Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y
Chương 37: Cuộc tranh đấu giữa các pháp y (2)
Vũ Trần
11/10/2019
Thứ Năm, ngày 18 tháng 8, trời nhiều mây rồi chuyển sang nắng ấm, lúc 8 giờ 41 phút sáng.
Mộ Dung Vũ Xuyên trong lúc vô tình đã nhìn thấy Kiều Khải và Seto Minako trong phòng thí nghiệm ở trường Đại học Y.
Đại học Y dành một toà nhà để làm nơi thí nghiệm, trong đó tầng trên cùng được dùng cho khoa pháp y. Vì các thiết bị thực nghiệm của cục cảnh sát đều đã quá cũ nên thường ngày cũng sẽ có nhân viên cảnh sát hình sự sang Đại học Y làm việc.
Kiều Khải mặc áo blouse trắng đang làm xét nghiệm mẫu máu của Lý Thục Trân, Seto Minako cũng mặc trang phục y tế làm trợ thủ cho Kiều Khải. Thấy Mộ Dung Vũ Xuyên, Kiều Khải lịch sự gật đầu chào, nhưng Seto Minako lại cố ý xoay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Rõ ràng cô gái này còn đang ghi thù hắn. Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy rất xấu hổ, hắn đứng ở một bàn thí nghiệm cách bọn họ xa nhất có thể, mặt nhìn về hướng khác, đúng nghĩa mắt không thấy thì lòng không phiền.
Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, dù lòng không phiền thì hắn cũng không cách nào tĩnh tâm được. Hắn không nhịn được bèn quay đầu lại trộm nhìn Minako, bỗng phát hiện cô đang trừng mắt nhìn hắn, bèn vội vàng quay đầu đi.
Hắn mở máy vi tính lên, khởi động hệ thống dữ liệu di truyền học dùng để phân biệt vùng miền.
Vì vụ án Lý Thục Trân bị sát hại phát sinh quá mức đột ngột, làm hao tổn rất nhiều tinh lực của hắn nên hắn đã quên mất việc kiểm trắc mẫu xương cho cái đầu lâu vô danh. Mãi đến khi Lục Tiểu Đường nhắc tới chuyện này hắn mới nhớ ra.
Di truyền học ADN bao gồm rất nhiều loại gen và tổ hợp gen. Trong thực tế, các loại tổ hợp gien có thể được phân chia thành từng nhóm gen riêng biệt của từng vùng miền, khu vực sinh sống khác nhau sẽ tạo thành các loại tổ hợp gen khác nhau.
Trên màn hình máy tính xuất hiện các khu vực di truyền có bộ tổ hợp gien khác nhau của Trung Quốc, chia làm đông bắc bộ, đông nam bộ, đông tây bộ, trung đông bộ… Mỗi một khu vực lớn còn được chia thành các tỉnh nhỏ, gần như có thể xác định được chính xác đến từng thành phố.
Đây là một công việc rất tốn công tốn sức, không yêu cầu nhiều kỹ xảo, chỉ cần kiên trì thử nghiệm. Hắn nhớ lại hình dạng cơ bản của đầu lâu rồi bấm chọn khu vực đông nam bộ, một danh sách các thành phố liền xuất hiện. Mộ Dung Vũ Xuyên nhập số liệu ADN phân tích mẫu xương vào hệ thống rồi tìm kiếm các giá trị tương tự, sử dụng các thủ pháp tính xác suất thống kê để đối chiếu…
Làm việc suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng đưa ra được số liệu phân tích. Khả năng chủ nhân cái đầu lâu là người sống trong các tỉnh thành ở miền Bắc là 56.3%, khả năng cô ta là người tỉnh Giang Tô ở ven biển miền Đông là 38.9%.
Đây là một hiện tượng rất thường xảy ra liên quan đến vấn đề về quê quán. Mộ Dung Vũ Xuyên phỏng đoán cô gái trẻ này nguyên quán ở tỉnh Giang Tô, từ lúc còn rất nhỏ đã chuyển đến miền Bắc sinh sống, hoặc cô ta được sinh ra ở miền Bắc.
Hắn bỗng dưng rất muốn nhìn thấy mô hình phục hồi gương mặt của cô gái này trong cục cảnh sát. Cô ta có xinh đẹp không? Tính tình như thế nào? Lớn lên ra sao? Sau này cô ta muốn làm gì? Cô thích gì? Ghét gì? Có yêu ai không? Có hận ai chưa? Cô ta có từng vì một chú chó con bị bỏ bên vệ đường mà rơi nước mắt? Có từng ngồi xích đu chơi đùa vô lo vô nghĩ?
Trước mắt Mộ Dung Vũ Xuyên loáng thoáng hiện ra một gương mặt mang theo nụ cười chân thành và đôi mắt trong sáng lương thiện. Ánh mắt cô ta xuyên qua người hắn nhìn về một ai đó đang đứng đằng xa… “Xin hãy phù hộ cho chúng tôi mãi mãi không xa rời nhau, mãi mãi đều được như bây giờ…” cô nói ra những lời vô cùng thâm tình.
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên khiến Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình tỉnh giấc.
Hắn rùng mình ớn lạnh một cái rồi lấy điện thoại ra. Là viện nghiên cứu Y học trên tỉnh gọi tới. Mẫu máu của Lý Thục Trân do Mộ Dung Vũ Xuyên nhờ bọn họ kiểm tra đã có kết quả.
“Cậu lấy mẫu máu này ở đâu vậy?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.
“Là máu của nạn nhân trong một vụ án giết người.” Mộ Dung Vũ Xuyên trình bày.
“Ồ.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Một hai câu không thể nói rõ ràng được, bây giờ tôi gửi kết quả qua cho cậu xem trước. Hai ngày tới nếu cậu có thời gian, chúng tôi sẽ phái một chuyên viên kiểm tra y dược đến chỗ cậu để giải thích cặn kẽ về sự việc này.”
……
Chiếc máy fax trong phòng kêu “ong ong”, tờ giấy in trong khay bị máy kéo vào rồi nhả ra ở mặt trên. Mộ Dung Vũ Xuyên bước tới đứng cạnh máy đợi tài liệu, hắn cảm giác được hình như Minako vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Tài liệu là một bản viết tay, nét chữ trên đó vô cùng cẩu thả. Mộ Dung Vũ Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hắn không kịp chờ thêm, đưa tay rút trang giấy ra đọc tới đọc lui hai lần mới có thể nhận được mặt chữ. Gương mặt hắn đột nhiên biến sắc.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Mộ Dung Vũ Xuyên trong lúc vô tình đã nhìn thấy Kiều Khải và Seto Minako trong phòng thí nghiệm ở trường Đại học Y.
Đại học Y dành một toà nhà để làm nơi thí nghiệm, trong đó tầng trên cùng được dùng cho khoa pháp y. Vì các thiết bị thực nghiệm của cục cảnh sát đều đã quá cũ nên thường ngày cũng sẽ có nhân viên cảnh sát hình sự sang Đại học Y làm việc.
Kiều Khải mặc áo blouse trắng đang làm xét nghiệm mẫu máu của Lý Thục Trân, Seto Minako cũng mặc trang phục y tế làm trợ thủ cho Kiều Khải. Thấy Mộ Dung Vũ Xuyên, Kiều Khải lịch sự gật đầu chào, nhưng Seto Minako lại cố ý xoay đầu đi chỗ khác không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Rõ ràng cô gái này còn đang ghi thù hắn. Mộ Dung Vũ Xuyên cảm thấy rất xấu hổ, hắn đứng ở một bàn thí nghiệm cách bọn họ xa nhất có thể, mặt nhìn về hướng khác, đúng nghĩa mắt không thấy thì lòng không phiền.
Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, dù lòng không phiền thì hắn cũng không cách nào tĩnh tâm được. Hắn không nhịn được bèn quay đầu lại trộm nhìn Minako, bỗng phát hiện cô đang trừng mắt nhìn hắn, bèn vội vàng quay đầu đi.
Hắn mở máy vi tính lên, khởi động hệ thống dữ liệu di truyền học dùng để phân biệt vùng miền.
Vì vụ án Lý Thục Trân bị sát hại phát sinh quá mức đột ngột, làm hao tổn rất nhiều tinh lực của hắn nên hắn đã quên mất việc kiểm trắc mẫu xương cho cái đầu lâu vô danh. Mãi đến khi Lục Tiểu Đường nhắc tới chuyện này hắn mới nhớ ra.
Di truyền học ADN bao gồm rất nhiều loại gen và tổ hợp gen. Trong thực tế, các loại tổ hợp gien có thể được phân chia thành từng nhóm gen riêng biệt của từng vùng miền, khu vực sinh sống khác nhau sẽ tạo thành các loại tổ hợp gen khác nhau.
Trên màn hình máy tính xuất hiện các khu vực di truyền có bộ tổ hợp gien khác nhau của Trung Quốc, chia làm đông bắc bộ, đông nam bộ, đông tây bộ, trung đông bộ… Mỗi một khu vực lớn còn được chia thành các tỉnh nhỏ, gần như có thể xác định được chính xác đến từng thành phố.
Đây là một công việc rất tốn công tốn sức, không yêu cầu nhiều kỹ xảo, chỉ cần kiên trì thử nghiệm. Hắn nhớ lại hình dạng cơ bản của đầu lâu rồi bấm chọn khu vực đông nam bộ, một danh sách các thành phố liền xuất hiện. Mộ Dung Vũ Xuyên nhập số liệu ADN phân tích mẫu xương vào hệ thống rồi tìm kiếm các giá trị tương tự, sử dụng các thủ pháp tính xác suất thống kê để đối chiếu…
Làm việc suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn cũng đưa ra được số liệu phân tích. Khả năng chủ nhân cái đầu lâu là người sống trong các tỉnh thành ở miền Bắc là 56.3%, khả năng cô ta là người tỉnh Giang Tô ở ven biển miền Đông là 38.9%.
Đây là một hiện tượng rất thường xảy ra liên quan đến vấn đề về quê quán. Mộ Dung Vũ Xuyên phỏng đoán cô gái trẻ này nguyên quán ở tỉnh Giang Tô, từ lúc còn rất nhỏ đã chuyển đến miền Bắc sinh sống, hoặc cô ta được sinh ra ở miền Bắc.
Hắn bỗng dưng rất muốn nhìn thấy mô hình phục hồi gương mặt của cô gái này trong cục cảnh sát. Cô ta có xinh đẹp không? Tính tình như thế nào? Lớn lên ra sao? Sau này cô ta muốn làm gì? Cô thích gì? Ghét gì? Có yêu ai không? Có hận ai chưa? Cô ta có từng vì một chú chó con bị bỏ bên vệ đường mà rơi nước mắt? Có từng ngồi xích đu chơi đùa vô lo vô nghĩ?
Trước mắt Mộ Dung Vũ Xuyên loáng thoáng hiện ra một gương mặt mang theo nụ cười chân thành và đôi mắt trong sáng lương thiện. Ánh mắt cô ta xuyên qua người hắn nhìn về một ai đó đang đứng đằng xa… “Xin hãy phù hộ cho chúng tôi mãi mãi không xa rời nhau, mãi mãi đều được như bây giờ…” cô nói ra những lời vô cùng thâm tình.
Tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên khiến Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình tỉnh giấc.
Hắn rùng mình ớn lạnh một cái rồi lấy điện thoại ra. Là viện nghiên cứu Y học trên tỉnh gọi tới. Mẫu máu của Lý Thục Trân do Mộ Dung Vũ Xuyên nhờ bọn họ kiểm tra đã có kết quả.
“Cậu lấy mẫu máu này ở đâu vậy?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.
“Là máu của nạn nhân trong một vụ án giết người.” Mộ Dung Vũ Xuyên trình bày.
“Ồ.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Một hai câu không thể nói rõ ràng được, bây giờ tôi gửi kết quả qua cho cậu xem trước. Hai ngày tới nếu cậu có thời gian, chúng tôi sẽ phái một chuyên viên kiểm tra y dược đến chỗ cậu để giải thích cặn kẽ về sự việc này.”
……
Chiếc máy fax trong phòng kêu “ong ong”, tờ giấy in trong khay bị máy kéo vào rồi nhả ra ở mặt trên. Mộ Dung Vũ Xuyên bước tới đứng cạnh máy đợi tài liệu, hắn cảm giác được hình như Minako vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Tài liệu là một bản viết tay, nét chữ trên đó vô cùng cẩu thả. Mộ Dung Vũ Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hắn không kịp chờ thêm, đưa tay rút trang giấy ra đọc tới đọc lui hai lần mới có thể nhận được mặt chữ. Gương mặt hắn đột nhiên biến sắc.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.