Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Chương 31:

Uyên Tú Tú

23/11/2024

Mái tóc nữ lang xinh đẹp nằm trong chăn gấm thấm ướt nước mắt cùng mồ hôi, từng sợi từng sợi dính vào viền thái dương càng khiến nàng có vẻ mảnh mai vô lực, như sương như tuyết.

Tống Hành đi lấy thuốc, vừa quay lại thì đập vào mắt là dáng vẻ này của nàng. Hắn biết lần này hắn có phần càn rỡ quá mức, cả người dù hết sức sảng khoái nhưng kèm với đó là một chút không đành lòng cùng thương tiếc dành cho nàng, bèn kiên nhẫn an ủi: "Nàng yên tâm, vừa rồi bọn hạ nhân đều phải đứng cách xa viện ba trượng, không nghe được cũng không thấy gì, có gì đâu mà nàng phải ngượng ngùng."

Hắn còn mặt mũi để mà nói. Thi Yến Vi dù tức nhưng không biết phải nói thế nào, ỷ vào việc Tống Hành đang đuối lý liền tức giận hạ lệnh trục khách: "Giờ ta vừa mệt mỏi vừa khó chịu vô cùng. Nếu Tống tiết sử không còn việc gì nữa thì kính mời ngài đi cho để ta được phép nằm yên nghỉ ngơi thêm một lúc."

Tống Hành bị lời này của nàng chọc trúng, lực đạo trút xuống đầu ngón tay cũng nặng nề hơn mấy lần. Thi Yến Vi bị đau nhíu mày, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại vặn người véo vào cánh tay hắn, giọng nói mang theo tủi hờn xen lẫn buồn bực vẫn chưa kịp hồi phục như bình thường, nghẹn ngào trách mắng: "Ngài đi ra cho!"

"Nương tử ngoan nào, nếu còn không bôi thuốc, hai ngày nữa ta lại tới kiểm tra công khóa (bài tập), nàng có thể chịu được không?" Tống Hành ngưng mắt hỏi lại nàng, chẳng có vẻ gì là bực bội mà trái lại, giọng nói rõ ràng còn mang theo ý cười.

Lần này chỉ được ân xá mỗi hai ngày. Thi Yến Vi ngày càng cảm thấy mình thật sự đã rơi vào đầm rồng hang hổ, tạm thời chưa nói đến việc liệu Tống Hành có chịu tuân thủ đúng lời hứa hay không thì thân thể nhỏ xinh này có chịu được hắn ba năm không đã là cả vấn đề.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi cắn môi nhíu mày, tâm tình càng thêm phần suy sụp, cảm giác âm ỉ đau từ tứ chi bách hài truyền đến càng chân thực một cách khó hiểu.

Tống Hành thấy nàng không nói không rằng, lau tay lột đi lớp y phục không còn nhìn ra hình thù trên người nàng, đổi thành trung y tiết khố mát mẻ sạch sẽ, xoa cái gáy trắng như ngọc của nàng ngữ điệu khinh mạn: "Nương tử ngoan, ta đang thương nàng đấy, sau này quen rồi nàng tự nhiên sẽ biết điểm tốt của ta."

Thi Yến Vi thật sự không nghe lọt nữa lời ngụy biện vô vị của hắn, không để ý tới sự khó chịu trên người, cắn răng ngửa đầu nhìn hắn, châm chọc nói: "Tống tiết sử thương ta nhiều như vậy, có cần ta quỳ xuống, dập đầu tạ ơn ngài không?"

Tống Hành ấn vai nàng xuống, giúp nàng đắp chăn xong thì không biết xấu hổ đáp lại: "Không cần nàng dập đầu, chỉ cần nàng yên ổn sống ở đây, không gây sự nữa thì vừa hay đã là cách cảm ơn ta rồi."

Nói xong, hắn lặng lẽ đứng bên giường, ánh mắt chuyên chú tỉ mỉ phác họa lại hình dáng mỗi một ngũ quan trên mặt nàng, chợt thấy nàng giống như ngó sen bị gió lớn tàn phá sau cơn dông, nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu khả ái.

Một lúc lâu sau, Tống Hành thấy nàng đã ngủ say, liền chắp tay rời đi.



Ngoài phòng bóng đêm dày đặc, đình viện nối liền nhau san sát, Phùng Quý ngồi ở lan can ngáp một cái, thấy hắn đi ra thì cuống cuồng đứng dậy nghênh đón, lại dùng gậy đánh lửa thắp sáng ngọn đèn lồng, đi trước rọi đèn, soi đường cho hắn.

Về tới Thối Hàn cư đã là quá canh ba. Tống Hành rửa mặt cởi áo, lên giường ngủ một giấc không mộng mị.

Hai ngày tiếp theo, Thi Yến Vi bị dâm uy của Tống Hành bức ép, phần đa thời gian đều phải đến thư phòng luyện chữ, vậy nên những lúc rảnh rỗi còn lại để học từ mới cũng không nhiều.

Tống Hành nhận thấy chữ viết của nàng có chút tiến bộ, nhưng vẫn chưa thể khiến hắn thấy hài lòng. Hắn tự mình lấy bản ghi chép năm sáu tuổi đến cho nàng xem, dùng đó làm cớ để giễu cợt nàng, nhưng khi Thi Yến Vi ném bút muốn bỏ đi thì lại bị Tống Hành ôm chặt lấy, ngả người vào trên ghế.

"Chữ viết nương tử đã không đẹp còn không chịu để người khác chê, đúng là phải phạt nàng một trận mới được, có thế mới khiến nàng biết ra sức phấn đấu."

Thi Yến Vi tựa như đã chết lặng, dáng vẻ không buồn không vui như thể đã hóa thành một bức tượng mỹ nhân được tạc ra từ gỗ, duy chỉ có nước mắt ấm áp đang chảy xuống là cho thấy nàng vẫn là một người đang sống sờ sờ.

Mười ngày tiếp theo cũng rơi vào vòng lặp, Tống Hành cách hai ngày hoặc ba ngày thì sẽ đến biệt viện hành sơn nhưng hắn không chịu đến chính phòng mà một hai đòi ở thư phòng kiểm tra chữ viết của Thi Yến Vi, sau khi nhận xét một thôi một hồi xong thì lại mạnh mẽ lôi kéo nàng hành sự ngay tại chỗ.

Những lần như thế nhiều đến mức Thi Yến Vi chỉ cần nhìn mọi thứ trong thư phòng là đã có cảm giác sợ sệt. Hôm đó Tống Hành cũng đến, nàng năn nỉ thế nào hắn cũng đều không chịu rời khỏi thư phòng mà đứng như đinh đóng cọc, cầm bút đề chữ.

Tống Hành thương nàng phải chịu vất vả những ngày gần đây nên cũng không ép buộc nàng quá mức, trong tiếng giục giã của Thi Yến Vi, hắn vào phòng tắm rửa trước khi vào việc. Thói quen này cũng là do một tay nàng luyện thành, và hắn thì đang phải cố gắng làm quen dần cũng như duy trì nó.

"Mấy ngày nay chữ viết của nương tử có vẻ tiến bộ hơn rồi đấy, xem ra tận tâm cố gắng cũng mang lại một chút kết quả." Tống Hành miệng nói nhưng cũng không để tay nhàn rỗi, thuận thế bế ngang người nàng lên, đặt trên tầng tầng lớp lớp chăn bằng vải gấm.

Thi Yến Vi nắm chặt hai tay đặt hai bên tấm đệm cạnh gối, đôi mi thanh tú xoắn lại, quay mặt sang chỗ khác, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn.



Người kia giống như một con mãnh thú không biết mệt mỏi đuổi bắt con mồi, ròng rã trên thảo nguyên.

Sắc mặt Thi Yến Vi dần trở nên trắng bệch, nàng đang định lên tiếng thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Hứng thú của Tống Hành đột nhiên bị cắt ngang. Hắn nổi cáu đang tính bảo người kia cút đi thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo đầy lo lắng của Phùng Quý: "Hồi bẩm gia chủ, Trình tư mã đích thân tìm đến biệt viện, nói là có chuyện quan trọng muốn bẩm, hiện đang đứng đợi bên ngoài phủ."

Tống Hành bên trong ậm ừ đáp lại, miễn cưỡng kết thúc rồi dùng khăn lau qua loa mấy lượt. Hắn mặc lại quần áo, phủ thêm ngoại bào màu đỏ tía bước ra khỏi ngưỡng cửa, Phùng Quý cũng vội vàng đuổi theo nhưng vẫn không quên ngoái lại sai Luyện Nhi bưng nước vào.

Thi Yến Vi kéo chăn đắp lên người, muốn mở miệng kêu người đưa nước vào thì nhận ra yết hầu khô rát, cổ họng khản đặc, có muốn thốt lên cũng phải lực bất tòng tâm.

Đúng lúc nàng đang giãy dụa muốn đứng dậy ra cửa gọi người thì đã thấy Luyện Nhi bưng chậu đồng chậu tiến vào, nhìn quần áo vải lụa rơi vãi đầy đất, không nhịn được cúi đầu càng thấp hơn, hai má nóng lên, gom hết can đảm ngập ngừng hỏi Thi Yến Vi: "Nương tử có muốn nô tỳ lau người giúp không ạ?"

Thi Yến Vi hơi rướn người nhìn về phía nàng, dịu dàng nói: "Không cần, đêm nay hắn sẽ không quay lại, em cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi."

Luyện Nhi gật đầu nghe theo, đặt chậu đồng xuống ghế đẩu rồi rón rén rời khỏi phòng.

Thi Yến Vi nương theo ánh trăng, cố gắng đỡ người ngồi dậy xuống giường, vừa mắng mỏ Tống Hành mặt người dạ thú vừa gắng gượng rửa sạch cơ thể, lấy thuốc mỡ chịu đựng cảm giác khác thường tự mình bôi dược.

Tống Hành bỏ đi giữa chừng, mấy ngày nay cũng chẳng quay lại. Thi Yến Vi mừng rỡ vì được tự do tự tại, thầm nhủ sau này hắn cũng không cần phải đến đây tìm nàng nữa.

Nhoáng một cái lại là hai ba tiếp theo, ngoài việc Tống Hành không ghé qua thì nguyệt tín tháng này của nàng cũng không thấy đến, cẩn thận tính lại thì đã trễ khoảng chừng năm ngày. Từ khi nàng xuyên vào cơ thể này đến nay cũng chưa từng gặp phải tình trạng này.

Nhớ tới lần đầu tiên không được uống canh tị tử, hắn không nhịn được đã ép nàng làm ba lần, Thi Yến Vi càng nghĩ càng thấy sợ đến mức đứng ngồi không yên, càng không thể nuốt trôi nỗi uất nghẹn hiện tại. Gương mặt như đóa phù dung chỉ lớn xấp xỉ bằng bàn tay không có nửa phần ý mừng mà đầy vẻ buồn bã, giống như một đóa hoa xuân sắp sửa úa tàn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giam Cầm Nàng Dưới Màn Trướng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook