Chương 14:
Uyên Tú Tú
20/11/2024
Tống Hành không đáp, xoay lại sai người hồi phủ báo với Tiết phu nhân là không cần chờ bọn hắn về ăn cơm rồi lệnh tiểu tư dắt ngựa, theo xa phu đến đợi ở tửu lâu phía trước.
Tống Thanh Hòa kéo Thi Yến Vi sang một bên, nhẹ giọng thầm thì: "Hôm nay Nhị huynh cư xử thật kỳ lạ, đầu tiên là ngồi xe ngựa chung với chúng ta, sau lại muốn cùng chúng ta dạo phố. Trước đây mấy khi huynh ấy làm thế đâu..."
Nàng còn chưa nói xong, Tống Hành đã thong thả đi đến trước mặt nàng, Tống Thanh Hòa không dám nói nữa, cười hỏi hắn: "Huynh à, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi đi dạo phố cùng muội và Dương nương tử thế?"
Tống Hành thản nhiên đáp: "A bà đã dặn ta đi đón muội thì sao ta dám về một mình được. Hiếm lắm mới có một hôm ta không bận gì nhiều, cùng muội dạo phố một chuyến cũng chẳng sao."
Tống Thanh Hòa thấy sắc mặt lẫn lời nói của hắn vẫn bình thường, tạm thời tin tưởng lý do này, sóng vai cùng Thi Yến Vi đi tới.
Thi Yến Vi dừng lại trước một sạp nhỏ bán đồ gốm, cẩn thận chọn ra một vài bức tượng gốm rồi lấy một nắm đồng xu từ trong túi tiền, đếm một lượt, trả cho chủ quán.
Chủ quán nhanh nhẹn đưa tay nhận lấy đồng tiền, mỉm cười chắp tay nói: "Nhị vị nương tử đi thong thả."
Nàng thích những món đồ chơi nhỏ này ư? Tống Hành tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn liếc mắt ra hiệu với Phùng Quý, Phùng Quý hiểu ý vẻ mặt tươi cười bước tới, chủ động giúp Thi Yến Vi xách đồ.
Thi Yến Vi hơi ngại ngùng, do dự không chịu đưa, Tống Thanh Hòa nói: "Không sao, cô cứ việc đưa cho hắn."
Phùng Quý mau miệng, phụ họa nói: "Dương nương tử không cần phải khách khí với nô, chỉ là cầm giúp vài món đồ thôi mà, cũng không phải việc gì nặng nhọc."
Thi Yến Vi không từ chối nữa, gói kỹ tượng gốm đưa bằng cả hai tay cho Phùng Quý dịu dàng nói: "Vậy cảm ơn Phùng lang quân."
Tống Thanh Hòa cũng cảm thấy lạ nên mới hỏi: "Dương nương tử thích tượng gốm sao? Ta từng tới phòng cô rồi nhưng sao không nhìn thấy nhỉ?"
Thi Yến Vi lắc lắc đầu, mỉm cười đáp: "Tượng gốm này ta mua cho Đồng Quý nên đương nhiên trong phòng ta không có trưng. Thằng bé mới mười một mười hai tuổi, tính cách đơn thuần, thích nhất mấy món đồ chơi nhỏ này."
Tống Thanh Hòa nghe thấy lại tò mò hỏi: "Đồng Quý là ai? Đụng trúng chữ "Quý" với Phùng Quý này."
Còn không đợi Thi Yến Vi trả lời, Phùng Quý đã mở miệng trước: "Hạng người như nô tài trong tên có chữ "Quý" cũng không ít, ví dụ như Phú Quý, Phúc Quý, Kim Quý, Ngân Quý, không đáng để tiểu nương tử cảm thấy ngạc nhiên."
Lời hắn nói khiến Tống Thanh Hòa không khỏi bật cười, khóe mắt cong lên.
Hạng người như bọn họ ư, vậy bọn họ là hạng người gì? Nô tài xuất thân tiện tịch, là vật sở hữu của chủ nhân? Sự ảnh hưởng về giáo dục lẫn tư tưởng mà Thi Yến Vi nhận được khiến nàng hoàn toàn không thể đồng tình với việc con người trong xã hội phong kiến được chia thành cao thấp quý tiện, tiện tịch lương tịch quý tịch, càng không thể nào yên tâm thoải mái hưởng thụ những "tiện ích" lẫn "đặc quyền" mà hệ thống phân cấp này mang lại.
Ý cười trên mặt Thi Yến Vi dần biến mất, khép mắt dịu dàng nói: "Thằng bé là tiểu lang quân làm công ở thiện phòng chung với ta, dáng người cao gầy, đôi mắt đen láy trong suốt như hai viên thủy tinh bồ đào. Tuy thằng bé tâm tư đơn thuần nhưng lại kiên trì tỉ mỉ, sẵn sàng chịu khó, tuổi còn nhỏ đã học được một nửa tay nghề của Lưu mụ, rất khiến người khác yêu mến, ta và Hỉ Nhi hay Thiện Nhi đều chăm sóc nó như a đệ."
Tống Hành nghe vậy, không khỏi nghĩ đến ánh mắt nàng khi nhìn nam châu Hợp Phố trong bữa tiệc sinh thần của Nhị nương, trong ánh mắt ấy là sự tức giận cùng thương xót một cách đầy khó hiểu, hắn càng lấy làm kinh ngạc.
Phùng Quý nghe xong, cười hắc hắc cao giọng phụ họa nói: "Dương nương tử tốt bụng khiêm tốn, kết giao với người khác không quan trọng xuất thân, quả là một vị nữ quân tử."
Khi đang nói chuyện giữa chừng thì Tống Thanh Hòa kéo Thi Yến Vi vào một cửa hàng son phấn, Tống Hành chờ ở bên ngoài, mất thời gian khoảng một chén trà thì hai người đi ra, Tống Thanh Hòa đưa đồ cho Phùng Quý xong thì lại thấy phía trước có người bán hoa tươi theo mùa, liền chạy tới đó mua hoa.
Tống Thanh Hòa chọn được hai cành mẫu đơn, cười tủm tỉm hỏi Tống Hành phía sau: "Nhị huynh, huynh thấy hai bông mẫu đơn này có đẹp không?"
Tống Hành thờ ơ "ừ" một tiếng, Tống Thanh Hòa gọi Họa Bình giúp nàng cài đóa hoa màu hồng nhạt lên búi tóc, mặt khác đưa một đóa mẫu đơn đỏ thắm cho Ngân Chúc, "Đóa này hợp với khăn choàng đỏ mà Dương nương tử đang khoác, em giúp nàng cài lên đi."
Ngân Chúc cầm lấy bằng cả hai tay, đi đến bên cạnh Thi Yến Vi, hai người nhẹ giọng thì thầm mấy câu, Thi Yến Vi nhét một hộp phấn hoa nhài vào tay áo Ngân Chúc rồi hơi khuỵu gối xuống, cúi đầu để nàng ấy cài trâm hoa cho mình.
Tống Thanh Hòa chậm rãi đi đến gần, nhẹ nhàng xoa ống tay áo của Thi Yến Vi, cười tủm tỉm nói: "Ta nói rồi mà, hoa này rất hợp với cô, các em lại nhìn thử xem, có giống mỹ nữ trong bức họa treo ở phòng a bà không nào?"
Họa Bình suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Tiểu nương tử đang nói bức "sĩ nữ đồ" treo trên bức tường phía đông ấy ạ?"
Phùng Quý chỉ dám liếc vội Thi Yến Vi một cái rồi cụp mắt, lén nhìn Tống Hành, tuy ánh mắt ngài đen tối không rõ nhưng từ đầu đến cuối mắt phượng hẹp dài lại chưa hề rời khỏi người Dương nương tử.
Trên phố dòng người qua lại như mắc cửi, ồn ào náo nhiệt không ngớt, Thi Yến Vi và nhóm Tống Thanh Hòa, Họa Bình, Ngân Chúc nói nói cười cười, đương nhiên cũng dần quên đi Tống Hành và Phùng Quý chứ đừng nói đến đám thị vệ mặt mày vô cảm đang lững thững theo sau.
Thi Yến Vi thấy kim thụ hoa được cài trên tóc Tống Thanh Hòa cực kỳ giống với những bức danh họa thời kỳ Nguy Tấn liền cười khúc khích trêu chọc nàng: "Theo ta thấy, Nhị nương mới giống mỹ nữ xinh đẹp như bước ra từ bức "nữ sử châm đồ" của Cố Khải Chi, nếu có điểm khác biệt thì đó có lẽ là bông mẫu đơn màu hồng phấn đang cài trên tóc này."
Tống Thanh Hòa nghe nàng nói vậy thì rất vui mừng, bước nhanh chạy đến bên cạnh Tống Hành, lớn tiếng nói: "Nhị huynh, Dương nương tử khen muội giống người trong tranh cổ, kim thụ hoa và trâm mẫu đơn hồng phấn muội đang cài này có đẹp không?"
Cơn gió chiều thổi qua gấu váy của Thi Yến Vi tựa như đóa hải đường nở rộ. Ánh nắng chiếu nghiêng, dát một lớp vàng mỏng lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc bích của nàng, mẫu đơn trên tóc kiều diễm ướt át, khiến nàng càng thêm phần lộng lẫy, một vẻ đẹp chẳng khác gì thần tiên.
Tống Hành không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi xuống kim thụ hoa cài trên tóc Tống Thanh Hòa, trong đầu hắn vẫn một cái nhăn mày một nụ cười của Thi Yến Vi khi nàng nhìn Ngân Chúc hoặc Tống Thanh Hòa, chậm rãi mở miệng nói hai chữ "Đẹp lắm".
"Các em cũng đi mua trâm hoa đi, ta và Dương nương tử lại đầu kia xem người ta thổi đồ chơi bằng đường." Tống Thanh Hòa vui vẻ cười nói, kéo Thi Yến Vi về phía trước.
Lúc này mặt trời đã lặn ở hướng tây, chân trời rực sáng như ánh lửa, gió xuân ấm áp, Tống Hành thả chậm bước chân không nhanh không chậm theo sau, lần đầu tiên lộ ra sự nhẫn nại cực lớn với loại chuyện vụn vặt này.
"Gia chủ", Tiếng gọi lớn liên tục truyền vào tai Tống Hành, hắn xoay người lại nhìn thì chợt thấy tiểu tư hắn vừa phái về truyền lời cho Tiết phu nhân.
Tống Hành lui vào ngõ nhỏ không một bóng người, tiểu tư thở hổn hển nói: "Bẩm gia chủ, nô vừa về tới ngoài phủ thì đúng lúc gặp được Vệ tướng quân bồn chồn không yên đến quý phủ tìm gia chủ. Vệ tướng quân nói là có việc gấp muốn bẩm, nô đã bảo ngài ấy đợi ở cổng trong lúc lại đây báo chuyện này với gia chủ."
Vệ tam lang đích thân đến quý phủ tìm nhất định có việc rất gấp. Tống Hành khẽ cau mày kiếm, trầm giọng phân phó tiểu tư: "Bảo bọn họ bảo vệ Nhị nương và Dương nương tử."
Dứt lời thì nhanh chóng bỏ đi, dưới chân như có cơn cuồng phong vừa quét tới.
Đi một mạch đến Túy Tiêu Lâu rồi xoay người lên ngựa, về thẳng Tống phủ.
Đồ chơi làm bằng đường đã được thổi xong, Tống Thanh Hòa cầm lấy chơi đùa một lúc trong tay, ngoái lại tìm Tống Hành thì đã không còn thấy dấu vết nào của hắn.
"Nhị huynh đâu?" Tống Thanh Hòa không tìm được người, hỏi Phùng Quý.
Phùng Quý chắp tay trước ngực hành lễ cung kính nói: "Hồi bẩm tiểu nương tử, gia chủ đã hồi phủ trước rồi ạ."
Từ khi Tống Hành tiếp nhận chức tiết độ sứ Hà Đông thì luôn luôn bề bộn công vụ, chưa kể quân vụ quấn thân nên dạng chuyện bỏ đi trước mà không nói không rằng này Tống Thanh Hòa cũng đã gặp vài lần nên lâu dần cũng quen. Tuy nàng không có phản ứng gì nhưng cũng mất đi vài phần hứng thú, cùng Thi Yến Vi đi dạo mua sắm thêm một lúc thì quay lại Túy Tiêu Lâu ngồi xe ngựa hồi phủ.
Ngoài thùng xe hoàng hôn dày đặc, nguyệt xuất Tây Lâu.
Phủ Thái Nguyên được phụ tử Tống Hành trấn thủ hơn mười năm không ám khói lửa chiến tranh, dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, giờ là chúc hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình lên đèn, ánh sáng xán lạn tạo nên cảnh tượng hưng thịnh phồn vinh, chỗ chợ đêm thì càng tưng bừng huyên náo nổi bật.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, Tống Thanh Hòa xuống xe, đèn lồng dưới mái hiên chiếu lên thân hình nàng, hắt xuống thành cái bóng dài đang xách váy trên bậc, nàng hỏi thủ vệ bên trái: "Nhị huynh ta chưa hồi phủ sao?"
Thị vệ chắp tay trước ngực thi lễ, đều giọng đáp: "Gia chủ cưỡi ngựa về rồi ngay lập tức cùng Vệ tướng quân rời đi, vẫn chưa vào phủ."
Vệ tướng quân tới tìm hắn chẳng lẽ trong quân xảy ra chuyện gì, Nhị huynh lại phải ra ngoài đánh giặc sao? Tống Thanh Hòa mím môi trầm tư: Nhị huynh từ Tấn Châu về chưa đầy một tháng lại sắp sửa phải ra ngoài, nếu chuyện này là thật thì không biết đến khi nào mới về nhà tiếp được.
Thi Yến Vi yên lặng đi bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt nàng nặng nề tâm trạng thì đại khái cũng đoán ra được lúc này nàng đang nghĩ gì.
Trung Nguyên suy thoái, thiên hạ rung chuyển đã lâu, từ khi Tống Hành tiếp nhận chức vụ tam trấn tiết độ sứ Hà Đông, Bình Lô, Lô Long thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai năm đã liên tiếp đoạt được Nghĩa Võ, Chấn Võ, Chiêu Nghĩa, Hạ Tuy, năm trấn Hà Trung, tham vọng vấn đỉnh Trung Nguyên cực kỳ rõ ràng.
Sau này những trận hắn muốn đánh chỉ sợ không phải ít.
Hai người bước vào hoa viên, Thi Yến Vi tạm biệt nàng, trước khi rời đi còn dịu dàng trấn an nàng nói: "Người đương thời đều nói Tống tiết sử túc trí đa mưu, dũng mãnh thiện chiến, nếu là chuyện trọng yếu gia chủ ắt sẽ có cách giải quyết. Nhị nương không cần phải lo lắng."
Tống Thanh Hòa vẫn chưa nghe lọt những lời này của nàng, lơ đãng "ừ" một tiếng, đi về Thúy Trúc cư.
Thụy Thánh đẩy tấm bình phong ra mời nàng vào phòng, Tiết phu nhân đang ngồi dưới cửa sổ, nhẹ nhàng lần chuỗi phật châu nhắm mắt dưỡng thần, Sơ Vũ ngồi dưới bàn trà hoa sen tám cánh, giúp bà bóp chân.
"A bà vạn phúc." Tống Thanh Hòa không biết Tiết phu nhân đã biết việc này hay chưa, sợ bà phát hiện sẽ lo lắng không yên nên tạm thời không dám nói gì.
Tiết phu nhân chậm rãi mở mắt, nắm tay bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Sao cháu lại đến đây giờ này? Vừa đi đâu chơi với Dương nương tử đấy? Đã ăn tối chưa?"
Thấy a bà không nhắc tới Nhị huynh, Tống Thanh Hòa miễn cưỡng cười cười, "Nhi và Dương nương tử xuống phố mua được rất nhiều thứ thú vị. A bà không nhắc thì không sao, giờ nhắc cái làm cháu nhớ ra còn chưa ăn kịp tối, dạ dày tự nhiên hơi khó chịu."
Tiết phu nhân nghe vậy khẽ cau mày, khẽ thở dài: "Nhị huynh cháu vừa mới sai người lại đây truyền lời nói có việc quân cần giải quyết. Chắc giờ hắn cũng chưa ăn tối, cổng thành lúc này đã đóng lại rồi, nếu không thì gọi người đưa chút cơm canh qua."
Nói xong, giơ tay vuốt ve mái tóc đen của Tống Thanh Hòa, gọi Thụy Thánh đi thiện phòng truyền lệnh...
Tống Thanh Hòa kéo Thi Yến Vi sang một bên, nhẹ giọng thầm thì: "Hôm nay Nhị huynh cư xử thật kỳ lạ, đầu tiên là ngồi xe ngựa chung với chúng ta, sau lại muốn cùng chúng ta dạo phố. Trước đây mấy khi huynh ấy làm thế đâu..."
Nàng còn chưa nói xong, Tống Hành đã thong thả đi đến trước mặt nàng, Tống Thanh Hòa không dám nói nữa, cười hỏi hắn: "Huynh à, sao hôm nay huynh lại rảnh rỗi đi dạo phố cùng muội và Dương nương tử thế?"
Tống Hành thản nhiên đáp: "A bà đã dặn ta đi đón muội thì sao ta dám về một mình được. Hiếm lắm mới có một hôm ta không bận gì nhiều, cùng muội dạo phố một chuyến cũng chẳng sao."
Tống Thanh Hòa thấy sắc mặt lẫn lời nói của hắn vẫn bình thường, tạm thời tin tưởng lý do này, sóng vai cùng Thi Yến Vi đi tới.
Thi Yến Vi dừng lại trước một sạp nhỏ bán đồ gốm, cẩn thận chọn ra một vài bức tượng gốm rồi lấy một nắm đồng xu từ trong túi tiền, đếm một lượt, trả cho chủ quán.
Chủ quán nhanh nhẹn đưa tay nhận lấy đồng tiền, mỉm cười chắp tay nói: "Nhị vị nương tử đi thong thả."
Nàng thích những món đồ chơi nhỏ này ư? Tống Hành tuy rằng kinh ngạc nhưng vẫn liếc mắt ra hiệu với Phùng Quý, Phùng Quý hiểu ý vẻ mặt tươi cười bước tới, chủ động giúp Thi Yến Vi xách đồ.
Thi Yến Vi hơi ngại ngùng, do dự không chịu đưa, Tống Thanh Hòa nói: "Không sao, cô cứ việc đưa cho hắn."
Phùng Quý mau miệng, phụ họa nói: "Dương nương tử không cần phải khách khí với nô, chỉ là cầm giúp vài món đồ thôi mà, cũng không phải việc gì nặng nhọc."
Thi Yến Vi không từ chối nữa, gói kỹ tượng gốm đưa bằng cả hai tay cho Phùng Quý dịu dàng nói: "Vậy cảm ơn Phùng lang quân."
Tống Thanh Hòa cũng cảm thấy lạ nên mới hỏi: "Dương nương tử thích tượng gốm sao? Ta từng tới phòng cô rồi nhưng sao không nhìn thấy nhỉ?"
Thi Yến Vi lắc lắc đầu, mỉm cười đáp: "Tượng gốm này ta mua cho Đồng Quý nên đương nhiên trong phòng ta không có trưng. Thằng bé mới mười một mười hai tuổi, tính cách đơn thuần, thích nhất mấy món đồ chơi nhỏ này."
Tống Thanh Hòa nghe thấy lại tò mò hỏi: "Đồng Quý là ai? Đụng trúng chữ "Quý" với Phùng Quý này."
Còn không đợi Thi Yến Vi trả lời, Phùng Quý đã mở miệng trước: "Hạng người như nô tài trong tên có chữ "Quý" cũng không ít, ví dụ như Phú Quý, Phúc Quý, Kim Quý, Ngân Quý, không đáng để tiểu nương tử cảm thấy ngạc nhiên."
Lời hắn nói khiến Tống Thanh Hòa không khỏi bật cười, khóe mắt cong lên.
Hạng người như bọn họ ư, vậy bọn họ là hạng người gì? Nô tài xuất thân tiện tịch, là vật sở hữu của chủ nhân? Sự ảnh hưởng về giáo dục lẫn tư tưởng mà Thi Yến Vi nhận được khiến nàng hoàn toàn không thể đồng tình với việc con người trong xã hội phong kiến được chia thành cao thấp quý tiện, tiện tịch lương tịch quý tịch, càng không thể nào yên tâm thoải mái hưởng thụ những "tiện ích" lẫn "đặc quyền" mà hệ thống phân cấp này mang lại.
Ý cười trên mặt Thi Yến Vi dần biến mất, khép mắt dịu dàng nói: "Thằng bé là tiểu lang quân làm công ở thiện phòng chung với ta, dáng người cao gầy, đôi mắt đen láy trong suốt như hai viên thủy tinh bồ đào. Tuy thằng bé tâm tư đơn thuần nhưng lại kiên trì tỉ mỉ, sẵn sàng chịu khó, tuổi còn nhỏ đã học được một nửa tay nghề của Lưu mụ, rất khiến người khác yêu mến, ta và Hỉ Nhi hay Thiện Nhi đều chăm sóc nó như a đệ."
Tống Hành nghe vậy, không khỏi nghĩ đến ánh mắt nàng khi nhìn nam châu Hợp Phố trong bữa tiệc sinh thần của Nhị nương, trong ánh mắt ấy là sự tức giận cùng thương xót một cách đầy khó hiểu, hắn càng lấy làm kinh ngạc.
Phùng Quý nghe xong, cười hắc hắc cao giọng phụ họa nói: "Dương nương tử tốt bụng khiêm tốn, kết giao với người khác không quan trọng xuất thân, quả là một vị nữ quân tử."
Khi đang nói chuyện giữa chừng thì Tống Thanh Hòa kéo Thi Yến Vi vào một cửa hàng son phấn, Tống Hành chờ ở bên ngoài, mất thời gian khoảng một chén trà thì hai người đi ra, Tống Thanh Hòa đưa đồ cho Phùng Quý xong thì lại thấy phía trước có người bán hoa tươi theo mùa, liền chạy tới đó mua hoa.
Tống Thanh Hòa chọn được hai cành mẫu đơn, cười tủm tỉm hỏi Tống Hành phía sau: "Nhị huynh, huynh thấy hai bông mẫu đơn này có đẹp không?"
Tống Hành thờ ơ "ừ" một tiếng, Tống Thanh Hòa gọi Họa Bình giúp nàng cài đóa hoa màu hồng nhạt lên búi tóc, mặt khác đưa một đóa mẫu đơn đỏ thắm cho Ngân Chúc, "Đóa này hợp với khăn choàng đỏ mà Dương nương tử đang khoác, em giúp nàng cài lên đi."
Ngân Chúc cầm lấy bằng cả hai tay, đi đến bên cạnh Thi Yến Vi, hai người nhẹ giọng thì thầm mấy câu, Thi Yến Vi nhét một hộp phấn hoa nhài vào tay áo Ngân Chúc rồi hơi khuỵu gối xuống, cúi đầu để nàng ấy cài trâm hoa cho mình.
Tống Thanh Hòa chậm rãi đi đến gần, nhẹ nhàng xoa ống tay áo của Thi Yến Vi, cười tủm tỉm nói: "Ta nói rồi mà, hoa này rất hợp với cô, các em lại nhìn thử xem, có giống mỹ nữ trong bức họa treo ở phòng a bà không nào?"
Họa Bình suy nghĩ một chút, cười hỏi: "Tiểu nương tử đang nói bức "sĩ nữ đồ" treo trên bức tường phía đông ấy ạ?"
Phùng Quý chỉ dám liếc vội Thi Yến Vi một cái rồi cụp mắt, lén nhìn Tống Hành, tuy ánh mắt ngài đen tối không rõ nhưng từ đầu đến cuối mắt phượng hẹp dài lại chưa hề rời khỏi người Dương nương tử.
Trên phố dòng người qua lại như mắc cửi, ồn ào náo nhiệt không ngớt, Thi Yến Vi và nhóm Tống Thanh Hòa, Họa Bình, Ngân Chúc nói nói cười cười, đương nhiên cũng dần quên đi Tống Hành và Phùng Quý chứ đừng nói đến đám thị vệ mặt mày vô cảm đang lững thững theo sau.
Thi Yến Vi thấy kim thụ hoa được cài trên tóc Tống Thanh Hòa cực kỳ giống với những bức danh họa thời kỳ Nguy Tấn liền cười khúc khích trêu chọc nàng: "Theo ta thấy, Nhị nương mới giống mỹ nữ xinh đẹp như bước ra từ bức "nữ sử châm đồ" của Cố Khải Chi, nếu có điểm khác biệt thì đó có lẽ là bông mẫu đơn màu hồng phấn đang cài trên tóc này."
Tống Thanh Hòa nghe nàng nói vậy thì rất vui mừng, bước nhanh chạy đến bên cạnh Tống Hành, lớn tiếng nói: "Nhị huynh, Dương nương tử khen muội giống người trong tranh cổ, kim thụ hoa và trâm mẫu đơn hồng phấn muội đang cài này có đẹp không?"
Cơn gió chiều thổi qua gấu váy của Thi Yến Vi tựa như đóa hải đường nở rộ. Ánh nắng chiếu nghiêng, dát một lớp vàng mỏng lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc bích của nàng, mẫu đơn trên tóc kiều diễm ướt át, khiến nàng càng thêm phần lộng lẫy, một vẻ đẹp chẳng khác gì thần tiên.
Tống Hành không nhanh không chậm thu hồi ánh mắt, ánh mắt rơi xuống kim thụ hoa cài trên tóc Tống Thanh Hòa, trong đầu hắn vẫn một cái nhăn mày một nụ cười của Thi Yến Vi khi nàng nhìn Ngân Chúc hoặc Tống Thanh Hòa, chậm rãi mở miệng nói hai chữ "Đẹp lắm".
"Các em cũng đi mua trâm hoa đi, ta và Dương nương tử lại đầu kia xem người ta thổi đồ chơi bằng đường." Tống Thanh Hòa vui vẻ cười nói, kéo Thi Yến Vi về phía trước.
Lúc này mặt trời đã lặn ở hướng tây, chân trời rực sáng như ánh lửa, gió xuân ấm áp, Tống Hành thả chậm bước chân không nhanh không chậm theo sau, lần đầu tiên lộ ra sự nhẫn nại cực lớn với loại chuyện vụn vặt này.
"Gia chủ", Tiếng gọi lớn liên tục truyền vào tai Tống Hành, hắn xoay người lại nhìn thì chợt thấy tiểu tư hắn vừa phái về truyền lời cho Tiết phu nhân.
Tống Hành lui vào ngõ nhỏ không một bóng người, tiểu tư thở hổn hển nói: "Bẩm gia chủ, nô vừa về tới ngoài phủ thì đúng lúc gặp được Vệ tướng quân bồn chồn không yên đến quý phủ tìm gia chủ. Vệ tướng quân nói là có việc gấp muốn bẩm, nô đã bảo ngài ấy đợi ở cổng trong lúc lại đây báo chuyện này với gia chủ."
Vệ tam lang đích thân đến quý phủ tìm nhất định có việc rất gấp. Tống Hành khẽ cau mày kiếm, trầm giọng phân phó tiểu tư: "Bảo bọn họ bảo vệ Nhị nương và Dương nương tử."
Dứt lời thì nhanh chóng bỏ đi, dưới chân như có cơn cuồng phong vừa quét tới.
Đi một mạch đến Túy Tiêu Lâu rồi xoay người lên ngựa, về thẳng Tống phủ.
Đồ chơi làm bằng đường đã được thổi xong, Tống Thanh Hòa cầm lấy chơi đùa một lúc trong tay, ngoái lại tìm Tống Hành thì đã không còn thấy dấu vết nào của hắn.
"Nhị huynh đâu?" Tống Thanh Hòa không tìm được người, hỏi Phùng Quý.
Phùng Quý chắp tay trước ngực hành lễ cung kính nói: "Hồi bẩm tiểu nương tử, gia chủ đã hồi phủ trước rồi ạ."
Từ khi Tống Hành tiếp nhận chức tiết độ sứ Hà Đông thì luôn luôn bề bộn công vụ, chưa kể quân vụ quấn thân nên dạng chuyện bỏ đi trước mà không nói không rằng này Tống Thanh Hòa cũng đã gặp vài lần nên lâu dần cũng quen. Tuy nàng không có phản ứng gì nhưng cũng mất đi vài phần hứng thú, cùng Thi Yến Vi đi dạo mua sắm thêm một lúc thì quay lại Túy Tiêu Lâu ngồi xe ngựa hồi phủ.
Ngoài thùng xe hoàng hôn dày đặc, nguyệt xuất Tây Lâu.
Phủ Thái Nguyên được phụ tử Tống Hành trấn thủ hơn mười năm không ám khói lửa chiến tranh, dân chúng trong thành an cư lạc nghiệp, giờ là chúc hàng ngàn hàng vạn hộ gia đình lên đèn, ánh sáng xán lạn tạo nên cảnh tượng hưng thịnh phồn vinh, chỗ chợ đêm thì càng tưng bừng huyên náo nổi bật.
Đợi xe ngựa dừng hẳn, Tống Thanh Hòa xuống xe, đèn lồng dưới mái hiên chiếu lên thân hình nàng, hắt xuống thành cái bóng dài đang xách váy trên bậc, nàng hỏi thủ vệ bên trái: "Nhị huynh ta chưa hồi phủ sao?"
Thị vệ chắp tay trước ngực thi lễ, đều giọng đáp: "Gia chủ cưỡi ngựa về rồi ngay lập tức cùng Vệ tướng quân rời đi, vẫn chưa vào phủ."
Vệ tướng quân tới tìm hắn chẳng lẽ trong quân xảy ra chuyện gì, Nhị huynh lại phải ra ngoài đánh giặc sao? Tống Thanh Hòa mím môi trầm tư: Nhị huynh từ Tấn Châu về chưa đầy một tháng lại sắp sửa phải ra ngoài, nếu chuyện này là thật thì không biết đến khi nào mới về nhà tiếp được.
Thi Yến Vi yên lặng đi bên cạnh nàng, thấy vẻ mặt nàng nặng nề tâm trạng thì đại khái cũng đoán ra được lúc này nàng đang nghĩ gì.
Trung Nguyên suy thoái, thiên hạ rung chuyển đã lâu, từ khi Tống Hành tiếp nhận chức vụ tam trấn tiết độ sứ Hà Đông, Bình Lô, Lô Long thì chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai năm đã liên tiếp đoạt được Nghĩa Võ, Chấn Võ, Chiêu Nghĩa, Hạ Tuy, năm trấn Hà Trung, tham vọng vấn đỉnh Trung Nguyên cực kỳ rõ ràng.
Sau này những trận hắn muốn đánh chỉ sợ không phải ít.
Hai người bước vào hoa viên, Thi Yến Vi tạm biệt nàng, trước khi rời đi còn dịu dàng trấn an nàng nói: "Người đương thời đều nói Tống tiết sử túc trí đa mưu, dũng mãnh thiện chiến, nếu là chuyện trọng yếu gia chủ ắt sẽ có cách giải quyết. Nhị nương không cần phải lo lắng."
Tống Thanh Hòa vẫn chưa nghe lọt những lời này của nàng, lơ đãng "ừ" một tiếng, đi về Thúy Trúc cư.
Thụy Thánh đẩy tấm bình phong ra mời nàng vào phòng, Tiết phu nhân đang ngồi dưới cửa sổ, nhẹ nhàng lần chuỗi phật châu nhắm mắt dưỡng thần, Sơ Vũ ngồi dưới bàn trà hoa sen tám cánh, giúp bà bóp chân.
"A bà vạn phúc." Tống Thanh Hòa không biết Tiết phu nhân đã biết việc này hay chưa, sợ bà phát hiện sẽ lo lắng không yên nên tạm thời không dám nói gì.
Tiết phu nhân chậm rãi mở mắt, nắm tay bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Sao cháu lại đến đây giờ này? Vừa đi đâu chơi với Dương nương tử đấy? Đã ăn tối chưa?"
Thấy a bà không nhắc tới Nhị huynh, Tống Thanh Hòa miễn cưỡng cười cười, "Nhi và Dương nương tử xuống phố mua được rất nhiều thứ thú vị. A bà không nhắc thì không sao, giờ nhắc cái làm cháu nhớ ra còn chưa ăn kịp tối, dạ dày tự nhiên hơi khó chịu."
Tiết phu nhân nghe vậy khẽ cau mày, khẽ thở dài: "Nhị huynh cháu vừa mới sai người lại đây truyền lời nói có việc quân cần giải quyết. Chắc giờ hắn cũng chưa ăn tối, cổng thành lúc này đã đóng lại rồi, nếu không thì gọi người đưa chút cơm canh qua."
Nói xong, giơ tay vuốt ve mái tóc đen của Tống Thanh Hòa, gọi Thụy Thánh đi thiện phòng truyền lệnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.