Chương 128: Chương 77.3
An Nhiễm Nhiễm
18/12/2014
Bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu lời kêu gọi, bao nhiêu mơ ước, bao nhiêu lưu luyến, đều bị chặt đứt bởi tiếng vang nhỏ kia.
“Thì ra cha chính là chú G nha….” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân thật sự không dám tin, đứng ngây người ra đó.
Tịch Hải Đường cũng cảm thấy khó thở, đỉnh đầu có nhiều ngôi sao đang xoay xung quanh, bên tai có tiếng gió, ánh trăng lúc đó chiếu vào từng nỗi nhớ trong cô, những thứ kia rất rõ ràng, mông lung, đều từng chút một hiện lên.
Cô không thể tin được, ba năm nay người mà hai đứa bé xem như thần tượng sùng bái lại là hắn, cô thậm chí còn nói chuyện nhiều lần với hắn ở trên mạng, thì ra ba năm nay giữa bọn họ luôn có liên lạc… nhưng chỉ là hai bên không biết được đối phương là ai mà thôi.
Rút cuộc cũng có hơi ấm trong sự tang thương, bao nhiêu đau đớn khắc sâu nơi đáy lòng thế mà hôm nay liền cảm thấy như hư ảo, bao nhiêu yêu thương khắc sâu tận đáy lòng, cô cho rằng không hề có được lại nữa thì nay dần dần đang hiện lên.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là hắn.
Trong ba năm mỗi một lên ở trên mạng hỏi hắn về vấn đề giáo dục trẻ em, vấn đề trưởng thành của con cái, cô cũng sẽ ở bên này máy tính mà mỉm cười, hôm nay mới biết được những thứ kia chập chờn dưới ánh trăng chính là ràng buộc của bọn họ, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không tránh thoát được ràng buộc này, cùng tiến cùng lùi, nhưng không thể thay thế được đau thương đã qua.
Trong lòng có nhiều tình cảm một lúc đan xen như vậy, yêu thương mãnh liệt, nước mắt của sự xúc động , là mất đi rồi có lại được sao? Là sai lầm hay tiếc nuối sao?
Lapland nơi tận cùng của thế giới, sau khi mặt trời lặn thì nội dung vở kịch nơi đây cũng phát triển như vậy, băng tuyết cũng dần dâng lên, khong có nước mắt, chỉ có ưu thương không dám biểu đạt mà thôi. Vòng cực bắc trên không, ông già Noel vẫn còn ca hát, thời gian vẫn chậm rãi trôi.
Trải qua kiếp nạn này cô và hắn rút cuộc cũng nhích lại gần nhau hơn, trong lúc gần trong gang tấc, hai cánh tay chậm rãi nắm lấy nhau, không chỉ là bảy năm cũng không phải chỉ có ba năm qua, giữa bọn họ là lời thề 100 năm, rút cuộc trong thời khắc này cũng đã cảm động trời cao, ban cho họ mối nhân duyên khắc cốt ghi tâm như vậy.
Cuối tháng 11 ở đây mặt trời sẽ chiếu sáng cả vùng lần cuối cùng, sau đó biến mất hẳn trong bóng đêm cho đến tháng 1 năm nữa sau mới có thể thấy lại ánh mặt trời, ánh mặt trời lần này không phải giống như bình thường, đen nhánh, xuyên qua những vùng đất bắc cực khiến cho người ta có cảm giác tuyệt vọng, nhưng bọn họ lại cảm thấy sáng rõ khắp nơi.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đã sớm cảm động đến nước mặt lưng tròng, cũng bất chấp cái lạnh lấy khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nhào vào ngực bọn họ, “Cha mẹ, đợi đến mùa hè chúng ta lại tới đây lần nữa, đến lúc đó có thể thấy mặt trời chiếu sáng 24/24 không có tắt nắng rồi, có được không?”
“Được.” Đã trải qua đêm tối thì sẽ cảm thấy ngày dài không tắt nắng là tốt đẹp biết bao nhiêu, đã trải qua ly biệt mới biết được niềm vui sướng của sự trùng phùng.
Trước kia là như vậy, những thứ vụt vặn cứ để trong lòng mà trôi qua, chuyện cũ như khói để gió thổi bay. Những thứ thị phi kia , những điều ngăn cách kia, những mốc thời gian biến chuyển kia, những khe hở thời gian kia nữa nếu mà đi suy tính thiệt hơn thì có vẻ quá nhỏ bé. Mà trái tim ôn tồn chỉ vì hắn mà khóc, vì hắn mà cười để có một đoạn tình khắc cột ghi tâm, vì hắn mà cam đoan được ăn cả ngã về không, làm việc không được chùn bước. Chỉ cần ngày mai hắn vẫn như cũ với khuôn mặt tươi cười cùng cô là tốt rồi, là đủ rồi.
Bàn tay nắm lấy bàn tay của hai đứa nhỏ, bọn họ cùng đi đến bên cạnh cột mốc của vòng cực bắc, vĩ độ 66 độ 33 phút Bắc, đi qua đường viền mờ nhạt, nhảy vào vòng cực bắc, nhảy về phía hạnh phúc.
Một nhà bốn người ôm chặt lấy nhau, nắm tay nhau cùng đi đến già.
Ban đêm cả nhà bốn người ngủ trong một căn phòng.
Giường hai người bây giờ ngủ bốn người, trình độ chen chúc tự nhiên có thể nghĩ, nhưng bọn họ lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bởi vì chơi vui đến mệt, chỉ chốc lát sau kêu nhức đầu rồi ngủ vùi, hệ thống lò sưởi trong phòng được mở rất đầy đủ, Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường cũng có chút buồn ngủ, nhưng bọn họ không thể ngủ, bọn họ còn rất nhiều lời muốn nói.
“Em muốn đứng dậy sao?” Hắn thấp giọng hói, có chút bận tậm tới việc sẽ đánh thức hai đứa bé.
Tịch Hải Đường gật đầu, trọng cổ họng phát ra một tiếng ừ nhẹ, tay chân từ từ nhấc lên rồi chậm rãi xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ.
Hắn đi theo làm cho cô cảm thấy cả người căng khẳng, cả người bị hắn ôm chặt vào trong lòng, dường như là không thể thở được. Nhưng cảm giác như vậy thật tốt, thật ấm áp, làm cho cô ý thức được chính mình không phải đang nằm mơ. Giờ khắc này cô thực sự được hắn ôm vào trong lòng.
“Cố Tích Tước chúng ta sẽ bạch đầu giao lão có phải không?” Trong giọng nói của cô lộ ra sự bất an, giống như là đang nóng vội có được câu trả lời thuyết phục từ hắn, mất lại rồi lại có được, sẽ sợ hãi mất đi một lần nữa.
“Anh không biết.” Trong ánh mắt của hắn tỏ rõ hắn thật sự không biết, tình cảm trong cuộc sống trước mắt giống như chiếc phao làm tan đi đám bọt xà phòng đang tích tụ, nói không chừng một lúc nào đó sẽ tan biến,
Hơi thở của cô cứng lại, đáy lòng đau nhói, “Anh có uống thuốc hay trị liệu gì không?”
“Có, ba năm nay vẫn do bác sĩ Will ở Mĩ chịu trách nhiệm theo dẽo tính huống bệnh tình của anh, ông ta và thấy giào của ông ta đều đang điều chế thuốc cho anh dùng, còn nói cho anh biết rất nhiều điều cần chú ý trong cuộc sống, anh không được đi thang máy, không được leo núi, không được đi những nơi quá nóng hay quá lạnh…”
“Vậy sao anh còn đến đây?” Cô cắt đứt lời của hắn, trong giọng nói có sự oán hận cùng chất vấn.
Hắn hơi ngẩn ra, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, “Ba năm ở Copenhagen, anh cảm thấy cuốc sống của mình sắp dừng lại rồi. Mỗi ngày đều trải qua rất dài, thời gian có cũng không biết làm cái gì, nhưng lại không dám dừng lại, dừng lại thì sẽ nhớ em cùng bọn nhỏ…”
“Cho nên anh mới biến thân thành chú G, muốn tìm chút niềm vui trong thị trường cổ phiếu sao?”
“Làm khoa trương đến mức như vậy, anh chỉ muốn tìm một chút chuyện để làm mà thôi.”
Tịch Hải Đường giật giật khóe miệng, “Có thể anh không biết, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân luôn xem chú G như một thần tượng, hai đứa nhóc cả ngày cả đêm đều nhắc tới anh, ngay cả em cũng cảm thấy ganh tỵ.”
Nói xong có chút ủy khuất rồi, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ, sự kết nối của người cùng chung huyết thống thật sự là quá kì diệu, dù cho cách xa bao nhiêu đi nữa cũng có thể kết nối được với nhau, tâm liền tâm.
“Hải Đường, anh không xác định được mình có thể cho em hạnh phúc bao lâu… nhưng em cứ đi theo anh như vậy thì sẽ hại bản thân…”
“Em không hối hận. có lẽ em mãi mãi sẽ không học được sự tỉnh táo cũng như sự bình tĩnh như anh, nhưng em biết quý trọng… mà hơn nữa lại được người khác quý trọng…” Cô nâng cánh tay của anh lên, hôn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út kia.
Đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên báo có tin nhắn, cô vừa cúi đầu nhìn, là Cố Tích Triêu gửi tới….
“Thì ra cha chính là chú G nha….” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân thật sự không dám tin, đứng ngây người ra đó.
Tịch Hải Đường cũng cảm thấy khó thở, đỉnh đầu có nhiều ngôi sao đang xoay xung quanh, bên tai có tiếng gió, ánh trăng lúc đó chiếu vào từng nỗi nhớ trong cô, những thứ kia rất rõ ràng, mông lung, đều từng chút một hiện lên.
Cô không thể tin được, ba năm nay người mà hai đứa bé xem như thần tượng sùng bái lại là hắn, cô thậm chí còn nói chuyện nhiều lần với hắn ở trên mạng, thì ra ba năm nay giữa bọn họ luôn có liên lạc… nhưng chỉ là hai bên không biết được đối phương là ai mà thôi.
Rút cuộc cũng có hơi ấm trong sự tang thương, bao nhiêu đau đớn khắc sâu nơi đáy lòng thế mà hôm nay liền cảm thấy như hư ảo, bao nhiêu yêu thương khắc sâu tận đáy lòng, cô cho rằng không hề có được lại nữa thì nay dần dần đang hiện lên.
Thì ra từ đầu đến cuối đều là hắn.
Trong ba năm mỗi một lên ở trên mạng hỏi hắn về vấn đề giáo dục trẻ em, vấn đề trưởng thành của con cái, cô cũng sẽ ở bên này máy tính mà mỉm cười, hôm nay mới biết được những thứ kia chập chờn dưới ánh trăng chính là ràng buộc của bọn họ, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không tránh thoát được ràng buộc này, cùng tiến cùng lùi, nhưng không thể thay thế được đau thương đã qua.
Trong lòng có nhiều tình cảm một lúc đan xen như vậy, yêu thương mãnh liệt, nước mắt của sự xúc động , là mất đi rồi có lại được sao? Là sai lầm hay tiếc nuối sao?
Lapland nơi tận cùng của thế giới, sau khi mặt trời lặn thì nội dung vở kịch nơi đây cũng phát triển như vậy, băng tuyết cũng dần dâng lên, khong có nước mắt, chỉ có ưu thương không dám biểu đạt mà thôi. Vòng cực bắc trên không, ông già Noel vẫn còn ca hát, thời gian vẫn chậm rãi trôi.
Trải qua kiếp nạn này cô và hắn rút cuộc cũng nhích lại gần nhau hơn, trong lúc gần trong gang tấc, hai cánh tay chậm rãi nắm lấy nhau, không chỉ là bảy năm cũng không phải chỉ có ba năm qua, giữa bọn họ là lời thề 100 năm, rút cuộc trong thời khắc này cũng đã cảm động trời cao, ban cho họ mối nhân duyên khắc cốt ghi tâm như vậy.
Cuối tháng 11 ở đây mặt trời sẽ chiếu sáng cả vùng lần cuối cùng, sau đó biến mất hẳn trong bóng đêm cho đến tháng 1 năm nữa sau mới có thể thấy lại ánh mặt trời, ánh mặt trời lần này không phải giống như bình thường, đen nhánh, xuyên qua những vùng đất bắc cực khiến cho người ta có cảm giác tuyệt vọng, nhưng bọn họ lại cảm thấy sáng rõ khắp nơi.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đã sớm cảm động đến nước mặt lưng tròng, cũng bất chấp cái lạnh lấy khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, nhào vào ngực bọn họ, “Cha mẹ, đợi đến mùa hè chúng ta lại tới đây lần nữa, đến lúc đó có thể thấy mặt trời chiếu sáng 24/24 không có tắt nắng rồi, có được không?”
“Được.” Đã trải qua đêm tối thì sẽ cảm thấy ngày dài không tắt nắng là tốt đẹp biết bao nhiêu, đã trải qua ly biệt mới biết được niềm vui sướng của sự trùng phùng.
Trước kia là như vậy, những thứ vụt vặn cứ để trong lòng mà trôi qua, chuyện cũ như khói để gió thổi bay. Những thứ thị phi kia , những điều ngăn cách kia, những mốc thời gian biến chuyển kia, những khe hở thời gian kia nữa nếu mà đi suy tính thiệt hơn thì có vẻ quá nhỏ bé. Mà trái tim ôn tồn chỉ vì hắn mà khóc, vì hắn mà cười để có một đoạn tình khắc cột ghi tâm, vì hắn mà cam đoan được ăn cả ngã về không, làm việc không được chùn bước. Chỉ cần ngày mai hắn vẫn như cũ với khuôn mặt tươi cười cùng cô là tốt rồi, là đủ rồi.
Bàn tay nắm lấy bàn tay của hai đứa nhỏ, bọn họ cùng đi đến bên cạnh cột mốc của vòng cực bắc, vĩ độ 66 độ 33 phút Bắc, đi qua đường viền mờ nhạt, nhảy vào vòng cực bắc, nhảy về phía hạnh phúc.
Một nhà bốn người ôm chặt lấy nhau, nắm tay nhau cùng đi đến già.
Ban đêm cả nhà bốn người ngủ trong một căn phòng.
Giường hai người bây giờ ngủ bốn người, trình độ chen chúc tự nhiên có thể nghĩ, nhưng bọn họ lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bởi vì chơi vui đến mệt, chỉ chốc lát sau kêu nhức đầu rồi ngủ vùi, hệ thống lò sưởi trong phòng được mở rất đầy đủ, Cố Tích Tước cùng Tịch Hải Đường cũng có chút buồn ngủ, nhưng bọn họ không thể ngủ, bọn họ còn rất nhiều lời muốn nói.
“Em muốn đứng dậy sao?” Hắn thấp giọng hói, có chút bận tậm tới việc sẽ đánh thức hai đứa bé.
Tịch Hải Đường gật đầu, trọng cổ họng phát ra một tiếng ừ nhẹ, tay chân từ từ nhấc lên rồi chậm rãi xuống giường đi đến bên cạnh cửa sổ.
Hắn đi theo làm cho cô cảm thấy cả người căng khẳng, cả người bị hắn ôm chặt vào trong lòng, dường như là không thể thở được. Nhưng cảm giác như vậy thật tốt, thật ấm áp, làm cho cô ý thức được chính mình không phải đang nằm mơ. Giờ khắc này cô thực sự được hắn ôm vào trong lòng.
“Cố Tích Tước chúng ta sẽ bạch đầu giao lão có phải không?” Trong giọng nói của cô lộ ra sự bất an, giống như là đang nóng vội có được câu trả lời thuyết phục từ hắn, mất lại rồi lại có được, sẽ sợ hãi mất đi một lần nữa.
“Anh không biết.” Trong ánh mắt của hắn tỏ rõ hắn thật sự không biết, tình cảm trong cuộc sống trước mắt giống như chiếc phao làm tan đi đám bọt xà phòng đang tích tụ, nói không chừng một lúc nào đó sẽ tan biến,
Hơi thở của cô cứng lại, đáy lòng đau nhói, “Anh có uống thuốc hay trị liệu gì không?”
“Có, ba năm nay vẫn do bác sĩ Will ở Mĩ chịu trách nhiệm theo dẽo tính huống bệnh tình của anh, ông ta và thấy giào của ông ta đều đang điều chế thuốc cho anh dùng, còn nói cho anh biết rất nhiều điều cần chú ý trong cuộc sống, anh không được đi thang máy, không được leo núi, không được đi những nơi quá nóng hay quá lạnh…”
“Vậy sao anh còn đến đây?” Cô cắt đứt lời của hắn, trong giọng nói có sự oán hận cùng chất vấn.
Hắn hơi ngẩn ra, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, “Ba năm ở Copenhagen, anh cảm thấy cuốc sống của mình sắp dừng lại rồi. Mỗi ngày đều trải qua rất dài, thời gian có cũng không biết làm cái gì, nhưng lại không dám dừng lại, dừng lại thì sẽ nhớ em cùng bọn nhỏ…”
“Cho nên anh mới biến thân thành chú G, muốn tìm chút niềm vui trong thị trường cổ phiếu sao?”
“Làm khoa trương đến mức như vậy, anh chỉ muốn tìm một chút chuyện để làm mà thôi.”
Tịch Hải Đường giật giật khóe miệng, “Có thể anh không biết, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân luôn xem chú G như một thần tượng, hai đứa nhóc cả ngày cả đêm đều nhắc tới anh, ngay cả em cũng cảm thấy ganh tỵ.”
Nói xong có chút ủy khuất rồi, nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ, sự kết nối của người cùng chung huyết thống thật sự là quá kì diệu, dù cho cách xa bao nhiêu đi nữa cũng có thể kết nối được với nhau, tâm liền tâm.
“Hải Đường, anh không xác định được mình có thể cho em hạnh phúc bao lâu… nhưng em cứ đi theo anh như vậy thì sẽ hại bản thân…”
“Em không hối hận. có lẽ em mãi mãi sẽ không học được sự tỉnh táo cũng như sự bình tĩnh như anh, nhưng em biết quý trọng… mà hơn nữa lại được người khác quý trọng…” Cô nâng cánh tay của anh lên, hôn lên chiếc nhẫn nơi ngón áp út kia.
Đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên báo có tin nhắn, cô vừa cúi đầu nhìn, là Cố Tích Triêu gửi tới….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.