Chương 81
An Nhiễm Nhiễm
26/11/2014
“Cha…” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân đến bệnh viện, thoáng cái liền chạy về phía Cố Tích Tước, vài ngày chưa có tới thăm cha, thật sự rất nhớ a.
Cố Tích Tước nhìn thấy bọn nhỏ cũng rất vui mừng, phòng bệnh của hắn rút cuộc cũng không hề trống trải nữa, mỗi ngày mỗi ngày hắn đều mong mỏi Tiểu Thần cùng Doãn Ngân có thể đến thăm hắn, hơn nữa mong mỏi Tịch Hải Đường cũng có thể đến , dù chỉ là thuận tiện đưa bọn nhỏ đến xem một chút cũng được nhưng là …
Mỗi buổi tối hắn đều mất ngủ hoặc là gặp cơn ác mộng, trong đầu càng không ngừng tái diễn cảnh Hải Đường ôm hai đứa trẻ ở trong khung cảnh hoang dã chạy trối chết, hắn mỗi lần như vậy cũng đều kêu to tỉnh lại, người cả kinh đầy mồ hôi.
Nửa đêm trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc nhưng vẫn xen lẫn với hơi thở lạnh lùng, nước mắt của cô lại vẫn nóng hổi như vậy, hắn dùng tay đón lấy những giọt nước mắt ấy, từng giọt từng giọt nhưng ngay cả lòng bàn tay cũng đều cháy lên làm như chịu không nổi.
Cho nên hắn hiện tại sợ nhất chính là lúc ở một mình, một mình hắn lúc tỉnh cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung, một mình lúc ngủ sẽ gặp ác mộng nhưng có đôi khi hắn lại có nhiều suy nghĩ mâu thuẫn. Nếu như có thể liên tục mộng đi như vậy cũng rất tốt, tối thiểu còn có thể ở trong mộng thấy đượcc cô, có thể thấy được bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại, nghe được thanh âm dịu dàng của cô, có thể mượn từ hư ảo chứng kiến thực tế nhưng cũng chỉ là một giả thiết mà thôi.
Nhìn thấy Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, hắn rất an ủi. Hải Đường còn để cho bọn nhỏ đến thăm hắn đã là rất đáng quý, chắc là cô một mình cảm thụ qua sự thống khổ khi bị cướp đi con của mình cho nên mới chịu cho hắn gặp bọn nhỏ, một ngày một chút. Hắn nhớ tới chính mình trước kia cứ cứng rắn như vậy trong phòng giải phẫu đem Doãn Ngân đứa con vừa mới sinh ra còn chưa kịp cùng mẹ gặp mặt một lần cướp đi. Hắn thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Vừa nghĩ tới những thứ kia, Cố Tích Tước muốn đập nát chính sự vọng động của mình, đều là hắn sai. Tất cả đều là hắn sai!
Bảy năm trước đã làm sai rồi, bảy năm sau còn trầm trọng làm tổn thương cô một lần nữa.
Nếu như hắn có thể sớm một chút nói cho cô biết chân tướng, nếu như hắn có thể sớm một chút cho Doãn Ngân cùng cô quen biết nhau, nếu như hắn không có hiểu lầm thân thế của Tiểu Thần như vậy, không có vũ nhục cô như vậy, hành hạ cô thì cô có phải hay không có thể không hận hắn như vậy rồi?
Cảm giác hối hận cùng áy náy từ lòng bàn chân đánh tới, tác động tới tứ chi, trong lòng hắn đã chết lặng…
“Cha cha… cha đang suy nghĩ cái gì a? Như thế nào mà ngẩn người như vậy?” Tiểu Thần duỗi bàn tay nhỏ bé trước mặt hắn quơ quơ, u mê hỏi.
Cố Tích Tước nhanh lấy lại tinh thần “A… Tiểu Thần, con nói cái gì?”
“Con nói sắp lễ mừng năm mới, cha trước ngày lễ mừng năm mới có thể hay không xuất viện a?”
Vươn tay, Cố Tích Tước nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua “Bác sĩ nói tình huồng coi như đã ổn định, lễ mừng năm mới có thể trở về nhà nhưng là muốn cha cứ cách ba ngày tái khám một lần.”
Tiểu Thần trừng mắt nhìn, khóe mắt mỉm cười “Đó chính là nói có thể trở về nhà, có đúng hay không?”
“Đúng vậy.”
“Quá tuyệt vời! Cha, cha có thể cùng ba mẹ con con cùng đón lễ mừng năm mới.” Tiểu Thần cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Doãn Ngân cũng thật cao hứng “Cha, nói như vậy thật sự là quá tốt. Một nhà chúng ta có thể cùng nhau đón lễ mừng năm mới! Trước kia đều chỉ có con với cha, năm nay không có giống như vậy nữa.”
Tiểu Thần cũng không ngừng gật đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mong đợi “Cha, lẽ mừng năm mới ở Trung Quốc là cái dạng gì a? Con trước kia đều đón lễ mừng năm mới ở Mỹ, năm nay tốt như mong đợi a. Tại Trung Quốc lễ mừng năm mới có phải hay không chơi rất vui vẻ? Có thể bắn pháo hoa sao?”
Khóe miệng Cố Tích Tước khẽ nhếch lên cười khổ, hắn đương nhiên cũng hi vọng có thể cùng bọn nhỏ cùng nhau đón lễ mừng năm mới nhưng là… Hải Đường làm sao bây giờ? Cô thật vật vả mới có thể dem hai đứa bé mang theo bên mình, lại làm sao có thể nguyện ý đem hai đứa bé đưa đến bên cạnh hắn để mừng lễ năm mới được?
Khẽ tạm ngừng, Cố Tích Tước thử dò xét hướng Tiểu Thần “Tiểu Thần, con trước kia thời điểm lễ mừng năm mới là ở cùng với ai?”
“Với mẹ a.” Tiểu Thần điên nhiên đáp trả, sau đó giống như chợt nhớ ra cái gì đó lại bổ sung thêm một câu “Còn có hai lần cùng mẹ Tố Tâm, mẹ Tố Tâm đi sang Mỹ thăm chúng con, sau đó một năm kia chúng con vẫn ở cùng mẹ Tố Tâm thì có thêm bác ấy cùng qua nữa.”
“Bác?” Cố Tích Tước có chút nghi vấn.
“Vâng, là học trưởng của mẹ, bác Tiêu.”
“Tiêu Mục Viễn?”
“Đúng rồi, cha cũng biết bác ấy sao?”
Cố Tích Tước có vẻ hơi cứng ngắc gật gật đầu “Quỷ Thủ Thiên Tầm” Tiêu Mục Viễn, truyền kỳ của giới thiết kế đá quý, hắn là thần thánh cùng gắn với các danh từ thần bí khác, tác phẩm có tiếng tăm của hắn là “Audrery.Hepburn Living”
Con mắt hắn nhíu lại, Cố Tích Tước lần nữa nhó tới xuất thế ngang trời của Tiêu Mục Viễn với bức tranh chủ đề cho chiếc nhẫn. Trong tấm hình nhưng lại là một hình ảnh biền rộng trời xanh lam, một cô gái chân không quật khởi đứng bên bờ biển trên bãi đá san hồ ngầm, nhìn về phía xa xa, gió biển cuồn cuộn nổi lên làm tay áo màu trắng của cô tung bay như thác nước. Trong ngực cô ôm một nhúm hoa hải đường, màu sắc vi nhạt lại rực rỡ đến cực hạn, đúng như chủ nhân của nó cho dù chỉ có mặt bên cũng xinh đẹp không gì sánh được. Trên ngón ta cô gái vô danh đeo một chiếc nhẫn kim cương , rất nhỏ, nơi góc lấp lánh nhất hoa mỹ hào quang nhất có khắc một chữ ..X…
Hắn biết rõ chữ X kia biểu đạt ý nghĩ gì, không phải chữ viết tắt của chữ Tiêu mà là Tịch.
Audrey.Hepburn vốn đã chết đi, Hải Đường mới là nữ thần trong cảm nhận vĩnh viễn của hắn.
Mà ý nghĩa của chiếc nhẫn không cần nói nhiều lời, đó là biểu tưởng hứa hẹn, vĩnh viễn, vĩnh hằng.
Doãn Ngân do dự một chút, vẫn đem quyết định dấu ở trong lòng nói ra “cha… Cái bác Tiêu Mục Viễn kia từ Mỹ trở lại, thường xuyên cùng mẹ ở cùng một chỗ…”
Tâm Cố Tích Tước lại chìm xuống…
Thời điểm khi Quan Tiểu Phi đẩy cửa vào, liền gặp được một hình ảnh kỳ quái như vậy, Cố Tích Tước như là có chút ủ dột, Doãn Ngân như là có chút lo lắng, Tiểu Thần cũng là lờ mờ hồ đồ.
“A…. Em nói mọi người đây là thế nào vậy?” Trong lòng Quan Tiểu Phi hơi có chút thấp thỏm, chẳng lẽ còn thật như Hải Đường đoán sao?
“Dì Tiểu Phi, dì tới rồi.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân rất có lễ phép chào hỏi.
“Ừ.” Quan Tiểu Phi gật đầu nhẹ, thần bí cười cười “Dì cũng không tới một mình, còn mang theo hao tươi mà người khác gửi nữa nha.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân trừng mắt nhìn, nhìn một bó to hoa tươi xinh đẹp trong tay Quan Tiểu Phi, thật xinh đẹp nha.
“Cái này a… Là Hải Đường nhờ người đưa tới.”
Nghe vậy, tâm Cố Tích Tước run lên bần bật.
“Oa, là hoa tươi mẹ tặng, rất đẹp nha.” Tiểu Thần cười hơ hớ ôm bó hoa qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của Doãn Ngân trong nháy mắt cũng hòa hoãn.
Quan Tiểu Phi đem tất cả biểu tình của bọn họ thu vào trong ánh mắt, nhịn không được than nhẹ, thật đúng là mẹ con liền tâm, Doãn Ngân chứng kiến Tịch Hải Đường tặng hoa cho Cố Tích Tước thì tâm tình lập tức khá hơn, đứa nhỏ này thật đúng là quá nhạy cảm nhưng cũng là vì nó không có cảm giác an toàn a. Có lẽ sâu trong tâm linh nhỏ của câu bé, tìm được mẹ rồi vẫn không thể thỏa mãn nguyện vọng hư không nhiều năm của cậu bé, cậu chính thức khát vọng là một nhà đầy đủ, là một gia đình bình thường cùng nhau trải qua cuộc sống ấm áp a.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân dù sao cũng chỉ mới là đứa trẻ 6 tuổi, cho dù thông minh cũng sẽ không hiểu được những ràng buộc với nhau của người lớn, trong nhận thức của bọn họ vẫn đang nghĩ chờ cha xuất viện, bọn họ có thể một nhà bốn miệng may mắn hạnh phúc đón lễ mừng năm mới.
Có thể tâm tình của Cố Tích Tước giờ này lại càng thêm trầm trọng, hắn có thể biết rõ Hải Đường ra cái quyết định này cũng đã giãy giụa không thôi, công thật sự là không nhìn được con trai có chút điểm khổ sở mới làm như vậy, cô thật sự rất yêu rất yêu hai đứa trẻ nhỏ.
Nhìn bình hoa tươi đặt ở đầu giường, trên cánh hoa còn mang theo nhiều bọt nước mới, những giọt nước nay trong suốt giống như là nước mắt của cô làm cho tim hắn đập nhanh, làm cho hắn đau lòng.
Cố Tích Tước nhìn thấy bọn nhỏ cũng rất vui mừng, phòng bệnh của hắn rút cuộc cũng không hề trống trải nữa, mỗi ngày mỗi ngày hắn đều mong mỏi Tiểu Thần cùng Doãn Ngân có thể đến thăm hắn, hơn nữa mong mỏi Tịch Hải Đường cũng có thể đến , dù chỉ là thuận tiện đưa bọn nhỏ đến xem một chút cũng được nhưng là …
Mỗi buổi tối hắn đều mất ngủ hoặc là gặp cơn ác mộng, trong đầu càng không ngừng tái diễn cảnh Hải Đường ôm hai đứa trẻ ở trong khung cảnh hoang dã chạy trối chết, hắn mỗi lần như vậy cũng đều kêu to tỉnh lại, người cả kinh đầy mồ hôi.
Nửa đêm trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc nhưng vẫn xen lẫn với hơi thở lạnh lùng, nước mắt của cô lại vẫn nóng hổi như vậy, hắn dùng tay đón lấy những giọt nước mắt ấy, từng giọt từng giọt nhưng ngay cả lòng bàn tay cũng đều cháy lên làm như chịu không nổi.
Cho nên hắn hiện tại sợ nhất chính là lúc ở một mình, một mình hắn lúc tỉnh cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung, một mình lúc ngủ sẽ gặp ác mộng nhưng có đôi khi hắn lại có nhiều suy nghĩ mâu thuẫn. Nếu như có thể liên tục mộng đi như vậy cũng rất tốt, tối thiểu còn có thể ở trong mộng thấy đượcc cô, có thể thấy được bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại, nghe được thanh âm dịu dàng của cô, có thể mượn từ hư ảo chứng kiến thực tế nhưng cũng chỉ là một giả thiết mà thôi.
Nhìn thấy Tiểu Thần cùng Doãn Ngân, hắn rất an ủi. Hải Đường còn để cho bọn nhỏ đến thăm hắn đã là rất đáng quý, chắc là cô một mình cảm thụ qua sự thống khổ khi bị cướp đi con của mình cho nên mới chịu cho hắn gặp bọn nhỏ, một ngày một chút. Hắn nhớ tới chính mình trước kia cứ cứng rắn như vậy trong phòng giải phẫu đem Doãn Ngân đứa con vừa mới sinh ra còn chưa kịp cùng mẹ gặp mặt một lần cướp đi. Hắn thật sự quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Vừa nghĩ tới những thứ kia, Cố Tích Tước muốn đập nát chính sự vọng động của mình, đều là hắn sai. Tất cả đều là hắn sai!
Bảy năm trước đã làm sai rồi, bảy năm sau còn trầm trọng làm tổn thương cô một lần nữa.
Nếu như hắn có thể sớm một chút nói cho cô biết chân tướng, nếu như hắn có thể sớm một chút cho Doãn Ngân cùng cô quen biết nhau, nếu như hắn không có hiểu lầm thân thế của Tiểu Thần như vậy, không có vũ nhục cô như vậy, hành hạ cô thì cô có phải hay không có thể không hận hắn như vậy rồi?
Cảm giác hối hận cùng áy náy từ lòng bàn chân đánh tới, tác động tới tứ chi, trong lòng hắn đã chết lặng…
“Cha cha… cha đang suy nghĩ cái gì a? Như thế nào mà ngẩn người như vậy?” Tiểu Thần duỗi bàn tay nhỏ bé trước mặt hắn quơ quơ, u mê hỏi.
Cố Tích Tước nhanh lấy lại tinh thần “A… Tiểu Thần, con nói cái gì?”
“Con nói sắp lễ mừng năm mới, cha trước ngày lễ mừng năm mới có thể hay không xuất viện a?”
Vươn tay, Cố Tích Tước nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua “Bác sĩ nói tình huồng coi như đã ổn định, lễ mừng năm mới có thể trở về nhà nhưng là muốn cha cứ cách ba ngày tái khám một lần.”
Tiểu Thần trừng mắt nhìn, khóe mắt mỉm cười “Đó chính là nói có thể trở về nhà, có đúng hay không?”
“Đúng vậy.”
“Quá tuyệt vời! Cha, cha có thể cùng ba mẹ con con cùng đón lễ mừng năm mới.” Tiểu Thần cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Doãn Ngân cũng thật cao hứng “Cha, nói như vậy thật sự là quá tốt. Một nhà chúng ta có thể cùng nhau đón lễ mừng năm mới! Trước kia đều chỉ có con với cha, năm nay không có giống như vậy nữa.”
Tiểu Thần cũng không ngừng gật đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mong đợi “Cha, lẽ mừng năm mới ở Trung Quốc là cái dạng gì a? Con trước kia đều đón lễ mừng năm mới ở Mỹ, năm nay tốt như mong đợi a. Tại Trung Quốc lễ mừng năm mới có phải hay không chơi rất vui vẻ? Có thể bắn pháo hoa sao?”
Khóe miệng Cố Tích Tước khẽ nhếch lên cười khổ, hắn đương nhiên cũng hi vọng có thể cùng bọn nhỏ cùng nhau đón lễ mừng năm mới nhưng là… Hải Đường làm sao bây giờ? Cô thật vật vả mới có thể dem hai đứa bé mang theo bên mình, lại làm sao có thể nguyện ý đem hai đứa bé đưa đến bên cạnh hắn để mừng lễ năm mới được?
Khẽ tạm ngừng, Cố Tích Tước thử dò xét hướng Tiểu Thần “Tiểu Thần, con trước kia thời điểm lễ mừng năm mới là ở cùng với ai?”
“Với mẹ a.” Tiểu Thần điên nhiên đáp trả, sau đó giống như chợt nhớ ra cái gì đó lại bổ sung thêm một câu “Còn có hai lần cùng mẹ Tố Tâm, mẹ Tố Tâm đi sang Mỹ thăm chúng con, sau đó một năm kia chúng con vẫn ở cùng mẹ Tố Tâm thì có thêm bác ấy cùng qua nữa.”
“Bác?” Cố Tích Tước có chút nghi vấn.
“Vâng, là học trưởng của mẹ, bác Tiêu.”
“Tiêu Mục Viễn?”
“Đúng rồi, cha cũng biết bác ấy sao?”
Cố Tích Tước có vẻ hơi cứng ngắc gật gật đầu “Quỷ Thủ Thiên Tầm” Tiêu Mục Viễn, truyền kỳ của giới thiết kế đá quý, hắn là thần thánh cùng gắn với các danh từ thần bí khác, tác phẩm có tiếng tăm của hắn là “Audrery.Hepburn Living”
Con mắt hắn nhíu lại, Cố Tích Tước lần nữa nhó tới xuất thế ngang trời của Tiêu Mục Viễn với bức tranh chủ đề cho chiếc nhẫn. Trong tấm hình nhưng lại là một hình ảnh biền rộng trời xanh lam, một cô gái chân không quật khởi đứng bên bờ biển trên bãi đá san hồ ngầm, nhìn về phía xa xa, gió biển cuồn cuộn nổi lên làm tay áo màu trắng của cô tung bay như thác nước. Trong ngực cô ôm một nhúm hoa hải đường, màu sắc vi nhạt lại rực rỡ đến cực hạn, đúng như chủ nhân của nó cho dù chỉ có mặt bên cũng xinh đẹp không gì sánh được. Trên ngón ta cô gái vô danh đeo một chiếc nhẫn kim cương , rất nhỏ, nơi góc lấp lánh nhất hoa mỹ hào quang nhất có khắc một chữ ..X…
Hắn biết rõ chữ X kia biểu đạt ý nghĩ gì, không phải chữ viết tắt của chữ Tiêu mà là Tịch.
Audrey.Hepburn vốn đã chết đi, Hải Đường mới là nữ thần trong cảm nhận vĩnh viễn của hắn.
Mà ý nghĩa của chiếc nhẫn không cần nói nhiều lời, đó là biểu tưởng hứa hẹn, vĩnh viễn, vĩnh hằng.
Doãn Ngân do dự một chút, vẫn đem quyết định dấu ở trong lòng nói ra “cha… Cái bác Tiêu Mục Viễn kia từ Mỹ trở lại, thường xuyên cùng mẹ ở cùng một chỗ…”
Tâm Cố Tích Tước lại chìm xuống…
Thời điểm khi Quan Tiểu Phi đẩy cửa vào, liền gặp được một hình ảnh kỳ quái như vậy, Cố Tích Tước như là có chút ủ dột, Doãn Ngân như là có chút lo lắng, Tiểu Thần cũng là lờ mờ hồ đồ.
“A…. Em nói mọi người đây là thế nào vậy?” Trong lòng Quan Tiểu Phi hơi có chút thấp thỏm, chẳng lẽ còn thật như Hải Đường đoán sao?
“Dì Tiểu Phi, dì tới rồi.” Tiểu Thần cùng Doãn Ngân rất có lễ phép chào hỏi.
“Ừ.” Quan Tiểu Phi gật đầu nhẹ, thần bí cười cười “Dì cũng không tới một mình, còn mang theo hao tươi mà người khác gửi nữa nha.”
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân trừng mắt nhìn, nhìn một bó to hoa tươi xinh đẹp trong tay Quan Tiểu Phi, thật xinh đẹp nha.
“Cái này a… Là Hải Đường nhờ người đưa tới.”
Nghe vậy, tâm Cố Tích Tước run lên bần bật.
“Oa, là hoa tươi mẹ tặng, rất đẹp nha.” Tiểu Thần cười hơ hớ ôm bó hoa qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của Doãn Ngân trong nháy mắt cũng hòa hoãn.
Quan Tiểu Phi đem tất cả biểu tình của bọn họ thu vào trong ánh mắt, nhịn không được than nhẹ, thật đúng là mẹ con liền tâm, Doãn Ngân chứng kiến Tịch Hải Đường tặng hoa cho Cố Tích Tước thì tâm tình lập tức khá hơn, đứa nhỏ này thật đúng là quá nhạy cảm nhưng cũng là vì nó không có cảm giác an toàn a. Có lẽ sâu trong tâm linh nhỏ của câu bé, tìm được mẹ rồi vẫn không thể thỏa mãn nguyện vọng hư không nhiều năm của cậu bé, cậu chính thức khát vọng là một nhà đầy đủ, là một gia đình bình thường cùng nhau trải qua cuộc sống ấm áp a.
Tiểu Thần cùng Doãn Ngân dù sao cũng chỉ mới là đứa trẻ 6 tuổi, cho dù thông minh cũng sẽ không hiểu được những ràng buộc với nhau của người lớn, trong nhận thức của bọn họ vẫn đang nghĩ chờ cha xuất viện, bọn họ có thể một nhà bốn miệng may mắn hạnh phúc đón lễ mừng năm mới.
Có thể tâm tình của Cố Tích Tước giờ này lại càng thêm trầm trọng, hắn có thể biết rõ Hải Đường ra cái quyết định này cũng đã giãy giụa không thôi, công thật sự là không nhìn được con trai có chút điểm khổ sở mới làm như vậy, cô thật sự rất yêu rất yêu hai đứa trẻ nhỏ.
Nhìn bình hoa tươi đặt ở đầu giường, trên cánh hoa còn mang theo nhiều bọt nước mới, những giọt nước nay trong suốt giống như là nước mắt của cô làm cho tim hắn đập nhanh, làm cho hắn đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.