Chương 47
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Người đàn ông trẻ
tuổi từ tay cô thay đẩy xe lăn đi, rất nhanh liền đem cha hắn đẩy tới
cửa đại sảnh lại gặp phải 10 bậc thang lớn đang tiến thoái lưỡng nan.
“Cần giúp đỡ sao?” Cố Tích Tước nhìn ra bọn họ khó khăn, mở miệng hỏi thăm.
“Anh Cố…”Người đàn ông trẻ tuổi mừng rỡ khi gặp được cứu tinh, miệng lập tức trở nên ngọt lên “Anh Cố, anh đến thật là đúng lúc. Quả thực chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a.”
“Phi Dương, không được hồ nháo trước mặt giám đốc Cố như vậy.” Người đàn ông trên chiếc xe lăn nhịn không được liền nghiêm nghị nhắc nhở con trai.
“Bác Hạng không sao đâu. Cháu cũng không để ý gì.” Cố Tích Tước nhếch môi cười nhạt, giọng nói rất tôn trọng. Hạng Kiến Hào , giám đốc ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á , mặc dù chân bị tàn phế nhưng ý chí kiến cường khiến cho mọi người đều phải tôn trọng.
Cố Tích Tước khom lưng cùng với Phi Dương nâng chiếc xe lăn lên, từng bước một đi lên các bậc thang. Cách đó không xa Tịch Hải Đường lại đúng lúc thấy được màn này hơi có chút ngoài ý muốn. Nhưng thực sự khó có thể tượng tưởng được, một người lạnh nhạt tàn khốc như Cố Tích Tước lại có thể đối với người đàn ông trên chiếc xe lăn kia ôn hòa như vậy khiến cho cô nhịn không được mà quay mặt lại nhìn vài lần.
Cố Tích Tước khá nhạy cảm phát hiện đang có hai con mắt nhìn chăm chú vào bản thân mình, mặc dù sớm thành thói quen bị mọi người nhìn ngó nhưng hắn cũng đủ để có thể phân biệt được ra ánh mắt lúc này đang nhìn hắn rất khác. Vô ý thức hắn hướng cảm giác đến nơi ánh mắt kia, cùng ánh mắt của Tịch Hải Đường giao nhau. Trong tích tắc hắn lại có chút ngu ngơ , lực trên tay khẽ buông lỏng chút ít thiếu chút nữa khiến chiếc xe lăn rơi xuống.
“Bác Hạng, ngại quá. Bác không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hạng Kiến Hào mặc dù không có bất kỳ bất mãn nào nhưng cũng rất kinh ngạc vì Cố Tích Tước thất thần. Hắn và Cố Tích Tước mặc dù lui tới không nhiều lắm nhưng biết nhau đã không ít năm, đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp Cố Tích Tước không khống chế được tâm tình của mình.
Hạng Kiến Hào theo hướng ánh mắt Cố Tích Tước vừa nhìn, thoáng nhìn thấy bóng lưng Tịch Hải Đường rời đi, trong nội tâm mơ hồ hiểu rõ, bên miệng nhếch lên một đường cong mờ “Giám đốc Cố quả nhiên có ánh mắt biết nhìn người, cô bé kia rất tốt.”
“Bác Hạng biết cô ấy sao?” Cố Tích Tước có chút ngoài ý muốn.
“Không thể nói là biết được, chỉ là vừa mới gặp mặt qua một lần. Cô bé đó rất thiện lương, là cô gái hiểu chuyện, anh phải cố gắng nắm chắc.” Hạng Kiến Hào hoàn toàn dùng giọng điệu của một trưởng bối để khuyên bảo.
Cố Tích Tước không nói gì, theo thói quen dấu đi suy tư của mình chỉ có thể khổ sở không thể tiết lộ bí mật. Hắn hiện tại rất muốn nắm lấy thì đã không còn kịp rồi. Có lẽ cô nói rất đúng, bọn họ cũng không nên có quan hệ gì, mặc dù quá khứ có cũng chỉ là sai lầm mà thôi.
Hạng Kiến Hào dù sao cũng là người từng trải, lời nói thấm thía “ Cuộc sống là như thế, anh sẽ dùng một giây đồng hồ để gặp một người, dùng một phút để chú ý đến người này, dùng một giờ để thích người này, dùng một ngày yêu người này nhưng kết cục cuối cùng là dùng một đời để quên lãng người này. Nhưng… đã từng gặp nhau thì vẫn sẽ luôn thắng những người chưa bao giờ gặp nhau. Biển người mù mịt, cuộc sống giống như một đường thẳng, gặp nhau vốn đã là một điều hạnh phúc rồi.”
Tách riêng với bầu trời đêm là một màn pháo hoa mỹ lệ với những cây thược dược ở khắp nơi cùng những bông hoa màu đỏ nhiều màu sắc.
Trái tim Cố Tích Tước như níu chặt, đều nói tới nhân sinh khi mới gặp gỡ nhưng hắn và cô mới gặp gỡ sớm đã ấn định bi kịch rồi còn có thể viết lại kết cục nào khác sao?
Bởi vì quan hệ với Hạng Kiến Hào mà Cố Tích Tước phải cố ý đi nhắc chủ nhân của ngôi nhà này “Tần Hạo, cửa như thế nào lại không có thế kế để cho phương tiện không gặp chướng ngại vật. Anh quên bác Hạng sẽ đến sao?”
“A…” Tần Hạo vỗ mạnh ót “Đã quên, đã quên. Tôi thực là loay hoay không nghĩ tới chuyện này, để tôi lập tứ nói người đi làm.”
Hạng Kiến Hào chính là tân khách đặc biệt của bữa tiệc, thế cho nên ngay cả hoa đồng nhỏ như Tiểu Thần cũng chú ý tới, nhìn người đàn ông đó ngồi lên xe lăn trong ánh mắt Tiểu Thần toát ra sự đồng tình nhưng ngay tiếp theo khi nhớ tới tai nạn xe cộ ngày đó thì trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nổi lên một nỗi sợ hãi.
Doãn Ngân đứng ở bên người cô bé nhịn không được quan tâm liền hỏi “Tiểu Thần, cậu làm sao vậy. Thân thể có phải hay không là không thoải mái?”
“À.. Không có việc gì, tớ rất khỏe.” Lời tuy nói thé nhưng đúng là cô bé đang còn chau mày khi khói mù còn chưa tản đi.
Có là sinh đôi trong lúc đó nên tâm linh đặc biệt tương thông, tâm Doãn Ngân cũng trong một nháy mặt níu chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật cũng là môt tầng mây đen “Tiểu Thần, cậu ở đây đã lâu rồi. Giờ chúng ta đi ra bên ngoài hít thở không khí, cậu thấy thế nào?”
“Được chứ? Chúng ta là hoa đồng nha. Giống như là không thể đi loạn thì phải.”
“Không sao, lát nữa chúng ta sẽ trở lại.”
“Vậy cũng được, tớ cũng muốn đi ra ngoài tìm mẹ, đã một lúc lâu rồi không có thấy mẹ.” Từ sau tai nạn xe cộ lần đó, Tiểu Thần đối với Tịch Hải Đường ỷ lại so với trước kia càng nhiều hơn.
Hai đứa bé xuyên qua đám người đi về phía cửa, tại nơi khúc quanh vừa vặn gặp được Tần Hạo cùng Cố Tích Tước chấm dứt cuộc nói chuyện, tất cả đều sững sờ.
Doãn Ngân giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn “Cha.”
“Ừ.” Cố Tích Tước khẽ gật đầu ngược lại chú ý đến Tiểu Thần chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu nha đầu này càng gầy hơn so với trước, con mắt có vẻ càng lớn lại khiến người khác đau lòng.
Tiểu Thần trừng mắt nhìn không lên tiếng, đôi tay nhỏ gắt gao nắm ở làn váy của bộ lễ phục dần dần cúi đầu xuống. Cố Tích Tước kìm lòng không đặng liền ngồi xổm thân xuống nhìn kỹ tiểu nha đầu này “Tiểu Thần, cháu vẫn còn giận chú sao?”
“..Không có” Thanh của tiểu nha đầu rất nhỏ.
“Vậy có thể hay không để cho chú ôm cháu một tý?”
Tiểu Thần mở to mắt, rất kinh ngạc không hiểu vì cái gì nhưng cũng không có phản đối. Cố Tích Tước vui mừng vươn tay đem Tiểu Thần nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Thân thể tiều nha đầu này mềm mại làm cho hắn cảm nhận được đây là sự thật, rút cuộc cũng xác định được Tiểu nha đầu xinh đẹp như thiên sứ này không có bởi vì sai lầm của hắn mà biến mất không nhìn thấy được nữa.
“Tiểu Thần, thực xin lỗi. Ngày đó là chú không đúng, cháu có thể tha thứ cho chú không?”
“A.. kỳ thật là cũng không có gì. Cháu không có giận chú, cũng chỉ là do cháu làm loạn mà thôi.” Tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện cũng đã tự kiểm điểm chính mình, ngày đó không nên xúc động mà chạy xuống xe như vậy, làm hại chính bản thân mình thiếu chút nữa gặp chuyện không may đã không nói còn làm cho mẹ rất đau lòng , khóc rất nhiều.
Nghĩ đến bộ dạng đau khổ của mẹ, trên mặt Tiểu Thần có vẻ ngưng trọng chút ít, vô ý thức ngắm nhìn bốn phía muốn nhìn thấy bóng dáng của Tịch Hải Đường nhưng tìm vài vòng cũng không tìm được. Ngược lại lại chứng kiến được Hạng Kiến Hào ngồi lên chiếc xe lắn. Mỗi lần chứng kiến khiến cho hai tròng mắt trong suốt sẽ vô ý thức né tránh.
Cố Tích Tước rất nhạy cảm đã nhận ra, càng ôm chặt Tiểu Thần hơn “Tiểu Thần, đừng sợ… Bác ấy cũng giống chúng ta mà thôi chỉ là hành động phải thông qua phương tiện kia thôi.”
“Cháu không phải sợ cái kia chỉ là cháu vừa nhìn thấy ông ấy sẽ nhớ tới tai nạn xe cộ xảy ra ngày đó với bạn gái đó… Chân bạn đó cũng bị chiếc xe hơi đụng vào có thể hay không cũng như vậy….Bạn ấy về sau có phải hay không cũng không thể đi được, không thể khiêu vũ, không thể mặc váy đẹp rồi.?” Tiểu Thần càng nói nước mặt từng giọt từng giọt càng rơi xuống.
Cố Tích Tước trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Tịch Hải Đường rống giận đối với hắn, quả nhiên trong lòng Tiểu Thần đã khắc sâu bóng ma hắc ám. Môi khẽ rung động mà tâm hắn càng níu chặt. Cố Tích Tước không biết phải an ủi tiểu nha đầu này như thế nào có lẽ bởi vì trong ý nghĩ của Tiểu Thần, cô bé trong vụ tai nạn xe kia sẽ mất đi hai chân nhưng thực tế có thể sẽ khác xa như vậy rất nhiều. Nhưng hắn không có biện pháp nói với tiểu nha này rằng cô bé kia có thể đã chết, thực là rất tàn nhẫn. Tiểu Thần nhỏ như vậy sợ sẽ không chịu nổi.
Lấy khăn tay ra, Cố Tích Tước giúp Tiểu Thần lau nước mắt sau đó một tay dẫn tiểu nha đầu này, một tay dẫn Doãn Ngân “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài hít thở không khí.”
Nơi xa trong không gian có một tòa Ma Thiên Luân thật to, nửa đem chỗ vui chơi đã đóng cửa chỉ còn có ngọn đèn lẳng lặng chiếu sáng. Nét đẹp vẫn như cũ lại thêm vài phần tĩnh mịch.
Tiểu Thần ngẩng đầu nhìn Ma Thiên Luân cao cao kia, có chút hướng về. Cô bé còn nhớ rất rõ lúc ở New York đã từng có một bạn học nói cho cô bé biết rằng Ma Thiên Luân là nơi có thể ước nguyện gì đó. Lúc ngồi đi lên đỉnh của Ma Thiên Luân, chỉ cần ước nguyện thì mọi lời ước nguyện đều sẽ thành sự thật. Cô bé bây giờ rất muốn đi đến đó để ước nguyện.
Cố Tích Tước liếc mắt thấy rõ được tâm tư của tiểu nha đầu, khẽ suy tư rồi đưa ra một quyết định…
“Doãn Ngân, con cùng với Tiểu Thần đứng ở đây một lát. Cha đi rồi về ngay.”
“Vâng.”
Cố Tích Tước đi xa liền gọi một cuộc điện thoại sau đó đi tìm Tịch Hải Đường. Đúng như hắn nghĩ cô lặng lẽ ngồi ở góc, nhàn nhạt xem tấm ảnh một mình cô đơn.
Hắn đến gần không đợi cô làm khó dễ, đã mở miệng nói trước “Tiểu Thần muốn đi ngồi Ma Thiên Luân, chúng ta cùng mang con bé đi chắc chắn con bé sẽ rất vui vẻ.”
Tịch Hải Đường mím môi không nói, nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy bảo bối của cô đang đứng ở trong sân với thân thể nho nhỏ thật là gầy yếu, đầu ngước lên nhìn lên ngọn đèn dầu hoa mỹ bên cạnh với bộ dạng như đang mong đợi. Lòng của cô lập tức rút đau, cô biết rõ Tiểu Thần đang suy nghĩ cái gì, cô cũng biết truyền thuyết về Ma Thiên Luân.
Đáy mắt Cố Tích Tước cũng là một mảnh ảm đạm nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo tay Tịch Hải Đường “Vì Tiểu Thần, có thể chứ?”
Cô do dự nhưng cuối cùng vẫn không có hất tay hắn ra.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường mang theo hai đứa bé rời khỏi Tần Trạch, đi oto đến Ma Thiên Luân. Thời gian đã tối sớm không còn bán phiếu nhưng Cố Tích Tước đã thông qua mối quan hệ của mình để có thể vào. Vì thế người bảo vệ chỉ cười hơ hớ liền cho họ vào trong.
Đè xuống chốt mở, Ma Thiên Luân chậm rãi khởi động. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân không hẹn mà cùng mở to mắt, miệng cũng mở ra đến mức thật to. Đây là lần đầu tiên ngồi Ma Thiên Luân, thật kích động.
“Thật là cao.”
“Đẹp quá.”
Ma Thiên Luân đi lên cao thi khoảng cách với bầu trời dường như càng ngày càng gần, khoảng cách nơi ước nguyện cũng càng ngày càng gần. Tiểu Thần vội vàng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực. Doãn Ngân thấy bạn như vậy cũng học làm theo..
Tịch Hải Đường ánh mắt mê lý, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, trong nội tâm mặc niệm. Cô hi vọng một ngày kia có thể mang theo con trai và con gái đi ngồi Ma Thiên Luân.
Đang nghĩ ngợi đột nhiên phát giác được một hơi thở ấm áp đánh tới, hắn nghiêng người tại môi cô nhẹ nhàng hôn. Về truyết thuyết Ma Thiên Luân còn có một người khác…thời điểm lên tới đỉnh, mong muốn tình hình thực tế là có thể cùng cô vĩnh viễn ở cùng một chỗ…
“Anh làm gì thế?” Tịch Hải Đường bị Cố Tích Tước hôn bất ngờ nên sợ hãi kêu lên. Mặc dù là chỉ nhẹ nhàng một chút cũng không phải là ảo giác nhưng trong lòng cô vẫn nhếch lên gợn sóng kinh thiên.
Cố Tích Tước mím môi không nói. Không, là hắn hoàn toàn còn chưa nói gì được thì một quả đấm nhỏ nhỏ đã giáng xuống cho hắn. Tiểu Thần thờ phì phì gầm lên “Chú làm cái gì mà lại muốn hôn mẹ cháu?”
Đây là truyền thuyết về Ma Thiên Luân
Truyền thuyết về Ma Thiên Luân nói rằng:
“Cùng người yêu ngồi trong Ma Thiên Luân, sẽ vĩnh viễn ko bao giờ chia tay
Nhưng khi Mã Thiên Luân đạ tới điểm cao nhất
Nếu cùng người yêu hôn môi
Sẽ trọn đời mãi mãi bên nhau”
Mỗi truyền thuyết về Ma Thiên Luân đều mang đầy hạnh phúc
Khi chúng ta nhìn vào Ma Thiên Luân trên cao
Cũng chính là nhìn vào hạnh phúc
Mỗi người đều có một Ma Thiên Luân hạnh phúc trong lòng
Nó không ngừng xoay tròn
Đem cảm xúc mọi người ko ngừng thăng tiến
Bất luận là bạn vui hay bi thương, là bạn cười hay đang khóc, khi ngồi trên Ma Thiên Luân đều tràn đầy hạnh phúc
Tác phẩm dựa theo bài hát “vòng đu quay cô đơn của FAH”
Tìm hiểu thêm
“Cần giúp đỡ sao?” Cố Tích Tước nhìn ra bọn họ khó khăn, mở miệng hỏi thăm.
“Anh Cố…”Người đàn ông trẻ tuổi mừng rỡ khi gặp được cứu tinh, miệng lập tức trở nên ngọt lên “Anh Cố, anh đến thật là đúng lúc. Quả thực chính là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn a.”
“Phi Dương, không được hồ nháo trước mặt giám đốc Cố như vậy.” Người đàn ông trên chiếc xe lăn nhịn không được liền nghiêm nghị nhắc nhở con trai.
“Bác Hạng không sao đâu. Cháu cũng không để ý gì.” Cố Tích Tước nhếch môi cười nhạt, giọng nói rất tôn trọng. Hạng Kiến Hào , giám đốc ngân hàng đầu tư lớn nhất Đông Nam Á , mặc dù chân bị tàn phế nhưng ý chí kiến cường khiến cho mọi người đều phải tôn trọng.
Cố Tích Tước khom lưng cùng với Phi Dương nâng chiếc xe lăn lên, từng bước một đi lên các bậc thang. Cách đó không xa Tịch Hải Đường lại đúng lúc thấy được màn này hơi có chút ngoài ý muốn. Nhưng thực sự khó có thể tượng tưởng được, một người lạnh nhạt tàn khốc như Cố Tích Tước lại có thể đối với người đàn ông trên chiếc xe lăn kia ôn hòa như vậy khiến cho cô nhịn không được mà quay mặt lại nhìn vài lần.
Cố Tích Tước khá nhạy cảm phát hiện đang có hai con mắt nhìn chăm chú vào bản thân mình, mặc dù sớm thành thói quen bị mọi người nhìn ngó nhưng hắn cũng đủ để có thể phân biệt được ra ánh mắt lúc này đang nhìn hắn rất khác. Vô ý thức hắn hướng cảm giác đến nơi ánh mắt kia, cùng ánh mắt của Tịch Hải Đường giao nhau. Trong tích tắc hắn lại có chút ngu ngơ , lực trên tay khẽ buông lỏng chút ít thiếu chút nữa khiến chiếc xe lăn rơi xuống.
“Bác Hạng, ngại quá. Bác không có chuyện gì chứ?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hạng Kiến Hào mặc dù không có bất kỳ bất mãn nào nhưng cũng rất kinh ngạc vì Cố Tích Tước thất thần. Hắn và Cố Tích Tước mặc dù lui tới không nhiều lắm nhưng biết nhau đã không ít năm, đây là lần đầu tiên hắn bắt gặp Cố Tích Tước không khống chế được tâm tình của mình.
Hạng Kiến Hào theo hướng ánh mắt Cố Tích Tước vừa nhìn, thoáng nhìn thấy bóng lưng Tịch Hải Đường rời đi, trong nội tâm mơ hồ hiểu rõ, bên miệng nhếch lên một đường cong mờ “Giám đốc Cố quả nhiên có ánh mắt biết nhìn người, cô bé kia rất tốt.”
“Bác Hạng biết cô ấy sao?” Cố Tích Tước có chút ngoài ý muốn.
“Không thể nói là biết được, chỉ là vừa mới gặp mặt qua một lần. Cô bé đó rất thiện lương, là cô gái hiểu chuyện, anh phải cố gắng nắm chắc.” Hạng Kiến Hào hoàn toàn dùng giọng điệu của một trưởng bối để khuyên bảo.
Cố Tích Tước không nói gì, theo thói quen dấu đi suy tư của mình chỉ có thể khổ sở không thể tiết lộ bí mật. Hắn hiện tại rất muốn nắm lấy thì đã không còn kịp rồi. Có lẽ cô nói rất đúng, bọn họ cũng không nên có quan hệ gì, mặc dù quá khứ có cũng chỉ là sai lầm mà thôi.
Hạng Kiến Hào dù sao cũng là người từng trải, lời nói thấm thía “ Cuộc sống là như thế, anh sẽ dùng một giây đồng hồ để gặp một người, dùng một phút để chú ý đến người này, dùng một giờ để thích người này, dùng một ngày yêu người này nhưng kết cục cuối cùng là dùng một đời để quên lãng người này. Nhưng… đã từng gặp nhau thì vẫn sẽ luôn thắng những người chưa bao giờ gặp nhau. Biển người mù mịt, cuộc sống giống như một đường thẳng, gặp nhau vốn đã là một điều hạnh phúc rồi.”
Tách riêng với bầu trời đêm là một màn pháo hoa mỹ lệ với những cây thược dược ở khắp nơi cùng những bông hoa màu đỏ nhiều màu sắc.
Trái tim Cố Tích Tước như níu chặt, đều nói tới nhân sinh khi mới gặp gỡ nhưng hắn và cô mới gặp gỡ sớm đã ấn định bi kịch rồi còn có thể viết lại kết cục nào khác sao?
Bởi vì quan hệ với Hạng Kiến Hào mà Cố Tích Tước phải cố ý đi nhắc chủ nhân của ngôi nhà này “Tần Hạo, cửa như thế nào lại không có thế kế để cho phương tiện không gặp chướng ngại vật. Anh quên bác Hạng sẽ đến sao?”
“A…” Tần Hạo vỗ mạnh ót “Đã quên, đã quên. Tôi thực là loay hoay không nghĩ tới chuyện này, để tôi lập tứ nói người đi làm.”
Hạng Kiến Hào chính là tân khách đặc biệt của bữa tiệc, thế cho nên ngay cả hoa đồng nhỏ như Tiểu Thần cũng chú ý tới, nhìn người đàn ông đó ngồi lên xe lăn trong ánh mắt Tiểu Thần toát ra sự đồng tình nhưng ngay tiếp theo khi nhớ tới tai nạn xe cộ ngày đó thì trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nổi lên một nỗi sợ hãi.
Doãn Ngân đứng ở bên người cô bé nhịn không được quan tâm liền hỏi “Tiểu Thần, cậu làm sao vậy. Thân thể có phải hay không là không thoải mái?”
“À.. Không có việc gì, tớ rất khỏe.” Lời tuy nói thé nhưng đúng là cô bé đang còn chau mày khi khói mù còn chưa tản đi.
Có là sinh đôi trong lúc đó nên tâm linh đặc biệt tương thông, tâm Doãn Ngân cũng trong một nháy mặt níu chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật cũng là môt tầng mây đen “Tiểu Thần, cậu ở đây đã lâu rồi. Giờ chúng ta đi ra bên ngoài hít thở không khí, cậu thấy thế nào?”
“Được chứ? Chúng ta là hoa đồng nha. Giống như là không thể đi loạn thì phải.”
“Không sao, lát nữa chúng ta sẽ trở lại.”
“Vậy cũng được, tớ cũng muốn đi ra ngoài tìm mẹ, đã một lúc lâu rồi không có thấy mẹ.” Từ sau tai nạn xe cộ lần đó, Tiểu Thần đối với Tịch Hải Đường ỷ lại so với trước kia càng nhiều hơn.
Hai đứa bé xuyên qua đám người đi về phía cửa, tại nơi khúc quanh vừa vặn gặp được Tần Hạo cùng Cố Tích Tước chấm dứt cuộc nói chuyện, tất cả đều sững sờ.
Doãn Ngân giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn “Cha.”
“Ừ.” Cố Tích Tước khẽ gật đầu ngược lại chú ý đến Tiểu Thần chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của tiểu nha đầu này càng gầy hơn so với trước, con mắt có vẻ càng lớn lại khiến người khác đau lòng.
Tiểu Thần trừng mắt nhìn không lên tiếng, đôi tay nhỏ gắt gao nắm ở làn váy của bộ lễ phục dần dần cúi đầu xuống. Cố Tích Tước kìm lòng không đặng liền ngồi xổm thân xuống nhìn kỹ tiểu nha đầu này “Tiểu Thần, cháu vẫn còn giận chú sao?”
“..Không có” Thanh của tiểu nha đầu rất nhỏ.
“Vậy có thể hay không để cho chú ôm cháu một tý?”
Tiểu Thần mở to mắt, rất kinh ngạc không hiểu vì cái gì nhưng cũng không có phản đối. Cố Tích Tước vui mừng vươn tay đem Tiểu Thần nhẹ nhàng ôm vào trong ngực. Thân thể tiều nha đầu này mềm mại làm cho hắn cảm nhận được đây là sự thật, rút cuộc cũng xác định được Tiểu nha đầu xinh đẹp như thiên sứ này không có bởi vì sai lầm của hắn mà biến mất không nhìn thấy được nữa.
“Tiểu Thần, thực xin lỗi. Ngày đó là chú không đúng, cháu có thể tha thứ cho chú không?”
“A.. kỳ thật là cũng không có gì. Cháu không có giận chú, cũng chỉ là do cháu làm loạn mà thôi.” Tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện cũng đã tự kiểm điểm chính mình, ngày đó không nên xúc động mà chạy xuống xe như vậy, làm hại chính bản thân mình thiếu chút nữa gặp chuyện không may đã không nói còn làm cho mẹ rất đau lòng , khóc rất nhiều.
Nghĩ đến bộ dạng đau khổ của mẹ, trên mặt Tiểu Thần có vẻ ngưng trọng chút ít, vô ý thức ngắm nhìn bốn phía muốn nhìn thấy bóng dáng của Tịch Hải Đường nhưng tìm vài vòng cũng không tìm được. Ngược lại lại chứng kiến được Hạng Kiến Hào ngồi lên chiếc xe lắn. Mỗi lần chứng kiến khiến cho hai tròng mắt trong suốt sẽ vô ý thức né tránh.
Cố Tích Tước rất nhạy cảm đã nhận ra, càng ôm chặt Tiểu Thần hơn “Tiểu Thần, đừng sợ… Bác ấy cũng giống chúng ta mà thôi chỉ là hành động phải thông qua phương tiện kia thôi.”
“Cháu không phải sợ cái kia chỉ là cháu vừa nhìn thấy ông ấy sẽ nhớ tới tai nạn xe cộ xảy ra ngày đó với bạn gái đó… Chân bạn đó cũng bị chiếc xe hơi đụng vào có thể hay không cũng như vậy….Bạn ấy về sau có phải hay không cũng không thể đi được, không thể khiêu vũ, không thể mặc váy đẹp rồi.?” Tiểu Thần càng nói nước mặt từng giọt từng giọt càng rơi xuống.
Cố Tích Tước trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Tịch Hải Đường rống giận đối với hắn, quả nhiên trong lòng Tiểu Thần đã khắc sâu bóng ma hắc ám. Môi khẽ rung động mà tâm hắn càng níu chặt. Cố Tích Tước không biết phải an ủi tiểu nha đầu này như thế nào có lẽ bởi vì trong ý nghĩ của Tiểu Thần, cô bé trong vụ tai nạn xe kia sẽ mất đi hai chân nhưng thực tế có thể sẽ khác xa như vậy rất nhiều. Nhưng hắn không có biện pháp nói với tiểu nha này rằng cô bé kia có thể đã chết, thực là rất tàn nhẫn. Tiểu Thần nhỏ như vậy sợ sẽ không chịu nổi.
Lấy khăn tay ra, Cố Tích Tước giúp Tiểu Thần lau nước mắt sau đó một tay dẫn tiểu nha đầu này, một tay dẫn Doãn Ngân “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài hít thở không khí.”
Nơi xa trong không gian có một tòa Ma Thiên Luân thật to, nửa đem chỗ vui chơi đã đóng cửa chỉ còn có ngọn đèn lẳng lặng chiếu sáng. Nét đẹp vẫn như cũ lại thêm vài phần tĩnh mịch.
Tiểu Thần ngẩng đầu nhìn Ma Thiên Luân cao cao kia, có chút hướng về. Cô bé còn nhớ rất rõ lúc ở New York đã từng có một bạn học nói cho cô bé biết rằng Ma Thiên Luân là nơi có thể ước nguyện gì đó. Lúc ngồi đi lên đỉnh của Ma Thiên Luân, chỉ cần ước nguyện thì mọi lời ước nguyện đều sẽ thành sự thật. Cô bé bây giờ rất muốn đi đến đó để ước nguyện.
Cố Tích Tước liếc mắt thấy rõ được tâm tư của tiểu nha đầu, khẽ suy tư rồi đưa ra một quyết định…
“Doãn Ngân, con cùng với Tiểu Thần đứng ở đây một lát. Cha đi rồi về ngay.”
“Vâng.”
Cố Tích Tước đi xa liền gọi một cuộc điện thoại sau đó đi tìm Tịch Hải Đường. Đúng như hắn nghĩ cô lặng lẽ ngồi ở góc, nhàn nhạt xem tấm ảnh một mình cô đơn.
Hắn đến gần không đợi cô làm khó dễ, đã mở miệng nói trước “Tiểu Thần muốn đi ngồi Ma Thiên Luân, chúng ta cùng mang con bé đi chắc chắn con bé sẽ rất vui vẻ.”
Tịch Hải Đường mím môi không nói, nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy bảo bối của cô đang đứng ở trong sân với thân thể nho nhỏ thật là gầy yếu, đầu ngước lên nhìn lên ngọn đèn dầu hoa mỹ bên cạnh với bộ dạng như đang mong đợi. Lòng của cô lập tức rút đau, cô biết rõ Tiểu Thần đang suy nghĩ cái gì, cô cũng biết truyền thuyết về Ma Thiên Luân.
Đáy mắt Cố Tích Tước cũng là một mảnh ảm đạm nhưng vẫn nhẹ nhàng kéo tay Tịch Hải Đường “Vì Tiểu Thần, có thể chứ?”
Cô do dự nhưng cuối cùng vẫn không có hất tay hắn ra.
Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường mang theo hai đứa bé rời khỏi Tần Trạch, đi oto đến Ma Thiên Luân. Thời gian đã tối sớm không còn bán phiếu nhưng Cố Tích Tước đã thông qua mối quan hệ của mình để có thể vào. Vì thế người bảo vệ chỉ cười hơ hớ liền cho họ vào trong.
Đè xuống chốt mở, Ma Thiên Luân chậm rãi khởi động. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân không hẹn mà cùng mở to mắt, miệng cũng mở ra đến mức thật to. Đây là lần đầu tiên ngồi Ma Thiên Luân, thật kích động.
“Thật là cao.”
“Đẹp quá.”
Ma Thiên Luân đi lên cao thi khoảng cách với bầu trời dường như càng ngày càng gần, khoảng cách nơi ước nguyện cũng càng ngày càng gần. Tiểu Thần vội vàng nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực. Doãn Ngân thấy bạn như vậy cũng học làm theo..
Tịch Hải Đường ánh mắt mê lý, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, trong nội tâm mặc niệm. Cô hi vọng một ngày kia có thể mang theo con trai và con gái đi ngồi Ma Thiên Luân.
Đang nghĩ ngợi đột nhiên phát giác được một hơi thở ấm áp đánh tới, hắn nghiêng người tại môi cô nhẹ nhàng hôn. Về truyết thuyết Ma Thiên Luân còn có một người khác…thời điểm lên tới đỉnh, mong muốn tình hình thực tế là có thể cùng cô vĩnh viễn ở cùng một chỗ…
“Anh làm gì thế?” Tịch Hải Đường bị Cố Tích Tước hôn bất ngờ nên sợ hãi kêu lên. Mặc dù là chỉ nhẹ nhàng một chút cũng không phải là ảo giác nhưng trong lòng cô vẫn nhếch lên gợn sóng kinh thiên.
Cố Tích Tước mím môi không nói. Không, là hắn hoàn toàn còn chưa nói gì được thì một quả đấm nhỏ nhỏ đã giáng xuống cho hắn. Tiểu Thần thờ phì phì gầm lên “Chú làm cái gì mà lại muốn hôn mẹ cháu?”
Đây là truyền thuyết về Ma Thiên Luân
Truyền thuyết về Ma Thiên Luân nói rằng:
“Cùng người yêu ngồi trong Ma Thiên Luân, sẽ vĩnh viễn ko bao giờ chia tay
Nhưng khi Mã Thiên Luân đạ tới điểm cao nhất
Nếu cùng người yêu hôn môi
Sẽ trọn đời mãi mãi bên nhau”
Mỗi truyền thuyết về Ma Thiên Luân đều mang đầy hạnh phúc
Khi chúng ta nhìn vào Ma Thiên Luân trên cao
Cũng chính là nhìn vào hạnh phúc
Mỗi người đều có một Ma Thiên Luân hạnh phúc trong lòng
Nó không ngừng xoay tròn
Đem cảm xúc mọi người ko ngừng thăng tiến
Bất luận là bạn vui hay bi thương, là bạn cười hay đang khóc, khi ngồi trên Ma Thiên Luân đều tràn đầy hạnh phúc
Tác phẩm dựa theo bài hát “vòng đu quay cô đơn của FAH”
Tìm hiểu thêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.