Chương 99
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Lời nói của Nhu Nhi
là vô ý thức, tuy nhiên nó làm cho Cố Tích Tước hơi sững sờ nhưng nguyên nhân khiến hắn kinh ngạc không phải bởi vì lời nói đó, mà là bởi vì vẻ
mặt của Cố Tích Triêu.
Mặc dù nói hắn và Cố Tích Triêu không phải là anh em sinh đôi, nhưng bọn họ từ lúc còn nhỏ liền sống cùng nhau, cạnh tranh quan hệ để cho bọn họ hiểu rõ đối phương cũng như là hiểu rõ chính mình. Hắn rõ ràng chứng kiến ánh mắt Cố Tích Triêu có chút né tránh sau khi nghe câu nói kia của Nhu Nhi.
Nhu Nhi sợ hãi đi về hướng Cố Tích Triêu, nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt nổi lên ý sợ hãi ngày càng nhiều, đột nhiên như là nhớ tới cái gì đó “Anh… anh là anh Triêu?”
Cố Tích Tước ngẩn ra, kinh dị nhìn phản ứng của Nhu Nhi, cô rõ ràng nhận ra Cố Tích Triêu. Như vậy cô bây giờ khôi phục lại ý thức của Nhu Nhi sao?
Đang khi Cố Tích Tước cho rằng Nhu Nhi ý thức có chút khôi phục, cô lại hoảng hốt lắc đầu “Không… Không thể nào… Anh Tích Triêu sẽ không nhìn tới em… Anh ấy chỉ thích Y Tâm thôi… Em không phải Y Tâm… em không phải là…”
Giản Y Nhu liên tục lắc đầu, ánh mắt càng thêm hỗn loạn, cô quay ngược lại nhìn về phía Cố Tích Tước rồi lại nhìn về đứa bé trong lòng hắn , liên tục lui về phía sau “Anh ôm đứa bé đó đi đi, ôm đi, ôm đi. Anh Tích Triêu gặp trẻ nhỏ sẽ rất khổ sở… tôi lén nói cho anh biết một bí mật, có một người phụ nữ mang thai con của anh ấy nhưng là con của cô ấy còn chưa sinh ra liền chết rồi, rất thảm có đúng hay không? Nhưng là tôi rất vui nha, bởi vì tôi không có con của anh ấy tại sao cô ấy lại có thể sinh đứa con được chứ? Cho nên… tôi đẩy cô ta té ngã cầu thang…”
“Giản.Y.Nhu” Cố Tích Triêu đột nhiên lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta “Hai năm trước thì ra cô là người hại chết con của tôi cùng Tố Tâm.”
Hắn đột nhiên rống giận làm cho Giản Y Nhu bị dọa mà nhảy dựng lên, cô vô ý thức lui về phía sau trốn cho đến tận góc tường không thể lui được nữa, cô nhìn thấy vết trắng trên vách tường, ánh mắt lại một hồi dao động, đi theo đó là cả người đều run lên “Tôi cũng không muốn… tôi cũng không muốn như vậy… nhưng là tôi không khống chế được bản thân mình.. về sau tôi hối hận, thật sự hối hận… cho nên tôi nghĩ trả một đứa bé cho cô ấy… Đúng, tôi đã nghĩ đến biện pháp giống như đã diễn trong phim truyền hình, tôi sinh một đứa bé trả cho cô ấy thì tốt rồi….”
Cô vừa nói, vừa đem tay sờ bụng của mình, khi phát hiện nơi đó bằng phẳng, đột nhiên kích động “Con của tôi đâu? Hả? Đứa nhỏ trong bụng đâu? Làm sao lại không thấy? Không, không thể được, đó là là đứa trẻ tôi muốn trả người ta, không thể được… a… con của tôi… tôi muốn đứa trẻ để còn đưa trả cho người ta mà?
Hô hấp của Cố Tích Tước đều gấp gáp hơn, cả Cố Tích Triêu cũng giống như vậy “Nhu Nhi, em nói cái gì? Em nói đứa bé này là thế nào?”
“Con của tôi không thấy… tôi lấy gì trả cho người ta…” Giản Y Nhu không có nghe được câu hỏi của bọn họ mà vẫn cứ hoảng hốt.
Cố Tích Tước cảm giác đầu mình đau quá, hít một hơi thật sâu, từ từ đến gần Giản Y Nhu, nhẹ giọng nói với cô “Nhu Nhi, em không nên gấp gáp, con của em không có mất, trong tay anh đây là con của em..”
Giản Y Nhu ngẩng đầu lên, đưa tay muốn ôm nhưng Cố Tích Tước đột nhiên dùng tay đè tay còn lại cô của xuống “Nhu Nhi, em nói cho anh biết trước đứa bé này là như thế nào, con bé là em sinh ra vì cái gì em muốn đem con cho người khác chứ?”
“Bởi vì đứa bé không phải con của tôi mà…” Giản Y Nhu si ngốc nở nụ cười, hỗn độn nói ra chân tướng “tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật, người phụ nữ kia sau khi mất đi đứa con thì anh ấy rất khổ sở. Nhìn anh ấy khổ sở thì tôi cũng khổ sở theo, tôi thật thương anh ấy, tôi không bỏ được thương thế của hắn cho nên len lén đi bệnh viện… Anh ấy mang tôi đi bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, tôi liền lén đổi trứng…nói cho anh biết a, tôi tốn rất nhiều khí lực mới lấy được trứng của người phụ nữ kia, lần đầu tiên cô ấy sinh non đó nhưng lại bị thiệt hại nghiêm trọng, vĩnh viễn khó có khả năng lại sinh con nữa. Tôi là tìm bác sĩ giải phẫu cho cô ấy mới biết được… cho nên tôi muốn thay thế cô ấy sinh đứa bé ra, như thế có thể đền bù tổn thất cho cô ấy…”
Cả người Cố Tích Tước đều bối rối, càng thêm không biết trong hoàn cảnh này thì mình nên làm sao bây giờ, nếu như điều Nhu Nhi nói là sự thật, như vậy đứa bé này là con của Tố Tâm và hắn rồi? Trời ạ, nói đùa gì vậy?
Giản Y Nhu trừng mắt nhìn, hỏi hắn “Tôi hiện tại đem đứa bé sinh ra, có phải hay không có thể đền bù cho cô ấy rồi. Đúng rồi, anh có biết cô ấy hiện tại ở nơi nào không, tôi muốn đi tìm cô ấy, đem trả con cho cô ấy.”
Cố Tích Tước đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương bị đau, từ trong hàm răng nhảy ra một câu “Không cần, cô ấy không có khả năng nhìn thấy đứa bé đâu.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì cô ấy bị hai người điên các người hại thảm rồi, hiện tại nằm ở bệnh viện London, bất tỉnh nhân sự không biết ngày tháng năm nào mới có thể tỉnh lại.” Cố Tích Tước không thể nhịn được nữa, gầm thét rống lên, theo đó là một quyền đánh tới trên chiếc gương ở vách tường, máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay.
Cố Tích Triêu bỗng dưng lùi dần về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng giống như bị điên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cố Tích Triêu lái xe như bão táp hướng tới sân bay, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng, môi khẽ nhếch lên lẩm bẩm “Không… Tố Tâm… em không thể có việc gì… em còn có con của chúng ta…. em vẫn rất thích trẻ con, anh biết trước kia đều là anh không tốt, là anh không thể cho em có được bảo bối của mình… Tố Tâm, em phải chờ anh… Tố Tâm… em phải sống… Không thể có chuyện gì, không thể…”
Tâm tình cấp bách làm cho hắn không tự chủ được đem tăng tốc độ của xe lên, đã vượt ra khỏi mức độ an toàn.
“Tố Tâm… em trước kia đã từng nói, anh sẽ có báo ứng nhưng là tại sao chỉ có mình em gặp bất hạnh chứ? Hắn phải là anh mới đúng.”
Trên mặt Cố Tích Triêu tràn ngập thống khổ cùng hối tiếc “Trời ạ, tôi rút cuộc làm cái gì? Tôi tại sao phải làm những chuyện kia? Tôi vì sao phải để cho Cố Tích Tước thống khổ rồi đem chính mình cũng biến thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này? Rút cuộc là có ý nghĩa gì?”
Chìm trong suy nghĩ hỗn loạn làm cho Cố Tích Triêu cả người lọt vào trong cuồng loạn, mắt thấy sẽ phải đến sân bay nhưng đột nhiên quẹo phải tới là một chiếc xe tải lớn đang lao tới…
Hắn run lên bần bật, động tác xoay tròn tay lái đột nhiên dừng lại…
“Tố Tâm, nếu như cái chết của anh có thể đổi lấy sự bình an của em, anh nguyện ý… còn có đứa bé kia… con của chúng ta…”
Phanh…
Âm thanh của sự va chạm kịch liệt trên mặt đất vang lên…
Bản tin : 45 phút trước tại vùng phụ cận sân bay, trên đường lớn phát sinh một sự cố giao thông nghiêm trọng. Một chiếc xe mang biển số XXX , Rolls Royce Phantom màu đèn cùng một chiếc xe tải cỡ lớn va chạm mạnh với nhau. Tài xế xe vận tải lướn đã được khẩn cấp đưa đi bệnh viện mà khi phát sinh sự cố thì chiếc xe cùng người lái chiếc xe nhỏ đã cùng nhau lao xuống cầu cao, rơi xuống vưc. Trước mắt cảnh sát đã bắt đầu toàn lực lục soát cứu người. Sau đây là hình ảnh mà nhóm phóng viên chúng tôi ghi nhận được tại hiện trường vụ va chạm..”
Xem tin tức trên tivi, môi Cố Tích Tước khẽ mân chặt, hắn nhìn ra được Cố Tích Triêu là có cơ hội thay đổi tay lái nhưng một khắc cuối cùng kia đã bỏ qua. Có lẽ hắn là nghĩ lấy cái chết để giải thoát nhưng là người chết xong hết mọi chuyện còn người sống vẫn thống khổ giãy giụa như cũ.
Nhìn y ta sơ cứu cho đứa trẻ, tâm Cố Tích Tước một hồi run rẩy, nếu như nói trước kia sự tồn tại của đứa bé này đối với hắn mà nói là sự hủy diệt hi vọng giữa hắn và Hải Đường nhưng hiện tại bây giờ liền biến thành tuyệt vọng.
Tình cảm của Hải Đường và Tố Tâm so với tình chị em còn sâu đậm hơn nhiều, có một đứa bé như vậy lọt vào giữa mối quan hệ đó, Hải Đường đời này cũng không có cách nào cùng hắn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Nơi cổ họng dâng lên một sự chua xót, sự thống khổ không thể dùng ngôn ngữ mà có thể biểu đạt được.
Y tá uyển chuyển truyền lời của bác sĩ “Anh Cố, tình huống của đứa bé này quá kém, xin thứ cho chúng tôi bất lực…”
“Cô bé còn có thể duy trì được bao lâu?”
“48 tiếng nữa.”
“Thích hợp để ngồi máy bay đường dài không?”
“Trang bị cấp cứu thì cũng có thể?”
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, ngược lại gọi điện thoại cho Tần Hạo “Tần Hạo, phái người đi thuê riêng một chiếc máy bay.”
Trên máy bay được thuê riêng từ thành phố T đến Lodon, Tần Hạo nhìn nhìn người bạn bên cạnh không nói một lời nào, đem chén nước đưa cho hắn “Tước, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Cố Tích Tước cười khổ, tiếp nhận chén nước.
Tần Hạo khẽ thở dài một cái “Cậu kiếp trước nhất định là thiếu Cố Tích Triêu, kiếp này mới có thể bị hắn hại thảm như vậy.”
“Ngày sau làm huynh đệ, không có xưng vương đế gia.( nếu kiếp sau có làm anh em cũng không màng tiền tài quyền thế.)” Cố Tích Tước đem chén nước trong tay uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh buốt trơn tuột vào cổ họng, không nói ra được mùi vị.
Hồi tưởng lại những năm gần đây hắn và Cố Tích Triêu đối địch với nhau, bọn họ đều đánh cược vào tất cả không muốn sống cạnh tranh, đối với tất cả đều không để ý, chỉ chuyên chú về mặt sự nghiệp, trầm mê không cầm quyền ở trong lòng. Kỳ thật bản chất của bọn họ giống nhau, trong những năm tháng tranh đoạt vị trí người thừa kế kia bọn họ chưa từng bao giờ chú ý tới những thứ đã bị bọn họ ném phía sau người sẽ như thế nào, cho dù chú tới bọn họ cũng đều có mắt không tròng.
Lợi ích đem ra sử dụng, bọn họ đều muốn đạt được tất cả mong muốn của chính mình, bọn họ đều nghĩ khống chế tính mạng của mình cùng chuyện của họ. Y Tâm, Nhu Nhi, còn có Kim Tước đều là vật hi sinh giữa cuộc đấu tranh của bọn họ.
Hắn thắng đoạt được Kim Tước, Cố Tích Triêu đoạt đi Nhu Nhi, đang khi hắn dùng mọi thứ cần thiết để hạ màn, trong khi hắn cho rằng tát cả đều kết thúc tốt đẹp, cuộc sống kế tiếp khi hắn đang đắc thắc cùng thất ý lại một mực rơi vào một mảnh hoang vu, một cô gái thuần khiến thiện lương rơi lại tiến vào và chiếm giữ một phần trong sinh mệnh của hắn, đó là Hải Đường.
Thời gian bảy năm đã sớm cũ rách không chịu nổi cuộc sống lại ngày càng vô tình mà mất đi sự hoa lệ sáng bóng, một lòng trong lúc đó đã trải qua từng kiếp sống một, rút cuộc đi về hướng ánh sáng của mặt trời.
Thành phố London đón ánh mặt trời mọc, yêu thương lan chảy khắp nơi, sông Themes ở bên cnah, hắn và Hải Đường cuối cùng là nhất định sẽ trở thành người dưng…
Mặc dù nói hắn và Cố Tích Triêu không phải là anh em sinh đôi, nhưng bọn họ từ lúc còn nhỏ liền sống cùng nhau, cạnh tranh quan hệ để cho bọn họ hiểu rõ đối phương cũng như là hiểu rõ chính mình. Hắn rõ ràng chứng kiến ánh mắt Cố Tích Triêu có chút né tránh sau khi nghe câu nói kia của Nhu Nhi.
Nhu Nhi sợ hãi đi về hướng Cố Tích Triêu, nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt nổi lên ý sợ hãi ngày càng nhiều, đột nhiên như là nhớ tới cái gì đó “Anh… anh là anh Triêu?”
Cố Tích Tước ngẩn ra, kinh dị nhìn phản ứng của Nhu Nhi, cô rõ ràng nhận ra Cố Tích Triêu. Như vậy cô bây giờ khôi phục lại ý thức của Nhu Nhi sao?
Đang khi Cố Tích Tước cho rằng Nhu Nhi ý thức có chút khôi phục, cô lại hoảng hốt lắc đầu “Không… Không thể nào… Anh Tích Triêu sẽ không nhìn tới em… Anh ấy chỉ thích Y Tâm thôi… Em không phải Y Tâm… em không phải là…”
Giản Y Nhu liên tục lắc đầu, ánh mắt càng thêm hỗn loạn, cô quay ngược lại nhìn về phía Cố Tích Tước rồi lại nhìn về đứa bé trong lòng hắn , liên tục lui về phía sau “Anh ôm đứa bé đó đi đi, ôm đi, ôm đi. Anh Tích Triêu gặp trẻ nhỏ sẽ rất khổ sở… tôi lén nói cho anh biết một bí mật, có một người phụ nữ mang thai con của anh ấy nhưng là con của cô ấy còn chưa sinh ra liền chết rồi, rất thảm có đúng hay không? Nhưng là tôi rất vui nha, bởi vì tôi không có con của anh ấy tại sao cô ấy lại có thể sinh đứa con được chứ? Cho nên… tôi đẩy cô ta té ngã cầu thang…”
“Giản.Y.Nhu” Cố Tích Triêu đột nhiên lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta “Hai năm trước thì ra cô là người hại chết con của tôi cùng Tố Tâm.”
Hắn đột nhiên rống giận làm cho Giản Y Nhu bị dọa mà nhảy dựng lên, cô vô ý thức lui về phía sau trốn cho đến tận góc tường không thể lui được nữa, cô nhìn thấy vết trắng trên vách tường, ánh mắt lại một hồi dao động, đi theo đó là cả người đều run lên “Tôi cũng không muốn… tôi cũng không muốn như vậy… nhưng là tôi không khống chế được bản thân mình.. về sau tôi hối hận, thật sự hối hận… cho nên tôi nghĩ trả một đứa bé cho cô ấy… Đúng, tôi đã nghĩ đến biện pháp giống như đã diễn trong phim truyền hình, tôi sinh một đứa bé trả cho cô ấy thì tốt rồi….”
Cô vừa nói, vừa đem tay sờ bụng của mình, khi phát hiện nơi đó bằng phẳng, đột nhiên kích động “Con của tôi đâu? Hả? Đứa nhỏ trong bụng đâu? Làm sao lại không thấy? Không, không thể được, đó là là đứa trẻ tôi muốn trả người ta, không thể được… a… con của tôi… tôi muốn đứa trẻ để còn đưa trả cho người ta mà?
Hô hấp của Cố Tích Tước đều gấp gáp hơn, cả Cố Tích Triêu cũng giống như vậy “Nhu Nhi, em nói cái gì? Em nói đứa bé này là thế nào?”
“Con của tôi không thấy… tôi lấy gì trả cho người ta…” Giản Y Nhu không có nghe được câu hỏi của bọn họ mà vẫn cứ hoảng hốt.
Cố Tích Tước cảm giác đầu mình đau quá, hít một hơi thật sâu, từ từ đến gần Giản Y Nhu, nhẹ giọng nói với cô “Nhu Nhi, em không nên gấp gáp, con của em không có mất, trong tay anh đây là con của em..”
Giản Y Nhu ngẩng đầu lên, đưa tay muốn ôm nhưng Cố Tích Tước đột nhiên dùng tay đè tay còn lại cô của xuống “Nhu Nhi, em nói cho anh biết trước đứa bé này là như thế nào, con bé là em sinh ra vì cái gì em muốn đem con cho người khác chứ?”
“Bởi vì đứa bé không phải con của tôi mà…” Giản Y Nhu si ngốc nở nụ cười, hỗn độn nói ra chân tướng “tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật, người phụ nữ kia sau khi mất đi đứa con thì anh ấy rất khổ sở. Nhìn anh ấy khổ sở thì tôi cũng khổ sở theo, tôi thật thương anh ấy, tôi không bỏ được thương thế của hắn cho nên len lén đi bệnh viện… Anh ấy mang tôi đi bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo, tôi liền lén đổi trứng…nói cho anh biết a, tôi tốn rất nhiều khí lực mới lấy được trứng của người phụ nữ kia, lần đầu tiên cô ấy sinh non đó nhưng lại bị thiệt hại nghiêm trọng, vĩnh viễn khó có khả năng lại sinh con nữa. Tôi là tìm bác sĩ giải phẫu cho cô ấy mới biết được… cho nên tôi muốn thay thế cô ấy sinh đứa bé ra, như thế có thể đền bù tổn thất cho cô ấy…”
Cả người Cố Tích Tước đều bối rối, càng thêm không biết trong hoàn cảnh này thì mình nên làm sao bây giờ, nếu như điều Nhu Nhi nói là sự thật, như vậy đứa bé này là con của Tố Tâm và hắn rồi? Trời ạ, nói đùa gì vậy?
Giản Y Nhu trừng mắt nhìn, hỏi hắn “Tôi hiện tại đem đứa bé sinh ra, có phải hay không có thể đền bù cho cô ấy rồi. Đúng rồi, anh có biết cô ấy hiện tại ở nơi nào không, tôi muốn đi tìm cô ấy, đem trả con cho cô ấy.”
Cố Tích Tước đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương bị đau, từ trong hàm răng nhảy ra một câu “Không cần, cô ấy không có khả năng nhìn thấy đứa bé đâu.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì cô ấy bị hai người điên các người hại thảm rồi, hiện tại nằm ở bệnh viện London, bất tỉnh nhân sự không biết ngày tháng năm nào mới có thể tỉnh lại.” Cố Tích Tước không thể nhịn được nữa, gầm thét rống lên, theo đó là một quyền đánh tới trên chiếc gương ở vách tường, máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay.
Cố Tích Triêu bỗng dưng lùi dần về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng giống như bị điên chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cố Tích Triêu lái xe như bão táp hướng tới sân bay, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng, môi khẽ nhếch lên lẩm bẩm “Không… Tố Tâm… em không thể có việc gì… em còn có con của chúng ta…. em vẫn rất thích trẻ con, anh biết trước kia đều là anh không tốt, là anh không thể cho em có được bảo bối của mình… Tố Tâm, em phải chờ anh… Tố Tâm… em phải sống… Không thể có chuyện gì, không thể…”
Tâm tình cấp bách làm cho hắn không tự chủ được đem tăng tốc độ của xe lên, đã vượt ra khỏi mức độ an toàn.
“Tố Tâm… em trước kia đã từng nói, anh sẽ có báo ứng nhưng là tại sao chỉ có mình em gặp bất hạnh chứ? Hắn phải là anh mới đúng.”
Trên mặt Cố Tích Triêu tràn ngập thống khổ cùng hối tiếc “Trời ạ, tôi rút cuộc làm cái gì? Tôi tại sao phải làm những chuyện kia? Tôi vì sao phải để cho Cố Tích Tước thống khổ rồi đem chính mình cũng biến thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này? Rút cuộc là có ý nghĩa gì?”
Chìm trong suy nghĩ hỗn loạn làm cho Cố Tích Triêu cả người lọt vào trong cuồng loạn, mắt thấy sẽ phải đến sân bay nhưng đột nhiên quẹo phải tới là một chiếc xe tải lớn đang lao tới…
Hắn run lên bần bật, động tác xoay tròn tay lái đột nhiên dừng lại…
“Tố Tâm, nếu như cái chết của anh có thể đổi lấy sự bình an của em, anh nguyện ý… còn có đứa bé kia… con của chúng ta…”
Phanh…
Âm thanh của sự va chạm kịch liệt trên mặt đất vang lên…
Bản tin : 45 phút trước tại vùng phụ cận sân bay, trên đường lớn phát sinh một sự cố giao thông nghiêm trọng. Một chiếc xe mang biển số XXX , Rolls Royce Phantom màu đèn cùng một chiếc xe tải cỡ lớn va chạm mạnh với nhau. Tài xế xe vận tải lướn đã được khẩn cấp đưa đi bệnh viện mà khi phát sinh sự cố thì chiếc xe cùng người lái chiếc xe nhỏ đã cùng nhau lao xuống cầu cao, rơi xuống vưc. Trước mắt cảnh sát đã bắt đầu toàn lực lục soát cứu người. Sau đây là hình ảnh mà nhóm phóng viên chúng tôi ghi nhận được tại hiện trường vụ va chạm..”
Xem tin tức trên tivi, môi Cố Tích Tước khẽ mân chặt, hắn nhìn ra được Cố Tích Triêu là có cơ hội thay đổi tay lái nhưng một khắc cuối cùng kia đã bỏ qua. Có lẽ hắn là nghĩ lấy cái chết để giải thoát nhưng là người chết xong hết mọi chuyện còn người sống vẫn thống khổ giãy giụa như cũ.
Nhìn y ta sơ cứu cho đứa trẻ, tâm Cố Tích Tước một hồi run rẩy, nếu như nói trước kia sự tồn tại của đứa bé này đối với hắn mà nói là sự hủy diệt hi vọng giữa hắn và Hải Đường nhưng hiện tại bây giờ liền biến thành tuyệt vọng.
Tình cảm của Hải Đường và Tố Tâm so với tình chị em còn sâu đậm hơn nhiều, có một đứa bé như vậy lọt vào giữa mối quan hệ đó, Hải Đường đời này cũng không có cách nào cùng hắn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn cũng không có khả năng.
Nơi cổ họng dâng lên một sự chua xót, sự thống khổ không thể dùng ngôn ngữ mà có thể biểu đạt được.
Y tá uyển chuyển truyền lời của bác sĩ “Anh Cố, tình huống của đứa bé này quá kém, xin thứ cho chúng tôi bất lực…”
“Cô bé còn có thể duy trì được bao lâu?”
“48 tiếng nữa.”
“Thích hợp để ngồi máy bay đường dài không?”
“Trang bị cấp cứu thì cũng có thể?”
Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, ngược lại gọi điện thoại cho Tần Hạo “Tần Hạo, phái người đi thuê riêng một chiếc máy bay.”
Trên máy bay được thuê riêng từ thành phố T đến Lodon, Tần Hạo nhìn nhìn người bạn bên cạnh không nói một lời nào, đem chén nước đưa cho hắn “Tước, cậu nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Cố Tích Tước cười khổ, tiếp nhận chén nước.
Tần Hạo khẽ thở dài một cái “Cậu kiếp trước nhất định là thiếu Cố Tích Triêu, kiếp này mới có thể bị hắn hại thảm như vậy.”
“Ngày sau làm huynh đệ, không có xưng vương đế gia.( nếu kiếp sau có làm anh em cũng không màng tiền tài quyền thế.)” Cố Tích Tước đem chén nước trong tay uống một hơi cạn sạch, chất lỏng lạnh buốt trơn tuột vào cổ họng, không nói ra được mùi vị.
Hồi tưởng lại những năm gần đây hắn và Cố Tích Triêu đối địch với nhau, bọn họ đều đánh cược vào tất cả không muốn sống cạnh tranh, đối với tất cả đều không để ý, chỉ chuyên chú về mặt sự nghiệp, trầm mê không cầm quyền ở trong lòng. Kỳ thật bản chất của bọn họ giống nhau, trong những năm tháng tranh đoạt vị trí người thừa kế kia bọn họ chưa từng bao giờ chú ý tới những thứ đã bị bọn họ ném phía sau người sẽ như thế nào, cho dù chú tới bọn họ cũng đều có mắt không tròng.
Lợi ích đem ra sử dụng, bọn họ đều muốn đạt được tất cả mong muốn của chính mình, bọn họ đều nghĩ khống chế tính mạng của mình cùng chuyện của họ. Y Tâm, Nhu Nhi, còn có Kim Tước đều là vật hi sinh giữa cuộc đấu tranh của bọn họ.
Hắn thắng đoạt được Kim Tước, Cố Tích Triêu đoạt đi Nhu Nhi, đang khi hắn dùng mọi thứ cần thiết để hạ màn, trong khi hắn cho rằng tát cả đều kết thúc tốt đẹp, cuộc sống kế tiếp khi hắn đang đắc thắc cùng thất ý lại một mực rơi vào một mảnh hoang vu, một cô gái thuần khiến thiện lương rơi lại tiến vào và chiếm giữ một phần trong sinh mệnh của hắn, đó là Hải Đường.
Thời gian bảy năm đã sớm cũ rách không chịu nổi cuộc sống lại ngày càng vô tình mà mất đi sự hoa lệ sáng bóng, một lòng trong lúc đó đã trải qua từng kiếp sống một, rút cuộc đi về hướng ánh sáng của mặt trời.
Thành phố London đón ánh mặt trời mọc, yêu thương lan chảy khắp nơi, sông Themes ở bên cnah, hắn và Hải Đường cuối cùng là nhất định sẽ trở thành người dưng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.