Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chương 36: Cuộc tranh đấu giữa các pháp y (1)
Vũ Trần
11/10/2019
Lúc ăn cơm tối, Cố Trung Thực – cậu của Mộ Dung Vũ Xuyên – chợt nhắc tới tin tức vừa đăng trên báo ngày hôm đó.
Đây vốn là loại đề tài không nên đàm luận trên bàn ăn, nhưng giữa những loại tin tức hỗn tạp và nhàm chán như đường ống nước ở khu vực nào bị vỡ, chợ nào phát hiện thịt heo có chất tạo nạc, ở đâu thấy người gặp nạn ra tay giúp đỡ lại bị kẻ đó vu oan hãm hại, khu vực nào tổ chức hội nghị thành phố văn minh,… thì vụ án giết hại nữ sinh trung học ngày 12/8 và vụ án giảng viên đại học bị giết tại tiệm đồ ăn nhanh ngày 15/8 trở thành thứ ánh sáng vô cùng chói mắt hấp dẫn sự quan tâm của người dân trong thành phố.
Mộ Dung Vũ Xuyên đã đọc qua bài báo, bài viết rất ngắn gọn và mơ hồ. Nếu một kẻ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phát hiện án như hắn mà vạch trần tin tức này trước mắt người dân thì không biết thành phố này sẽ rúng động đến mức nào.
“Có phải con cũng tham dự vào việc điều tra phá án vụ cô giảng viên đại học không Vũ Xuyên? Mợ thấy cô cảnh sát trong tổ trọng án đó ngày nào cũng đến tìm con.” Trần Yến vừa ăn vừa hỏi.
“Ừm…ừm…” Mộ Dung Vũ Xuyên ngậm một họng thức ăn trả lời qua quýt.
“Đương nhiên rồi. Mẹ không biết đâu,” Cố Phán Phán giả vờ sợ hãi nói: “Đêm qua anh họ còn đến phòng pháp y để khám nghiệm tử thi nữa đó!”
Mộ Dung Vũ Xuyên đang ăn cơm, suýt tí nữa là sặc chết.
“Đừng có vội, đừng có vội. Không ai giành ăn với con đâu.” Mợ hắn đưa cho hắn một chiếc khăn mặt.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa cầm lấy lại nghe bà hỏi: “Nghe nói hiện trường vụ án toàn máu là máu, hung thủ vô cùng tàn nhẫn, có phải vậy không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên hơi do dự, chẳng biết nên nói thế nào. “Thực ra con cũng không biết rõ lắm. Con chỉ lấy mẫu vật về để kiểm tra thôi. Còn vụ án cụ thể thế nào thì chắc qua hai ngày nữa sẽ có báo đăng tin chi tiết.”
“Báo đăng làm sao mà cặn kẽ rõ ràng bằng anh được chứ, đại thám tử!” Cố Phán Phán mỉm cười tinh quái.
“Hai vụ án này đều do một hung thủ gây ra sao?” Cố Trung Thực nói xen vào.
“Cùng một hung thủ?” Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này. “Theo như con biết thì hai vụ án mạng này không có điểm tương đồng nên chưa được xem là án mạng liên hoàn. Sao cậu lại hỏi như vậy?”
“Cậu chỉ thuận miệng đoán thế thôi.” Cố Trung Thực cười ha ha. “Hai vụ án xảy ra cách nhau có vài ngày, địa điểm gây án đều ở gần trường Giai… cái gì ấy nhỉ?”
“Trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối.”
“Đúng rồi, đều ở gần trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối. Vụ án thứ hai xảy ra ở gần Học viện Phát thanh, nơi đó cũng chỉ cách trường Giai Hối có mấy con phố.”
“Ồ, đúng nha.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhíu mày.
Rất nhiều chuyện khi đổi sang một góc độ khác để xem xét sẽ phát hiện ra đáp án không thể tưởng tượng được. Nhưng giả thuyết này của cậu hắn có khả năng xảy ra hay không? Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ nhiều đến mức thấy đau cả đầu, thôi thì cứ lo ăn cơm cho khoẻ thân.
Sau bữa cơm tối, cậu mợ hắn giành tivi để xem bộ phim truyền hình “Tình yêu ở nông thôn”. Mộ Dung Vũ Xuyên đến gõ cửa phòng Cố Phán Phán rồi đẩy cửa bước vào. Quả nhiên Cố Phán Phán không phải đang học hành gì, cô bé đang thu hoạch nông sản trên máy vi tính.
“Anh có chuyện cần nói với em.” Mộ Dung Vũ Xuyên cân nhắc nói.
“Chuyện gì vậy anh họ? Anh cứ nói đi, sao lại ấp úng như vậy? Cố Phán Phán vô tư nhìn hắn.
“Không phải em muốn biết thông tin về vụ án mạng mới xảy ra sao?”
Một câu của hắn khiến Cố Phán Phán lập tức xoay người lại, cô bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn.
“Nghe này, Phán Phán. Em nhất định phải chú ý an toàn.”
“Em lái xe chưa bao giờ vượt đèn đỏ.”
“Ý anh không phải như vậy. Trong khoảng thời gian này sau khi tan học em nhớ về nhà sớm, chọn đường đông người mà đi, tuyệt đối không được ra ngoài một mình.”
“Vâng.” Cố Phán Phán chào hắn theo kiểu nhà binh. “Em nhất định sẽ nghe lời.”
“Anh không phải đang nói đùa với em đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên nghiêm túc nói.
“Anh họ, anh bị sao vậy? Anh doạ em rồi đó.” Cố Phán Phán nhìn hắn.
“Cô bé nữ sinh trường ngoại ngữ dân lập đó tuổi cũng tầm như em.”
“Anh nói cô gái vừa bị giết đó hả?”
Ừ.”
“Vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào? Em thấy trên mạng mọi người đều nói hung thủ hình như là bạn trai của cô ấy, là một học sinh trường Kỹ thuật. Có phải hắn bị bắt rồi không?”
“Phải, nhưng hắn chỉ là người bị tình nghi, chưa thể xác định được hắn chính là hung thủ.”
“Ý anh nói hung thủ có khả năng là một người khác?”
Mộ Dung Vũ Xuyên không muốn làm cô em họ sợ hãi, nhưng cái con bé nghé con không sợ hổ này có lẽ không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn đành nói rõ: “Hung thủ rất có thể là một người khác. Không ai biết được động cơ gây án cũng như hành tung của hắn. Nhưng có một điều anh có thể khẳng định với em, là hắn đang sống trong thành phố này, lúc nào cũng có thể xuất hiện trở lại…”
“Chẳng lẽ ngày nào còn chưa bắt được hung thủ em đều không được ra ngoài sao? Biết đâu…”
“Không có biết đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên cắt lời cô bé. “Em chỉ có thể nghe lời anh. OK?”
“Tuân lệnh.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Đây vốn là loại đề tài không nên đàm luận trên bàn ăn, nhưng giữa những loại tin tức hỗn tạp và nhàm chán như đường ống nước ở khu vực nào bị vỡ, chợ nào phát hiện thịt heo có chất tạo nạc, ở đâu thấy người gặp nạn ra tay giúp đỡ lại bị kẻ đó vu oan hãm hại, khu vực nào tổ chức hội nghị thành phố văn minh,… thì vụ án giết hại nữ sinh trung học ngày 12/8 và vụ án giảng viên đại học bị giết tại tiệm đồ ăn nhanh ngày 15/8 trở thành thứ ánh sáng vô cùng chói mắt hấp dẫn sự quan tâm của người dân trong thành phố.
Mộ Dung Vũ Xuyên đã đọc qua bài báo, bài viết rất ngắn gọn và mơ hồ. Nếu một kẻ đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình phát hiện án như hắn mà vạch trần tin tức này trước mắt người dân thì không biết thành phố này sẽ rúng động đến mức nào.
“Có phải con cũng tham dự vào việc điều tra phá án vụ cô giảng viên đại học không Vũ Xuyên? Mợ thấy cô cảnh sát trong tổ trọng án đó ngày nào cũng đến tìm con.” Trần Yến vừa ăn vừa hỏi.
“Ừm…ừm…” Mộ Dung Vũ Xuyên ngậm một họng thức ăn trả lời qua quýt.
“Đương nhiên rồi. Mẹ không biết đâu,” Cố Phán Phán giả vờ sợ hãi nói: “Đêm qua anh họ còn đến phòng pháp y để khám nghiệm tử thi nữa đó!”
Mộ Dung Vũ Xuyên đang ăn cơm, suýt tí nữa là sặc chết.
“Đừng có vội, đừng có vội. Không ai giành ăn với con đâu.” Mợ hắn đưa cho hắn một chiếc khăn mặt.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa cầm lấy lại nghe bà hỏi: “Nghe nói hiện trường vụ án toàn máu là máu, hung thủ vô cùng tàn nhẫn, có phải vậy không?”
Mộ Dung Vũ Xuyên hơi do dự, chẳng biết nên nói thế nào. “Thực ra con cũng không biết rõ lắm. Con chỉ lấy mẫu vật về để kiểm tra thôi. Còn vụ án cụ thể thế nào thì chắc qua hai ngày nữa sẽ có báo đăng tin chi tiết.”
“Báo đăng làm sao mà cặn kẽ rõ ràng bằng anh được chứ, đại thám tử!” Cố Phán Phán mỉm cười tinh quái.
“Hai vụ án này đều do một hung thủ gây ra sao?” Cố Trung Thực nói xen vào.
“Cùng một hung thủ?” Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này. “Theo như con biết thì hai vụ án mạng này không có điểm tương đồng nên chưa được xem là án mạng liên hoàn. Sao cậu lại hỏi như vậy?”
“Cậu chỉ thuận miệng đoán thế thôi.” Cố Trung Thực cười ha ha. “Hai vụ án xảy ra cách nhau có vài ngày, địa điểm gây án đều ở gần trường Giai… cái gì ấy nhỉ?”
“Trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối.”
“Đúng rồi, đều ở gần trường ngoại ngữ dân lập Giai Hối. Vụ án thứ hai xảy ra ở gần Học viện Phát thanh, nơi đó cũng chỉ cách trường Giai Hối có mấy con phố.”
“Ồ, đúng nha.” Mộ Dung Vũ Xuyên nhíu mày.
Rất nhiều chuyện khi đổi sang một góc độ khác để xem xét sẽ phát hiện ra đáp án không thể tưởng tượng được. Nhưng giả thuyết này của cậu hắn có khả năng xảy ra hay không? Mộ Dung Vũ Xuyên suy nghĩ nhiều đến mức thấy đau cả đầu, thôi thì cứ lo ăn cơm cho khoẻ thân.
Sau bữa cơm tối, cậu mợ hắn giành tivi để xem bộ phim truyền hình “Tình yêu ở nông thôn”. Mộ Dung Vũ Xuyên đến gõ cửa phòng Cố Phán Phán rồi đẩy cửa bước vào. Quả nhiên Cố Phán Phán không phải đang học hành gì, cô bé đang thu hoạch nông sản trên máy vi tính.
“Anh có chuyện cần nói với em.” Mộ Dung Vũ Xuyên cân nhắc nói.
“Chuyện gì vậy anh họ? Anh cứ nói đi, sao lại ấp úng như vậy? Cố Phán Phán vô tư nhìn hắn.
“Không phải em muốn biết thông tin về vụ án mạng mới xảy ra sao?”
Một câu của hắn khiến Cố Phán Phán lập tức xoay người lại, cô bé ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn.
“Nghe này, Phán Phán. Em nhất định phải chú ý an toàn.”
“Em lái xe chưa bao giờ vượt đèn đỏ.”
“Ý anh không phải như vậy. Trong khoảng thời gian này sau khi tan học em nhớ về nhà sớm, chọn đường đông người mà đi, tuyệt đối không được ra ngoài một mình.”
“Vâng.” Cố Phán Phán chào hắn theo kiểu nhà binh. “Em nhất định sẽ nghe lời.”
“Anh không phải đang nói đùa với em đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên nghiêm túc nói.
“Anh họ, anh bị sao vậy? Anh doạ em rồi đó.” Cố Phán Phán nhìn hắn.
“Cô bé nữ sinh trường ngoại ngữ dân lập đó tuổi cũng tầm như em.”
“Anh nói cô gái vừa bị giết đó hả?”
Ừ.”
“Vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào? Em thấy trên mạng mọi người đều nói hung thủ hình như là bạn trai của cô ấy, là một học sinh trường Kỹ thuật. Có phải hắn bị bắt rồi không?”
“Phải, nhưng hắn chỉ là người bị tình nghi, chưa thể xác định được hắn chính là hung thủ.”
“Ý anh nói hung thủ có khả năng là một người khác?”
Mộ Dung Vũ Xuyên không muốn làm cô em họ sợ hãi, nhưng cái con bé nghé con không sợ hổ này có lẽ không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Hắn đành nói rõ: “Hung thủ rất có thể là một người khác. Không ai biết được động cơ gây án cũng như hành tung của hắn. Nhưng có một điều anh có thể khẳng định với em, là hắn đang sống trong thành phố này, lúc nào cũng có thể xuất hiện trở lại…”
“Chẳng lẽ ngày nào còn chưa bắt được hung thủ em đều không được ra ngoài sao? Biết đâu…”
“Không có biết đâu.” Mộ Dung Vũ Xuyên cắt lời cô bé. “Em chỉ có thể nghe lời anh. OK?”
“Tuân lệnh.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.