Chương 108
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Hô hấp của Tịch Hải Đường trong nháy mắt có chút khó khăn, kết luận này quá kinh người, thật bất khả tư nghị.
Tiểu Ý làm sao có thể không phải là con gái của Cố Tích Tước chứ?
Lần trước xét nghiệm DNA đã có kết quả như vậy mà.
Bệnh viện không thể nào phạm loại sai lầm chết người này được.
Chuyện lớn như vậy sẽ không thể nào phạm sai lầm được.
Bệnh viện hoặc bất kỳ một người bác sĩ nào cũng khó có khả năng sẽ làm đảo lộn thành như vậy.
Trong lúc nhất thời Tịch Hải Đường có chút mờ mịt, nhưng trong lòng của cô loáng thoáng có vẻ mong đợi.
Sự tồn tại của Tiểu Ý là ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói là kết quả của một âm mưu, nhưng đứa trẻ là vô tội, cô bé cũng chỉ là một sinh mệnh nhỏ, đây cũng là nguyên nhân mà cô trước đây bất chấp mọi thứ nhất định phải cứu được đứa bé này.
Nhưng Tiểu Ý lại là cốt nhục ruột thịt của Tố Tâm, trong thân thể chảy một nửa dòng máu thuộc về Tố Tâm, mà một nửa kia là của Cố Tích Tước… tình huống như vậy làm cho mọi người lọt vào hoang mang.
Trong đoạn thời gian này, cô nghĩ rất nhiều, cô nghĩ rằng sau khi Tố Tâm tỉnh lại thì tình hình sẽ như thế nào. Tố Tâm chắc cũng sẽ rất mâu thuẫn, một mặt mừng rõ vì mình có đứa con gái ruột, về phương diện khác sẽ rất tự trách.
Đúng vậy, cô hiểu Tố Tâm hơn so với bất kỳ ai. Tố Tâm từ trước đến nay đều đem bất cứ trách nhiệm ào đều ôm đến trên vai mình, giống như là sự việc ngoài ý muốn của cô vào bảy năm trước. Kỳ thật đây không phải là lỗi của Tố Tâm, nhưng Tố Tâm vẫn cảm thấy đó là bởi vì cô ấy mới thành ra như thế, vì thế Tố Tâm hi sinh tất cả của mình để đền bù cho cô, đem cô và con gái bao bọc lấy, còn đem tất cả trách nhiệm vốn cô không thể chống đỡ nổi mà chuyển lên trên đôi vai của cô ấy.
Nếu như Tố Tâm biết rằng Tiểu Ý là do âm mưu của người khác mới có thể sinh ra thì cô ấy sẽ rất khổ sở, rất lúng túng.
Nhưng bây giờ… cục diện tưởng chừng bế tắc này đột nhiên có chuyển biến, Tiểu Ý không phải là con gái của Cố Tích Tước, sẽ làm cho trong lòng của Tố Tâm dễ chịu hơn chút ít, cũng sẽ làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó cho tới nay, cảm giác của cô đối với Cố Tích Tước thật sự không nói ra được, thật sự rất phức tạp. Lúc ban đầu là hận, sau đó là vì hai đứa trẻ mà thỏa hiệp, sau này chính là không có biện pháp dùng ngôn từ mà nói được, có cố ý coi thường, cũng có cố ý không quan tâm nhưng rất nhiều lần cô đều bị hắn làm cho cảm động, nhưng cô cuối cùng vẫn không có biện pháp thuyết phục chính mình, thuyết phục mình có thể liều lĩnh sát cánh ở bên cạnh hắn. Nhưng trải qua chuyện của Lưu Á Quâng, cô đột nhiêm cảm giác được tâm trạng của mình trống trải, trong nháy mắt đó chữ “yêu” kia đã xẹt mạnh qua đầu óc của cô.
Có một loại yêu, rõ ràng là yêu, lại nói không nên lời.
Có một loại yêu, rõ ràng là nghĩ buông tha nhưng lại không cách nào buông tha được.
Có một loại yêu, biết rõ là dày vò, rồi lại tránh không thoát.
Có một loại yêu, biết rõ là không có đường đi nhưng tâm đã sớm không thể thu trở lại được nữa.
Tịch Hải Đường đang kinh ngạc thì Tần Hạo đã vội vã chạy tới, lòng nóng như lửa đốt, “Hải Đường, em biết Cố Tích Tước hiện tại đang ở đâu không?”
Cô sững sờ, rồi cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lắc đầu.
Vẻ mặt của Tần Hạo trần ngập sự bất đắc dĩ cùng lo lắng, “Anh có điện cho cậu ta vô số lần nhưng điện thoại vẫn ở trạng thái tắt máy.”
“Tần Hạo, bác sĩ nói Tiểu Ý không phải là con gái của Cố Tích Tước…”
Chuyện này chỉ sợ phải hỏi Cố Tích Triêu mới có thể biết được rõ ràng…”
“Cố Tích Triêu?”
Tịch Hải Đường theo tầm mắt của Tần Hạo nhìn lại, chỉ thấy cuối hành lang, một bóng đen sẫm kéo dài trên mặt đất của một người đang đứng dưới ánh nắng mặt trời bên cạnh cửa sổ. Cố Tích Triêu đứng dựa vào vách tường, vóc người cao to, sống lưng thẳng tắp, mặc chiếc áo gió màu đen với chiếc quần tây, khuôn mặt ẩn ở trong góc khiến cho cô không cách nào thấy rõ nét mặt của hắn, lại như có điều suy nghĩ về những thứ tối tăm chung quanh hắn cũng đang dần nhuộm màu đi.
Đáy lòng Tịch Hải Đường đã có vài phần xác định, “Cố Tích Triêu không có thành công trong việc đổi tinh trùng, Tiểu Ý là con của hắn cùng Tố Tâm, có phải không?”
“Anh nghĩ là hắn tới đây để nói rõ ràng cho chúng ta…”
Cố Tích Triêu chậm rãi đến gần, lại không để ý đến kẻ nào trong bọn họ mà đi thẳng đến gần phòng bệnh Tố Tâm, tay của hắn nhẹ nhàng để lên nắm cửa nơi phòng bệnh nhưng lại không có dũng khí đẩy cửa vào, một mực yên lặng đứng yên ở nơi đó, con mắt nhìn xuyên qua tấm kính mà nhìn vào bên trong.
Trong phòng bệnh, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng cưa sổ chiếu sáng vào trong phòng, chiếu sáng lên cả khuôn mặt đang an tĩnh ngủ của Tố Tâm. An lành mà tốt đẹp chính là khuôn mặt khi đang ngủ, cô ấy giống như một đứa trẻ ngủ say, đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình nhưng vẫn có một mùi thơm quen thuộc thấm vào hơi thở của hắn, làm cho hắn kinh hãi, đã sớm không cảm giác được tâm tư của chính mình.
Lông mi của hắn nhẹ nhàng rung động, trước mắt dường như là che đi một tầng sương mù, mơ mơ hồ hồ cách trở tầm mắt của hắn, giờ khắc này ánh mắt của hắn như càng đẹp hơn, tựa như một đóa hoa anh túc nở rộ, làm cho người ta cảm thấy sự mờ mịt trong không phía chung quanh đang lan tràn dần ra.
Bác sĩ cắt đứt ánh nhìn của hắn, cũng quyết định truy vấn Tịch Hải Đường cùng Tần Hạo, “Tình hình của Tiểu Ý thật không tốt, nhất định phải lập tức cấy ghép NST vào cơ thể của cháu.”
Sự phân bào NST là đem tế bào NST của con cháu trải qua phục chế, chính xác là chia đều các NST cả bố mẹ trong cơ thể trẻ. Bởi vì NST trên có di truyền vật chất DNA, cho nên thế hệ con cháu cùng thế hệ sau nữa vẫn giữ vững tình trạng di truyền ổn định này. Sự phân chia NST của tế bào đối với sự di truyền của sinh vật có ý nghĩa rất quan trọng.
Cố Tích Triêu chậm rãi mở miệng, giọng nói rất nhẹ, cũng rất dễ dàng để cho ngườ bên ngoài nghe ra sự trầm thống trong đó, “Tiểu Ý là con gái của tôi, là con gái của tôi cùng Tố Tâm.”
Bác sĩ tỉnh mộng, lần đầu tiên gặp Cố Tích Triêu một cách tự nhiên liền đem hắn nhận sai thành Cố Tích Tước. Tần Hạo cũng vội vàng giải thích, “Bác sĩ, hắn nói đúng. Hắn và Cố Tích Tước là an hem. Cái kìa… là cần máu của hắn hay cần thịt của hắn thì cứ hỏi hắn đi.”
Sauk hi lấy máu xong, rồi lại lấy máu trên người Tố Tâm sau đó các bác sĩ đem các ống nghiệm rời khỏi phòng bệnh, mà Tiểu Ý cũng bị đưa vào phòng giải phẫu.
Bác sĩ gặp vẻ mặt có chút hoang mang của đám người Tịch Hải Đường, nhịn không được mà an ủi, “Thời gian có thể sẽ tương đối dài, mọi người nên kiên nhẫn một chút.”
Khóe môi của Cố Tích Triêu hơi nhếch lên giống như một ác ma mỉm cười, mặt nhìn như không đếm xỉa tới nhưng lại mang theo vài phần nguy hiểm, theo sau đó là lời nói của hắn so với mũi dao nhọn càng sắc hơn, giống như muốn trực tiếp cắm sâu vào trong lòng của người khác.
“Có lẽ thời gian này, đủ để cho tôi kể một câu chuyện xưa thật dài rồi….”
Cố Tích Triêu vẫn duy trì tư thế cũ không hề động, tĩnh mịch nơi đáy mắt, sự lạnh lẽo nơi đó, đáy mắt ngưng trọng so với bóng đêm còn thâm trầm hơn, đậm sâu tới mức tan đi không được oai oán đang lóe lên trong đôi mắt ấy, cũng khuếch tán không tiếng động vào không khí chung quanh.
“Lúc ban đầu… tôi muốn lợi dụng khu cấm địa của Cố Gia để gian lận tinh trùng, đó là cấm địa, tôi xong vào thì cũng có khó khăn một chút nhưng tôi có một trở thủ đắc lực nhất, Ivan. Hắn đến từ gia đình có truyền thống làm thần trộm từ xa xưa, điểm khó khăn này không làm khó được hắn. Chúng tôi không có phá hư chuông cảnh báo mà chỉ len lén đi vào, rất thuận lợi lấy được tinh trùng, lấy ra một nưa số tinh trùng trong đó, sau đó lấy ống chứa tinh trùng còn nguyên khác bỏ đi, thần không biết quỷ không hay.
Rất nhanh, thụ tinh trong ống nghiệm được hoàn thành, bác sĩ nói thể chất của Nhu Nhi không tốt, đứa bé kia chưa chắc có thể giữ được, tôi không muốn thất bại trong gang tấc nên một lần nữa xâm nhập vào cấm địa của Cố gia, nhưng lần đi này lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa…
ống tinh trùng trước đây bị tôi lấy đi cũng bởi vì nguyên nhân đó mà chất lượng giảm đi, khẽ nghiêng người tôi cầm lên nhìn thì phát hiện một con số dưới đáy ông nghiệm, đó dĩ nhiên là ngày sinh nhật của tôi, nhưng tên ghi trên ống nghiệm thì lại ghi tên của Cố Tích Tước.
Rồi sau đó ta đem ống nghiệm còn lại quan sát thì phát hiện một dãy số, mà dãy số kia vừa vặn là ngày sinh nhật của Cố Tích Tước.
Trong nháy mắt tôi liền hiểu được, tinh trùng của tôi và hắn đã sớm bị người ta đổi.
Cho nên đứa trẻ thụ tinh nhờ ống nghiệm kia là con của tôi.
Thế hệ này của cô gia cũng chỉ có tôi cùng Cố Tích Tước là hai huyết mạch còn lại, cạnh tranh giữa chúng tôi thì cho dù anh chết tôi sống cũng không quá đáng, ba tôi khi còn sống cũng biết cho nên ông lập di chúc, nghiêm cấm chúng tôi đi tới cấm địa của Cố Gia, bởi vì ông đã sớm nghi ngờ có ngày tôi cùng Cố Tích Tước sẽ động não nghĩ đến nơi này cho nên trước đó đã đổi tinh trùng. Bởi vậy âm mưu tạo người thực sự quá ác động.”
Cố Tích Triêu khẽ thở dài một hơi, ánh mắt sắc bén, giống như mũi tên nhọn, lông mi dài trên mắt giống như một bóng ma nhẹ nhàng, trong bóng ma đôi mắt lạnh nhạt gần như trong suốt, đôi môi mỏng nói lên chủ nhân của nó bạc tình lãnh tính, mang theo sự chế giễu nồng đậm…
“Tôi cảm thấy tôi cũng đủ đáng sợ rồi, lại không nghĩ tới ba của tôi so với tôi còn đáng sợ hơn. Cả đời ông ấy tạo nên bi kịch chung thân cho hai người phụ nữ còn chưa đủ, còn dùng một loại phương thức như vậy bảo vệ tốt cái mà ông ấy gọi là cơ nghiệp, thật sự so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới rằng ông ấy cũng không phải chân chính là con cháu của Cố gia, trong cấm địa của Cố gia tôi còn phát hiện thêm một bí mật kinh hãi hơn nữa, bí mật về Huyết Chú kia.
Tôi mang đi tất cả tinh trùng được ướp lạnh ở trong khu cấm địa của Cố gia , rồi sau đó tìm người ở trong phòng thí nghiệm tiến hành xét nghiệm DNA, kết quả phát hiện… tôi cùng Cố Tích Tước là con trai ruột của ba tôi, mà ba tôi cũng là cốt nhục ruột thịt của ông nội nhưng mà ông nội căn bản không phải là con cháu của Cố gia, ông ấy hẳn là được thu dưỡng.
Cho nên về cái Huyết Chú kia, thật là ứng nghiệm.”
Cố Tích Triêu khẽ cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo bị che lấp, những ngọn tóc phất phơ trên trán của hắn, chạm vào dôi mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hỗn hợp kia toát ra một lệ khí âm trầm.
Tần Hạo cùng Tịch Hải Đường nghe được đều có chút bỡ ngỡ kinh ngạc, thấp giọng truy vấn, “Cho nên anh ngay từ đầu đã biết đứa nhỏ trong bụng Nhu Nhi là con của anh rồi?”
“Đúng. Khi đó thai nhi đã hình thành, tôi không thể thay đổi được gì, cũng chỉ có thể nghĩ biến pháp khác cố gắng làm cho Cố Tích Tước tin tưởng rằng đứa bé kia là con của hắn.”
“Nhưng khi làm xét nghiệm DNA ở bệnh viện… Cố Tích Tước đã rất cẩn thận, hắn tìm bác sĩ rất tin cậy, anh như thế nào mà có thể làm giả báo cáo DNA được?”
Cố Tích Triêu khẽ nhếch môi, “Phần báo cáo DNA kia là thật, nhưng mẫu máu kia là của hắn và Tiểu Thần.”
“Tiểu Thần?” Tịch Hải Đường chấn động.
“Đúng vậy, cô còn nhớ rõ buổi sáng hôm đó cô cùng Cố Tích Tước cùng tới trường học xem chuyện tình của hai đứa trẻ chứ?”
“Nhớ rõ.” Tịch Hải Đường khẽ gật đầu.
“Chính vào buổi sáng hôm đó, trong trường học tiến hành kiểm tra sức khỏe, mỗi đứa trẻ đều rút một ống máu xét nghiệm, tôi cho Ivan trộm mẫu máu của Tiểu Thần, sau đó đưa tới bệnh viện đánh tráo. Tôi biết rõ Cố Tích Tước đặc biệt tìm bác sĩ làm xét nghiệm, hắn là không thể nào bị tôi thu mua mà làm báo cáo giả được cho nên cũng chỉ có thể dùng biện pháp này, mà hắn tuyệt đối là xử lý trường hợp này tốt nhất.”
Tịch Hải Đường bừng tỉnh đại ngộ, tinh tế nhớ lại. Đúng vậy, buổi sáng hôm đó cô cùng Cố Tích Tước cùng đi xem Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, bụng hai đứa bé réo ầm ầm, nói là buổi sáng vì kiểm tra sức khỏe nên bọn con chưa có ăn gì…
Trời ạ, cô như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như thế này.
Tiểu Ý không phải là con của Cố Tích Tước, là con gái của Tố Tâm và Cố Tích Triêu.
Chân của Tịch Hải Đường hơi nhũn ra, trong lòng bàn tay mồ hôi cũng rịn ra có cảm giác ướt, tờ giấy của Cố Tích Tước còn ở trong túi của cô, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc viết xuống mấy câu kia. Bầu trời đêm như gột rửa cho con người, hoàn toàn là một màu tối, thâm thúy như mơ, ánh sáng lập lòe mờ ảo, trong suốt…
Cố Tích Tước yên lặng ngồi, yên lặng giống như pho tượng, ánh mắt lẳng lặng dừng lại ở phương xa, đôi mắt xanh lạnh giống như mưa bụi rơi xuống nơi chân trời xa.
Kim đồng hồ trên tay cũng đang nhảy từng phút từng giây, cuối cùng cũng đã tới thời khắc cuối cùng…
Hắn đứng dậy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn vào cửa ở đại sảnh của sân bay, chờ đợi khát vọng cao nhất của hắn là được thấy bóng hình xinh đẹp kia…
Nhưng là… không có.
Trên đôi môi của hắn hiện lên nụ cười, một nụ cười tịch mịch và ảm đạm…
Màn đêm buông xuống cũng là lúc bóng ma ban đêm giáng xuống, bầu trời chẳng biết lúc nào đã có mưa phùng, nước mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh, tiếng động kia giường như có tiết tâu, từ từ diễn thành một khúc nhạc dịu dàng, đem cảm giác ướt lạnh gõ vào tận đáy lòng của Tịch Hải Đường.
Bầu trời bao la, đám mây tầng tầng, bị bao phủ bởi sự tối tăm nhưng giờ phút này tất cả đều lặng im không nói, ma chú dường như ồn áo náo động thế giới, tất cả đều bận rộn không tiếng động, nổi lên sự đau thương nhàn nhạt.
Sự thê lương nhất của cuộc đời này là khoảng cách rất xa của hai người, hai người không quen biết lẫn nhau nhưng đột nhiên một người lại yên lặng quen biết, nhàn nhạt yêu nhau, khoảng cách trở nên rất gần. Sau đó có một ngày, chúng ta không có biện pháp tiếp tục yêu, vốn là hai người rất gần lại trở nên rất xa, thậm chí so với trước còn xa hơn. Có thể là thượng đế phù hộ chúng ta để cho chúng ta một lần nữa yêu nhau mà người lại tìm cách rời xa ta.
Tịch Hải Đường rút cuộc không kháng cự được tâm tình của mình, xoay người chạy ra ngoài, đứng bên đường ngăn cản một chiếc taxi, “Đi sân bay.”
Tịch Hải Đường xuống xe taxi liền chạy thẳng vào đại sảnh sân bây, cô chỉ cảm thấy cước bộ phù phiếm cực kỳ, phóng mắt nhìn xung quanh đại sảnh sân bay, lộ ra vẻ vội vàng mà đi tới đi lui giữa đám người. Trên gò má mỗi người đều là bi, hoặc hỉ, hoặc lo lắng, hoặc thoải mái, giống như dưới mỗi khuôn mặt đều ẩn chứa một đoạn nghịch chuyển của cuộc sống này vậy.
Cô ở trong đám người hình như là thấy được bóng dáng của Cố Tích Tước, giống như cô nhưng lại hình như trong lúc hoảng hốt mà cô sinh ra ảo giác.
Ngửa đầu nhìn màn hình điện tử lớn ở chính giữa đại sảnh, có 5 chuyến bay sẽ cất cánh từ 9h tới 10h tối, trong đó có bốn chuyến đã cất cánh, còn lại một chuyến cuối cùng đi Moscow.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là 9h20.
Tịch Hải ĐƯờng vội vàng chạy đến quầy tiếp tân mà hỏi, “Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, có thể giúp tôi tra một chút trên chuyến bay đi Moscow có người hành khách nào tên Cố Tích Tước hay không?”
“Vâng, cô chờ cho một lát.” Mỹ nữ trước quầy phục vụ nở nụ cười ôn hòa, cúi đầu tra danh sách hành khách trên máy tính.
Không đến một phút, có kết quả, “Có.”
Tịch Hải Đường thờ phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn… xin hỏi một chút nữa, chuyến bay kia mấy giờ cất cánh, cổng soát vé số bao nhiêu vậy?”
“9h25’ cất cánh, chị còn năm phút nữa, ở cổng soát vé số 6.”
“Cảm ơn. Cảm ơn.” Tịch Hải Đường liên tục nói cảm ơn, sau đó không dừng chân được mà chạy vội vã tới cổng checkin số 6.
“Cố Tích Tước… Cố Tích Tước…” Tịch Hải Đường vừa chạy vừa gọi, khiến không ít người ghé mắt nhìn chằm chằm vfo cô, nhưng cô lại không hoàn toàn để ý đến chuyện này, một lòng chỉ muốn tìm được hắn.
Bảo vệ sân bay thấy cô lớn tiếng ồn ào, liền tay ngăn cản, “Tiểu thư, nơi này không được lớn tiếng ồn ào.”
“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi muốn tìm người.”
“Tiểu thư… như vậy cô sẽ làm cho chúng tôi gặp khó khăn.”
Thần sắc Hải Đường có chút lo lắng, “tôi thực sự rất vội, máy bay sắp cất cánh rồi, tôi chỉ còn năm phút thôi.”
“Tiểu thư, không bằng chúng tôi giúp cô kêu tên trên loa truyền thanh tìm người vậy? Cô trước tiên tới đây, đăng ký một chút.”
“Năm phút đồng hồ cũng chưa tới, còn lên đó làm gì chứ?” Tịch Hải Đường gấp đến độ thẳng giậm chân, cô không quản được nhiều như vậy, vòng qua hai gã bảo vệ, vội vã chạy lên thang máy.
Trong thang máy rất nhiều người, tốc độ của thang máy cũng rất chậm, Tịch Hải Đường đành phải chen tới chen lui, trong miệng không ngừng nói xin lỗi với những người mà cô đụng phải, bước chân một khắc cũng không dừng lại.
Rút cuộc cô cũng đến được cổng checkin số 6 ở lầu ba.
“Cố Tích Tước… Cố Tích Tước…” Cô vừa gọi tên hắn, vừa nhìn xung quanh.
Ở phía trước đã làm thủ tục cuối cùng khi lên phi cơ, từng lữ khách đã đi vào sân bay, thấy thế Tịch Hải Đường co chân chạy thật nhanh, một đườngc hạy tới chỗ kiểm tra, hướng nhân viên làm việc hỏi thăm, “Thực xin lỗi, xin hỏi một chút, thủ tục lên máy bay chuẩn bị bắt đầu rồi sao? Hay là đã có người lên máy bay rồi?”
Nhân viên làm việc bị giọng nói vồn vã của cô làm cho sững sờ, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, mặt mỉm cười mà trả lời, “Đúng vậy, tiểu thư, công tác kiểm tra đã tiến hành được một nửa.”
“Vậy đã có hành khách nào tên Cố Tích Tước tiến vào hay chưa?”
“A… xin lỗi tiểu thư, tôi còn chưa có hoàn thành đến thống kê cuối cùng.” Nhân viên làm việc rất uyển chuyển nói, “Tiểu thư, xin cô không cần phải gây trở ngại cho công việc đang dang dở của chúng tôi có được không? Máy bay lập tức cất cánh trong ít phút nữa, người phía sau vẫn đang chờ làm thủ tục.”
Tịch Hải Đường quay đầu nhìn lại, nhìn từng người trong hàng người thật dài kia, không có bóng dáng Cố Tích Tước, hắn nhất định là đã lên máy bay rồi.
“Tôi có thể lên máy bay nhìn một chút được không? Tôi muốn tìm người.”
“Tiểu thư, cái này không hợp quy củ…”
“Tôi thật sự rất vội. tôi muốn tìm… cha của con tôi. Tôi nhất định phải tìm được hắn.”
Nhân viên làm việc gặp phải Tịch Hải Đường vội vàng như thế, trong ánh mắt cũng có chút đồng tình nhưng họ vẫn phải đảm bảo trách nhiệm của một nhân viên hàng không, điều lệ sân bay, hắn cũng không có cách nào, hơn nữa cô như vậy sẽ gây trở ngại đến các hành khách khác.
“Tiểu thư, như vậy đi. Cô trước đứng ở đây chờ một lát, chờ tôi làm xong thủ tục cho mọi người sẽ giúp cô tìm. Tôi đây có cuống vé máy bay của tất cả các hành khách, rất nhanh có thể tra được.”
“Anh đem cuống vé cho tôi xem đi. Tôi tự mình tìm…”
“Tiểu thư…như vậy không hợp quy củ…”
Tịch Hải Đường chán nản, rũ xuống hai vai, những người kia đang chờ đợi lên máy bay cũng đã bắt đầu bất mãn, vạn bất đắc dĩ, Tịch Hải Đường chỉ có thể làm một việc duy nhất, chính là chờ.
Thời từng giây trôi qua rất nhanh, phân nửa hành khách còn lại cũng đã làm xong thủ tục.
Rút cuộc tất cả các hành khách làm xong thủ tục, đã lên máy bay.
Tịch Hải Đường hỏi nhân viên làm việc, “Xin lỗi, anh có thể tra nhanh hộ tôi được không?”
“Được, người cô muốn tìm tên là gì?”
“Cố Tích Tước. Cố trong chiếu cố, Tích trong quý trọng, Tước trong chức tước.”
“Vâng…” Nhân viên làm việc cúi đầu đảo cuống vé, mỗi vé qua đi tâm Tịch Hải Đường liền nhảy lên theo.
Một xấp dày cuống vé được lật đến cuối cùng, vé cuối cùng hé ra cũng không phải cái tên Cố Tích Tước, “Thật xin lỗi, tiểu thư. Người cô muốn tìm không có lên máy bay.”
“Cái gì?” Tịch Hải Đường không thể tìn được, “Anh hãy xem lại giúp tôi một chút, tôi hỏi qua quầy phục vụ, xác định là hắn có mua vé máy bay cho chuyến bay này.”
“Tiểu thư, mua vé máy bay cũng không có nghĩa là hắn nhất định sẽ lên máy bay, chỗ tôi đây có 156 cuống vé, không thấy có tên người này.”
Tâm của Tích Hải Đường thoáng bối rối, giống như bị vật gì đó chặn lại, cô cảm thấy hốt hoảng, buồn bực, trong lúc nhất thời khó có thể thở được. Một luồng gió mát lạnh đi thẳng vào cổ họng, làm tan rã thị giác đang tập trung của cô, sau đó từ từ thu hẹp lại.
Cô không tiếng động nhìn cánh cửa kính thật lớn ở nơi cửa kiểm soát vé, ngọn đén sáng chói mắt, những bước chân đang chen chúc nhau đến huyên náo, bước chân vội vàng của người đi đường, đi tới đi lui, người cười người khóc. Lúc này cô cảm thấy mệt mỏi, tầm mắt mờ mịt sắc thái, không chân thực, thời gian sống uổng đi sự hoa lệ, làm cho người ta vĩnh viễn tìm không được điểm cuối.
Cô ảo tưởng rằng chính mình đẩy cửa ra thì có thấy nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng khoan thái của hắn, nhưng … không có.
Cố Tích Tước, rút cuộc là anh đi đâu vậy?
Tiểu Ý làm sao có thể không phải là con gái của Cố Tích Tước chứ?
Lần trước xét nghiệm DNA đã có kết quả như vậy mà.
Bệnh viện không thể nào phạm loại sai lầm chết người này được.
Chuyện lớn như vậy sẽ không thể nào phạm sai lầm được.
Bệnh viện hoặc bất kỳ một người bác sĩ nào cũng khó có khả năng sẽ làm đảo lộn thành như vậy.
Trong lúc nhất thời Tịch Hải Đường có chút mờ mịt, nhưng trong lòng của cô loáng thoáng có vẻ mong đợi.
Sự tồn tại của Tiểu Ý là ngoài ý muốn, thậm chí có thể nói là kết quả của một âm mưu, nhưng đứa trẻ là vô tội, cô bé cũng chỉ là một sinh mệnh nhỏ, đây cũng là nguyên nhân mà cô trước đây bất chấp mọi thứ nhất định phải cứu được đứa bé này.
Nhưng Tiểu Ý lại là cốt nhục ruột thịt của Tố Tâm, trong thân thể chảy một nửa dòng máu thuộc về Tố Tâm, mà một nửa kia là của Cố Tích Tước… tình huống như vậy làm cho mọi người lọt vào hoang mang.
Trong đoạn thời gian này, cô nghĩ rất nhiều, cô nghĩ rằng sau khi Tố Tâm tỉnh lại thì tình hình sẽ như thế nào. Tố Tâm chắc cũng sẽ rất mâu thuẫn, một mặt mừng rõ vì mình có đứa con gái ruột, về phương diện khác sẽ rất tự trách.
Đúng vậy, cô hiểu Tố Tâm hơn so với bất kỳ ai. Tố Tâm từ trước đến nay đều đem bất cứ trách nhiệm ào đều ôm đến trên vai mình, giống như là sự việc ngoài ý muốn của cô vào bảy năm trước. Kỳ thật đây không phải là lỗi của Tố Tâm, nhưng Tố Tâm vẫn cảm thấy đó là bởi vì cô ấy mới thành ra như thế, vì thế Tố Tâm hi sinh tất cả của mình để đền bù cho cô, đem cô và con gái bao bọc lấy, còn đem tất cả trách nhiệm vốn cô không thể chống đỡ nổi mà chuyển lên trên đôi vai của cô ấy.
Nếu như Tố Tâm biết rằng Tiểu Ý là do âm mưu của người khác mới có thể sinh ra thì cô ấy sẽ rất khổ sở, rất lúng túng.
Nhưng bây giờ… cục diện tưởng chừng bế tắc này đột nhiên có chuyển biến, Tiểu Ý không phải là con gái của Cố Tích Tước, sẽ làm cho trong lòng của Tố Tâm dễ chịu hơn chút ít, cũng sẽ làm cho cô thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó cho tới nay, cảm giác của cô đối với Cố Tích Tước thật sự không nói ra được, thật sự rất phức tạp. Lúc ban đầu là hận, sau đó là vì hai đứa trẻ mà thỏa hiệp, sau này chính là không có biện pháp dùng ngôn từ mà nói được, có cố ý coi thường, cũng có cố ý không quan tâm nhưng rất nhiều lần cô đều bị hắn làm cho cảm động, nhưng cô cuối cùng vẫn không có biện pháp thuyết phục chính mình, thuyết phục mình có thể liều lĩnh sát cánh ở bên cạnh hắn. Nhưng trải qua chuyện của Lưu Á Quâng, cô đột nhiêm cảm giác được tâm trạng của mình trống trải, trong nháy mắt đó chữ “yêu” kia đã xẹt mạnh qua đầu óc của cô.
Có một loại yêu, rõ ràng là yêu, lại nói không nên lời.
Có một loại yêu, rõ ràng là nghĩ buông tha nhưng lại không cách nào buông tha được.
Có một loại yêu, biết rõ là dày vò, rồi lại tránh không thoát.
Có một loại yêu, biết rõ là không có đường đi nhưng tâm đã sớm không thể thu trở lại được nữa.
Tịch Hải Đường đang kinh ngạc thì Tần Hạo đã vội vã chạy tới, lòng nóng như lửa đốt, “Hải Đường, em biết Cố Tích Tước hiện tại đang ở đâu không?”
Cô sững sờ, rồi cũng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, lắc đầu.
Vẻ mặt của Tần Hạo trần ngập sự bất đắc dĩ cùng lo lắng, “Anh có điện cho cậu ta vô số lần nhưng điện thoại vẫn ở trạng thái tắt máy.”
“Tần Hạo, bác sĩ nói Tiểu Ý không phải là con gái của Cố Tích Tước…”
Chuyện này chỉ sợ phải hỏi Cố Tích Triêu mới có thể biết được rõ ràng…”
“Cố Tích Triêu?”
Tịch Hải Đường theo tầm mắt của Tần Hạo nhìn lại, chỉ thấy cuối hành lang, một bóng đen sẫm kéo dài trên mặt đất của một người đang đứng dưới ánh nắng mặt trời bên cạnh cửa sổ. Cố Tích Triêu đứng dựa vào vách tường, vóc người cao to, sống lưng thẳng tắp, mặc chiếc áo gió màu đen với chiếc quần tây, khuôn mặt ẩn ở trong góc khiến cho cô không cách nào thấy rõ nét mặt của hắn, lại như có điều suy nghĩ về những thứ tối tăm chung quanh hắn cũng đang dần nhuộm màu đi.
Đáy lòng Tịch Hải Đường đã có vài phần xác định, “Cố Tích Triêu không có thành công trong việc đổi tinh trùng, Tiểu Ý là con của hắn cùng Tố Tâm, có phải không?”
“Anh nghĩ là hắn tới đây để nói rõ ràng cho chúng ta…”
Cố Tích Triêu chậm rãi đến gần, lại không để ý đến kẻ nào trong bọn họ mà đi thẳng đến gần phòng bệnh Tố Tâm, tay của hắn nhẹ nhàng để lên nắm cửa nơi phòng bệnh nhưng lại không có dũng khí đẩy cửa vào, một mực yên lặng đứng yên ở nơi đó, con mắt nhìn xuyên qua tấm kính mà nhìn vào bên trong.
Trong phòng bệnh, ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm rèm trắng cưa sổ chiếu sáng vào trong phòng, chiếu sáng lên cả khuôn mặt đang an tĩnh ngủ của Tố Tâm. An lành mà tốt đẹp chính là khuôn mặt khi đang ngủ, cô ấy giống như một đứa trẻ ngủ say, đắm chìm trong mộng đẹp của chính mình nhưng vẫn có một mùi thơm quen thuộc thấm vào hơi thở của hắn, làm cho hắn kinh hãi, đã sớm không cảm giác được tâm tư của chính mình.
Lông mi của hắn nhẹ nhàng rung động, trước mắt dường như là che đi một tầng sương mù, mơ mơ hồ hồ cách trở tầm mắt của hắn, giờ khắc này ánh mắt của hắn như càng đẹp hơn, tựa như một đóa hoa anh túc nở rộ, làm cho người ta cảm thấy sự mờ mịt trong không phía chung quanh đang lan tràn dần ra.
Bác sĩ cắt đứt ánh nhìn của hắn, cũng quyết định truy vấn Tịch Hải Đường cùng Tần Hạo, “Tình hình của Tiểu Ý thật không tốt, nhất định phải lập tức cấy ghép NST vào cơ thể của cháu.”
Sự phân bào NST là đem tế bào NST của con cháu trải qua phục chế, chính xác là chia đều các NST cả bố mẹ trong cơ thể trẻ. Bởi vì NST trên có di truyền vật chất DNA, cho nên thế hệ con cháu cùng thế hệ sau nữa vẫn giữ vững tình trạng di truyền ổn định này. Sự phân chia NST của tế bào đối với sự di truyền của sinh vật có ý nghĩa rất quan trọng.
Cố Tích Triêu chậm rãi mở miệng, giọng nói rất nhẹ, cũng rất dễ dàng để cho ngườ bên ngoài nghe ra sự trầm thống trong đó, “Tiểu Ý là con gái của tôi, là con gái của tôi cùng Tố Tâm.”
Bác sĩ tỉnh mộng, lần đầu tiên gặp Cố Tích Triêu một cách tự nhiên liền đem hắn nhận sai thành Cố Tích Tước. Tần Hạo cũng vội vàng giải thích, “Bác sĩ, hắn nói đúng. Hắn và Cố Tích Tước là an hem. Cái kìa… là cần máu của hắn hay cần thịt của hắn thì cứ hỏi hắn đi.”
Sauk hi lấy máu xong, rồi lại lấy máu trên người Tố Tâm sau đó các bác sĩ đem các ống nghiệm rời khỏi phòng bệnh, mà Tiểu Ý cũng bị đưa vào phòng giải phẫu.
Bác sĩ gặp vẻ mặt có chút hoang mang của đám người Tịch Hải Đường, nhịn không được mà an ủi, “Thời gian có thể sẽ tương đối dài, mọi người nên kiên nhẫn một chút.”
Khóe môi của Cố Tích Triêu hơi nhếch lên giống như một ác ma mỉm cười, mặt nhìn như không đếm xỉa tới nhưng lại mang theo vài phần nguy hiểm, theo sau đó là lời nói của hắn so với mũi dao nhọn càng sắc hơn, giống như muốn trực tiếp cắm sâu vào trong lòng của người khác.
“Có lẽ thời gian này, đủ để cho tôi kể một câu chuyện xưa thật dài rồi….”
Cố Tích Triêu vẫn duy trì tư thế cũ không hề động, tĩnh mịch nơi đáy mắt, sự lạnh lẽo nơi đó, đáy mắt ngưng trọng so với bóng đêm còn thâm trầm hơn, đậm sâu tới mức tan đi không được oai oán đang lóe lên trong đôi mắt ấy, cũng khuếch tán không tiếng động vào không khí chung quanh.
“Lúc ban đầu… tôi muốn lợi dụng khu cấm địa của Cố Gia để gian lận tinh trùng, đó là cấm địa, tôi xong vào thì cũng có khó khăn một chút nhưng tôi có một trở thủ đắc lực nhất, Ivan. Hắn đến từ gia đình có truyền thống làm thần trộm từ xa xưa, điểm khó khăn này không làm khó được hắn. Chúng tôi không có phá hư chuông cảnh báo mà chỉ len lén đi vào, rất thuận lợi lấy được tinh trùng, lấy ra một nưa số tinh trùng trong đó, sau đó lấy ống chứa tinh trùng còn nguyên khác bỏ đi, thần không biết quỷ không hay.
Rất nhanh, thụ tinh trong ống nghiệm được hoàn thành, bác sĩ nói thể chất của Nhu Nhi không tốt, đứa bé kia chưa chắc có thể giữ được, tôi không muốn thất bại trong gang tấc nên một lần nữa xâm nhập vào cấm địa của Cố gia, nhưng lần đi này lại phát hiện một bí mật kinh thiên động địa…
ống tinh trùng trước đây bị tôi lấy đi cũng bởi vì nguyên nhân đó mà chất lượng giảm đi, khẽ nghiêng người tôi cầm lên nhìn thì phát hiện một con số dưới đáy ông nghiệm, đó dĩ nhiên là ngày sinh nhật của tôi, nhưng tên ghi trên ống nghiệm thì lại ghi tên của Cố Tích Tước.
Rồi sau đó ta đem ống nghiệm còn lại quan sát thì phát hiện một dãy số, mà dãy số kia vừa vặn là ngày sinh nhật của Cố Tích Tước.
Trong nháy mắt tôi liền hiểu được, tinh trùng của tôi và hắn đã sớm bị người ta đổi.
Cho nên đứa trẻ thụ tinh nhờ ống nghiệm kia là con của tôi.
Thế hệ này của cô gia cũng chỉ có tôi cùng Cố Tích Tước là hai huyết mạch còn lại, cạnh tranh giữa chúng tôi thì cho dù anh chết tôi sống cũng không quá đáng, ba tôi khi còn sống cũng biết cho nên ông lập di chúc, nghiêm cấm chúng tôi đi tới cấm địa của Cố Gia, bởi vì ông đã sớm nghi ngờ có ngày tôi cùng Cố Tích Tước sẽ động não nghĩ đến nơi này cho nên trước đó đã đổi tinh trùng. Bởi vậy âm mưu tạo người thực sự quá ác động.”
Cố Tích Triêu khẽ thở dài một hơi, ánh mắt sắc bén, giống như mũi tên nhọn, lông mi dài trên mắt giống như một bóng ma nhẹ nhàng, trong bóng ma đôi mắt lạnh nhạt gần như trong suốt, đôi môi mỏng nói lên chủ nhân của nó bạc tình lãnh tính, mang theo sự chế giễu nồng đậm…
“Tôi cảm thấy tôi cũng đủ đáng sợ rồi, lại không nghĩ tới ba của tôi so với tôi còn đáng sợ hơn. Cả đời ông ấy tạo nên bi kịch chung thân cho hai người phụ nữ còn chưa đủ, còn dùng một loại phương thức như vậy bảo vệ tốt cái mà ông ấy gọi là cơ nghiệp, thật sự so với ma quỷ còn đáng sợ hơn.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ tới rằng ông ấy cũng không phải chân chính là con cháu của Cố gia, trong cấm địa của Cố gia tôi còn phát hiện thêm một bí mật kinh hãi hơn nữa, bí mật về Huyết Chú kia.
Tôi mang đi tất cả tinh trùng được ướp lạnh ở trong khu cấm địa của Cố gia , rồi sau đó tìm người ở trong phòng thí nghiệm tiến hành xét nghiệm DNA, kết quả phát hiện… tôi cùng Cố Tích Tước là con trai ruột của ba tôi, mà ba tôi cũng là cốt nhục ruột thịt của ông nội nhưng mà ông nội căn bản không phải là con cháu của Cố gia, ông ấy hẳn là được thu dưỡng.
Cho nên về cái Huyết Chú kia, thật là ứng nghiệm.”
Cố Tích Triêu khẽ cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo bị che lấp, những ngọn tóc phất phơ trên trán của hắn, chạm vào dôi mắt hiện ra ánh sáng lạnh, hỗn hợp kia toát ra một lệ khí âm trầm.
Tần Hạo cùng Tịch Hải Đường nghe được đều có chút bỡ ngỡ kinh ngạc, thấp giọng truy vấn, “Cho nên anh ngay từ đầu đã biết đứa nhỏ trong bụng Nhu Nhi là con của anh rồi?”
“Đúng. Khi đó thai nhi đã hình thành, tôi không thể thay đổi được gì, cũng chỉ có thể nghĩ biến pháp khác cố gắng làm cho Cố Tích Tước tin tưởng rằng đứa bé kia là con của hắn.”
“Nhưng khi làm xét nghiệm DNA ở bệnh viện… Cố Tích Tước đã rất cẩn thận, hắn tìm bác sĩ rất tin cậy, anh như thế nào mà có thể làm giả báo cáo DNA được?”
Cố Tích Triêu khẽ nhếch môi, “Phần báo cáo DNA kia là thật, nhưng mẫu máu kia là của hắn và Tiểu Thần.”
“Tiểu Thần?” Tịch Hải Đường chấn động.
“Đúng vậy, cô còn nhớ rõ buổi sáng hôm đó cô cùng Cố Tích Tước cùng tới trường học xem chuyện tình của hai đứa trẻ chứ?”
“Nhớ rõ.” Tịch Hải Đường khẽ gật đầu.
“Chính vào buổi sáng hôm đó, trong trường học tiến hành kiểm tra sức khỏe, mỗi đứa trẻ đều rút một ống máu xét nghiệm, tôi cho Ivan trộm mẫu máu của Tiểu Thần, sau đó đưa tới bệnh viện đánh tráo. Tôi biết rõ Cố Tích Tước đặc biệt tìm bác sĩ làm xét nghiệm, hắn là không thể nào bị tôi thu mua mà làm báo cáo giả được cho nên cũng chỉ có thể dùng biện pháp này, mà hắn tuyệt đối là xử lý trường hợp này tốt nhất.”
Tịch Hải Đường bừng tỉnh đại ngộ, tinh tế nhớ lại. Đúng vậy, buổi sáng hôm đó cô cùng Cố Tích Tước cùng đi xem Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, bụng hai đứa bé réo ầm ầm, nói là buổi sáng vì kiểm tra sức khỏe nên bọn con chưa có ăn gì…
Trời ạ, cô như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như thế này.
Tiểu Ý không phải là con của Cố Tích Tước, là con gái của Tố Tâm và Cố Tích Triêu.
Chân của Tịch Hải Đường hơi nhũn ra, trong lòng bàn tay mồ hôi cũng rịn ra có cảm giác ướt, tờ giấy của Cố Tích Tước còn ở trong túi của cô, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc viết xuống mấy câu kia. Bầu trời đêm như gột rửa cho con người, hoàn toàn là một màu tối, thâm thúy như mơ, ánh sáng lập lòe mờ ảo, trong suốt…
Cố Tích Tước yên lặng ngồi, yên lặng giống như pho tượng, ánh mắt lẳng lặng dừng lại ở phương xa, đôi mắt xanh lạnh giống như mưa bụi rơi xuống nơi chân trời xa.
Kim đồng hồ trên tay cũng đang nhảy từng phút từng giây, cuối cùng cũng đã tới thời khắc cuối cùng…
Hắn đứng dậy nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn vào cửa ở đại sảnh của sân bay, chờ đợi khát vọng cao nhất của hắn là được thấy bóng hình xinh đẹp kia…
Nhưng là… không có.
Trên đôi môi của hắn hiện lên nụ cười, một nụ cười tịch mịch và ảm đạm…
Màn đêm buông xuống cũng là lúc bóng ma ban đêm giáng xuống, bầu trời chẳng biết lúc nào đã có mưa phùng, nước mưa tạt vào cửa sổ thủy tinh, tiếng động kia giường như có tiết tâu, từ từ diễn thành một khúc nhạc dịu dàng, đem cảm giác ướt lạnh gõ vào tận đáy lòng của Tịch Hải Đường.
Bầu trời bao la, đám mây tầng tầng, bị bao phủ bởi sự tối tăm nhưng giờ phút này tất cả đều lặng im không nói, ma chú dường như ồn áo náo động thế giới, tất cả đều bận rộn không tiếng động, nổi lên sự đau thương nhàn nhạt.
Sự thê lương nhất của cuộc đời này là khoảng cách rất xa của hai người, hai người không quen biết lẫn nhau nhưng đột nhiên một người lại yên lặng quen biết, nhàn nhạt yêu nhau, khoảng cách trở nên rất gần. Sau đó có một ngày, chúng ta không có biện pháp tiếp tục yêu, vốn là hai người rất gần lại trở nên rất xa, thậm chí so với trước còn xa hơn. Có thể là thượng đế phù hộ chúng ta để cho chúng ta một lần nữa yêu nhau mà người lại tìm cách rời xa ta.
Tịch Hải Đường rút cuộc không kháng cự được tâm tình của mình, xoay người chạy ra ngoài, đứng bên đường ngăn cản một chiếc taxi, “Đi sân bay.”
Tịch Hải Đường xuống xe taxi liền chạy thẳng vào đại sảnh sân bây, cô chỉ cảm thấy cước bộ phù phiếm cực kỳ, phóng mắt nhìn xung quanh đại sảnh sân bay, lộ ra vẻ vội vàng mà đi tới đi lui giữa đám người. Trên gò má mỗi người đều là bi, hoặc hỉ, hoặc lo lắng, hoặc thoải mái, giống như dưới mỗi khuôn mặt đều ẩn chứa một đoạn nghịch chuyển của cuộc sống này vậy.
Cô ở trong đám người hình như là thấy được bóng dáng của Cố Tích Tước, giống như cô nhưng lại hình như trong lúc hoảng hốt mà cô sinh ra ảo giác.
Ngửa đầu nhìn màn hình điện tử lớn ở chính giữa đại sảnh, có 5 chuyến bay sẽ cất cánh từ 9h tới 10h tối, trong đó có bốn chuyến đã cất cánh, còn lại một chuyến cuối cùng đi Moscow.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã là 9h20.
Tịch Hải ĐƯờng vội vàng chạy đến quầy tiếp tân mà hỏi, “Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, có thể giúp tôi tra một chút trên chuyến bay đi Moscow có người hành khách nào tên Cố Tích Tước hay không?”
“Vâng, cô chờ cho một lát.” Mỹ nữ trước quầy phục vụ nở nụ cười ôn hòa, cúi đầu tra danh sách hành khách trên máy tính.
Không đến một phút, có kết quả, “Có.”
Tịch Hải Đường thờ phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn… xin hỏi một chút nữa, chuyến bay kia mấy giờ cất cánh, cổng soát vé số bao nhiêu vậy?”
“9h25’ cất cánh, chị còn năm phút nữa, ở cổng soát vé số 6.”
“Cảm ơn. Cảm ơn.” Tịch Hải Đường liên tục nói cảm ơn, sau đó không dừng chân được mà chạy vội vã tới cổng checkin số 6.
“Cố Tích Tước… Cố Tích Tước…” Tịch Hải Đường vừa chạy vừa gọi, khiến không ít người ghé mắt nhìn chằm chằm vfo cô, nhưng cô lại không hoàn toàn để ý đến chuyện này, một lòng chỉ muốn tìm được hắn.
Bảo vệ sân bay thấy cô lớn tiếng ồn ào, liền tay ngăn cản, “Tiểu thư, nơi này không được lớn tiếng ồn ào.”
“Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, tôi muốn tìm người.”
“Tiểu thư… như vậy cô sẽ làm cho chúng tôi gặp khó khăn.”
Thần sắc Hải Đường có chút lo lắng, “tôi thực sự rất vội, máy bay sắp cất cánh rồi, tôi chỉ còn năm phút thôi.”
“Tiểu thư, không bằng chúng tôi giúp cô kêu tên trên loa truyền thanh tìm người vậy? Cô trước tiên tới đây, đăng ký một chút.”
“Năm phút đồng hồ cũng chưa tới, còn lên đó làm gì chứ?” Tịch Hải Đường gấp đến độ thẳng giậm chân, cô không quản được nhiều như vậy, vòng qua hai gã bảo vệ, vội vã chạy lên thang máy.
Trong thang máy rất nhiều người, tốc độ của thang máy cũng rất chậm, Tịch Hải Đường đành phải chen tới chen lui, trong miệng không ngừng nói xin lỗi với những người mà cô đụng phải, bước chân một khắc cũng không dừng lại.
Rút cuộc cô cũng đến được cổng checkin số 6 ở lầu ba.
“Cố Tích Tước… Cố Tích Tước…” Cô vừa gọi tên hắn, vừa nhìn xung quanh.
Ở phía trước đã làm thủ tục cuối cùng khi lên phi cơ, từng lữ khách đã đi vào sân bay, thấy thế Tịch Hải Đường co chân chạy thật nhanh, một đườngc hạy tới chỗ kiểm tra, hướng nhân viên làm việc hỏi thăm, “Thực xin lỗi, xin hỏi một chút, thủ tục lên máy bay chuẩn bị bắt đầu rồi sao? Hay là đã có người lên máy bay rồi?”
Nhân viên làm việc bị giọng nói vồn vã của cô làm cho sững sờ, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh tâm tình, mặt mỉm cười mà trả lời, “Đúng vậy, tiểu thư, công tác kiểm tra đã tiến hành được một nửa.”
“Vậy đã có hành khách nào tên Cố Tích Tước tiến vào hay chưa?”
“A… xin lỗi tiểu thư, tôi còn chưa có hoàn thành đến thống kê cuối cùng.” Nhân viên làm việc rất uyển chuyển nói, “Tiểu thư, xin cô không cần phải gây trở ngại cho công việc đang dang dở của chúng tôi có được không? Máy bay lập tức cất cánh trong ít phút nữa, người phía sau vẫn đang chờ làm thủ tục.”
Tịch Hải Đường quay đầu nhìn lại, nhìn từng người trong hàng người thật dài kia, không có bóng dáng Cố Tích Tước, hắn nhất định là đã lên máy bay rồi.
“Tôi có thể lên máy bay nhìn một chút được không? Tôi muốn tìm người.”
“Tiểu thư, cái này không hợp quy củ…”
“Tôi thật sự rất vội. tôi muốn tìm… cha của con tôi. Tôi nhất định phải tìm được hắn.”
Nhân viên làm việc gặp phải Tịch Hải Đường vội vàng như thế, trong ánh mắt cũng có chút đồng tình nhưng họ vẫn phải đảm bảo trách nhiệm của một nhân viên hàng không, điều lệ sân bay, hắn cũng không có cách nào, hơn nữa cô như vậy sẽ gây trở ngại đến các hành khách khác.
“Tiểu thư, như vậy đi. Cô trước đứng ở đây chờ một lát, chờ tôi làm xong thủ tục cho mọi người sẽ giúp cô tìm. Tôi đây có cuống vé máy bay của tất cả các hành khách, rất nhanh có thể tra được.”
“Anh đem cuống vé cho tôi xem đi. Tôi tự mình tìm…”
“Tiểu thư…như vậy không hợp quy củ…”
Tịch Hải Đường chán nản, rũ xuống hai vai, những người kia đang chờ đợi lên máy bay cũng đã bắt đầu bất mãn, vạn bất đắc dĩ, Tịch Hải Đường chỉ có thể làm một việc duy nhất, chính là chờ.
Thời từng giây trôi qua rất nhanh, phân nửa hành khách còn lại cũng đã làm xong thủ tục.
Rút cuộc tất cả các hành khách làm xong thủ tục, đã lên máy bay.
Tịch Hải Đường hỏi nhân viên làm việc, “Xin lỗi, anh có thể tra nhanh hộ tôi được không?”
“Được, người cô muốn tìm tên là gì?”
“Cố Tích Tước. Cố trong chiếu cố, Tích trong quý trọng, Tước trong chức tước.”
“Vâng…” Nhân viên làm việc cúi đầu đảo cuống vé, mỗi vé qua đi tâm Tịch Hải Đường liền nhảy lên theo.
Một xấp dày cuống vé được lật đến cuối cùng, vé cuối cùng hé ra cũng không phải cái tên Cố Tích Tước, “Thật xin lỗi, tiểu thư. Người cô muốn tìm không có lên máy bay.”
“Cái gì?” Tịch Hải Đường không thể tìn được, “Anh hãy xem lại giúp tôi một chút, tôi hỏi qua quầy phục vụ, xác định là hắn có mua vé máy bay cho chuyến bay này.”
“Tiểu thư, mua vé máy bay cũng không có nghĩa là hắn nhất định sẽ lên máy bay, chỗ tôi đây có 156 cuống vé, không thấy có tên người này.”
Tâm của Tích Hải Đường thoáng bối rối, giống như bị vật gì đó chặn lại, cô cảm thấy hốt hoảng, buồn bực, trong lúc nhất thời khó có thể thở được. Một luồng gió mát lạnh đi thẳng vào cổ họng, làm tan rã thị giác đang tập trung của cô, sau đó từ từ thu hẹp lại.
Cô không tiếng động nhìn cánh cửa kính thật lớn ở nơi cửa kiểm soát vé, ngọn đén sáng chói mắt, những bước chân đang chen chúc nhau đến huyên náo, bước chân vội vàng của người đi đường, đi tới đi lui, người cười người khóc. Lúc này cô cảm thấy mệt mỏi, tầm mắt mờ mịt sắc thái, không chân thực, thời gian sống uổng đi sự hoa lệ, làm cho người ta vĩnh viễn tìm không được điểm cuối.
Cô ảo tưởng rằng chính mình đẩy cửa ra thì có thấy nhìn thấy bóng dáng nhẹ nhàng khoan thái của hắn, nhưng … không có.
Cố Tích Tước, rút cuộc là anh đi đâu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.