Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 50

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Tần Hạo rút cuộc cũng quyết định nói ra “Tăng viện trưởng, tôi có thể nói cho ông biết… Nhưng tôi chỉ có thể nói cho ngươi biết về tình cảnh của cha đứa bé kia. Nghe xong có lẽ ông đừng hi vọng.”

Tần Hạo xoay chuyển lời nói, đáy mắt xẹt quang một tia khôn khéo chợt lóe lên rồi biến mất.

“Anh Tần… Người kia làm sao vậy?”

“Hắn đã chết.” Tần Hạo vẻ mặt nhà nhạt, giọng nói cũng nhàn nhạt.

Tăng viện trưởng thật bất ngờ, ngoài cửa Tịch Hải Đường cũng phút chốc mở to mắt hai mắt thất thần.

“Tăng viện trưởng, chuyện cũ đã qua. Chúng ta liền vì thế mà quên đi, dù sao người sống mới có hi vọng.”

“Thế đứa bé kia giờ thế nào?”

“Đứa trẻ ấy rất khá, thật bình tĩnh, đối với những việc mà cha mình làm thì không biết tý gì. Ta nghĩ như vậy cũng tốt. Nói cho nó biết chân tướng có lợi ích gì đây, đưa nó trở về bên cạnh mẹ lại nên nói như thế nào đây? Nó chỉ mới là đứa trẻ 6 tuổi, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Cậu bé rất có khả năng không hiểu rất nhiều chuyện nhưng không phải là nó không hiểu hết tất cả. Chẳng lẽ chúng ta lại dùng những lời nói dối tiếp theo để lừa nó nữa sao? Nếu như không cần lời nói dối vậy thì càng hỏng bét, càng làm cho hắn từ nhỏ đã liền chấp nhận sự hắc ám của xã hội này sao? Những vấn đề này rất thực tế, hãy để cho đứa bé sống cuộc sống của mình đi.”

Tần Hạo nói rất nghiêm túc, con mắt cũng liên tục nhìn chăm chú vào Tăng viện trưởng ở trước mắt, vừa ý tâm lại lơ lửng đến ngoài cửa. Hắn nói lời này nhưng thật ra là muốn nói cho Tịch Hải Đường nghe.

Vừa rồi hắn không thể không nghe thấy một vài thanh âm rung của điện thoại di động. Hắn đã nghe được rất rõ.

Cái này phải cảm tạ Quan Tiểu Phi, cái người kia khắ cả người đều à khí phách chủ nghĩa nữ quyền phiền toái. Ở nhà nhưng lại là một người mơ hồ ngu ngốc, cô luôn đêm chuông điện thoại của hai người lẫn vào nhau mà lại đều đoán sai vô số lần. Sau đó cô liền có mệnh lệnh cưỡng chế hắn đem di động để ở chế độ rung. Mười năm như một, hắn không mẫn cảm cũng không được.

Tịch Hải Đường mặt không thay đổi đi xa dần, bi thương trong máu kết thành băng. Chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế này, giống như trong nháy mắt mất đi tất cả tín ngưỡng.

Những năm gần đây, cô luôn có ước nguyện chính là muốn tìm được con trai. Tuy nhiên cô chưa bao giờ nghĩ sau khi tìm được thì con cô sẽ muốn như thế nào? Cô cho rằng đem con trai đến bên cạnh mình, che chở cho nó, đền bù tổn thất cho nó, cho nó đủ yêu thương của người mẹ mà nó chưa từng nhận được nhưng lại không phải như vậy.

Tần Hạo nói đúng, đứa bé kia có cuộc sống của mình, nó cùng Tiểu Thần không giống nhau. Tiểu Thần là theo chân cô lớn lên mà đứa bé kia thì không phải. Đứa bé đó sẽ đối với cuộc sống đột nhiên chuyển biến cảm thấy kinh ngạc, sẽ hỏi cô vì cái gì mà trước kia mẹ không ở bên cạnh nó, vì cái gì hiện tại mới đi tìm nó, vì cái gì lúc trước lại để lạc mất nó…

Đến lúc đó cô nên trả lời thế nào đây? Nói cho nó biết rằng năm đó là cô bị cưỡng chế để lạc mất nó sao? Đứa bé kia sẽ khó chịu đến mức nào, thì ra ngay từ đầu nó đã không được chào đón.

Sáu tuổi xác thực là một độ tuổi rất nhạy cảm, giống như Tiểu Thần. Có đôi khi hiểu chuyện khiến người ta phải đau lòng, cô thật sự đứa bé kia cũng sẽ như vậy.

Tại sao phải như vậy? Vì cái gì kỳ vọng của cô trong một cái nháy mắt liền sụp đổ? Vì cái gì cô lại trở nên vô dụng như vậy, đã qua đi lâu như vậy còn tìm không được con trai? Nếu như sớm một chút, nếu như đứa trẻ kia còn rất nhỏ, nếu như đứa bé đó cái gì cũng không hiểu thì cô có phải hay không có thể không hề đố kỵ mà đứng trước mặt hắn nói rằng : Con trai, ta là mẹ của con…

Thời gian thật là đáng sợ nhất nhưng cũng vô tình nhất, qua nhiều năm như vậy miệng vết thương của cô không có khép lại, ngược lại càng thêm nghiêm trọng hơn. Lúc này đây, những việc đã qua đều tổn hại đến vết thương của cô.

Trong bóng tôi, thiếu đốt lên sự chờ mong vô tận cùng mơ ước, sợ hãi cùng nghi hoặc , đều tại thời điểm này mà hóa thành hư ảo.

Xa, gần, quá khứ, tương lại… Tất cả những gì cô đã giữ, tất cả những ảo tưởng, ước mơ trùng phùng với tình cảnh thực tế, mỗi một phần qua sinh nhật được tỉ mỉ chuẩn bị. Tất cả đều là vô dụng.

Những thứ khắc cốt ghi tâm kia khó có thể dứt bỏ được. Vậy thì đời sau của cô còn làm thế nào mà sống đây?

Khúc quanh hành lang, Tịch Hải Đường ngồi chổm hổm trên mặt đất, yên lặng khóc , có một loại đau thương gọi là bi thương đến chết tâm.

“Tần Hạo..Khó khăn cho anh…” Cố Tích Tước giọng điệu trầm trọng, vỗ vỗ bải vai bạn tốt, ngón tay thon dài xiết trắng bệch.

“Bớt lời đi.” Tần Hạo hổn hển, ra sức nắm lấy tay hắn “Cố Tích Tước, tôi muốn cùng anh tuyệt giao.”



Đáng chết, hắn cảm giác mình là trợ Tụ vi ngược. (trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.)

“Tần Hạo…”

“Ba phút! Tuyệt giao ba phút.”

Phẫn nộ cùng bất đắc dĩ khiến hắn gầm thét, đem trí nhớ của bọn họ mang về năm tháng xa xôi kia.

Một năm kia, Tần Hạo 16 tuổi, mẹ hắn vĩnh viễn rời hắn đi.

Đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy, chết là một chuyện tốt bời vì chỉ có như vậy thì người mẹ đáng thương của hắn mới được chính thước giải thoát. Không cần mỗi ngày phải miễn cưỡng vui đùa trước những kẻ dối trá, không cần mỗi ngày để chịu đựng chồng mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Chỉ có cái chết mới kết thúc tất cả, khó có được một loại hạnh phúc khác.

Tang lễ long trọng lại càng khiến hắn chat ghét, danh hiệu nữ chủ nhân Tần Thị cho dù là vào đất cũng không được an bình. Hắn đứng bên cạnh cha hắn, nhìn xem những thứ người kia đến lễ tang, nước mắt dối trá rồi còn khách sáo an ủi, động tác khúm núm nhưng là đều hướng về lợi ịch sau lưng Tần Thị, không có một ai là chân chính thương tiếc cho mẹ hắn.

Cho đến khi Cố Tích Tước xuất hiện….

Khi đó Cố Tích Tước cũng chỉ thiếu niên tuổi đôi mươi nhưng những người ở chỗ này không có người nào dám khinh bỉ sự hiện hữu của hắn, lặng im hướng hắn mà tới, trong ánh mắt là sự lãnh lẽo đến thấu xương.

Một bộ âu phục màu đen, không có một nếp nhăn,trước ngực là một đóa hoa cúc thuần trắng, trong tay cũng nắm một bông.

Cố Tích Tước đối với bia mộ bái một bái thật sâu, đúng tiêu chuẩn 90 độ trong 60 giây. Sau đó hắn đưa bông hoa cúc trong tay phóng lên trên mặt bia mộ, động tác dịu dàng mang theo sự tiếc nối cùng lưu luyến.

Sau đó Cố Tích Tước đi về hướng hắn,nhưng trên ngực hắn cũng có một biểu tượng đặt thân thiết nhất nơi vị trí trái tim. Môi mỏng để sát vào bờ tai của hắn, nhẹ nhàng nói một câu..

Một sát khí trầm trọng, trong đầu Tần Hạo thoáng hiện lên hai chữ … Rung động.

Toàn bộ thế giới, giống như cũng chỉ còn lại hai người bọn họ bởi vì cũng một loại thống khổ mà mẹ của bọn họ chết cùng một ngày.

Không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung được cảm giác trong nháy mắt đó. Đó không chỉ là kinh ngạc, không chỉ là cảm động, đó là một loại cảm giác ngay lúc thời niên thiếu của bọn họ còn không cách nào có thể hiểu và phá vỡ được nó, giống như đồng bệnh tương liên. Từ đó về sau, tình cảm giữa bọn họ so với hữu tình ngày càng khắc sâu, so với thân tình càng khắc cốt. Thật giống như hẹn ước hoa cúc.

Cố Tích Tước đi đến lầu 24, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh nơi khúc quanh của hành lang, tâm của hắn trong nháy mắt níu chặt. Nhưng là hắn còn có thể như thế nào, cái gì cũng không làm được…

Chậm rãi đi đến gần, đem cô từ trên mặt đất đỡ dậy rồi nhẹ nhàng ôm lấy… Tay của cô rất lạnh, lạnh đến dọa người.

“Hải Đường, lái xe đã đến. Đi thôi.” Hắn giả bộ làm cái gì cũng không biết, đáy lòng lại hận thấu chính mình như vậy.

Cô nâng con mắt lên, không nói một lời cứng ngắc gật đầu. Không tiếng động, cô đi đến gian phòng đem Tiểu Thần đang ngủ say ôm lấy, nước mắt lại một lần nữa tràn ra.

Từ nay về sau đây là đứa con duy nhất của cô… duy nhất…

Cô thất thần giống như một u hồn, vào thang máy lại quên nhấn số. Chỉ làm một động tác duy nhất đó là ôm chặt con gái của cô, cô chỉ còn lại con gái mà thôi.

Cố Tích Tước nơi cổ họng đau xót, đột nhiên kéo bả vai của cô qua “Hải Đường, đêm nay em cùng Tiểu Thần về nhà anh ở đi.Về sau cũng vậy.”

Cô run run lên hỏi “Vì cái gì?”

“Bởi vì anh muốn chiếu cố mẹ con em. Hải Đường, anh là nghiêm túc. Anh sẽ đối tốt với em cũng sẽ yêu thương và chăm sóc Tiểu Thần.”

“Anh thật sự yêu thích tôi?”



“Ừ.”

Cô nở nụ cười nhưng lạnh lùng “Cố Tích Tước, anh có biết tôi là người phụ nữ kém cỏi như thế nào không? Tôi bị người ta cường bạo sinh con nhưng lại để con trai của mình lạc mất… Tôi không phải là một cô gái tốt cũng không phải là một người mẹ tốt… Tôi làm còn không xong thật không thể làm được cái gì, bạn thân nhất vì mình mà hi sinh, con gái cùng tôi chịu khổ, con trai… Con trai có lẽ căn bản không biết rõ sự tồn tại của tôi… tôi không biết tôi là người như vậy tại sao lại còn phải sống? Tôi sống còn có ý nghĩa gì? anh yêu thích tôi ở điểm nào? Tôi có cái gì đáng để anh thích chứ?”

“Hải Đường, em không cần phải cần coi nhẹ mình.” Cố Tích Tước nắm chặt bả vai cô, cướng ép cô phải đối mặt với mình, áy náy làm cho hắn chột dạ. Nỗi thống khổ của cô đều là do hắn tạo thành, trong hai tròng mắt thâm thúy ngưng trọng đối với cô càng chân tình hơn.

“Hải Đường, không nên suy nghĩ bậy bạ. Em cũng mệt mỏi rồi, về nhà trước hết là ngủ một giấc thật ngon có được không?”

“Tôi không dám ngủ…” Cô liền sợ nếu ngủ rồi thì sẽ không tỉnh lại bởi vì quá đau khổ cho đến khi chết đi. Nhưng Tiểu Thần nên làm sao bây giờ? Cô đã đem con trai vứt bỏ, cũng chỉ còn lại có Tiểu Thần.

“Anh sẽ ở cùng với em.” Hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, không có dục vọng chỉ có thương tiếc.

Trong lòng cô vừa động, không rõ chuyện gì chỉ lầm bầm nói “Không.. vết thương của tôi không ai có thể vuốt lên.”

“Anh có thể.”

Gió đêm đang lạnh, ánh trăng chiếu lên hình ảnh thạch tịch của hắn.

Triết học có nói, quan hệ giữa người với người dù cho điểm khởi đầu như thế nào thì cuối cùng luôn sẽ biến thành đau thương. Mặc dù mới bắt đầu ngọt ngào xinh đpẹ, năm xưa trải qua chuyện gì cuối cùng cũng sẽ phương hoa điêu tàn, cuối cùng cũng chỉ đạt đến được một sự đau đớn mà thôi. Mà bọn họ bắt đầu từ đau đớn kéo dài cũng chỉ là đau đớn, rút cuộc tận cùng sẽ là như thế nào đây?

Ai là sinh mệnh của khách qua đường, ai là sinh mạng chuyển kiếp. Kiếp trước bụi, kiếp này phong , linh hồn vô cùng vô tận đau thương.

Chợt nhớ tới một bài thơ

“Người gặp hay không gặp ta

Ta ở chỗ đó,không buồn không thích.

Người muốn hay không muốn ta

Chuyện ở chỗ đó, không đến không đi.

Người yêu hay không thương ta

Yêu ở chỗ đó, không tăng không giảm.

Cùng người hoặc không cùng ta

Tay ở trong tay, không thôi không chê.

Đến trong trái tim của ta

Hoặc để ta vào trong trái tim người.

Im lặng yêu nhau, yên tĩnh vui mừng.”

“Hải Đường, từ nay về sau toàn bộ thế giới có bỏ rơi em, anh cũng sẽ ở bên cạnh em. Nếu là địa ngục chúng ta cùng nhau hung hăng ngang ngược mà chống lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook