Chương 125
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Ngày 23/12 Tịch Hải Đường cùng Tiểu Thần và Doãn Ngân đi tới Helsinki thủ đô của Phần Lan, sau đó đi tàu hỏa tới Lapland.
Xe lửa một đường đi vào, Tịch Hải Đường để cho hai đứa trẻ ngồi ở gần chỗ cửa sổ, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, bọn nhỏ có thể thấy được Lapland rộng lớn trong đất trời này đẹp nhất vẫn là những khu rừng rậm rạp, cánh đồng tinh khiết bát ngát, còn có những hồ nước đóng băng cực lớn cùng những cảng đánh cá tấp nập, trên bầu trời cũng trong vắt một màu, giống như thủy tinh trong suốt.
Ánh sáng cực Bắc chiếu sáng khắp màn trời, lóng lánh như có chứa sắc thái thần bí đầy hoang quang của thần thoại, rất dễ dàng khiến người ta lâm vào ảo tưởng, nghĩ tới thế giới xinh đẹp nơi tận cùng trái đất kia, ông già Noel vĩ đại kia rút cuộc sẽ ban thưởng cho mọi người lâu đài hạnh phúc như thế nào.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đột nhiên hưng phấn kêu lên, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mẹ, mẹ nhìn kìa. Cái kia là dãy núi giống như lỗ tai kìa.”
Giọng nói của con nhỏ vang lên cắt đứt trầm tư của Tịch Hải Đường, cô quay đầu nhìn lại, theo hướng ngón tay của hai đứa nhỏ đang chỉ mà ngó ra ngoài cửa sổ, quả thật là một dãy núi có hình giống như lỗ tai vậy.
Tịch Hải Đường cầm lấy sổ tay du lịch, dở ra vài trang, nói cho hai đứa trẻ nghe, “Ngọn núi hình lỗ tai này có tên là Russia, không, khi đó vẫn còn gọi là Soviet, nằm ở phía bên giới của Phần Lan và biển Bắc Băng Dương, từ trong câu chuyện nhi đồng xưa với đại ma vương Mal Karl đã xuất hiện, hay trong những câu chuyện xưa được kể trên đài thì ông già Noel cùng hai vạn tuần lộc cùng nhau trú ngụ ở nơi ngọn núi này, cũng là bởi vì hình dáng lỗ tai cho nên ông già Noel mới có thể ở tận Bắc Cực xa xôi này mà nghe được tiếng lòng của tất cả những trẻ em trên khắp thế giới.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều mím môi cười trộm, thật tốt quá, chờ một chút nữa bọn họ đến đó cũng có thể ước nguyện, hi vọng cha có thể sớm chút trở về, cả nhà đoàn tụ.
Tịch Hải Đường đưa mắt nhìn qua khuôn mặt của hai đứa bé, trong đôi mắt của bọn trẻ có thể thấy được ánh sáng hi vọng, thật ra cô cũng có hi vọng giống như bọn nhỏ, Tiểu Ý tiến bộ hơn khiến cho cô cảm thấy được vẫn còn kỳ tích xuất hiện, trên thế giới này thật sự có kỳ tích, chỉ là không biết cái kỳ tích kia có thể đến với cô và Cố Tích Tước hay không mà thôi.
Ba năm qua cô luôn cố gắng bình tĩnh, chỉ cần không kích thích tiếng lòng của mình, không đi nhớ nhung hình ảnh người kia, thậm chí là một giọng nói, cuộc sống của cô trôi qua thật bình lặng từ khi mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lại, phong phú, thật sự là rất phong phú. Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, trong giấc mơ luôn thấy người đó xuất hiện, cô sẽ luôn bừng tỉnh, luôn là nửa đêm tỉnh dậy, đưua tay vuốt nhẹ lên sợi tơ hồng nơi cổ tay kia, ngẩn người cho đến sáng.
Trên chuyến xe lửa này cách rất xa Trung Quốc, trong khoang tàu trống rỗng, giống như không có hành khách, bánh tàu hỏa vẫn lăn đều đều….
Rút cuộc Tịch Hải Đường cùng hai đứa bé cũng đến được ngôi làng nổi tiếng trên khắp thế giới của ông già Noel.
“Lạnh quá à.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bị gió lạnh thổi hắt lên, lập tức đỏ ửng cả khuôn mặt,
Tịch Hải Đường vội vàng ngồi xổm xuống, giúp bọn nhỏ đeo khẩu trang, “Không được phép tháo xuống?”
“Vâng… nhưng mà như thế này thì nói không rõ ràng, không dễ nghe chút nào.”
Tịch Hải Đường lắc đầu cười, “Các con muốn nói chuyện với người nào chứ, còn băn khoăn nhiều như vậy làm gì.”
“Muốn nói chuyện cùng chú G ấy. Chú ấy không phải đã đáp ứng chúng ta sẽ cùng tới Lapland sao. Mẹ, nếu như chúng con đeo khẩu trang như vậy mà nói chuyện sẽ khiến người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Chính là làm cho người khác sợ hãi, trên mạng còn có bạn nói rằng khi gặp phải tình trạng này giống như bị dọa muốn chết luôn đó.”
“Con lộn xộn cái gì thế.” Tịch Hải Đường cũng không hiểu những thứ kia, cô chỉ hiểu được làm thế nào để hai bảo bối của mình không bị đông lạnh mà thôi, “Được rồi, đừng đứng ở đây mà dài dòng nữa, chúng ta nhanh đi vào trong thôn thôi.”
“Vâng, chúng ta đi tới trước bưu cục đi, chú G nói chú ấy đứng ở đó chờ chúng ta.”
“Chú G, chú G, chú G… cái gì cũng chú G.” Tịch Hải Đường nhịn không được mà nói dỗi, dọc theo đường đi này thì luôn nghe bọn nhỏ nhắc tới chú G này của bọn nó.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân len lén cười, chú G mặc dù quan trọng nhưng chú ấy cũng không thể so với cha được, bọn họ tới nơi này với mục đích quan trọng nhất chính là ước nguyện tìm được cha, mà gặp chú G chỉ là thuận tiện mà thôi.
Tịch Hải Đường mua ba tấm vé ở trước cửa thôn của ông già Noel, vì nhân viên phục vụ ở đây đúng là một trong số những ông già Noel, hai gà mó giống như hoa hồng, mũi giống như trái anh đào, hai má còn dính chút râu bạc nữa, bên cạnh còn có hai con tuần lộc đi theo, ông già Noel cười hơ hớ mà đưa vé vào cửa cho cô, “Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Tịch Hải Đường dắt Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đi xa dần.
Khoảng 20 phút sau, Cố Tích Tước cũng đến, mua vé vào thôn.
Ở cửa bưu cục, du khách xếp một hàng thật dài, đây là lúc thịnh vượng nhất của mùa du lịch, mọi người từ khắp nơi trên thế giới đều tới đây trong lo lắng chờ đợi, dựa vào thứ tự mà mua bưu thiếp.
Đứng ở giữa hàng Tịch Hải Đường bỗng nhiên có chút nóng ruột, khí trời quá lạnh, cô có chút lo lắng sợ bọn nhỏ sẽ bị đông lạnh, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con có lạnh hay không?”
“Vẫn tốt ạ…” Trên khẩu trang của hai đứa bé nay cũng đã dính một lớp tuyết mỏng.
“Không cần phải đứng yên một chút như vậy, đi đi lại cho ấm người.”
“vâng.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đi ra khỏi hàng, đi tới đi lui, cái đầu nhỏ lắc đông lắc tây, không biết chú G có tới không.
Tiểu Thần sờ điện thoại trong túi, kỳ lạ vì sao không có chuông báo tin nhắn, cô bé vẫn luôn treo QQ mà, chú G nói khi nào chú ấy đến sẽ nhắn qua QQ cho bọn họ.
Đến khi đợi không được nữa, Tiểu Thần lấy điện thoại ra suy nghĩ một chút , có lẽ nên chủ động gọi cho chú G một chút xem thế nào rồi, nhưng vừa cúi đầu thì trợn tròn đôi mắt, “A… Điện thoại di động bị đông cứng, tắt nguồn rồi.”
Doãn Ngân cũng không có cách, tình huống như vậy thật sự là ngoài ý muốn.
“Xem ra … không có biện pháp liên lạc với chú G rồi…” Giọng nói của hai đứa trẻ có chút uể oải.
Tịch Hải Đường vội vàng an ủi hai con, “Được rồi, các con đừng buồn, chờ chúng ta trở lại chỗ ở, có thể mở điện thoại lên thì lúc đó sẽ liên lạc với chú G sau được không?”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều cảm thấy buồn, kế hoạch gặp mặt chú G không được thuận lợi nhưng mà kế hoạch thực hiện ước nguyện tìm cha nhất định phải thực hiện.
Phía trước giống như có tình huống bất ngờ xảy ra, qua một lúc sau vẫn chưa giải quyết xong, hỏi qua thì mới biết được thì ra có một vị khách từ Mauritius bất đồng ngôn ngữ với nhân viên làm việc, mua xong bưu thiếp sau đó đăng ký địa chỉ gửi đi thì gặp phải vấn đề.
Một nhân viên mặc đồ ông già Noel đứng ra , dùng tiếng anh lưu loát hỏi mọi người, “Xin hỏi mọi người có ai biết tiếng Mauritius không? Xin giúp đỡ chút.”
“Tôi biết.” Phía sau có người trả lời.
“A, thật tốt quá, xin mời anh đi lên phía trước, hỗ trợ phiên dịch cho chúng tôi một chút.”
“Được.”
Tiểu Hải Đường cùng Tiểu Thần và Doãn Ngân cũng như tất cả các du khách ở đây đều cảm thấy rất tò mò về người này, nhưng khi nhìn đến người đang đi phía sau lưng ông già Noel kia, bóng dáng càng ngày càng gần kia khiến cho bọn họ đều ngơ ngẩn…
Xe lửa một đường đi vào, Tịch Hải Đường để cho hai đứa trẻ ngồi ở gần chỗ cửa sổ, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, bọn nhỏ có thể thấy được Lapland rộng lớn trong đất trời này đẹp nhất vẫn là những khu rừng rậm rạp, cánh đồng tinh khiết bát ngát, còn có những hồ nước đóng băng cực lớn cùng những cảng đánh cá tấp nập, trên bầu trời cũng trong vắt một màu, giống như thủy tinh trong suốt.
Ánh sáng cực Bắc chiếu sáng khắp màn trời, lóng lánh như có chứa sắc thái thần bí đầy hoang quang của thần thoại, rất dễ dàng khiến người ta lâm vào ảo tưởng, nghĩ tới thế giới xinh đẹp nơi tận cùng trái đất kia, ông già Noel vĩ đại kia rút cuộc sẽ ban thưởng cho mọi người lâu đài hạnh phúc như thế nào.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đột nhiên hưng phấn kêu lên, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Mẹ, mẹ nhìn kìa. Cái kia là dãy núi giống như lỗ tai kìa.”
Giọng nói của con nhỏ vang lên cắt đứt trầm tư của Tịch Hải Đường, cô quay đầu nhìn lại, theo hướng ngón tay của hai đứa nhỏ đang chỉ mà ngó ra ngoài cửa sổ, quả thật là một dãy núi có hình giống như lỗ tai vậy.
Tịch Hải Đường cầm lấy sổ tay du lịch, dở ra vài trang, nói cho hai đứa trẻ nghe, “Ngọn núi hình lỗ tai này có tên là Russia, không, khi đó vẫn còn gọi là Soviet, nằm ở phía bên giới của Phần Lan và biển Bắc Băng Dương, từ trong câu chuyện nhi đồng xưa với đại ma vương Mal Karl đã xuất hiện, hay trong những câu chuyện xưa được kể trên đài thì ông già Noel cùng hai vạn tuần lộc cùng nhau trú ngụ ở nơi ngọn núi này, cũng là bởi vì hình dáng lỗ tai cho nên ông già Noel mới có thể ở tận Bắc Cực xa xôi này mà nghe được tiếng lòng của tất cả những trẻ em trên khắp thế giới.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều mím môi cười trộm, thật tốt quá, chờ một chút nữa bọn họ đến đó cũng có thể ước nguyện, hi vọng cha có thể sớm chút trở về, cả nhà đoàn tụ.
Tịch Hải Đường đưa mắt nhìn qua khuôn mặt của hai đứa bé, trong đôi mắt của bọn trẻ có thể thấy được ánh sáng hi vọng, thật ra cô cũng có hi vọng giống như bọn nhỏ, Tiểu Ý tiến bộ hơn khiến cho cô cảm thấy được vẫn còn kỳ tích xuất hiện, trên thế giới này thật sự có kỳ tích, chỉ là không biết cái kỳ tích kia có thể đến với cô và Cố Tích Tước hay không mà thôi.
Ba năm qua cô luôn cố gắng bình tĩnh, chỉ cần không kích thích tiếng lòng của mình, không đi nhớ nhung hình ảnh người kia, thậm chí là một giọng nói, cuộc sống của cô trôi qua thật bình lặng từ khi mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lại, phong phú, thật sự là rất phong phú. Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, trong giấc mơ luôn thấy người đó xuất hiện, cô sẽ luôn bừng tỉnh, luôn là nửa đêm tỉnh dậy, đưua tay vuốt nhẹ lên sợi tơ hồng nơi cổ tay kia, ngẩn người cho đến sáng.
Trên chuyến xe lửa này cách rất xa Trung Quốc, trong khoang tàu trống rỗng, giống như không có hành khách, bánh tàu hỏa vẫn lăn đều đều….
Rút cuộc Tịch Hải Đường cùng hai đứa bé cũng đến được ngôi làng nổi tiếng trên khắp thế giới của ông già Noel.
“Lạnh quá à.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bị gió lạnh thổi hắt lên, lập tức đỏ ửng cả khuôn mặt,
Tịch Hải Đường vội vàng ngồi xổm xuống, giúp bọn nhỏ đeo khẩu trang, “Không được phép tháo xuống?”
“Vâng… nhưng mà như thế này thì nói không rõ ràng, không dễ nghe chút nào.”
Tịch Hải Đường lắc đầu cười, “Các con muốn nói chuyện với người nào chứ, còn băn khoăn nhiều như vậy làm gì.”
“Muốn nói chuyện cùng chú G ấy. Chú ấy không phải đã đáp ứng chúng ta sẽ cùng tới Lapland sao. Mẹ, nếu như chúng con đeo khẩu trang như vậy mà nói chuyện sẽ khiến người ta hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Chính là làm cho người khác sợ hãi, trên mạng còn có bạn nói rằng khi gặp phải tình trạng này giống như bị dọa muốn chết luôn đó.”
“Con lộn xộn cái gì thế.” Tịch Hải Đường cũng không hiểu những thứ kia, cô chỉ hiểu được làm thế nào để hai bảo bối của mình không bị đông lạnh mà thôi, “Được rồi, đừng đứng ở đây mà dài dòng nữa, chúng ta nhanh đi vào trong thôn thôi.”
“Vâng, chúng ta đi tới trước bưu cục đi, chú G nói chú ấy đứng ở đó chờ chúng ta.”
“Chú G, chú G, chú G… cái gì cũng chú G.” Tịch Hải Đường nhịn không được mà nói dỗi, dọc theo đường đi này thì luôn nghe bọn nhỏ nhắc tới chú G này của bọn nó.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân len lén cười, chú G mặc dù quan trọng nhưng chú ấy cũng không thể so với cha được, bọn họ tới nơi này với mục đích quan trọng nhất chính là ước nguyện tìm được cha, mà gặp chú G chỉ là thuận tiện mà thôi.
Tịch Hải Đường mua ba tấm vé ở trước cửa thôn của ông già Noel, vì nhân viên phục vụ ở đây đúng là một trong số những ông già Noel, hai gà mó giống như hoa hồng, mũi giống như trái anh đào, hai má còn dính chút râu bạc nữa, bên cạnh còn có hai con tuần lộc đi theo, ông già Noel cười hơ hớ mà đưa vé vào cửa cho cô, “Chúc mọi người chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Tịch Hải Đường dắt Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đi xa dần.
Khoảng 20 phút sau, Cố Tích Tước cũng đến, mua vé vào thôn.
Ở cửa bưu cục, du khách xếp một hàng thật dài, đây là lúc thịnh vượng nhất của mùa du lịch, mọi người từ khắp nơi trên thế giới đều tới đây trong lo lắng chờ đợi, dựa vào thứ tự mà mua bưu thiếp.
Đứng ở giữa hàng Tịch Hải Đường bỗng nhiên có chút nóng ruột, khí trời quá lạnh, cô có chút lo lắng sợ bọn nhỏ sẽ bị đông lạnh, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con có lạnh hay không?”
“Vẫn tốt ạ…” Trên khẩu trang của hai đứa bé nay cũng đã dính một lớp tuyết mỏng.
“Không cần phải đứng yên một chút như vậy, đi đi lại cho ấm người.”
“vâng.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đi ra khỏi hàng, đi tới đi lui, cái đầu nhỏ lắc đông lắc tây, không biết chú G có tới không.
Tiểu Thần sờ điện thoại trong túi, kỳ lạ vì sao không có chuông báo tin nhắn, cô bé vẫn luôn treo QQ mà, chú G nói khi nào chú ấy đến sẽ nhắn qua QQ cho bọn họ.
Đến khi đợi không được nữa, Tiểu Thần lấy điện thoại ra suy nghĩ một chút , có lẽ nên chủ động gọi cho chú G một chút xem thế nào rồi, nhưng vừa cúi đầu thì trợn tròn đôi mắt, “A… Điện thoại di động bị đông cứng, tắt nguồn rồi.”
Doãn Ngân cũng không có cách, tình huống như vậy thật sự là ngoài ý muốn.
“Xem ra … không có biện pháp liên lạc với chú G rồi…” Giọng nói của hai đứa trẻ có chút uể oải.
Tịch Hải Đường vội vàng an ủi hai con, “Được rồi, các con đừng buồn, chờ chúng ta trở lại chỗ ở, có thể mở điện thoại lên thì lúc đó sẽ liên lạc với chú G sau được không?”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều cảm thấy buồn, kế hoạch gặp mặt chú G không được thuận lợi nhưng mà kế hoạch thực hiện ước nguyện tìm cha nhất định phải thực hiện.
Phía trước giống như có tình huống bất ngờ xảy ra, qua một lúc sau vẫn chưa giải quyết xong, hỏi qua thì mới biết được thì ra có một vị khách từ Mauritius bất đồng ngôn ngữ với nhân viên làm việc, mua xong bưu thiếp sau đó đăng ký địa chỉ gửi đi thì gặp phải vấn đề.
Một nhân viên mặc đồ ông già Noel đứng ra , dùng tiếng anh lưu loát hỏi mọi người, “Xin hỏi mọi người có ai biết tiếng Mauritius không? Xin giúp đỡ chút.”
“Tôi biết.” Phía sau có người trả lời.
“A, thật tốt quá, xin mời anh đi lên phía trước, hỗ trợ phiên dịch cho chúng tôi một chút.”
“Được.”
Tiểu Hải Đường cùng Tiểu Thần và Doãn Ngân cũng như tất cả các du khách ở đây đều cảm thấy rất tò mò về người này, nhưng khi nhìn đến người đang đi phía sau lưng ông già Noel kia, bóng dáng càng ngày càng gần kia khiến cho bọn họ đều ngơ ngẩn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.