Chương 100
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Đối với sự xuất hiện
lần nữa của Cố Tích Tước, Tịch Hải Đường rất kinh ngạc, càng làm cho cô
cảm thấy khó có thể tin được đứa trẻ trong tay hắn lại là con của Tô
Tâm.
Cô nhẹ nhàng mở ra tấm vải bọc trên thân thể đứa bé, trong lòng bàn tay phải của đứa bé có một bớt màu đỏ rõ ràng, Tịch Hải Đường lẩm bẩm nói “Cùng với lòng bàn tay của Tố Tâm đều giống nhau như đúc..”
Cố Tích Tước cảm giác mình không có gì có thể nói, cũng chỉ phỉa nói cho cô biết chân tướng tàn nhãn “Bác sĩ nói đứa trẻ không thể chịu đựng được thời gian bao lâu nữa, cho nên… anh đưa con bé tới gặp Tô Tâm, có lẽ cô ấy ngủ không cảm giác được nhưng đứa bé này dù sao cũng là cốt nhục của cô ấy luôn muốn gặp.”
Tịch Hải Đường cắn môi, khẽ gật đầu một cái “Anh nói rất đúg… là nên để cho Tố Tâm nhìn thấy… thật sự là mẹ con liền tâm, Tố Tâm vì đứa bé này mà liên tục gặp ác mộng, còn bởi vì vậy mà gặp phải tai nạn xe cộ này… nhất định trong lòng không yên về đứa bé…”
Trong ánh mắt có chút ướt át, tựa hồ như có dòng nước mắt đang chảy xuống, khi đưa tay chạm vào lại cái gì cũng không có, nội tâm của cô đột nhiên đau xót, cô cho rằng mình đã đủ kiên cường rồi nhưng là giờ khắc này lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Tịch Hải Đường đi trở về phòng bệnh của Tố Tâm, nhẹ nhàng đem đứa trẻ đặt ở bên cạnh cô ấy, đứa trẻ vừa mới sinh ra vốn nhìn không ra tướng mạo gì nhưng khi nằm một chỗ như vậy lại phát hiện ra đứa bé cùng Tố Tâm có bộ dạng rất giống nhau.
“Tố Tâm… cậu mở mắt ra mà nhìn một chút được không… xem con gái của cậu này… cậu có con gái đó… Tố Tâm, tớ biết rõ cậu vẫn luôn thích có con, cậu đối với Tiểu Thần tốt như vậy, luôn coi con bé như con của cậu cho nên cậu cần phải càng yêu thương đứa bé này hơn a… Tố Tâm, đây là con gái của cậu, con gái ruột dó… Tố Tâm… cậu mau tỉnh lại đi… nếu không liếc mắt nhìn.. thì sẽ không có cơ hội… Tố Tâm….”
Nước mắt lã chã rơi xuống, Tịch Hải Đường khóc đến sắp thở không nổi nữa rồi, trời cao vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy, muốn đối đãi như thế với Tố Tâm, muốn đối đãi như thế với đứa bé này, cũng không chừa cho con người ta một con đường sống sao?
Bác sĩ kiểm tra phòng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, gặp Tịch Hải Đường khóc đến cực kỳ bi ai gần chết cũng thấy không đành lòng, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh bên cạnh Tố Tâm thì có chút chấn động “Cô Tịch… đây là xảy ra chuyện gì sao?”
Tịch Hải đường vội vàng lau nước mắt, xoay người đứng lên “Bác sĩ Smith…”
Bác sĩ Smith là chồng của cô giáo Tố Tâm, bởi vì tầng quan hệ này mà hắn đối với chuyện tình của Tố Tâm đặc biệt phá lệ quan tâm “Đứa bé này là…”
“Là con gái của Tố Tâm…” Tịch Hải Đường không có giấu giếm.
Bác sĩ Smith cảm thấy kinh ngạc, nhìn đứa trẻ sơ sinh kia lắc đầu “Đứa bé này khả không giữ được, nếu muốn bảo trụ cái mạng nhỏ nhắn kia chỉ có một biện pháp…”
Trong nháy mắt đôi mắt của Tịch Hải Đường mở to “Bác sĩ nói cái gì? Có biện pháp có thể cứu được đứa bé này sao?”
Bác sĩ Smith gật đầu nhẹ, lại như cũ có một chút do dự “Tôi có người bạn là người học y điên cuồng, bởi vì có chút chuyện nên bị bệnh viện khai trừ rồi nhưng hắn có phòng thí nghiệm cũng như phòng khám riêng của mình. Tôi nghĩ hắn có biện pháp chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là… sẽ có di chứng. Đứa nhỏ này cho dù có thể giữ được mạng nhưng sau này tâm trí cũng có thể có chút vấn đề.”
Lời nói của bác sĩ Smith làm cho tâm Tịch Hải Đường lại chìm xuống, cô nhìn bộ dáng hôn mê đến bất tỉnh của Tố Tâm, lại nhìn một chút về phía đứa trẻ đang hấp hối kia, cô đang phải giãy giụa nơi đó.
“Cô Tịch, một giờ sau tôi tan tầm, nếu như cô có quyết định liền mang theo đứa bé đến phòng làm việc tìm tôi.” Bác sĩ Smith kiểm tra cho Tố Tâm xong, ghi chép số liệu rồi lui ra ngoài.
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng nắm tay Tố Tâm “Tố Tâm, làm sao bây giờ? Tớ có thể thay cậu quyết định không? Đứa bé này là cốt nhục duy nhát của cậu, sự có mặt của con bé có lẽ cậu không biết nhưng cậu rất yêu con bé có đúng không? Cậu nhất định là rất yêu con bé nếu không cậu sẽ không vì con bế mà tâm thần có chút không tập trung… Nhưng Tố Tâm, tớ nên làm cái gì bây giờ?Tớ không biết nên lựa chọn như thế nào mới đúng… Tố Tâm cậu nhanh tỉnh lại có được hay không? Cậu nói cho tớ biết nên làm cái gì bây giờ… Tố Tâm, từ nhỏ đến lớn cậu đều là có cỏ chủ đích, mỗi lần chúng ta gặp phải vấn đề khó khăn đều là cậu nghĩ biện pháp,tớ đã có thói quen ỷ lại vào cậu. Tố Tâm, cậu nói cho tớ biết nên làm cái gì bây giờ… Không có ý kiến của cậu, tớ thật sợ hãi, tớ sợ mình quyết định sai lầm, hại đứa trẻ mà hại cả cậu… Tố Tâm, tớ không dám mạo hiểm, không dám bốc đồng để nhận lấy nguy hiểm… Cậu nhanh lên tỉnh lại nói cho tớ biết nên làm như thế nào..”
Thời gian trôi qua, từng giây từng phút Tịch Hải Đường do dự bồi hồi đang dần qua..
Không biết có phải hay không là bởi vì cô nắm tay Tố Tâm quá chặt mà cô phát hiện ra bớt đỏ trong lòng bàn tay Tố Tâm càng lúc càng mờ nhạt, cô nhìn lại một chút về bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, trong lòng bàn tay nhỏ bé mềm nhũn dấu vết màu đỏ lại càng thêm đậm…
Tâm Tịch Hải Đường run rẩy mạnh hơn…
Đứng lên cô đi ra khỏi phòng bênh…
Trong hành lang Cố Tích Tước vẫn duy trì tư thế như cũ, đứng đó không nhúc nhích…
Ra khỏi bệnh viện hai người bọ họ nhẹ nhàng đi bộ trên một đoạn đường, một trước một sau cô muốn chạy nhanh đuổi theo cước bộ của hắn nhưng rồi lại có chút chần chờ, đền gần hắn là đến gần một sự chua xót cùng lãng mạn, rời xa hắn là rơi xa một hồi kỷ niệm luân hồi… Tiến hay lui đều là từng bước yêu thương.
Nhìn đồng hồ trên tay chỉ còn lại nửa giờ…
Hắn tựa hồ đã nhận ra sự chần chờ của cô,từ từ dừng cước bộ lại, hơi đợi cô một chút rồi quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng “Chúng ta đi đến quà trà đối diện nói đi.”
“Được.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Bên bờ sông Themes, rất khó lại có được một quán trà mang phong cách cổ kính của Trung Quốc, không ngoài ý muốn chủ quán trà này lại là người phương đông, nghe giọng nói thì biết được là một người đàn ông đến từ Phúc Kiến- Trung Quốc.
“Xin mời hai người vào bên trong, xin hỏi muốn uống chút gì không?”
“Gì cũng được.” Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đều có chút không yên lòng.
Chủ quán trà hơi ngẩn ra, ánh mắt thông tuệ nhìn ra vài điểm khác lạ “Hai vị hãy nếm thử trà Thiết Quan Âm đi, nó là một trong những cực phảm của Trà ô long trung quốc, mùi thơm rất thuần hậu, có hương hoa lan thiên nhiên, màu váng óng ánh trong suốt, vừa vào miệng sẽ có cảm giác của đắng cay tủi khổ nhưng rất nhanh chóng sẽ đến vị ngọt ngào.”
“Được, vậy dùng trà đó đi.”
Chủ quán trà thẳng đi pha trà thậm chí cũng không chờ đến khi bọn họ ngồi xuống, Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đều mang tâm sự nặng nề cũng không có phát giác được có cái gì không ổn, cho đên khi bọn họ muốn chọn một cái bàn ngồi xuống mới thình lình phát hiện được nơi kỳ quái này. Bàn ghế cũng không sạch sẽ, mang theo mùi hôi cùng với ánh sáng nhàn nhạt, khắp nơi đều là bụi bặm như vẻ cổ xưa, không hiểu sao lại cảm thấy càng tiêu điều.
Cố Tích Tước móc ra trong túi một chiếc khăn tay, muốn lau một chút nhưng lại đột nhiên có chút chần chờ, khẽ suy từ rồi lại đem khăn nhét lại vào túi, tiện tay kéo ra hai cái ghế dựa. Bọn họ cứ nhin vậy an lặng mà ngồi xuống, mỹ cảm có chút tang thương lại không nghĩ sẽ phá hư nó đi.
Đối diện là chủ nhân quán trà đang ngồi sau đống dụng cụ pha trà, hai mắt khẽ buông xuống hai tay chống ở trên đùi, có chút giống như nhà sư ngồi thiền an tĩnh, một bên chiếc quả lắc của đồng hồ cổ xưa đang vang lên những tiếng đều đều. Một hồi lâu sau, nước trong ấm trà mới chỉ hơn phân nửa, nhưng khi phim phút lại quay được một vòng nữa thì ấm nước đột nhiên liền toát ra nhiệt khí.
Tâm tư của Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường giống như có chút hòa hoãn, bọn họ yên lặng nhìn chủ quán thong dong ưu nhã lộ ra được tài nghệ pha trà cao siêu, rửa chén rồi bỏ trào, hướng trà, cạo bọt rồi châm trà, từng bước pha trà được làm một cách quy củ thật giống như nước chảy mây trôi.
An Khế Thiết Quan Âm được sinh ra tại huyện An Khê tỉnh phúc kiến Trung Quốc, bởi vì thân thể như sắt mà được gọi như quan âm. Những lá trà xoắn ốc bay múa xoay tròn trong ấm trà, giống như thiên ngoại phi tiên.
Tay nâng trà nóng,Tịch Hải Dường lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sương mù London ngưng trọng, ở nơi như thế có thể tay nâng một ly trà nóng quả thật có thể tiêu trừ sự táo bạo trong lòng, nhiều hơn nữa còn có thể gột rửa đi mọi sự phức tạp không còn có dấu vết.
Cô nhẹ nhàng uống một ngụm, mọi khẽ hở trong miệng khiến trà không hề cố kỵ mà đổ ra nhưng một lát sau từ những khẽ hở ấy lại biến thành ngọt, nhẹ nhàng lại duy trì thật lâu.
Cố giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nếp nhăn trên đôi mắt cũng khẽ tản đi..
Cố Tích Tước từ từ đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng nói với cô “Trước kia em cho anh một cái tát rất đúng, để cho anh không phạm sai lầm. Hải Đường, là tấm lòng thiện lương của em cứu con của Tố Tâm. Có lẽ đây là số mệnh.”
Tịch Hải Đường cắn môi dưới, quyết định “Tôi nghĩ cứu đứa bé kia.”
Hắn gật gật đầu “Anh cùng em đi.”
Hương trà lượn lờ, trước khổ sau ngọt, mặc dù biết đứa bé sau này có thể có vấn đề về phương diện ý thức nhưng ít ra cô bé không bị người khác bỏ đi mạng sống của mình, không bị ruồng bỏ nên vẫn có hi vọng.
Bác sĩ Smith mang bọn họ đến phòng khám bệnh của người bạn, đúng như lời bác sĩ Smith nói,vị bác sĩ kia là một kẻ cuồng nhưng hắn sinh cuồng nhiệt thừa có thể khiến cho thế giới phải ngạc nhiên mừng rỡ nhiều lần.
“Đem đứa trẻ đặt ở đây, nửa tháng sau các ngươi tới đón cháu, nếu như nó không tốt lên ta liền đóng cửa phòng khám này.”
Y tá của phòng khám bệnh lấy giấy bút để đăng ký “Xin nói tên đứa trẻ…”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra, ghé mắt nhìn về phía Cố Tích Tước “A…anh hãy đặt cho đứa bé cái tên đi, con bé dù sao cũng là con của anh…”
Cô nhẹ nhàng mở ra tấm vải bọc trên thân thể đứa bé, trong lòng bàn tay phải của đứa bé có một bớt màu đỏ rõ ràng, Tịch Hải Đường lẩm bẩm nói “Cùng với lòng bàn tay của Tố Tâm đều giống nhau như đúc..”
Cố Tích Tước cảm giác mình không có gì có thể nói, cũng chỉ phỉa nói cho cô biết chân tướng tàn nhãn “Bác sĩ nói đứa trẻ không thể chịu đựng được thời gian bao lâu nữa, cho nên… anh đưa con bé tới gặp Tô Tâm, có lẽ cô ấy ngủ không cảm giác được nhưng đứa bé này dù sao cũng là cốt nhục của cô ấy luôn muốn gặp.”
Tịch Hải Đường cắn môi, khẽ gật đầu một cái “Anh nói rất đúg… là nên để cho Tố Tâm nhìn thấy… thật sự là mẹ con liền tâm, Tố Tâm vì đứa bé này mà liên tục gặp ác mộng, còn bởi vì vậy mà gặp phải tai nạn xe cộ này… nhất định trong lòng không yên về đứa bé…”
Trong ánh mắt có chút ướt át, tựa hồ như có dòng nước mắt đang chảy xuống, khi đưa tay chạm vào lại cái gì cũng không có, nội tâm của cô đột nhiên đau xót, cô cho rằng mình đã đủ kiên cường rồi nhưng là giờ khắc này lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
Tịch Hải Đường đi trở về phòng bệnh của Tố Tâm, nhẹ nhàng đem đứa trẻ đặt ở bên cạnh cô ấy, đứa trẻ vừa mới sinh ra vốn nhìn không ra tướng mạo gì nhưng khi nằm một chỗ như vậy lại phát hiện ra đứa bé cùng Tố Tâm có bộ dạng rất giống nhau.
“Tố Tâm… cậu mở mắt ra mà nhìn một chút được không… xem con gái của cậu này… cậu có con gái đó… Tố Tâm, tớ biết rõ cậu vẫn luôn thích có con, cậu đối với Tiểu Thần tốt như vậy, luôn coi con bé như con của cậu cho nên cậu cần phải càng yêu thương đứa bé này hơn a… Tố Tâm, đây là con gái của cậu, con gái ruột dó… Tố Tâm… cậu mau tỉnh lại đi… nếu không liếc mắt nhìn.. thì sẽ không có cơ hội… Tố Tâm….”
Nước mắt lã chã rơi xuống, Tịch Hải Đường khóc đến sắp thở không nổi nữa rồi, trời cao vì cái gì mà tàn nhẫn như vậy, muốn đối đãi như thế với Tố Tâm, muốn đối đãi như thế với đứa bé này, cũng không chừa cho con người ta một con đường sống sao?
Bác sĩ kiểm tra phòng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, gặp Tịch Hải Đường khóc đến cực kỳ bi ai gần chết cũng thấy không đành lòng, nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh bên cạnh Tố Tâm thì có chút chấn động “Cô Tịch… đây là xảy ra chuyện gì sao?”
Tịch Hải đường vội vàng lau nước mắt, xoay người đứng lên “Bác sĩ Smith…”
Bác sĩ Smith là chồng của cô giáo Tố Tâm, bởi vì tầng quan hệ này mà hắn đối với chuyện tình của Tố Tâm đặc biệt phá lệ quan tâm “Đứa bé này là…”
“Là con gái của Tố Tâm…” Tịch Hải Đường không có giấu giếm.
Bác sĩ Smith cảm thấy kinh ngạc, nhìn đứa trẻ sơ sinh kia lắc đầu “Đứa bé này khả không giữ được, nếu muốn bảo trụ cái mạng nhỏ nhắn kia chỉ có một biện pháp…”
Trong nháy mắt đôi mắt của Tịch Hải Đường mở to “Bác sĩ nói cái gì? Có biện pháp có thể cứu được đứa bé này sao?”
Bác sĩ Smith gật đầu nhẹ, lại như cũ có một chút do dự “Tôi có người bạn là người học y điên cuồng, bởi vì có chút chuyện nên bị bệnh viện khai trừ rồi nhưng hắn có phòng thí nghiệm cũng như phòng khám riêng của mình. Tôi nghĩ hắn có biện pháp chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là… sẽ có di chứng. Đứa nhỏ này cho dù có thể giữ được mạng nhưng sau này tâm trí cũng có thể có chút vấn đề.”
Lời nói của bác sĩ Smith làm cho tâm Tịch Hải Đường lại chìm xuống, cô nhìn bộ dáng hôn mê đến bất tỉnh của Tố Tâm, lại nhìn một chút về phía đứa trẻ đang hấp hối kia, cô đang phải giãy giụa nơi đó.
“Cô Tịch, một giờ sau tôi tan tầm, nếu như cô có quyết định liền mang theo đứa bé đến phòng làm việc tìm tôi.” Bác sĩ Smith kiểm tra cho Tố Tâm xong, ghi chép số liệu rồi lui ra ngoài.
Tịch Hải Đường nhẹ nhàng nắm tay Tố Tâm “Tố Tâm, làm sao bây giờ? Tớ có thể thay cậu quyết định không? Đứa bé này là cốt nhục duy nhát của cậu, sự có mặt của con bé có lẽ cậu không biết nhưng cậu rất yêu con bé có đúng không? Cậu nhất định là rất yêu con bé nếu không cậu sẽ không vì con bế mà tâm thần có chút không tập trung… Nhưng Tố Tâm, tớ nên làm cái gì bây giờ?Tớ không biết nên lựa chọn như thế nào mới đúng… Tố Tâm cậu nhanh tỉnh lại có được hay không? Cậu nói cho tớ biết nên làm cái gì bây giờ… Tố Tâm, từ nhỏ đến lớn cậu đều là có cỏ chủ đích, mỗi lần chúng ta gặp phải vấn đề khó khăn đều là cậu nghĩ biện pháp,tớ đã có thói quen ỷ lại vào cậu. Tố Tâm, cậu nói cho tớ biết nên làm cái gì bây giờ… Không có ý kiến của cậu, tớ thật sợ hãi, tớ sợ mình quyết định sai lầm, hại đứa trẻ mà hại cả cậu… Tố Tâm, tớ không dám mạo hiểm, không dám bốc đồng để nhận lấy nguy hiểm… Cậu nhanh lên tỉnh lại nói cho tớ biết nên làm như thế nào..”
Thời gian trôi qua, từng giây từng phút Tịch Hải Đường do dự bồi hồi đang dần qua..
Không biết có phải hay không là bởi vì cô nắm tay Tố Tâm quá chặt mà cô phát hiện ra bớt đỏ trong lòng bàn tay Tố Tâm càng lúc càng mờ nhạt, cô nhìn lại một chút về bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ, trong lòng bàn tay nhỏ bé mềm nhũn dấu vết màu đỏ lại càng thêm đậm…
Tâm Tịch Hải Đường run rẩy mạnh hơn…
Đứng lên cô đi ra khỏi phòng bênh…
Trong hành lang Cố Tích Tước vẫn duy trì tư thế như cũ, đứng đó không nhúc nhích…
Ra khỏi bệnh viện hai người bọ họ nhẹ nhàng đi bộ trên một đoạn đường, một trước một sau cô muốn chạy nhanh đuổi theo cước bộ của hắn nhưng rồi lại có chút chần chờ, đền gần hắn là đến gần một sự chua xót cùng lãng mạn, rời xa hắn là rơi xa một hồi kỷ niệm luân hồi… Tiến hay lui đều là từng bước yêu thương.
Nhìn đồng hồ trên tay chỉ còn lại nửa giờ…
Hắn tựa hồ đã nhận ra sự chần chờ của cô,từ từ dừng cước bộ lại, hơi đợi cô một chút rồi quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng “Chúng ta đi đến quà trà đối diện nói đi.”
“Được.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Bên bờ sông Themes, rất khó lại có được một quán trà mang phong cách cổ kính của Trung Quốc, không ngoài ý muốn chủ quán trà này lại là người phương đông, nghe giọng nói thì biết được là một người đàn ông đến từ Phúc Kiến- Trung Quốc.
“Xin mời hai người vào bên trong, xin hỏi muốn uống chút gì không?”
“Gì cũng được.” Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đều có chút không yên lòng.
Chủ quán trà hơi ngẩn ra, ánh mắt thông tuệ nhìn ra vài điểm khác lạ “Hai vị hãy nếm thử trà Thiết Quan Âm đi, nó là một trong những cực phảm của Trà ô long trung quốc, mùi thơm rất thuần hậu, có hương hoa lan thiên nhiên, màu váng óng ánh trong suốt, vừa vào miệng sẽ có cảm giác của đắng cay tủi khổ nhưng rất nhanh chóng sẽ đến vị ngọt ngào.”
“Được, vậy dùng trà đó đi.”
Chủ quán trà thẳng đi pha trà thậm chí cũng không chờ đến khi bọn họ ngồi xuống, Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường đều mang tâm sự nặng nề cũng không có phát giác được có cái gì không ổn, cho đên khi bọn họ muốn chọn một cái bàn ngồi xuống mới thình lình phát hiện được nơi kỳ quái này. Bàn ghế cũng không sạch sẽ, mang theo mùi hôi cùng với ánh sáng nhàn nhạt, khắp nơi đều là bụi bặm như vẻ cổ xưa, không hiểu sao lại cảm thấy càng tiêu điều.
Cố Tích Tước móc ra trong túi một chiếc khăn tay, muốn lau một chút nhưng lại đột nhiên có chút chần chờ, khẽ suy từ rồi lại đem khăn nhét lại vào túi, tiện tay kéo ra hai cái ghế dựa. Bọn họ cứ nhin vậy an lặng mà ngồi xuống, mỹ cảm có chút tang thương lại không nghĩ sẽ phá hư nó đi.
Đối diện là chủ nhân quán trà đang ngồi sau đống dụng cụ pha trà, hai mắt khẽ buông xuống hai tay chống ở trên đùi, có chút giống như nhà sư ngồi thiền an tĩnh, một bên chiếc quả lắc của đồng hồ cổ xưa đang vang lên những tiếng đều đều. Một hồi lâu sau, nước trong ấm trà mới chỉ hơn phân nửa, nhưng khi phim phút lại quay được một vòng nữa thì ấm nước đột nhiên liền toát ra nhiệt khí.
Tâm tư của Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường giống như có chút hòa hoãn, bọn họ yên lặng nhìn chủ quán thong dong ưu nhã lộ ra được tài nghệ pha trà cao siêu, rửa chén rồi bỏ trào, hướng trà, cạo bọt rồi châm trà, từng bước pha trà được làm một cách quy củ thật giống như nước chảy mây trôi.
An Khế Thiết Quan Âm được sinh ra tại huyện An Khê tỉnh phúc kiến Trung Quốc, bởi vì thân thể như sắt mà được gọi như quan âm. Những lá trà xoắn ốc bay múa xoay tròn trong ấm trà, giống như thiên ngoại phi tiên.
Tay nâng trà nóng,Tịch Hải Dường lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, sương mù London ngưng trọng, ở nơi như thế có thể tay nâng một ly trà nóng quả thật có thể tiêu trừ sự táo bạo trong lòng, nhiều hơn nữa còn có thể gột rửa đi mọi sự phức tạp không còn có dấu vết.
Cô nhẹ nhàng uống một ngụm, mọi khẽ hở trong miệng khiến trà không hề cố kỵ mà đổ ra nhưng một lát sau từ những khẽ hở ấy lại biến thành ngọt, nhẹ nhàng lại duy trì thật lâu.
Cố giống như đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nếp nhăn trên đôi mắt cũng khẽ tản đi..
Cố Tích Tước từ từ đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng nói với cô “Trước kia em cho anh một cái tát rất đúng, để cho anh không phạm sai lầm. Hải Đường, là tấm lòng thiện lương của em cứu con của Tố Tâm. Có lẽ đây là số mệnh.”
Tịch Hải Đường cắn môi dưới, quyết định “Tôi nghĩ cứu đứa bé kia.”
Hắn gật gật đầu “Anh cùng em đi.”
Hương trà lượn lờ, trước khổ sau ngọt, mặc dù biết đứa bé sau này có thể có vấn đề về phương diện ý thức nhưng ít ra cô bé không bị người khác bỏ đi mạng sống của mình, không bị ruồng bỏ nên vẫn có hi vọng.
Bác sĩ Smith mang bọn họ đến phòng khám bệnh của người bạn, đúng như lời bác sĩ Smith nói,vị bác sĩ kia là một kẻ cuồng nhưng hắn sinh cuồng nhiệt thừa có thể khiến cho thế giới phải ngạc nhiên mừng rỡ nhiều lần.
“Đem đứa trẻ đặt ở đây, nửa tháng sau các ngươi tới đón cháu, nếu như nó không tốt lên ta liền đóng cửa phòng khám này.”
Y tá của phòng khám bệnh lấy giấy bút để đăng ký “Xin nói tên đứa trẻ…”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra, ghé mắt nhìn về phía Cố Tích Tước “A…anh hãy đặt cho đứa bé cái tên đi, con bé dù sao cũng là con của anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.