Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Chương 59

An Nhiễm Nhiễm

26/11/2014

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí giao hội thần kìa hiện lên những tia lửa, ánh mắt sắc bén của hắn vẫn còn đây nhưng vẫn chứa nhiều nhu tình. Cô hoảng loạn không dám mở rộng tầm mắt, tiếp tục đẩy xe đi, mồ hôi ướt lòng bàn tay.

Mua xong đồ nấu ăn, bốn người đem bao lớn bao nhỏ gì đó bỏ phía sau xe. Hắn xách nặng nhất, cô xách một chút còn lại Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cầm lấy những cái nhỏ nhất. Bọn họ giống như một gia đình, tại hoàng hôn của nơi đây làm những chuyện bình thường nhất, trải qua những chuyện bình thường nhất trong cuộc sống.

Đưa thân vào phòng bếp trong Cố gia, Tịch Hải Đường đột nhiên có một loại cảm giác mê võng. Cô rửa tay chuẩn bị nấu ăn, là một người phụ nữ đẹp hạnh phúc nhất nay cuối cùng đã hạnh phúc. Nhưng cuộc hôn nhân này của cô và hắn rút cuộc nên làm như thế nào để hạnh phúc đây?

Chợt nhớ tới Lý Bích Hoa đã từng nói: hôn nhân là một sự việc rất đơn giản. Hôn nhân là người đàn ông cùng trân châu. Một viên châu sa trong lúc vô tình đi vào thân thể người đàn ông. Người đàn ông đó không ngừng trả giá cho nó, quyết tâm cuối cùng đều muốn giảm bớt thống khổ. Rút cuộc, liền sinh ra một viên trân châu hoàn mỹ.

Yêu rất thống khổ, yêu luôn kèm theo tuyệt vọng.

Mở vòi nước, Tịch Hải Đường rửa sạch rau dưa. Nước mắt không hề báo động trước cùng với dòng nước đang chảy kia cứ thể rơi xuống.

Cô cho là mình sẽ không khóc nhưng không biết vì cái gì hay nhịn không được….

Môi một nhát cắt vào đồ ăn, miệng vết thương nơi đáy lòng lại nhận thêm một vết thương. Cô chưa bao giờ bàng hoàng sợ hãi như vậy, như chính bản thân cô không nhìn thấy tiền đồ ánh sáng ở phía trước. Cô không biết mình làm như vậy có đúng hay không, bước tiếp bước là tiếp nối gian nan, không còn đường lùi nữa rồi….

Cứng ngắc và chết lặng mà chuẩn bị bữa tối,ăn cơm rồi rửa chén sau đó cô đóng gói nồi súp đưa đi bệnh viện cho cha mình. Hắn cũng đi cùng cô.

Thời gian nhanh đã đến 12h, cô bừng tỉnh kinh sợ ngày hôm nay qua với bao nhiêu bộn rộn, mờ mịt đến thế nào. Trước xe, cô do dự ngước mắt nhìn về ánh mắt thâm thúy của Cố Tích Tước “Tôi có thể tự mình trở về được… Tôi nghĩ nên yên lặng suy nghĩ một chút.”

Hắn ngăn cô lại, trước nay chưa có bao giờ bình tĩnh như vậy “Hải Đường, anh biết rõ tâm tình của em rất loạn. Anh cũng giống vậy. Em không thích anh, thậm chí là chán ghét anh càng có thể là hận anh nữa. Cuộc hôn nhân lần này có thể khiến em luống cuống như vậy, anh cũng có thể hiểu được. Anh cũng không muốn bức em. Anh cũng đã từng nghĩ qua chúng ta trước tiên có thể không đăng ký, chỉ cần mở tiệc cưới là được. Truyền thông muốn biết, cổ đông cần biết thì anh cũng sẽ làm cho họ xem… Nhưng là trước hết anh nghĩ nên làm một chuyện.”

“Chuyện gì?”



Hắn đột nhiên từ trong túi móc ra một cái hộp nhung nhỏ màu đỏ, mở ra trước mặt cô. Quả nhiên là một chiếc nhẫn cương cương tinh xảo rạng rỡ phát sáng “Anh đã nghĩ thật lâu cũng không biết làm thế nào hướng em nói ra. Anh cũng không biết em có thể hay không ở nơi mà chỉ có hai chúng ta như thế này gật đầu đồng ý… Tần Hạo đã giúp anh đưa ra rất nhiều chủ ý, thiết kế rất nhiều tình tiết lãng mạn nhưng anh phát hiện những thứ kia đều không thích hợp với em nên anh cũng không sử dụng đến… Anh chỉ có thể như vậy, vì em còn do dự còn sợ hãi còn bàng hoàng, em vẫn còn chưa hoàn toàn chối bỏ anh mà làm chuyện này. Gả cho anh, có được không?”

Cô đứng ngẩn ngơ, cô hiểu rõ ý tứ của hắn. Đây là nghi thức bọn họ nói rõ lý do, hắn hi vọng cô có thể gật đầu, chỉ có như vậy thôi. Bọn họ sắp bắt đầu một cuộc hôn nhân nhưng có lẽ sẽ chẳng phải lạnh như băng nhưng… Cô làm không được.

“Thực xin lỗi, tôi không thể.” Cô không thay đổi sắc mặt nói, cùng lúc với tiếng chuông nửa đêm buông xuống.

Cố Tích Tước khẽ thở dài, nhếch môi cười một chút. Nụ cười của hắn rất phức tạp, làm người khác không cách nào có thể hiểu được cảm xúc đằng sau nó.

Hắn sớm biết rằng cô sẽ cự tuyệt như vậy, kết quả nằm trong dự trù của hắn cho nên thất vọng cũng sẽ không rõ ràng, chỉ là ….

Con mắt mị mảnh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay khẽ tụ lại, giả vờ đem cái hộp đựng chiếc nhẫn kim cương kia thu nhỏ vào lòng bàn tay. Sau đó hắn giơ tay, dưới bầu trời đêm trượt ra một đường vòng cung hoàn mỹ, một tiếng động vang lên. Cái hộp chẳng biết đi dấu, có lẽ lúc này đây đang chôn dấu trong nền tuyết trắng.

Tịch Hải Đường cả kinh trừng lớn mắt, vô ý thức muốn đuổi theo nhặt. Tuy cô không cần nhưng hắn cũng không thể tùy tiện ném đi như vậy chứ.

Hắn ngăn cô lại, còn chính mình lùi về phía sau một bước, quỳ một chân xuống mặt đất. Từ bên trong túi lại lấy ra một cái hộp nhỏ giống hộp lúc nãy, sau khi mở ra lại là một chiếc nhẫn kim cương, kiểu dáng có thể khách nhưng hình dáng vẫn rất rực rỡ.

Tịch Hải Đường cảm giác hô hấp của mình càng lúc càng khó khăn, cô tựa như không biết hắn lắm gì nhưng lại mơ hồ biết rõ…

“Anh… làm cái gì?” Trong thanh âm của cô bởi vì không dám tin mà dẫn đến run rẩy.

“Anh vừa rồi cầu hôn là thời điểm trước 12h, là chuyện của ngày hôm qua. Hiện tại đã qua 12h, là một ngày mới. Anh muốn nghĩ thử lại một lần, nếu em vẫn cự tuyệt như vậy thì ngày mai anh lại tiếp tục… cho đến ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta.”

Cô không hiểu “Anh vì cái gì như vậy?”



Ánh mắt của hắn ảm đạm, hắn không chỉ muốn dùng chiếc nhẫn này che trái tim mình, mà còn che đi sự áy náy cùng thống khổ giao thoa tại nơi đây “Bởi vì… anh không thể bàng quan với chính mình. Anh nghĩ trước khi bắt đầu hôn lễ nên cho em có một chút vui vẻ, dù chỉ là một điểm nhỏ mà thôi.”

Nếu như trong sinh mệnh của cô không gặp gỡ phải hắn, cô có lẽ sẽ trải qua thời điểm hạnh phúc nhất. Mà nay hắn đã làm cũng chỉ có thể nói cho cô biết chiếc nhẫn này hàm nghĩa….

“Mẹ của anh đối với triết học rất tinh thông. Lúc anh còn nhỏ bà đã từng nói với anh về một đoạn văn, đó là những điều tín của người Hi Lạp. Bọn họ nói rằng dưới đầu ngón tay có một đường huyết mạch đi đến trái tim, nếu như một đôi nam nữ đồng thời đeo lên chiếc nhẫn, liền như vậy gắn kết mạch máu tình yêu của hai người lại. Nếu như bỏ xuống, tâm mạch lập tức sẽ gãy lìa, có thể sống khổ chật vật hoặc phải chết… Những năm gần đây, anh luôn nhớ rõ ràng đến đoạn văn này, nhưng anh lại không tin. Anh không tin trên thế giới này có loại tình cảm kịch liệt đến như vậy nhưng hiện tại anh tin… Em đã làm cho anh có năng lực cố chấp hơn nữa.”

Trong sinh mệnh của hắn, sự ấm áp cứ như vậy nhiều lên chỉ vì mình cô mà thôi.

— chúng ta yêu nhau sao?

—-yêu nhau !

— bao lâu rồi nhỉ?

—- hình như chỉ trong nháy mắt.

—thế sẽ còn lại gì đây?

—-còn lại sự nhớ nhung vô tận.

Hắn nhẹ nhàng đem chiếc nhẫn kim cương từ trong cái hộp nhỏ lấy ra, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ cầm lấy. Trong bong đêm, tuyết vẫn rơi, chiếc nhẫn kim cương càng thêm vẻ lóng lánh, mê mắt khiến cho nhịp tim rối loạn.

Hắn nhẹ nhàng cầm tay của cô, nâng lên, đem chiếc nhẫn nhắm ngay ngón áp út “Hải Đường, đáp ứng anh có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giám Đốc Cưỡng Chế Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook