Chương 126
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Đột nhiên lại gặp nhau như thế này, khiến cho bọn họ cũng không biết phải làm sao.
Cách nhau không quá xa, cho dù ngăn cách bao nhiêu đi chăng nữa bọn họ cũng có thể nhìn ngắm hai bên, chua xót cũng dần dần tích tụ trong đôi mắt kia.
Tịch Hải Đường nặng nề thở phì phò, không thể tin được chính mình đang làm sao, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn thì không phải vui vẻ , cũng không giống như suy nghĩ rằng sẽ chạy đến ôm chầm lấy hắn, mà là từ từ đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay lên cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
“A….” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều bị dọa hét thành tiếng, cũng không dám đi lên cầu tình, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, hai đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang cũng trừng lớn nhìn cha mẹ.
Cố Tích Tước cũng không động đậy gì, chỉ đứng im đó nhìn cô, bọn họ rõ ràng gần nhau trong gang tấc nhưng lại giống như xa cách tận chơi trời vậy, dài như vậy khiến cho hắn khó có thể chạm vào.
Cô từ trong đôi mắt của anh có thể đọc ra được suy nghĩ, cũng khiến lòng cô đau nhói, rất nhiều loại tình cảm phức tạp giao thoa, cùng nhau tràn gvafo lồng ngực, đảo qua trí nhớ hơn ngàn ngày đêm này, rút cuộc cũng lặng đọng nơi trời đông giá rét yên tĩnh này, cô cũng đã phát hiện ra ánh mắt của anh không còn sắc sảo như năm ấy nữa.
Ánh mắt không thể xóa bỏ trong tâm trí cô năm đó là ánh mắt thâm thúy nhưng quyết tuyệt, nhưng bất ngờ chính là đôi mắt đó đã phủ sâu trong nội tâm loang lổ vết thương của cô, khiến nó càng trở nên đau nhức cô quạnh hơn. Không thể kéo trở về chính là dòng chảy của thời gian, cũng đã lâu rồi hai người không có nói với nhau câu nào, nhưng cuối cùng dư lại chỉ là tiếng thở dài của cả hai.
“Cố Tích Tước, đã lâu không gặp.” Giọng nói của cô rất nhạ, nhạt đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.
“Hải Đường….” Giọng nói của hắn có chút run run, gần như mờ ảo.
Cô lui về sau một bước, lắc đầu, “Anh không có tư cách gọi tôi như vậy. Anh có biết ba năm nay tôi sống thế nào không? Có biết bọn nhỏ sống thế nào không? Anh rút cuộc còn có lương tâm hay không, anh có biết chúng tôi nhớ anh như thế nào không? Tôi thật sự không biết anh dùng tâm tình như thế nào để đối đãi với tình cảm của chúng ta, tôi chỉ biết là cho dù anh có bao nhiêu lý do đi chăng nữa cũng không nên bỏ đi như vậy… ít nhất cũng để cho lại cho tôi chút tin tức….. ba năm trước đây tại Copenhagen tôi vì anh mới đi tới hội thảo kia, mới cô gắng để đoạt giải, mới để cho bản thân mình anh mặc và mỉm cười với mọi người như vậy, tôi chỉ muốn bản thân xuất hiện trên các tạp chí, phương tiện truyền thông, muốn cho anh nhìn thấy tôi… tôi cho rằng tôi làm như vậy thì anh sẽ chủ động liên lạc với tôi, cho dù là nói vài lời thôi cũng được… tôi biết anh có nỗi khổ tâm nhưng tôi chỉ muốn biết một chút tin tức về anh… chúng tôi ba năm này… một chút tin tức của anh cũng không có….”
Cô thật sự rất hận, hận vận mệnh lại vô tình với bọn họ như vậy, cô thậm chí đang suy nghĩ tại sao lại để cho hai người bọn họ gặp nhau, nếu như không quen biết hắn, cô có phải vượt qua những khó khăn như vậy hay không?
“Cố Tích Tước, mười năm, anh cho tôi bảy năm thống khổ, ba năm nhung nhớ tưởng niệm, anh cảm thấy anh có thể lấy cái gì để bồi thường cho tôi?”
Giữa bọn họ là duyên phận, là nghiệt duyên là tình thương của hắn, là đau đớn của cô, là oán hận của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân….
Trong tích tắc, tâm tình lại không thể nào ức chế được, tầm mắt của cô càng ngày càng mơ hồ, nước mắt chảy xuối xuống thẩm ướt gò má, cũng nhanh chóng khô đi trong cơn gào thét của gió lạnh, chỉ lưu lại những tảng băng mỏng trên khuôn mặt mà thôi.
Khéo hơn nữa là địa điểm mà Cố Tích Tước và Tịch Hải Đường dự định dừng chân đều là cùng một khách sạn, hơn nữa lại là hai phòng cạnh nhau.
Cố Tích Tước nhìn má trái của mình trong gương, sưng đỏ một mảnh, cô ấy thật sự dùng sức rất lớn.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân im lặng không nói gì, dùng ánh mắt rất đau lòng nhìn hắn, trầm mặc một hồi lâu sau mới mở miệng, nhưng mà những lời nói này cũng khiến cho người ta muốn đấm tường, “Cha… nói không khách khí, chứ cha bị đánh là đáng đời….nếu không bởi vì cha là cha của chúng con, chúng con cũng rất muốn mỗi đứa cho cha một quyền, đánh cho cha thành gấu trúc luôn.”
Tuy nói thế nhưng hai đứa bé vẫn nhu thuận đưa khăn lông cùng ít đá qua để cho Cố Tích Tước chườm lạnh, mẹ không biết làm sao mà có khí lực mạnh như vậy, thanh âm bạt tai kia thật sự rất vang dội, dọa bọn họ thật sự là nhảy dựng lên.
Cố Tích Tước nhận lấy khăn lông cùng ít đá, nhưng không có nhanh chóng xử lý vết ứ hồng trên mặt mà là đem hai đứa bé ôm chặt trong ngực.
“Cha…”Gọi một cách thân mật như vậy nhưng cũng kèm theo cả sự nức nở, rất ủy khuất, “Cha… ba năm nay cha rút cuộc đi đâu vậy? chúng con rất nhớ cha…”
“Cha cũng rất nhớ các con… thật sự…” Cố Tích Tước cũng nhịn không được mà cảm thấy nghẹn ngào.
Ôm lấy hai thân hình bé nhỏ này vào lòng, Cố Tích Tước có thể lý giải vừa rồi Hải Đường vì sao lại phẫn nộ như vậy, hắn thật sự thật bỏ lỡ rất nhiều, ba năm không gặp, bọn nhỏ đều đã cao lớn hơn rất nhiều.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con nói cho cha biết, ba năm nay các con sống thế nào, có vui vẻ không?”
“Chúng con không biết nên nói như thế nào…Phần lớn thời gian thì rất tốt, mẹ rất yêu chiều bọn con, chăm sóc chiếu cố bọn con rất tốt. Chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi cũng luôn đối tốt với chúng con, còn có ông ngoại và cậu nữa. Nhưng…bọn con rất hay nhớ tới cha, nhưng không dám nói trước mặt mẹ… Có đôi khi mơ thấy cha cũng không muốn tỉnh lại nữa.”
Nghe thấy những lời này, Cố Tích Tước cảm thấy trời đất chao đảo, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con trách cha sao?”
“Không ạ.” Hai đứa bé cùng nhau lắc đầu, “Chúng con biết rõ thân thể của cha không tốt, cha bị bệnh mới bỏ đi như vậy, cha không muốn mọi người lo lắng có phải không?”
“Đúng vậy….” Cố Tích Tước trả lời một cách chua xót, thật làm khó cho Hải Đường rồi, có thể dạy bảo cho bọn nhỏ hiểu chuyện như vậy. Mà hắn thật sự không phải là một người cha tốt.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con rất ngoan ngoãn, cha không phải là một cha tốt, không thể chăm sóc được cho hai đứa, là một người cha thật bại…” Hắn cúi đầu ùi mặt vào đầu vai bọn nhỏ, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn trên đầu của hắn.
Tiểu Thần hai mắt đẫm lệ, kiên cường an ủi hắn, “Cha, cha không cần phải khổ sở, cha không có thất bại, cha ngã bệnh nhưng bây giờ thật tốt mà, cha nhất định là chiến thắng được bệnh tật, có đúng không cha? Cha thật sự là rất dũng cảm. Cha mãi là cha của chúng con. So với chú kỵ sị còn dũng cảm hơn nhiều. Con rất yêu cha.”
Doãn Ngân cũng gật đầu liên tục, “Đúng ậy, Tiểu Thần nói không sai, cha rất dũng cảm, nhưng nếu cha dũng cảm thêm một chút, có thể dỗ cho mẹ vui vẻ , khiến cho mẹ tha thứ cho cha mới được.”
Hai đứa bé cùng nhau dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, Cố Tích Tước không biết nên đáp lại như thế nào, hiện tại hắn cùng Hải Đường chỉ cách nhau một bức tường nhưng nó chở đầy những câu chuyện vui buồn yêu hận của hai người, trôi dạt khắp nơi.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Cố Tích Tước cũng cảm thấy run lên…
Cách nhau không quá xa, cho dù ngăn cách bao nhiêu đi chăng nữa bọn họ cũng có thể nhìn ngắm hai bên, chua xót cũng dần dần tích tụ trong đôi mắt kia.
Tịch Hải Đường nặng nề thở phì phò, không thể tin được chính mình đang làm sao, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy hắn thì không phải vui vẻ , cũng không giống như suy nghĩ rằng sẽ chạy đến ôm chầm lấy hắn, mà là từ từ đi đến bên cạnh hắn, lạnh lùng cười một tiếng, đưa tay lên cho hắn một cái bạt tai thật mạnh.
“A….” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều bị dọa hét thành tiếng, cũng không dám đi lên cầu tình, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, hai đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang cũng trừng lớn nhìn cha mẹ.
Cố Tích Tước cũng không động đậy gì, chỉ đứng im đó nhìn cô, bọn họ rõ ràng gần nhau trong gang tấc nhưng lại giống như xa cách tận chơi trời vậy, dài như vậy khiến cho hắn khó có thể chạm vào.
Cô từ trong đôi mắt của anh có thể đọc ra được suy nghĩ, cũng khiến lòng cô đau nhói, rất nhiều loại tình cảm phức tạp giao thoa, cùng nhau tràn gvafo lồng ngực, đảo qua trí nhớ hơn ngàn ngày đêm này, rút cuộc cũng lặng đọng nơi trời đông giá rét yên tĩnh này, cô cũng đã phát hiện ra ánh mắt của anh không còn sắc sảo như năm ấy nữa.
Ánh mắt không thể xóa bỏ trong tâm trí cô năm đó là ánh mắt thâm thúy nhưng quyết tuyệt, nhưng bất ngờ chính là đôi mắt đó đã phủ sâu trong nội tâm loang lổ vết thương của cô, khiến nó càng trở nên đau nhức cô quạnh hơn. Không thể kéo trở về chính là dòng chảy của thời gian, cũng đã lâu rồi hai người không có nói với nhau câu nào, nhưng cuối cùng dư lại chỉ là tiếng thở dài của cả hai.
“Cố Tích Tước, đã lâu không gặp.” Giọng nói của cô rất nhạ, nhạt đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút rợn cả tóc gáy.
“Hải Đường….” Giọng nói của hắn có chút run run, gần như mờ ảo.
Cô lui về sau một bước, lắc đầu, “Anh không có tư cách gọi tôi như vậy. Anh có biết ba năm nay tôi sống thế nào không? Có biết bọn nhỏ sống thế nào không? Anh rút cuộc còn có lương tâm hay không, anh có biết chúng tôi nhớ anh như thế nào không? Tôi thật sự không biết anh dùng tâm tình như thế nào để đối đãi với tình cảm của chúng ta, tôi chỉ biết là cho dù anh có bao nhiêu lý do đi chăng nữa cũng không nên bỏ đi như vậy… ít nhất cũng để cho lại cho tôi chút tin tức….. ba năm trước đây tại Copenhagen tôi vì anh mới đi tới hội thảo kia, mới cô gắng để đoạt giải, mới để cho bản thân mình anh mặc và mỉm cười với mọi người như vậy, tôi chỉ muốn bản thân xuất hiện trên các tạp chí, phương tiện truyền thông, muốn cho anh nhìn thấy tôi… tôi cho rằng tôi làm như vậy thì anh sẽ chủ động liên lạc với tôi, cho dù là nói vài lời thôi cũng được… tôi biết anh có nỗi khổ tâm nhưng tôi chỉ muốn biết một chút tin tức về anh… chúng tôi ba năm này… một chút tin tức của anh cũng không có….”
Cô thật sự rất hận, hận vận mệnh lại vô tình với bọn họ như vậy, cô thậm chí đang suy nghĩ tại sao lại để cho hai người bọn họ gặp nhau, nếu như không quen biết hắn, cô có phải vượt qua những khó khăn như vậy hay không?
“Cố Tích Tước, mười năm, anh cho tôi bảy năm thống khổ, ba năm nhung nhớ tưởng niệm, anh cảm thấy anh có thể lấy cái gì để bồi thường cho tôi?”
Giữa bọn họ là duyên phận, là nghiệt duyên là tình thương của hắn, là đau đớn của cô, là oán hận của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân….
Trong tích tắc, tâm tình lại không thể nào ức chế được, tầm mắt của cô càng ngày càng mơ hồ, nước mắt chảy xuối xuống thẩm ướt gò má, cũng nhanh chóng khô đi trong cơn gào thét của gió lạnh, chỉ lưu lại những tảng băng mỏng trên khuôn mặt mà thôi.
Khéo hơn nữa là địa điểm mà Cố Tích Tước và Tịch Hải Đường dự định dừng chân đều là cùng một khách sạn, hơn nữa lại là hai phòng cạnh nhau.
Cố Tích Tước nhìn má trái của mình trong gương, sưng đỏ một mảnh, cô ấy thật sự dùng sức rất lớn.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân im lặng không nói gì, dùng ánh mắt rất đau lòng nhìn hắn, trầm mặc một hồi lâu sau mới mở miệng, nhưng mà những lời nói này cũng khiến cho người ta muốn đấm tường, “Cha… nói không khách khí, chứ cha bị đánh là đáng đời….nếu không bởi vì cha là cha của chúng con, chúng con cũng rất muốn mỗi đứa cho cha một quyền, đánh cho cha thành gấu trúc luôn.”
Tuy nói thế nhưng hai đứa bé vẫn nhu thuận đưa khăn lông cùng ít đá qua để cho Cố Tích Tước chườm lạnh, mẹ không biết làm sao mà có khí lực mạnh như vậy, thanh âm bạt tai kia thật sự rất vang dội, dọa bọn họ thật sự là nhảy dựng lên.
Cố Tích Tước nhận lấy khăn lông cùng ít đá, nhưng không có nhanh chóng xử lý vết ứ hồng trên mặt mà là đem hai đứa bé ôm chặt trong ngực.
“Cha…”Gọi một cách thân mật như vậy nhưng cũng kèm theo cả sự nức nở, rất ủy khuất, “Cha… ba năm nay cha rút cuộc đi đâu vậy? chúng con rất nhớ cha…”
“Cha cũng rất nhớ các con… thật sự…” Cố Tích Tước cũng nhịn không được mà cảm thấy nghẹn ngào.
Ôm lấy hai thân hình bé nhỏ này vào lòng, Cố Tích Tước có thể lý giải vừa rồi Hải Đường vì sao lại phẫn nộ như vậy, hắn thật sự thật bỏ lỡ rất nhiều, ba năm không gặp, bọn nhỏ đều đã cao lớn hơn rất nhiều.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con nói cho cha biết, ba năm nay các con sống thế nào, có vui vẻ không?”
“Chúng con không biết nên nói như thế nào…Phần lớn thời gian thì rất tốt, mẹ rất yêu chiều bọn con, chăm sóc chiếu cố bọn con rất tốt. Chú Tần Hạo cùng dì Tiểu Phi cũng luôn đối tốt với chúng con, còn có ông ngoại và cậu nữa. Nhưng…bọn con rất hay nhớ tới cha, nhưng không dám nói trước mặt mẹ… Có đôi khi mơ thấy cha cũng không muốn tỉnh lại nữa.”
Nghe thấy những lời này, Cố Tích Tước cảm thấy trời đất chao đảo, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con trách cha sao?”
“Không ạ.” Hai đứa bé cùng nhau lắc đầu, “Chúng con biết rõ thân thể của cha không tốt, cha bị bệnh mới bỏ đi như vậy, cha không muốn mọi người lo lắng có phải không?”
“Đúng vậy….” Cố Tích Tước trả lời một cách chua xót, thật làm khó cho Hải Đường rồi, có thể dạy bảo cho bọn nhỏ hiểu chuyện như vậy. Mà hắn thật sự không phải là một người cha tốt.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, các con rất ngoan ngoãn, cha không phải là một cha tốt, không thể chăm sóc được cho hai đứa, là một người cha thật bại…” Hắn cúi đầu ùi mặt vào đầu vai bọn nhỏ, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng mơn trớn trên đầu của hắn.
Tiểu Thần hai mắt đẫm lệ, kiên cường an ủi hắn, “Cha, cha không cần phải khổ sở, cha không có thất bại, cha ngã bệnh nhưng bây giờ thật tốt mà, cha nhất định là chiến thắng được bệnh tật, có đúng không cha? Cha thật sự là rất dũng cảm. Cha mãi là cha của chúng con. So với chú kỵ sị còn dũng cảm hơn nhiều. Con rất yêu cha.”
Doãn Ngân cũng gật đầu liên tục, “Đúng ậy, Tiểu Thần nói không sai, cha rất dũng cảm, nhưng nếu cha dũng cảm thêm một chút, có thể dỗ cho mẹ vui vẻ , khiến cho mẹ tha thứ cho cha mới được.”
Hai đứa bé cùng nhau dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, Cố Tích Tước không biết nên đáp lại như thế nào, hiện tại hắn cùng Hải Đường chỉ cách nhau một bức tường nhưng nó chở đầy những câu chuyện vui buồn yêu hận của hai người, trôi dạt khắp nơi.
Đúng lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Cố Tích Tước cũng cảm thấy run lên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.