Chương 50:
Uyên Tú Tú
23/11/2024
Biệt viện hành sơn.
Từ hôm qua Thi Yến Vi đã bắt đầu cảm thấy nhói lên ở vùng bụng, đến hôm nay cơn đau bỗng trở nên trầm trọng, khiến nàng đang ngủ trưa thì đột nhiên rùng mình tỉnh giấc.
Luyện Nhi bưng trà gừng đường cát đến cho nàng nhưng nàng gần như nôn ra ngay, dọa Luyện Nhi sợ đến mức cuống cuồng vuốt nhẹ sau lưng giúp nàng thuận khí rồi rối rít gọi Hương Hạnh mang ấm sưởi và lò cầm tay tới.
Thi Yến Vi rúc trong chăn, đau đến toát mồ hôi lạnh, cơm tối cũng không động tới mà chỉ bọc người trong chăn.
Đến giờ lên đèn, Lưu mụ thấy ống nhổ đặt ở phòng trà, lại nghe Hương Hạnh nói Dương nương tử không chịu dùng bữa tối thì nhận ra ngay là có điểm bất thường, mặc cho Luyện Nhi ngăn cản, xông thẳng vào phòng Thi Yến Vi, lẩm bẩm nói: "Sao nương tử lại không ăn tối, nhỡ nửa đêm dạ dày lại..."
"Nương tử sao thế này? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?" Vẻ mặt Lưu mụ bỗng trở nên lo lắng, lấy khăn lau mồ hôi trên trán nàng rồi vặn hỏi Luyện Nhi đang đứng kế bên.
Luyện Nhi như chim sợ cành cong, ấp úng trả lời: "Là chứng bệnh cũ của nương tử mỗi khi đến nguyệt sự, chỉ cần ngủ một giấc liền..."
Lưu mụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc và đôi môi tái nhợt của Thi Yến Vi, bà sa sầm mặt quay sang quát lớn Luyện Nhi: "Làm càn! Giờ này mà ngươi vẫn còn dám giúp nàng qua mặt lão thân, không sợ rước vạ đúng không!"
Hương Hạnh đang đứng ngoài cửa sổ nghe thấy động tĩnh trong phòng định đi vào khuyên giải mấy câu nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đập vào mắt là bóng người cao lớn xuất hiện ở cổng viện, theo sau hắn còn có bóng người khác thấp hơn chừng nửa cái đầu.
Thân hình cao lớn cường tráng này, trừ gia chủ ra, dõi khắp toàn đất Thái Nguyên cũng không tìm được người thứ hai.
Hương Hạnh bỏ qua sự tò mò không biết vì sao Lưu mụ nổi giận, gấp gáp chạy ra hành lang quỳ gối, chắp tay trước ngực thi lễ với Tống Hành: "Nô tỳ bái kiến gia chủ, gia chủ vạn phúc."
Gió đêm mơn trớn y phục trên người Hương Hạnh, khiến nàng vô thức rụt cổ, hai má buốt lạnh.
Tống Hành chỉ thản nhiên quét mắt nhìn nàng một lượt rồi dời mắt, nhìn về cánh cửa gỗ sơn son, thấp giọng hỏi: "Dương nương tử có ở trong phòng không?"
Hương Hạnh hơi vuốt cằm, rũ mắt cung kính nói: "Hồi bẩm gia chủ, từ chiều đến nay Dương nương tử vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng rời đi nửa bước."
Tống Hành phất phất tay, trầm giọng nói: "Lui xuống đi, không cần thông truyền."
Dứt lời liền bước lên bậc thang, nhẹ nhàng đẩy cửa, khấp khởi mong rằng có thể tạo thành bất ngờ lớn với nữ lang trong phòng.
Nhưng từ khi hắn hắn rảo bước qua khỏi ngưỡng cửa, ở gian ngoài nửa bóng người cũng không thấy. Tống Hành thoáng chốc ngưng trọng, sải bước nhanh hơn đi vào phòng trong.
Luyện Nhi mắt đỏ hoe cúi gằm mặt, xoay người định ra ngoài đi mời nữ y thì bị một bóng người như bức tường chặn lại, tấm ngư phù bằng vàng treo trên hông người nọ đập vào tầm mắt khiến nàng sợ hãi, vội vàng dừng bước, đầu cúi càng lúc càng thấp khúm núm hành lễ: "Gia, gia chủ vạn phúc."
Hai chữ "gia chủ" này khiến trái tim Lưu mụ nảy lên kịch liệt như chỉ chực vọt tới cổ họng, từng sợi tóc trên đầu căng chặt đến phát run.
Nhưng ngoài mặt sự lo lắng này vẫn chẳng được bà biểu hiện ra mà vẫn cố giữ sắc mặt như thường, dằn nỗi sợ trong lòng xuống bẩm báo với Tống Hành: "Chiều nay Dương nương tử đến kỳ nguyệt sự, giờ nàng vẫn đang cảm thấy không khỏe nên đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lão nô đã sai Luyện Nhi phái người ra khỏi phủ mời nữ y công tới."
Tống Hành vốn không biết gì về nguyệt sự của nữ tử, chỉ biết trong những ngày này nàng sẽ không thể hành phòng cùng hắn. Nghe Lưu mụ nói nàng khó chịu trong người thì chợt nảy sinh cảm giác tiếc hận lẫn thương xót, vòng qua Lưu mụ đi thẳng đến cạnh giường, ánh mắt thâm thúy rơi trên người nàng.
Nàng cuộn tròn nép mình vào một góc, trên mặt sớm không còn khí sắc hồng hào như trước mà trắng bệch hệt như một trang giấy Tuyên Thành, cánh môi cùng hàng lông mi cong vút khẽ run run, mồ hôi lạnh ướt đẫm hai bên thái dương, cả người nhìn có vẻ đau đớn cực kỳ.
Tống Hành lập tức nổi trận lôi đình, con ngươi đen nhánh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lưu mụ phẫn nộ quát lớn: "Đây là khó chịu trong người mà ngươi nói đó sao? Nương tử đã đau đến mức này rồi mãi đến giờ các ngươi mới phát hiện ra?"
Lưu mụ bị hắn trừng đến nổi da gà, sống lưng ớn lạnh. Bà biết rõ hắn là người trong mắt không chịu được hạt cát, nếu còn dám xảo biện chỉ sợ sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa, liền run rẩy quỳ xuống đất khép nép nhận sai: "Lão thân tắc trách không dám xin gia chủ bỏ qua, chỉ mong gia chủ cứ thế trách phạt..."
"Hay cho câu cứ thế trách phạt." Tống Hành lạnh giọng nói xong thì cất cao âm lượng hét lên: "Phùng Quý, lăn vào đây!"
Phùng Quý nhận ra sự tức giận trong giọng hắn, không khỏi khẩn trương, ôm một bụng nghi ngờ rảo bước tiến vào.
Vẻ mặt Tống Hành ẩn ẩn tức giận, nheo mắt không nhìn lại mà chỉ trầm giọng phân phó: "Đem hết những tỳ nữ lão mụ hầu hạ Dương nương tử lôi ra ngoài, đánh mỗi người mười bản."
Lời vừa thốt ra thì đã khiến Thi Yến Vi bất chấp đau đớn, gượng nửa người dậy nắm chặt áo bào Tống Hành, vội vàng hô thành tiếng với Phùng Quý: "Không được!"
Phùng Quý biết đó là lời gia chủ thốt ra trong lúc nóng giận, giờ Dương nương tử ở bên khuyên can chưa biết chừng lại có thể khiến gia chủ thay đổi ý định. Nghĩ vậy bèn đứng lại theo dõi tình huống sắp sửa phát sinh.
Tống Hành thương xót nàng, thấy nàng không để ý bệnh tật níu lấy áo bào mình thì vội ngồi xuống mép giường, ấn bờ vai nàng nằm yên ổn trên giường rồi liếc mắt nhìn Phùng Quý, giục hắn mau tìm người kéo Lưu mụ xuống.
Thi Yến Vi vừa cuống vừa sợ, thầm nghĩ Lưu mụ đã ngoài năm mươi tuổi thì sao chịu nổi mười bản trút lên người, nàng không chịu từ bỏ, nắm lấy ống tay áo Tống Hành điềm đạm nói: "Chuyện này là do thiếp cố chịu đựng không chịu nói với các nàng, nếu gia chủ vì chuyện này mà phạt đánh các nàng thì lương tâm thiếp thực sự không thể nào yên được, ngài tha cho các nàng lần này có được không? Sau này thiếp không dám thế nữa..."
Đang nói thì bất giác vành mắt đã đỏ lên từ khi nào, vài giọt nước mắt trong suốt từ từ trượt xuống khỏi hốc mắt, khiến người không thể chịu nổi.
Tống Hành thấy vậy mới bình tĩnh lại, tay xoa lên đôi nhu đề đang nắm chặt lấy ống tay áo mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thi Yến Vi biết hắn đang dao động, mạnh dạn lặp lại lần nữa: "Gia chủ nghe ta lần này đi, bỏ qua cho các nàng có được không?"
Được rồi, trừ những lúc thân mật ra thì hắn thực sự không tài nào chịu nổi khi nhìn thấy nàng khóc.
Lúc này sắc mặt Tống Hành mới dịu xuống, khẽ thở dài cầm tay nàng bỏ vào trong chăn, nhìn Lưu mụ cùng Luyện Nhi đang quỳ trên mặt đất trầm giọng nói: "Đứng lên đi. Nể tình nương tử đã cầu xin cho các ngươi nên việc này tạm thời cho qua, nếu sau này còn cả gan tái phạm thì thanh toán luôn một thể."
Từ hôm qua Thi Yến Vi đã bắt đầu cảm thấy nhói lên ở vùng bụng, đến hôm nay cơn đau bỗng trở nên trầm trọng, khiến nàng đang ngủ trưa thì đột nhiên rùng mình tỉnh giấc.
Luyện Nhi bưng trà gừng đường cát đến cho nàng nhưng nàng gần như nôn ra ngay, dọa Luyện Nhi sợ đến mức cuống cuồng vuốt nhẹ sau lưng giúp nàng thuận khí rồi rối rít gọi Hương Hạnh mang ấm sưởi và lò cầm tay tới.
Thi Yến Vi rúc trong chăn, đau đến toát mồ hôi lạnh, cơm tối cũng không động tới mà chỉ bọc người trong chăn.
Đến giờ lên đèn, Lưu mụ thấy ống nhổ đặt ở phòng trà, lại nghe Hương Hạnh nói Dương nương tử không chịu dùng bữa tối thì nhận ra ngay là có điểm bất thường, mặc cho Luyện Nhi ngăn cản, xông thẳng vào phòng Thi Yến Vi, lẩm bẩm nói: "Sao nương tử lại không ăn tối, nhỡ nửa đêm dạ dày lại..."
"Nương tử sao thế này? Sao sắc mặt lại khó coi vậy?" Vẻ mặt Lưu mụ bỗng trở nên lo lắng, lấy khăn lau mồ hôi trên trán nàng rồi vặn hỏi Luyện Nhi đang đứng kế bên.
Luyện Nhi như chim sợ cành cong, ấp úng trả lời: "Là chứng bệnh cũ của nương tử mỗi khi đến nguyệt sự, chỉ cần ngủ một giấc liền..."
Lưu mụ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc và đôi môi tái nhợt của Thi Yến Vi, bà sa sầm mặt quay sang quát lớn Luyện Nhi: "Làm càn! Giờ này mà ngươi vẫn còn dám giúp nàng qua mặt lão thân, không sợ rước vạ đúng không!"
Hương Hạnh đang đứng ngoài cửa sổ nghe thấy động tĩnh trong phòng định đi vào khuyên giải mấy câu nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đập vào mắt là bóng người cao lớn xuất hiện ở cổng viện, theo sau hắn còn có bóng người khác thấp hơn chừng nửa cái đầu.
Thân hình cao lớn cường tráng này, trừ gia chủ ra, dõi khắp toàn đất Thái Nguyên cũng không tìm được người thứ hai.
Hương Hạnh bỏ qua sự tò mò không biết vì sao Lưu mụ nổi giận, gấp gáp chạy ra hành lang quỳ gối, chắp tay trước ngực thi lễ với Tống Hành: "Nô tỳ bái kiến gia chủ, gia chủ vạn phúc."
Gió đêm mơn trớn y phục trên người Hương Hạnh, khiến nàng vô thức rụt cổ, hai má buốt lạnh.
Tống Hành chỉ thản nhiên quét mắt nhìn nàng một lượt rồi dời mắt, nhìn về cánh cửa gỗ sơn son, thấp giọng hỏi: "Dương nương tử có ở trong phòng không?"
Hương Hạnh hơi vuốt cằm, rũ mắt cung kính nói: "Hồi bẩm gia chủ, từ chiều đến nay Dương nương tử vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng rời đi nửa bước."
Tống Hành phất phất tay, trầm giọng nói: "Lui xuống đi, không cần thông truyền."
Dứt lời liền bước lên bậc thang, nhẹ nhàng đẩy cửa, khấp khởi mong rằng có thể tạo thành bất ngờ lớn với nữ lang trong phòng.
Nhưng từ khi hắn hắn rảo bước qua khỏi ngưỡng cửa, ở gian ngoài nửa bóng người cũng không thấy. Tống Hành thoáng chốc ngưng trọng, sải bước nhanh hơn đi vào phòng trong.
Luyện Nhi mắt đỏ hoe cúi gằm mặt, xoay người định ra ngoài đi mời nữ y thì bị một bóng người như bức tường chặn lại, tấm ngư phù bằng vàng treo trên hông người nọ đập vào tầm mắt khiến nàng sợ hãi, vội vàng dừng bước, đầu cúi càng lúc càng thấp khúm núm hành lễ: "Gia, gia chủ vạn phúc."
Hai chữ "gia chủ" này khiến trái tim Lưu mụ nảy lên kịch liệt như chỉ chực vọt tới cổ họng, từng sợi tóc trên đầu căng chặt đến phát run.
Nhưng ngoài mặt sự lo lắng này vẫn chẳng được bà biểu hiện ra mà vẫn cố giữ sắc mặt như thường, dằn nỗi sợ trong lòng xuống bẩm báo với Tống Hành: "Chiều nay Dương nương tử đến kỳ nguyệt sự, giờ nàng vẫn đang cảm thấy không khỏe nên đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lão nô đã sai Luyện Nhi phái người ra khỏi phủ mời nữ y công tới."
Tống Hành vốn không biết gì về nguyệt sự của nữ tử, chỉ biết trong những ngày này nàng sẽ không thể hành phòng cùng hắn. Nghe Lưu mụ nói nàng khó chịu trong người thì chợt nảy sinh cảm giác tiếc hận lẫn thương xót, vòng qua Lưu mụ đi thẳng đến cạnh giường, ánh mắt thâm thúy rơi trên người nàng.
Nàng cuộn tròn nép mình vào một góc, trên mặt sớm không còn khí sắc hồng hào như trước mà trắng bệch hệt như một trang giấy Tuyên Thành, cánh môi cùng hàng lông mi cong vút khẽ run run, mồ hôi lạnh ướt đẫm hai bên thái dương, cả người nhìn có vẻ đau đớn cực kỳ.
Tống Hành lập tức nổi trận lôi đình, con ngươi đen nhánh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, dùng ánh mắt hung ác nhìn về phía Lưu mụ phẫn nộ quát lớn: "Đây là khó chịu trong người mà ngươi nói đó sao? Nương tử đã đau đến mức này rồi mãi đến giờ các ngươi mới phát hiện ra?"
Lưu mụ bị hắn trừng đến nổi da gà, sống lưng ớn lạnh. Bà biết rõ hắn là người trong mắt không chịu được hạt cát, nếu còn dám xảo biện chỉ sợ sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa, liền run rẩy quỳ xuống đất khép nép nhận sai: "Lão thân tắc trách không dám xin gia chủ bỏ qua, chỉ mong gia chủ cứ thế trách phạt..."
"Hay cho câu cứ thế trách phạt." Tống Hành lạnh giọng nói xong thì cất cao âm lượng hét lên: "Phùng Quý, lăn vào đây!"
Phùng Quý nhận ra sự tức giận trong giọng hắn, không khỏi khẩn trương, ôm một bụng nghi ngờ rảo bước tiến vào.
Vẻ mặt Tống Hành ẩn ẩn tức giận, nheo mắt không nhìn lại mà chỉ trầm giọng phân phó: "Đem hết những tỳ nữ lão mụ hầu hạ Dương nương tử lôi ra ngoài, đánh mỗi người mười bản."
Lời vừa thốt ra thì đã khiến Thi Yến Vi bất chấp đau đớn, gượng nửa người dậy nắm chặt áo bào Tống Hành, vội vàng hô thành tiếng với Phùng Quý: "Không được!"
Phùng Quý biết đó là lời gia chủ thốt ra trong lúc nóng giận, giờ Dương nương tử ở bên khuyên can chưa biết chừng lại có thể khiến gia chủ thay đổi ý định. Nghĩ vậy bèn đứng lại theo dõi tình huống sắp sửa phát sinh.
Tống Hành thương xót nàng, thấy nàng không để ý bệnh tật níu lấy áo bào mình thì vội ngồi xuống mép giường, ấn bờ vai nàng nằm yên ổn trên giường rồi liếc mắt nhìn Phùng Quý, giục hắn mau tìm người kéo Lưu mụ xuống.
Thi Yến Vi vừa cuống vừa sợ, thầm nghĩ Lưu mụ đã ngoài năm mươi tuổi thì sao chịu nổi mười bản trút lên người, nàng không chịu từ bỏ, nắm lấy ống tay áo Tống Hành điềm đạm nói: "Chuyện này là do thiếp cố chịu đựng không chịu nói với các nàng, nếu gia chủ vì chuyện này mà phạt đánh các nàng thì lương tâm thiếp thực sự không thể nào yên được, ngài tha cho các nàng lần này có được không? Sau này thiếp không dám thế nữa..."
Đang nói thì bất giác vành mắt đã đỏ lên từ khi nào, vài giọt nước mắt trong suốt từ từ trượt xuống khỏi hốc mắt, khiến người không thể chịu nổi.
Tống Hành thấy vậy mới bình tĩnh lại, tay xoa lên đôi nhu đề đang nắm chặt lấy ống tay áo mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thi Yến Vi biết hắn đang dao động, mạnh dạn lặp lại lần nữa: "Gia chủ nghe ta lần này đi, bỏ qua cho các nàng có được không?"
Được rồi, trừ những lúc thân mật ra thì hắn thực sự không tài nào chịu nổi khi nhìn thấy nàng khóc.
Lúc này sắc mặt Tống Hành mới dịu xuống, khẽ thở dài cầm tay nàng bỏ vào trong chăn, nhìn Lưu mụ cùng Luyện Nhi đang quỳ trên mặt đất trầm giọng nói: "Đứng lên đi. Nể tình nương tử đã cầu xin cho các ngươi nên việc này tạm thời cho qua, nếu sau này còn cả gan tái phạm thì thanh toán luôn một thể."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.