Chương 49:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Ngoài phòng gió tuyết bão bùng, trong màn uyên ương chạm gáy, cảnh xuân kiều diễm.
Thi Yến Vi bị hắn tra tấn không một kẽ hỏng, mãi đến nửa đêm canh ba Tống Hành mới thỏa mãn buông nàng ra, đứng dậy động tác lưu loát mặc lại áo bào rồi ra cửa lấy áo choàng của hắn phủ lên người nàng, ôm nàng vào phòng tắm.
"Gia chủ thả ta xuống đi, ta không quen tắm khi có người khác ở cạnh." Thi Yến Vi nắm chặt chiếc áo choàng che kín thân thể mịn màng, nhỏ giọng thúc giục hắn.
Tống Hành lột áo choàng khỏi người nàng, giọng nói mang theo tiếng cười: "Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa chạm qua, chưa nhìn qua, có gì đâu mà phải tránh né."
Vừa nói vừa cẩn thận đặt nàng vào thùng tắm rồi lấy đậu tắm đưa cho nàng trước khi sải bước rời khỏi.
Thi Yến Vi gian nan tắm rửa mặc lại y phục. Nàng chống đỡ cơ thể với hai chân vẫn đang run lẩy bẩy cùng cánh tay mỏi nhừ bước những bước khó nhọc ra cửa. Thì ra Tống Hành vẫn chưa đi hẳn mà đứng cách một bức tường, có vẻ như là đang đợi nàng.
Hắn thấy nàng chỉ mặc mỗi trung y lụa trắng, áo choàng đen tuyền của hắn được khoác hờ trên vai nàng, vạt áo dài rũ xuống kéo lê trên đất, nhìn nàng chẳng gì đứa bé mặc trộm quần áo của trưởng bối.
"Nhìn nương tử thế này thật xinh đẹp đáng yêu." Tống Hành vừa nói vừa ôm Thi Yến Vi về phòng, còn không quên giúp nàng bôi thuốc mỡ tiêu sưng, vì bên ngoài gió tuyết quá mạnh nên tính đến chuyện tá túc qua đêm.
Cơ thể Tống Hành ấm áp như lò than nên không sai người mang ấm sưởi vào, chỉ nghiêng người ôm Thi Yến Vi, giúp nàng sưởi ấm.
Thi Yến Vi lộ vẻ mệt mỏi đến cực điểm, bị nhiệt độ trên cơ thể hắn hun nóng nên vừa ngã xuống giường đã ngủ rất say.
Từ đó đến mười ngày tiếp theo, cứ cách hai ngày Tống Hành lại đi một chuyến đến biệt viện, dù không ngủ lại nhưng đêm nào cũng phải ầm ĩ đến tận khuya mới chịu để yên cho nàng ngủ.
Thi Yến Vi giày vò đến mức hiếm khi rời khỏi cửa viện, sau khi ăn sáng xong thì thứ đợi nàng là chén canh tị tử đắng ngắt, hết chén này rồi đến chén khác lần lượt nối đuôi nhau khiến nàng gần như chết lặng.
Bất tri bất giác đã là ngày mùng năm tháng mười một, trước rạng sáng ngày hôm đó Tống Hành đã lĩnh vài chục nhân mã đến đô hộ phủ Thiền Vu ngay trong đêm, vì việc xảy ra quá mức nguy cấp nên chưa kịp báo tin cho Tiết phu nhân. Phùng Quý làm y lệnh hắn, sáng sớm ngày kế tiếp đã đến Thúy Trúc cư truyền lời.
Tống Hành đã ba ngày chưa từng đến biệt viện nên tinh thần Thi Yên Vi cũng dần dần tốt lên. Ngày thứ tư sau khi Tống Hành rời khỏi Thái Nguyên, nàng ra ngoài đi dạo, mua được không ít đồ chơi thú vị cùng một số thoại bản đang lưu hành mấy năm gần đây, cũng xem như có cách để giải sầu.
Từ khi Thi Yến Vi phải uống thuốc tránh thai, nguyệt sự của nàng cũng không còn chuẩn xác như trước. Lưu mụ dựa vào thời gian tháng trước mà phỏng đoán thời gian của tháng này, thầm nghĩ sẽ rơi vào hai ngày này nên chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết từ rất sớm.
Nhoáng một cái đã bảy ngày trôi qua, quá giờ Ngọ, Tống Hành phong trần bôn ba về lại Thái Nguyên, sau khi về đến Tống phủ thì việc đầu tiên là tới Thúy Trúc cư, bái kiến Tiết phu nhân.
Sơ Vũ dâng trà nóng tiến vào, Tiết phu nhân lệnh nàng dẫn những người còn lại lui ra ngoài, sau đó mới lần chuỗi phật châu hỏi về tình hình đô hộ phủ Thiền Vu. Tống Hành trả lời từng câu một, nói rằng mọi việc đều đã được xử lý thỏa đáng.
Tiết phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn đứa cháu trai chiến công lừng lẫy, mưu lược kiệt xuất đang xưng bá một phương này, mở miệng nói: "Nhị lang có hai ngày không về phủ nghỉ ngơi, chẳng nhẽ đã thực sự động tâm vì nàng? Lão thân mắt tuy mù tâm không mù, đừng tưởng dùng công vụ bận rộn, phải tá túc nha môn làm cái cớ dễ dàng qua mặt người khác rồi dùng để lấp liếm trước mặt lão thân."
Từ xưa đến nay, muốn làm việc lớn thì đương nhiên phải dứt tình tuyệt ái, ai lại nói đến chữ "tâm"? Cùng lắm cũng chỉ vì mê luyến dung mạo cùng cơ thể của nàng mà thôi.
Dù Tống Hành luôn tự nói với mình như vậy nhưng vẫn không khỏi cau mày kiếm, trầm ngâm bưng chén trà men ngọc một lúc, khẽ mở môi mỏng ra vẻ thong thả đáp: "A bà chớ lo, mỗ chỉ nhất lời mê luyến mỹ sắc nên mới ở lại hai ngày, ngoài ra không có tâm tư nào khác. Trên đời này ngoại trừ quyền lực cùng tông tộc huyết thân, những thứ còn lại không đáng để ta phân tâm."
"Thật không?" Tiết phu nhân khẽ cười, trên trán hằn lên ba nếp nhăn rất sâu, nụ cười kia rất có vài phần ý vị thâm trường.
Gió bấc thổi mạnh ngoài cửa sổ, đập vào mặc trúc thon dài, phát ra âm thanh trầm đục theo từng đợt.
Tiết phu nhân nghe thấy tiếng gió kia, do dự một lúc thì bẻ sang chuyện khác: "Dương nương tử vốn không phải hạng yêu nữ lẳng lơ, lão thân không sợ nàng mê hoặc cháu, nhưng ta sợ cháu quá mức sa vào, không biết kiềm chế rồi làm hại thân thể."
Tống Hành đặt bát trà xuống, ngón trỏ gác lên bàn trà nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, thản nhiên nói: "Mỗ tự biết chừng mực, a bà không cần lo lắng."
Tiết phu nhân liếc xéo hắn một cái, biết hắn không thể ngồi yên, động tác gẩy chuỗi phật châu thoáng dừng lại, vờ như nhắm mắt dưỡng thần: "Lão thân cũng mệt rồi, mấy ngày nay Nhị lang phải chịu vất vả, cũng nên về sớm nghỉ ngơi thôi."
Bà vừa nói xong đã thấy Tống Hành vui vẻ nhận lời, đứng dậy cáo từ rút lui.
Phùng Quý đang ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm trong phòng, vọng qua cửa sổ thấy Tống Hành bước ra liền cuống cuồng đuổi kịp hắn rồi hỏi: "Gia chủ muốn đến biệt viện hay quay về Thối Hàn cư?"
Trên bầu trời là vầng trăng huyền ảo treo giữa tấm màn màu mực điểm xuyết cùng những vì tinh tú, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống khiến gió bấc càng trở nên lạnh thấu xương.
Tống Hành ngước mắt nhìn vầng trăng trên cao một lúc, không thể phủ nhận giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ, cực kỳ mong ngóng Dương Sở Âm.
Từ nhỏ hắn đã khinh thường những câu tục ngữ đại để như "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", không ngờ đến năm hai mươi sáu tuổi, hắn phản lại chính mình, lao đầu vào ôn nhu hương của tiểu nữ lang.
Nếu không phải hắn có sức tự chủ hơn người, chỉ sợ sớm đã quỳ gối dưới váy nàng, hận không thể cùng nàng sớm tối cận kề, chìm đắm trên người nàng, vì sắc đẹp sa ngã.
Tống Hành miên man suy nghĩ, từ Thúy Trúc cư bước nhanh về hướng cổng phủ mà không đáp lại Phùng Quý.
Phùng Quý thấy vậy, trong lòng đã có đáp án, hắn không nhiều lời nữa, thầm nghĩ gia chủ bất chấp đêm hôm buốt giá mà chạy từ Đô Hộ phủ về Thái Nguyên ngay trong đêm, có lẽ trong lòng ngài cũng nhớ nhung Dương nương tử ...
Thi Yến Vi bị hắn tra tấn không một kẽ hỏng, mãi đến nửa đêm canh ba Tống Hành mới thỏa mãn buông nàng ra, đứng dậy động tác lưu loát mặc lại áo bào rồi ra cửa lấy áo choàng của hắn phủ lên người nàng, ôm nàng vào phòng tắm.
"Gia chủ thả ta xuống đi, ta không quen tắm khi có người khác ở cạnh." Thi Yến Vi nắm chặt chiếc áo choàng che kín thân thể mịn màng, nhỏ giọng thúc giục hắn.
Tống Hành lột áo choàng khỏi người nàng, giọng nói mang theo tiếng cười: "Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa chạm qua, chưa nhìn qua, có gì đâu mà phải tránh né."
Vừa nói vừa cẩn thận đặt nàng vào thùng tắm rồi lấy đậu tắm đưa cho nàng trước khi sải bước rời khỏi.
Thi Yến Vi gian nan tắm rửa mặc lại y phục. Nàng chống đỡ cơ thể với hai chân vẫn đang run lẩy bẩy cùng cánh tay mỏi nhừ bước những bước khó nhọc ra cửa. Thì ra Tống Hành vẫn chưa đi hẳn mà đứng cách một bức tường, có vẻ như là đang đợi nàng.
Hắn thấy nàng chỉ mặc mỗi trung y lụa trắng, áo choàng đen tuyền của hắn được khoác hờ trên vai nàng, vạt áo dài rũ xuống kéo lê trên đất, nhìn nàng chẳng gì đứa bé mặc trộm quần áo của trưởng bối.
"Nhìn nương tử thế này thật xinh đẹp đáng yêu." Tống Hành vừa nói vừa ôm Thi Yến Vi về phòng, còn không quên giúp nàng bôi thuốc mỡ tiêu sưng, vì bên ngoài gió tuyết quá mạnh nên tính đến chuyện tá túc qua đêm.
Cơ thể Tống Hành ấm áp như lò than nên không sai người mang ấm sưởi vào, chỉ nghiêng người ôm Thi Yến Vi, giúp nàng sưởi ấm.
Thi Yến Vi lộ vẻ mệt mỏi đến cực điểm, bị nhiệt độ trên cơ thể hắn hun nóng nên vừa ngã xuống giường đã ngủ rất say.
Từ đó đến mười ngày tiếp theo, cứ cách hai ngày Tống Hành lại đi một chuyến đến biệt viện, dù không ngủ lại nhưng đêm nào cũng phải ầm ĩ đến tận khuya mới chịu để yên cho nàng ngủ.
Thi Yến Vi giày vò đến mức hiếm khi rời khỏi cửa viện, sau khi ăn sáng xong thì thứ đợi nàng là chén canh tị tử đắng ngắt, hết chén này rồi đến chén khác lần lượt nối đuôi nhau khiến nàng gần như chết lặng.
Bất tri bất giác đã là ngày mùng năm tháng mười một, trước rạng sáng ngày hôm đó Tống Hành đã lĩnh vài chục nhân mã đến đô hộ phủ Thiền Vu ngay trong đêm, vì việc xảy ra quá mức nguy cấp nên chưa kịp báo tin cho Tiết phu nhân. Phùng Quý làm y lệnh hắn, sáng sớm ngày kế tiếp đã đến Thúy Trúc cư truyền lời.
Tống Hành đã ba ngày chưa từng đến biệt viện nên tinh thần Thi Yên Vi cũng dần dần tốt lên. Ngày thứ tư sau khi Tống Hành rời khỏi Thái Nguyên, nàng ra ngoài đi dạo, mua được không ít đồ chơi thú vị cùng một số thoại bản đang lưu hành mấy năm gần đây, cũng xem như có cách để giải sầu.
Từ khi Thi Yến Vi phải uống thuốc tránh thai, nguyệt sự của nàng cũng không còn chuẩn xác như trước. Lưu mụ dựa vào thời gian tháng trước mà phỏng đoán thời gian của tháng này, thầm nghĩ sẽ rơi vào hai ngày này nên chuẩn bị sẵn những thứ cần thiết từ rất sớm.
Nhoáng một cái đã bảy ngày trôi qua, quá giờ Ngọ, Tống Hành phong trần bôn ba về lại Thái Nguyên, sau khi về đến Tống phủ thì việc đầu tiên là tới Thúy Trúc cư, bái kiến Tiết phu nhân.
Sơ Vũ dâng trà nóng tiến vào, Tiết phu nhân lệnh nàng dẫn những người còn lại lui ra ngoài, sau đó mới lần chuỗi phật châu hỏi về tình hình đô hộ phủ Thiền Vu. Tống Hành trả lời từng câu một, nói rằng mọi việc đều đã được xử lý thỏa đáng.
Tiết phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn đứa cháu trai chiến công lừng lẫy, mưu lược kiệt xuất đang xưng bá một phương này, mở miệng nói: "Nhị lang có hai ngày không về phủ nghỉ ngơi, chẳng nhẽ đã thực sự động tâm vì nàng? Lão thân mắt tuy mù tâm không mù, đừng tưởng dùng công vụ bận rộn, phải tá túc nha môn làm cái cớ dễ dàng qua mặt người khác rồi dùng để lấp liếm trước mặt lão thân."
Từ xưa đến nay, muốn làm việc lớn thì đương nhiên phải dứt tình tuyệt ái, ai lại nói đến chữ "tâm"? Cùng lắm cũng chỉ vì mê luyến dung mạo cùng cơ thể của nàng mà thôi.
Dù Tống Hành luôn tự nói với mình như vậy nhưng vẫn không khỏi cau mày kiếm, trầm ngâm bưng chén trà men ngọc một lúc, khẽ mở môi mỏng ra vẻ thong thả đáp: "A bà chớ lo, mỗ chỉ nhất lời mê luyến mỹ sắc nên mới ở lại hai ngày, ngoài ra không có tâm tư nào khác. Trên đời này ngoại trừ quyền lực cùng tông tộc huyết thân, những thứ còn lại không đáng để ta phân tâm."
"Thật không?" Tiết phu nhân khẽ cười, trên trán hằn lên ba nếp nhăn rất sâu, nụ cười kia rất có vài phần ý vị thâm trường.
Gió bấc thổi mạnh ngoài cửa sổ, đập vào mặc trúc thon dài, phát ra âm thanh trầm đục theo từng đợt.
Tiết phu nhân nghe thấy tiếng gió kia, do dự một lúc thì bẻ sang chuyện khác: "Dương nương tử vốn không phải hạng yêu nữ lẳng lơ, lão thân không sợ nàng mê hoặc cháu, nhưng ta sợ cháu quá mức sa vào, không biết kiềm chế rồi làm hại thân thể."
Tống Hành đặt bát trà xuống, ngón trỏ gác lên bàn trà nhỏ làm bằng gỗ tử đàn, thản nhiên nói: "Mỗ tự biết chừng mực, a bà không cần lo lắng."
Tiết phu nhân liếc xéo hắn một cái, biết hắn không thể ngồi yên, động tác gẩy chuỗi phật châu thoáng dừng lại, vờ như nhắm mắt dưỡng thần: "Lão thân cũng mệt rồi, mấy ngày nay Nhị lang phải chịu vất vả, cũng nên về sớm nghỉ ngơi thôi."
Bà vừa nói xong đã thấy Tống Hành vui vẻ nhận lời, đứng dậy cáo từ rút lui.
Phùng Quý đang ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm trong phòng, vọng qua cửa sổ thấy Tống Hành bước ra liền cuống cuồng đuổi kịp hắn rồi hỏi: "Gia chủ muốn đến biệt viện hay quay về Thối Hàn cư?"
Trên bầu trời là vầng trăng huyền ảo treo giữa tấm màn màu mực điểm xuyết cùng những vì tinh tú, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống khiến gió bấc càng trở nên lạnh thấu xương.
Tống Hành ngước mắt nhìn vầng trăng trên cao một lúc, không thể phủ nhận giờ phút này trong lòng hắn cực kỳ, cực kỳ mong ngóng Dương Sở Âm.
Từ nhỏ hắn đã khinh thường những câu tục ngữ đại để như "anh hùng khó qua ải mỹ nhân", không ngờ đến năm hai mươi sáu tuổi, hắn phản lại chính mình, lao đầu vào ôn nhu hương của tiểu nữ lang.
Nếu không phải hắn có sức tự chủ hơn người, chỉ sợ sớm đã quỳ gối dưới váy nàng, hận không thể cùng nàng sớm tối cận kề, chìm đắm trên người nàng, vì sắc đẹp sa ngã.
Tống Hành miên man suy nghĩ, từ Thúy Trúc cư bước nhanh về hướng cổng phủ mà không đáp lại Phùng Quý.
Phùng Quý thấy vậy, trong lòng đã có đáp án, hắn không nhiều lời nữa, thầm nghĩ gia chủ bất chấp đêm hôm buốt giá mà chạy từ Đô Hộ phủ về Thái Nguyên ngay trong đêm, có lẽ trong lòng ngài cũng nhớ nhung Dương nương tử ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.