Chương 46:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Tống Hành lấy ra một quyển binh thư từ trong hộc lật ra xem, thi thoảng vẫn để mắt xem Thi Yến Vi đang làm gì. Từ đầu đến cuối thì lần nào cũng chỉ thấy nàng đang canh chừng chậu than đến ngẩn người, liền thấp giọng nhắc nhở nàng: "Trong hộc có quyển tập và đồ ăn vặt, nếu nàng cảm thấy buồn chán thì có thể lấy một quyển ra đọc, hoặc ăn chút mứt hoa quả sấy khô giết thời gian."
Tuy rằng Thi Yến bị không bị say xe ngựa nhưng ở trạng thái xóc nảy bảo nàng đọc sách thì nàng tuyệt không làm được, ngẩng đầu nhìn về phía hắn điềm đạm nói: "Khiến gia chủ phải phí tâm rồi, thiếp đã biết."
Dứt lời liền lấy ra một bình sứ trắng nhỏ từ trong hộc, bên trên dán mảnh giấy nhỏ đề hai chữ "quả mơ".
Thi Yến Vi nâng niu chiếc nhỏ trong tay tỉ mẩn quan sát, sắc men nõn nà trong suốt này khẳng định là từ lò nung nổi tiếng, liền không khỏi cảm giác thán về đời sống xa hoa của tầng lớp được hưởng đặc quyền đặc lợi, ngay cả vật dùng để đựng đồ ăn nhẹ cũng phải là loại đồ sứ thượng hạng.
Phong kiến quả nhiên là xã hội bốc lột nhân dân lao động.
Thi Yến Vi mất đi khẩu vị, phẫn nộ đặt bình sứ nhỏ màu trắng trở lại vị trí ban đầu.
Tống Hành nhìn thấy hành động này của nàng, khẽ mở môi mỏng hỏi: "Món ăn vặt kia không hợp khẩu vị nàng à?"
Thi Yến Vi lắc đầu, viện bừa một lý do để qua mặt hắn: "Thiếp sợ ăn xong sẽ thấy khát nhưng ra ngoài đi vệ sinh cũng không tiện, nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là không nên ăn."
Tống Hành nghe xong thấy cũng có lý nên không hỏi thêm gì nữa.
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, xe ngựa dừng ở đông thành.
Tống Hành đi trước vén rèm lên, sau đó vươn tay đỡ Thi Yến Vi bước xuống.
Ngay sau khi xuống xe, đám tôi tớ tự mình an trí ngựa xe, hơn mười viên thị vệ thì nhanh chóng rẽ vào đám đông, giữ khoảng cách không xa không gần bảo vệ Tống Hành và Thi Yến Vi, duy chỉ mỗi mình Phùng Quý là được đi sau lưng hai người.
Tống Hành đưa nàng đến Tam Thanh quan trước.
Tam Thanh quan được xây dựng từ thời nhà Tùy, có lịch sử hơn hai trăm năm, nhìn qua rất có phong cách cổ xưa cùng cảm giác trang trọng nặng nề.
Bên trong đạo quan là hàng tùng bách âm u tĩnh mịch, tiêu điều như tranh, khách hành hương nối đuôi nhau vào ra không ngớt.
Đi sâu hơn vào bên trong thì thấy rất nhiều gốc bạch quả thân to bằng thùng nước, lác đác là những phiến lá khô treo trên cành đong đưa theo gió, chẳng biết lúc nào sẽ bị gió bấc thổi rụng.
Có lẽ vì có giai nhân ở bên nên từ một người vẫn luôn khinh thường xuân thu ưu sầu như Tống Hành khi quét mắt nhìn đến gốc bạch quả trơ trụi lá liền không kìm được thở than: "Nếu đến đây vào trung tuần tháng trước thì ắt hẳn vẫn còn được thấy cảnh hoa cúc nở rộ, lá vàng đầy cành."
Thi Yến Vi theo hắn đi dạo một vòng đạo quan, đi vào bái lạy ba vị thiên tôn là: Nguyên Thủy, Linh Bảo, Đạo Đức, sau đó lần theo đường cũ rời khỏi đạo quan.
Ra khỏi đạo quan thì chợt thấy một đạo sĩ thọt một bên chân thong dong bước tới. Ánh mắt đạo sĩ rơi trên gương mặt thoa lớp phấn mỏng của Thi Yến Vi, người đột nhiên dừng bước, đứng dưới gốc tử đinh hương trăm tuổi.
Thi Yến Vi luôn giữ quan điểm "có thể không tin nhưng thái độ phải thành kính". Nàng cũng dừng bước, chắp tay hành lễ với đạo sĩ kia, cung kính gọi một tiếng "Đạo trưởng."
Đạo sĩ bị thọt kia nhìn chằm chằm Thi Yến Vi một lúc với vẻ mặt có phần kinh ngạc, không nói gì mà chỉ vuốt chòm râu bạc, trả lễ với Thi Yến Vi xong thì lướt qua hai người, đi vào đạo quán.
Sau khi rời khỏi Tam Thanh quan, Thi Yến Vi nhớ lại cách đạo sĩ thọt chân kia nhìn nàng bằng ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên thì không khỏi có chút nghi ngờ, thầm nghĩ chẳng nhẽ ông đã nhìn ra điều gì?
Tống Hành thấy nàng có vẻ mất tập trung thì cầm lấy tay nàng, hiếm khi kiên nhẫn giảng giải về phong tục hội chùa: "Hằng năm cứ vào mỗi mồng một Tết, Thượng Nguyên, ngày hai tháng hai Long Sĩ Đầu hoặc hai mươi lăm tháng hai, sinh thần Lão Tử đều sẽ tổ chức hội chùa. Lúc này bên trong Tam Thanh quan cử hành lễ tế thần long trọng, bên ngoài bố trí hội chợ đèn lồng. Các tiểu thương trong chợ sẽ bày bán các loại món ăn và đồ chơi thú vị, ngoài ra còn biểu diễn múa rối bóng, cà kheo, ảo thuật xiếc diễn ra cả ngày. Chợ đèn lồng thì có đủ các kiểu hoa đăng, đèn xếp, đèn cây hoặc đố đèn, ném thẻ vào bình rượu, ném tiêu có thưởng. Nếu nàng thấy hứng thú thì hội Thượng Nguyên năm sau, ta sẽ dẫn nàng đi được không?
Ngày 2 tháng 2 âm lịch là ngày Long Sĩ Đầu hay Rồng ngẩng đầu. Theo nông lịch Trung Quốc, ngày 2 tháng 2 âm lịch, tức ngày 14/3 theo dương lịch năm nay, là ngày Long Sĩ Đầu hay Rồng ngẩng đầu. Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, người ta cho rằng đây là ngày rồng tỉnh giấc và ngóc đầu lên.
Lão Tử: (chữ Hán: 老子, bính âm: Lăozi) (580 TCN - 500 TCN) là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc. Tác phẩm của Lão Tử, cuốn Đạo Đức Kinh, là một trong những cuốn chuyên luận đáng chú ý nhất trong lịch sử triết học Trung Quốc. Nó được cho là kiệt tác của ông, đụng chạm tới nhiều vấn đề của triết học trong quan hệ giữa con người và thiên nhiên.
Hội Thương Nguyên hay còn được gọi là Tết Nguyên tiêu hoặc Rằm tháng Giêng.
Kể từ khi xuyên qua đến nay, Thi Yến Vi chưa từng dạo qua hội chùa, nghe hắn nói thế thì không khỏi một phen cân nhắc, gật đầu thuận theo.
Cỗ xe lại cộc cộc lăn bánh đến phố thị ở phía đông, hai bên đường nhà lầu san sát, tường trắng ngói than, ngựa xe như nước đan xen với người đi bộ đông như dệt cửi. Dõi mắt nhìn theo, cuối ngã tư cung đường lát đá xanh biếc là dòng sông trong vắt, bên trên dựng ba cây cầu đá, dẫn đến phố tây.
Thi Yến Vi hơi vén váy bước lên cầu đá, cúi đầu xem cá tôm nô đùa trong đám tảo, một cơn gió nhẹ lướt qua thổi tan đám mây trắng bồng bềnh trên mặt nước, hóa thành những vòng sóng trong trẻo trôi dập dềnh.
Đã bao lâu nàng chưa được thấy cảnh tượng này? Thi Yến Vi chăm chú nhìn một lúc, nghĩ mãi vẫn không thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn về những dãy núi trải dài đằng xa cùng những cánh chim hòa mình chao lượn, thầm nghĩ trên đời này nhẽ ra không nên có ao nước lồng sắt.
Tống Hành đứng ở dưới chân cầu lẳng lặng nhìn nàng, như thể đang chiêm ngưỡng một bức mỹ nhân áo choàng trắng sống động y thật, cho đến khi mỹ nữ trong tranh dần hiện ra vẻ phiền muộn thì không khỏi âm thầm kinh ngạc, cất bước đến gần nàng.
"Sao tâm trạng lại xấu đi rồi? Nàng nhớ mấy chuyện lúc trước ở Hoàng Nông?"
Thi Yến Vi xoay người nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười lái sang chuyện khác, mềm mại nói: "Phía trước hình như là cửa hàng son phấn hai tầng, gia chủ để ta vào lượn một vòng có được không?"
Tống Hành nghe thấy, gần như không hề do dự, nói ra chữ "được".
Thi Yến Vi không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy, thoáng ngây người rồi đáp: "Nếu gia chủ cảm thấy vô vị thì cứ ở dưới lầu chờ thiếp, thiếp sẽ cố gắng xem nhanh."
Tống Hành nắm tay nàng thưởng thức, cúi đầu ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Chỉ cần ở cùng nương tử thì làm gì cũng thấy hứng thú, mà hứng thú nhất là làm ở trên giường."
Thi Yến Vi bị lời nói trắng trợn này làm cho run rẩy, giãy dụa muốn hất tay hắn ra, đè giọng lên tiếng nhắc nhở: "Giữa thanh thiên bạch nhật lại còn đang ở bên ngoài, gia chủ ăn nói cho cẩn thận."
Tống Hành không để ý lực đạo như gãi ngứa của nàng, vẫn nắm chặt tay nàng: "Nếu nàng còn không thành thật nữa thì để ta ôm về làm chuyện khác có được không?"
Người này đã chai mặt đến mức không còn biết xấu hổ trước mặt nàng. Thi Yến Vi bất đắc dĩ nhận mệnh, để hắn mặc sức dắt tay nàng đi.
Lúc này Tống Hành mới nhớ ra phải dựa theo nàng, cố ý thả chậm bước chân.
Thi Yến Vi vào cửa hàng son phấn mua các loại son môi, kem dưỡng da mặt, phấn ích mẫu rồi cả phấn ngọc trai. Tống Hành sai Phùng Quý lấy đi tính tiền, cười hỏi: "Nhiều thế này mỗi mình nương tử dùng có hết không đấy? Không sợ để lâu bị hỏng à?"
"Những thứ này là mua cho Luyện Nhi và Hương Hạnh, nếu gia chủ tiếc tiền thì cứ bảo Phùng lang quân bỏ ra." Thi Yến Vi đâm chọc hắn xong thì xoay người đi tìm Phùng Quý.
Tống Hành nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười khổ kêu oan: "Ta nói chuyện tiền bạc khi nào chứ? Cái miệng nhỏ của nàng chỉ cần mở miệng là chăm chăm bắt lỗi, chưa khi nào chịu nhường ta. Từ khi nàng vào phủ tới nay, ta đã tiếc gì với nàng chưa, mấy câu khích bác này e là vô dụng rồi."
Sau khi rời khỏi cửa hàng son phấn thì kế tiếp là cửa hàng trang sức và hiệu may. Tống Hành vốn không quan tâm đến hai hạng mục này nhưng vì Thi Yến Vi chỉ thích mấy kiểu dáng đơn giản nên đành kiên nhẫn nán lại giúp nàng lựa chọn.
Bước ra khỏi hiệu may, những thứ mà Phùng Quý cầm trong tay ước tính cũng phải rơi vào hai trăm lượng.
Mới chỉ đi dạo trong một canh giờ nhưng đã tiêu mất vài năm tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn.
Phùng Quý âm thầm cảm thán, may mà gia chủ giàu sang phú quý chứ nếu là sĩ tộc bình thường thì sao chịu nổi Dương nương tử phung phí như vậy.
Mà nhìn gia chủ cũng không có vẻ gì là đau lòng, dường như ngài rất thích nhìn Dương nương tử tiêu nhiều bạc của mình.
Hai người dùng bữa tối ở tửu quán phía đông, Tống Hành không vội hồi phủ mà sai Phùng Quý gọi thêm hai bầu rượu, sau đó tự mình uống một bầu rượu Tây Phong, lại lệnh Thi Yến Vi uống hai ngụm rượu nho, mãi đến khi trời chập choạng tối mới đứng dậy đi về.
Thi Yến Vi không uống được rượu, tuy chỉ là hai ngụm rượu nho nhưng cũng đủ khiến đầu óc nàng choáng váng, dạ dày nóng đến cồn cào.
Tống Hành thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, bước đi lảo đảo, sợ nàng bước hụt té ngã liền dứt khoát ôm nàng, đạp lên chân đạp ngồi vào xe.
Giúp nàng ổn định chỗ ngồi xong, lúc này Tống Hành mới lệnh xa phu giơ roi giục ngựa.
Thi Yến Vi thuộc tuýp mù đường, cũng không nhớ rõ đường đi nhưng vẫn nhận ra khung cảnh xung quanh lúc về và lúc đến rất khác nhau, nhịn không được liền hỏi: "Gia chủ muốn đi đâu đấy?"
Tống Hành ôm nàng trong ngực, khóe miệng mỉm cười đáp, "Một nơi rất tốt, nhất định nàng sẽ thấy thích."
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng một tòa lầu, binh sĩ thủ vệ tiến lên nghênh đón, nàng đang định hỏi mấy câu thì đã thấy hắn nhanh nhẹn cầm đuốc đi tới, chắp tay hành quân lễ với Tống Hành, "Ti hạ bái kiến Tiết soái."
Tống Hành phất tay hiệu hắn đứng dậy, rời khỏi người Thi Yến Vi trầm giọng nói với hắn mấy câu. Binh sĩ nghe xong đến xin chỉ thị sĩ quan rồi mang theo chìa khóa dẫn người lên lầu, mở cửa thỉnh hai người đi vào.
Phùng Quý mang theo hỏa chiết thắp sáng đèn trên lầu, Tống Hành nắm tay Thi Yến Vi tự mình đi lên tầng lầu cao nhất, phân phó Phùng Quý chờ dưới lầu, trừ phi có chuyện khẩn cấp thì không ai được phép đi lên.
"Cửa thành này được gọi là Càn Nguyên Môn nên tòa lầu được xây dựng phía trên cũng được gọi là lầu Càn Nguyên Môn, hành lang gồm hai mươi tư cột trụ, cao tám trượng, từ đây nhìn ra có thể bao quát toàn bộ đông thành Thái Nguyên." Tống Hành vừa nói vừa đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc, dẫn nàng đến gần lan can chạm trổ sơn son bên ngoài hành lang, chỉ vào một tòa lầu ở đằng xa bảo nàng nhìn.
Thi Yến Vi nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy tòa tầu kia cao chừng mấy tầng được lợp bởi ngói vàng xán lạn, mỗi một góc mái hiên đều vểnh cao như tiên hạc giương cánh, hàng chục chao đèn bằng vải lụa bao quanh thắp sáng cả tòa lầu, nom chẳng khác gì một viên minh châu rực rỡ lạc giữa ánh đèn nhân gian.
"Thủ phủ Thái Nguyên của ta ở phương Bắc tuy không phồn hoa bằng Trường An hay Thần Đô Lạc Dương, nhưng dõi mắt khắp bắc địa này lại không có nơi nào sánh bằng được."
"Nếu có một ngày nàng nhìn chán Thái Nguyên thì vẫn còn Trường An lẫn Lạc Dương để nàng thăm thú."
Thi Yến Vi không phải kẻ ngốc nên đương nhiên nhận ra hàm ý trong lời này. Nàng trợn tròn mắt quay sang nhìn hắn, thầm nghĩ hắn phát điên rồi đúng không, dù hắn có ôm mộng bình định thiên hạ vấn đỉnh Trung Nguyên đi chăng nữa thì giữa nàng và hắn cũng chỉ là chút tình manh duyên mỏng, thể nào cũng đến lúc đôi người đôi ngả mà thôi. Lời này của hắn cứ như đang thực sự xem nàng là sủng cơ ái thiếp nào đấy?
Nghĩ đến đây khiến cõi lòng Thi Yến Vi càng trở nên phập phồng, thầm nghĩ chẳng nhẽ hắn đổi ý, không muốn thả nàng đi nữa?
Thi Yến Vi không còn lòng dạ nào để thưởng ngoạn cảnh đêm trên thành Thái Nguyên. Nàng khép lại áo choàng lông cáo trên người định đi vào phòng, miễn cưỡng nói: "Gió đêm lạnh lắm, thiếp xưa nay sợ lạnh, đứng lâu để nhiễm lạnh thì không hay."
Tống Hành nghe vậy cũng theo nàng vào phòng, tiện tay đóng cánh cửa gỗ nặng nề kia lại, bước lên ôm Thi Yến Vi từ đằng sau, cởi đi áo choàng lông cáo vướng víu trên người nàng.
Thi Yến Vi còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Hành hơi khuỵu gối bế nàng lên, cằm nàng được nâng cao, cách đỉnh đầu hắn cả một khoảng lớn, hắn phải thoáng ngẩng đầu mới có thể nhìn kỹ nàng.
Hai chân nàng chưa từng cách mặt đất ở một độ cao lớn như vậy, từ trên cao nhìn xuống thì đập vào mắt là đỉnh đầu Tống Hành, trọng tâm bất ổn, bầu không khí xung quanh có vẻ cũng loãng hơn trước kia.
Thi Yến Vi vừa thiếu cảm giác an toàn vừa thấy không hề chân thực, nàng càng sợ bản thân sẽ rơi khỏi vòng tay hắn nên vội vàng ôm lấy cổ hắn.
"Gia chủ ôm thiếp cao quá, thiếp thực sự rất sợ..."
Thi Yến Vi nói lời này vừa rụt rè vừa run rẩy, đôi mắt trong suốt hơi rũ xuống, phản chiếu thân ảnh cao lớn của Tống Hành.
"Nương tử ngoan, có chịu hôn ta một cái để ta thả xuống không đây?" Tống Hành ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc như dẫn dụ.
Thi Yến Vi vốn là người có chứng sợ độ cao, nàng thực sự bị dọa, không thể không cúi đầu hôn lên trán hắn, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.
"Nương tử nàng làm cho có, không thể tính là hôn được." Tống Hành cười khẽ, bàn tay đang đỡ mông nàng hơi hướng xuống, tay còn lại xoa phía sau lưng giúp nàng ổn định trọng tâm.
Tống Hành nghi ngờ nàng sợ độ cao, nhìn thẳng nàng, thấp giọng dò hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
Eo lưng được chống đỡ nên Thi Yến Vi mới yên tâm hơn chút ít, mím môi nhẹ gật đầu.
Tống Hành nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo ý cười: "Nương tử đã yên tâm rồi thì hôn ta tử tế xem nào."
Thi Yến Vi quay đầu không thèm nhìn hắn, im lặng cự tuyệt.
Tống Hành dường như cũng đoán trước được nàng sẽ "làm lơ" nhưng lại không buồn bực, luôn miệng dỗ dành nàng: "Nếu nương tử không chịu hôn ta thì nhìn ta một cái đi chứ?"
Thi Yến Vi không suy nghĩ nhiều nên quay sang nhìn hắn thì bỗng thấy Tống Hành đè vào sau lưng nàng, kéo thân thể nàng lại gần rồi dùng phiến môi mỏng nhưng rõ nét phủ cánh môi đỏ như chu sa.
Tống Hành ôm nàng hôn một lúc lâu, mãi đến khi mặt nàng đỏ bừng lên vì nhiệt độ tỏa ra từ người hắn thì mới bằng lòng thả nàng xuống, nắm tay nàng đến gần cửa sổ đè xuống hai bên hông nàng, vén làn váy lên trên thắt lưng rồi luồn tay vào.
"Đêm ấy nương tử chưa thể khiến ta tận hứng được, tối nay về nàng hãy bù cho ta đi."
Thi Yến Vi vốn đã uống rượu nên nào chịu được khi bị hắn chọc ghẹo, hơi thở chẳng mấy chốc đã nóng bừng lên, thấp giọng nỉ non. Tống Hành để nàng gác tay lên bệ cửa sổ, bao bọc từ đằng sau rồi vịn vào eo thon của nàng.
Ngoài cửa sổ gió bắc lạnh thấu xương, trong cửa sổ gió xuân như thiêu như đốt.
Thi Yến Vi chật vật tiếp nhận hắn, mấy lần xoay người đòi đẩy cánh tay cứng rắn như sắt của hắn ra thì đều bị Tống Hành mạnh tay trấn áp, rốt cuộc không còn sức lực để kháng cự nữa.
Cánh tay nàng không còn sức để cựa quậy, gương mặt yêu kiều rũ xuống, từng giọt mồ hôi tuôn ra, lạc vào tóc mây tán loạn.
Tuy rằng Thi Yến bị không bị say xe ngựa nhưng ở trạng thái xóc nảy bảo nàng đọc sách thì nàng tuyệt không làm được, ngẩng đầu nhìn về phía hắn điềm đạm nói: "Khiến gia chủ phải phí tâm rồi, thiếp đã biết."
Dứt lời liền lấy ra một bình sứ trắng nhỏ từ trong hộc, bên trên dán mảnh giấy nhỏ đề hai chữ "quả mơ".
Thi Yến Vi nâng niu chiếc nhỏ trong tay tỉ mẩn quan sát, sắc men nõn nà trong suốt này khẳng định là từ lò nung nổi tiếng, liền không khỏi cảm giác thán về đời sống xa hoa của tầng lớp được hưởng đặc quyền đặc lợi, ngay cả vật dùng để đựng đồ ăn nhẹ cũng phải là loại đồ sứ thượng hạng.
Phong kiến quả nhiên là xã hội bốc lột nhân dân lao động.
Thi Yến Vi mất đi khẩu vị, phẫn nộ đặt bình sứ nhỏ màu trắng trở lại vị trí ban đầu.
Tống Hành nhìn thấy hành động này của nàng, khẽ mở môi mỏng hỏi: "Món ăn vặt kia không hợp khẩu vị nàng à?"
Thi Yến Vi lắc đầu, viện bừa một lý do để qua mặt hắn: "Thiếp sợ ăn xong sẽ thấy khát nhưng ra ngoài đi vệ sinh cũng không tiện, nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là không nên ăn."
Tống Hành nghe xong thấy cũng có lý nên không hỏi thêm gì nữa.
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, xe ngựa dừng ở đông thành.
Tống Hành đi trước vén rèm lên, sau đó vươn tay đỡ Thi Yến Vi bước xuống.
Ngay sau khi xuống xe, đám tôi tớ tự mình an trí ngựa xe, hơn mười viên thị vệ thì nhanh chóng rẽ vào đám đông, giữ khoảng cách không xa không gần bảo vệ Tống Hành và Thi Yến Vi, duy chỉ mỗi mình Phùng Quý là được đi sau lưng hai người.
Tống Hành đưa nàng đến Tam Thanh quan trước.
Tam Thanh quan được xây dựng từ thời nhà Tùy, có lịch sử hơn hai trăm năm, nhìn qua rất có phong cách cổ xưa cùng cảm giác trang trọng nặng nề.
Bên trong đạo quan là hàng tùng bách âm u tĩnh mịch, tiêu điều như tranh, khách hành hương nối đuôi nhau vào ra không ngớt.
Đi sâu hơn vào bên trong thì thấy rất nhiều gốc bạch quả thân to bằng thùng nước, lác đác là những phiến lá khô treo trên cành đong đưa theo gió, chẳng biết lúc nào sẽ bị gió bấc thổi rụng.
Có lẽ vì có giai nhân ở bên nên từ một người vẫn luôn khinh thường xuân thu ưu sầu như Tống Hành khi quét mắt nhìn đến gốc bạch quả trơ trụi lá liền không kìm được thở than: "Nếu đến đây vào trung tuần tháng trước thì ắt hẳn vẫn còn được thấy cảnh hoa cúc nở rộ, lá vàng đầy cành."
Thi Yến Vi theo hắn đi dạo một vòng đạo quan, đi vào bái lạy ba vị thiên tôn là: Nguyên Thủy, Linh Bảo, Đạo Đức, sau đó lần theo đường cũ rời khỏi đạo quan.
Ra khỏi đạo quan thì chợt thấy một đạo sĩ thọt một bên chân thong dong bước tới. Ánh mắt đạo sĩ rơi trên gương mặt thoa lớp phấn mỏng của Thi Yến Vi, người đột nhiên dừng bước, đứng dưới gốc tử đinh hương trăm tuổi.
Thi Yến Vi luôn giữ quan điểm "có thể không tin nhưng thái độ phải thành kính". Nàng cũng dừng bước, chắp tay hành lễ với đạo sĩ kia, cung kính gọi một tiếng "Đạo trưởng."
Đạo sĩ bị thọt kia nhìn chằm chằm Thi Yến Vi một lúc với vẻ mặt có phần kinh ngạc, không nói gì mà chỉ vuốt chòm râu bạc, trả lễ với Thi Yến Vi xong thì lướt qua hai người, đi vào đạo quán.
Sau khi rời khỏi Tam Thanh quan, Thi Yến Vi nhớ lại cách đạo sĩ thọt chân kia nhìn nàng bằng ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên thì không khỏi có chút nghi ngờ, thầm nghĩ chẳng nhẽ ông đã nhìn ra điều gì?
Tống Hành thấy nàng có vẻ mất tập trung thì cầm lấy tay nàng, hiếm khi kiên nhẫn giảng giải về phong tục hội chùa: "Hằng năm cứ vào mỗi mồng một Tết, Thượng Nguyên, ngày hai tháng hai Long Sĩ Đầu hoặc hai mươi lăm tháng hai, sinh thần Lão Tử đều sẽ tổ chức hội chùa. Lúc này bên trong Tam Thanh quan cử hành lễ tế thần long trọng, bên ngoài bố trí hội chợ đèn lồng. Các tiểu thương trong chợ sẽ bày bán các loại món ăn và đồ chơi thú vị, ngoài ra còn biểu diễn múa rối bóng, cà kheo, ảo thuật xiếc diễn ra cả ngày. Chợ đèn lồng thì có đủ các kiểu hoa đăng, đèn xếp, đèn cây hoặc đố đèn, ném thẻ vào bình rượu, ném tiêu có thưởng. Nếu nàng thấy hứng thú thì hội Thượng Nguyên năm sau, ta sẽ dẫn nàng đi được không?
Ngày 2 tháng 2 âm lịch là ngày Long Sĩ Đầu hay Rồng ngẩng đầu. Theo nông lịch Trung Quốc, ngày 2 tháng 2 âm lịch, tức ngày 14/3 theo dương lịch năm nay, là ngày Long Sĩ Đầu hay Rồng ngẩng đầu. Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, người ta cho rằng đây là ngày rồng tỉnh giấc và ngóc đầu lên.
Lão Tử: (chữ Hán: 老子, bính âm: Lăozi) (580 TCN - 500 TCN) là một nhân vật chính yếu trong Triết học Trung Quốc. Tác phẩm của Lão Tử, cuốn Đạo Đức Kinh, là một trong những cuốn chuyên luận đáng chú ý nhất trong lịch sử triết học Trung Quốc. Nó được cho là kiệt tác của ông, đụng chạm tới nhiều vấn đề của triết học trong quan hệ giữa con người và thiên nhiên.
Hội Thương Nguyên hay còn được gọi là Tết Nguyên tiêu hoặc Rằm tháng Giêng.
Kể từ khi xuyên qua đến nay, Thi Yến Vi chưa từng dạo qua hội chùa, nghe hắn nói thế thì không khỏi một phen cân nhắc, gật đầu thuận theo.
Cỗ xe lại cộc cộc lăn bánh đến phố thị ở phía đông, hai bên đường nhà lầu san sát, tường trắng ngói than, ngựa xe như nước đan xen với người đi bộ đông như dệt cửi. Dõi mắt nhìn theo, cuối ngã tư cung đường lát đá xanh biếc là dòng sông trong vắt, bên trên dựng ba cây cầu đá, dẫn đến phố tây.
Thi Yến Vi hơi vén váy bước lên cầu đá, cúi đầu xem cá tôm nô đùa trong đám tảo, một cơn gió nhẹ lướt qua thổi tan đám mây trắng bồng bềnh trên mặt nước, hóa thành những vòng sóng trong trẻo trôi dập dềnh.
Đã bao lâu nàng chưa được thấy cảnh tượng này? Thi Yến Vi chăm chú nhìn một lúc, nghĩ mãi vẫn không thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn về những dãy núi trải dài đằng xa cùng những cánh chim hòa mình chao lượn, thầm nghĩ trên đời này nhẽ ra không nên có ao nước lồng sắt.
Tống Hành đứng ở dưới chân cầu lẳng lặng nhìn nàng, như thể đang chiêm ngưỡng một bức mỹ nhân áo choàng trắng sống động y thật, cho đến khi mỹ nữ trong tranh dần hiện ra vẻ phiền muộn thì không khỏi âm thầm kinh ngạc, cất bước đến gần nàng.
"Sao tâm trạng lại xấu đi rồi? Nàng nhớ mấy chuyện lúc trước ở Hoàng Nông?"
Thi Yến Vi xoay người nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười lái sang chuyện khác, mềm mại nói: "Phía trước hình như là cửa hàng son phấn hai tầng, gia chủ để ta vào lượn một vòng có được không?"
Tống Hành nghe thấy, gần như không hề do dự, nói ra chữ "được".
Thi Yến Vi không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy, thoáng ngây người rồi đáp: "Nếu gia chủ cảm thấy vô vị thì cứ ở dưới lầu chờ thiếp, thiếp sẽ cố gắng xem nhanh."
Tống Hành nắm tay nàng thưởng thức, cúi đầu ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Chỉ cần ở cùng nương tử thì làm gì cũng thấy hứng thú, mà hứng thú nhất là làm ở trên giường."
Thi Yến Vi bị lời nói trắng trợn này làm cho run rẩy, giãy dụa muốn hất tay hắn ra, đè giọng lên tiếng nhắc nhở: "Giữa thanh thiên bạch nhật lại còn đang ở bên ngoài, gia chủ ăn nói cho cẩn thận."
Tống Hành không để ý lực đạo như gãi ngứa của nàng, vẫn nắm chặt tay nàng: "Nếu nàng còn không thành thật nữa thì để ta ôm về làm chuyện khác có được không?"
Người này đã chai mặt đến mức không còn biết xấu hổ trước mặt nàng. Thi Yến Vi bất đắc dĩ nhận mệnh, để hắn mặc sức dắt tay nàng đi.
Lúc này Tống Hành mới nhớ ra phải dựa theo nàng, cố ý thả chậm bước chân.
Thi Yến Vi vào cửa hàng son phấn mua các loại son môi, kem dưỡng da mặt, phấn ích mẫu rồi cả phấn ngọc trai. Tống Hành sai Phùng Quý lấy đi tính tiền, cười hỏi: "Nhiều thế này mỗi mình nương tử dùng có hết không đấy? Không sợ để lâu bị hỏng à?"
"Những thứ này là mua cho Luyện Nhi và Hương Hạnh, nếu gia chủ tiếc tiền thì cứ bảo Phùng lang quân bỏ ra." Thi Yến Vi đâm chọc hắn xong thì xoay người đi tìm Phùng Quý.
Tống Hành nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười khổ kêu oan: "Ta nói chuyện tiền bạc khi nào chứ? Cái miệng nhỏ của nàng chỉ cần mở miệng là chăm chăm bắt lỗi, chưa khi nào chịu nhường ta. Từ khi nàng vào phủ tới nay, ta đã tiếc gì với nàng chưa, mấy câu khích bác này e là vô dụng rồi."
Sau khi rời khỏi cửa hàng son phấn thì kế tiếp là cửa hàng trang sức và hiệu may. Tống Hành vốn không quan tâm đến hai hạng mục này nhưng vì Thi Yến Vi chỉ thích mấy kiểu dáng đơn giản nên đành kiên nhẫn nán lại giúp nàng lựa chọn.
Bước ra khỏi hiệu may, những thứ mà Phùng Quý cầm trong tay ước tính cũng phải rơi vào hai trăm lượng.
Mới chỉ đi dạo trong một canh giờ nhưng đã tiêu mất vài năm tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn.
Phùng Quý âm thầm cảm thán, may mà gia chủ giàu sang phú quý chứ nếu là sĩ tộc bình thường thì sao chịu nổi Dương nương tử phung phí như vậy.
Mà nhìn gia chủ cũng không có vẻ gì là đau lòng, dường như ngài rất thích nhìn Dương nương tử tiêu nhiều bạc của mình.
Hai người dùng bữa tối ở tửu quán phía đông, Tống Hành không vội hồi phủ mà sai Phùng Quý gọi thêm hai bầu rượu, sau đó tự mình uống một bầu rượu Tây Phong, lại lệnh Thi Yến Vi uống hai ngụm rượu nho, mãi đến khi trời chập choạng tối mới đứng dậy đi về.
Thi Yến Vi không uống được rượu, tuy chỉ là hai ngụm rượu nho nhưng cũng đủ khiến đầu óc nàng choáng váng, dạ dày nóng đến cồn cào.
Tống Hành thấy khuôn mặt nàng ửng hồng, bước đi lảo đảo, sợ nàng bước hụt té ngã liền dứt khoát ôm nàng, đạp lên chân đạp ngồi vào xe.
Giúp nàng ổn định chỗ ngồi xong, lúc này Tống Hành mới lệnh xa phu giơ roi giục ngựa.
Thi Yến Vi thuộc tuýp mù đường, cũng không nhớ rõ đường đi nhưng vẫn nhận ra khung cảnh xung quanh lúc về và lúc đến rất khác nhau, nhịn không được liền hỏi: "Gia chủ muốn đi đâu đấy?"
Tống Hành ôm nàng trong ngực, khóe miệng mỉm cười đáp, "Một nơi rất tốt, nhất định nàng sẽ thấy thích."
Hai khắc đồng hồ (khoảng 30 phút) sau, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng một tòa lầu, binh sĩ thủ vệ tiến lên nghênh đón, nàng đang định hỏi mấy câu thì đã thấy hắn nhanh nhẹn cầm đuốc đi tới, chắp tay hành quân lễ với Tống Hành, "Ti hạ bái kiến Tiết soái."
Tống Hành phất tay hiệu hắn đứng dậy, rời khỏi người Thi Yến Vi trầm giọng nói với hắn mấy câu. Binh sĩ nghe xong đến xin chỉ thị sĩ quan rồi mang theo chìa khóa dẫn người lên lầu, mở cửa thỉnh hai người đi vào.
Phùng Quý mang theo hỏa chiết thắp sáng đèn trên lầu, Tống Hành nắm tay Thi Yến Vi tự mình đi lên tầng lầu cao nhất, phân phó Phùng Quý chờ dưới lầu, trừ phi có chuyện khẩn cấp thì không ai được phép đi lên.
"Cửa thành này được gọi là Càn Nguyên Môn nên tòa lầu được xây dựng phía trên cũng được gọi là lầu Càn Nguyên Môn, hành lang gồm hai mươi tư cột trụ, cao tám trượng, từ đây nhìn ra có thể bao quát toàn bộ đông thành Thái Nguyên." Tống Hành vừa nói vừa đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc, dẫn nàng đến gần lan can chạm trổ sơn son bên ngoài hành lang, chỉ vào một tòa lầu ở đằng xa bảo nàng nhìn.
Thi Yến Vi nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy tòa tầu kia cao chừng mấy tầng được lợp bởi ngói vàng xán lạn, mỗi một góc mái hiên đều vểnh cao như tiên hạc giương cánh, hàng chục chao đèn bằng vải lụa bao quanh thắp sáng cả tòa lầu, nom chẳng khác gì một viên minh châu rực rỡ lạc giữa ánh đèn nhân gian.
"Thủ phủ Thái Nguyên của ta ở phương Bắc tuy không phồn hoa bằng Trường An hay Thần Đô Lạc Dương, nhưng dõi mắt khắp bắc địa này lại không có nơi nào sánh bằng được."
"Nếu có một ngày nàng nhìn chán Thái Nguyên thì vẫn còn Trường An lẫn Lạc Dương để nàng thăm thú."
Thi Yến Vi không phải kẻ ngốc nên đương nhiên nhận ra hàm ý trong lời này. Nàng trợn tròn mắt quay sang nhìn hắn, thầm nghĩ hắn phát điên rồi đúng không, dù hắn có ôm mộng bình định thiên hạ vấn đỉnh Trung Nguyên đi chăng nữa thì giữa nàng và hắn cũng chỉ là chút tình manh duyên mỏng, thể nào cũng đến lúc đôi người đôi ngả mà thôi. Lời này của hắn cứ như đang thực sự xem nàng là sủng cơ ái thiếp nào đấy?
Nghĩ đến đây khiến cõi lòng Thi Yến Vi càng trở nên phập phồng, thầm nghĩ chẳng nhẽ hắn đổi ý, không muốn thả nàng đi nữa?
Thi Yến Vi không còn lòng dạ nào để thưởng ngoạn cảnh đêm trên thành Thái Nguyên. Nàng khép lại áo choàng lông cáo trên người định đi vào phòng, miễn cưỡng nói: "Gió đêm lạnh lắm, thiếp xưa nay sợ lạnh, đứng lâu để nhiễm lạnh thì không hay."
Tống Hành nghe vậy cũng theo nàng vào phòng, tiện tay đóng cánh cửa gỗ nặng nề kia lại, bước lên ôm Thi Yến Vi từ đằng sau, cởi đi áo choàng lông cáo vướng víu trên người nàng.
Thi Yến Vi còn chưa kịp phản ứng đã bị Tống Hành hơi khuỵu gối bế nàng lên, cằm nàng được nâng cao, cách đỉnh đầu hắn cả một khoảng lớn, hắn phải thoáng ngẩng đầu mới có thể nhìn kỹ nàng.
Hai chân nàng chưa từng cách mặt đất ở một độ cao lớn như vậy, từ trên cao nhìn xuống thì đập vào mắt là đỉnh đầu Tống Hành, trọng tâm bất ổn, bầu không khí xung quanh có vẻ cũng loãng hơn trước kia.
Thi Yến Vi vừa thiếu cảm giác an toàn vừa thấy không hề chân thực, nàng càng sợ bản thân sẽ rơi khỏi vòng tay hắn nên vội vàng ôm lấy cổ hắn.
"Gia chủ ôm thiếp cao quá, thiếp thực sự rất sợ..."
Thi Yến Vi nói lời này vừa rụt rè vừa run rẩy, đôi mắt trong suốt hơi rũ xuống, phản chiếu thân ảnh cao lớn của Tống Hành.
"Nương tử ngoan, có chịu hôn ta một cái để ta thả xuống không đây?" Tống Hành ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt sáng quắc như dẫn dụ.
Thi Yến Vi vốn là người có chứng sợ độ cao, nàng thực sự bị dọa, không thể không cúi đầu hôn lên trán hắn, nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước.
"Nương tử nàng làm cho có, không thể tính là hôn được." Tống Hành cười khẽ, bàn tay đang đỡ mông nàng hơi hướng xuống, tay còn lại xoa phía sau lưng giúp nàng ổn định trọng tâm.
Tống Hành nghi ngờ nàng sợ độ cao, nhìn thẳng nàng, thấp giọng dò hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
Eo lưng được chống đỡ nên Thi Yến Vi mới yên tâm hơn chút ít, mím môi nhẹ gật đầu.
Tống Hành nhếch khóe môi, giọng điệu mang theo ý cười: "Nương tử đã yên tâm rồi thì hôn ta tử tế xem nào."
Thi Yến Vi quay đầu không thèm nhìn hắn, im lặng cự tuyệt.
Tống Hành dường như cũng đoán trước được nàng sẽ "làm lơ" nhưng lại không buồn bực, luôn miệng dỗ dành nàng: "Nếu nương tử không chịu hôn ta thì nhìn ta một cái đi chứ?"
Thi Yến Vi không suy nghĩ nhiều nên quay sang nhìn hắn thì bỗng thấy Tống Hành đè vào sau lưng nàng, kéo thân thể nàng lại gần rồi dùng phiến môi mỏng nhưng rõ nét phủ cánh môi đỏ như chu sa.
Tống Hành ôm nàng hôn một lúc lâu, mãi đến khi mặt nàng đỏ bừng lên vì nhiệt độ tỏa ra từ người hắn thì mới bằng lòng thả nàng xuống, nắm tay nàng đến gần cửa sổ đè xuống hai bên hông nàng, vén làn váy lên trên thắt lưng rồi luồn tay vào.
"Đêm ấy nương tử chưa thể khiến ta tận hứng được, tối nay về nàng hãy bù cho ta đi."
Thi Yến Vi vốn đã uống rượu nên nào chịu được khi bị hắn chọc ghẹo, hơi thở chẳng mấy chốc đã nóng bừng lên, thấp giọng nỉ non. Tống Hành để nàng gác tay lên bệ cửa sổ, bao bọc từ đằng sau rồi vịn vào eo thon của nàng.
Ngoài cửa sổ gió bắc lạnh thấu xương, trong cửa sổ gió xuân như thiêu như đốt.
Thi Yến Vi chật vật tiếp nhận hắn, mấy lần xoay người đòi đẩy cánh tay cứng rắn như sắt của hắn ra thì đều bị Tống Hành mạnh tay trấn áp, rốt cuộc không còn sức lực để kháng cự nữa.
Cánh tay nàng không còn sức để cựa quậy, gương mặt yêu kiều rũ xuống, từng giọt mồ hôi tuôn ra, lạc vào tóc mây tán loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.