Chương 46
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Biệt thự của Tần Hạo
cùng Quan Tiểu Phi chính là ở lưng chừng núi rất có lợi thế, ỷ vào thế
núi mà xây nên. Tại biệt thự có hình vòng tròn trên nóc, phía sau eo núi một mảnh Lục Hải ở giữa không biết đã dùng biện pháp gì phun chế nên
hai chữ màu vàng kim to mà còn bắt mắt đến thế : Tần Trạch.
Trong sân rộng bao la khắp nơi đều là hoa tươi cùng với đèn màu, hành lang dài là hình thức thiết kế của Hy Lạp với ánh sáng màu xám trắng giao nhau nơi mặt đá cẩm thạch cùng với những hoa văn khắc trên vác. Tượng thần Venus được bày ở hai bên, cuối hành lang còn có một cánh cổng hình vòm trên đó được thiết kế với một đôi long phượng cực kỳ tinh xảo, thoạt nhìn rất quý phái lại xa hoa.
Tịch Hải Đường dắt Tiểu Thần chậm rãi tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy được hai nhân vật chính Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi. Tần Hạo mặc một bộ vét màu trắng, trông rất anh tuấn đồng thời càng nhiều phần ưu nhã mà Quan Tiểu Phi lại một khoác lên một bộ váy đỏ, kiều diễm như hoa hồng.
“Hải Đường, Tiểu Thần. Hai người tới rồi .” Giọng phách lối la lên mang theo sự tận lực rất rõ ràng, hình như là muốn hướng tới người nào đó ám hiệu.
Quả nhiên không đến một phút, Cố Tích Tước liền mang Doãn Ngân cùng nhau xuất hiện. Tịch Hải Đường vô ý thức lui về phía, vừa lui vừa len lén nắm chặt tay Tiểu Thần. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ hôm Tiểu Thần đi lạc, đáy lòng kháng cự vẫn như xưa còn tồn tại.
“Tiểu Thần, mau tới đây. Hôm nay Doãn Ngân cũng là hoa đồng. Hai đứa cháu hôm nay đều là hoa đồng nhỏ của chúng ta , cùng dì đi đổi lễ phục nào.” Quan Tiểu Phi liền tranh thủ lôi hai đứa trẻ đi, thuận tiện lần lượt nháy mắt với chồng mình.
Tần Hạo lập tức ngầm hiểu, gượng cười hai tiếng “Cái kia..Tôi vào xem khách khứa đã đến đông đủ chưa?”
Tịch Hải Đường cho dù có ngốc đến mấy cũng hiểu hàm nghĩa này,cô bắt gặp Cố Tích Tước đang chăm chú nhìn mình, tay vô ý thức siết chặt vạt áo khớp xương trắng bệch. Hít một hơi thật sâu, cô cưỡng ép chính mình không đếm xỉa đến sự hiện hữu của hắn, thẳng lưng xoay người hướng phía ngược lại mà đi tới.
“Hải Đường….” Cố Tích Tước sải bước theo, giữ chặt tay cô sau đó lại nhẹ nhàng buông ra “Thực xin lỗi, anh đối với sự tình lần trước thực sự cảm thấy rất có lỗi.”
Tịch Hải Đường nhíu mày, bộ dạng hình như rất chán ghét “Cố Tích Tước, tôi đã nói rồi chuyện ngày đó tôi cũng có cái sai. Tôi cũng đã nói rất rõ ràng chúng ta từ đó về sau không có bất cứ liên quan nào nữa . Tiểu Thần hiện tại rất tốt, chúng tôi trải qua ngày rất bình thường nên anh cũng đừng có đến dây dưa nữa.”
“Anh chỉ là muốn xin lỗi, đền bù tổn thất cho em.”
“Cảm ơn. Anh không xuất hiện trước mặt tôi coi như là đền bủ tổn thất tốt nhất rồi.”
Cô lạnh nhạt xa cách làm cho con mắt sắc sảo của Cố Tích Tước ảm đảm đi vài phần “Hải Đường, em đừng như vậy.”
“Kia anh muốn như thế nào đây?” Cảm xúc của Tịch Hải Đường bị buộc tới cực điểm, thanh âm không tự chủ được lớn lên khiến những vị khách cũng đều quay lại nhìn.
Cố Tích Tước ý thức được không ổn vội cầm tay Tịch Hải Đường kéo đi. Đối với nhà của Tần Hạo thì hắn rất quen thuộc nên hắn biết nơi nào có thể có được sự yên lặng.
“Thả tôi ra.”
Tịch Hải Đường suốt đường đi cố gắng giãy giụa muốn đem tay của mình từ trong sự khống chế của Cố Tích Tước mà rút ra. Hắn đụng chạm làm cho cô tâm phiền ý loạn, nhiệt độ lòng bàn tay càng tăng càng làm cho tâm tình của cô nôn nóng lên vài phần. Nhưng sự kiềm chế của hắn thực rất lớn, không chỉ là dùng lực trên bàn tay mà mơ hồ còn phảng phất nguyên nhân khác nhưng như thế nào cũng không chịu buông tay cô ra.
“Hải Đường….” Cố Tích Tước đột nhiên đem cô chống đỡ ở trên vách tường, khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần, đôi môi mỏng chống đỡ rất gần cô bất quá chỉ cách 1cm là có thể hôn cô nhưng hắn vẫn không có làm như vậy. Đè nén tâm tình của mình, thay đổi tác phòng cường thế trước đây rồi ôn nhu nói “Hải Đường, làm người phụ nữ của anh có được không?”
Tịch Hải Đương chỉ xem hắn như điên thật rồi. Trước đây hắn đối với cô là khẩu khí ra lệnh, hiện tại đổi thành khẩu khí hỏi ý kiến nhưng nội dung đều là một, giống như là một ý nghĩ kỳ lạ giống như là thần kinh đang thác loạn.
“Cố Tích Tước, anh là thế nào đây? Anh dùng việc khi dễ tôi làm thú vui giải trí sao? Tôi nói lại cho anh biết một lần nữa, tôi không làm. Tôi không muốn làm nữ nhân của anh, tôi không làm.”
“Lần này không giống với…” Hắn thật sự nghĩ tới hơn nữa hắn thậm chỉ có tiếp nhận Tiểu Thần.
Cô không có kiên nhẫn nghe hắn giải thích bởi vì bất kỳ lời giải thích nào cô đều không muốn nghe. Những thứ kia đều là ý tưởng mà hắn tự cho là đùng, nàng không muốn phải làm theo một chút cũng không muốn.
“Cố Tích Tước, chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới. Anh có cuộc sống của anh, tôi cũng vậy . Vì vậy giữa chúng ta là hai đường thẳng song song , không thể giao nhau. Cho dù quá khứ có đó cũng là sai lầm, tôi không biết cuộc sống của anh là thế nào? Anh cũng không biết nhân sinh của tôi phức tạp đến cỡ nào…”
Nói đến chuyện của mình, ánh mắt Tịch Hải Đường lại ảm đảm hơn. Đối với thân thể dơ bẩn, linh hồn tịch mịch này , cô sống được nhưng cũng chỉ như là cái xác không hồn mà thôi.
Cố Tích Tước hiểu được nổi thống khổ của cô nhưng hắn không biết nói với cô như thế nào. Chẳng lẽ lại nói hắn hính là căn nguyên gây nên nỗi thống khổ của cô sao? Hắn đã từng gặp qua bộ dạng cô nổi giận, gặp qua bộ dạng lạnh nhạt của cô. Hắn thất sự không dám tưởng tượng ra bộ dạng tan nát thống khổ của cô.
Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, không lời nào có thể nói chỉ duy nhất có thể nói ba chữ “Thật xin lỗi…”
Cô lắc đầu “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cầu xin anh về sau không cần đến quầy rầy cuộc sống của tôi cùng Tiểu Thần. Tôi không vùng vẫy nổi, tôi mệt lắm rồi thực sự rất mệt mỏi…”
Nước mắt ủy khuất không kìm được mà chảy xuống, thật sự cô mệt mỏi lắm rồi nhưng ngay cả người tố khổ cũng không có, không có cha mẹ để có thể làm nũng càng không có người yêu để có thể dựa vào. Cô chỉ có Tiểu Thần cùng Tố Tâm sống nương tựa lẫn nhau nhưng cô tại sao giao trái tim thống khổ hướng hai người đó mà nói được chứ? Tiểu Thần vẫn chỉ là một đứa trẻ, Tố Tâm đã vì cô mà hi sinh nhiều như vậy…
Cô giống như một con thú bị thương, không có đồng loại chỉ có thể một mình chạy đến một sơn động mà trốn đi sau đó chính mình liếm liếm miệng vết thương, tự chính bản thân mình kiên trì để chữa lành vết thương.
Cái thành phố này không có cỏ dài cũng như chim bay trong truyền thuyết, nó vĩnh viễn sống trong hiện thực . Nhịp trống hối hả, bóng dáng vội vàng, ánh mắt chết lặng, nụ cười giả tạo mà cô một chút cũng không bị đồng hóa. Thời gian không có cho chính cô được điều gì nhưng lại giúp cô nhận thức đươc không cần phải dễ dàng tin vào thần thoại như thế.
Càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều. Những năm gần đây ủy khuất cùng chưa xót đều bộc phát tại thời khắc này…
Cố Tích Tước chỉ lặng lặng nhìn cô, muốn vì cô mà lau những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống kia sau đó lẳng lặng ôm cô vào lòng. Nhưng hắn cái gì cũng không làm được, hắn sợ một khi làm như vậy thì ngay cả cơ hội để hắn nhìn cô khóc cũng không có…
Tiếng pháo nổ lên, lễ kỷ niệm của Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi chính thức bắt đầu rồi. Tịch Hải Đường vội vàng lau đi nước mắt sau đó hướng đại sảnh mà đi tới nhưng bởi vì quá mức dồn dập mà đụng mạnh vào một người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn…
“A… Thực xin lỗi. Thực xin lỗi.” Tịch Hải Đường liên tục xin lỗi “ Bác, bác không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Người dàn ông hiền lành trên xe lăn đối với sự liều lĩnh của Tịch Hải Đường không có chút trách cứ nào.
Nhưng Tịch Hải Đường cũng không yên tâm, đối phương là người hoạt động rất bất tiện hơn nữa tuổi đã ngoài 50 mà bị cô va vào như vậy nhất định sẽ không tốt “ Bác à , thật sự rất xin lỗi. Cháu vừa rồi quá nỏng nảy.”
“Không sao, bác tuyệt đối không có đau nhức gì.”
Tịch Hải Đường cả kinh, không đúng cô vừa rồi ràng là đúng vào chân của bác ấy. Lực lớn như vậy làm sao có thể một chút cũng không đau chứ. Ánh mắt sơ lược chậm rãi hướng xuống phía dưới, Tịch Hải Đường mơ hồ hít một hơi khí lạnh. Chất liệu kim loại từ ống quần của bác ấy hơi lộ ra, hai chắn của bác ấy như thế nhưng đều chỉ là giả?
Người đàn ông trên chiếc xe lắn ôn tồn nở nụ cười “ Hù đến cháu sao?”
“A.. không có, chỉ là… có chút ngoài ý muốn.” Tịch Hải Đường nói thật, đối với vị trưởng bối trước mặt này có chút đồng tình “Bác à, bác cũng là khách của đêm nay phải không? Để cháu đẩy bác đi vào nhé.”
“Vậy thì làm phiền cháu rồi.”
“Không phiền gì cả. Dù sao cháu cũng đang muốn đi vào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Người đàn ông nhíu mày “ Ở xã hội này cô gái thiện lương như cháu không nhiều lắm.”
“Sao lại thế? Nói như bác thì nhân tài thực sự không thấy nhiều sao?”
Người đàn ông nhịn cười không được, trong nét cười lại mang theo vài phần phiền muộn “Nha đầu này thực sự đúng là khiến ai cũng yêu thích, lại rất thiện lương. Cha mẹ củ cháu đã dạy dỗ chạy rất tốt. Không giống như bác, là một người cha thất bại…”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra, không biết tiếp nhận lời nói của vị trưởng bối này như thế nào, cha mẹ của cô… Nói thật là một vấn đề rất xa xôi.
Nhìn trong ánh mắt của người đàn ông trên chiếc xe lăn này như cất giấu cái gì bi thương, Tịch Hải Đường thử xò xét hỏi thăm tình hình “Bác à, bác có tâm sự sao… Có phải hay không con trai của bác không nghe lời sao?”
“À…” Người đàn ông có chút dừng lại sau đó khẽ thở dài “Ai, hắn đâu chỉ không nghe lời. Mà quả thực có thể làm ta tức chết.” Giọng nói oán hận cùng với bộ dạng của những bậc cha mẹ trong thiên hạ đều rất giống nhau.
Đang nói thì đối diện có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc tranh điểm xinh đẹp đang đi tới, vóc người thon dài, tướng mạo anh tuấn nhưng bộ trang phực thực khiến cho người ta không dám khen tặng. Quần Jean bị phá nhiều chỗ, áo khoác thì chen lẫn màu đỏ thẫm , đầu tóc nhuộm thành màu vàng óng ánh. Chợt nhìn giống như tên du côn, tên côn đồ nhưng lại lộ ra một khí chất không tầm thường khiến cho người khác rất ngạc nhiên.
“Cha…”
Nghe được thanh âm gọi mình, người đàn ông trên chiếc xe lăn ngẩng đầu nhìn lại rồi lắc đầu liên tục “Ngươi tiểu tử này, trường hợp này mà không thể ăn mặc đứng đắn hơn được sao?”
“Như thế nào mới là đúng đắn …” Người đàn ông trẻ tuổi giọng nói nhẹ nhàng, không chút nào đem lời nói của cha mình coi là gì. Khóe miệng chứa đựng nụ cười toan tính kia thoáng nhìn thấy Tịch Hải Đường dần dần ẩn lui.
“Vị này là?”
“A, tôi cũng chỉ là khách mời của đêm nay thôi.Vừa rồi không cẩn thận đụng phải cha anh.”
“Như vậy sao…” Người đàn ông trẻ tuổi có chút nghiền ngẫm “Tôi còn tưởng rằng chị là hồng phấn tri kỷ của cha tôi. Đang rất thắc mắc, tuổi của cô cũng còn rất ít. So với tuổi của con gái cha tôi thì không sai biệt bao nhiêu.”
Tịch Hải Đường lập tức không còn lời nào có thể nói, rút cuộc cũng hiểu cha hắn vì sao lại buồn rầu như vậy, Người con trai như vậy xác thực rất khó dạy bảo. Xem ra thực sự là mỗi nhà đều có mỗi quyển sách khó đọc a.
Trong sân rộng bao la khắp nơi đều là hoa tươi cùng với đèn màu, hành lang dài là hình thức thiết kế của Hy Lạp với ánh sáng màu xám trắng giao nhau nơi mặt đá cẩm thạch cùng với những hoa văn khắc trên vác. Tượng thần Venus được bày ở hai bên, cuối hành lang còn có một cánh cổng hình vòm trên đó được thiết kế với một đôi long phượng cực kỳ tinh xảo, thoạt nhìn rất quý phái lại xa hoa.
Tịch Hải Đường dắt Tiểu Thần chậm rãi tiến vào, liếc mắt liền nhìn thấy được hai nhân vật chính Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi. Tần Hạo mặc một bộ vét màu trắng, trông rất anh tuấn đồng thời càng nhiều phần ưu nhã mà Quan Tiểu Phi lại một khoác lên một bộ váy đỏ, kiều diễm như hoa hồng.
“Hải Đường, Tiểu Thần. Hai người tới rồi .” Giọng phách lối la lên mang theo sự tận lực rất rõ ràng, hình như là muốn hướng tới người nào đó ám hiệu.
Quả nhiên không đến một phút, Cố Tích Tước liền mang Doãn Ngân cùng nhau xuất hiện. Tịch Hải Đường vô ý thức lui về phía, vừa lui vừa len lén nắm chặt tay Tiểu Thần. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại kể từ hôm Tiểu Thần đi lạc, đáy lòng kháng cự vẫn như xưa còn tồn tại.
“Tiểu Thần, mau tới đây. Hôm nay Doãn Ngân cũng là hoa đồng. Hai đứa cháu hôm nay đều là hoa đồng nhỏ của chúng ta , cùng dì đi đổi lễ phục nào.” Quan Tiểu Phi liền tranh thủ lôi hai đứa trẻ đi, thuận tiện lần lượt nháy mắt với chồng mình.
Tần Hạo lập tức ngầm hiểu, gượng cười hai tiếng “Cái kia..Tôi vào xem khách khứa đã đến đông đủ chưa?”
Tịch Hải Đường cho dù có ngốc đến mấy cũng hiểu hàm nghĩa này,cô bắt gặp Cố Tích Tước đang chăm chú nhìn mình, tay vô ý thức siết chặt vạt áo khớp xương trắng bệch. Hít một hơi thật sâu, cô cưỡng ép chính mình không đếm xỉa đến sự hiện hữu của hắn, thẳng lưng xoay người hướng phía ngược lại mà đi tới.
“Hải Đường….” Cố Tích Tước sải bước theo, giữ chặt tay cô sau đó lại nhẹ nhàng buông ra “Thực xin lỗi, anh đối với sự tình lần trước thực sự cảm thấy rất có lỗi.”
Tịch Hải Đường nhíu mày, bộ dạng hình như rất chán ghét “Cố Tích Tước, tôi đã nói rồi chuyện ngày đó tôi cũng có cái sai. Tôi cũng đã nói rất rõ ràng chúng ta từ đó về sau không có bất cứ liên quan nào nữa . Tiểu Thần hiện tại rất tốt, chúng tôi trải qua ngày rất bình thường nên anh cũng đừng có đến dây dưa nữa.”
“Anh chỉ là muốn xin lỗi, đền bù tổn thất cho em.”
“Cảm ơn. Anh không xuất hiện trước mặt tôi coi như là đền bủ tổn thất tốt nhất rồi.”
Cô lạnh nhạt xa cách làm cho con mắt sắc sảo của Cố Tích Tước ảm đảm đi vài phần “Hải Đường, em đừng như vậy.”
“Kia anh muốn như thế nào đây?” Cảm xúc của Tịch Hải Đường bị buộc tới cực điểm, thanh âm không tự chủ được lớn lên khiến những vị khách cũng đều quay lại nhìn.
Cố Tích Tước ý thức được không ổn vội cầm tay Tịch Hải Đường kéo đi. Đối với nhà của Tần Hạo thì hắn rất quen thuộc nên hắn biết nơi nào có thể có được sự yên lặng.
“Thả tôi ra.”
Tịch Hải Đường suốt đường đi cố gắng giãy giụa muốn đem tay của mình từ trong sự khống chế của Cố Tích Tước mà rút ra. Hắn đụng chạm làm cho cô tâm phiền ý loạn, nhiệt độ lòng bàn tay càng tăng càng làm cho tâm tình của cô nôn nóng lên vài phần. Nhưng sự kiềm chế của hắn thực rất lớn, không chỉ là dùng lực trên bàn tay mà mơ hồ còn phảng phất nguyên nhân khác nhưng như thế nào cũng không chịu buông tay cô ra.
“Hải Đường….” Cố Tích Tước đột nhiên đem cô chống đỡ ở trên vách tường, khuôn mặt anh tuấn tiến lại gần, đôi môi mỏng chống đỡ rất gần cô bất quá chỉ cách 1cm là có thể hôn cô nhưng hắn vẫn không có làm như vậy. Đè nén tâm tình của mình, thay đổi tác phòng cường thế trước đây rồi ôn nhu nói “Hải Đường, làm người phụ nữ của anh có được không?”
Tịch Hải Đương chỉ xem hắn như điên thật rồi. Trước đây hắn đối với cô là khẩu khí ra lệnh, hiện tại đổi thành khẩu khí hỏi ý kiến nhưng nội dung đều là một, giống như là một ý nghĩ kỳ lạ giống như là thần kinh đang thác loạn.
“Cố Tích Tước, anh là thế nào đây? Anh dùng việc khi dễ tôi làm thú vui giải trí sao? Tôi nói lại cho anh biết một lần nữa, tôi không làm. Tôi không muốn làm nữ nhân của anh, tôi không làm.”
“Lần này không giống với…” Hắn thật sự nghĩ tới hơn nữa hắn thậm chỉ có tiếp nhận Tiểu Thần.
Cô không có kiên nhẫn nghe hắn giải thích bởi vì bất kỳ lời giải thích nào cô đều không muốn nghe. Những thứ kia đều là ý tưởng mà hắn tự cho là đùng, nàng không muốn phải làm theo một chút cũng không muốn.
“Cố Tích Tước, chúng ta hoàn toàn là người của hai thế giới. Anh có cuộc sống của anh, tôi cũng vậy . Vì vậy giữa chúng ta là hai đường thẳng song song , không thể giao nhau. Cho dù quá khứ có đó cũng là sai lầm, tôi không biết cuộc sống của anh là thế nào? Anh cũng không biết nhân sinh của tôi phức tạp đến cỡ nào…”
Nói đến chuyện của mình, ánh mắt Tịch Hải Đường lại ảm đảm hơn. Đối với thân thể dơ bẩn, linh hồn tịch mịch này , cô sống được nhưng cũng chỉ như là cái xác không hồn mà thôi.
Cố Tích Tước hiểu được nổi thống khổ của cô nhưng hắn không biết nói với cô như thế nào. Chẳng lẽ lại nói hắn hính là căn nguyên gây nên nỗi thống khổ của cô sao? Hắn đã từng gặp qua bộ dạng cô nổi giận, gặp qua bộ dạng lạnh nhạt của cô. Hắn thất sự không dám tưởng tượng ra bộ dạng tan nát thống khổ của cô.
Hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, không lời nào có thể nói chỉ duy nhất có thể nói ba chữ “Thật xin lỗi…”
Cô lắc đầu “Tôi không cần anh xin lỗi. Tôi chỉ cầu xin anh về sau không cần đến quầy rầy cuộc sống của tôi cùng Tiểu Thần. Tôi không vùng vẫy nổi, tôi mệt lắm rồi thực sự rất mệt mỏi…”
Nước mắt ủy khuất không kìm được mà chảy xuống, thật sự cô mệt mỏi lắm rồi nhưng ngay cả người tố khổ cũng không có, không có cha mẹ để có thể làm nũng càng không có người yêu để có thể dựa vào. Cô chỉ có Tiểu Thần cùng Tố Tâm sống nương tựa lẫn nhau nhưng cô tại sao giao trái tim thống khổ hướng hai người đó mà nói được chứ? Tiểu Thần vẫn chỉ là một đứa trẻ, Tố Tâm đã vì cô mà hi sinh nhiều như vậy…
Cô giống như một con thú bị thương, không có đồng loại chỉ có thể một mình chạy đến một sơn động mà trốn đi sau đó chính mình liếm liếm miệng vết thương, tự chính bản thân mình kiên trì để chữa lành vết thương.
Cái thành phố này không có cỏ dài cũng như chim bay trong truyền thuyết, nó vĩnh viễn sống trong hiện thực . Nhịp trống hối hả, bóng dáng vội vàng, ánh mắt chết lặng, nụ cười giả tạo mà cô một chút cũng không bị đồng hóa. Thời gian không có cho chính cô được điều gì nhưng lại giúp cô nhận thức đươc không cần phải dễ dàng tin vào thần thoại như thế.
Càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt cũng càng chảy càng nhiều. Những năm gần đây ủy khuất cùng chưa xót đều bộc phát tại thời khắc này…
Cố Tích Tước chỉ lặng lặng nhìn cô, muốn vì cô mà lau những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống kia sau đó lẳng lặng ôm cô vào lòng. Nhưng hắn cái gì cũng không làm được, hắn sợ một khi làm như vậy thì ngay cả cơ hội để hắn nhìn cô khóc cũng không có…
Tiếng pháo nổ lên, lễ kỷ niệm của Tần Hạo cùng Quan Tiểu Phi chính thức bắt đầu rồi. Tịch Hải Đường vội vàng lau đi nước mắt sau đó hướng đại sảnh mà đi tới nhưng bởi vì quá mức dồn dập mà đụng mạnh vào một người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn…
“A… Thực xin lỗi. Thực xin lỗi.” Tịch Hải Đường liên tục xin lỗi “ Bác, bác không có sao chứ?”
“Không có việc gì.” Người dàn ông hiền lành trên xe lăn đối với sự liều lĩnh của Tịch Hải Đường không có chút trách cứ nào.
Nhưng Tịch Hải Đường cũng không yên tâm, đối phương là người hoạt động rất bất tiện hơn nữa tuổi đã ngoài 50 mà bị cô va vào như vậy nhất định sẽ không tốt “ Bác à , thật sự rất xin lỗi. Cháu vừa rồi quá nỏng nảy.”
“Không sao, bác tuyệt đối không có đau nhức gì.”
Tịch Hải Đường cả kinh, không đúng cô vừa rồi ràng là đúng vào chân của bác ấy. Lực lớn như vậy làm sao có thể một chút cũng không đau chứ. Ánh mắt sơ lược chậm rãi hướng xuống phía dưới, Tịch Hải Đường mơ hồ hít một hơi khí lạnh. Chất liệu kim loại từ ống quần của bác ấy hơi lộ ra, hai chắn của bác ấy như thế nhưng đều chỉ là giả?
Người đàn ông trên chiếc xe lắn ôn tồn nở nụ cười “ Hù đến cháu sao?”
“A.. không có, chỉ là… có chút ngoài ý muốn.” Tịch Hải Đường nói thật, đối với vị trưởng bối trước mặt này có chút đồng tình “Bác à, bác cũng là khách của đêm nay phải không? Để cháu đẩy bác đi vào nhé.”
“Vậy thì làm phiền cháu rồi.”
“Không phiền gì cả. Dù sao cháu cũng đang muốn đi vào, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Người đàn ông nhíu mày “ Ở xã hội này cô gái thiện lương như cháu không nhiều lắm.”
“Sao lại thế? Nói như bác thì nhân tài thực sự không thấy nhiều sao?”
Người đàn ông nhịn cười không được, trong nét cười lại mang theo vài phần phiền muộn “Nha đầu này thực sự đúng là khiến ai cũng yêu thích, lại rất thiện lương. Cha mẹ củ cháu đã dạy dỗ chạy rất tốt. Không giống như bác, là một người cha thất bại…”
Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra, không biết tiếp nhận lời nói của vị trưởng bối này như thế nào, cha mẹ của cô… Nói thật là một vấn đề rất xa xôi.
Nhìn trong ánh mắt của người đàn ông trên chiếc xe lăn này như cất giấu cái gì bi thương, Tịch Hải Đường thử xò xét hỏi thăm tình hình “Bác à, bác có tâm sự sao… Có phải hay không con trai của bác không nghe lời sao?”
“À…” Người đàn ông có chút dừng lại sau đó khẽ thở dài “Ai, hắn đâu chỉ không nghe lời. Mà quả thực có thể làm ta tức chết.” Giọng nói oán hận cùng với bộ dạng của những bậc cha mẹ trong thiên hạ đều rất giống nhau.
Đang nói thì đối diện có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc tranh điểm xinh đẹp đang đi tới, vóc người thon dài, tướng mạo anh tuấn nhưng bộ trang phực thực khiến cho người ta không dám khen tặng. Quần Jean bị phá nhiều chỗ, áo khoác thì chen lẫn màu đỏ thẫm , đầu tóc nhuộm thành màu vàng óng ánh. Chợt nhìn giống như tên du côn, tên côn đồ nhưng lại lộ ra một khí chất không tầm thường khiến cho người khác rất ngạc nhiên.
“Cha…”
Nghe được thanh âm gọi mình, người đàn ông trên chiếc xe lăn ngẩng đầu nhìn lại rồi lắc đầu liên tục “Ngươi tiểu tử này, trường hợp này mà không thể ăn mặc đứng đắn hơn được sao?”
“Như thế nào mới là đúng đắn …” Người đàn ông trẻ tuổi giọng nói nhẹ nhàng, không chút nào đem lời nói của cha mình coi là gì. Khóe miệng chứa đựng nụ cười toan tính kia thoáng nhìn thấy Tịch Hải Đường dần dần ẩn lui.
“Vị này là?”
“A, tôi cũng chỉ là khách mời của đêm nay thôi.Vừa rồi không cẩn thận đụng phải cha anh.”
“Như vậy sao…” Người đàn ông trẻ tuổi có chút nghiền ngẫm “Tôi còn tưởng rằng chị là hồng phấn tri kỷ của cha tôi. Đang rất thắc mắc, tuổi của cô cũng còn rất ít. So với tuổi của con gái cha tôi thì không sai biệt bao nhiêu.”
Tịch Hải Đường lập tức không còn lời nào có thể nói, rút cuộc cũng hiểu cha hắn vì sao lại buồn rầu như vậy, Người con trai như vậy xác thực rất khó dạy bảo. Xem ra thực sự là mỗi nhà đều có mỗi quyển sách khó đọc a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.