chịu, khuôn mặt của mẹ Hà cũng dịu đi đôi chút, miễn là cuộc đính hôn này không diễn ra quá nhanh, mọi thứ cần phải theo trình tự, dù thế nào đi nữa, bà vẫn phải thử.
Không bao giờ được để Đan Diễn Vy vào cửa nhà họ Hà: “Những lời nói khách sáo này thì tránh đi, nếu cô đã nói vậy, thì tôi đành hao tâm chút vậy, trì hoãn đính hôn vài ngày cũng không vấn đề gì nhỉ?”
“Không được.”
“Vâng.”
Không được tất nhiên là Hà Cảnh Quân nói, mãi Vy Vy mới chịu hứa sẽ gả cho anh, anh thực sự nóng lòng muốn nói với cả thế giới ngay lập tức, anh không muốn trì hoãn thêm một giây nào nữa, anh không đẩy lên sớm coi như đã là tôn trọng họ.
Đan Diễn Vy thì chắc chắn không muốn Cảnh Quân chỉ vì tình cảm của hai người mà khiến mối quan hệ mẹ con của họ rạn nứt, việc chờ đợi thêm một vài ngày không phải là vấn đề lớn lắm.
Mẹ Hà tất nhiên là chọn nghe câu trả lời của Đan Diễn Vy, hầu như không thay đổi vẻ mặt ‘hòa nhã’: “Vậy thì cứ vậy đi.”
Một lúc sau, mẹ Hà bất ngờ nói với Hà Cảnh Quân: “Ồ, nhân tiện, Cảnh Quân, đêm nay ba của con sẽ về, con đấy, nhớ trở về ăn tối nhé, vừa ra nước ngoài một cái là mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng đâu, ai không biết còn nghĩ con sẽ không trở về.”
“Con” trong miệng mẹ Hà không bao gồm Đan Diễn Vy, như này là để cô biết khó mà lui, lòng bàn tay đột nhiên bị nắm lấy, cô liếc nhìn Cảnh Quân bên cạnh, chợt hiểu ý nghĩa đại diện trong mắt anh.
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.
“Mẹ ơi, ăn tối thì được đấy, nhưng vị hôn thê của con cùng tham gia thì không phù hợp sao?” Hà Cảnh Quân đang buộc mẹ Hà phải thừa nhận thân phận của Đan Diễn Vy.
Khuôn mặt của mẹ Hà hơi thay đổi, con trai bà là người vừa nói, bà không thể mất bình tĩnh, nhưng bà hoàn toàn không thể công nhận thân phận của Đan Diễn Vy.
Bà đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười nói: “Cảnh Quân, xem trí nhớ của mẹ con này, hôm nay cha con không về, nếu muốn gặp thì tốt hơn hết là nên sắp xếp thời gian, đặt khách sạn rồi kêu bố mẹ cô Đan đến gặp mặt là được.”
“Ra là vậy, thế tối nay con sẽ không về ăn cơm đâu, đi thôi Vy Vy.” Hà Cảnh Quân làm sao có thể không hiểu suy nghĩ của mẹ anh, bà là đang thể hiện rằng bà không đồng ý.
Nhưng trong lòng anh đã định tất thảy rồi, ai nói gì cũng vô ích.
“Cảnh Quân, con rời đi như vậy luôn đó à, Cảnh Quân…” Mẹ Hà nhìn Hà Cảnh Quân rời đi với Đan Diễn Vy, vừa tức giận vừa bất lực.
Ra khỏi nhà, Đan Diễn Vy không thể không hỏi: “Cảnh Quân, đi trực tiếp như vậy luôn có ổn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.