Chương 127
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
Sắc trời đã tối, ánh
trăng hòa cùng những bông tuyết rơi xuống, nghiêng mình ghé vào cửa sổ.
Vầng sáng nhàn nhạn hỗn tạp giống như năm xưa, trong đôi mắt của cô nhẹ
nhàng chảy qua sự an bình trước nay chưa từng có.
Ngoài cửa, ánh mắt của Tịch Hải Đường bỏ qua Cố Tích Tước, nhìn thẳng vào hai đứa bé, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, chúng ta nên đi ăn cơm?”
Hai đứa bé nhìn nhau một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích Tước, có chút do dự, “À… cha cũng sẽ đi ăn cùng chúng ta chứ ạ?”
Nghe vậy Tịch Hải ĐƯờng cùng Cố Tích Tước đều ngẩn ra.
Khoảng cách lúc này và trước đây khi bốn người họ cùng nhau ăn cơm đã là điều quá xa xôi trong cuộc sống ba năm qua, trong những bức ảnh đó bọn nhỏ tung tăng như chim sẻ, dáng vui sung sướng, nhưng năm tháng qua đi tất cả đã phai nhạt dần cũng không còn giữ lại được bao nhiêu.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, mẹ chỉ đặt có ba chỗ thôi.” Thái độ của Tịch Hải Đường rất rõ ràng.
“Vậy…” Hai đứa bé khẽ thở dài, dùng ánh mắt đồng tình cùng nhau nhìn Cố Tích Tước, “Cha…. Vậy chúng con đi ăn trước, tối nay sẽ trở lại thăm cha.”
“Ừ.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, “Đi đi.”
Lúc ăn cơm, Tịch Hải Đường có vẻ không yên lòng, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng vậy, bọn họ dùng một ly gỗ tạo hình bông hoa để thưởng thức hương vị ngọt ngào của sữa hươu thuần, mặc dù uống rất tốt nhưng cảm giác cảm thấy trong bữa cơm này thiếu hụt cái gì đó.
Nhưng ba người cũng không phát hiện ra khóe miệng của họ đều mang theo ý cười, đáy lòng viên mãn hạnh phúc không cần dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, cũng rất ngọt ngào, ấm áp. Nơi này nhìn thấy được người đó bình an, không có gì quan trọng hơn nữa.
“A… không xong rồi.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, “Bởi vì đột nhiên nhìn thấy cha thật vui nên quên luôn chuyện hẹn gặp chú G rồi.”
Tiểu Thần vội lấy điện thoại trong túi ra, bởi vì lúc trước ở trong phòng với cha rất lâu, bây giờ mới kịp mở điện thoại lên, bàn tay nhỏ bé ở trên bàn phím vừa chà xát vừa ấn ấn vài cái, đăng nhập được QQ.
“Xong rồi, chú G cũng không liên lạc với chúng ta, không phải vì điện thoại bị đông cứng tắt nguồn nên không có nhận được tin tức chứ.” Hai đứa bé đều có chút buồn rầu.
Tịch Hải Đường đứng ở bên cạnh đề nghị, “Các con hãy thử liên lạc lần nữa với chú G xem, hỏi xem chú ấy bây giờ có thời gian không?”
“Được ạ.”
Tiểu Thần nhanh chóng gửi tien nhắn qua, “Chú G, chú đang ở đâu vậy? Cháu đến thôn ông già Noel rồi, chúng ta không phải đã hẹn nhau trước cửa bưu cục sao, nhưng vì khi đó cháu có chuyện vui nên không cẩn thận đã quên mất thời gian hẹn, cháu xin lỗi. Chú bây giờ có thời gian không, chúng ta hẹn gặp mặt?”
Gửi qua một tin nhắn thật dài, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bắt đầu lo lắng chờ đợi, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại, sợ bỏ lỡ lần nữa, vốn chính là bọn họ đề xuất yêu cầu muốn gặp mặt trước, nhưng đến thời điểm quan trọng lại thất hẹn. Thật sự là một biểu hiện rất tệ, không biết chú G có tức giận hay không đây.
Suốt buổi QQ cũng không có sáng đèn…
Hai đứa bé lúc này đã có chút nóng nảy, “Mẹ, chú G có phải là tức giận rồi không, không chịu tới gặp chúng ta?”
“Không đâu, chú G là người lớn, sẽ không so đo với trẻ nhỏ.”
“Hy vọng là như vậy. Mặc dù việc gặp cha là một điều vui mừng rất lớn nhưng cũng bởi vì điều đó mà bỏ qua buổi gặp mặt với chú G, đó cũng là một tiếc nuối nho nhỏ rồi…”
Lại qua một lúc sau vẫn không thấy QQ sáng đèn…
Hai bả vai của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều rũ xuống, “Ông già Noel thật nhỏ mọn, chỉ chịu thực hiện một ước nguyện của chúng ta thôi…”
Haiz…
Một tiếng thở dài này còn chưa dứt thì QQ trên điện thoại đột nhiên báo hiệu có tin nhắn tới….
Là biểu tượng của chú G nhấp nháy, gửi tới một tin nhắn rất đơn giản, “Vãn Vãn, không sao, khi đó cũng đúng lúc chú G có việc, hiện tại có thời gian, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở trước cửa bưu cục nhé, được không?”
“Được ạ.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều rất vui vẻ, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Tịch Hải Đường cũng khẽ mỉm cười, “Lần này có thể vui vẻ rồi chứ?”
“Vâng, chú G còn nói khi đó chú ấy cũng có chuyện phải làm, rõ ràng là an ủi chúng con, chú ấy thật là tốt.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều đọc được tin nhắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười.
Tịch Hải Đường dẫn hai đứa bé còn chưa đi đến cửa bưu cục trong thông ông già Noel thì đã thấy ở xa xa một bóng dáng quen thuộc, nhịp tim lại lần nữa không được bình thường.
“Ơ, là cha kìa, cha làm sao cũng tới đây vậy?” Câu hỏi của hai đứa trẻ cũng chính là hoang mang trong lòng Tịch Hải Đường.
Cố ý bỏ qua bóng dáng của hắn trong gió tuyết, Tịch Hải Đường đi đường vòng để tới bưu cục, vòng qua bên kia, đi tới một bên của bưu cục, đứng ở bên trái hòm thư.
Mà Cố Tích Tước đứng ở bên phải hòm thư cũng ngẩn ra, đối với việc gặp gỡ ngẫu nheien này cũng có chút ngạc nhiên mừng rỡ, rồi lại có chút mờ mịt. Đối diện Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng len lén ngoắc tay với hắn, làm cho khóe môi của hắn nhịn không được mà nhếch lên.
Nhiệt độ rất thấp, ở cửa bưu cục thỉnh thoảng có người qua đường vừa ôm bả vai run lẩy bẩy vừa chạy nhanh qua, có người thậm chí còn hắt xì liên tục, nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy lanh, chỉ cách mấy bước chân một lớn hai nhỏ đứng ở đó, tuy vẫn im lặng nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhung nhớ rút cuộc là sâu bao nhiêu? Cần dùng bao nhiêu kiên cường của lý trí mới có thể đem nó đi suốt cuộc đời đây?
Đầu đường vẫn luôn là nơi huyên náo, đám người lướt qua nhau, luôn sẽ có người giống với bản thân khiến cho chính mình cũng phải thất thần. Hắn luôn nhốt mình trong căn phòng nhỏ để không thấy mỗi việc xảy ra xung quanh, mỗi lần nghe thấy một tiếng vang là lại nhớ tới một người. Từ tận đáy lòng, có một giọng nói nho nhỏ luôn hỏi chính mình, vì cái gì mà không quên được?
Luôn luôn bị sự nhớ nhung giày vò.
Phải chấp nhận sự chia lia ban đầu, lại không thể khống chế được sự nhớ nhung của mình.
THời gian yên lặng trôi qua một lúc lâu, thời gian hẹn cũng đã qua khoảng 5 phút, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng bắt đầu nhìn đông rồi ngó tây, nhưng mà xung quanh bưu cục cũng không trông thấy người nào có bộ dạng như chú G cả.
Điện thoại vẫn nắm trong lòng bàn tay, bị đôi bao tay thật dày ôm lấy, Tiểu Thần lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lập tức cảm thấy lạnh. Doãn Ngân rất yêu thương cô bé nên vội cầm lấy điện thoại, thay cô bé gửi một tin nhắn, “Chú G, chú đang ở đâu? Cháu đã tới cửa đứng ở bên trái hòm thư.”
Di động của Cố Tích Tước cũng vang lên, thanh âm kia mặc dù rất ngắn ngủi chỉ có hai nhịp nhưng cũng không phải quá nhỏ để người khác không nghe được, cho dù nhỏ đến mức không thể nhỏ đi nữa … nhưng mà bọn họ đúng là nghe được, sau đó…. Bốn người cùng nhau giật mình…
Ngoài cửa, ánh mắt của Tịch Hải Đường bỏ qua Cố Tích Tước, nhìn thẳng vào hai đứa bé, “Tiểu Thần, Doãn Ngân, chúng ta nên đi ăn cơm?”
Hai đứa bé nhìn nhau một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tích Tước, có chút do dự, “À… cha cũng sẽ đi ăn cùng chúng ta chứ ạ?”
Nghe vậy Tịch Hải ĐƯờng cùng Cố Tích Tước đều ngẩn ra.
Khoảng cách lúc này và trước đây khi bốn người họ cùng nhau ăn cơm đã là điều quá xa xôi trong cuộc sống ba năm qua, trong những bức ảnh đó bọn nhỏ tung tăng như chim sẻ, dáng vui sung sướng, nhưng năm tháng qua đi tất cả đã phai nhạt dần cũng không còn giữ lại được bao nhiêu.
“Tiểu Thần, Doãn Ngân, mẹ chỉ đặt có ba chỗ thôi.” Thái độ của Tịch Hải Đường rất rõ ràng.
“Vậy…” Hai đứa bé khẽ thở dài, dùng ánh mắt đồng tình cùng nhau nhìn Cố Tích Tước, “Cha…. Vậy chúng con đi ăn trước, tối nay sẽ trở lại thăm cha.”
“Ừ.” Cố Tích Tước gật đầu nhẹ, “Đi đi.”
Lúc ăn cơm, Tịch Hải Đường có vẻ không yên lòng, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng vậy, bọn họ dùng một ly gỗ tạo hình bông hoa để thưởng thức hương vị ngọt ngào của sữa hươu thuần, mặc dù uống rất tốt nhưng cảm giác cảm thấy trong bữa cơm này thiếu hụt cái gì đó.
Nhưng ba người cũng không phát hiện ra khóe miệng của họ đều mang theo ý cười, đáy lòng viên mãn hạnh phúc không cần dùng ngôn ngữ nào để biểu đạt, cũng rất ngọt ngào, ấm áp. Nơi này nhìn thấy được người đó bình an, không có gì quan trọng hơn nữa.
“A… không xong rồi.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân chợt nhớ tới một chuyện quan trọng, “Bởi vì đột nhiên nhìn thấy cha thật vui nên quên luôn chuyện hẹn gặp chú G rồi.”
Tiểu Thần vội lấy điện thoại trong túi ra, bởi vì lúc trước ở trong phòng với cha rất lâu, bây giờ mới kịp mở điện thoại lên, bàn tay nhỏ bé ở trên bàn phím vừa chà xát vừa ấn ấn vài cái, đăng nhập được QQ.
“Xong rồi, chú G cũng không liên lạc với chúng ta, không phải vì điện thoại bị đông cứng tắt nguồn nên không có nhận được tin tức chứ.” Hai đứa bé đều có chút buồn rầu.
Tịch Hải Đường đứng ở bên cạnh đề nghị, “Các con hãy thử liên lạc lần nữa với chú G xem, hỏi xem chú ấy bây giờ có thời gian không?”
“Được ạ.”
Tiểu Thần nhanh chóng gửi tien nhắn qua, “Chú G, chú đang ở đâu vậy? Cháu đến thôn ông già Noel rồi, chúng ta không phải đã hẹn nhau trước cửa bưu cục sao, nhưng vì khi đó cháu có chuyện vui nên không cẩn thận đã quên mất thời gian hẹn, cháu xin lỗi. Chú bây giờ có thời gian không, chúng ta hẹn gặp mặt?”
Gửi qua một tin nhắn thật dài, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân bắt đầu lo lắng chờ đợi, đôi mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại, sợ bỏ lỡ lần nữa, vốn chính là bọn họ đề xuất yêu cầu muốn gặp mặt trước, nhưng đến thời điểm quan trọng lại thất hẹn. Thật sự là một biểu hiện rất tệ, không biết chú G có tức giận hay không đây.
Suốt buổi QQ cũng không có sáng đèn…
Hai đứa bé lúc này đã có chút nóng nảy, “Mẹ, chú G có phải là tức giận rồi không, không chịu tới gặp chúng ta?”
“Không đâu, chú G là người lớn, sẽ không so đo với trẻ nhỏ.”
“Hy vọng là như vậy. Mặc dù việc gặp cha là một điều vui mừng rất lớn nhưng cũng bởi vì điều đó mà bỏ qua buổi gặp mặt với chú G, đó cũng là một tiếc nuối nho nhỏ rồi…”
Lại qua một lúc sau vẫn không thấy QQ sáng đèn…
Hai bả vai của Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều rũ xuống, “Ông già Noel thật nhỏ mọn, chỉ chịu thực hiện một ước nguyện của chúng ta thôi…”
Haiz…
Một tiếng thở dài này còn chưa dứt thì QQ trên điện thoại đột nhiên báo hiệu có tin nhắn tới….
Là biểu tượng của chú G nhấp nháy, gửi tới một tin nhắn rất đơn giản, “Vãn Vãn, không sao, khi đó cũng đúng lúc chú G có việc, hiện tại có thời gian, nửa giờ sau chúng ta gặp nhau ở trước cửa bưu cục nhé, được không?”
“Được ạ.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều rất vui vẻ, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Tịch Hải Đường cũng khẽ mỉm cười, “Lần này có thể vui vẻ rồi chứ?”
“Vâng, chú G còn nói khi đó chú ấy cũng có chuyện phải làm, rõ ràng là an ủi chúng con, chú ấy thật là tốt.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đều đọc được tin nhắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười.
Tịch Hải Đường dẫn hai đứa bé còn chưa đi đến cửa bưu cục trong thông ông già Noel thì đã thấy ở xa xa một bóng dáng quen thuộc, nhịp tim lại lần nữa không được bình thường.
“Ơ, là cha kìa, cha làm sao cũng tới đây vậy?” Câu hỏi của hai đứa trẻ cũng chính là hoang mang trong lòng Tịch Hải Đường.
Cố ý bỏ qua bóng dáng của hắn trong gió tuyết, Tịch Hải Đường đi đường vòng để tới bưu cục, vòng qua bên kia, đi tới một bên của bưu cục, đứng ở bên trái hòm thư.
Mà Cố Tích Tước đứng ở bên phải hòm thư cũng ngẩn ra, đối với việc gặp gỡ ngẫu nheien này cũng có chút ngạc nhiên mừng rỡ, rồi lại có chút mờ mịt. Đối diện Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng len lén ngoắc tay với hắn, làm cho khóe môi của hắn nhịn không được mà nhếch lên.
Nhiệt độ rất thấp, ở cửa bưu cục thỉnh thoảng có người qua đường vừa ôm bả vai run lẩy bẩy vừa chạy nhanh qua, có người thậm chí còn hắt xì liên tục, nhưng lúc này hắn lại không cảm thấy lanh, chỉ cách mấy bước chân một lớn hai nhỏ đứng ở đó, tuy vẫn im lặng nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhung nhớ rút cuộc là sâu bao nhiêu? Cần dùng bao nhiêu kiên cường của lý trí mới có thể đem nó đi suốt cuộc đời đây?
Đầu đường vẫn luôn là nơi huyên náo, đám người lướt qua nhau, luôn sẽ có người giống với bản thân khiến cho chính mình cũng phải thất thần. Hắn luôn nhốt mình trong căn phòng nhỏ để không thấy mỗi việc xảy ra xung quanh, mỗi lần nghe thấy một tiếng vang là lại nhớ tới một người. Từ tận đáy lòng, có một giọng nói nho nhỏ luôn hỏi chính mình, vì cái gì mà không quên được?
Luôn luôn bị sự nhớ nhung giày vò.
Phải chấp nhận sự chia lia ban đầu, lại không thể khống chế được sự nhớ nhung của mình.
THời gian yên lặng trôi qua một lúc lâu, thời gian hẹn cũng đã qua khoảng 5 phút, Tiểu Thần cùng Doãn Ngân cũng bắt đầu nhìn đông rồi ngó tây, nhưng mà xung quanh bưu cục cũng không trông thấy người nào có bộ dạng như chú G cả.
Điện thoại vẫn nắm trong lòng bàn tay, bị đôi bao tay thật dày ôm lấy, Tiểu Thần lấy điện thoại ra, đầu ngón tay lập tức cảm thấy lạnh. Doãn Ngân rất yêu thương cô bé nên vội cầm lấy điện thoại, thay cô bé gửi một tin nhắn, “Chú G, chú đang ở đâu? Cháu đã tới cửa đứng ở bên trái hòm thư.”
Di động của Cố Tích Tước cũng vang lên, thanh âm kia mặc dù rất ngắn ngủi chỉ có hai nhịp nhưng cũng không phải quá nhỏ để người khác không nghe được, cho dù nhỏ đến mức không thể nhỏ đi nữa … nhưng mà bọn họ đúng là nghe được, sau đó…. Bốn người cùng nhau giật mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.