Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 24:

Uyên Tú Tú

22/11/2024

Vậy là gia chủ đã hạ quyết tâm, muốn nạp Dương nương tử vào phủ. Phùng Quý mừng thầm trong lòng, giờ bên cạnh ngài đã có một vị hồng nhan biết lạnh biết nóng bầu bạn, sau này vì gia chủ khai chi tán diệp, thật là may mắn làm sao.

"Gia chủ an tâm, nô nhất định sẽ làm tốt việc này." Phùng Quý khẽ cười đáp, sai người đi thiện phòng truyền lệnh.

Ăn sáng xong, Tống Hành đứng trước gương đồng kê sát đất sửa sang lại quần áo, đến Thúy Trúc cư vấn an Tiết phu nhân.

Tiết phu nhân đứng dậy khỏi ghế xoa xoa cánh tay hắn, hai mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: "Cháu gầy đi rồi, trận này không dễ đánh đúng không? Cháu có bị thương không đấy?"

Tống Hành lắc đầu, bình thản trấn an bà: "Chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi, a bà không cần lo lắng."

Dứt lời, tự mình đỡ Tiết phu nhân ngồi xuống rồi ngồi ở ghế đối diện.

Sơ Vũ mở cửa sổ, nhấc chân ra ngoài, lại phân phó Đống Tuyết đang đứng dưới hành lang phơi khăn tay nấu ấm trà nóng đưa đến.

Tiết phu nhân nhẹ nhàng gảy chuỗi Phật châu làm từ gỗ đàn, chậm rãi mở miệng nói: "Từ ngày Nhi lang tiễn La tiết sứ tới giờ lão thân vẫn chưa gặp lại cháu, hôm nay khó khăn lắm cháu mới về đến nhà, lão thân không thể không hỏi cháu một câu và cháu phải nói thật: La Ngũ nương kia, cháu có ý gì với nàng không?"

Tống Hành không thèm nhướng mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng nói: "La Ngũ nương tất nhiên là tốt. Nhưng tính cách có vẻ trầm lắng lãnh đạm, không biết có phải người bao dung không nên chưa chắc đã là lương phối của mỗ. Dựa vào tướng mạo lẫn gia thế của nàng, sau này tự có lang quân thích hợp hơn."

Có thể bao dung người khác. Tiết phu nhân nghe được mấy chữ này, liền nhận ra hắn vẫn còn nhớ mong Dương Sở Âm, nhất định phải đưa nàng vào phủ làm quý thiếp

Tuy lần này hắn và vị La Ngũ nương kia chưa thể lọt vào mắt nhau nhưng phương bắc vẫn còn không ít nữ lang chưa thành gia lập thất, chẳng nhẽ không có ai được hắn nhìn trúng.

Tiết phu nhân đang suy nghĩ thì lại Tống Hành dùng giọng điệu nhàn nhạt lên tiếng: "Tây Đạo Sơn Nam xưa nay đều giao hảo với Tuyên Võ. Chuyện lần này chưa hẳn là không có liên quan gì đến Giang Tiều, tình hình hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng nên mỗ chưa có tâm tư để nghĩ đến việc cưới vợ, kính xin a bà để ý thêm một hai người, đợi qua mồng một Tết mùa xuân sang năm rồi tính toán tiếp cũng không muộn."

"Tháng hai năm sau cháu sẽ hai mươi bảy tuổi, đừng kiếm cớ trì hoãn hôn sự nữa." Tiết phu nhân nhíu mày nghiêm mặt nói.

Tống Hành liên tục nói vâng, tổ tôn hai người trò chuyện thêm một lúc thì Tống Hành cáo từ với Tiết phu nhân, không định ở trong phủ nghỉ ngơi thêm một hai ngày mà rời phủ đến quân doanh xử lý quân vụ.

Giờ Dậu, Tống Hành dùng bữa tối với tướng sĩ trong quân xong thì cưỡi ngựa, thẳng đến phố thị.

Ở Thanh Phong Phố.

Tống Hành chọn một nhã gian bên sông.

Tiểu nhị trình sổ con ghi các món trong thực đơn lên, nhưng Tống Hành cũng không thèm nhìn mà chỉ bảo Phùng Quý lấy ra một thỏi bạc.

Phùng Quý đặt thỏi bạc lên bàn, nhìn tiểu nhị vóc người nhỏ thó trước mặt, khách sáo nói: "Ngươi đến phòng bếp mời vị nương tử làm mấy món điểm tâm này đến đây, cứ bảo có khách quý muốn gặp nàng."

Tiểu nhị khó xử nói nơi này là tửu quán, cũng không phải giáo phường, nào có lý lại tùy tiện gọi nữ lang ra gặp khách.

"Không phải nô tài cố ý ngăn cản nhưng chủ nhân có lệnh, nữ lang chỗ chúng ta bình thường đều không gặp khách, kính xin lang quân lượng thứ." Tiểu nhị vừa trưng khuôn mặt tươi cười vừa đẩy thỏi bạc về phía Phùng Quý, nói sang chuyện khác: "Phòng bếp vừa ra mắt các món ăn lẫn điểm tâm mới, nhị vị lang quân có muốn thử hay không?"

Phùng Quý thấy tỏ vẻ thiện chí cũng vô dụng, liền thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Chủ nhân nhà ta thân phận tôn quý, hôm nay nhất định phải gặp được vị nương tử kia. Ngươi nhìn thử xem bên hông ngài đang treo thứ gì, nếu làm chậm trễ chuyện quan trọng của công gia, liệu ngươi có gánh nổi trách nhiệm?"

Tiểu nhị bị hắn dọa sợ, rối rít cúi đầu nhìn vật treo trên thắt lưng Tống Hành, đó là một tấm ngư phù bằng vàng. Tuy hắn không biết chữ nhưng từng nghe chủ nhân nói qua về các loại ngư phù, loại ngư phù bằng vàng này chỉ có quan viên từ Tam phẩm trở nên mới được phép sử dụng.

"Vừa rồi nô tài có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, mạo phạm lang quân, kính xin lang quân thứ lỗi, nô tài lập tức đi mời vị nương tử kia lại đây." Tiểu nhị vừa khom người bồi lễ nói lời xin lỗi xong liền đẩy cửa, lo lắng không yên đến phòng bếp mời Thi Yến Vi.



Tiểu nhị vừa sốt ruột vừa hoảng hốt tới gần Thi Yến Vi, trên trán toát mồ hôi lạnh nói, "Dương nương tử, có khách quý ở nhã gian trên lầu muốn gặp cô, kính xin Dương nương tử theo nô tài lên gặp ngài ấy một lần."

Lúc này Thi Yến Vi đang cho nhân vào vỏ bánh làm món bánh bao, nghe vậy liền hơi dừng tay, nhướng mắt nhìn hắn hỏi: "Ai muốn gặp ta?"

Tiểu nhị đầu lắc như trống bỏi, thành thật trả lời: "Nô tài cũng không biết ngài ấy là ai, nhưng trên thắt lưng có treo ngư phù bằng vàng, nghĩ chắc là đại quan từ Tam phẩm trở lên, tôn quý bất phàm."

Quan Tam phẩm trong thành Thái Nguyên chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đầu Thi Yến Vi bất giác hiện lên hai chữ Tống Hành, liền hỏi tiếp: "Hắn khoảng bao nhiêu tuổi? Tướng mạo thế nào, cao khoảng bao nhiêu?"

Tiểu nhị đã luyện được khả năng phân biệt người một cách thành thục, chưa cần nghĩ đã đáp ngay: "Nhìn ngài ấy có vẻ không quá hai tư hai lăm tuổi, vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, thân hình cũng rất cao lớn, khoảng chừng sáu thước ba sáu thước tư."

Hắn miêu tả vậy nếu người tới không phải Tống Hành thì còn có thể là ai được nữa. Thi Yến Vi rời khỏi Tống phủ đã được ba tháng, chưa từng gặp lại bất kỳ một ai ở Tống phủ, vốn tưởng rằng Tống Hành sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, nào ngờ hắn lại tìm tới đây.

Thi Yến Vi đột nhiên cảm thấy bất an, nhưng nàng không thể cự tuyệt, nếu giờ nàng không đi khiến hắn tức giận, dựa vào thủ đoạn cùng quyền thế của hắn, có trời mới biết hắn định sẽ làm gì.

"Được, ta đi với anh." Thi Yến Vi vừa nói vừa cởi tạp dề theo hắn ra khỏi phòng bếp.

Vào tới nhã gian Tống Hành đang ngồi, Thi Yến Vi xoay sang nói tiểu nhị tiếp tục làm việc của mình, tiện tay khép cửa lại.

"Thiếp bái kiến Tống tiết sử, tiết sử vạn phúc." Thi Yến Vi đè nén cảm giác sợ hãi cùng bất an trong lòng, điềm đạm nói.

Nàng gọi hắn là Tống tiết sử chứ không chịu gọi hắn là gia chủ.

Tống Hành cảm thấy có chút chói tai, nhíu mày, đứng dậy tới trước mặt nàng, ánh mắt đảo quanh khuôn mặt mộc mạc không chút phấn son của nàng, trầm giọng hỏi: "Đây là mảnh đất lành mà nàng chọn cho mình sau khi rời khỏi Tống phủ sao?"

Thi Yến Vi theo bản năng lui về phía sau hai bước, kéo dài chút khoảng cách với hắn, bình tĩnh đáp: "Thiếp không cho rằng nơi này có chỗ nào không tốt, thiếp tự kiếm tiền mà đôi bàn tay của chính mình, lúc rảnh rỗi muốn làm gì thì làm, cũng chẳng bị nhiều quy củ trói buộc, thiếp rất thích cuộc sống thoải mái này."

Tống Hành nghe vậy chỉ cười lạnh, từng bước tiến lại gần nàng, cho đến khi nàng dựa sát vào tường không thể lùi thêm được nữa, rũ mắt cúi đầu, giọng điệu đầy sự khinh thường: "Cuộc sống thoải mái mà nàng nói là cả ngày ám mùi khói bếp, ra sức nhào bột đổi lấy vài đồng bạc, thỉnh thoảng lên sân khấu đàn vài khúc tỳ bà bán rẻ tiếng cười sao?"

Bán rẻ tiếng cười? Nàng bán tiếng cười khi nào chứ? Thi Yến Vi bị lời nói của hắn chọc giận, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lý lẽ hùng hồn phản bác: "Chẳng nhẽ trong mắt ngài, bán rẻ thể xác làm thiếp cho ngài mới là đúng hay sao? Thiếp tự kiếm sống bằng chính đôi bàn tay, tay làm hàm nhai thì có gì đáng xấu hổ?"

"Hay cho câu bán rẻ thể xác!" Tống Hành bị nàng làm cho nghẹn họng, hít một hơi thật sâu mới mở miệng nói tiếp: "Thì ra trong lòng Dương nương tử, mỗ chẳng khác gì khách làng chơi háo sắc, nếu đã thế mỗ cũng chẳng cần tỏ vẻ chính nhân quân tử trước mặt nàng nữa, chỉ mong sau này nàng đừng có mà hối hận!"

"Thiếp nhất định sẽ không hối hận. Thiếp cũng nói rõ với Tống tiết sử một câu, trên đời không phải ai cũng sẽ vì vinh hoa phú quý mà cam nguyện làm hoàng yến trong lồng để người khác tìm vui tiêu khiển. Nữ lang trên đời cũng không phải chỉ có dựa vào nam lang mới có thể sống được. Từ nay về sau, thiếp không muốn gặp lại ngài nữa, kính xin Tống Tiết soái mở lòng từ bi, giơ cao đánh khẽ đừng tự hạ thân phận bắt ép một tiểu nữ lang nhỏ bé như thiếp."

Lời này vừa nói ra, Phùng Quý liền cảm thấy sống lưng phát lạnh, từ trước đến nay chưa ai dám nói chuyện kiểu này với gia chủ, không ngờ Dương nương tử bình thường nhìn nhu nhu nhược nhược nhưng bên trong cốt cách phản nghịch, kiên cường khó thuần, nếu biết trước thế này thì ngay từ đầu hắn cũng không mong gia chủ sẽ có tâm tư kia với nàng.

Tống Hành giận đến bật cười, chỉ chăm chú nhìn nàng một lúc rất lâu rồi không nói không rằng, xoay sang nói với Phùng Quý hai chữ "Hồi phủ", rồi đi ra cửa mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Ngựa dừng trước cổng quý phủ, Tống Hành đạp bàn đạp nhảy xuống ngựa, Phùng Quý im lặng đi theo, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Đến canh hai, Tống Hành rửa mặt thay y phục lên giường, lúc này Phùng Quý mới dám thở nhẹ ra một hơi, thổi tắt ngọn đèn cuối cùng trong phòng, rón rén lui ra ngoài.

Tống Hành nộ khí chưa tiêu, miệng nhai đi nhai lại những lời nói vô lễ của Thi Yến Vi, trằn trọc mãi cho đến nửa đêm mới mơ hồ ngủ thiếp.

Trong giấc mơ, hắn thấy bản thân quay lại tòa cổ trạch hoang phế ngày ấy, dưới gốc lê hoa lại lần nữa đột nhiên xuất hiện một vị nữ lang mặc bạch y, dáng người yểu điệu duyên dáng, mọi thứ như thể đang lặp lại.



Khi Tống Hành đang cảm thấy thất thần, nữ lang đã ở trước mặt hắn, nàng thậm chí còn không cao bằng vai hắn, đầu ngón tay trắng nõn như cọng hành mơn trớn bàn tay cầm kiếm, chạm vào thân kiếm, giọng nói nhu mì như thủ thỉ: "Lang quân định dùng thanh kiếm treo bên hông này hàng phục thiếp thân..."

Vừa nói, ngón tay ngọc của nàng vừa rời khỏi trường kiếm chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng áp sát, mỉm cười hỏi, "Hay là..."

Giọng nói như tiếng oanh hót của nữ lang lọt vào tai Tống Hành, hắn thấy cổ họng như thắt lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang làm loạn về phía dưới của nàng, rũ mắt nhìn khuôn mặt càng lúc càng rõ nét.

Tống Hành nâng chiếc cằm trắng nõn của nữ lang lên, nhìn vào đôi mắt hoa đào của nàng, trầm giọng nói: "Dương Sơ Âm, là nàng tự chuốc lấy!"

Gió đêm thổi qua khiến hoa lê trong viện rụng rơi lả tả, từng mảnh cánh hoa thuần khiết một màu trắng đậu trên mái tóc lẫn y phục thiếu nữ, dưới ánh trăng mờ ảo, hai bóng người quấn quýt vào nhau, chặt chẽ không rời.

Hoa yêu đạo hạnh thấp kém bị hiệp khách dùng trường kiếm thô to trấn áp, mất một thời gian dài vẫn không thể thoát ra được, sau mấy lần thua hết trận này đến trận khác, hơi thở nàng nhợt nhạt, hai mắt mờ mịt, trên làn da trắng như tuyết phủ đầy dấu vết xanh xanh tím tím to nhỏ khác nhau, vừa thấy đã giật mình.

Một đêm hỗn loạn cứ thế trôi qua.

Hôm sau mặt trời đã lên đến đỉnh thì Tống Hành mới thức dậy, trên giường ướt đẫm một mảng, hắn xoa xoa cái trán đau nhức, nhấc chiếc chăn gấm hoa văn hình đoàn che nửa người lên, đến tủ quần áo bằng gỗ lê khảm trai rút ra một cái tiết khố sạch sẽ thay vào, khoác áo gọi Phùng Quý đưa nước.

Phùng Quý bưng chậu tới cho hắn rửa mặt, đang định lui ra thì Tống Hành bỗng nhiên gọi lại, sắc mặt âm trầm sai bảo hắn: "Sai người ném đệm trên giường đi."

Đúng là một câu không đầu không đuôi. Phùng Quý ngẩn người một lúc mới tìm ra dấu vết, gật đầu đồng ý rồi bưng nước ra ngoài.

Không lâu sau, Tống Hành dùng bữa ở bên ngoài, Phùng Quý đi vào phòng trong, chỉ kịp nhìn tấm đệm một cái đã vội vàng cuộn thành cục, nhét vào chậu mang ra ngoài, phân phó Quất Bạch đợi gia chủ ăn sáng rời phủ xong thì tìm một tấm đệm mới thay thế.

Tống Hành ăn sáng xong, đứng dậy đến quan thự. Hắn cũng không gọi Phùng Quý đi theo mà lại lệnh Phùng Quý đi một chuyến đến đô đốc phủ Thái Nguyên.

Đêm đó Thi Yến Vi không thể ngủ ngon nên khí sắc không tốt, mới sáng tinh mơ đã đã đến tìm Thôi Tam nương nói nàng muốn rời khỏi Thái Nguyên, sau này không thể tiếp tục làm công ở nhà bếp, công thức làm một vài món điểm tâm mà khách nhân ưa chuộng nàng đều đã viết ra đầy đủ, giao lại cho Tam nương xem qua.

Thôi Tam nương nghe xong liền cảm thấy khó hiểu, đành phải hỏi nàng thêm vài câu: "Đang yên đang lành sao lại muốn rời khỏi Thái Nguyên? Tình hình bên ngoài giờ đang phức tạp lắm, một người con gái yếu đuối như cô định an thân gửi phận thế nào được?"

Thi Yến Vi ung dung đáp: "Trời đất bao la chẳng nhẽ không có chốn để ta dung thân. Tam nương đừng lo lắng cho ta nữa. Còn có việc này đang muốn hỏi Tam nương, ta muốn đi nơi khác thì phải xin phép ở nơi đâu vậy?"

Thôi Tam nương suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chắc là đô đốc phủ ở bắc thành."

Thi Yến Vi cảm tạ Thôi Tam nương, thoa ít phấn che đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt, đeo mạng che đến bắc thành.

Vào đến đô đốc phủ, nàng xếp hàng lấy giấy để điền đơn. Thi Yến Vi dùng hai đồng Khai Nguyên Thông bảo đưa cho chủ một sạp hàng nhỏ ngoài cửa đô đốc phủ, mượn bút mực để điền thông tin.

Đến mục nơi ở của người bảo lãnh, Thi Yến Vi khó xử đành phải về trước nhờ đến sự giúp đỡ của Thôi Tam nương.

Thôi Tam nương chỉ liếc qua tờ giấy, cười nói: "Ta ký cho cô là được chứ gì. Trương Nhị nương hay ra ngoài chọn mua trà rượu, đều là ta, Liễu Tam nương, Hoàng Tứ nương thay nhau bảo lãnh đấy."

Nói xong thì sai người đi mời Liễu Tam nương tới, hai người cùng nhau ký bảo lãnh cho Thi Yến Vi.

Buổi chiều, Thi Yến Vi đem tờ đơn đã điền đầy đủ đến đô đốc phủ rồi mướn xe lừa quay về.

Giờ Dậu, Tống Hành cưỡi ngựa hồi phủ. Phùng Quý đã đứng đợi hắn ở cổng từ sớm, thấy hắn vừa xuống ngựa đã gấp rút bật dậy từ trên ghế, đi đến cạnh Tống Hành.

"Hồi bẩm gia chủ, phía đô đốc phủ phái người mang tin tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook