Chương 22
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Cố Doãn Ngân càng
không ngừng nhìn xem đồng hồ treo tay , mỗi lần xem vẻ mặt càng ngưng
đọng một phần ,đôi mày nhỏ đẹp rất nhanh liền chồng chất nổi lên những
nếp uốn nho nhỏ .
Tịch Hải Đường nhịn không được quan tâm hỏi “ Doãn Ngân , cháu có phải có việc gì hay không ?”
“ Cháu … cháu phải đi về .” Trong ánh mắt bé tràn tràn ngập sự lo lắng không thôi “ Cháu lén trộm chạy đến đây .Cha không biết … Thực sự nếu giờ không trở về thì cha sẽ rất tức giận .”
Cố Doãn Ngân cúi đầu có vẻ có chút câu nệ , ánh mắt lại vẫn nhìn tấm ảnh trong tay Tiểu Thần “ Tịch Tiểu Thần , cậu có thể cho tớ tấm hình chụp cùng dì được không ?”
“ Có thể chứ .” Tiểu Thần lấy giữa một xấp hình thật dày ra một tấm hình “ Ừ , cầm đi .Cậu phải quý trọng nó nha .”
Khóe miệng Cố Doãn Ngân len lén giương lên “ Cảm ơn cậu “
“ Không khách khí nhưng cậu có thể suy tính một chút đem số điện thoại của cha tớ cho cậu được không ?” Tiểu Thần nhân cơ hội đề xuất trao đổi điều kiện.
Đôi mi thanh tú của Tịch Hải Đường cau lại “ Tiểu Thần không cho phép con hồ nháo “ .Trong tiềm thức cô không muốn làm cho Tiểu Thần gặp mặt Cố Tích Tước .Bàn tay của người đàn ông kia cô đã lãnh hội qua , cô rất sợ hắn sẽ lợi dụng Tiểu Thần để uy hiếp cô .
Cố Doãn Ngân lần nữa nhìn qua thời gian , gấp không thể chờ được nữa “ Dì à , cháu thực sự phải đi rồi. Tạm biệt “
Tiếng nói còn chưa hoàn toàn rơi xuống , bé trai liền vội vã chạy xa .Tịch Hải Đường nhìn bóng chiếc lưng càng lúc càng xa kia , trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn không tên .
Cố Gia Trạch
Cố Doãn Ngân khẽ cúi đầu ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa nhìn người đàn ông trước mặt sám hối “ Cha .. thật xin lỗi .Con không nên trộm lén đi ra ngoài khiến cho cha lo lắng .”
Cố Tích Tước ánh mắt bình tĩnh , cảm xúc chân thật bị ẩn giấu thật sâu .Nếu như mọi chuyện phát sinh như vậy từ trước thì hắn tuyệt đối sẽ không có một tia tha thứ cho Doãn Ngân nhưng bây giờ nhìn bộ dạng con trai bệnh nặng mới khỏi khiến hắn có chút đau lòng .
“ Doãn Ngân , nói cho cha biết vừa rồi con đã đi đâu ?”
“ … đi đến khu vui chơi DisneyLand “ Cố Doãn Ngân trong đầu buồn bực sợ hãi trả lời ..
“ Con không phải là một đứa trẻ ham chơi .Chỗ Disneyland kia hấp dẫn con như vậy sao ?”
“ Không có .. Nhưng nếu như con tham gia thi đấu giành được giải nhất thì có thể lấy phần thưởng cùng cha đi chơi “ Ngôn ngữ trong lúc này của Doãn Ngân mang vẻ tiếc nuối .
Cố Tích Tước mím môi không nói , thật lâu sau hắn không lên tiếng chỉ là lẳng lặng nhìn Doãn Ngân .Từ vẻ mặt đó của hắn nhìn lên cho dù ai cũng đều nhìn không ra nội tâm đứng đắn lịch sự của hắn từ trước đến nay chưa từng có chua xót cùng gút mắc .Những năm gần đây , hắn đối với Doãn Ngân thực sự quá tàn nhẫn.
“ Cha.. cha đang tức giận sao ?”
“ Đúng vậy .”
“ Con xin lỗi .Lần sau con sẽ không như vậy nữa .”
“ Doãn Ngân …” Cố Tích Tước đưa tay khéo con trai làm cho cậu bé ngồi bên cạnh hắn “ Cha không phải là giận con , vì còn là con của cha .Trước kia cha có thiếu sót với con , sau này sẽ không như thế nữa .”
“ Cha, ý của cha là …về sau sẽ thường xuyên cùng con đi chơi sao ?”
“ Ừ “ Cố Tích Tước nhẹ nhàng gõ đầu con mình “ Doãn Ngân , con về sau nếu có nguyện vọng gì có thể nói trực tiếp với cha .Cha sẽ tận lực thỏa mãn cho con , có biết không ?”
“ Con không có nguyện vọng gì , con chỉ muốn có mẹ .”
Khuôn mặt Cố Tích Tước liền biến sắc ,đáy mắt vừa rồi nổi lên ôn nhu trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa .Cố Doãn Ngân liền lập tức ý thức được mình đã nói sai , đôi mắt trong suốt cũng ảm đạm xuống “ Cha .Con xin lỗi , con không phải cố ý .”
Cố Tích Tước sau phút lưỡng lự cũng nghiêm túc hỏi con trai “ Doãn Ngân , nếu như con có cơ hội nhìn thấy mẹ thì con sẽ hi vọng mẹ con là người như thế nào ?”
“ Con hi vọng mẹ sẽ giống như dì hôm nay con gặp vậy “ Doãn Ngân nhịn không được mà ảo tưởng .Nếu như dì kia là mẹ của cậu bé thì chắc hẳn đây sẽ là điều mà cậu bé cảm thấy hạnh phúc nhật dưới trời đất này.
“ Cái gì ? Dì nào ?”
“ A… không có gì , chỉ là một người dì bình thường thôi “ Cố Doãn Ngân chợt nhớ tới lời của người dì kia khi hắn ở DisneyLand .Dì có nói cho cậu biết là không được đem hình chụp cho cha xem .Tấm hình kia là bí mật của hai bọn họ.
“Doãn Ngân , con có chuyện gì gạt cha .”
“Không có …” Doãn Ngân cúi đầu , có chút áy náy , cậu bé không muốn nói dối với cha nhưng hắn đã hứa với dì thì không được nuốt lời .
Cố Tích Tước khẽ đảo con mắt , hắn biết rõ muốn hỏi gì từ trong miệng Doãn Ngân nói ra là không thể nào. Xem ra chỉ có thể âm thầm nghĩ biện pháp khác .
“ Doãn Ngân , con mệt rồi phải không ? Đi tắm rửa đi , sau đó ngoan ngoãn đi ngủ một giấc .”
“ Vâng . Vậy con lên lầu trước .”
Trong phòng tắm nước chảy không ngừng , bên ngoài phòng tắm quản gia chịu trách nhiệm quét dọn đang làm tròn hết chức trách dọn dẹp số quần áo mà tiểu thiếu gia của Cố gia vừa cởi xuống , chuẩn bị đem chúng đi giặt sạch .
“ Chu tẩu , đem áo khoác của Doãn Ngân cho tôi .”
“ Vâng , tiên sinh “
Nhìn tấm hình chụp được Doãn Ngân cất giấu trong áo khoác , hai trong mắt của Cố Tích Tước trong nháy mắt ngưng kết thành băng .Trong tấm hình , Doãn Ngân rõ ràng là đang cười , mặc dù nụ cười không rõ ràng lắm nhưng mà điều quan trong nhất là phát ra từ niềm vui sướng của Doãn Ngân .Thực sự máu mủ tình thâm , mẹ con liền tâm sao ?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Lại là thứ hai .
Tịch Hải Đường như thường lệ đi làm , trên mặt nhàn nhạt lớp phấn lót .Đêm qua không biết vì cái gì ngoài ý muốn khiến cô mất ngủ , suốt cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được , luôn nghỉ đến con trai của mình khiến cho cảm giác muốn gặp con trai của cô so với lúc trước càng mãnh liệt hơn.
Sáng sớm , cô đã gọi đi nhiều cuộc điện thoại đến tất cả bệnh viện trong thành phố T hỏi tin tức .Nghĩ tới manh mối là nhóm máu khan hiếm để tìm con trai của mình nhưng lại một lần nữa thất vọng rồi.Có bệnh viện nói điều này thuộc về những vấn đề riêng tư cá nhân của bệnh nhân nên không thể tiết lộ ra nhưng cũng có nơi chịu không nổi sự cầu khẩn của cô nên đành miễn cường giúp đỡ điều tra nhưng vẫn là không thu hoạch được gì .
Rút cuộc thì con trai của cô đang ở nơi nào ? Cô như thế nào mới có thể tìm thấy đứa con trai bé bỏng của cô đây ?
Nghĩ tới ngây ngô Tịch Hải Đường quên mất chú ý thang máy đã đi qua tầng 16 .Đợi thần trí quay lại , cửa thang máy trước mắt cô đã đóng lại .”Chờ một chút ..A ..” Hơi thở nam tính quen thuộc từ phía sau đánh tới, một giây sau cả người cô bị Cố Tích Tước ôm trong ngực , cưỡng chế mang đến thang máy chuyên dụng của giám đốc .
Không gian bịt kín làm cho Tịch Hải Đường cảm thấy hô hấp không thoải mái , chỉ vì người đàn ông này quá mức cấp bách áp chế .Phía sau lưng của cô bị buộc chống đỡ với sự lạnh buốt trên vách tường kim loại , phía trước là lửa nóng từ cơ thể hắn .Trong lúc nhất thời cô bị kẹt giữa hai tầng lửa và băng .
“ Giám đốc , anh …”Cô vừa mở miệng liên không nói được nữa , ánh mắt của hắn giống như có nghị lực bất khả chiến bại , chỉ là một cái nhìn chăm chú nhưng như nhìn thấu lòng người mà nhìn chăm chú càng lâu liền cảm giác như vạn kiếp bất phục .
Hắn tiến càng lúc càng gần hơn thậm chí có thể thấy rõ tỉ mỉ từng lỗ chân lông trên mặt cô , Tịch Hải Đường nhịn không được long mi dài rũ xuống nhưng vẫn có thể cảm giác ánh mắt nghiêm nghị u quang đang nhìn thấu cô .Ánh mắt kia xấp xỉ như một lời phê phán quyết đoán vậy.
“ Như thế nào ? Chột dạ sao ? Không nhìn em liền cho rằng có thể giấu giếm anh cùng Doãn Ngân gặp mặt trò rồi sao ?”
“ Anh biết rồi sao ?” Tịch Hải Đường quá sợ hãi , tâm trạng lập tức luống cuống “ Giám đốc , chúng tôi chẳng qua là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi .Tôi sẽ không đem việc xấu của anh nói cho Doãn Ngân biết .”
“ Việc xấu ?” Cố Tích Tước ngẫm nghĩ “ Ngược lại em cần nói cho anh rõ một chút , anh đã làm việc xấu gì đối với em sao ? “ .Tay của hắn xoa lên hai gò má của cô , theo từng cái xoa nơi lòng bàn tay hắn khiến cho hai gò má nổi lên tia đỏ ửng giống như đóa hoa anh đào nở rộ .
“ Không phải như vậy “ Cô muốn né tránh động tác của hắn hướng thân thể cách xa hắn ra , dưới chân vừa vặn vừa dịch chuyển được một chút đột nhiên chợt lạnh .” Rầm “ một tiếng , nút áo của cô rơi xuống mấy chiếc lộ ra một làn da trong suốt như tuyết .Hắn cúi đầu hôn lên khu vực phiến sáng rực rỡ kia của cô .
“ Không , anh mau thả tôi ra .” Cô kháng cự giãy giụa , hắn vẫn lù lù bất động .
“ Cầu xin anh … Buông ra , tôi không thoải mái …”Thật khó chịu , hơi thở trong miệng hắn khiến cô muốn nổ tung .
Mâu quang chợt lóe lên giống như hiện tại hắn có thể phân biệt rõ sự ngụy biện trong lời nói của cô .Trong khi hắn thư giãn một khắc,cô vội vã chạy qua một bên liên tiếp nôn mửa cái gì cũng không thể nói ra.
Giằng co thật lâu , cô bỗng nhiên ngẩng đầu bợt chợt giao với tầm mắt của hắn .Ánh mắt sắc bén của người đàn ông này khóa chặt cô , sóng ngầm nơi đáy mắt bắt đầu khởi động khiến cô không hiểu hắn đang tìm kiếm cái gì .
Một đôi mắt đẹp trong suốt phiến dần hơi ẩm trên đó , cô vội vã lấy lòng tay lau đi đợi đến khi tầm mắt trở nên sáng hơn thì bắt gặp phải ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn như cũ đang sít sao nhìn chăm chú vào cô.
“Anh … tại sao lại nhìn tôi như vậy ?”
Cố Tích Tước từng bước tiến tới gần , dùng tay nâng cằm cô lên hoài nghi hỏi “ Em không phải là mang thai đấy chứ ?”
Tịch Hải Đường nhịn không được quan tâm hỏi “ Doãn Ngân , cháu có phải có việc gì hay không ?”
“ Cháu … cháu phải đi về .” Trong ánh mắt bé tràn tràn ngập sự lo lắng không thôi “ Cháu lén trộm chạy đến đây .Cha không biết … Thực sự nếu giờ không trở về thì cha sẽ rất tức giận .”
Cố Doãn Ngân cúi đầu có vẻ có chút câu nệ , ánh mắt lại vẫn nhìn tấm ảnh trong tay Tiểu Thần “ Tịch Tiểu Thần , cậu có thể cho tớ tấm hình chụp cùng dì được không ?”
“ Có thể chứ .” Tiểu Thần lấy giữa một xấp hình thật dày ra một tấm hình “ Ừ , cầm đi .Cậu phải quý trọng nó nha .”
Khóe miệng Cố Doãn Ngân len lén giương lên “ Cảm ơn cậu “
“ Không khách khí nhưng cậu có thể suy tính một chút đem số điện thoại của cha tớ cho cậu được không ?” Tiểu Thần nhân cơ hội đề xuất trao đổi điều kiện.
Đôi mi thanh tú của Tịch Hải Đường cau lại “ Tiểu Thần không cho phép con hồ nháo “ .Trong tiềm thức cô không muốn làm cho Tiểu Thần gặp mặt Cố Tích Tước .Bàn tay của người đàn ông kia cô đã lãnh hội qua , cô rất sợ hắn sẽ lợi dụng Tiểu Thần để uy hiếp cô .
Cố Doãn Ngân lần nữa nhìn qua thời gian , gấp không thể chờ được nữa “ Dì à , cháu thực sự phải đi rồi. Tạm biệt “
Tiếng nói còn chưa hoàn toàn rơi xuống , bé trai liền vội vã chạy xa .Tịch Hải Đường nhìn bóng chiếc lưng càng lúc càng xa kia , trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn không tên .
Cố Gia Trạch
Cố Doãn Ngân khẽ cúi đầu ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa nhìn người đàn ông trước mặt sám hối “ Cha .. thật xin lỗi .Con không nên trộm lén đi ra ngoài khiến cho cha lo lắng .”
Cố Tích Tước ánh mắt bình tĩnh , cảm xúc chân thật bị ẩn giấu thật sâu .Nếu như mọi chuyện phát sinh như vậy từ trước thì hắn tuyệt đối sẽ không có một tia tha thứ cho Doãn Ngân nhưng bây giờ nhìn bộ dạng con trai bệnh nặng mới khỏi khiến hắn có chút đau lòng .
“ Doãn Ngân , nói cho cha biết vừa rồi con đã đi đâu ?”
“ … đi đến khu vui chơi DisneyLand “ Cố Doãn Ngân trong đầu buồn bực sợ hãi trả lời ..
“ Con không phải là một đứa trẻ ham chơi .Chỗ Disneyland kia hấp dẫn con như vậy sao ?”
“ Không có .. Nhưng nếu như con tham gia thi đấu giành được giải nhất thì có thể lấy phần thưởng cùng cha đi chơi “ Ngôn ngữ trong lúc này của Doãn Ngân mang vẻ tiếc nuối .
Cố Tích Tước mím môi không nói , thật lâu sau hắn không lên tiếng chỉ là lẳng lặng nhìn Doãn Ngân .Từ vẻ mặt đó của hắn nhìn lên cho dù ai cũng đều nhìn không ra nội tâm đứng đắn lịch sự của hắn từ trước đến nay chưa từng có chua xót cùng gút mắc .Những năm gần đây , hắn đối với Doãn Ngân thực sự quá tàn nhẫn.
“ Cha.. cha đang tức giận sao ?”
“ Đúng vậy .”
“ Con xin lỗi .Lần sau con sẽ không như vậy nữa .”
“ Doãn Ngân …” Cố Tích Tước đưa tay khéo con trai làm cho cậu bé ngồi bên cạnh hắn “ Cha không phải là giận con , vì còn là con của cha .Trước kia cha có thiếu sót với con , sau này sẽ không như thế nữa .”
“ Cha, ý của cha là …về sau sẽ thường xuyên cùng con đi chơi sao ?”
“ Ừ “ Cố Tích Tước nhẹ nhàng gõ đầu con mình “ Doãn Ngân , con về sau nếu có nguyện vọng gì có thể nói trực tiếp với cha .Cha sẽ tận lực thỏa mãn cho con , có biết không ?”
“ Con không có nguyện vọng gì , con chỉ muốn có mẹ .”
Khuôn mặt Cố Tích Tước liền biến sắc ,đáy mắt vừa rồi nổi lên ôn nhu trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa .Cố Doãn Ngân liền lập tức ý thức được mình đã nói sai , đôi mắt trong suốt cũng ảm đạm xuống “ Cha .Con xin lỗi , con không phải cố ý .”
Cố Tích Tước sau phút lưỡng lự cũng nghiêm túc hỏi con trai “ Doãn Ngân , nếu như con có cơ hội nhìn thấy mẹ thì con sẽ hi vọng mẹ con là người như thế nào ?”
“ Con hi vọng mẹ sẽ giống như dì hôm nay con gặp vậy “ Doãn Ngân nhịn không được mà ảo tưởng .Nếu như dì kia là mẹ của cậu bé thì chắc hẳn đây sẽ là điều mà cậu bé cảm thấy hạnh phúc nhật dưới trời đất này.
“ Cái gì ? Dì nào ?”
“ A… không có gì , chỉ là một người dì bình thường thôi “ Cố Doãn Ngân chợt nhớ tới lời của người dì kia khi hắn ở DisneyLand .Dì có nói cho cậu biết là không được đem hình chụp cho cha xem .Tấm hình kia là bí mật của hai bọn họ.
“Doãn Ngân , con có chuyện gì gạt cha .”
“Không có …” Doãn Ngân cúi đầu , có chút áy náy , cậu bé không muốn nói dối với cha nhưng hắn đã hứa với dì thì không được nuốt lời .
Cố Tích Tước khẽ đảo con mắt , hắn biết rõ muốn hỏi gì từ trong miệng Doãn Ngân nói ra là không thể nào. Xem ra chỉ có thể âm thầm nghĩ biện pháp khác .
“ Doãn Ngân , con mệt rồi phải không ? Đi tắm rửa đi , sau đó ngoan ngoãn đi ngủ một giấc .”
“ Vâng . Vậy con lên lầu trước .”
Trong phòng tắm nước chảy không ngừng , bên ngoài phòng tắm quản gia chịu trách nhiệm quét dọn đang làm tròn hết chức trách dọn dẹp số quần áo mà tiểu thiếu gia của Cố gia vừa cởi xuống , chuẩn bị đem chúng đi giặt sạch .
“ Chu tẩu , đem áo khoác của Doãn Ngân cho tôi .”
“ Vâng , tiên sinh “
Nhìn tấm hình chụp được Doãn Ngân cất giấu trong áo khoác , hai trong mắt của Cố Tích Tước trong nháy mắt ngưng kết thành băng .Trong tấm hình , Doãn Ngân rõ ràng là đang cười , mặc dù nụ cười không rõ ràng lắm nhưng mà điều quan trong nhất là phát ra từ niềm vui sướng của Doãn Ngân .Thực sự máu mủ tình thâm , mẹ con liền tâm sao ?
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Lại là thứ hai .
Tịch Hải Đường như thường lệ đi làm , trên mặt nhàn nhạt lớp phấn lót .Đêm qua không biết vì cái gì ngoài ý muốn khiến cô mất ngủ , suốt cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ được , luôn nghỉ đến con trai của mình khiến cho cảm giác muốn gặp con trai của cô so với lúc trước càng mãnh liệt hơn.
Sáng sớm , cô đã gọi đi nhiều cuộc điện thoại đến tất cả bệnh viện trong thành phố T hỏi tin tức .Nghĩ tới manh mối là nhóm máu khan hiếm để tìm con trai của mình nhưng lại một lần nữa thất vọng rồi.Có bệnh viện nói điều này thuộc về những vấn đề riêng tư cá nhân của bệnh nhân nên không thể tiết lộ ra nhưng cũng có nơi chịu không nổi sự cầu khẩn của cô nên đành miễn cường giúp đỡ điều tra nhưng vẫn là không thu hoạch được gì .
Rút cuộc thì con trai của cô đang ở nơi nào ? Cô như thế nào mới có thể tìm thấy đứa con trai bé bỏng của cô đây ?
Nghĩ tới ngây ngô Tịch Hải Đường quên mất chú ý thang máy đã đi qua tầng 16 .Đợi thần trí quay lại , cửa thang máy trước mắt cô đã đóng lại .”Chờ một chút ..A ..” Hơi thở nam tính quen thuộc từ phía sau đánh tới, một giây sau cả người cô bị Cố Tích Tước ôm trong ngực , cưỡng chế mang đến thang máy chuyên dụng của giám đốc .
Không gian bịt kín làm cho Tịch Hải Đường cảm thấy hô hấp không thoải mái , chỉ vì người đàn ông này quá mức cấp bách áp chế .Phía sau lưng của cô bị buộc chống đỡ với sự lạnh buốt trên vách tường kim loại , phía trước là lửa nóng từ cơ thể hắn .Trong lúc nhất thời cô bị kẹt giữa hai tầng lửa và băng .
“ Giám đốc , anh …”Cô vừa mở miệng liên không nói được nữa , ánh mắt của hắn giống như có nghị lực bất khả chiến bại , chỉ là một cái nhìn chăm chú nhưng như nhìn thấu lòng người mà nhìn chăm chú càng lâu liền cảm giác như vạn kiếp bất phục .
Hắn tiến càng lúc càng gần hơn thậm chí có thể thấy rõ tỉ mỉ từng lỗ chân lông trên mặt cô , Tịch Hải Đường nhịn không được long mi dài rũ xuống nhưng vẫn có thể cảm giác ánh mắt nghiêm nghị u quang đang nhìn thấu cô .Ánh mắt kia xấp xỉ như một lời phê phán quyết đoán vậy.
“ Như thế nào ? Chột dạ sao ? Không nhìn em liền cho rằng có thể giấu giếm anh cùng Doãn Ngân gặp mặt trò rồi sao ?”
“ Anh biết rồi sao ?” Tịch Hải Đường quá sợ hãi , tâm trạng lập tức luống cuống “ Giám đốc , chúng tôi chẳng qua là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi .Tôi sẽ không đem việc xấu của anh nói cho Doãn Ngân biết .”
“ Việc xấu ?” Cố Tích Tước ngẫm nghĩ “ Ngược lại em cần nói cho anh rõ một chút , anh đã làm việc xấu gì đối với em sao ? “ .Tay của hắn xoa lên hai gò má của cô , theo từng cái xoa nơi lòng bàn tay hắn khiến cho hai gò má nổi lên tia đỏ ửng giống như đóa hoa anh đào nở rộ .
“ Không phải như vậy “ Cô muốn né tránh động tác của hắn hướng thân thể cách xa hắn ra , dưới chân vừa vặn vừa dịch chuyển được một chút đột nhiên chợt lạnh .” Rầm “ một tiếng , nút áo của cô rơi xuống mấy chiếc lộ ra một làn da trong suốt như tuyết .Hắn cúi đầu hôn lên khu vực phiến sáng rực rỡ kia của cô .
“ Không , anh mau thả tôi ra .” Cô kháng cự giãy giụa , hắn vẫn lù lù bất động .
“ Cầu xin anh … Buông ra , tôi không thoải mái …”Thật khó chịu , hơi thở trong miệng hắn khiến cô muốn nổ tung .
Mâu quang chợt lóe lên giống như hiện tại hắn có thể phân biệt rõ sự ngụy biện trong lời nói của cô .Trong khi hắn thư giãn một khắc,cô vội vã chạy qua một bên liên tiếp nôn mửa cái gì cũng không thể nói ra.
Giằng co thật lâu , cô bỗng nhiên ngẩng đầu bợt chợt giao với tầm mắt của hắn .Ánh mắt sắc bén của người đàn ông này khóa chặt cô , sóng ngầm nơi đáy mắt bắt đầu khởi động khiến cô không hiểu hắn đang tìm kiếm cái gì .
Một đôi mắt đẹp trong suốt phiến dần hơi ẩm trên đó , cô vội vã lấy lòng tay lau đi đợi đến khi tầm mắt trở nên sáng hơn thì bắt gặp phải ánh mắt sắc bén như chim ưng vẫn như cũ đang sít sao nhìn chăm chú vào cô.
“Anh … tại sao lại nhìn tôi như vậy ?”
Cố Tích Tước từng bước tiến tới gần , dùng tay nâng cằm cô lên hoài nghi hỏi “ Em không phải là mang thai đấy chứ ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.