Chương 47:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Ngoài cửa sổ bóng đêm thăm thẳm, từng chấm nhỏ nằm rải rác, treo lơ lửng giữa nền trời tối đen như mực, mây đen che khuất mặt trăng, rót xuống thứ ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo.
Gió đập vào cửa sổ phát ra thành từng đợt, cộng với tiếng vang đầy khả nghi thi thoảng lại vọng lên trong phòng, khiến người mơ màng suy nghĩ.
Thi Yến Vi gác cánh tay mềm nhũn lên bờ vai rộng rãi của Tống Hành, nàng giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn, buộc phải chống chọi với sức càn quét của mưa dông.
Mãi đến khi Tống Hành nhắm mắt, lần thứ tư leo tới đỉnh, Thi Yến Vi mới được giải thoát, hơi thở yếu ớt bảo Tống Hành thả nàng xuống.
Tống Hành vẫn không chịu rời đi, ôm nàng ngồi xuống tháp một lúc mới từ từ rút ra khỏi người nàng. Hắn đặt nàng nằm trên tháp, rút khăn từ trong ống tay áo giúp nàng lau sạch.
Lau xong cũng không thấy tác dụng là mấy, Thi Yến Vi vẫn có cảm giác dính nhớp liền ngẩng đầu trừng mắt với hắn, không nói không rằng.
Tống Hành biết nàng đang giận đành phải kiên nhẫn dỗ dành, nhẹ nhàng giúp nàng mặc lại tiết khố trung y, khoác áo choàng lông cáo bên ngoài che đi rồi mới tự sửa sang lại quần áo, buộc lại đai lưng ngọc điệp tiệp quanh eo, khoác lên mình áo choàng lông hạc sẫm màu.
"Nương tử ngoan, tối nay là ta lỗ mãng khiến nàng phải vất vả rồi. Lần trước nàng từng nói muốn mỗi tháng có ba ngày rời phủ, giờ ta sẽ nghe theo nàng, nàng đã bớt giận hơn chưa?" Tống Hành vừa nói vừa bế ngang người nàng lên, xem nàng như trân bảo mà ôm chặt vào lồng ngực, chỉ sợ nàng bị người khác nhìn thấy rồi nảy sinh ác ý.
Thi Yến Vi vốn đã mệt mỏi khi phải chịu đựng hắn, giờ lại không tìm được chỗ ngả lưng nên đương nhiên càng thấy buồn bực. Nàng bực vì hắn chỉ biết dùng vũ lực để trấn ấp lẫn phớt lờ khi nàng khóc lóc van xin, bảo nàng không giận thế nào được.
Nhưng lời dỗ ngọt của Tống Hành lại có ma lực khiến cơn giận của nàng chẳng mấy mà tiêu tán, nhướng mi nhìn ngũ quan lập thể trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mà đòi một câu khẳng định: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Sau khi phóng thích ra, Tống Hành chẳng những không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào mà ngược lại như vừa nạp đầy sinh lực, tâm tình vui vẻ nở nụ cười, thái độ như dỗ dành đứa trẻ, hỏi lại nàng: "Nương tử có muốn ngoắc tay với ta không?"
Thi Yến Vi mệt mỏi cùng cực, nào có tâm trạng đo tài khua môi múa mép, nàng thu hồi tầm mắt, vùi đầu nhỏ vào khuỷu tay hắn, không thèm đếm xỉa nữa mà khàn giọng thúc giục: "Trời cũng không còn sớm, nhanh về thôi."
Tống Hành nhìn bộ dạng vô lực của nàng cùng giọng nói nhỏ nhẹ đến cực điểm thì hình như cực kỳ hưởng thụ. Trên đời trừ hắn ra thì còn ai có thể khiến nàng thành thế này được nữa.
Nghĩ rồi nhanh chân ôm nàng xuống dưới lầu.
Ở dưới lầu, Phùng Quý đang ngồi cạnh chậu than ngủ gật, nghe tiếng binh sĩ đứng lên thi lễ trò chuyện với Tống Hành thì bừng tỉnh, vội gọi xa phu đánh xe tới.
Gió bấc rít gào thổi qua, Tống Hành vô thức ôm chặt dáng người nhỏ bé trong lòng, bước chân trầm ổn leo lên xe, thấy Thi Yến Vi đã mê man ngủ thiếp đi liền dùng một tay ẵm nàng, tay còn lại dùng thanh củi đảo than trong lò, thêm vào mấy khối than ngân sương.
Áo choàng lông cáo có hiệu quả chống lạnh rất tốt, hơn nữa hơi ấm tỏa ra từ lò than đặt trong khoang xe khiến bầu không khí ấm áp như ngày xuân. Thi Yến Vi mới ngủ chưa đến một khắc đồng hồ mà đã toát mồ hôi mỏng, liền vươn tay kéo vạt áo tản nhiệt, làm lộ một phần kha tử đỏ thắm bên trong.
Tống Hành nhìn động tác của nàng, ánh mắt dừng trên nửa đóa hoa sen màu hồng phớt, không khỏi miệng đắng lưỡi khô nhanh chóng kéo ngay ngắn lại giúp nàng, cởi áo choàng lông trên người nàng xuống đắp lên đùi.
Xe ngựa chạy trên ngã tư đường vắng vẻ, tiếng bánh xe lộc cộc vang lên chẳng mấy chốc đã thu hút một nhóm binh sĩ tuần tra ban đêm.
Binh sĩ dẫn đầu định ngăn xe ngựa lại để hỏi một hai câu thì Phùng Quý đã nhanh nhẹn lấy ra tấm lệnh bài khắc chữ. Viên sĩ quan kia nhìn thấy vẫn chưa tin, cưỡi ngựa tới gần xe ngựa.
Tống Hành mở cửa xe thản nhiên liếc nhìn viên sĩ quan kia, sợ hắn đánh thức Thi Yến Vi đang nằm trong ngực nên dằn lòng, hạ giọng nói: "Hôm nay mỗ tuần tra Càn Nguyên Môn nên về hơi trễ."
Viên sĩ quan này đã từng nhìn thấy Tống Hành xuất chinh khải hoàn trở về từ đằng xa, thấy từ diện mạo đến khí chất đều thập phần xuất chúng, có thể nói là vạn dặm mới tìm được một nên ấn tượng được khắc rất sâu, vừa nhìn qua đã nhận ra ngay, rối rít thu dây cương, tạ lỗi với hắn.
Tống Hành nghiêm mặt nói: "Sau giờ giới nghiêm, chức trách của ngươi là không được bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào qua lại trên đường, việc này cũng không có gì sai, ngươi lui được rồi."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đóng cửa sổ xe lại, cúi đầu chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của Thi Yến Vi, nàng như một đóa hoa lê trắng thuần khiết hoặc một viên nam châu không tì vết khiến người yêu mến không nỡ buông tay, vừa chạm vào liền không kiềm chế được.
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng biệt viện. Tống Hành ôm Thi Yến Vi đi thẳng đến chính phòng, giúp nàng cởi đi áo ngoài rồi nhét nàng dưới chăn gấm ấm áp mềm mại, đắp kỹ chăn cho nàng rồi mới xoay người rời đi.
Hôm sau, Thi Yến Vi tỉnh lại vào giờ Thìn, lúc nhấc chăn lên chuẩn bị đứng dậy xuống giường thì ngoài cảm giác đau nhức toàn thân thì chính là cảm giác dinh dính giữa hai chân hết sức khó chịu, không còn cách nào khác ngoài việc đỏ mặt, ôm chăn gấm trước ngực nhờ Luyện Nhi nấu nước nóng tắm rửa.
Luyện Nhi cung kính nghe theo, gọi hai tỳ nữ thô sử luống tuổi đưa nước vào, đun sôi đổ vào thùng tắm rồi pha thêm mấy xô nước lạnh canh độ ấm vừa phải, trước khi vào phòng đỡ người đứng dậy vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Thi Yến Vi mặc một chiếc áo khoác mùa đông sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm. Hương Hạnh bày đồ ăn trong hộp ra, hầu hạ Thi Yến Vi dùng bữa.
Ăn sáng xong, Lưu mụ bưng tránh thai canh tới, nước canh ấm áp bốc mùi đắng ngắt. Thi Yến Vi vươn tay nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, vị đắng chát khiến nàng ho khan hai tiếng, vội vàng bưng nước ấm súc miệng.
Luyện Nhi mang mứt hoa quả tới đưa cho Thi Yến Vi, nhớ đến dáng vẻ đau đến nôn mửa của nương tử đêm ấy thì không khỏi nhíu hàng lông mày thanh tú, ân cần nói: "Nương tử ăn thêm ít mứt hoa quả đi, ăn hai viên thì sẽ không thấy khó chịu nữa."
Mứt hoa quả ngọt gắt lúc nhai lại hơi dính răng nên Thi Yến Vi không hẳn là quá thích, chỉ cầm một viên đưa lên miệng, dịu dàng nói lời cảm ơn với Luyện Nhi.
Luyện Nhi cảm thấy nương tử đối xử với mọi người đều rất ôn hòa thân thiện, nhưng lại phải chịu sự giày vò của gia chủ và lương dược, quả nhiên trên đời việc không vừa ý luôn có phần nổi trội hơn.
Khoang miệng không còn cảm giác buồn nôn như trước, sắc mặt Thi Yến Vi dịu xuống, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Luyện Nhi đang chau mày, nhắc nhở: "Em mới có mấy tuổi đầu mà cứ chau mày lại làm gì? Nên cười nhiều hơn mới được."
Luyện Nhi thấy Lưu mụ và những người khác chẳng biết đã đi khỏi từ lúc nào, bốn phía cũng không có ai liền nói: "Nô tỳ lo cho sức khỏe của nương tử, tháng trước đêm mà nương tử có nguyệt tín ấy..."
Thi Yến Vi nghe thấy trái tim như bị thắt lại, chưa đợi nàng nói xong đã vội ngắt lời: "Sau này em không được nhắc lại việc này nữa, đặc biệt không được để gia chủ và Lưu mụ biết."
"Nhưng mà..." Luyện Nhi vẫn cảm thấy không ổn, tuy không dám trực tiếp phản bác nhưng vẫn ngập ngừng như muốn khuyên can.
"Không nhưng nhị gì cả, em chỉ cần làm theo lời ta nói." Thi Yến Vi bình tĩnh nhìn đôi mắt hạnh ngấn nước của Luyện Nhi, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.
Luyện Nhi thấy thái độ nàng kiên quyết, mơ hồ hiểu ra rằng so với cảm giác đau đớn do nguyệt sự mang lại thì nương tử còn kiêng dè việc hoài thai với gia chủ hơn.
Dường như nương tử không hề đặt gia chủ trong lòng nên đương nhiên cũng không muốn cùng gia chủ sinh nhi dựng dục.
Suy nghĩ mạo phạm ấy vừa lóe ra chính bản thân Luyện Nhi cũng không khỏi giật mình, lo lắng đuổi nó ra khỏi đầu, thấp giọng đáp: "Nô tỳ đã biết."
Nghe được câu trả lời thỏa đáng này nên Thi Yến Vi cũng thấy yên tâm, gật đầu nói với nàng: "Cảm ơn em, Luyện Nhi. Sau này nếu xung quanh không có người ngoài thì không cần xưng nô tỳ trước mặt ta, cũng không cần để ý đến những nghi lễ xã giao rườm rà kia. Với ta, em chỉ cần xưng "ta" là được."
Gió đập vào cửa sổ phát ra thành từng đợt, cộng với tiếng vang đầy khả nghi thi thoảng lại vọng lên trong phòng, khiến người mơ màng suy nghĩ.
Thi Yến Vi gác cánh tay mềm nhũn lên bờ vai rộng rãi của Tống Hành, nàng giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sóng lớn, buộc phải chống chọi với sức càn quét của mưa dông.
Mãi đến khi Tống Hành nhắm mắt, lần thứ tư leo tới đỉnh, Thi Yến Vi mới được giải thoát, hơi thở yếu ớt bảo Tống Hành thả nàng xuống.
Tống Hành vẫn không chịu rời đi, ôm nàng ngồi xuống tháp một lúc mới từ từ rút ra khỏi người nàng. Hắn đặt nàng nằm trên tháp, rút khăn từ trong ống tay áo giúp nàng lau sạch.
Lau xong cũng không thấy tác dụng là mấy, Thi Yến Vi vẫn có cảm giác dính nhớp liền ngẩng đầu trừng mắt với hắn, không nói không rằng.
Tống Hành biết nàng đang giận đành phải kiên nhẫn dỗ dành, nhẹ nhàng giúp nàng mặc lại tiết khố trung y, khoác áo choàng lông cáo bên ngoài che đi rồi mới tự sửa sang lại quần áo, buộc lại đai lưng ngọc điệp tiệp quanh eo, khoác lên mình áo choàng lông hạc sẫm màu.
"Nương tử ngoan, tối nay là ta lỗ mãng khiến nàng phải vất vả rồi. Lần trước nàng từng nói muốn mỗi tháng có ba ngày rời phủ, giờ ta sẽ nghe theo nàng, nàng đã bớt giận hơn chưa?" Tống Hành vừa nói vừa bế ngang người nàng lên, xem nàng như trân bảo mà ôm chặt vào lồng ngực, chỉ sợ nàng bị người khác nhìn thấy rồi nảy sinh ác ý.
Thi Yến Vi vốn đã mệt mỏi khi phải chịu đựng hắn, giờ lại không tìm được chỗ ngả lưng nên đương nhiên càng thấy buồn bực. Nàng bực vì hắn chỉ biết dùng vũ lực để trấn ấp lẫn phớt lờ khi nàng khóc lóc van xin, bảo nàng không giận thế nào được.
Nhưng lời dỗ ngọt của Tống Hành lại có ma lực khiến cơn giận của nàng chẳng mấy mà tiêu tán, nhướng mi nhìn ngũ quan lập thể trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mà đòi một câu khẳng định: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Sau khi phóng thích ra, Tống Hành chẳng những không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào mà ngược lại như vừa nạp đầy sinh lực, tâm tình vui vẻ nở nụ cười, thái độ như dỗ dành đứa trẻ, hỏi lại nàng: "Nương tử có muốn ngoắc tay với ta không?"
Thi Yến Vi mệt mỏi cùng cực, nào có tâm trạng đo tài khua môi múa mép, nàng thu hồi tầm mắt, vùi đầu nhỏ vào khuỷu tay hắn, không thèm đếm xỉa nữa mà khàn giọng thúc giục: "Trời cũng không còn sớm, nhanh về thôi."
Tống Hành nhìn bộ dạng vô lực của nàng cùng giọng nói nhỏ nhẹ đến cực điểm thì hình như cực kỳ hưởng thụ. Trên đời trừ hắn ra thì còn ai có thể khiến nàng thành thế này được nữa.
Nghĩ rồi nhanh chân ôm nàng xuống dưới lầu.
Ở dưới lầu, Phùng Quý đang ngồi cạnh chậu than ngủ gật, nghe tiếng binh sĩ đứng lên thi lễ trò chuyện với Tống Hành thì bừng tỉnh, vội gọi xa phu đánh xe tới.
Gió bấc rít gào thổi qua, Tống Hành vô thức ôm chặt dáng người nhỏ bé trong lòng, bước chân trầm ổn leo lên xe, thấy Thi Yến Vi đã mê man ngủ thiếp đi liền dùng một tay ẵm nàng, tay còn lại dùng thanh củi đảo than trong lò, thêm vào mấy khối than ngân sương.
Áo choàng lông cáo có hiệu quả chống lạnh rất tốt, hơn nữa hơi ấm tỏa ra từ lò than đặt trong khoang xe khiến bầu không khí ấm áp như ngày xuân. Thi Yến Vi mới ngủ chưa đến một khắc đồng hồ mà đã toát mồ hôi mỏng, liền vươn tay kéo vạt áo tản nhiệt, làm lộ một phần kha tử đỏ thắm bên trong.
Tống Hành nhìn động tác của nàng, ánh mắt dừng trên nửa đóa hoa sen màu hồng phớt, không khỏi miệng đắng lưỡi khô nhanh chóng kéo ngay ngắn lại giúp nàng, cởi áo choàng lông trên người nàng xuống đắp lên đùi.
Xe ngựa chạy trên ngã tư đường vắng vẻ, tiếng bánh xe lộc cộc vang lên chẳng mấy chốc đã thu hút một nhóm binh sĩ tuần tra ban đêm.
Binh sĩ dẫn đầu định ngăn xe ngựa lại để hỏi một hai câu thì Phùng Quý đã nhanh nhẹn lấy ra tấm lệnh bài khắc chữ. Viên sĩ quan kia nhìn thấy vẫn chưa tin, cưỡi ngựa tới gần xe ngựa.
Tống Hành mở cửa xe thản nhiên liếc nhìn viên sĩ quan kia, sợ hắn đánh thức Thi Yến Vi đang nằm trong ngực nên dằn lòng, hạ giọng nói: "Hôm nay mỗ tuần tra Càn Nguyên Môn nên về hơi trễ."
Viên sĩ quan này đã từng nhìn thấy Tống Hành xuất chinh khải hoàn trở về từ đằng xa, thấy từ diện mạo đến khí chất đều thập phần xuất chúng, có thể nói là vạn dặm mới tìm được một nên ấn tượng được khắc rất sâu, vừa nhìn qua đã nhận ra ngay, rối rít thu dây cương, tạ lỗi với hắn.
Tống Hành nghiêm mặt nói: "Sau giờ giới nghiêm, chức trách của ngươi là không được bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào qua lại trên đường, việc này cũng không có gì sai, ngươi lui được rồi."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đóng cửa sổ xe lại, cúi đầu chăm chú nhìn dung nhan khi ngủ của Thi Yến Vi, nàng như một đóa hoa lê trắng thuần khiết hoặc một viên nam châu không tì vết khiến người yêu mến không nỡ buông tay, vừa chạm vào liền không kiềm chế được.
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng biệt viện. Tống Hành ôm Thi Yến Vi đi thẳng đến chính phòng, giúp nàng cởi đi áo ngoài rồi nhét nàng dưới chăn gấm ấm áp mềm mại, đắp kỹ chăn cho nàng rồi mới xoay người rời đi.
Hôm sau, Thi Yến Vi tỉnh lại vào giờ Thìn, lúc nhấc chăn lên chuẩn bị đứng dậy xuống giường thì ngoài cảm giác đau nhức toàn thân thì chính là cảm giác dinh dính giữa hai chân hết sức khó chịu, không còn cách nào khác ngoài việc đỏ mặt, ôm chăn gấm trước ngực nhờ Luyện Nhi nấu nước nóng tắm rửa.
Luyện Nhi cung kính nghe theo, gọi hai tỳ nữ thô sử luống tuổi đưa nước vào, đun sôi đổ vào thùng tắm rồi pha thêm mấy xô nước lạnh canh độ ấm vừa phải, trước khi vào phòng đỡ người đứng dậy vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Thi Yến Vi mặc một chiếc áo khoác mùa đông sạch sẽ, bước ra khỏi phòng tắm. Hương Hạnh bày đồ ăn trong hộp ra, hầu hạ Thi Yến Vi dùng bữa.
Ăn sáng xong, Lưu mụ bưng tránh thai canh tới, nước canh ấm áp bốc mùi đắng ngắt. Thi Yến Vi vươn tay nhận lấy, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, vị đắng chát khiến nàng ho khan hai tiếng, vội vàng bưng nước ấm súc miệng.
Luyện Nhi mang mứt hoa quả tới đưa cho Thi Yến Vi, nhớ đến dáng vẻ đau đến nôn mửa của nương tử đêm ấy thì không khỏi nhíu hàng lông mày thanh tú, ân cần nói: "Nương tử ăn thêm ít mứt hoa quả đi, ăn hai viên thì sẽ không thấy khó chịu nữa."
Mứt hoa quả ngọt gắt lúc nhai lại hơi dính răng nên Thi Yến Vi không hẳn là quá thích, chỉ cầm một viên đưa lên miệng, dịu dàng nói lời cảm ơn với Luyện Nhi.
Luyện Nhi cảm thấy nương tử đối xử với mọi người đều rất ôn hòa thân thiện, nhưng lại phải chịu sự giày vò của gia chủ và lương dược, quả nhiên trên đời việc không vừa ý luôn có phần nổi trội hơn.
Khoang miệng không còn cảm giác buồn nôn như trước, sắc mặt Thi Yến Vi dịu xuống, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn Luyện Nhi đang chau mày, nhắc nhở: "Em mới có mấy tuổi đầu mà cứ chau mày lại làm gì? Nên cười nhiều hơn mới được."
Luyện Nhi thấy Lưu mụ và những người khác chẳng biết đã đi khỏi từ lúc nào, bốn phía cũng không có ai liền nói: "Nô tỳ lo cho sức khỏe của nương tử, tháng trước đêm mà nương tử có nguyệt tín ấy..."
Thi Yến Vi nghe thấy trái tim như bị thắt lại, chưa đợi nàng nói xong đã vội ngắt lời: "Sau này em không được nhắc lại việc này nữa, đặc biệt không được để gia chủ và Lưu mụ biết."
"Nhưng mà..." Luyện Nhi vẫn cảm thấy không ổn, tuy không dám trực tiếp phản bác nhưng vẫn ngập ngừng như muốn khuyên can.
"Không nhưng nhị gì cả, em chỉ cần làm theo lời ta nói." Thi Yến Vi bình tĩnh nhìn đôi mắt hạnh ngấn nước của Luyện Nhi, ánh mắt ngập tràn vẻ kiên định.
Luyện Nhi thấy thái độ nàng kiên quyết, mơ hồ hiểu ra rằng so với cảm giác đau đớn do nguyệt sự mang lại thì nương tử còn kiêng dè việc hoài thai với gia chủ hơn.
Dường như nương tử không hề đặt gia chủ trong lòng nên đương nhiên cũng không muốn cùng gia chủ sinh nhi dựng dục.
Suy nghĩ mạo phạm ấy vừa lóe ra chính bản thân Luyện Nhi cũng không khỏi giật mình, lo lắng đuổi nó ra khỏi đầu, thấp giọng đáp: "Nô tỳ đã biết."
Nghe được câu trả lời thỏa đáng này nên Thi Yến Vi cũng thấy yên tâm, gật đầu nói với nàng: "Cảm ơn em, Luyện Nhi. Sau này nếu xung quanh không có người ngoài thì không cần xưng nô tỳ trước mặt ta, cũng không cần để ý đến những nghi lễ xã giao rườm rà kia. Với ta, em chỉ cần xưng "ta" là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.