Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 58

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Thời gian tan học, Tiểu Thần đem cặp sách đi ra phòng học, vừa ngẩng đầu thì đôi mắt to xinh đẹp liền tràn đầy kinh ngạc “Doãn Ngân! Làm sao cậu lại nhanh như vậy?”

“Tớ nói với thầy giáo là tớ đau bụng cho nên về trước.”

Tiểu Thần trừng mắt nhìn “Học sinh có tư chất nổi trội cũng sẽ lừa gạt thầy giáo sao?”

“Tớ cố ý đến chờ cậu mà.” Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ cùng nhau về nhà, cậu bé nghĩ hai người cùng nhau đi thì thật là tốt.

Khóe miệng Tiểu Thần lập tức giương cao, kéo cánh tay của Doãn Ngân cười nói “Đi thôi.”

“Ừ.”

Cửa trường học, Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường cùng nhau đứng ở bên cạnh xe đợi, gặp hai đứa trẻ cùng nhau tay trong tay đi ra cũng rất kinh ngạc.

Cố Tích Tước khẽ nhíu mày “Doãn Ngân, con đổi phòng học rồi sao? Lớp học của con không phải ở trên lầu sao?”

“Con hôm nay xin nghỉ với thầy giáo cho nên được ra sớm một lúc.” Doãn Ngân rất uyển chuyển dùng hai từ “Xin nghỉ” . Tiểu Thần lại nhịn không được bật cười, học sinh có tư chất nổi trội thì ra không chỉ có thể lừa gạt thầy giáo mà còn có thể lừa gạt cả phụ huynh sao. Ha ha … cười chết mất thôi.

Gặp Tiểu Thần cười đến rất quỷ dị, Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường nhịn không được rất hiếu kỳ “Rút cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ha ha…. Ha ha …” Tiểu Thần cười càng ngày càng lớn tiếng hơn, đồng thời rước lấy cái nhìn chằm chằm của Doãn Ngân.

“Ai u, không được không được, con thực tại nhịn không được nữa. Con muốn nói.” Tiểu Thần hai tay cầm lấy hai gò má, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt, vừa nhu vừa đâm thọc “Doãn Ngân hôm nay nói dối thầy giáo, nói đau bụng nên xin về trước a .”

“Tiểu Thần.” Bé trai phẫn nộ rồi, hắn còn không phải vì đợi tiểu nha đầu này sao,nha đầu kia rõ ràng còn lấy oán trả ơn mà.

Cố Tích Tước khóe miệng khẽ run run, giọng nói chầm chậm “Doãn Ngân, lần sau không được làm như thế này nữa biết không?”

“Con biết rồi. Con cảm thấy hôm nay rất tốt nên muốn cùng Tiểu Thần đi về nên mới như vậy.”

“Cha hiểu.” Hắn mở cửa “Lên xe đi.”

“Ừ.”



Hai đứa bé lên xe lại bắt đầu kể về những chuyện luyện quan đã xảy ra trong ngày.

Xe chạy qua hai dãy phố, Tịch Hải Đường đột nhiên gọi Cố Tích Tước dừng lại “Tôi đi đến siêu thị phía trước mua ít thức ăn.”

“Bác Chu nói rằng bác ấy đã chuẩn bị xong cả rồi.”

“À… tôi đáp ứng với cha là tối nay sẽ đem cơm đến cho ông ấy. Lần đầu tiên nấu cơm cho cha, tôi nghĩ tự mình làm hơn.”

“Vậy cũng được. Chúng ta cùng đi.”

Cô còn chưa kịp cự tuyệt, Cố Tích Tước đã đổi tay lái.

Trước cửa siêu thị, Tịch Hải Đường móc hai đồng tiền xu đưa cho Tiểu Thần cùng Doãn Ngân mỗi người một đồng “Tiểu Thần, Doãn Ngân. Hai đứa con đem túi sách gửi lại đi.”

“Vâng.” Tiểu Thần rất quen liền ném đồng tiền xu vào trong rương, chiếc rương nhỏ mở ra, cô bé đem túi sách bỏ vào sau đó đóng lại rồi tự động in ra mật mã thì liền đem lấy bỏ vào túi, chuẩn bị lấy bao để dùng.

Doãn Ngân nhìn động tác liền mạch của Tiểu Thần cũng làm theo nhưng hắn rõ ràng không phải là hiểu được mật mã kia là như thế nào, động tác có chút chậm chạp.

“Doãn Ngân, cậu nhanh lên a.” Tiểu Thần nhịn không được thúc giục.

“A… cái này phải làm sao?”

“Cậu không biết làm?” Tiểu Thần trừng lớn mắt, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Doãn Ngân. Hôm nay cái học sinh có tư chất nổi trội này đúng thật là làm cho cô giật mình.

Doãn Ngân ủy khuất nói “Tớ chưa có làm qua.”

“Làm sao có thể? Cậu chưa từng tới siêu thị sao?”

“Đã từng tới có điều….”Nhưng trước kia cậu bé đi thì giống như một người cao quý vậy, trước sau trái phải đều có người mang giỏ xách giúp mà cậu bé chỉ có việc chọn đồ tốt thôi.

Tiểu Thần lắc lắc đầu “Cậu thật giống như là người ngoài hành tinh a.Bất quá không sao, tớ sẽ dạy cậu.”

Ngón tay trắng mịn chỉ về phía cái tủ kia “Trước theo là như thế này… lại như thế này… Ừ, tốt lắm. Nghe thấy máy đánh chữ thanh âm không có nhưng tờ giấy nhỏ sẽ nhanh chóng tự động đi ra ….”

Tiểu Thần rất nghiêm túc chỉ dẫn mà Doãn Ngân cũng rất nghiêm túc học. Hai đứa con nít bộ dạng khả lại đưa tới cho mọi người xung quanh sự chú ý, có một người mẹ trẻ giáo duchj chính hai đứa trẻ của mình vì mua đồ mà gây gỗ “Các con xem kìa, người ta đối tốt và yêu thương anh chị em trong nhà như vậy. Các con nên học tập người ta, cũng phải tương thân tương ái như vậy có biết không?”



Tiểu Thần cùng Doãn Ngân nhìn nhau, cười cười rất ăn ý. Đúng vậy về sau bọn họ chính là anh em.

Đang là giờ cao điểm nên trong siêu thị càng ngày càng nhiều người, ở các khu vực đều đầy ắp người.

Trong đám người, Tịch Hải Đường đẩy xe theo dòng người hối hả đi về phía trước. Tiểu Thần cùng Doãn Ngân ở hai bên cũng theo sát bên người cô. Hình ảnh rất ấm áp rất đẹp.

Cố Tích Tước đột nhiên cảm giác được tâm tình của chính mình không hợp nhau, trong lòng một cảm xúc héo lánh cô độc khó chịu chậm rãi đang hiện dần lên.

Lại đi thêm một đoạn nữa, đến khu lạnh hắn thấy cô dừng lại xem sữa, nhìn nhìn hai đứa trẻ rồi nhìn loại sữa hạn ngày sử dụng, rất cẩn thận. Động tác cúi đầu của cô khiến cho mái tóc chảy xuống hai bên, sợi tóc xẹt qua gương mặt mảnh khảnh của cô. Cô tiện tay đem chúng đẩy ra, động tác dịu dàng, trong lúc lơ đãng biểu hiện vô cùng uyển chuyển hàm xúc sự ôn nhu tinh tế. Chọn xong vài hộp sữa, cô đem sữa bỏ vào chiếc xe đẩy hàng, rất dịu dàng. Cô làm cho người ta có cảm giác như chính mình là một người mẹ hiền vợ đảm ôn nhu đến thế, ôn hòa như tắm gió xuân.

Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng rất hưởng thụ khi đi bên người cô vui vẻ chọn đồ,khi thì giơ một vật lên hỏi thăm ý kiến khi thì lắc đầu cối bỏ cô chọn gì đó. Những hình ánh kia quá ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến hắn không thể chịu nổi.

“Doãn Ngân, cháu muốn ăn cái gì? Dì làm cho cháu.”

“Cháu muốn ăn trứng chiên. Chính là bữa sang mà lần đó dì ở nhà cháu làm đó.” Không hề nghi ngờ, một bữa sáng mà lại để lại ấn tượng khó phai như vậy đối với Doãn Ngân.

Tịch Hải Đường hơi ngẩn ra , trong lòng nhịn không được có điểm chua xót, không thể tượng tưởng được một bữa sáng bình thường như vậy lại khiến cho đứa nhỏ này khắc sâu đến như vậy. Xem ra đứa bé này thực là quá thiếu hụt tình thương của người mẹ rồi.

“Doãn Ngân, trướng chiên ăn buổi sáng với sữa thì tốt hơn. Cháu còn thích ăn cái gì, lát nữa cơm tối dì sẽ làm cho cháu ăn.”

Doãn Ngân có chút sủng nhược kinh, nhìn nhìn Tiểu Thần “Bạn ấy thích ăn cái gì thì cháu sẽ ăn cái đó.”

Tiểu Thần trợn mắt một cái “Bạn thực không có cá tính. Tớ thích ăn rau cần, cậu có thích không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Doãn Ngân lập tức xụ xuống. Rau cần a, hắn không thích. Thực sự là không thích.

Tịch Hải Đường nhéo mũi con gái “Tiểu Thần, con không phải là ghét nhất ăn rau cần à?”

“A…haha…” Tiểu Thần xấu hổ cười “Con chỉ trêu cậu ấy thôi mà.”

Doãn Ngân âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, thật may là hai người bọn họ đều không thích ăn rau cần. Mùi vị đó quá kỳ quái. Thật tốt, hắn và Tiểu Thần lại có một điểm giống nhau.Như vậy bọn họ sẽ càng giống anh em đi.

Tịch Hải Đường bị hai đứa bé chọc cười, hơi ngước mắt lên bất ngờ rơi vào ánh mắt thâm u kia của Cố Tích Tước…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook