Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 107

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Bên này Cố Tích Tước mang theo Tịch Hải Đường nhanh chóng trở lại Cố gia, vừa vào cửa liền phân phó quản gia, “Nhanh lên, chuẩn bị nước nóng.”

Chu Tẩu cùng mọi người đều sợ đến choáng váng, chậm chạp sau năm giây mới kinh hô hành động.

Cố Tích Tước ôm Tịch Hải Đường lên lầu, đặt cô nằm trên chiếc ghế bành ở trong phòng tắm. Cô mờ mịt luống cuống mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng và mê mang, hoàn toàn không có tiêu cự nào cả, tay gắt gao bắt lấy cánh tay của hắn, không chịu buông ra, giống như nhiệt độ cơ thể của hắn có thể an ủi khổ sở của cô, đôi môi đỏ mọng đáng thương đang cầu khẩn, “Cứu tôi…”

Hắn nhíu nhíu mày, hắn biết rõ cô là bị thuốc không chế, tâm tình vừa đau lại vừa mâu thuẫn, giữa bọn họ như bây giờ nếu như hắn đụng vào cô nữa thì hậu quả căn bản là không cách nào tưởng tượng được, nhưng nếu như không đụng vào cô thì hậu quả lại càng không dám tưởng tượng nữa.

Tịch Hải Đường co rút thân thể lại, thân thể không ý thức được mà dựa sát vào người hắn, nhưng lại mạnh mẽ mà run rẩy lên, giống như là sợ hãi cái gì đó. Cố Tích Tước tựa hồ như đã phát giác ra điều gì đó, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, an ủi cô, “Hải Đường, đừng sợ.. là anh.”

Không biết có phải thật sự nghe được lời của hắn hay không, Tịch Hải Đường bắt đầu nói, giống như kêu gọi nhưng cũng giống như khẩn cầu, “Cố Tích Tước… cứu tôi..”

Bộ dáng nhu nhược của cô làm cho Cố Tích Tước trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đầu tóc thấm đầy mồ hôi, giữa sắc mặt tái nhợt lộ ra nét đỏ ửng không bình thường, bị thuốc giày vò đến nỗi môi của cô cũng trắng bệch lên, trên mặt cũng không còn lấy một tia máu nào, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tâm tình của cô ngay lúc đó, tất nhiên là tuyệt vọng cực kỳ.

Cảm tạ ông trời là cô không có gặp phải chuyện không mai gì, nếu thật sự có vạn nhất thì cô có thể sống tiếp được sao?

Hai tay của cô căng thẳng nắm lấy tay hắn không buông, giống như là bắt lấy tầm bè gỗ duy nhất vậy, làm cho tâm của hắn càng thương yêu cô không dứt.

Đôi môi đỏ mọng của cô vô ý thức nói mãi như vậy, “Cố Tích Tước… cứu tôi..”

Hắn biết rõ ràng cô không phải đang tỉnh, nhưng hi vọng trong lòng hắn xưa nay là có thể cứu cô tại thời điểm cô gặp nguy hiểm, phần nhận thức này làm cho hắn càng thêm tự trách bản thân mình, vì cái gì hắn không thể đến sớm hơn một chút chứ? Vì cái gì làm cho cô gặp phải nhiều sự kinh hãi như vậy chứ?

“Tiên sinh, nước nóng đã chuẩn bị xong.” Chu Tẩu từ bên cạnh nhắc nhở lấy hắn.

“ừ, mọi người đều lui ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Cửa phòng tắm khóa trái, Cố Tích Tước đem Tịch Hải Đường ôm vào trong bồn tắm rộng rãi, quần áo còn không có cởi ra, làm cho cô có cảm giác như có cái gì đó đè nặng, đôi tay nhỏ bé của cô tự động cởi nút áo, nhưng lại không cởi ra được khiến cô gấp đến độ khóc ra thành tiếng.

Trái tim Cố Tích Tước lập tức vắt thành một cục, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, mằn mặn, lành lạnh…

Nụ hôn của hắn dịu dàng mà thâm tình, cô thỏa mãn um một tiếng trong không khí, như một sợi dây cung đang run động từng đợt, ở trong lòng của hắn khẽ chấn động như thế, làm như thế nào cũng không dừng lại được.

Trong phòng tắm, nhiệt khí ẩm ướt, hắn khẽ hôn lên làn da đang run rẩy của cô, giống như xuân phong hóa vũ, ôn lại dày đặc.

Da của cô nhanh chóng xuất hiện những dấu màu hồng phấn, phảng phất giống như những cánh hoa xinh đẹp tràn ngập trong mùa xuân, mỹ lệ xinh đẹp, chuẩn bị cho một màn lưu luyến triền miên…



Dưới bầu trời đêm, bên cạnh vùng đồng nội, Cố Tích Triêu lẳng lặng đứng đó, không nói một lời. Đầu óc của hắn giờ này chỉ có một ý nghĩ… hắn phải sớm nói với Cố Tích Tước chuyện kia… chuyện của đứa bé.

…………..

Thời điểm bọn họ chính thức chìm vào giấc ngủ, đã là 4h sáng, thuốc trong cơ thể Tịch Hải Đường có độc tính rất mạnh, mạnh đến mức làm cho Cố Tích Tước xúc động đến muốn giết người. Cô suốt cả đêm hoàn toàn là mê loạn, không có một chút ý thức thanh tỉnh, càng không ngừng khóc thút thít, càng không ngừng hướng hắn đòi hỏi, sau từng đợt mưa to gió lớn thì cô xụi lơ trong ngực của hắn, nhưng chỉ chốc lát sau lại mở to hai tròng mắt mê mang khát vọng nhìn hắn, làm cho hắn vừa thỏa mãn lại vừa đau lòng.

Chân trời bắt đầu có chút ánh sáng, mua thu cũng nghỉ, Tịch Hải Đường rút cuộc dần dần an định lạ, mệt mỏi khiến cho cô vùi người ngủ say.

Trong phòng mở ảo, vẻ mặt Cố Tích Tước phức tạp như ẩn như hiện, hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, nghe tiếng hít thở đều đều của cô, giống như cả thế giới này đều vĩnh hằng như vậy.

Nhưng…

Cố Tích Tước hít một hơi thật sâu, xoay người xuống giường, mang nước nóng cùng khăn lông tới giúp cô lau thân thể, sau đó mời bác sĩ đến xem tình huống của cô, cho đến khi xác định thân thể của cô ổn định bình thường, cũng không có gì bất thường thì hắn mới thật sự yên lòng..

Cô ngủ mặc dù sâu nhưng vẫn bất an như xưa, lông mày nhíu chặt như vẫn chất chứa đầy bóng ma, đang ngủ cũng cứ thấp thỏm lo âu.

Hắn cúi người, khẽ hôn lên hai má của cô, ôn nhu và thâm tình.

Từ ngăn kéo ở tủ bên đầu giường hắn lấy tờ giấy cùng cây bút ra, nhanh chóng viết xuống mấy hàng chữ, xoay người rời đi…

Tịch Hải Đường bị tiếng nói chuyện của hai đứa trẻ đánh thức, mở mắt ra, cô nhìn thấy Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đang ở bên cạnh giường nhìn cô.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi.” Hai đứa bé thấy cô tỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng xuất hiện nụ cười.

Tịch Hải Đường có chút mờ mịt, trừng mắt nhìn, phát hiện gian phòng mình đang nằm có chút xa lạ, “Đây là…?”

“Là Cố gia đại trạch nha.”

Cố gia đại trạch?

Cô tại sao lại ở nơi này.

Tịch Hải Đường nhíu mày, trong đầu nhanh chóng tìm tòi tiền căn hậu quả, dần dần cô nhớ ra hết tất cả…

Cô vén chăn lên, nhìn chiếc áo choàng tắm mặc dù mặc hoàn hảo trên người nhưng thân thể xuất hiện sự khác thường khiến cho cô biết được tối qua đã phát sinh chuyện gì. Chuyện phát sinh tối qua giống như là đang dần dần quay trở lại, một lần rồi lại một lần, càng không ngừng hiện lên trong đầu cô, làm cho hô hấp của cô trong nháy mắt rối loạn…



Cô nhớ rõ chính mình bị bắt đi, khi gặp nguy hiểm ở kho hàng thì gọi tên của hắn…

Cô nhớ rõ lúc dây dưa lưu luyến cũng gọi tên của hắn…

Cho dù ý thức của cô mê mang nhưng thân thể của cô là thành thật nhất, cô chỉ có thể tiếp nhận hắn.

Mặc dù lúc ấy là không có ý thức nhưng bây giờ tất cả trí nhớ đều chứng minh đó là chân thật, khắc sâu, làm cho chính cô cũng không dám tin.

Rút cuộc cũng đã không thể lừa mình dối người, cô đối với hắn thật sự không giống với những người khác.

Mặc dù trước đây giữa bọn họ từng có nhiều gút mắc như vậy, mặc dù cô là tuyệt đối không thể tiếp nhận hắn nhưng thời điểm cô gặp nguy hiểm nhất, thời điểm cô cần người giúp đỡ nhất thì cô cũng chỉ theo bản năng mà nghĩ tới hắn, nghĩ đến hắn trước tiên, chỉ muốn hắn đến.

Đây là yêu sao?

Một người phụ nữ khi yêu luôn không biết từ thời điểm nào thì mình đã động tâm, cô cũng là từ lúc nào mà yêu hắn đây?

Tịch Hải Đường bị ý nghĩ của mình hù dọa, chữ yêu kia có chút hù dọa đến cô. Tại thời điểm xinh đẹp nhất trong độ tuổi của cô, sự trẻ trung đã bị phong tỏa, kịch tình bị phong tỏa, dục vọng bị chôn vùi, chờ đợi cho đến khi được tự do thì tấm lòng của cô cũng đã già nua theo đó, rút cuộc đốt không dậy nổi nửa điểm nhiệt tình nữa.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn u mê của Doãn Ngân cùng Tiểu Thần, cô rất tự nhiên liền nghĩ tới Tiểu Ý, hài tử đáng thương kia là con gái của Tố Tâm.

Nhớ tới Tiểu Ý, nhớ tới Tố Tâm, ngực Tịch Hải Đường như bị một tảng đá lớn đè lên vậy, trầm trọng hơn là không cách nào hô hấp dễ chịu đi…

Cô cúi đầu, ngoài ý muốn phát hiện bên cạnh gối có một tờ giấy. Cô vừa nhìn vào thì biết là hắn lưu lại, nét chữ cứng cáp hữu lực lại mang theo một sự không xác định như vậy, thì ra tâm tình của hắn cũng giống như của cô vậy…

“Hải Đường, anh không biết giữa chúng ta còn có tương lai hay không, dù cho chúng ta trong lúc đó vẫn cứ thể tiếp tục như thế này, yêu thương Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, chiếu cố Tố Tâm, chiếu cố Tiểu Ý… nhưng chúng ta đều là lừa mình dối người, giả dạng như tâm bình hòa khí, lẳng lặng sống qua ngày thế nhưng vết thương cuối cùng lại ngày càng nặng. Mỗi lần nhìn bộ dạng mệt mỏi của em, nhìn đến bộ dạng khổ sở mà không nói được của em, nhìn đến bộ dạng cố làm ra vẻ kiên cường của em, anh thật sự rất đau lòng. Trải qua tối hôm qua, quan hệ của chúng ta càng phức tạp hơn, chúng ta cũng không thể sống như khi xưa được nữa, cuộc sống như vậy, mỗi phút đều là sự thống khổ dày vò, thật sự là nên kết thúc rồi… Chúng ta đều cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ một chút, 9h tối anh ở sân bay chờ em… nói thật, chính bản thân anh cũng không biết thế nào nhưng anh luôn hi vọng em có thể tới…”

Tịch Hải Đường đem tờ giấy vò nát, tâm loạn như ma…

Chuông điện thoại giống như có ma chú mà vang lên chói tai, là điện thoại tại trại an dưỡng đang chiếu cố Tiểu Ý gọi tới, “cô Tịch, không ổn rồi. Tiểu ý đột nhiên bị sốt cao, bác sĩ nói là có biến chứng, nếu không đỡ thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cô nhanh tới đây đi.”

Bác sĩ nhìn người tới, nhịn không được có chút nghi vấn, “Cha của đứa bé vì sao lại không có tới?”

“A… hắn hiện tại không biết là đang ở đâu. Bác sĩ, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

Bác sĩ có vẻ bất đắc dĩ, “Thân thể của Tiểu Ý đột nhiên sốt cao, vượt trên mức bình thường, chúng tôi sẽ duy trì lựa chọn phương pháp cấy ghép tế bào nhưng vừa rồi khi làm xét nghiệm, chúng tôi phát hiện ra một nghi vấn… Một người có 23 NST, ứng với mỗi NST đồng nhất sẽ có một vị trí gen đồng nhất gọi là chờ vị gen, bình thường một NST đến từ mẹ và một NST đến từ của cha. Nếu như kiểm tra đo lường một DNA nào đó ở điểm chờ vị gen, một cái sẽ giống của mẹ, một cái khác sẽ giống của cha, nếu không thì sẽ tồn tại nghi vấn. Lợi dùng tiến hành giám định DNA, chỉ cần làm mười mấy vị điểm DNA kiểm tra đo lường, nếu như toàn bộ đồng dạng thì có xác định quan hệ cha con, nếu như có 3 điểm bất đồng thì có thể loại trừ quan hệ máu mủ, có một hai điểm bất đồng thì có thể dự liệu là đột biến gen, thêm một vài điểm kiểm tra đo lường để tiến hành xác định rõ. Giám định DNA, chối bỏ quan hệ cha con với tỉ lệ gần như là 100 %, tỉ lệ xác định là quan hệ máu mủ lên tới 99,99%… DNA giữa Tiểu Ý cùng Cố Tích Tước không có thành lập, bọn họ không phải là cha và con gái.”

“Cái gì?” Tịch Hải Đường chấn động, hoàn toàn bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook