Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 13:

Uyên Tú Tú

20/11/2024

Tống Hành nghe vậy, sắc mặt mới hoà hoãn, khẽ mở môi mỏng thản nhiên nói: "Đã là ý của Thái phu nhân thì chuyến này đi cũng không tổn hại gì, ngươi về phục mệnh đi."

Sơ Vũ cung kính nói "vâng", ngẩng đầu nhìn theo Tống Hành giơ roi giục ngựa, vòng qua con ngõ khuất bóng người rồi xoay người đi vào phủ, thẳng hướng về Thúy Trúc Cư.

Lúc này Mạnh Phù đang vùi trong ngực Tống Thanh Hòa chơi Cửu Liên Hoàn còn Tiết phu nhân thì vẻ mặt hiền từ nhìn bé con chơi đùa, Sơ Vũ tiến lên thi lễ, dịu dàng hồi bẩm: "Thái phu nhân, đại nương, một khắc trước gia chủ đã về đến phủ, sau đó liền ra ngoại thành đón tiểu nương tử."

Tiết phu nhân nghe xong khẽ vuốt cằm, trong lòng có chút bận tâm, liếc nhìn nàng hỏi tiếp: "Nhìn mặt Nhị lang có vẻ gì là miễn cưỡng không?"

Sơ Vũ hơi chần chừ, lắc đầu nói: "Nhìn sắc mặt gia chủ so với bình thường cũng không có gì khác biệt."

Tống Thanh Âm nhìn ra chút manh mối, lặng lẽ đánh mắt ra hiệu cho Sơ Vũ rồi lấy lại Cửu Liên Hoàn trong tay Mạnh Phù, bắt cô bé ngồi thẳng dậy, cười tủm tỉm nói: "Nhi và Đoàn Nô quấy rầy a bà đã lâu, lúc này cũng nên về thôi."

Tiết phu nhân nhẹ nhàng di chuyển chuỗi phật châu trong tay, "ừ" một tiếng đáp lại.

Bên kia Sơ Vũ thấy Tiết phu nhân đang nhắm mắt dưỡng thần liền đứng lên nói: "Thái phu nhân, để nô tỳ đi tiễn Đại nương." Tiết phu nhân gật đầu, nàng lại cao giọng gọi Đống Tuyết vào, phân phó để nàng ta đi lấy mõ và chuỳ gõ nhỏ của Tiết phu nhân mang tới.

Đống Tuyết vòng qua bình phong đi vào trong phòng, Sơ Vũ làm tư thế mời với Tống Thanh Âm rồi im lặng đi sau lưng hai mẹ con nàng.

Tống Thanh Âm nắm bàn tay nhỏ bé của Mạnh Phù ra đến ngoài viện, nhìn quanh bốn phía một lượt mới nhẹ giọng hỏi Sơ Vũ: "Nhị lang có biết Dương nương tử đi cùng Nhị nương không?"

Sơ Vũ đáp: "Hẳn là biết đó ạ. Trước lúc gia chủ rời đi Phùng lang quân có hỏi nô tỳ Nhị nương đi cùng ai, nô tỳ đáp Nhị nương đi cùng Dương nương tử."

Tống Thanh Âm có được câu trả lời nàng muốn thì không hỏi thêm gì nữa, cười tiễn Sơ Vũ quay về.

Lại nói về Tống Hành. Hắn cưỡi ngựa một mạch ra tới ngoại thành rồi thả chậm tốc độ, đi dọc theo bờ sông Phần tìm một lượt, dù gặp không ít nữ lang kết thành nhóm du ngoạn và trong đó không ít người có dung mạo cực kỳ xuất sắc nhưng Tống Hành chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, nếu không thấy bóng dáng Thi Yến Vi và Tống Thanh Hoà thì lại thúc ngựa tiếp tục tìm kiếm ở nơi khác.

Cho đến khi tìm được một cánh rừng du, tiếng đàn êm ái từ bên trong truyền ra với Tống Hành có chút quen thuộc, hắn tiến gần lại thì thấy Tống Thanh Hoà đang ngồi trên đệm mềm đánh đàn.

Thi Yến Vi khoanh chân ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu dáng vẻ nhu thuận, miệng như anh đào, hai tay thon dài ôm đàn tỳ bà gỗ hoa lê khảm trai, tay áo hơi rộng để lộ đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc, dù chưa gảy đàn nhưng nhìn tư thế ôm tỳ bà của nàng cùng những ngón tay đang vuốt ve dây đàn thì chắc chắn, nàng không phải người mới tập chơi.

Một trận cuồng phong quét qua, con bướm bạc trên tóc Thi Yến Vi run rẩy trong làn gió, tua rua phất phơ khiến nàng tựa như mỹ nữ bước ra từ bức dạ yến đồ. (bữa tiệc đêm)

Tống Hành mải nhìn nàng đến mức nhập thần, hắn không nhận ra Thi Yến Vi đã ngẩng đầu lên nhìn lại, mãi đến khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Hành mới từ từ lấy lại tinh thần, mặt không biến sắc dời đi ánh mắt.

Thi Yến Vi không lường trước được sẽ gặp lại hắn ở nơi này, nàng giật mình không nhẹ đành hơi cụp mắt, do dự không biết có nên đứng dậy chào hắn không, vậy nên tư thế ôm tỳ bà cũng trở nên gượng gạo.

Thi Yến Vi không phải là người duy nhất phát hiện ra Tống Hành đến, nhưng vì lúc này Tống Thanh Hoà còn chưa tấu hết bản nhạc nên đành tạm thời áp xuống ý định đứng lên chào hỏi.

Tống Thanh Hòa tấu nhạc đến mức say mê, kim quan hoa thụ thuý diệp theo động tác gảy đàn của nàng đong đưa dìu dịu. Nàng vẫn chưa nhận ra Tống Hành đến, sau khi bản nhạc kết thúc, nhóm nữ lang đều vỗ tay tán thưởng, Tống Thanh Hòa cười rạng rỡ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ thì đập vào mắt là thân ảnh Tống Hành mặc khâm sam cổ tròn, ống tay rộng màu đen huyền, đang ngồi trên lưng ngựa.

Mặt trời dần ngả về hướng tây, ánh nắng chiếu nghiêng phủ lên từng ngũ quan lập thể trên gương mặt hắn. Nắng vàng rực rỡ phác hoạ nên đường nét sắc bén, đai lưng hoàng kim ngọc thạch trên hông tỏa sáng lấp lánh càng khiến khí chất như vàng tựa ngọc, long chương tư phượng [1] của hắn trở nên nổi bật.



[1] long chương tư phượng: thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là: tài năng văn chương của rồng, hình dáng tướng mạo của phượng, ám chỉ phong thái nổi bật.

"Nhị huynh!" Đây là lần đầu tiên Tống Thanh Hòa thấy Tống Hành chủ động đến tìm nàng trong tiệc mừng xuân nên đương nhiên nàng cực kì vui mừng, đứng dậy nhìn dõi theo hắn.

Tất cả những người có mặt, ngoại trừ Tống Thanh Hòa thì đều chắp tay trước ngực hạ thấp người, cung kính nói: "Tống tiết sử vạn phúc."

Con mắt tinh tường đen láy của Tống Hành liếc sang quét qua đám người một lượt rồi dừng lại một khắc trên người Thi Yến Vi đang mặc một chiếc áo ngắn váy cao đến ngực hoa văn hình đoàn nhỏ [2]. Khóe môi hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, hắn xuống ngựa, thân hình vai rộng eo thẳng, cao lớn vững chãi hiển hiện thật rõ, lại dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Không cần đa lễ."

Vì thế các vị nữ lang đều tuần tự chắp tay trước ngực hành lễ cáo biệt nhau, yến hội vì Tống Hành đến mà phải kết thúc từ sớm.

Đám tỳ nữ tiểu tư của Tống phủ dọn dẹp đâu vào đấy những vật phẩm dụng cụ được sử dụng trong yến tiệc, Tống Thanh Hòa kéo tay Thi Yến Vi đến trước mặt Tống Hành, tươi cười hỏi hắn: "Sao huynh biết muội ở đây?"

Tống Hành nheo mắt, ngữ khí đều đều, đáp: "A bà đặc biệt phái người tới lệnh mỗ đến bờ sông Phần đón muội."

Thì ra là a bà gọi hắn đến. Tống Thanh Hòa nghe xong thì không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ lúc rời phủ nàng đã mang theo rất nhiều thị vệ, sao a bà lại phải phiền đến Nhị huynh tự mình tới đây đón nàng.

Gió xuân nhu hòa mang theo mùi hoa cỏ thanh mát, nhẹ nhàng tỏa lên làn váy, Thi Yến Vi đứng giữa hai huynh muội bọn họ, cảm thấy mình lúc này có vẻ dư thừa nhưng lại không nghĩ ra nên nói gì với hai người bọn họ, thấy thanh trường kiếm thẳng tắp đeo bên hông Tống Hành chĩa về phía mình, liền dứt khoát cụp mắt, nhìn những hoa văn phức tạp được khắc trên chuôi kiếm.

Dư quang từ đuôi mắt Tống Hành quét qua, phát hiện ra Thi Yến Vi tựa như đang quan sát thanh bội kiếm bên hông hắn, liền dùng bàn tay phải với những khớp ngón tay rõ ràng đặt lên bao kiếm, đầu ngón tay trỏ bỗng nhiên chụp lấy chuôi kiếm.

Thi Yến Vi thấy vậy không dám nhìn nữa, nàng thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn về dãy núi đằng xa.

Thấy nàng quay đi, Tống Hành càng cố ý nhìn chằm chằm vào mắt nàng, khẽ nhếch môi mỏng nói: "Trước đây mỗ không biết Dương nương tử cũng có thể chơi đàn tỳ bà?"

Lời vừa dứt, Tống Thanh Hòa nhớ lại khúc tỳ bà mà Thi Yến Vi vừa gảy, ánh mắt nghi hoặc xen lẫn tò mò dừng trên người Thi Yến Vi.

Thi Yến Vi khẽ gật đầu, không chút hoang mang bịa ra một lý do để giải thích: "Có thể là khi còn bé từng học cách chơi một cách đàng hoàng, hôm nay ôm tỳ bà chợt có cảm giác quen thuộc, không ngờ có thể gảy ra được khúc nhạc."

Bên bờ dương liễu lả lướt, bụi cỏ um tùm cao không quá mặt giày, ánh mắt Tống Hành như nhiễm mực, u ám thâm thúy thêm mấy phần, tựa hồ muốn từ ánh mắt nhìn thấu con người nàng, trầm giọng nói tiếp: "Nếu có thể nhớ rõ tỳ bà thì sao không thử chơi tiếp đi, hy vọng nó có thể Dương nương tử sớm ngày nhớ lại chuyện trước kia."

Thi Yến Vi bị hắn nhìn chằm chằm đến mức không thể cảm thấy thoải mái, đang muốn tìm lý do thoát khỏi bàn tay Tống Thanh Hòa thì chợt nghe Họa Bình tiến lên bẩm báo: "Hồi bẩm gia chủ, tiểu nương tử, Dương nương tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, giờ có khởi hành về phủ luôn không ạ?"

Giờ phút này, những gì Họa Bình vừa nói đối với Thi Yến Vi không nghi ngờ gì nữa là cơn mưa rơi xuống đúng lúc, giải vây nàng khỏi tình thế cấp bách này.

Chờ Tống Hành gật đầu xác nhận thì Họa Bình mới gọi người đánh xe lại đây.

Không lâu sau, xa phu đánh xe tới, Tống Thanh Hòa bị ánh nắng vàng kim chiếu trên mặt nước làm lóa mắt, xoay sang chớp mắt hỏi: "Nhị huynh có muốn ngồi xe ngựa chung với bọn muội không?"

Tống Hành có vóc người quá mức cao lớn, ra vào thùng xe đều phải cúi người cực thấp nên hắn vốn không quen ngồi xe ngựa. Tống Thanh Hòa cũng cho rằng hắn sẽ thẳng thừng từ chối như thường lệ nhưng hôm nay bỗng thấy hắn thay đổi thói quen, không nhanh không chậm nói "ừ" một tiếng rồi bước tới.

Sai vặt mang ghế tựa tới, Tống Thanh Hòa và Thi Yến Vi lên xe trước, Tống Hành cũng theo sau hai nàng nhưng không ngồi vào chỗ trong cùng mà trực tiếp ngồi xuống băng ghế đối diện, xe ngựa vốn dĩ còn khá rộng rãi ban đầu bị chiếm đi không gian không nhỏ, hơn nữa khí thế tỏa ra từ người hắn khiến Thi Yến Vi chợt có cảm giác bị áp bách vô hình.

Thi Yến Vi ngồi bên phải cúi đầu, không ngừng vặn xoắn khăn tay hoa văn bảo tướng trong tay, bên trái là Tống Hành nhắm mắt không biết đang suy nghĩ điều gì, bầu không khí khó tránh khỏi có chút nặng nề.



Tống Thanh Hòa chú ý thanh trường kiếm huyền thiết trên lưng Tống Hành, nàng tìm đề tài bắt chuyện trước: "Nhị huynh, không phải hôm nay huynh đến doanh trại sao?"

Tống Hành chỉ trầm giọng "ừ" một tiếng, từ từ nhắm lại, không nói thêm nửa chữ.

"Dương nương tử chơi tỳ bà cực kỳ hay, chỉ tiếc hôm nay Nhị huynh tới hơi muộn nên chưa thể nghe được." Tống Thanh Hòa cũng cảm thấy tiếc nuối thay hắn, nhẹ thở dài một hơi.

Lời vừa dứt, Tống Hành chậm rãi mở mắt, mắt phượng híp lại, nói một cách sâu xa: "Nói thế chứng tỏ hôm nay ta không có phúc được nghe. Hôm khác xin Dương nương tử nể mặt, tấu một khúc tỳ bà ngay tại quý phủ."

Thi Yến Vi không đáp, mỉm cười bình tĩnh trả lui những lời hắn vừa nói một cách nguyên vẹn: "Hôm nay Nhị nương có hứng nên đàn gì cũng thấy dễ nghe, thực ra là do tâm trạng tốt mới cảm thấy thiếp đàn hay ấy mà. Công bằng mà nói tiếng đàn của thiếp cũng chỉ ở mức lọt tai, nếu gia chủ muốn nghe tỳ bà khúc thì tốt nhất nên sai người mời nương tử của Giáo Phường tư đến quý phủ gảy đàn."

Gió nhẹ xuyên qua màn che cửa sổ, lay nhẹ sợi tóc mai của Thi Yến Vi, gò má nàng hơi ửng hồng vì uống rượu, trên môi vẫn còn thoang thoảng mùi rượu trái cây mát lạnh, từ từ tỏa ra trong không gian khép kín.

Tống Hành có năm giác quan nhạy bén, hắn ngửi được mùi hương nhàn nhạt thanh đạm kia, bàn tay ẩn dưới ống tay áo rộng rãi bất giác siết chặt.

Nhưng phàm là những thứ hắn muốn có thì đi kèm với đó, hắn cũng có muôn vàn thủ đoạn để nghĩ ra cách đoạt được, hà tất phải lãng phí nước bọt với người khác.

Nghĩ đến đây, hắn liền đổi chủ đề, nhìn Tống Thanh Hòa, "Nhị nương và Dương nương tử uống rượu gì trong yến tiệc đấy?"

Tống Thanh Hòa đưa tay ôm lấy khuôn mặt đỏ như cánh hoa vẫn còn hơi nóng của mình, cười nói: "Muội uống chút rượu ấm hòa chung với rượu tang lạc, Dương nương tử không uống được rượu quỳnh du nên chỉ uống chút rượu nếp tam lặc và rượu thạch lựu."

Tống Hành đáp: "Tang lạc là rượu mạnh, lúc về nhớ uống canh giải rượu rồi hẵng đến gặp a bà."

Hắn không nói không sao, giờ vừa nhắc tới rượu thì đầu óc Tống Thanh Hòa cũng liền mơ hồ căng đau, mí mắt nặng trĩu, lấy khăn che miệng ngáp một cái, một lúc sau thì tựa đầu vào vai Thi Yến Vi mê man chìm vào giấc ngủ.

Thi Yến Vi sợ nàng vẹo cổ nên di chuyển để đầu nàng lên tựa lên đùi mình, Tống Thanh Hòa mơ mơ màng màng hé mắt, hơi dịch cơ thể tìm một tư thế thoải mái rồi kê lên đầu gối nàng, ngủ thiếp đi.

Tống Hành im lặng nhìn cảnh tượng này, lặng lẽ lấy quyển sách từ ngăn nhỏ trong thùng xe, mở ra đọc.

Cứ thế Tống Thanh Hòa ngủ một mạch trên đường tới cổng thành, còn Thi Yến Vi thì một mực giữa yên lặng suốt chặng đường di chuyển.

Lính canh nhận ra xe ngựa tống phủ, chắp tay trước ngực thi lễ với xa phu rồi ngay lập tức mở cổng thành.

Tống Thanh Hòa dụi đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ, nghe thấy tiếng động từ bên ngoài thùng xe, liền mở mành nhìn ra ngoài.

Khi đến một khu phố, Thi Yến Vi nói: "Gia chủ, tiểu nương tử, thiếp muốn xuống phố đi chợ mua một số món đồ nên sẽ xuống xe trước ở đây."

Tống Thanh Hòa nghe vậy liền có hứng thú, làm nũng nói với Tống Hành: "Nhị huynh, giờ vẫn còn sớm, muội muốn đi cùng Dương nương tử, huynh về gặp a bà trước được không?"

Tống Hành từ chối cho ý kiến, chỉ gọi xa phu dừng xe, cố khom gần nửa người ra khỏi thùng xe, hỏi lại hai người các nàng: "Còn không mau xuống xe đi?"

Tống Thanh Hòa vội vàng theo hắn ra ngoài, nhìn thấy Tống Hành xuống xe thì không khỏi nhăn mày, ôm một bụng đầy nghi ngờ hỏi: "Chẳng nhẽ Nhị huynh định đi với bọn muội sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook