Chương 51
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Cố Tích Tước biểu thị công khai tính như một cái búa tạ gõ vao lòng của Tịch Hải Đường. Cô
ngước mắt, kinh sợ nhìn hắm đem chính mình ôm như vậy, vội vàng muốn đẩy ra “Tôi…”
Cố Tích Tước còn chưa kịp nói nhiều thì liền bị cô y tá gọi đi “Anh Cố, ca giải phẫu đã kết thúc. Anh mau xuống lầu xem một chút.”
Tịch Hải Đường ngẩn ra, xuất phát từ thiện ý cũng đi theo sau hắn “Tôi cũng muốn đi qua xem một chút.” Không biết vì cái gì, cô đối với cái duyên gặp mặt với bác Hạng luôn không yên lòng.
“Được.”
Sau khi đem hai đứa bé dàn xếp ổn thỏa, bọn họ vội vã xuống lầu.
Phòng giãi phẫu tắt đèn, Hạng Phi Dương nhanh chóng chạy về phía bác sĩ mổ chính “Bác sĩ, cha tôi như thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, giải phẫu đã rất thành công nhưng thân thể của bệnh nhân vẫn còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng dài lâu. Về sau cần tránh cho bệnh nhân không chịu bất kỳ kích thích nào nữa, nếu như tái phát bệnh lần nữa thì hậu quả sẽ rất khó nói.”
“Cảm ơn bác sĩ…” Hạng Phi Dương thở phào một cái, thật may mắn.
Cố Tích Tước đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn “Phi Dương, anh đừng quá lo lắng quá. Bác sĩ đều nói không sao rồi.”
“Anh Cố, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp cha tôi tìm bác sĩ giỏi nhất khoa tim mạch.”
“Cũng không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Cố Tích Tước khiêm tốn nói, Hạng Phi Dương lại cảm động đến rơi nước mắt “Anh Cố, anh không hiểu.. nếu như đêm nay cha tôi thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi đời này đều sẽ lương tâm bất an. Tâm nguyện của cha còn chưa hoàn thành, nếu cứ đi như vậy…. sẽ chết không nhắm mắt…”
“Tâm nguyện? Ông ấy có tâm nguyện gì?”
Hạng Phi Dương đau khổ cười một tiếng, không kiêng kỵ người ngoài mà đem chuyện nhà nói ra “Cha tôi còn có một người con gái, thất lạc nhiều năm. Cha vẫn một mực tìm kiếm, đã tìm nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa được. Đối với sự chấp nhất của ông ấy, tôi không có vui nhưng người chị gái kia tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua. Chị ấy là con của ba cùng người yêu đầu tiên của ông ấy sinh ra trước khi kết hôn với mẹ tôi. Mẹ tôi vì thế mà cảm thấy trong lòng ông ấy vẫn còn có người khác.Tôi cũng cảm thấy ba tôi yêu chị ấy hơn tôi cho nên tôi luôn đối nghịch cùng với ông ấy, muốn cho ông ấy đem sự chú ý đặt nhiều ở trên người tôi…”
Cố Tích Tước rất là king ngạc được chuyện như vậy. Hắn và lão Hạng biết nhau đã rất nhiều năm lại chưa từng nghe nói ông ấy có một người con gái bị thất lạc. Đối với chuyện nhà của người khác hắn không nói gì thêm nhưng hắn vẫn muốn nói cho rõ một chút “Phi Dương, bác Hạng rất yêu thương anh. Tôi nhìn thấy được điều đó.”
“Tôi biết…” Hạng Phi Dương có chút khó có thể kìm lòng. Sauk hi từ biệt hắn bắt gặp Tịch Hải Đường. Hắn nhớ tới một màn kia ở nhà Tần Hạo, hơi có chút xấu hổ, đi tới xin lỗi “Thực xin lỗi, khi đó lời của tôi thực sự là không có lễ phép.”
Tịch Hải Đường mỉm cười đối với người đàn ông có thân thể cao lớn trước mắt, tình tình lại như một đứa trẻ “Không sao, tôi biết rõ cậu cũng không phải chủ tâm nói như thế.”
Hạng Phi Dương lại càng hổ thẹn,vì cái gì mà tất cả mọi người đều tốt như vậy, đều khéo hiểu lòng người đến như vậy mà cũng chỉ có mình hắn cố chấp ngu xuẩn như vậy đem cha tức giận đến bệnh tim tái phát.
Nhìn Tịch Hải Đường, Hạng Phi Dương không khỏi nhớ tới người chị chưa từng gặp mặt của hắn, khẽ cảm khái “Chị của tôi cũng không sai biệt so với chị là bao nhiêu. Ba của tôi nói chị ấy năm nay 25 tuổi.”
Tịch Hải Đường cả kinh, lại cùng tuổi với cô.
Hạng Phi Dương giống như là lẩm bẩm tự nỏi “Chị của tôi khẳng định là rất tốt mới có thể khiến cha tôi thích chị ấy như vậy, không giống tôi chỉ biết chọc cho ông ấy tức giận.”
Tịch Hải Đường vốn là người mềm lòng, bởi vì kinh nghiệm ở cô nhi viện, bởi vì chính mình cũng rất khát vọng quan hệ tình thân nên cô đối với Hạng Phi Dương ở trước mặt có chút đồng tình mặc dù hắn không quen biết gì với cô nhưng cô vẫn muốn an ủi hắn “Cậu không cần phải quá tự trách, bác Hạng sẽ tha thứ cho cậu thôi.”
“Tôi cũng hi vọng ông ấy có thể tha thứ cho tôi, càng hi vọng có thể nhanh chóng tìm được chị của tôi.” Nói xong Hạng Phi Dương đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ mình. Sợi dây chuyền rất bình thường như vật treo lủng lẳng kia rất khác biệt. Đó là một đôi cánh bay lượn, chạm trổ rất đặc biệt.
Tịch Hải Đường đột nhiên cảm giác được đồ vật đó có gì đó đột nhiên xẹt qua đầu óc cô “Cái móc treo lủng lẳng này…”
“Là cha tôi tặng cho tôi, đôi cánh bay lượn là đại diện cho tôi.Ông ấy nói chị của tôi cũng có một cái nhưng khắc chính là Sắc Vi Hoa.”
“Sắc Vi Hoa… Sắc Vi Hoa…” Tịch Hải Đường tinh tế cân nhắc, trong đầu cực nhanh suy tư. Cô cảm thấy có một hình ảnh khắc rất sâu, tuy nhiên không nghĩ ra được nó là gì. Cô có cảm giác chính mình đã nhìn thấy cái móc treo lủng lẳng này ở đâu đó, hình như cũng là Sắc Vi Hoa. Nhưng rút cuộc là cô đã thấy ở đâu? Thấy lúc nào chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu bắt đầu đau, mi mắt khẽ nhăn lên. Cố Tích Tước nhìn ra cô khó chịu “Hải Đường, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có … chỉ là … Tôi hình như đối với cái treo lủng lẳng Sắc Vi Hoa kia có chút ấn tượng.”
“Cái gì?” Cố Tích Tước cùng Hạng Phi Dương đều thất kinh.
Tịch Hải Đường có chút hội hận chính mình lại xúc động như vậy, cô cũng không xác định. Tuy nhiên nếu nói ra, ánh mắt mong đợi của Hạng Phi Dương khiến cô có chút áp lực “Tôi…Tôi không có nhớ chính xác, có lẽ chỉ là ảo giác. Tôi đã thấy rất nhiều bản thiết kế lại bán nhiều đồ trang sức phẩm như vậy nên cũng có thể là trí nhớ lẫn lộn …”
“Cô hãy cẩn thận ngẫm lại.” Hạng Phi Dương vội vàng tiến lên nắm lấy hai bả vai Tịch Hải Đường. Cố Tích Tước liền một tay kéo cô ra “Phi Dương, cậu hãy bình tĩnh một chút.”
“À.. Anh Cố, thực xin lỗi. Tôi thất lễ rồi.”
“Không sao.” Cố Tích Tước lý giải tâm tình của hắn, trấn an Tịch Hải Đường đến một bên ngồi xuống “Hải Đường, em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Cô thuận miệng trả lời, tư duy lại vẫn còn tiếp tục. Ngồi trên ghế, đồng hồ ở vách tường chính diện điểm 23h17’…
Trời ạ!
Tố Tâm!
Tịch Hải Đường chợt nhớ tới Tố Tâm đêm nay từ Hồng Kông sẽ trở về, trước đó cô đã định gọi điện thoại cho Tố Tâm nhưng lại bởi vì nghe Tần Hạo nói… Ai thật là loạn, không thể nghĩ thông được.
Lấy điện thoại di động ra, một lần nữa mở máy thì một tin nhắn lập tức truyền đến. Đó chính là tin nhắn khi cô ở cửa nghe lén nhận được, là Tố Tâm gửi…
Hải Đường, tớ đã lên máy bay, không có bị muộn giờ cũng không ngồi sai chỗ mà cũng không có quên hành lý. Cậu yên tâm đi, tớ rất nhanh thì sẽ về đến nhà. 1h30’ nữa chúng ta có thể gặp mặt.
Đọc hết tin nhắn, Tịch Hải Đường thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, thời gian vẫn còn kịp.
Nhớ tới rất nhanh có thể nhìn thấy Tố Tâm, tâm tình của cô cũng trở nên khá hơn không ít nhưng bên khóe miệng vui vẻ còn chưa kịp mở rộng thì một việc đột nhiên lướt qua đầu óc cô làm cho cô trong nháy mắt ngây dại “Tôi nhớ ra rồi. Tôi nhớ tới cái móc treo lủng lẳng Sắc Vi Hoa kia rồi.”
Cố Tích Tước còn chưa kịp nói nhiều thì liền bị cô y tá gọi đi “Anh Cố, ca giải phẫu đã kết thúc. Anh mau xuống lầu xem một chút.”
Tịch Hải Đường ngẩn ra, xuất phát từ thiện ý cũng đi theo sau hắn “Tôi cũng muốn đi qua xem một chút.” Không biết vì cái gì, cô đối với cái duyên gặp mặt với bác Hạng luôn không yên lòng.
“Được.”
Sau khi đem hai đứa bé dàn xếp ổn thỏa, bọn họ vội vã xuống lầu.
Phòng giãi phẫu tắt đèn, Hạng Phi Dương nhanh chóng chạy về phía bác sĩ mổ chính “Bác sĩ, cha tôi như thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, giải phẫu đã rất thành công nhưng thân thể của bệnh nhân vẫn còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng dài lâu. Về sau cần tránh cho bệnh nhân không chịu bất kỳ kích thích nào nữa, nếu như tái phát bệnh lần nữa thì hậu quả sẽ rất khó nói.”
“Cảm ơn bác sĩ…” Hạng Phi Dương thở phào một cái, thật may mắn.
Cố Tích Tước đi tới vỗ vỗ bờ vai của hắn “Phi Dương, anh đừng quá lo lắng quá. Bác sĩ đều nói không sao rồi.”
“Anh Cố, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp cha tôi tìm bác sĩ giỏi nhất khoa tim mạch.”
“Cũng không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Cố Tích Tước khiêm tốn nói, Hạng Phi Dương lại cảm động đến rơi nước mắt “Anh Cố, anh không hiểu.. nếu như đêm nay cha tôi thật sự xảy ra chuyện gì thì tôi đời này đều sẽ lương tâm bất an. Tâm nguyện của cha còn chưa hoàn thành, nếu cứ đi như vậy…. sẽ chết không nhắm mắt…”
“Tâm nguyện? Ông ấy có tâm nguyện gì?”
Hạng Phi Dương đau khổ cười một tiếng, không kiêng kỵ người ngoài mà đem chuyện nhà nói ra “Cha tôi còn có một người con gái, thất lạc nhiều năm. Cha vẫn một mực tìm kiếm, đã tìm nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa được. Đối với sự chấp nhất của ông ấy, tôi không có vui nhưng người chị gái kia tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua. Chị ấy là con của ba cùng người yêu đầu tiên của ông ấy sinh ra trước khi kết hôn với mẹ tôi. Mẹ tôi vì thế mà cảm thấy trong lòng ông ấy vẫn còn có người khác.Tôi cũng cảm thấy ba tôi yêu chị ấy hơn tôi cho nên tôi luôn đối nghịch cùng với ông ấy, muốn cho ông ấy đem sự chú ý đặt nhiều ở trên người tôi…”
Cố Tích Tước rất là king ngạc được chuyện như vậy. Hắn và lão Hạng biết nhau đã rất nhiều năm lại chưa từng nghe nói ông ấy có một người con gái bị thất lạc. Đối với chuyện nhà của người khác hắn không nói gì thêm nhưng hắn vẫn muốn nói cho rõ một chút “Phi Dương, bác Hạng rất yêu thương anh. Tôi nhìn thấy được điều đó.”
“Tôi biết…” Hạng Phi Dương có chút khó có thể kìm lòng. Sauk hi từ biệt hắn bắt gặp Tịch Hải Đường. Hắn nhớ tới một màn kia ở nhà Tần Hạo, hơi có chút xấu hổ, đi tới xin lỗi “Thực xin lỗi, khi đó lời của tôi thực sự là không có lễ phép.”
Tịch Hải Đường mỉm cười đối với người đàn ông có thân thể cao lớn trước mắt, tình tình lại như một đứa trẻ “Không sao, tôi biết rõ cậu cũng không phải chủ tâm nói như thế.”
Hạng Phi Dương lại càng hổ thẹn,vì cái gì mà tất cả mọi người đều tốt như vậy, đều khéo hiểu lòng người đến như vậy mà cũng chỉ có mình hắn cố chấp ngu xuẩn như vậy đem cha tức giận đến bệnh tim tái phát.
Nhìn Tịch Hải Đường, Hạng Phi Dương không khỏi nhớ tới người chị chưa từng gặp mặt của hắn, khẽ cảm khái “Chị của tôi cũng không sai biệt so với chị là bao nhiêu. Ba của tôi nói chị ấy năm nay 25 tuổi.”
Tịch Hải Đường cả kinh, lại cùng tuổi với cô.
Hạng Phi Dương giống như là lẩm bẩm tự nỏi “Chị của tôi khẳng định là rất tốt mới có thể khiến cha tôi thích chị ấy như vậy, không giống tôi chỉ biết chọc cho ông ấy tức giận.”
Tịch Hải Đường vốn là người mềm lòng, bởi vì kinh nghiệm ở cô nhi viện, bởi vì chính mình cũng rất khát vọng quan hệ tình thân nên cô đối với Hạng Phi Dương ở trước mặt có chút đồng tình mặc dù hắn không quen biết gì với cô nhưng cô vẫn muốn an ủi hắn “Cậu không cần phải quá tự trách, bác Hạng sẽ tha thứ cho cậu thôi.”
“Tôi cũng hi vọng ông ấy có thể tha thứ cho tôi, càng hi vọng có thể nhanh chóng tìm được chị của tôi.” Nói xong Hạng Phi Dương đưa tay sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ mình. Sợi dây chuyền rất bình thường như vật treo lủng lẳng kia rất khác biệt. Đó là một đôi cánh bay lượn, chạm trổ rất đặc biệt.
Tịch Hải Đường đột nhiên cảm giác được đồ vật đó có gì đó đột nhiên xẹt qua đầu óc cô “Cái móc treo lủng lẳng này…”
“Là cha tôi tặng cho tôi, đôi cánh bay lượn là đại diện cho tôi.Ông ấy nói chị của tôi cũng có một cái nhưng khắc chính là Sắc Vi Hoa.”
“Sắc Vi Hoa… Sắc Vi Hoa…” Tịch Hải Đường tinh tế cân nhắc, trong đầu cực nhanh suy tư. Cô cảm thấy có một hình ảnh khắc rất sâu, tuy nhiên không nghĩ ra được nó là gì. Cô có cảm giác chính mình đã nhìn thấy cái móc treo lủng lẳng này ở đâu đó, hình như cũng là Sắc Vi Hoa. Nhưng rút cuộc là cô đã thấy ở đâu? Thấy lúc nào chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu bắt đầu đau, mi mắt khẽ nhăn lên. Cố Tích Tước nhìn ra cô khó chịu “Hải Đường, em làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không có … chỉ là … Tôi hình như đối với cái treo lủng lẳng Sắc Vi Hoa kia có chút ấn tượng.”
“Cái gì?” Cố Tích Tước cùng Hạng Phi Dương đều thất kinh.
Tịch Hải Đường có chút hội hận chính mình lại xúc động như vậy, cô cũng không xác định. Tuy nhiên nếu nói ra, ánh mắt mong đợi của Hạng Phi Dương khiến cô có chút áp lực “Tôi…Tôi không có nhớ chính xác, có lẽ chỉ là ảo giác. Tôi đã thấy rất nhiều bản thiết kế lại bán nhiều đồ trang sức phẩm như vậy nên cũng có thể là trí nhớ lẫn lộn …”
“Cô hãy cẩn thận ngẫm lại.” Hạng Phi Dương vội vàng tiến lên nắm lấy hai bả vai Tịch Hải Đường. Cố Tích Tước liền một tay kéo cô ra “Phi Dương, cậu hãy bình tĩnh một chút.”
“À.. Anh Cố, thực xin lỗi. Tôi thất lễ rồi.”
“Không sao.” Cố Tích Tước lý giải tâm tình của hắn, trấn an Tịch Hải Đường đến một bên ngồi xuống “Hải Đường, em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Cô thuận miệng trả lời, tư duy lại vẫn còn tiếp tục. Ngồi trên ghế, đồng hồ ở vách tường chính diện điểm 23h17’…
Trời ạ!
Tố Tâm!
Tịch Hải Đường chợt nhớ tới Tố Tâm đêm nay từ Hồng Kông sẽ trở về, trước đó cô đã định gọi điện thoại cho Tố Tâm nhưng lại bởi vì nghe Tần Hạo nói… Ai thật là loạn, không thể nghĩ thông được.
Lấy điện thoại di động ra, một lần nữa mở máy thì một tin nhắn lập tức truyền đến. Đó chính là tin nhắn khi cô ở cửa nghe lén nhận được, là Tố Tâm gửi…
Hải Đường, tớ đã lên máy bay, không có bị muộn giờ cũng không ngồi sai chỗ mà cũng không có quên hành lý. Cậu yên tâm đi, tớ rất nhanh thì sẽ về đến nhà. 1h30’ nữa chúng ta có thể gặp mặt.
Đọc hết tin nhắn, Tịch Hải Đường thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, thời gian vẫn còn kịp.
Nhớ tới rất nhanh có thể nhìn thấy Tố Tâm, tâm tình của cô cũng trở nên khá hơn không ít nhưng bên khóe miệng vui vẻ còn chưa kịp mở rộng thì một việc đột nhiên lướt qua đầu óc cô làm cho cô trong nháy mắt ngây dại “Tôi nhớ ra rồi. Tôi nhớ tới cái móc treo lủng lẳng Sắc Vi Hoa kia rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.