Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 48

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

“Anh làm gì thế?” Tịch Hải Đường bị Cố Tích Tước hôn bất ngờ nên sợ hãi kêu lên. Mặc dù là chỉ nhẹ nhàng một chút cũng không phải là ảo giác nhưng trong lòng cô vẫn nhếch lên gợn sóng kinh thiên.

Cố Tích Tước mím môi không nói. Không, là hắn hoàn toàn còn chưa nói gì được thì một quả đấm nhỏ nhỏ đã giáng xuống cho hắn. Tiểu Thần thờ phì phì gầm lên “Chú làm cái gì mà lại muốn hôn mẹ cháu?”

“A…” Cố Tích Tước kinh ngạc.

Tiểu Thần từ vị trí của mình đứng dậy, đứng trước mặt của Cố Tích Tước, cái đầu tuy nhỏ nhưng khí thế thì mười phân vẹn mười “Chú lần trước không phải nói không thích mẹ cháu sao? Không thích thì sao lại có thể hôn mẹ cháu.”

“Chú khi nào đã nói như thế?” Cố Tích Tước hoang mang, đối mặt với chỉ trích của tiểu nha đầu này cảm thấy có điểm không thể giải thích được.

Tiểu Thần trợn tròn mắt, có bằng chứng có căn cứ mới nói “Ngày đó tại nhà của chú khi chúng ta ở ngoài đắp người tuyết, chú cùng Doãn Ngân nói chuyện cháu đã nghe được. Chú nói mẹ cháu không tốt, còn nói mẹ cháu là là người phụ nữ cố chấp ngu ngốc, không có gì đáng để chú thích.Hừ! Không thích lại còn muốn hôn mẹ cháu sao. Thật sự là dối trá.”

Khóe miệng Cố Tích Tước giật giật.Chết tiệt! Những lời kia làm sao mà tiểu nha đầu này lại nghe được? Cô bé nghe được lại còn không lên tiếng, hiện tới mới đem tới đây phản bác lại hắn. Cái tiểu nha đầu này như thế nào lại muốn làm khó hắn như vậy chứ?

“Ngụy biện không được nữa đi?” Tiểu Thần bĩu môi, cô bé cảm thấy chú Cố này thật sự là mâu thuẫn. Trong chốc lát tốt nhưng có khi lại là xấu.

“Tiểu Thần… cháu nghe chú giải thích…”

“Không cần giải thích, chú chỉ cần nói cho cháu biết là chú rút cuộc có thích mẹ cháu hay không?” Tiểu Thần vô cùng nghiêm túc hỏi.

Tịch Hải Đường ngược lại hít một hơi thật sâu “Tiểu Thần, không cho phép con nói loạn.”

“Mẹ, con không có nói loạn. Con muốn hỏi cho rõ ràng mà thôi, chú ấy nếu quả thật thích mẹ thì cần phải thể hiện tốt, mà không phải chỉ có nói miệng như vậy hơn nữa làm lại không được… cái này gọi là… gọi là gì nhỉ?”

“Nghĩ một đàng làm một nẻo.” Doãn Ngân ở bên cạnh nhắc nhở, cùng với so sánh của Tiểu Thần cậu bé nắm bắt thành ngữ càng muồn nhiều hơn một chút.

Tiểu Thần gật đầu liên tục “Vâng, chính là như vậy. Chú Cố, chú dẫn cháu đến ngồi Ma Thiên Luân là muốn dụ dỗ cháu vui vẻ. Chú tốt với cháu có phải hay không cũng là bởi vì yêu thích mẹ cháu?”

“Có một nửa đúng còn một nửa không đúng.” Cố Tích Tước nói ra sự thật. Tịch Hải Đường trong phút chốc mở to mắt, vẻ mặt không thể tượng tượng nổi.

Tiểu Thần theo đuổi không buông tha mà ngay cả Doãn Ngân cũng tò mò “Chú Cố (Cha), cha nói vậy là có ý gì?”

Cố Tích Tước đưa tay vỗ bả vai Tiểu Thần “Chú thích cháu cho nên dẫn cháu đến ngồi Ma Thiên Luân, nghĩ dụ dỗ cháu vui vẻ, muốn cho cháu ước nguyện và cũng hi vọng ước nguyện của cháu có thể biến thành sự thật. Cái này với việc của mẹ cháu không có liên quan, chú chỉ đơn giản là thích cháu mà thôi, hiểu không?”

“Thật sự như vậy?” Tiểu Thần vẫn có chút không tin, hết lần này đến lần khác xác nhận “Là thật sao?”

“Thật.” Cố Tích Tước rất nghiêm túc gật đầu.

“Thế một nửa kia là vì cái gì?”

“Một nửa kia chính là… chú thích mẹ cháu.” Cố Tích Tước nhìn về phía Tịch Hải Đường đang tràn đầy kinh ngạc.

Tiểu Thần gãi gãi đầu cảm thấy chuyện có điểm phức tạp “Chú Cố, chỉ có yêu mến là không đủ. Chú bây giờ mà ngay cả cháu cũng không thể vượt qua được, mà cũng mới chỉ có 59% thôi. Ít nhât chú phải đạt trình độ như một người kỵ sĩ mới có thể yêu thích mẹ cháu được.”



Cố Tích Tước cảm thấy có chút ý tứ khó hiểu, truy vấn “Yêu cầu của cháu là gì?”

“Phải bảo vệ được mẹ, yêu thương mẹ, quan tâm mẹ, hiểu được mẹ, không được chọc mẹ tức giận lại càng không thể để cho mẹ khóc. Chú phải giống như cháu nghe lời ngoan ngoãn, biết nấu cơm, giặt quần áo, giúp làm việc nhà mà còn phải dẫn cháu di chơi nữa… Mặt khác, còn phải là đẹp trai lên một chút, tàn khốc một chút. Còn có người đó phải biết chơi Plants and Zombies nữa .”

Tiểu Thần một chút cũng không bỏ qua liền nói ra điều kiện khiến cho Cố Tích Tước cả kinh người đến sững sờ, trên trán hiện lên một chút khó xử “Plants and Zombies là gì vậy?”

“Là trò chơi. Chú đã bị OUT.”

“Nếu không biết chơi trò chơi đó thì không thể theo đuổi mẹ cháu sao?”

“Đúng vậy.”

“Vì cái gì?”

“Bởi vì đây là trò chơi duy nhất mẹ biết chơi, như vậy thì cùng với mẹ mới có tiếng nói chung nha.”

“A…” Cố Tịch Tước đột nhiên có nghi vấn “Tiêu Mục Viễn cũng biết chơi cái trò chơi này sao?”

“Đương nhiên, cha của cháu chơi qua cửa a.” Tiểu Thần rất kiêu ngạo mà nói.

Cố Tích Tước lập tức không phục “Tiểu Thần, nếu như chú cũng có thể chơi qua cửa vậy thì có thể làm cha của cháu sao?”

“Chờ chú học được khi khác rồi nói.” Tiểu Thần rất không khách khí giội nước lã cho hắn.

“Như thế nào mà còn phải chờ chứ?”

“Chính là muốn chờ.”

Tiểu Thần cùng Cố Tích Tước tranh cãi không ngừng mà Tịch Hải Đường cùng Doãn Ngân thì đã sớm không nói gì vọt đến một bên. Ma Thiên Luân tiếp tục xoay tròn, ngọn đèn càng thêm xinh đẹp.

Doãn Ngân sợ hãi hướng Tịch Hải Đường bên cạnh kéo kéo, nhỏ giọng hỏi “Dì Hải Đường, có thể hay không cho cháu dựa vào người dì một tý?”

Tịch Hải Đường sững sờ “Cháu lạnh phải không? Dì đem áo khác cho cháu mặc nhé?”

“Không cần, không cần. Cháu không có lạnh.” Doãn Ngân hơi có chút ngượng ngùng. Kỳ thật cậu bé không phải lạnh mà chỉ muốn dì ấy ôm nó một cái mà thôi.

Tích Hải Đường ngừng lại rồi như hiểu được điều gì đó, vươn cánh tay của mình ra “Như thế này được không?”

Bé trai nhẹ nhàng đưa tay bấu víu lấy cánh tay của Tịch Hải Đường sau đó đem đầu tựa ở trên vai của cô, len lén ngửi ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người của cô. “Dì Hải Đường, cháu cảm thấy được đây giống như giấc mơ vậy.”

“Hả? Giấc mơ gì?”

“Về mẹ, cháu đã ảo tượng rất nhiều lần có thể dựa vào vai mẹ như vậy thì sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

“Doãn Ngân…” Tịch Hải Đường ôm chặt bả vai cậu bé, không biết vì cái gì hay là bởi vì những lời nói này của cậu bé mà cô lại thoáng nghĩ đến con trai của mình. Cô ôm Doãn Ngân trong ngực, tâm tính thiện lương cứ như vậy tạm thời lấp đầy hư không.



Ma Thiên Luân xoay một vòng rồi lại một vòng cho đến khi cả đèn của cả tòa thành đều tắt. Bọn họ đứng ở nơi cao nhất, ngóng nhìn ra thế giới sôi động kia. Gió thôi, nhân giai thoải mái yên lặng đón đưa với hạnh phúc đang được bắt đầu…

Thời gian cũng không biết là đến mấy giờ, như mộng ảo trầm tĩnh đột nhiên bị đánh phá. Tần Hạo ở trong điện thoại vội vàng kêu lên “Tước, anh đang ở chỗ nào. Anh nhanh đến bệnh viện đi.”

“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì ?”

“Bác Hạng cùng Phi Dương làm ầm ĩ nên bệnh tim của bác ấy phát tác.” Thanh âm Tần Hạo vô cùng lo lắng.

Nghe vậy Cố Tích Tước cũng chấn động “Đang ở bệnh viện nào?”

“Trường Khang.”

“Được, tôi sẽ lập tức qua đó.”

Cúp điện thoại di động, Cố Tích Tước hướng Tiểu Thần xin lỗi “Tiểu Thần, thật xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục ngồi Ma Thiên Luân.”

“Đã xảy ra chuyện gì? Là ai vào bệnh viện?” Tịch Hải Đường từ điện thoại của hắn có nghe ra được một chút manh mối nhưng cũng không xác định được.

“Là bác Hạng. Đêm nay em cũng đã gặp bác ấy rồi, là người ngồi xe lắn ấy.”

Tịch Hải Đường lộ vẻ mặt kinh sắc “Là bác ấy.”

“Ừ. Hải Đường, anh phải lập tức qua bệnh viện, không có thời gian đưa em cùng Tiểu Thần trở về. Bây giờ tạm thời anh sẽ đưa hai người đến đầu đường ở chỗ trung tâm kia, sau đó gọi lái xe của nhà đến tiếp ứng. Như vậy có được không?”

“Không cần phiền toái như vậy. Chúng ta cùng đi bệnh viện đi. Tôi cũng muốn đi xem bác ấy như thế nào?”

“Cũng được. Chúng ta lập tức xuất phát. Chậm anh sợ còn không kịp.”

Bốn người vội vã xuống Ma Thiên Luân, không bỏ qua giây nào liền nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Bệnh viện Trường Khang

Tịch Hải Đường đứng dưới lầu bệnh viện Trường Khang, ngây ngẩn cả người. Cô không nghĩ tới lại là bệnh viện này. Bảy năm trước cô tại đây sinh hạ con trai cùng con gái nhưng cũng tại đây cô mất đi người con trai đến bây giơ còn chưa tìm được.

Sau vô số lần cô từng tới đây tìm kiếm manh mối nhưng cái gì cũng không có. Sự kiện kia đã bị bệnh viện giữ bí mật, cho dù cô có nói tới mức sẽ làm tổn hại đến danh dự của bệnh viện cũng không thu lại được kết quả gì. Nếu như người ngoài biết rằng từng có trẻ sơ sinh tại phòng sinh bị người ta cướp đi, như vậy bệnh viện nhất định sẽ phải đóng cửa. Viện trường thấm chỉ còn muốn đưa cho cô khoản tiền để trấn an, nói cô không cần phải đem chuyện này đưa ra ngoài, nghe giống như là hám lợi vậy. Cô đúng là không có cách nào phản bác bởi vì trong phòng bệnh tại khoa phụ sản còn có nhiều phụ nữ mang thai mong đợi sinh hạ con của mình. Cô biết rõ cái loại cảm giác huyết mạch tương liên đó, cô không có biện pháp làm chuyện quá cực đoan. Sau khi trở về nước, cô lại tới bệnh viện này không dưới mấy mươi lần nhưng viện trưởng đã không hề chịu gặp cô. Chuyện cô mất đi đứa con giống như là chuyện chưa từng phát sinh ở nơi đây, chỉ có mình cô biết loại mùi vị đau khổ này…

Cố Tích Tước đã sắp bước vào thang máy chợt phát hiện Tịch Hải Đường còn đang ngẩn người, trong nháy mắt thay đổi thần sắc. Đáng chết! Hắn rõ ràng đã quên sự kiện kia, rõ ràng lại mang cô đến tận nơi này. Hôi hận đã không còn kịp nữa rồi.

Rất nhanh bọn họ liền đi đến lầu bốn, đèn phòng giải phẫu vấn sáng, hiện lên dòng chữ “Đang tiến hành”. Ở ngoài cửa, bọn người Tần Hạo đang đứng ở đó. Người đàn ông trẻ tuổi tóc nhuộm mà bạch kim kia tinh thần tiều tụy, trong hai mắt mang theo vẻ hối tiếc cùng lo lắng . Khi gặp Cố Tích Tước đến cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, không có tâm tư nói gì nhiều.

Tịch Hải Đường thấy hắn như vậy, chợt nhớ tới một màn kia trong nhà Tần Hạo, nhịn không được khẽ thở dài. Hàng ngày đối chọi nhau gay gắt cũng không có nghĩa là hắn không thương cha hắn. Người luôn đợi đến thời điểm sắp mất đi mới hiểu phải quý trọng như thế nào.

Tần Hạo gặp Cố Tích Tước đi theo phía sau là Tịch Hải Đường cùng với Doãn Ngân và Tiểu Thần. Đầu tiên là sững sờ rồi sau đó ánh mắt lóe lên giống như là cất giấu một bí mật không muốn người khác biết. Tần Hạo thường ngày thường làm cho người ta có ấn tượng đầu tiên là người nóng nảy nhưng rất cởi mở nhưng tâm tư của hắn so với bất kỳ ai khác đều rất nhẵn nhụi. Cũng chính vì như vậy hắn mới có thể đảm đương nổi vị trí trợ lý giám đốc trách nhiệm nặng nề. Cái chau mày kia liền làm cho Cố Tích Tước ý thức được vấn đề. Hai người trao đổi một ánh mắt chỉ có hai bên có thể hiểu, đem con ngươi buồn âm thầm ẩn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook